The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 120 / 7
Cập nhật: 2020-04-04 23:38:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hiều giờ sau, Emily đứng bên trong xe chứa ngựa bên cạnh Pegasus khi chiếc xe băng qua sa mạc hướng về Nevada. Chrysaor và Alexis ở bên khoang mở ngay sau họ. Tornado Warning bị nhốt trong khoang cuối cùng ở đằng sau, giờ đây đã trở nên bình tĩnh hơn nhờ vào tác dụng của thuốc an thần. Joel và Paelen ở tít đằng trước trong chiếc xe bán tải bốn chỗ cùng với chú Earl và đặc vụ T.
Trong suốt chuyến đi Emily không nói một lời nào. Alexis bước ra khỏi khu chuồng ngựa ướt sũng toàn thân sau khi đặc vụ T phun giúp nước rửa người. Không ai ngoài Pegasus, chú Earl và cựu đặc vụ CRU được chứng kiến những gì Nhân sư đã làm và sẽ không ai nhắc lại bất cứ điều gì về sự việc đó nữa.
Khi Alexis ngả người yên bình xuống đống rơm khô sạch sẽ dưới sàn xe rơ-moóc, không ai còn nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào của con quái vật vừa xuất hiện trong cô ấy trước đó.
Bên cạnh cô, Pegasus hí khẽ. Emily nhìn vào đôi mắt nâu ấm áp của nó và nhìn thấy hình ảnh hai người đang lướt bay trong bầu trời đêm rộng lớn trên Olympus. Ở đó không có bạo lực, không có đổ máu. Chỉ có một cảm giác bình yên và vui vẻ họ cùng cảm nhận bất cứ khi nào họ ở riêng cùng nhau.
“Chị cũng hy vọng một ngày nào đó chúng mình có thể làm lại điều đó, Pegs à.” Emily khẽ nói vừa vuốt ve chiếc mũi mềm mại của nó. Cô quay người nhìn ra ngoài cửa sổ có gắn song sắt của chiếc xe rơ-moóc. Không khí thổi qua mặt cô khô và nóng rát. Mặc dù nhiệt độ ở Olympus khá là ấm, thời tiết chưa bao giờ trở nên khó chịu cả. Cái nóng ngột ngạt này chỉ làm Emily cảm thấy tồi tệ hơn mà thôi.
Cô ngồi xuống đám rơm dưới đất và dựa lưng vào tường. Giờ cô cảm thấy mệt mỏi rã rời. Pegasus cúi xuống liếm mặt cô. Nó hí lên khe khẽ. “Cậu ấy nói cô nên nghỉ ngơi chút đi,”Alexis thuật lại, mắt vẫn nhắm nghiền. “Chúng ta sắp phải đối mặt với nhiều khó khăn trước mắt, và cô sẽ cần hồi phục sức lực đấy.”
Emily muốn nói về những khó khăn họ đã từng trải qua, nhưng nghĩ không nên nói nữa. Nhân sư giờ đây đang đứng về phía họ, nhưng rất mong manh. Không khó để đẩy cô ấy quay về phía Olympus và thần Jupiter.
Cô nằm xuống đám rơm mềm mại dưới chân Pegasus. Cô rất lo lắng về quãng thời gian trước mắt, lo sợ những điều mà những người đàn ông trong trang trại sẽ báo với cảnh sát. Alexis đã cảnh cáo họ nếu nói sự thật với cảnh sát cô ấy sẽ quay trở lại. Nhưng liệu như vậy đã đủ để bịt miệng họ không?
Bất chấp nỗi lo lắng tràn ngập, nhịp đưa đều đặn của chiếc xe rơ-moóc và mùi hương ngọt ngào từ những cọng rơm tươi dần đưa Emily vào giấc ngủ sâu đầy suy tư.
“Nhìn kìa! Ta phải tận mắt nhìn nơi này mới được!”
Emily tỉnh giấc thấy nửa thân dưới sư tử đang ở ngay trước mặt cô. Hai chân trước của Nhân sư đặt trên những thanh chắn trên khung cửa sổ, cô ấy và Pegasus đang nhòm ra phía ngoài.
“Nơi này là nơi nào vậy?” Alexis thảng thốt hỏi. Emily bò ra từ dưới người Nhân sư và run rẩy bò dậy. Họ đang lái xe trên con đường dọc theo xa lộ băng qua Las Vegas. Mặt trời bắt đầu xuống, tỏa ánh nắng vàng phủ khắp các ô cửa sổ trên các tòa nhà nơi đây. Giờ đây họ đang băng qua một tòa nhà cao lớn màu đen, bao bọc bởi rất nhiều ô cửa kính. Trên nóc tòa nhà có một chiếc máy xúc, và có vẻ như nó vẫn đang trong thời gian thi công. Tiến xa hơn chút nữa, một loạt những tòa nhà đầy màu sắc hiện ra trước mắt. “Đó là Las Vegas,” cô trả lời. “Đấy là những sòng bạc nơi người ta đến để đánh bạc và xem các show biểu diễn.”
Khi họ tiếp tục tiến xa hơn, Emily quan sát thấy đôi mắt Alexis hào hứng như muốn thu gọn tất cả cảnh vật xung quanh vào mắt mình. Cô ngả người để đọc một bảng quảng cáo lớn treo bên cạnh một sòng bài cao ngất. “Elvis… đang… ở… nơi… này” Cô ấy từ từ đọc. “Elvis à? Elvis của ta! Anh ấy đang ở đây này, ta đã tìm ra anh ấy! Chúng ta phải dừng lại thôi!”
Emily không muốn phải phá vỡ ảo tưởng của Alexis. “Có thể khi chúng ta đã giải quyết xong việc, chúng ta có thể quay lại đây để gặp anh ấy.” “Ý hay đó,” Alexis hào hứng đồng ý. “Đó sẽ là phần thưởng cho chiến công bảo vệ thế giới của chúng ta.”
Ở khoang cuối cùng của toa xe rơ-moóc, Tornado Warning đã dần hết thuốc an thần. Nó đá mạnh vào cánh cửa khóa khoang và hí lên. Emily chạy lại gần và vuốt ve gương mặt trắng tinh của con ngựa đua. “Mày sao rồi, cậu bé? Sẽ không mất nhiều thời gian nữa đâu.”
Pegasus lẻn theo với vẻ mặt ghen tị thấy rõ. “Không sao đâu Pegs,” Emily nói nhỏ. “Nó đang hoảng sợ và bối rối. Nó chưa hiểu điều gì đang xảy ra với mình thôi.”
Bất chấp lời khuyên bảo của cô, Pegasus vẫn tiếp tục hộc lên. Hai tai của Tornado vểnh lên và lỗ mũi lại nở bành ra. Nó bắt đầu gõ móng xuống sàn xe rơ-moóc và hí lên.
“Bình tĩnh nào, cậu bé,” Emily trấn an. “Làm ơn đi Pegs, quay trở lại kia. Em đang làm nó nổi cáu và chị không biết là nó sẽ làm những gì trong chiếc xe rơ-moóc này đâu đấy.”
Pegasus lùi lại. Nó khụt khịt giận dữ và bước xa ra khỏi Tornado. Nó đi về kia cuối của chiếc xe rơ-moóc và quay lưng về phía Emily.
“Ta nghĩ là chúng ta sẽ phải cho Tornado Warning dùng thêm thuốc an thần.” Alexis thận trọng tiếp cận khoang chứa ngựa. “Cậu ấy làm Pegasus khó chịu. Trong tình hình căng thẳng hiện nay, điều đó không hay chút nào. Pegasus đang cố gắng hết sức để kiềm chế. Nhưng ngay cả cậu ấy cũng có giới hạn của mình.”
Emily đồng ý. Cô leo lên chiếc thang nhỏ dẫn lên phần áp mái của chiếc xe rơ-moóc, bò dọc theo đường nối dẫn sang khoang chở hàng phía sau xe bán tải. Emily bắt đầu đập mạnh vào cửa trước của chiếc xe rơ-moóc, hy vọng đôi tai nhạy bén của Paelen có thể nghe được và báo cho đặc vụ T biết là họ cần phải dừng lại.
Thông điệp đã được nhận. Không lâu sau, chiếc xe bán tải và rơ-moóc được đưa vào lề phân cách trên đường xa lộ. Khi họ dừng lại, Emily tiến ra phía song cửa sổ đợi một ai đó xuất hiện.
“Có chuyện gì vậy?” Chú Earl vừa hỏi vừa tiến lại phía cửa sổ.
“Tornado Warning đang dần hết thuốc và nó đang làm Pegasus khó chịu. Chúng ta cần phải cho nó thêm thuốc trước khi chúng bắt đầu đánh nhau lần nữa.”
Chú Earl gật đầu. “Ờ, trong xe thì nóng điên lên. Cứ như là cái lò nướng ấy. Không hiểu sao người ta có thể sống được ở một nơi như thế này. Chúng ta cũng đang định dừng xe một lúc để kiếm chút đồ dùng và nước uống. Chú nghĩ lúc này là thích hợp đấy.”
“Nhất định rồi,” Emily đồng ý.
Với lời hứa dừng một chút để xả hơi, chú Earl quay trở lại khoang xe tải. “Em có nghe thấy không Pegs? Chúng ta sẽ nghỉ một chút để kiếm thức ăn. Chúng ta cũng sẽ đánh thuốc Tornado một lần nữa để cậu ấy khỏi làm em khó chịu.”
Đôi mắt của con tuấn mã mở to sáng rực và người cậu rung lên. Emily vòng tay ôm cổ nó. “Chị biết việc này rất khó cho em, Pegs à. Nhưng chị mong em có thể giữ bình tĩnh thêm một chút nữa thôi.”
Chrysaor từ lúc nãy vẫn nằm trên đống rơm nhưng giờ đã tiến lại gần em trai mình và ụt ịt khe khẽ. Pegasus cũng hí đáp lời. Nhưng khi Emily nhìn sang Alexis đợi cô dịch lại, Nhân sư chỉ bình thản lắc đầu và giữ yên lặng.
Một lúc sau, chiếc xe tách ra khỏi xa lộ đi về phía ngoại ô của Las Vegas. Alexis vẫn đứng nguyên bên song sắt cửa sổ, tò mò nhìn ngắm mọi thứ xung quanh và dội một lô một lốc câu hỏi lên đầu Emily.
Cuối cùng họ cũng rẽ vào một trung tâm mua sắm với một siêu thị lớn. Đặc vụ T đỗ chiếc xe rơ-moóc và tất cả mọi người đều đi ra. Ngay khi Emily vừa bước ra khỏi xe rơ-moóc, Tornado Warning bắt đầu hí ầm lên và đá mạnh vào cửa khoang. Điều này khiến Pegasus hí trả và giậm mạnh móng xuống sàn.
“Cậu nên ở lại đó với họ,” Joel cảnh báo. “Tớ không nghĩ để bọn họ gần nhau một mình như vậy là an toàn đâu.
“Tớ sẽ ở lại với cậu,” Paelen nhanh chóng xung phong. “Sau lần cuối đi siêu thị của mình, tớ thà không vào đấy lần thứ hai nữa.” CRU đã từng đặt bẫy cậu ấy ở đó. Emily hoàn toàn hiểu được sự ngần ngại của cậu.
“Ta sẽ đi với Joel.” đặc vụ T đưa chìa khóa xe tải cho chú Earl. “Nếu có bất cứ việc gì xảy ra, đưa mọi người ra khỏi đây ngay.”
Alexis bước ra khỏi xe rơ-moóc, đội chiếc mũ tàng hình của thần Pluto nên chỉ mình Emily có thể nhìn thấy.
“Chị đi đâu vậy?” Emily hỏi.
“Ta không cảm nhận được bất kỳ mối đe dọa nào quanh đây và muốn xem trong cái nơi kỳ lạ kia có những gì.” Alexis chạm vào chân cựu đặc vụ CRU. “Tom, anh không phiền nếu tôi đi cùng chứ?” “Không hề gì,” Đặc vụ T nói và thậm chí còn mỉm cười. “Nhớ bám sát tôi.”
Emily để ý thấy mỗi lần nói chuyện với Alexis, gương mặt ông ấy thay đổi hẳn. Giọng ông ấy nhẹ nhàng hơn và thân thiện hơn. Liệu có phải bùa phép của Nhân sư đã làm ấm lên trái tim băng giá của ông ấy?
Những tiếng hí ngày càng lớn của Tornado Warning buộc Emily phải nhanh chóng trở lại bên trong xe rơ-moóc. Paelen và chú Earl cũng đi theo cô trong khi những người còn lại tiến vào khu mua sắm.
Trong khi chờ đợi gần như họ không nói chuyện gì, và tất cả đều cảm thấy căng thẳng đè nặng trên vai.
Đặc vụ T và Joel trở ra với một xe đẩy chở đầy thức ăn. Alexis hào hứng thuật lại mọi thứ cô ấy nhìn thấy, ngửi thấy và nghe thấy trong siêu thị. Trông cô như một đứa trẻ hơn là một sinh vật đáng sợ ở khu trang trại Double R. Cô và đặc vụ T cười lớn khi kể lại chuyện đuôi của Alexis vô tình ngoắc đổ một dãy trưng bày, và gương mặt sững sờ của mọi người khi không thể nhìn thấy cô hay không hiểu chuyện gì vừa mới diễn ra.
Tornado Warning được cho ăn trước tiên khi mọi người cho thêm nhiều thuốc an thần loại mạnh vào món kem sô-cô-la của nó. Sau khi đã ăn hết phần của mình, mọi người khác trèo hết lên xe rơ-moóc và ngồi xuống ăn phần của mình.
“Ôi, sắp đến rồi.” Đặc vụ T đứng dậy. “Trong hai giờ nữa chúng ta sẽ có mặt ở Rachel, bang Nevada. Từ đó tới Khu vực 51 và lối vào cơ sở của CRU chỉ khoảng vài dặm nữa thôi.”
“Sau đó thì sao?” Joel hỏi. “Có ai có ý tưởng gì là chúng ta sẽ làm gì tiếp theo không? Bởi tớ thì chưa biết phải làm gì và điều đó làm tớ phát điên lên mất.”
Emily lắc đầu. “Không phải lần này. Lần trước mọi việc quá rõ ràng bởi chúng ta phải hỗ trợ cho cha tớ. Nhưng giờ thì…”
“Nhưng giờ chúng ta phải xem CRU đã tạo ra bao nhiêu bản sao vô tính, và liệu chúng ta có thể ngăn họ lại hay không,” đặc vụ T nói nốt câu.
“Chính xác,” Emily đồng ý.
“Ồ, phải đến đó thì chúng ta mới biết được,” chú Earl vừa nói vừa đứng dậy. “Và chúng ta sẽ chẳng đến đâu được nếu như không tiếp tục lên đường.”
“Trước khi chúng ta đi…” Đặc vụ T nói. Ông nhìn vào Emily. “Cô có nhìn thấy tòa nhà cao màu đen trông như một toàn tháp ở Las Vegas mà chúng ta đã đi qua không?” Khi Emily gật đầu, ông nói tiếp. “Tất cả chúng ta sẽ nhất trí lấy đó làm điểm hẹn. Nếu có bất kỳ rắc rối gì xảy ra. Nếu chúng ta bị chia tách, hãy hướng về phía tòa tháp đen đó. Mọi người đã hiểu chưa?”
Emily gật đầu.
“Tốt, giờ thì lên đường thôi.”
Dưới trời sao sáng rực, họ rời Las Vegas và đi dọc theo Xa lộ Người ngoài hành tinh đưa họ vào sâu trong sa mạc. Khi họ tới Rachel, họ rất bất ngờ khi thấy khu vực này được gọi là thị trấn. Trông nó giống như một công viên xe nhà di động thì đúng hơn. Ở đây không hề có nhà cửa và cơ sở kinh doanh duy nhất ở đây là một nhà nghỉ với một nhà hàng nhỏ. Và cũng giống như bất kỳ thứ gì khác ở Rachel, nhà nghỉ này cũng là một chuỗi các xe nhà di động đỗ sát gần nhau.
Trong khi chú Earl và đặc vụ T vào trong để kiếm chỗ nghỉ qua đêm, những người khác tụ tập phía ngoài xe rơ-moóc.
“Này Em, cậu có hiểu cái tên kia là gì không? Joel chỉ vào tấm biển trên cửa nhà hàng.
“Little A’Le’Inn - Người ngoài hành tinh nhỏ à” Emily đọc to chữ viết trên tấm biển. “Cậu trông mong họ đặt tên gì nữa khi tiệm ăn này ở gần Khu vực 51 đến thế.”
Paelen bước lại gần một chiếc đĩa bay ngoắc trên một cái cột cao. Nó được trang trí bằng chuỗi đèn đầy màu sắc sáng rực. “Cái gì thế này?”
“Có vẻ như là một UFO - vật thể bay không xác định.” Joel giải thích cho Paelen đang bối rối về chiếc phi thuyền của người ngoài hành tinh.
“Vậy đó chính là thứ mà CRU nghĩ tớ đã dùng để bay đến thế giới này trong lần họ giam tớ ở đảo Governor phải không?”
Paelen cau mày và trông còn bối rối hơn. “Trông nó không được to cho lắm. Làm sao họ có thể nghĩ tớ chui lọt vào đây cơ chứ?”
Joel và Emily cười lớn.
“Đó chỉ là mô hình thôi.” Emily khoác tay qua người cậu. “Một phi thuyền thực thụ sẽ to hơn gấp nhiều lần.”
Trông Paelen vẫn chưa tin tưởng mấy. “Nếu có người ngoài hành tinh, hẳn là họ sẽ dùng Dòng Mặt trời và không cần phải đến đây bằng thứ này chứ.”
Đặc vụ T quay trở lại với chiếc chìa khóa ô tô nhà di động trên tay. Ông tiến gần hơn đến họ và hạ thấp giọng. “Chỉ có cư dân Olympus các cậu mới dùng Dòng Mặt trời. Tất cả những người ngoài hành tinh khác chúng ta từng bắt giữ đều sử dụng những phương tiện tương tự như thế này.” Emily sững sờ nhìn cựu đặc vụ CRU. “Các ông đã bắt giữ tất thẩy bao nhiêu người?”
“Cũng một số,” ông ta nói đầy bí ẩn, nhưng rồi mau chóng đổi chủ đề. “Chúng ta có một xe cho tối nay và có thể lái xe rơ-moóc thẳng đến cạnh đó. Rồi ta muốn tất cả đi vào nhà hàng và cư xử như một gia đình lớn hạnh phúc nhé.”
“Nhưng tôi đã đói đâu,” Paelen nói.
“Không quan trọng,” Đặc vụ T nói. “Chỗ này là chỗ duy nhất phục vụ đồ ăn trong 50 dặm quanh đây. Chắc chắn sẽ có người của Khu 51 đến đây dùng bữa. Một số trong bọn họ có thể làm việc ở CRU. Và thành thật là ta nghi ngờ một số người làm việc ở đây cũng thuộc quân đội. Làm gì có gia đình nào đến đây nghỉ mà lại không dùng bữa ở nhà hàng duy nhất trong vùng này cơ chứ?”
Emily cau mày, hồi hộp nhìn quanh. “Nhưng tại sao lại có người của quân đội làm việc trong một nhà hàng như thế này chứ?”
Đặc vụ T thở dài và lắc đầu. “Sau tất cả những điều cô đã chứng kiến và biết về CRU mà cô vẫn chưa hiểu ư? Emily, hãy nghĩ xem. Đây là nơi duy nhất phục vụ đồ ăn gần Khu vực 51. Rachel, Nevada, thu hút mọi loại người; từ những người hâm mộ người ngoài hành tinh, đến nhà báo và những người theo thuyết âm mưu. Hoàn toàn có lý khi nhận thấy là quân đội, và đặc biệt là CRU sẽ phải cài cắm người ở đây để kiểm tra tất cả những người này xem họ có ý định tiến vào căn cứ hay không. Vậy nên hãy tiến vào trong và cư xử như thể chúng ta là những du khách đi ngang qua đây thôi.”
Bọn họ tiến về phía nhà hàng nhỏ bên trong. Alexis với chiếc mũ tàng hình của thần Pluto vẫn bám sát bên cạnh Emily, Joel và Paelen khi họ nhìn ngắm tất cả những bức ảnh và những đồ vật trưng bày liên quan đến UFO trên tường. Trong đó còn có cả một giá trưng bày, bán những chiếc áo phông kỷ niệm Khu vực 51. Những chiếc cốc cũng được in hình người ngoài hành tinh và dòng chữ Khu vực 51. Miếng di chuột máy tính cũng có dòng chữ cảnh báo Khu vực 51 in trên chúng, và rất nhiều các cuốn sách viết về khu căn cứ bí mật này. Ngay cả thực đơn cũng có hình người ngoài hành tinh bé xíu trên đó và cũng dành để bán cho du khách.
Có rất nhiều người đang ngồi bên quầy bar và rải rác quanh các bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện khe khẽ. Một nhóm mấy người đàn ông đang chơi bi-a. Âm nhạc tràn ngập trong không gian và không khí ở đây khá là dễ chịu.
Khi họ đã ổn định chỗ ngồi ở một bàn ăn lớn và gọi món xong, người phục vụ trung tuổi mỉm cười và hỏi vì sao họ đến nơi đây. “Cậu đến xem người ngoài hành tinh à?” Bà hỏi đùa Joel. “Hay xem con đường dẫn đến Khu vực 51?”
Đặc vụ T cười khẽ. “Bọn trẻ và em trai tôi rất muốn đi xem, nhưng lịch trình của chúng tôi đã kín đặc rồi. Chúng tôi đang chở vài con ngựa về phía bắc. Nhưng chúng tôi nghĩ đi đường này sẽ rất thú vị. Chúng tôi đã nghe kể rất nhiều về nơi này, và muốn tận mắt nhìn thấy nó.”
Chú Earl đặt quyển thực đơn xuống bàn và hỏi khẽ. “Chị đã nhìn thấy cái gì, trên trời, ở đây chưa?”
Người phục vụ nhún vai. “Tôi không nhìn.” Emily nghĩ câu trả lời thật là kỳ lạ, nhưng vẫn giữ yên lặng. Cô quan sát người phục vụ một cách cẩn thận. Mặc dù bà ấy mỉm cười và tán chuyện một cách thân thiện với tất cả những khách hàng ở đây, nhưng có một điều gì đó ở bà ta khá là khó chịu. Câu trả lời của bà ta như đã được luyện tập kỹ càng và quanh đôi mắt bà có một vẻ gì đó rất cứng nhắc. Bà ta đứng thẳng như thể có một cái cột dựng sau lưng, không cho phép bà ta khòng người hay cúi xuống.
Alexis cũng tỏ vẻ nghi ngờ. Khi người phục vụ quay trở lại bếp để truyền đạt yêu cầu gọi món của khách, Nhân sư tàng hình bước theo bà ta vào trong đó. Sau nhiều phút Alexis trở ra và khẽ thuật lại với đặc vụ T là người phụ nữ này đã bước vào một căn phòng và khẽ báo cáo điều gì đó với một ai đó. Mặc dù cô không nghe được mọi điều bà ta nói, nhưng người phục vụ có nhắc đến một gia đình đi về phương bắc với một chiếc xe rơ-moóc chở ngựa. “Cho đến giờ thế là ổn rồi,” đặc vụ T nói. Ông nhìn vào những người khác đang ngồi quanh bàn. “Cứ cư xử tự nhiên nhé.”
Khi đồ ăn được mang ra, Emily rất ấn tượng trước vai diễn mà đặc vụ T đang diễn. Trông ông khác hẳn mọi khi. Trên môi ông thường trực nụ cười, kể những câu chuyện cười ngớ ngẩn và thậm chí đôi mắt xanh nhạt của ông còn ánh lên những tia sáng vui vẻ. Ông ta diễn như thể một người cha thực thụ. Emily băn khoăn nếu ngày trước ông không gia nhập vào CRU, có một gia đình của riêng mình thì ông sẽ như thế nào nhỉ. Cô còn tưởng tượng có khi cha cô có thể cũng thích ông ta ấy chứ.
Khi họ rời nhà hàng, tất cả mọi người dừng lại ngắm bầu trời đầy sao. Bầu trời đẹp tuyệt, gần giống như khi họ bay gần trên đó. Xa xa về phía nam, họ vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn sáng rực của Las Vegas.
Nhiệt độ về đêm hạ xuống rõ ràng so với ban ngày, không gian tràn ngập âm thanh của sa mạc. Sói hoang hú lên từng hồi từ phía xa, hòa trong tiếng kêu của các loài côn trùng và những con vật nhỏ nhốn nháo chạy trong bụi rậm.
Trên đường quay trở về chiếc xe nhà di động của mình, họ nghe thấy tiếng các vị khách ở trọ khác đi lại hướng về phía nhà hàng ăn. Những con chó sủa ầm ĩ trong bãi quây, khá gần chỗ xe rơ- moóc nơi có Pegasus và Tornado đang đỗ.
“Tớ hy vọng con chó đó sẽ không sủa suốt đêm,” Emily nói. “Tớ đang định cho Pegasus ra khỏi xe duỗi cánh một chút cho khỏi mỏi. Nhưng tớ cũng không muốn cậu ấy gây chú ý.”
“Pegasus sẽ phải ở yên tại chỗ của mình,” đặc vụ T lạnh lùng nói. “Ta không muốn cậu ta ra ngoài ở đây.”
Emily nhận thấy cựu đặc vụ CRU có vẻ kích động. “Có gì không ổn ư?”
“Ta có một dự cảm không lành.”
“Ta cũng vậy,” Alexis đồng ý. “Đi ra ngoài bây giờ có thể là một sai lầm lớn.”
Emily nhìn quanh đầy sợ hãi. “Chúng ta có nên rời đi và tìm chỗ khác để nghỉ không?”
Đặc vụ T lắc đầu. “Điều đó còn gây chú ý hơn nhiều. Chúng ta phải vô cùng cẩn thận. Giờ hãy quay về xe rơ-moóc và chúng ta có thể nói chuyện ở đó.
Trước khi leo lên xe rơ-moóc, chú Earl và Joel đi vào chiếc xe nhà di động và bật đèn lên. Họ thả tất cả rèm xuống và ngụy trang như thể mọi người trong nhà đang nghỉ.
Không lâu sau, tất cả mọi người đã tụ họp trong xe rơ-moóc chở ngựa. Tornado Warning vẫn bị nhốt trong khoang của mình. Đèn đã tắt và mọi người nói chuyện với nhau khẽ khàng.
“Nơi này thật điên rồ,” Joel nói. “Trong xe nhà không có TV, không có điện thoại. Chúng ta phải làm gì suốt đêm đây?”
“Ngủ và rồi dậy lên đường,” đặc vụ T nói. “Họ không muốn mọi người dành quá nhiều thời gian ở đây. Đặc biệt là ở vị trí gần căn cứ quân sự đang hoạt động như thế này.” Ông nhìn sang phía Nhân sư. “Alexis, giờ chúng tôi cần cô sử dụng năng lực của mình. Hãy cảnh báo tôi nếu cô nghe hay cảm nhận thấy bất kỳ ai lại gần xe rơ-moóc này nhé.”
Nhân sư gật đầu và ngồi thẳng người lên. Cô chia đôi sự chú ý cho cả cuộc họp bên trong lẫn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Đặc vụ T lắc đầu. “Tình hình có vẻ như khó khăn hơn so với tôi nghĩ. Có rất nhiều quân nhân trong nhà hàng đó tối nay. Tình hình rất căng thẳng. Ở căn cứ hẳn đang xảy ra một vụ gì đó rất nghiêm trọng.”
Chú Earl nhìn sang người bạn của mình. “Tôi có nhìn thấy quân nhân nào đâu nhỉ?”
“Họ ở trong đó,” đặc vụ T nói. “Cậu phải biết cậu đang tìm kiếm điều gì. Như tôi đã nói, tôi đã đến Khu vực 51 một vài năm trước. Hồi đó an ninh đã rất chặt chẽ. Nhưng không như thế này. Chúng ta sẽ phải rất cẩn trọng.”
Trong khi cả nhóm đang bàn bạc, Alexis dựng thẳng đầu lên. Cô giơ một chân trước. “Có ai đó đang tiến lại gần.”
Emily cảm thấy sợ hãi. Sức mạnh bên trong cô cuộn trào và bắt đầu dâng lên, đầu ngón tay cô nhói lên khi Ngọn lửa đã sẵn sàng thoát ra.
Trong nháy mắt, đặc vụ T thay đổi ngay thái độ. Ông rướn người vào gần hơn với cả nhóm và cười sảng khoái. “Và các con biết không?” Ông nói to. “Ông nội các con chẳng bao giờ phát hiện ra chính chúng ta đã giấu cái bô của ông trên nóc nhà kho cả!”
Ông cười to hơn và ra hiệu cho mọi người cùng cười. Ông gật đầu với chú Earl.
“Phải rồi đấy,” chú Earl thêm vào rồi cười hùa theo. “Bà nội biết, nhưng bà chẳng bao giờ kể cho ông cả. Cho đến giờ ông ấy vẫn cứ nghĩ thủ phạm là mấy thằng nhóc cuối đường…”
Khi tất cả mọi người cùng cười, Alexis vẫy bàn chân trong không khí, ra hiệu họ nên tiếp tục câu chuyện. Cô nép người sát vào thành xe rơ-moóc và chỉ lên tường. “Hắn ta ở ngay đây,” cô làm khẩu hình.
Những ngọn lửa tí hon bắn ra từ những ngón tay của Emily khi cơn sợ hãi của cô tăng lên. Cô cố gắng thu Ngọn lửa về nhưng nó không nghe lệnh cô. Pegasus dụi đầu vào cô, cố gắng làm cô bình tĩnh trở lại.
Joel nhìn vào những ngọn lửa đang bắn ra vài centimet khỏi ngón tay của Emily. Cậu cười to hơn. “Thế chú Earl ơi, chuyện cháu cháu kể có phải là thật không? Chuyện cha và chú đi câu cá bằng thuốc nổ ý?”
“Chắc chắn rồi,” chú Earl hào hứng hưởng ứng. “Đó là cách ngầu nhất để kiếm được cá to đấy…”
Đột nhiên, có một tiếng gõ mạnh vào cửa xe rơ-moóc. Đặc vụ T ra hiệu cho Pegasus và Chrysaor núp vào một trong những khoang chứa ngựa. Ông gật đầu với đôi tay của Emily. Cô giấu nó ra đằng sau lưng.
“Ai đó?” Đặc vụ T hỏi nhỏ, quay trở lại vai diễn ông bố thân thiện.
Một giọng đàn ông cất lên từ phía ngoài cửa. “Mọi việc trong đó có ổn không vậy?
Đặc vụ T bước ra cửa. “Tất nhiên, mọi việc vẫn bình thường,” ông vừa nói vừa mở cửa. “Sao anh lại hỏi vậy?”
Người đàn ông giơ lên một chiếc đèn pin. Emily có thể nhìn rõ mặt của ông ta. Gương mặt cứng nhắc và sắc lạnh khi ông cố nhìn qua vai đặc vụ T. “Một số người báo lại họ có nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ đây. Nhà nghỉ của chúng tôi luôn được giữ an toàn tuyệt đối. Tôi chỉ muốn đảm bảo không có gì lạ xảy ra mà thôi.”
Đặc vụ T đưa tay ra hiệu mời người đàn ông vào trong, và tim Emily suýt nữa ngừng đập. Cô nắm chặt hai tay để kiềm giữ Ngọn lửa không bùng phát ra.
“Tất nhiên rồi,” đặc vụ T nói. “Chúng tôi hoàn toàn hiểu mà. Nhưng mấy con ngựa của tôi hơi hoảng sợ khi phải ở trong xe rơ-moóc quá lâu. Thế nên tôi và lũ trẻ vào đây tán chuyện một chút với chúng cho đỡ buồn trước khi lên giường đi ngủ thôi. Ông có muốn vào đây xem không?”
Alexis đang ép người phía sau cánh cửa, mắt cô sáng rực và nanh vuốt đã giương lên. Cô đã ở trong tư thế sẵn sàng tấn công.
Người đàn ông đặt một chân định bước vào xe rơ-moóc, thì có một giọng gọi với ông ta quay về nhà hàng. Ông ta ngừng lại một hồi lâu tưởng hàng thế kỷ khi mọi người chờ đợi ông ta đưa ra quyết định bước vào hay quay về. Cuối cùng ông ta quay người bước xuống đất. “Xin lỗi đã làm phiền cả gia đình. Chúng tôi chỉ kiểm tra cho cẩn thận thôi mà.” “Chúng tôi hoàn toàn hiểu,” đặc vụ T nói. “Chúc ông buổi tối vui vẻ.” Cựu đặc vụ CRU đứng ở cửa vài phút nhìn người đàn ông rời đi.
Joel nhìn Emily. “Cậu có thể thu hồi Ngọn lửa rồi đó.” Cậu vừa nói vừa chỉ vào nắm đấm đang cháy phừng phừng của cô.
Emily bình tĩnh trở lại và thu hồi Ngọn lửa về. “Tớ không thích mọi thứ ở đây. Có lẽ chúng ta nên bay luôn đến căn cứ, xem điều gì đang diễn ra ở đấy và đi về.”
Đặc vụ T đóng cửa và quay trở lại với cả nhóm. Ông lắc đầu. “Họ nghi ngờ như vậy là đủ lắm rồi. Chúng ta chỉ cần có một động thái lạ nữa là lộ hết. Chúng ta phải lên kế hoạch thật cẩn thận. Căn cứ này có cảm ứng dưới mặt đất và cả trên trời, có thể bắt được tín hiệu hình ảnh, âm thanh và cả nhiệt độ nữa. Ta biết chắc là nếu bất kỳ ai đến được khoảng cách 3 dặm xung quanh cổng vào, hay bất kỳ căn cứ nào thuộc Khu vực 51, thì nhà chức trách đã có đầy đủ hình ảnh và nắm được mọi thông tin cần thiết về người đó. Đây không phải đảo Governor hay Tuxedo. Nơi đây có độ bảo mật cao nhất trong tất cả những căn cứ quân sự trên toàn thế giới. Ngay cả Tổng thống Hợp chủng quốc Hoa Kỳ cũng không thể bước vào đây.
“Vậy chúng ta phải làm gì?” Paelen hỏi. “Chúng ta phải dùng trí tuệ chứ không phải cảm xúc,” đặc vụ T lạnh lùng nói. Mắt ông dừng lại trên người Emily. “Và cô, cô gái trẻ, cô cần phải điều khiển các sức mạnh của mình. Chúng ta không thể để cô đi đốt cháy đồ vật cho đến khi chúng ta sẵn sàng.”
“Tôi biết,” Emily vừa nói vừa cúi đầu. “Bình thường tôi có thể điều khiển nó. Nhưng khi biết người đàn ông đó đang đứng ở ngay ngoài kia, sức mạnh đó dường như vuột khỏi tầm kiểm soát của tôi.”
Đôi mắt xanh nhìn xuyên thấu của đặc vụ T nhìn cô hờ hững. “Cũng như khi cô làm nổ cái đèn bàn ở khách sạn ở Baton Rouge phải không? Và còn sự việc xảy ra ở trang trại Double R nữa? Có vẻ như các sức mạnh trong cô đều đang vượt quá tầm kiểm soát của cô thì phải?”
“À phải, điều gì xảy ra tại chuồng ngựa vậy?” Joel hỏi thêm. “Hai người đàn ông đó bay vút lên không. Và cậu bảo bọn tớ ngăn họ lại trước khi sức mạnh của cậu tiêu diệt họ.”
Emily nhận ra bí mật của cô đã bị phát hiện. “Tớ rất xin lỗi,” cô bắt đầu. “Nhưng tớ nghĩ ngoài Ngọn lửa, tớ có nhiều năng lực khác nữa, và tớ không thể nào điều khiển nổi chúng. Đôi khi chúng tự phát tác ra mà không cần tớ triệu hồi.”
“Tại sao cậu không kể với bọn tớ?” Joel hỏi, trông cậu bị tổn thương sâu sắc. “Chẳng nhẽ cậu không tin tưởng bọn tớ?”
Emily lắc đầu. “Không phải như vậy, và cậu biết điều đó mà! Tớ đã không kể gì cho các cậu vì chúng ta có nhiều điều đáng lo ngại hơn nhiều. Tớ nghĩ tớ có thể giấu chúng đi cho đến khi chúng ta về Olympus.”
“Những sức mạnh mới của cậu là gì?” Paelen hỏi. “Cậu có thể làm những gì?”
Emily ghét phải kể về những năng lực mới của mình. Cô không muốn bọn họ phát hiện ra cô là một đứa thậm chí còn quái dị hơn trước đây.
“Tớ có thể di chuyển đồ vật,” cô bắt đầu, “và đôi khi chúng bị nổ tung…”
“Như cái đèn bàn,” Joel nói.
Emily gật đầu. “Và đôi khi - nhưng không thường xuyên lắm - đồ vật biến mất hoàn toàn và tớ chẳng bao giờ nhìn thấy chúng lần nữa.”
“Chúng có biến thành tro bụi như bọn Gorgon không?” Paelen hỏi.
Emily nhún vai. “Không hẳn vậy, chúng chỉ, kiểu như, biến mất mà thôi.”
Alexis ngồi xuống cạnh cô bé. “Emily sẽ mau chóng học cách kiểm soát những năng lực mới này như cách cô ấy đã điều khiển Ngọn lửa. Trong lúc đó, tất cả chúng ta phải giúp cô ấy giữ bình tĩnh và tập trung, để những sức mạnh đó không thoát ra được nữa.”
“Đó là lý do tại sao chúng ta phải lên kế hoạch hành động thật tỉ mỉ,” đặc vụ T nói. “Chúng ta không thể để Emily mất bình tĩnh. Đồng ý không?” Tất cả mọi người gật đầu và nhất trí giúp đỡ cô. Nhìn vào những gương mặt quyết tâm của bạn bè mình, Emily băn khoăn tại sao lúc đầu cô lại quá lo lắng về việc kể cho họ bí mật của mình.
“Quay trở lại vấn đề trước mắt của chúng ta,” đặc vụ T nói tiếp. “Ta biết chắc chắn bọn họ đã lấy các số liệu đăng ký trên xe của chúng ta và kiểm tra. Cho đến nay chúng ta vẫn tự do có nghĩa là những người ở trang trại Double R đã nghe lệnh của chúng ta và báo với nhà chức trách là chúng ta vận chuyển ngựa. Hiện nay chúng ta vẫn đang an toàn.”
“Hoặc là thế hoặc là họ đang huy động quân đội chống lại chúng ta,” Joel nói.
Cựu đặc vụ CRU lắc đầu. “Không, với khoảng cách gần căn cứ như thế này, quân đội có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào. Tạm thời thì chúng ta vẫn được an toàn. Ta nghĩ hành động tiếp theo của chúng ta là sáng sớm mai lái xe ra chỗ cổng dẫn đến khu quân sự để xem nó trông thực sự ra sao.” Emily hỏi. “Không phải chúng ta nên đi luôn bây giờ khi trời vẫn còn tối chứ?”
“Chúng ta không thể đưa ra quyết định vội vã được,” đặc vụ T nói. “Nếu chúng ta phản ứng thái quá, có thể gây phản tác dụng. Ngoài ra tất cả chúng ta đều đã rất mệt mỏi sau chuyến đi. Chúng ta cần phải tỉnh táo và chuẩn bị sẵn sàng trước khi lên đường. Đêm nay chúng ta hãy cứ nghỉ ngơi đã, bởi ngày mai chúng ta sẽ phải đối đầu với Khu vực 51 và CRU.”
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới