Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 120 / 7
Cập nhật: 2020-04-04 23:38:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ám đông dày đặc xung quanh họ hoàn toàn không ý thức được điều gì đang xảy ra, khi những người đàn ông lôi vũ khí ra chĩa vào lưng Paelen và Joel.
“Cứ cư xử tự nhiên và sẽ không ai bị thương hết,” gã trưởng nhóm tóc bóng mượt nói một cách bí ẩn. “Cứ đi theo lối này, ông chủ đang đợi các người.” “Ông chủ nào chứ?” Paelen hỏi. “Chúng tôi chả biết ông chủ nào cả, và chúng tôi không muốn đi đâu với các ông hết.” Cậu định đánh trả nhưng nhìn thấy một người đàn ông đang ấn nòng súng sâu vào lưng Frankie.
“Paelen,” Frankie run rẩy nói nhỏ, “họ có súng…”
“Chúng ta không có chơi đùa gì ở đây hết, Runt. Nào bước đi!”
Paelen nhìn qua Joel. Bạn của cậu cũng đang sẵn sàng chiến đấu. “Đừng!” Cậu ra dấu vũ khí sau lưng Frankie. “Chúng ta thử đi với bọn họ xem họ muốn gì.”
Quàng tay qua vai Frankie, Paelen đối mặt với gã đàn ông tóc bóng. “Thả cậu nhóc này ra. Cậu ấy chỉ là một đứa bé, chả có liên quan gì đến việc này cả.”
Gã cầm đầu lắc. “Ông chủ bảo đưa tất cả bọn bay về, và đó là những gì bọn ta sẽ làm. Nào, giờ thì di chuyển đi.”
Họ bị dẫn đến một con phố nhỏ tách ra khỏi Fremont. Không gian ở đây tối hơn và chẳng có đám đông nào. Phía trước các tòa nhà trông rất bẩn thiu. Rất nhiều người vô gia cư, cùng cực đang ngủ ở trên các bậc cầu thang.
Paelen nhìn quanh để tìm cách giải quyết tình hình. Nhưng với bốn người đàn ông trang bị vũ khí, bây giờ làm gì cũng quá là mạo hiểm. Giải pháp duy nhất là chờ xem họ muốn gì.
“Vào đây,” gã đàn ông tóc bóng ra lệnh.
Họ bị đưa vào một tòa nhà và vào tầng thứ nhất, nơi họ bị dẫn giải vào một căn hộ lèo tèo đồ đạc. Ở bên trong có thêm ba gã đàn ông to lớn, tướng dữ tợn, và một người thấp hơn trông có vẻ như là ông chủ. Trông ông ta khoảng gần 40, trên người xăm kín ở tất cả những mảng da thịt lộ ra, kể cả cái đầu nhẵn thín của ông ta. Gương mặt họ không một chút thân thiện. Một cảm giác nguy hiểm ngập tràn trong không khí.
Gã đàn ông tóc bóng bước tới chỗ ông chủ thấp lùn đầu trọc và chỉ vào Paelen. “Là nó phải không ạ? Có phải là thằng Runt ông chủ vẫn đang tìm kiếm không?”
“Chính là nó chứ ai,” Gã đàn ông cộc cằn trả lời Joel lên tiếng hỏi. “Điều gì đang xảy ra ở đây vậy? Các người là ai và các người muốn gì?”
“Câm miệng lại!” Gã tóc bóng vừa quát vừa đẩy Joel.
Paelen sục sôi giận dữ. “Các người đang phạm một lỗi lầm nghiêm trọng rồi đấy,” cậu cảnh cáo. “Thả chúng ta ra nếu không các người sẽ gặp rắc rối.”
“Phải,” Frankie đế thêm, cố vươn người hết chiều cao nhỏ xíu của nó, tỏ vẻ dũng cảm, “Những người này là người ngoài hành tinh. Các người cất súng đi nếu không họ sẽ ăn thịt các người!”
“Câm miệng lại, nhóc!” gã xăm mình gầm lên. Gã lại gần Paelen. “Còn mày thì đừng có dọa nạt những điều mày không làm được, Runt. Tháng trước mày có thể đánh bại tao và bọn thuộc hạ, nhưng bây giờ bọn tao đã sẵn sàng đón tiếp mày. Đã đến lúc trả thù.”
Paelen nhìn quanh căn phòng. Có tất cả tám gã đàn ông cả thảy. Với sức mạnh của cư dân Olympus như cậu và cánh tay bạc của Joel, họ có thể dễ dàng đánh bại chúng. Nhưng những gã du côn này có vũ khí, và Joel với Frankie lại là người thương. Họ có thể bị thường hoặc thậm chí bị giết chết.
“Ta nghĩ ngươi nhầm ta với người nào khác rồi,” Paelen nói lạnh lùng. “Chúng ta vừa mới đến thành phố này. Còn bây giờ, nếu các người không phiền, thì chúng ta đi đây.”
Paelen cố gắng kéo Frankie lại gần mình hơn và hướng về phía cửa ra.
“Mày không được phép đi đâu cả, Runt,” gã đàn ông xăm mình nói. “Tao không bao giờ quên được gương mặt đó - đặc biệt là của đứa đã khinh thường và đấm vỡ mũi tao.”
“Khinh thường ngươi à?” Joel nói. “Như thế nào mới được chứ? Chúng ta chưa bao giờ gặp ngươi trước đây. Làm sao Paelen có thể đấm vỡ mũi ngươi?”
“Câm miệng!” Gã xăm mình nói, chỉ ngón tay vào mặt Joel. “Chuyện này không liên quan đến mày.” Gã quay sang Paelen. “Giờ thì Runt, mày có gì để nói?”
“Thứ nhất, ta không phải là gã Runt gì đó,” Paelen nói. “Và thứ hai, ta chả hiểu ngươi đang nói về việc gì cả.”
Gã đàn ông xăm mình đấm mạnh vào bụng Paelen. “Lúc trước tao đã nói nếu bắt được mày tao sẽ làm gì rồi mà. Nhưng mày quá ngu ngốc không hiểu được. Mày cứ tiếp tục khi dễ tao và xâm nhập vào địa phận của tao. Như thế không hay ho gì cả. Thuộc hạ của tao nói hôm nay mày lại đến phố Fremont.”
Paelen cố gắng hết sức để kìm chế sự nóng giận của mình. “Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì. Chúng ta chưa hề gặp nhau bao giờ!”
“Trả lời sai rồi!” Gã xăm mình nói. “Tao biết đó là mày mà. Cũng cơ thể gầy giơ xương và bộ mặt đần độn này. Đấy chính là mày và tao thề sẽ không bao giờ tha thứ.”
Paelen đột nhiên hiểu ra. Cậu giơ hai tay lên. “Chờ đã. Ta đảm bảo với ngươi đó không phải ta. CRU đã tạo ra một bản sao vô tính từ ta. Chính tên đó mới tấn công nhà ngươi.”
“Bản sao vô tính à?” Gã xăm mình thốt lên, bắt đầu cười ngặt nghẽo. Hắn nhìn về phía đồng bọn cũng đang cười. Rồi mặt hắn đanh lại. “Mày cho là tao ngu ngốc đến đâu hả Runt? Bản sao vô tính à? Cho tao xin đi!”
“Đó là sự thực!” Joel cương quyết. “Nghe lời chúng tôi đi. Chính phủ đang tạo ra những bản sao vô tính. Và nếu không ngăn họ lại...“
“Đủ rồi!” Gã xăm mình hét lên. Hắn nhìn về phía thuộc hạ. “Tao chịu đựng bọn điên này đủ rồi. Giết hết chúng đi!”
Paelen đẩy mạnh Frankie ra phía cửa trong khi cậu và Joel hành động. Joel bỏ cái áo đang buộc ở vai để lộ ra cánh tay bạc. Từng gã từng gã du côn ngã xuống khi cậu quật chúng bằng cánh tay bạc mạnh mẽ của mình. Bên cạnh cậu, Paelen tấn công mạnh mẽ những kẻ khác. Một phát súng vang lên bắn trúng vào cánh tay bạc của Joel và viên đạn bắn ra, trúng vào một gã trong bọn.
Paelen nhanh như tên bắn lại gần tên vừa nổ súng. Sức mạnh Olympus phi thường của cậu quá sức chịu đựng của bọn chúng. Một cú ném và gã đàn ông đã bay vèo qua phía bên kia căn phòng. Hắn đập người vào tường và rơi xuống đất bất tỉnh. Và mặc dù Joel vẫn là con người, thời gian làm việc ở chỗ thần thợ rèn Vulcan đã rèn cho cậu sức mạnh phi thường. Cậu có thể quật ngã một gã khác ngay trước khi hắn kịp bóp cò súng. Người đàn ông đó đổ vật xuống sàn.
“Paelen, đằng sau anh kìa!” Frankie hét lên.
Paelen quay người lại. Mắt cậu mở to khi thấy gã xăm mình giơ súng chĩa vào đầu cậu. “Tạm biệt thế giới đi Runt!” Gã bóp cò.
Viên đạn hất văng Paelen ra sau. Cậu cảm thấy một cơn đau buốt ở ngay giữa trán. Cảm giác gần giống như lần đặc vụ O bắn cậu trong tiệm tạp hóa, nhưng lần này tệ hơn rất nhiều.
“Paelen!” Joel tấn công kẻ vừa nổ súng. Cậu đập mạnh lên tay cầm súng của hắn trước khi hắn có thể bóp cò lần nữa. Gã xăm mình hét lớn khi những chiếc xương trên cánh tay của hắn vỡ vụn dưới tác động của cánh tay bạc của Joel. Gã sụp xuống sàn khóc lóc và giữ cánh tay gẫy nát của mình. Joel đá khẩu súng của hắn văng ra.
“Paelen, anh có sao không?” Frankie vừa khóc vừa bò lại gần.
Với sự giúp đỡ của Joel và Frankie, Paelen từ từ liêu xiêu bò dậy. “Tớ phát ngán với việc bị bắn vào đầu rồi đấy!” Cậu trút hết nỗi bực tức lên gã xăm mình và đá liên hồi vào chân hắn. “Nếu một người nữa bắn ta - chỉ một người nữa thôi - ta thề chính tay ta sẽ xoay Dòng Mặt trời chĩa thẳng vào trái đất.”
Paelen đứng không vững trên đôi chân mình khi đầu cậu đập lùng bùng. “Tớ cần phải ngồi xuống.”
Frankie lôi ra một chiếc ghế và giúp cậu ngồi xuống.
“Nghỉ ngơi đi,” Joel nói. “Để tớ xem nào.” Cậu nhẹ nhàng chọc vào vết thương đang rỉ máu của Paelen. “Eo ôi, có vẻ sẽ đau đấy!”
“Thật à, Joel, cậu nghĩ thế à?” Paelen mỉa mai nói. “Tất nhiên là phải đau rồi! Tớ bị bắn vào đầu cơ mà!”
Paelen nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt non nớt của Frankie nên giọng cậu mềm lại. “Ta không sao, Frankie. Nhóc không cần phải quá sợ.”
Mắt thằng bé trợn tròn như cái đĩa và nước mắt lã chã. “Anh chảy máu đỏ như con người. Nhưng anh không phải con người. Bởi con người không thể sống sót sau khi bị bắn được.”
“Ừ, anh không phải con người,” Paelen thừa nhận.
“Mày là cái gì?” Gã đàn ông xăm mình hỏi. Gã vẫn đang nằm bẹp trên sàn, đỡ cánh tay vỡ vụn của mình. Mắt hắn nhìn trên người Paelen. “Đáng nhẽ mày phải chết rồi. Tao đã gí súng thẳng vào đầu mày mà!”
“Thật hay đùa đây,” Joel thốt lên giận dữ. Cậu tròng cánh tay bạc qua cổ gã đàn ông và nhấc bổng hắn lên không. Nhưng gã xăm mình giãy giụa cố thoát ra, Joel đè gí gã vào sát tường. “May cho nhà ngươi ta không bẻ ngươi gãy cổ vì những gì ngươi vừa làm với bạn ta nhé. Giờ hãy trả lời, lần cuối cùng nhà ngươi nhìn thấy bản sao của Paelen là khi nào? Hắn ở đâu?”
Gã đàn ông lắc đầu. “Chẳng có cái gì gọi là bản sao cả.”
“Tất nhiên là có rồi!” Paelen vừa nói lớn vừa cố đứng dậy. Nhưng vết thương trên đầu làm cậu choáng váng và ngồi phịch xuống.
“Không sao đâu, anh Paelen,” Frankie vừa nói nhẹ nhàng vừa xoa lưng cậu. “Đừng cử động nữa không anh lại chảy máu tiếp bây giờ.”
Joel siết chặt cổ gã đàn ông lần nữa. “Ta nghĩ ta phải cảnh báo ngươi. Ngươi có nhìn thấy cánh tay bạc này không? Nó chẳng có cảm nhận gì đâu. Nên ta không thể biết mình có đang siết quá mạnh hay không đâu. Vậy nên ngươi bắt đầu mở miệng đi, nếu không ta sẽ vô tình vặn cổ ngươi chết luôn đấy. Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy bản sao ở đâu?”
“Tháng trước!” Gã đàn ông nói. “Hành nghề trên phố Fremont. Tao và bọn đệ tử cố chặn nó lại. Nó chẳng nói câu nào đã đánh bọn tao te tua.” “Ngươi nói “hành nghề trên phố Fremont” là có ý gì?” Paelen vừa hỏi vừa giữ cái đầu đang kêu ong ong của mình. “Nó làm nghề gì?”
“Hành nghề,” gã đàn ông nhắc lại. “Mày biết đấy, ăn cắp và ăn trộm mà không được sự cho phép của tao, không chia phần cho bọn tao.
Tao quản lý khu vực này, tất cả đều làm việc cho tao. Nhưng mày đã lượn lờ ở đây cả tháng, không nộp cho tao một xu nào ngoài việc làm cho tao đau đầu.” Hắn nhìn thẳng vào Paelen. “Cung cách của mày quá tùy tiện. Mày làm giảm nhiệt của tất cả mọi người.”
“Ta đã bảo đó không phải ta. Đó là bản sao của ta!” Paelen hét lên, rồi sau đó ôm đầu lắc lư.
“Paelen, bình tĩnh nào,” Joel cảnh cáo. Cậu thả gã xăm mình ra. Khi gã trượt ngã xuống sàn, Joel chỉ một ngón tay vào gã đe dọa. “Đừng có cử động nếu không ta thề đó là hành động cuối cùng trong đời ngươi đấy!”
Cậu lại gần Paelen, gỡ cái áo phủ tay của mình ra và xé nó thành nhiều dải băng nhỏ. Cùng với Frankie, cậu băng bó cái đầu đang chảy máu của Paelen. “Viên đạn vẫn còn trong đó,” Joel cảnh báo. “Chúng ta rất cần Emily.”
“Điều tớ cần là biến ra khỏi thế giới này và không bao giờ quay trở lại!” Paelen lầm bầm.
Gã xăm mình đỡ cánh tay gẫy của mình, tì người về phía trước quan sát Paelen kỹ càng. “Mày thực sự không phải Runt, đúng không?”
“Tất nhiên cậu ta không phải nó rồi!” Joel phản pháo.
Gã xăm mình ngả người ra sau. “Sao lại như vậy được chứ? Gã Runt kia giống hệt mày, nhưng điên rồ và hoang dại. Nó không nói chuyện và không coi bất kỳ ai ra gì.”
“Đó là bởi vì nó là bản sao vô tính!” Joel nói. Cậu quay lại phía Paelen. “Và nghe tình hình này, có vẻ như nó vẫn đang ở Las Vegas.”
Paelen, Joel và Frankie trói những gã đàn ông bất tỉnh lại. Họ dằn mặt gã xăm mình và cảnh cáo hắn điều gì sẽ xảy ra nếu người của hắn tiếp tục đuổi theo họ một lần nữa. Không mất quá nhiều công để thuyết phục tên thủ lĩnh này là họ nói nghiêm túc.
Khi họ trở lại con phố tấp nập Fremont, Joel nhìn tới nhìn lui khu phố mua sắm ngập tràn người đi bộ. Cánh tay bạc của cậu giờ phô ra quá lộ liễu bởi cái áo cậu buộc vào để che đã mang ra băng đầu cho Paelen rồi. Nhưng với quá nhiều cảnh tượng kỳ thú xung quanh, không mấy ai thèm liếc đến tay cậu hay cái đầu băng bó đầy máu của Paelen lần thứ hai cả.
“Thật là ngầu,” Frankie hào hứng nói chuyện với Paelen. Thằng bé nhún nhảy tả lại cảnh đánh nhau. “Cái cách cả hai anh đập lũ côn đồ đó, chúng chẳng có tí cơ hội nào đánh trả cả.”
“Chúng vẫn bắn được ta một phát,” Paelen nói. “Nên ta nghĩ chúng ta làm chưa được tốt lắm.” “Phải, nhưng các anh đã thắng,” Frankie vui mừng.
Joel dừng lại nhìn quanh. Mắt cậu lo lắng nhìn Paelen. “Chúng ta phải kiếm chút đường cho cậu. Đó không phải thức ăn tiên nhưng ít nhất nó giúp cậu lành lại cho đến khi Emily trở về.”
“Nó đang quanh đây,” Paelen không tập trung trả lời. “Bản sao của tớ đang ở rất gần đâu đây. Tớ có thể cảm nhận được nó. Chúng ta phải tìm thấy nó.”
“Cậu điên à?” Joel nói. “Cậu nghe gã kia nói rồi đấy. Hắn nói Runt hoang dã và điên cuồng. Hắn không biết nói và rất khỏe mạnh. Paelen, cậu bị thương và yếu ớt vì thiếu thức ăn tiên. Chúng ta đi tìm hắn bây giờ là ngu ngốc. Cậu còn nhớ điều gì xảy ra giữa Pegasus và Tornado Warning không?”
“Việc đó lại khác,” Paelen nói.
“Khác thế nào? Pegasus cũng thông minh không kém cậu. Nhưng ngay khi nó nhìn thấy Tornado nó trở nên bùng phát. Cả hai xông vào cố giết lẫn nhau.”
“Tớ không muốn giết bản sao của mình. Chỉ muốn nhìn thấy nó thôi.”
Joel lắc đầu. “Hiện tại, điều cậu cần là đường Paelen ạ. Sau đó chúng ta sẽ tranh luận tiếp về bản sao của cậu.”
Bây giờ trời đã rất muộn về đêm, và ba người đang ngồi trên một trong những nhà hàng phục vụ xuyên đêm trên phố Fremont. Họ ngồi ở một ô cạnh cửa sổ và gọi món bánh pancake với sô-cô-la sữa lắc. Khi đồ uống của họ ra tới nơi, Joel đổ đầy toàn bộ đường trên bàn lên một cốc, rồi thêm nửa lọ siro dùng cho bánh pancake.
“Khiếp,” Frankie nói khi nó quan sát hành động của Joel. “Anh định uống thứ đó thật à?”
Joel lắc đầu. “Không phải anh.” Cậu đẩy cốc nước sang cho Paelen. “Cậu ấy cơ. Paelen, uống hết chỗ này đi.”
Đầu Paelen đang đau nhức không thể chịu nổi và cậu khó có thể nhìn thấy rõ ràng điều gì. Lần trước cậu bị bắn, đặc vụ O đứng cách xa hàng mét và những viên đạn đó không làm cậu thương tổn mấy. Lần này gã xăm mình đứng ngay cạnh cậu khi hắn bóp cò.
“Cậu không sao chứ?” Joel hỏi, ngồi sát lại gần hơn. “Trông cậu xanh mét.”
“Tớ thấy đỡ hơn chút rồi,” Paelen thừa nhận khi cậu rít một hơi dài cốc sữa lắc siêu nhiều đường. “Ừ, cố gắng ăn càng nhiều càng tốt vào. Tớ chắc là nó sẽ giúp cậu cảm thấy đỡ hơn. Emily sẽ sớm quay lại thôi và cô ấy sẽ giúp chữa cho cậu chóng khỏi.”
Khi đồ ăn được mang tới, Paelen vẫn chẳng cảm thấy muốn ăn gì. Còn Frankie cắm mặt vào suất ăn của nó như thể nhiều ngày nay chưa được ăn tử tế. Thằng bé nhe răng cười vừa xúc một đống bánh pancake vào mồm. Nó nhìn Joel “Ở thế giới của anh có bánh pancake không?”
“Đây là thế giới của anh!” Joel lầm bầm giận dữ.
“Tùy anh thôi,” Frankie kết thúc đầy nghi ngờ, rồi tọng thêm một thìa đầy bánh nữa vào mồm.
Nhìn Frankie nhồm nhoàm phần ăn của nó làm Paelen cảm thấy tồi tệ hơn. Cậu chọc vào đĩa thức ăn mà không nuốt nổi. Nhưng ánh mắt lo lắng trên gương mặt Joel khiến cậu phải cắn một miếng nhỏ. Cậu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngắm đoàn người đông đúc đang đi lại trên phố. Trông cảnh tượng này không còn thú vị như lúc trước nữa.
Buổi biểu diễn ánh sáng lại khởi động trên mái vòm phía trên. Ánh đèn sáng rực làm mắt cậu khó chịu và buộc cậu phải quay đi nhìn hướng khác. “Ước gì bọn mình đang ở Olympus.”
“Tớ cũng vậy,” Joel nói. “Và tớ thực sự ước thần Diana và chú Steve chưa bao giờ mang về mấy tờ báo đó. Khi đó chúng ta sẽ không bao giờ biết về mấy cái bản sao vô tính này.”
Paelen gật đầu nhưng hành động này làm đầu cậu đau hơn. “Nhưng khi đó bọn CRU hẳn đã xây dựng được cả một đội quân toàn lính Nirad và không còn gì có thể cản đường chúng nữa”
“Paelen, trong trường hợp cậu không để ý, cho đến nay chúng ta vẫn chưa làm được gì để cản đường chúng cả,” Joel nói. “Tất cả những gì chúng ta làm được là buộc vào người một mớ rắc rối và cậu thì bị bắn vào đầu.”
“Họ ngồi yên lặng ăn nốt phần ăn của mình. Mỗi lần nuốt thức ăn lại khiến Paelen cảm thấy đau hơn. Cậu đẩy đĩa bánh của mình ra xa, không thể tiếp tục ăn thêm được nữa và tự hỏi tại sao mọi việc lại có thể diễn biến tồi tệ đến mức này. Trong hình hình quá nhiều thứ đang bị CRU đe dọa, các cậu thật là ngốc khi lượn lờ ra ngoài chơi. Họ nên ở lại trên nóc tòa nhà đen để đợi Emily quay trở lại với người Nirad. Thế mà ham muốn đi tham quan thành phố Las Vegas của cậu lại biến mọi việc trở thành tai họa như thế này.
Từng phút đồng hồ trôi qua, một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm cơ thể Paelen. Cậu biết có điều gì đó vô cùng tệ hại đang xảy ra. Giờ đây cậu biết chắc chắn mình đang gặp rắc rối nghiêm trọng.
Đột nhiên, một tiếng kêu lớn vang lên và tiếng đập vào cửa sổ ngay cạnh họ. Cả Joel và Frankie cùng quay ra nhìn chằm chằm vào gương mặt của một thằng nhóc tuổi teen. Mắt nó hoang dại và giận dữ. Tóc nó bẩn và bết lại, người bận một mớ rẻ rách. Mồm nó há ra và dường như đang gầm gừ với Paelen.
“Này anh Paelen,” Frankie quan sát, “trông anh ta giống hệt anh...“
“Đó là bản sao!” Joel thốt lên. Nhưng khi cậu vừa quay sang bạn mình, cậu nhìn thấy cùng một biểu cảm xuất hiện trên gương mặt Paelen. Mắt cậu cũng hoang dại hệt như bản sao và mắt nhuốm đầy vẻ hung dữ khi cậu tiến đến đối đầu với bản sao của mình.
“Paelen, đừng. Dừng lại mau!”
Paelen chưa bao giờ phản ứng như thế này trong đời. Nó cứ như thể nhận được một mệnh lệnh không thể không tuân theo. Mọi bản năng trong cơ thể cậu bùng phát lên giận dữ, yêu cầu cậu phá hủy cái “thứ” phi tự nhiên kia.
Những suy nghĩ hỗn loạn của cậu đến cùng với một phát hiện chắc chắn. Sự mệt mỏi đang làm cậu suy yếu này không phải do phát súng kia gây ra, mà là do khoảng cách quá gần với bản sao. Nó càng đến gần cậu thì cậu càng cảm thấy tồi tệ, và ham muốn tiêu diệt nó ngày càng lớn trong cậu.
Paelen đứng bật dậy. Cậu gần như không nghe thấy tiếng Joel ngăn cản. Cậu phải tiêu diệt bản sao.
Cậu lao xuyên qua cửa chính của nhà hàng và tấn công bản sao. Nó rít lên và gầm gào tấn công cậu với ánh mắt giận dữ giết người.
Phản ứng của cư dân Olympus khi đối đầu với các bản sao của mình thật dữ dội. Bản sao nâng Paelen lên không trung và ném cậu xuyên qua cánh cửa sổ làm bằng kính của nhà hàng ăn, ngay chỗ cậu vừa ngồi dùng bữa.
Paelen rơi xuống bàn nhưng ngay lập tức đứng ngay dậy được. Cậu lao xuyên qua khung cửa sổ vỡ, ra ngoài đường. Cậu lao người về phía trước và tấn công bản sao với tất cả sức mạnh của mình. Cậu nhấc nó cao lên không trung và ném nó về phía chiếc xe Ferrari đang trưng bày tít trên bục đối diện.
Một bên thành của chiếc xe đắt tiền bị móp vào dưới tác động của bản sao vô tính, và rơi ra khỏi vị trí trưng bày trên bục. Xung quanh họ mọi người hoảng sợ và bắt đầu chạy toán loạn tránh xa khỏi hai kẻ siêu khỏe kia.
Paelen chạy tới bắt bản sao. Ôm chặt ngang người nó, hai bên bắt đầu vật lộn.
“Paelen, ngừng lại!” Joel hét lên khi cậu cố gắng tách hai người ra khỏi nhau.
“Joel, lùi lại!” Paelen cảnh báo. Nhưng đã quá muộn. Bản sao đánh vào người Joel mạnh đến nỗi cậu văng ra xa hàng nhiều mét trên không. Joel rơi xuống mái của một chiếc xe bán hàng rong và trượt xuống đất đầy đau đớn.
“Joel!” Paelen hét lên, cơn giận dữ của cậu bùng lên thêm một nấc. “Mày dám đánh Joel!”
Điều cuối cùng Paelen nhìn thấy được trước khi mất hết bình tĩnh là hình ảnh Frankie chạy lại đỡ Joel. Nhưng rồi cậu hoàn toàn để cơn giận chi phối bản thân. Không gì có thể so sánh với ngọn lửa giận đang bừng bừng trong cậu bây giờ. Cậu giải phóng mọi sức mạnh trong mình trút lên bản sao. Cậu nhổ tung một cây đèn đường bên vỉa hè và dùng cái cột đèn như một thanh gậy, đánh liên hồi vào bản sao và đập nó vào một cái biển hiệu sòng bạc cao lấp lánh đèn. Bóng đèn vỡ tung và các mảnh vụn bắn tung tóe khắp nơi trên phố.
Nhưng Paelen đã gặp phải đối thủ của mình. Bản sao lại bật dậy và tấn công cậu lần nữa. Nó túm được tay cậu và bắt đầu xoay tít người cậu một cách điên cuồng; càng ngày càng nhanh cho đến khi nó gầm lên giận dữ và quẳng cậu vào không khí. Paelen hét lớn và quay tít trên đầu đám đông. Cậu rơi mạnh xuống mái vòm đèn cách mặt đất gần ba mươi mét. Những bóng đèn nổ tung và khung đèn gãy ra khi những tia điện và lửa cháy tràn ngập không khí. Hàng ngàn mảnh kính vỡ li ti và mảnh vụn rơi ào ào xuống đám đông đang hoảng loạn bên dưới. Trên mặt đất, máy tính điều khiển show diễn ánh sáng phát nổ và bốc cháy do quá tải năng lượng. Đám cháy do điện mau chóng lan ra như một cảnh trong địa ngục đang nhấn chìm con phố Fremont. Trong vài phút, mặt tiền của một sòng bạc gần đấy bắt lửa và cháy bừng bừng.
Mặc kệ đám cháy điên cuồng bên dưới, Paelen gỡ mình ra khỏi mái vòm và yêu cầu đôi xăng đan đưa mình bay trở lại chỗ bản sao. Cậu bay chúi xuống và nhấc bổng nó lên trên không trung. Với tất cả sức mạnh còn lại của mình, Paelen quẳng mạnh bản sao vào thứ to nhất, nặng nhất cậu có thể tìm thấy - bức tường phía trước giăng đầy đèn của một sòng bạc.
Biển hiệu sòng bạc nổ tung dưới sức tác động này và bức tường vỡ vụn. Khi bản sao ngã xuống đất, một phần tấm biển phát sáng cũng đổ sụp theo và đè lên người nó.
Mệt nhoài, đau đớn và kiệt sức, Paelen gần như không thể đứng thẳng người dậy. Nhưng khi cậu loạng choạng bước lại chỗ Joel, cậu thấy thằng bé tóc đỏ Frankie đang nửa kéo, nửa cõng Joel đang choáng váng tránh xa khỏi đám lửa đang lan tới gần.
Tiếng xe cứu hỏa tràn ngập không gian khiến đầu Paelen đau nhức. Mắt cậu mờ đi trước những ánh đèn chiếu rọi thẳng của xe cảnh sát đứng chặn trước mặt.
“Cảnh sát đây. Đứng yên tại chỗ!” Tiếng loa cảnh sát vang lên.
Máu chảy từ vết thương trên đầu xuống mắt Paelen. Cậu rất chóng mặt và mệt mỏi. Sau một vài bước loạng choạng, cậu thấy một nhân viên cảnh sát quỳ xuống đất và giơ cao vũ khí. Trông nó không giống như súng bình thường. Nó có màu vàng sáng.
“Ngừng lại!” Viên cảnh sát cảnh cáo. “Ta có súng bắn điện và ta sẽ bắn đấy.”
“Paelen, ngừng lại!” Joel hét lớn. “Làm ơn ngừng lại!”
Không có tiếng động nào phát ra khi người đàn ông nổ súng. Nhưng Paelen có thể ngay lập tức cảm nhận được nó. Luồng điện đi xuyên qua người cậu. Cậu mất hết kiểm soát toàn bộ cơ thể và đổ sập xuống đất. Cơn đau vô cùng lớn và cậu không thể cử động nổi. Cuối cùng, cả không gian tối sầm lại và cậu ngất đi.
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới