"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ột chuyến bay ngắn từ căn nhà gỗ đến thị trấn. Đến đường đã bật và mùi gỗ cháy từ vô số đám lửa bao trùm không gian. Khi họ lặng lẽ bay phía trên đống đổ nát của nhà hàng Táo Đỏ, Paelen buồn bã khi nhìn thấy toàn bộ chỗ đó được che phủ bởi một chiếc lều rộng lớn với đám lính được trang bị vũ khí hạng nặng đi tuần xung quanh. Không có ánh sáng nào phát ra từ bên trong, nên chí ít thì bên trong đó không có ai cả.
Thần Cupid lượn xuống gần hơn và lặng lẽ bay qua rặng cây phía sau trạm dừng chân đổ nát. Thần thấy một khu đất trống và nhẹ nhàng hạ cánh. Paelen đưa quần áo cho thần và thần bắt đầu mặc vào.
“Ta thực sự ghét việc này,” thần Cupid vừa phàn nàn vừa kéo cao quần sau khi đã nhét đôi cánh vào trong. Thần với tay lấy chiếc áo bằng vải flannel kẻ ô vuông màu đỏ. “Cậu không biết được nó thực sự khó chịu như thế nào đâu.”
Paelen gắng chịu đựng thêm một loạt những câu ca cẩm nữa từ người xứ Olympus có cánh. “Thì như thế này vẫn tốt hơn là để chúng nhìn thấy anh và phát tín hiệu báo động. Chúng ta phải đi vào trong đó mà không được thu hút sự chú ý của bọn chúng.”
“Ta không thể tin được việc chúng nhìn thấy cánh của ta hay không lại tạo ra sự khác biệt nhiều đến thế đâu. Dù như thế nào thì chúng ta sẽ phải chiến đấu theo cách của mình.”
“Lúc nào anh cũng có thể sử dụng...”
Thần Cupid đưa ngón tay lên cảnh cáo. “Thậm chí đừng bao giờ nhắc đến nó. Nó đã đủ tệ với đặc vụ T rồi. Ta sẽ không sử dụng năng lượng của mình với những gã này đâu. Sẽ nhân đạo hơn nếu chúng ta cứ giết chúng ngay bây giờ.”
“Chúng ta không thể làm thế!” Paelen nói trong sự sửng sốt đến lặng người. “Bọn chúng không làm gì ta cả. Chúng ta sẽ làm giống như lúc ở lễ hội hóa trang và đánh gục chúng. Emily sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta nếu cô ấy biết được chúng ta giết người vô tội.”
“Ai nói cho cô ấy biết chứ?” Thần Cupid hỏi.
“Tôi.”
“Thế thì cậu đúng là tên ngốc,” thần Cupid nói. “Bây giờ, chúng ta sẽ thử cách của cậu. Nhưng nếu chúng gây rắc rối cho ta, ta sẽ giết chúng mà không hề do dự.”
Paelen ngạc nhiên trước suy nghĩ tàn nhẫn của thần Cupid. “Tôi có ý này,” cuối cùng cậu đáp.
“Tôi đã từng đột nhập vào cung điện của thần Jupiter mà chưa bao giờ bị phát hiện cả. Tôi đảm bảo rằng tôi có thể làm được việc này. Và khi tôi đã vào được bên trong lều, tất cả những gì tôi cần làm là tìm được đôi xăng đan.”
Thần Cupid tỏ ra lưỡng lự, nhưng dường như thần hài lòng khi được phân công ở lại chờ. “Được thôi, ta sẽ cho cậu một khoảng thời gian ngắn. Nhưng nếu có rắc rối, ta sẽ chiến đấu.”
Đây là điều tốt nhất mà cậu có thể hy vọng từ thần Cupid. Bằng tất cả khả năng lén lút từ kinh nghiệm trộm cắp của mình, Paelen vượt qua bãi đậu xe và rón rén đi qua hai tên lính gác đang tuần tra mà không bị phát hiện. Cậu có thể cảm nhận, nhiều hơn là có thể nhìn thấy, rằng hai tên lính gác khác cũng sẽ sớm xuất hiện từ phía bên kia căn lều bởi bọn chúng tuần tra liên tục xung quanh khu vực khép kín rộng lớn này.
Sau một quãng ngắn chạy hết tốc lực, Paelen đến được bên cạnh căn lều. Cửa chính nằm ở đâu đó phía bên kia. Nhưng nó không dành cho cậu bởi một trạm gác đã được dựng lên ở đó với hai tên lính cao lớn, vạm vỡ đang ngồi bên một chiếc bàn. Chúng đã rút súng ra và dường như đã sẵn sàng cho mọi thứ.
Paelen cúi người xuống sát mặt đất và cố gắng nâng mép lều bên. Nhưng cậu phát hiện ra cứ mỗi đoạn dài vài centimet, nó lại bị nẹp xuống đất bằng đinh. Nếu xé nó ra bây giờ sẽ quá ồn ào. Cậu làu bàu trong bụng khi biết mình phải làm gì.
Ngừng lại để xem vị trí của bọn lính đi tuần, Paelen sử dụng khả năng kéo dãn cơ thể của mình. Mỗi khi xương của cậu kêu răng rắc và bộp bộp cậu lại lo sợ bị phát hiện. Ngay sau đó người cậu quá mỏng để có thể vừa với bộ quần áo. Kéo dãn cơ thể thêm một chút nữa, cậu trở lại hình dạng của một con rắn mà cậu thường dùng để chui qua những chỗ nhỏ hẹp.
Paelen nhấc mép lều lên một đoạn vừa vặn và dễ dàng trườn vào bên trong. Cậu trở lại hình dáng ban đầu và đứng giữa đống đổ nát nơi trước kia đã từng là nhà hàng Táo Đỏ.
Cho dù hoàn hoàn không có ánh sáng, cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Cậu đang ở chỗ của khu bếp trước kia. Cậu tìm đường quay trở lại nơi mà cậu, Joel và thần Cupid đã thay quần áo chuẩn bị cho cuộc đột nhập vào cơ sở CRU. Paelen không cho phép mình được đắm chìm trong những ký ức về cuộc giải cứu thảm khốc đó. Cậu đang ở đây vì đôi xăng đan, không hơn không kém.
Mùi khói cay xè của ngọn lửa mới bị dập tắt xộc thẳng vào trong mũi của cậu trong lúc cậu nhẹ nhàng trèo qua đống tàn tích đã hóa thành than. Cậu rủa thầm mỗi khi những thanh gỗ đã bị gãy nát kêu răng rắc dưới sức nặng của cậu, nhưng rồi cậu thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện ra nơi mà họ thay quần áo có vẻ như vẫn còn nguyên vẹn. Nó vẫn chưa bị tìm ra.
“Xăng đan, ngươi ở đâu?” Cậu thì thầm khe khẽ, nhìn quanh quẩn.
Có tiếng động trong đống gạch vụn bị cháy. Cảm giác nhạy bén của Paelen phát hiện ra chuyển động đó bên trái. “Xăng đan à?”
Lại động đậy lần nữa. Paelen nhớ lại điều thần Mercury đã nói với cậu khi người đưa đôi xăng đan cho cậu giữ. Người nói rằng chúng không thuộc về cậu, mà chỉ đi cùng cậu thôi. Đột nhiên câu nói đó phát huy tác dụng. Sự phục tùng lúc đầu dành cho Sứ giả của xứ Olympus, và giờ là dành cho cậu, bởi đôi xăng đan vẫn còn sống.
Chúng đang đáp lại tiếng gọi của cậu. Bị vùi sâu dưới đống gạch vụn, chúng đang cố quay trở về bên cậu.
“Mày ở đâu hả xăng đan?” Cậu khẽ gọi.
Phía trước không xa là một chồng gạch vỡ cao đang chuyển động. Âm thanh khuấy động và xê dịch khiến tim của Paelen đập loạn lên. Nhỡ đám binh lính bên ngoài nghe thấy thì sao? Cậu trèo qua phía đó thật nhanh và nhẹ nhất có thể.
Thần kinh của cậu căng thẳng cực độ. “Xăng đan ơi, mày ở đâu?” Cậu khẽ gọi lần nữa.
Sự chuyển động ở ngay trước mặt cậu. Một mảng lớn của mái nhà đang che phủ chỗ đó. Paelen nắm lấy mép của nó, rồi nhấc bổng nó lên. Cậu ngó xuống dưới và, thở phào nhẹ nhõm khi thấy đôi xăng đan ở giữa đống tro tàn.
Nhanh chóng nhặt lấy chúng, Paelen hạ phần mái đó xuống và tìm đường quay trở lại phía bên trên hông căn lều. Cậu kéo dãn cơ thể và trườn xuống dưới mép bạt. Bộ quần áo vẫn đang đợi cậu.
Và cả đám binh lính cũng vậy.
Khi cậu quay trở lại hình dạng bình thường và đứng dậy, những ánh đèn sáng chói xuất hiện và chiếu rọi khiến đôi mắt cậu nhức nhối.
Hai tên lính vũ trang lao vào cậu. “Đứng yên hoặc bọn tao sẽ bắn!”
Paelen không kịp suy nghĩ trước khi bàn tay thô bạo của một tên lính chộp lấy cánh tay của cậu và đẩy cậu về phía trước.
“Thả đôi giày xuống!” Một giọng khác vang lên.
“Chúng là xăng đan,” Paelen chỉnh lại. “Và nếu ngươi muốn có nó, ngươi sẽ phải lấy nó từ ta.”
Khi những tên lính khác tiến đến, chúng nghe thấy tiếng hét làm rợn tóc gáy.
Thần Cupid từ trên trời lao xuống. Tên tay ôm rất nhiều cục đá lớn và thần bắt đầu ném và những tên lính vẫn còn chưa hết sửng sốt.
Sau đợt tấn công đầu tiên, thần Cupid phóng ra xa, bay lên cao rồi quay trở lại tiếp tục tấn công lần thứ hai, ném nhiều đá hơn vào đám binh lính.
Bọn chúng được chuẩn bị để chiến đấu lên mặt đất, nhưng chưa bao giờ được cảnh báo về đám thanh thiếu niên có cánh đang tức giận tấn công từ phía trên cả.
Khi đám binh lính tản ra và cố gắng giương súng lên, thần Cupid hạ cánh xuống đất và lao vào chúng chiến đấu với tất cả sức mạnh của người xứ Olympus mà thần có. Paelen chớp lấy cơ hội và giật mạnh tay ra khỏi tên lính đứng gần cậu nhất. Cậu túm hắn ấn xuống đất. Chỉ một cú đấm, tên lính đã bất tỉnh.
Không suy nghĩ, chỉ hành động, Paelen nhấc bổng một tên khác lên và ném hắn bay qua bãi đậu xe rồi rơi vào rặng cây. Hai người xứ Olympus lao vào cuộc chiến vì sự sống của mình và biết rằng mọi thứ đều đang bị đe dọa. Họ không thể bị bắt. Có thần Cupid chiến đấu bên cạnh, không một tên lính nào kịp nổ súng. Rất nhanh, tất cả bọn chúng đều nằm đo ván trên mặt đất.
“Nhặt quần áo và đôi xăng đan của cậu đi,” thần Cupid ra lệnh. “Chúng ta phải đi trước khi những tên khác đến.”
Paelen đi theo thần Cupid quay trở lại rặng cây. Ngưng lại đủ lâu để mặc quần áo, cậu cảm thấy biết ơn khi lại được cảm nhận đôi xăng đan đã quay trở lại nơi mà nó thuộc về, dưới đôi chân của cậu.
“Chúng ta phải bay đi thôi,” thần Cupid vừa gọi vừa vơ vội quần áo của mình. “Chúng ta còn phải gọi điện thoại nữa đấy.”
Thần Cupid bay lên trước. Paelen ra lệnh cho đôi xăng đan bay theo sau và xúc động khi những đôi cánh tí hon của nó nhẹ nhàng nâng cậu lên trên trời.
Vài phút sau khi họ trốn thoát, họ nghe thấy tiếng còi hú lên từ phía dưới. Ánh đến chớp trên xe tuần tra của cảnh sát, xe quân sự và xe của CRU chiếu sáng khắp các con đường dẫn đến nhà hàng Táo Đỏ. Cả hai người xứ Olympus đều hiểu rằng họ suýt nữa thì đã gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Paelen bay gần thần Cupid hơn. “Chắc hẳn bọn chúng đã phát tín hiệu báo động. Chúng ta không thể vào thị trấn để gọi điện được. Chúng ta nên thử đến chỗ mà Joel và tôi mua thức ăn xem. Họ luôn mở cửa. Biết đâu chúng ta có thể tìm được một chiếc điện thoại ở đó.”
Thần Cupid đồng ý và để Paelen dẫn đường. Cậu ta ra lệnh cho đôi xăng đan đưa cậu đến chỗ siêu thị đó. Cả hai đều cảm thấy nhẹ lòng khi nhận ra nó nằm ở cuối thị trấn, khá xa nhà hàng Táo Đỏ và tất cả đám binh lính đang tụ tập.
Họ hạ cánh cách đó một đoạn ngắn và đi bộ trở lại siêu thị. Paelen giật nảy mình khi chiếc cửa trượt tại lối vào rộng lớn kêu huýt lên một tiếng rồi mở ra khi cậu đến gần.
Cậu vẫn không hiểu làm thế nào mà chúng biết được cậu đang ở đó. Lẽ nào có một nữ thần xinh đẹp đang điều khiển chúng?
“Khẩn trương lên,” thần Cupid gắt gỏng.
“Chúng ta không có thời gian để rong chơi đâu. Chúng ta phải tìm chiếc điện thoại và quay trở về căn nhà gỗ nữa.”
“Ai đang rong chơi chứ?” Paelen vừa hỏi vừa lo lắng bước qua cánh cửa huyền bí đó, vẫn tin rằng chúng có thể bất ngờ đóng sập vào người cậu bất cứ lúc nào.
Vào trong, Paelen lại bị choáng ngợp một lần nữa bởi quang cảnh, âm thanh và hương vị của khu siêu thị được chiếu sáng rực rỡ này. Có rất nhiều đồ ngọt ở đây. Nhưng lúc này có nhiều người hơn khi cậu và Joel đến mua đồ lần trước. Điều đó khiến cậu thấy căng thẳng.
“Cupid, anh có ngửi thấy mùi đó không?” Paelen khẽ hỏi khi cái bụng của cậu bắt đầu reo lên ùng ục.
Thần Cupid gật đầu. “Trước hết chúng ta phải gọi điện đã rồi sẽ ăn. Đã quá lâu rồi ta không được ăn phấn hoa tiên và ta đang cảm thấy rất đuối sức.”
Hai người xứ Olympus đứng ở lối ra vào siêu thị, tự hỏi cái điện thoại trông như thế nào và làm cách nào tìm được nó.
Cuối cùng thần Cupid bước đi. Thần đến bên một thiếu nữ trẻ đẹp hấp dẫn đang xách mấy chiếc túi mua hàng và mỉm cười rạng rỡ với cô ấy. Paelen quan sát thần thực hiện phép thuật của mình. Người xứ Olympus có cánh không dùng năng lượng của mình, thần không cần đến nó. Chỉ với nụ cười của thần cũng đã đủ làm cho đôi má cô gái đỏ ửng lên.
“Cô làm ơn giúp tôi được không?” Thần mở lời bằng một giọng nói dịu dàng nhất của mình. “Chúng tôi cần phải gọi điện và tôi không thể tìm thấy chiếc điện thoại.”
Đôi má của cô gái càng đỏ hơn. Cô cho tay vào túi và lấy chiếc điện thoại di động của mình ra. “Anh có thể sử dụng điện thoại của em bất cứ lúc nào anh thích.”
Thần Cupid cầm cái thiết bị nhỏ xíu đó rồi lại nhìn Paelen một cách thách đố. Khi Paelen nhún vai, thần quay lại nhìn cô gái. “Phiền cô chỉ cho tôi cách sử dụng nó được không?”
“Không vấn đề gì,” cô gái nói. “Số bao nhiêu ạ?”
Thần Cupid đưa cho cô ấy mẩu giấy có ghi số điện thoại của vị bác sĩ. Cô gái ấn dãy số và đưa thiết bị lên tai.
Một lát sau cô lắc đầu. “Nó chuyển sang hộp thư thoại luôn rồi. Anh có muốn để lại lời nhắn không?”
“Có nghĩa là cô không thể gặp được bác sĩ à?” Thần Cupid hỏi.
“Em xin lỗi,” cô gái đáp. “Anh có muốn em để lại một lời nhắn không? Em có thể cho họ số của em và chúng ta cùng nhau đợi họ gọi lại nhé?” Rõ ràng cô gái đang đề nghị bằng một giọng nói rất nhẹ nhàng. Paelen một lần nữa lại sửng sốt trước khả năng của thần Cupid đối với phụ nữ.
Thần Cupid mỉm cười. “Không, cảm ơn cô. Có lẽ để lần tới tôi đến và chúng ta có nhiều thời gian hơn nhé.”
Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của cô gái khi cô lưỡng lự cất điện thoại vào túi và bước đi.
Khi cô gái đi khỏi, nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt của thần Cupid. “Không bác sĩ. Chúng ta sẽ phải tự xoay xở vậy.” Thần Cupid lại hít hít không khí. “Đi nào, Paelen, nơi đây tràn ngập thức ăn và ta đang chết đói đây. Đến lúc chúng ta phải ăn rồi.”
Paelen và thần Cupid quay trở lại cửa ra vào và lấy giỏ đựng hàng. Mỗi bước đi, thần Cupid lại cựa quậy không yên. “Ta thực sự rất ghét cái kiểu này. Lông của ta đang chọc vào phía sau chân của ta đấy.”
“Sẽ không lâu đâu mà,” Paelen hứa. “Chúng ta sẽ lấy những thứ cần thiết và lên đường.”
Đi theo mùi hương, hai người xứ Olympus xách giỏ đi sâu vào bên trong cửa hàng. Họ đi dọc dãy hàng xếp đầy sô-cô-la, sô-cô-la thanh và bánh sô-cô-la.
Khi họ chất đầy các giỏ, Paelen trở nên cảnh giác với mấy đứa trẻ con rời khỏi tay bố mẹ để đi theo thần Cupid. Người xứ Olympus có cánh ngoái lại nhìn đám trẻ nhỏ đang đi theo ngày càng đông hơn và cố gắng xua chúng đi, nhưng đám trẻ không chịu. Đi tiếp một đoạn nữa, một cậu bé chừng bốn tuổi giật tay khỏi mẹ của nó và chạy thẳng về phía thần Cupid. Nó ôm mấy chân của thần và nhất quyết không chịu buông.
Paelen phì cười trước vẻ mặt xấu hổ của thần Cupid khi thân vật lộn để thoát khỏi đứa trẻ đang thể hiện sự yêu thương với mình. “Quay lại với mẹ của ngươi đi, thằng người bé nhỏ kia,” thần kêu lên. Nhưng thần càng cố đẩy nó ra thì đứa trẻ lại phản đối ầm ĩ hơn và càng không chịu buông tha cho thần.
Paelen kéo đứa trẻ ra khỏi thần Cupid ngay khi mẹ nó đi đến. Người phụ nữ mặt đỏ ửng vì xấu hổ vừa xin lỗi vì cư xử kì lạ của con trai.
“Thưa bà,” thần Cupid cau có, “bà làm ơn giữ con trai mình đi.”
Khi bà ấy kéo đứa con trai đang la hét của mình đi, thần Cupid quay lại đám trẻ còn lại đang kéo đến gần. “Tất cả các ngươi quay lại với cha mẹ đi. Ta chẳng có gì cho các ngươi đâu.”
Nhưng chúng không chịu. Paelen xé một túi đựng thanh sô-cô-la lại nhỏ ra và phân phát cho đám trẻ con. “Đi nào, mấy nhóc - cha mẹ các ngươi đang đi tìm đấy. Đi thôi, Cupid và tôi cần phải ăn.”
Mấy đứa trẻ nhận quà nhưng vẫn không đi. Chúng đi theo sau một đoạn, vẫy tay và lớn tiếng gọi thần Cupid.
“Thứ duy nhất ta ghét hơn con người,” thần Cupid vừa phàn nàn vừa mở một túi bánh sô-cô-la ra và bắt đầu ăn. “Chính là bọn người bé này.”
“Không phải vậy,” Paelen vừa cãi vừa bỏ sô-cô-la vào đầy miệng. “Nếu anh ghét thế, anh đã đánh thằng nhỏ đó rồi.”
Thần Cupid nhìn cậu ta với một vẻ mặt đen tối “Ta không muốn lôi kéo sự chú ý không đáng có về phía chúng ta. Chỉ là vậy thôi.”
“Dĩ nhiên rồi,” Paelen vừa nói vừa cười khoái trá. “Tôi tin anh. Không ai tin, nhưng tôi thì có.”
Hai người vừa tiếp tục ăn vừa đi dọc dãy hàng bán bánh kẹo. Họ vẫn bị một nhóm trẻ con bám theo. Đi được nửa dãy nữa, họ bị nhân viên an ninh của siêu thị bắt gặp.
“Các cậu sẽ phải thanh toán cho tất cả những thứ này,” người bảo vệ yêu cầu họ một cách giận dữ. “Và cho cả chỗ sô-cô-la mà các cậu vừa mới phát cho mấy đứa trẻ ở kia nữa.”
Miệng của Paelen đầy thức ăn, nhưng cậu gật đầu, “Chúng tôi có tiền mà,” cậu làu bàu. “Chúng tôi sẽ thanh toán tất cả mà.”
“Rồi về nhà mà ăn,” người bảo vệ nói gay gắt. “Chúng tôi không cho phép gặm nhấm trong khi đang mua hàng.”
Câu nói đó khiến đôi cánh trên lưng của thần Cupid rung lên một cách khó chịu. Thần đứng thẳng lên và đôi mắt xanh xám của thần nhấp nháy: “Động vật mới gặm nhấm,” thần sửa lại. “Bọn tôi đang ăn. Khác nhau đấy.”
“Với tôi chả có gì khác hết,” người bảo vệ trả lời. “Giờ thì xách giỏ lên và theo tôi - đến lúc thanh toán rồi.”
Paelen định đi theo, nhưng thần Cupid không chịu. “Chúng tôi vẫn chưa mua xong. Chúng tôi sẽ đi khi nào xong. Không sớm hơn được. Và ông hay bất cứ một con người nào đều không thể ra lệnh cho chúng tôi làm khác đi được đâu.”
“Nghe này, nhóc,” người bảo vệ vừa nói vừa tiến đến gần. Ông ta chọc chọc vào vai thần Cupid bằng một ngón tay xương xảu. “Chúng mày sẽ đi khi ta bảo đi. Và giờ ta đang bảo chúng mày rời khỏi đây ngay lập tức.”
Hành động nhanh đến nỗi không ai kịp đỡ, thần Cupid nóng giận đấm người bảo vệ một cái khiến ông ta ngã nhào xuống nền nhà. Nhưng đứa trẻ hét lên và chạy tới. Chúng lao vào người bảo vệ và đè ông ta xuống, yêu cầu ông ta hãy để cho thần Cupid được yên.
Khi người bảo vệ cuộn người lại như một quả bóng, thần Cupid nhìn xuống và bắt đầu quát. “Đó là cái mà ta dành cho con người nào dám ra lệnh cho ta! Ta đã nói với ngươi rồi, bọn ta rời khỏi đây khi nào xong việc và sẽ không sớm hơn được.” Thần nhặt chiếc giỏ mua hàng lên và tiếp tục thong thả đi dọc dãy hàng như thể chưa có gì xảy ra vậy.
“Chúng ta nên đi thôi,” Paelen vừa nói vừa nhìn đám trẻ đang trèo lên người ông bảo vệ. Xung quanh họ, những người khách mua hàng khác nhìn chằm chằm vì sửng sốt. “Mọi người đang bắt đầu nhìn chúng ta rồi đấy.”
“Kệ chúng,” thần Cupid vừa gắt vừa xé tiếp gói bánh thứ hai. “Ta đã không được một bữa ăn tử tế kể từ khi chúng ta rời khỏi Olympus. Ta sắp chết đói rồi đây, đôi cánh khiến cho ta phát điên lên và ta không có tâm trạng để giao du với loài người, dù lớn hay bé cũng vậy.”
Paelen nhìn những đám đông đang tụ tập xung quanh. Đột nhiên điều Emily từng nói vang lên trong tâm trí của cậu. “Cupid, anh có nhớ Emily đã nói gì không? Đặc vụ O nói với cô ấy rằng kể từ khi hắn chuyển đến đây, niềm vui duy nhất của hắn là đến Lễ hội Rừng Ma.”
“Vậy thì sao?” Thần Cupid nói, phủi phủi phần vụn bánh vào người Paelen rồi với tay lấy thêm đồ ăn.
“Vậy có nghĩa là hắn sống trong thị trấn nhỏ này. Nó cũng có nghĩa rằng hắn sẽ phải mua thức ăn. Đây là nơi duy nhất để mua bán trong khu vực này. Nhỡ những tên đặc vụ CRU khác và người nhà của chúng đến đây mua đồ thì sao?”
Thần Cupid dừng chân và quay lại nhìn đám đông đang vây quanh người bảo vệ. Cuối cùng thần lắc đầu. “Bọn chúng quá bận rộn với vụ cơ sở của chúng và nhà hàng Táo Đỏ bị hủy hoại nên sẽ không thể đến đây. Ta đảm bảo rằng chúng ta an toàn tuyệt đối đấy.”
Thần Cupid chưa kịp nói dứt lời thì họ nhìn thấy hai gã đàn ông ở phía cuối dãy. Bọn chúng mặc quần jean và áo rét, nhưng đã nâng súng lên và chĩa thẳng về phía họ. Tư thế và vẻ mặt của chúng ngay lập tức được nhận ra.
“Đứng im!” Đám đặc vụ CRU hô to.
“Có lẽ cậu nói đúng,” thần Cupid thì thầm.
“Tôi ước tôi đã sai,” Paelen nói rồi quay lại phía sau và nhìn thấy một vài tên lính trang bị vũ khí nữa đang di chuyển vào vị trí ở cuối dãy.
Chúng giương súng lên, bất chấp đám trẻ con đang quanh quẩn gần thần Cupid.
“Hạ giỏ xuống!” Tên đặc vụ chỉ huy ra lệnh. “Ngay lập tức, nghiêm túc và thật chậm.”
“Ở đây có trẻ con đấy,” Paelen cảnh báo. “Làm ơn hãy hạ vũ khí xuống và để chúng ta rời khỏi đây trước khi lũ trẻ bị thương!”
“Ở đây chúng ta là người ra lệnh: cả hai nằm xuống sàn nhà, ngay lập tức.”
“Ngươi đang phạm phải sai lầm nghiêm trọng đấy, con người,” thần Cupid cảnh cáo. Thần từ từ lùi lại phía đám trẻ con đang bị làm cho hoảng sợ. Vừa di chuyển, thần vừa cởi áo khoác, xé toạc chiếc áo sơ mi và thả đôi cánh ra ngoài. Thần dang rộng cánh bao bọc xung quanh đám trẻ, lùa chúng sát vào mình. “Sẽ có lợi cho các ngươi nếu để bọn trẻ rời khỏi đây ngay bây giờ. Nếu một trong những đứa trẻ này bị thương bởi các ngươi thì ta sẽ không tử tế được nữa đâu đấy.”
Paelen tiến đến bên cạnh thần Cupid, cố gắng che chắn thêm cho bọn trẻ trước họng súng của bọn lính. Cậu có thể nghe thấy tiếng kêu sửng sốt và lời bình luận thầm thì của những người lớn mua hàng xung quanh. Tất cả bọn họ dường như đều nghĩ rằng thần Cupid là một thiên thần có cánh nào đó.
“Không một ai đi đâu cả, Cupid ạ,” một giọng nói đã quá quen thuộc vang lên. Đặc vụ O tiến đến phía trước gian hàng. Đôi chân của hắn vẫn băng bó từ sau khi bị Emily đốt cháy và hắn vẫn đang phải đi bằng nạng. Đôi mắt của hắn nhìn Paelen. “Paelen, mày đã thực sự tin rằng bọn ta sẽ không theo dõi chỗ này sao? Tất cả bọn ta đều biết rằng chúng mày cần đường. Ta ngạc nhiên vì quá lâu chúng mày mới đến đây. Chúng mày đã bị bao vây và lần này thì sẽ không thể thoát được khỏi tay ta đâu. Nào, Emily và Pegasus đâu rồi hả?”
“À, nằm ngoài tầm với của các ngươi rồi,” Paelen vặc lại trong khi cơn giận đang dâng lên.
“Các ngươi sẽ không bắt được chúng ta đâu, đặc vụ O ạ! Lần này cũng vẫn không.”
Một vài đứa trẻ bắt đầu khóc lóc. Chúng túm tụm lại với nhau một cách sợ hãi đằng sau sự che chắn từ đôi cánh dang rộng của thần Cupid. “Hãy để bọn trẻ con rời khỏi đây trước khi ta nổi nóng,” thần Cupid cảnh cáo. “Chúng không liên quan gì đến chuyện này hết và không đáng phải chứng kiến việc sắp xảy ra.”
“Mày quan tâm đến bọn trẻ con gớm nhỉ?” Đặc vụ O mỉa mai.
“Rõ ràng là hơn ngươi rồi,” Paelen đáp trả.
“Hãy nói đi, có thật ngươi sẽ bắn bọn ta trong khi lũ trẻ vẫn ở đây không? Phải chăng các ngươi không có hi vọng bắt được chúng ta nên sẵn sàng hi sinh bọn trẻ không vậy?”
Paelen thấy sự do dự trên khuôn mặt của đặc vụ O. Những đám đông túm tụm lại theo dõi sự việc. Đặc vụ O có thể rất chuyên tâm và ám ảnh với việc bắt giữ, nhưng hắn không phải là kẻ ngốc. Hắn ra hiệu cho đám lính hạ súng xuống.
“Thôi được,” đặc vụ O nói. “Hãy để lũ trẻ đi đã.”
Paelen liếc nhìn phía sau và thấy đám lính đang chặn cuối dãy làm theo mệnh lệnh. Cậu nhìn xuống lũ trẻ và chỉ vào đám lính. “Mấy đứa hãy đi theo lối kia. Đi tìm cha mẹ của mình đi này.”
Đám trẻ ngập ngừng và ngước nhìn thần Cupid với những đôi mắt ngấn nước. “Không sao đâu mấy nhóc, các ngươi an toàn rồi,” thần vừa ân cần nói vừa xoa đầu một bé gái. Thần Cupid nhìn sang chỗ những người lớn đang đứng trong gian hàng. “Hãy giữ an toàn cho chúng. Giúp chúng tìm cha mẹ đi.”
Khi các khách mua hàng tiến đến để đón bọn trẻ thần Cupid ném một cái nhìn đầy cảnh cáo về phía đặc vụ O. “Ngươi sẽ phải để tất cả bọn trẻ rời khỏi đây an toàn. Đây là cuộc chiến giữa chúng ta. Chúng chúng liên quan gì hết.”
Trước sự chứng kiến của bao nhiêu người trong cửa hàng, đặc vụ O miễn cưỡng gật đầu.
Cuối cùng hắn ra lệnh cho đám lính hướng dẫn người dân ra khỏi cửa hàng. Trong lúc bọn trẻ rời khỏi gian hàng, thần Cupid thì thầm, “Khi chúng đi hết, chúng ta phải hành động ngay. Nếu chúng ta bị tách ra, thì ngươi biết là phải đến đâu rồi đấy.”
“Chúc may mắn nhé,” Paelen nói khi đứa trẻ cuối cùng được đưa ra khỏi gian hàng.
“May mắn chẳng giải quyết được vấn đề gì hết!” Thần Cupid quát, thật nhanh thần quẳng chiếc giỏ của mình xuống và lao về phía mấy tên đặc vụ.
Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus