Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
a ngày đã trôi qua nhưng Joel vẫn hôn mê. Khi Emily tỉnh lại, cô thấy Joel đã bất tỉnh bên cạnh mình. Pegasus đã cố gắng đánh thức cậu ấy nhưng vô ích.
“Riza, chuyện gì xảy ra vậy?” Emily hỏi. Nhưng chẳng có câu trả lời nào hết. Nếu Riza vẫn đang ở đây cùng cô, cô ấy hẳn là không nói hoặc không để ai biết sự hiện diện của mình.
Paelen đã không rời khỏi Joel kể từ lúc Emily dùng năng lượng đưa Joel và Pegasus ra khỏi ngôi đền. Brue đang ở bên cậu ấy, khẽ rên rỉ, còn Stella đang ngồi cùng họ, nhìn Joel một cách chăm chú. Nỗi hoảng sợ vẫn chưa hề rời khỏi đôi mắt của cô.
Emily dùng hết sức để sử dụng khả năng chữa lành của mình với cậu ấy. Nhưng chẳng tác dụng gì. Cậu ấy không tỉnh lại.
Bởi quá lo lắng cho Joel, Emily đã bất cẩn và rời khỏi Arious mà vẫn để cửa mở. Không lâu sau, đặc vụ B và người của hắn đã tìm thấy nó. Nhưng khi một trong số những tên đặc vụ của CRU thử thu nhận kiến thức, tâm trí của hắn bị máy tính làm đảo lộn và hắn đã chết ngay sau đó.
Cái chết của tên đặc vụ khiến Emily lo sợ. Liệu việc đó có xảy ra với Joel không? Cậu ấy cũng đã nhận những kiến thức đó từ người cổ xưa.
Người dân Olympus quanh họ vẫn tiếp tục già đi và chết. Emily không còn dự lễ hỏa táng nữa. Cô cảm thấy mình quá vô dụng. Kể từ khi tiếp nhận kiến thức của người Xan, cô đã nhận ra rằng Riza nói đúng. Cho dù với nguồn năng lượng mạnh mẽ nhất, người Xan cũng chẳng thể làm gì để tạm dừng quá trình lão hóa của người Olympus cả.
Tất cả họ sẽ phải chịu số phận đó.
Nhưng Emily đã học được một điều. Kiến thức giúp cô kiểm soát được năng lượng của mình. Những giây phút ngắn ngủi ở trong Arious đó đã giúp cô bất chợt hiểu ra rằng giờ đây cô có quyền lực đến mức nào. Nhưng Emily sẽ sẵn sàng đánh đổi tất cả nguồn năng lượng mình có để cứu Joel và người dân xứ Olympus.
Mỗi ngày trôi qua trông Pegasus càng trở nên yếu ớt hơn. Chrysaor giờ cũng đã quá già đến nỗi không thể bước đi quá vài mét. Nó nằm bên chân của Joel và không có ý định đi lại gì nữa.
Đầu tuần thứ hai, Emily đang ngủ gà gật bên cạnh Joel thì Mike bỗng đứng bật dậy và sủa một cách vui sướng. Nó nhảy lên ngực của Joel và liếm láp mặt cậu ấy.
Giật mình tỉnh dậy, Emily xua con chó ra. Lúc đó cô mới nhận thấy nhịp thở của Joel đã thay đổi. Rồi cô quan sát thấy mí mắt cậu bắt đầu chuyển động.
“Joel!” Cha cô và đám đặc vụ CRU nghe thấy tiếng kêu của Emily. “Cậu ấy đang tỉnh lại! Cha, Paelen, nhìn xem, Joel đang tỉnh lại!”
Đặc vụ B quỳ xuống bên cạnh cậu ấy.
“Tránh xa khỏi cậu ấy mau!” Emily cáu kỉnh. “Dù thích hay không thì tôi cũng được đào tạo về y tế, Emily ạ. Chúng ta cần bất cứ người nào khỏe mạnh ở đây nếu muốn sống sót khỏi tình trạng này. Nếu tôi có thể cứu sống được Joel thì cô không nên ngăn cản tôi.”
“Hãy để anh ta xem Joel thế nào,” cha cô nói, kéo Emily lùi lại.
Trái tim Emily đập loạn lên lúc Joel vùng vẫy để tỉnh lại.
“Cứ thế nhé,” đặc vụ B nói. “Nhẹ nhàng và thoải mái nào Joel, đừng gắng sức quá nhiều ngay nhé.”
Mắt Joel hé mở. “Emily,” là từ đầu tiên cậu thì thào nói được.
“Mình đây!” Emily kêu lên. Cô nhoài tới và hôn lên má cậu. “Mình ở ngay đây!”
Cậu ta nhăn mặt và nhìn xung quanh. “Chuyện gì, chuyện gì đã xảy ra vậy? Đầu của mình đang giết mình... ”
Emily không biết nên cười hay nên khóc. Với quá nhiều nỗi buồn đau trong khu cắm trại này, với quá nhiều sự mất mát thì đây là một chút vui mừng sau bao nhiêu năm. “Cậu đã tự hại mình đấy, đồ ngốc ạ!” Cô cười. “Cậu đã chạm vào mình khi mình đang ở trong Arious. Nó đã hạ gục cả hai chúng ta.”
“Đúng, cậu đúng là đồ ngốc,” Paelen la lên. “Cậu đã định làm cái gì thế? Tự sát để không phải quan tâm đến ta nữa phải không? Đó là một cách dở tệ để trốn tí việc cỏn con này đấy.”
Joel đột ngột ngồi dậy. “Người Xan!” Cậu kêu lên. “Tôi đã nhìn thấy người Xan!”
“Bình tĩnh nào,” đặc vụ B ra lệnh. “Nằm xuống và nghỉ ngơi đã. Cậu đã trải qua một cơn hôn mê sâu và chúng ta không biết cậu có bị tổn thương gì không?”
“Nhưng tôi đã nhìn thấy người Xan.” Đôi mắt cậu nhìn lướt qua tất cả những người có mặt.
“Thật tuyệt vời. Tôi đã nhìn thấy mọi thứ... ”, Joel ngừng lại rồi cau mày. “Nhưng đợi đã, tôi không thể nhớ được tất cả.”
Đặc vụ B nói, “chúng tôi nghĩ nguồn kiến thức đó là quá nhiều so với trí óc của một con người. Có vẻ như cậu quên những điều cậu đã nhìn thấy để bảo vệ chính mình đấy. Cậu đã gặp may khi còn sống sót. Một người của tôi đã không may mắn được như thế.”
Joel cau có nhìn tên đặc vụ. “Những thông tin đó không phải dành cho bọn CRU.”
“Nó không dành cho bất cứ con người nào,” đặc vụ B chữa lại.
“Mình cũng không thể nhớ lại được tất cả,” Emily nói. “Nó hiện ra trong đầu mình rời rạc và từng chút một. Mình đoán khi cậu chạm vào mình, một số thông tin truyền tới mình còn một số khác truyền tới cậu. Tất cả những gì mình biết là Riza đã đi rồi.”
“Đi rồi ư? Đi đâu chứ?”
Emily nhún vai. “Mình không biết. Nhưng khi mình tỉnh lại, chị ấy không còn ở đó nữa. Mình đã cố gọi chị ấy, nhưng chị ấy không trả lời. Mình đã hy vọng rằng có thể khôi phục được hồi ức của chị ấy nữa, nhưng chúng không có ở đó. Arious chỉ thu nhặt những vấn đề lớn thôi chứ không lưu chi tiết đời sống cá nhân.”
Joel nhìn một cách đầy hy vọng. “Vậy, ít nhất chúng ta cũng tìm được cách để cứu mọi người chứ?”
Emily nhìn sang Pegasus. Cô thì thầm. “Không, Joel ạ, chúng ta chẳng thể làm gì được cả.” Joel nhắm mắt lại, suy sụp bởi câu trả lời đó.
“Vậy chúng ta chỉ có thể ngồi đây và chờ đợi mọi người chết đi sao?”
Không ai trả lời. Chẳng cần phải trả lời.
“Tôi thực sự ước rằng chúng tôi chưa bao giờ tìm được cái hộp ngu ngốc đó,” Stella nói. “Như thế chuyện này đã không xảy ra. Các bạn đều đang ở Olympus còn tôi quay về với cha mẹ mình.” Cô nhìn đặc vụ B một cách đầy giận dữ. “Tôi chẳng quan tâm anh sẽ đang ở đâu đâu.”
“Không phải cháu,” cha Emily nói với cô ấy, “cũng chẳng phải CRU đã gây ra chuyện này. Chính là do các Titan. Nếu lúc đầu họ không tạo ra thứ vũ khí đó, thì nó sẽ không bao giờ được tìm thấy hay được dùng để chống lại người Olympus.” Paelen lắc đầu. “Thật buồn là chúng ta không thể quay lại lúc đó và ngăn cản họ được.”
Mọi người im lặng.
“Đợi đã!” Emily đứng dậy và bước ra khỏi nhóm người, khẽ lẩm bẩm. “Làm được! Em có thể làm được, em biết em có thể mà. Nó sẽ nguy hiểm. Nhưng em có năng lượng... ”
“Làm gì chứ?” Cha cô hỏi.
Niềm vui mừng ánh lên trong đôi mắt của cô. Cô lao đến bên Joel. “Joel, chúng ta có thể làm được!” Cô kêu lên. “Mình biết cách ngăn cản thứ vũ khí đó rồi! Sao trước đây mình lại không nghĩ ra việc này nhỉ?”
Joel ngồi dậy. “Em, cậu đang nói về chuyện gì vậy?”
Emily bắt đầu nhảy nhót vì vui sướng. “Mình biết cách để cứu Pegasus và Paelen rồi. Mình có thể cứu tất cả mọi người!”
“Bằng cách nào chứ?” Cha cô sốt sắng hỏi. Emily chạy đến bên cha và vỡ òa trong niềm vui. “Arious đã chỉ cho con cách làm. Con có năng lượng để đưa chúng con quay lại thời gian. Chúng con sẽ quay về Hy Lạp cổ đại và phá hủy vũ khí đó trước khi nó có thể gây ra bất cứ sự tổn hại nào!”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus