Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
mily tỉnh lại và mở mắt ra. Cô hét lên một tiếng trước khi có thể kìm nén lại. Cô đang bị vác trên tay của một tên Nirad. Sinh vật vừa nằm xuống cô vừa lấy bàn tay thứ ba bịt miệng cô lại.
Hắn lắc đầu. Thông điệp đã rõ. Không được la hét.
Emily vùng vẫy trong cánh tay rắn như thép ấy. Nhưng dù sức mạnh của tên Nirad không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng vòng tay của hắn quanh người cô nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên và không hề gây đau đớn chút nào.
Khi tên Nirad chắc chắn rằng cô sẽ không la hét nữa, hắn bỏ tay ra khỏi miệng cô. Mùi vị bẩn thỉu trên môi khiến Emily suýt nữa thì nôn ọe. Cô nhìn xung quanh và khiếp sợ khi phát hiện ra rằng cô không còn ở nhà hàng Táo Đỏ nữa. Cô đang bị vây quanh bởi những sinh vật khổng lồ đang ì ạch lê bước trên lớp tuyết dày đặc giữa rừng.
Đến lúc này Emily mới nhận ra quần áo mình đầy những vết cắt, cháy sém và vết rách lớn. Người cô đầy máu và bốc mùi khói. Nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn. Chiếc quần jean nát tươm và cái nẹp chân bằng vàng gần như lộ ra hết. Tên Nirad thận trọng để không chạm vào một phần nào của cái nẹp, cứ như thể hắn phần nào hiểu rằng đó là một thứ nguy hiểm vậy.
Đôi tay của cô phủ đầy máu khô, đất và tro. Nhưng làn da thì mềm mại và lành lặn. Cô cũng có thể cử động mà không hề đau đớn một chút nào. Đột nhiên cô nhận ra rằng mặc dù quần áo rách nát nhiều chỗ, nhưng cô không cảm thấy cái lạnh ngoài trời trong cơn bão tuyết dữ dội này. Thần Cupid đã đúng. Cuối cùng cô cũng đã là một người xứ Olympus thực sự rồi.
Chỉ đến giờ cô mới nhớ lại được những gì đã xảy ra. Rằng toàn bộ phần mái của nhà hàng Táo Đỏ đã bị bùng cháy và rồi đổ sụp xuống người họ như thế nào.
Thế những người khác ra sao rồi? Emily đột nhiên nhớ ra Pegasus. Điều cuối cùng cô nhớ được là nhìn thấy nó đang bị bọn Nirad vây hãm. “Pegasus?” Cô kêu lên khi nỗi lo sợ ập đến và cô vùng vẫy để thoát ra khỏi cánh tay đang túm lấy mình. “Pegs, em đâu rồi?”
Thật xa phía đằng sau cả nhóm, Emily nghe thấy tiếng hí của con tuấn mã. Trái tim cô nhẹ nhõm khi biết nó vẫn còn sống. “Em ổn chứ?”
Tên Nirad đang siết nhẹ cô một cái và gầm gừ. Hắn lại lắc đầu. Emily nhìn sâu vào đôi mắt của hắn. Nó khác với bọn Nirad mà cô đã đối mặt. Tên Nirad này có vẻ thông minh và hiểu biết. Khi hắn nhìn cô, hắn dường như thực sự “nhìn” thay vì thể hiện cái liếc mắt thông thường và muốn giết chóc. Màu da của sinh vật này cũng khác với màu da của bọn Nirad mà cô đã đối đầu. Hắn cũng có làn da như đá cẩm thạch, nhưng thay vì màu xám thì da của tên Nirad này lại là màu cam đậm. Emily nhìn quanh và thấy cả một đội quân Nirad khác màu nhau: cam, xám và một số thì màu hoa cà. Dẫn cả đoàn đi sâu vào trong rừng là một con lợn lòi có cánh. Trên lưng và cánh của nó in hằn những vết sẹo hình móng ngựa đang rỉ máu do đánh nhau với Pegasus. Một chiếc cánh của con lợn lòi được đặt ở một thế rất lạ và kéo lê trên bề mặt lớp tuyết, nó đã bị gãy.
“Làm ơn thả ta xuống đi,” Emily khẽ nói với tên Nirad.
Sinh vật nhìn cô, nhưng vẫn im lặng.
“Ngươi có hiểu ta nói gì không?”
Phía trước đoàn, con lợn lòi có cánh dừng lại. Nó quay người và phi lại chỗ Emily. Nó dừng lại trước tên Nirad đang giữ cô và Emily cảm thấy sinh vật đó đang phản ứng lại. Hắn nâng cô lên cao hơn để tránh khỏi chiếc răng nanh sắc nhọn của con vật tàn ác và nắm lấy cô chặt hơn.
Con lợn lòi kêu ré lên và đập chiếc cánh lành lặn còn lại một cách đầy đe dọa với cô.
Pegasus phản ứng ngay lập tức, nó hí lên giận dữ từ phía sau. Con lợn lòi quay lại nhìn, kêu ré lên lần nữa và rồi di chuyển lên phía trên đoàn.
Ở trên cao trong cánh tay của tên Nirad, Emily liếc mắt qua cái vai mập mạp của hắn.
Emily hít một hơi thật mạnh khi nhìn thấy bóng dáng con tuấn mã yêu quý của mình. Khắp người Pegasus đầy những vết cào sâu hoắm, vết bỏng và mảnh vụn bẩn thỉu của cái mái nhà bị sập. Nhưng điều tệ hại nhất là đôi cánh xinh đẹp trước đây. Ngọn lửa đã thiêu rụi gần hết đám lông vũ trên đó, chỉ còn lại vài chiếc lông to cháy sém phía sau.
“Pegs,” cô khóc thút thít. “Chị xin lỗi em.”
Có rất đông bọn Nirad xám vây quanh Pegasus. Chúng gầm gừ, nhỏ dãi và dùng gậy chọc để bắt nó đi.
Tên Nirad hạ cô xuống cho đến khi cô không thể nhìn thấy Pegasus nữa. Hắn nhìn xuống khuôn mặt cô và trong thoáng chốc, Emily thấy nỗi buồn sâu thẳm trên mặt hắn khi hắn siết nhẹ cô.
“Ngươi được lệnh bắt giữ bọn ta phải không?” Cô thầm thì gần như không ra tiếng.
Sinh vật khẽ gật đầu.
“Ngươi có thể hiểu ta!”
Sinh vật ngước lên nhìn con lợn lòi đang dẫn đầu trước khi quay xuống nhìn cô. Một lần nữa hắn lại khẽ gật.
Tâm trí của Emily rối loạn. Kể từ khi cô đối mặt với tên Nirad đầu tiên ở New York, cô luôn nghĩ chúng là những sinh vật không có tri thức chỉ được sai khiến làm một việc duy nhất: tiêu diệt. Nhưng nếu tên Nirad này có thể hiểu ý của cô thì những tên khác có thể hiểu không? Có đúng là chúng còn hơn cả những gì cô đã từng nghĩ hay không?
Vừa bị đưa vào sâu trong rừng, cô vừa tiếp tục quan sát bọn Nirad xung quanh mình. Cô bắt đầu để ý những sự khác biệt quan trọng khác. Nó không chỉ khác nhau ở màu của lớp da cẩm thạch. Cô thấy rằng bọn Nirad xám thì thấp nhưng chắc nịch. Chúng chảy dãi, lê chân bước và dường như chỉ theo sau đám khác hơn là dẫn đầu. Bọn Nirad màu hoa cà thể hiện sự điều khiển bọn màu xám bởi thỉnh thoảng chúng lại sủa những tiếng gầm gừ chỉ thị cho bọn kia.
Rồi Emily quay lại phía sau nhìn thẳng vào mặt tên Nirad màu cam đang nắm lấy cô và nhận ra một sự khác biệt lớn. Hắn đứng cao hơn và thẳng hơn. Mặc dù hắn cũng có thân hình cơ bắp, tóc đen dài, bốn tay có móng vuốt, nhưng những tên Nirad cam này lại có một diện mạo đường hoàng thể hiện sẽ thông minh và thậm chí có thể là sự cảm thông.
Emily liếc nhìn con lợn lòi có cánh trước khi hỏi tên Nirad đang nắm lấy mình, “Ngươi có thể nói được ngôn ngữ của ta không?”
Sinh vật lắc đầu. Rồi há miệng để lộ ra một hàm răng nhọn và sắc thật đáng sợ. Hắn có một chiếc lưỡi bé xíu xiu và tạo ra một âm thanh nhỏ nhưng cô không thể hiểu được ý nghĩa của nó. Cô hiểu rằng nếu không có một chiếc lưỡi đúng nghĩa thì hắn không bao giờ có thể nói được ngôn ngữ của cô.
Khi cô mở miệng định hỏi thêm, tên Nirad lại lấy bàn tay thứ ba đặt ngang miệng cô. Hắn ra hiệu để cô biết rằng con lợn lòi có cánh đang đi chậm lại để lắng nghe họ nói.
Emily gật đầu. Sinh vật bỏ tay ra và họ đi ngang qua khu rừng trong lặng lẽ.
Sau một hồi, Emily nhìn thấy đất phía dưới họ đang cao dần lên. Rồi cô nhận ra rằng họ đã đến chân núi. Nhưng thay vì trèo lên, họ lại đi bộ vòng sang bên trái. Phía trước, Emily thấy một chỗ tối đen có thể là cửa vào một cái hang được chặn lại bởi những tảng đá lớn.
Con lợn lời có cánh kêu ré lên và cả đoàn dừng lại. Tên Nirad đang nắm lấy cô đứng hẳn lại trong khi bọn Nirad xám tiến lên phía trước. Chúng vừa kêu ré lên và gầm gừ vừa bắt đầu di chuyển những tảng đá lớn phủ đầy tuyết ra xa.
Emily lại có thể nhìn thấy Pegasus. Một vài tên Nirad màu cam đang vây quanh, nhưng chúng không động vào người nó. Đầu nó cúi xuống và đôi mắt nhắm lại vì kiệt sức. Mái bờm mượt mà tuyệt đẹp của nó giờ đây rối bù và cháy sém bởi vụ cháy. Emily mong ước một cách tuyệt vọng rằng cô có thể chạm được vào người nó để chữa lành cho nó hoặc chỉ là gọi nó một tiếng thôi cũng được. Nhưng cô biết rằng tên Nirad sẽ không bao giờ cho phép cô làm vậy.
Cô chắc chắn rằng hắn đang giữ cho cô ở một góc để cô có thể nhìn thấy Pegasus. Cái cách hắn nhìn cô đã cho cô biết điều đó. Nhưng hắn không thể làm gì hơn thế được.
“Sẽ ổn cả thôi, Pegs ạ,” cô gọi con tuấn mã, bất chấp con lợn lòi có cánh đang đứng cách đó chỉ một vài mét. “Bằng mọi cách chúng ta sẽ thoát khỏi tình trạng này thôi.”
Con lợn quay lại và kêu ré lên với cô lần nữa.
“Ngươi định làm cái gì chứ hả?” Emily giận dữ quát lại. “Giết ta sao? Vậy thì làm thử đi xem nào. Nhưng nếu ngươi dám động vào người Pegasus một lần nữa, ta thề sẽ giải phóng năng lượng của mình và giết hết lũ các ngươi đấy! Ngươi hiểu ý ta rồi chứ?”
Con lợn lòi nhìn Emily và nghiêng đầu sang mặt bên tỏ ý ngạc nhiên. Nó tiến đến gần hơn. Tên Nirad lại nâng Emily lên cao hơn tầm với của nó. Nhưng con lợn lòi có cánh không chấp nhận điều đó. Nó ré lên giận dữ với tên Nirad cho đến khi Emily được hạ xuống ngang tầm với nó thì thôi.
Emily lúc này đang mặt đối mặt với con thú to lớn ấy. Cô nhìn vào hai con mắt nâu sâu hoắm của nó và thấy ánh lên vẻ thông minh ở đó; nó ngay lập tức gợi cho cô nghĩ đến Pegasus. Những chiếc răng nanh sắc nhọn của con lợn lòi chỉ cách khuôn mặt cô có vài xăng ti mét. Nhưng bản thân Emily không hề lo sợ gì cho mình. Tất cả những gì cô quan tâm là giữ cho Pegasus được an toàn.
“Ta không biết ngươi là ai và tại sao ngươi lại làm việc này,” cô nói, “nhưng ta nói là làm đấy. Nếu ngươi làm Pegasus bị thương lần nữa, ta sẽ dùng năng lượng của ta với ngươi. Cho dù việc đó có giết chết ta đi nữa thì ta cũng chẳng bận tâm. Hãy để nó được yên.”
Con lợn lòi tiến đến cho Emily gần hơn nữa cho đến khi cái mõm đầy lông của nó chạm và má cô. Ngay khi chạm vào, con lợn lòi kêu ré lên một cách kinh ngạc và nhảy lùi lại. Nó nhìn xuống chiếc cánh bị gãy và vẫy vẫy nhẹ nhàng. Rồi nó nhìn qua phía Pegasus và gầm gừ. Cuối cùng nó tiến tới và dũi chiếc mõm của mình vào một bàn tay của Emily.
Trái ngược với mong đợi của Emily, sức mạnh của cô lại đang chữa lành cho con lợn lòi. Những vết vó ngựa tên lưng con vật mờ dần và biến mất trong khi đôi cánh được gắn đúng vị trí bình thường trên lưng con lợn.
“Ngươi là dân xứ Olympus!” Cô ngạc nhiên kêu lên.
Con lợn nhìn cô chằm chằm trong vài giây rồi cuối cùng nó lùi lại. Nó bước đến chỗ Pegasus và kêu ré lên.
Pegasus ngẩng đầu lên một cách kiêu hãnh và đối mặt với con lợn. Nó hí mấy tiếng và dùng bộ móng vàng mạnh mẽ của mình nện mạnh xuống mặt tuyết. Chưa bao giờ cô ước mong mình có thể hiểu được ý nó như lúc này. Có điều gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra ở đây và cô cần biết nó là gì.
Sau một hồi lâu trao đổi, con lợn lòi quay lại nhìn Emily. Nó quay lưng và băng qua lớp tuyết dày tới chỗ bọn Nirad đang mở lối vào hang. Khi cửa hang đã thông, con lợn bước vào.
Tất cả bắt đầu di chuyển. Chúng lần lượt nối nhau tiến vào trong cái hang tối đen đó. Đến lượt tên Nirad mang theo Emily bước vào. Khi cô ngoái lại nhìn Pegasus, cô phải gắng sức nhìn qua đám Nirad đang vây quanh nó. Nó đang được dẫn vào theo sau cô. Emily không thể nhìn thấy gì dù đôi mắt đang điều chỉnh từ ánh sáng trắng xóa của tuyết sang màu tối đen như mực trong hang. Thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy tiếng gầm gừ khi bọn Nirad bị dồn vào một chỗ chật ních. Ngay sau đó có thứ gì lướt qua chân cô - tay của một tên Nirad - và khi nó sượt qua chiếc nẹp chân bằng vàng của cô, nó rú lên vì đau đớn và ngã lăn xuống đất, giữ chặt lấy cánh tay bị thương và rống lên vô cùng đau đớn. Nó đứng dậy và lao vào tấn công Emily, muốn giết cô trong cơn tuyệt vọng. Trước khi Emily kịp phản ứng, tên Nirad màu cam đang nắm giữ cô dùng một trong những cánh tay to khỏe của mình đánh bật kẻ tấn công ra ngoài. Cô nghe thấy tiếng nắm đấm tiếp xúc với khuôn mặt của tên Nirad đang tấn công một cách vô cùng thô bạo. Nó ngã ngửa ra đằng sau, rống lên ầm ĩ.
Khi nó đứng dậy để chuẩn bị tấn công lần nữa, nhiều tên Nirad màu cam vây quanh Emily để bảo vệ cô. Lúc mắt cô đã hoàn toàn quen với bóng tối, cô nhận ra kẻ tấn công cô là một tên Nirad màu xám.
Tiếng rít chói tai của con lợn lòi có cánh vang vọng khắp không gian và toàn thể bọn Nirad đều dừng lại. Con vật lao qua các sinh vật khác và đến chỗ Emily. Nó ngước lên nhìn tên Nirad giữ cô và kêu ré lên.
Tên Nirad gầm gừ và càu nhàu đáp lại. Nó quỳ xuống để con lợn lòi thấy được chiếc nẹp chân bằng vàng bị lộ ra ngoài của Emily. Nó khịt mũi ngửi thứ được làm từ vàng đó rồi quay lại phía Pegasus và ré lên inh ỏi. Emily cố gắng nhìn quanh tên Nirad giữ cô để tìm kiếm Pegasus, nhưng tầm nhìn của cô đã bị che lấp. Cô nghe thấy tiếng Pegasus nện chân xuống nền đá trong hang động, nhưng nó không lên tiếng.
Con lợn lòi lại tập trung vào Emily và gầm gừ. Nó giật lấy mảnh vải trên người tên Nirad gần nhất và phủ miếng vải bẩn thỉu ấy lên phần vàng lộ ra. Sau đó lại giật tiếp một miếng giẻ thứ hai từ một tên Nirad khác để chắc chắn rằng toàn bộ phần vàng của chiếc nẹp chân đã được bọc lại.
Con lợn lòi lao qua đám sinh vật đang tập trung lại và đến chỗ bức tường trong cùng của cái hang chật hẹp. Nó dang rộng đôi cánh và kêu lên một vài tiếng to và ngắn.
Đột nhiên bức thường phía sau bỗng tách ra như thể đã có một cú nổ âm thầm vậy. Một ánh sáng trắng lóa tràn vào hang động tối tăm, theo sau là những cơn gió dữ dội và tiếng tanh tách của điện. Emily hít một hơi thật sâu và nhận ra đây là một cánh cổng dẫn vào Dòng Mặt Trời. Đó là cách mà bọn Nirad đến được thế giới của cô. Khi con lợn lòi có cánh bước vào vùng sáng chói lớn rồi biến mất, bọn Nirad cũng theo sát phía sau.
Nỗi sợ trong cô dâng lên khi tên Nirad nắm giữ cô bước đến chiếc cổng. “Không, đừng mà,” cô vừa van xin vừa vùng vẫy trúng cánh tay của hắn. “Làm ơn đi, ta không thuộc về nơi này. Đây mới là thế giới của ta. Ta không muốn đi đâu hết!” Cô vật lộn với hai cánh tay to khỏe của tên Nirad nhưng chúng không hề suy chuyên. Hắn nắm lấy cô chặt hơn và khẽ gầm gừ, nhưng vẫn tiến về phía trước. Một thoáng sau, Emily đã được mang qua cánh cổng sáng lóa và biến mất.
Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus