Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
au bữa sáng, Paelen, Joel và thần Cupid để Emily và Pegasus ở lại nhà hàng Táo Đỏ.
Joel lái chiếc xe đánh cắp được ra khỏi bãi đỗ. Paelen ngồi ghế trước bên cạnh cậu còn thần Cupid nằm dài ở ghế sau không ngừng than vãn vì phải nằm lên đôi cánh và rằng mình đang làm hỏng những chiếc lông vũ. Thần không ngừng ca cẩm khiến cho Paelen bắt đầu tức điên lên.
“Nếu ngươi không im đi,” Paelen vừa cảnh cáo vừa quay lại phía sau, “ta sẽ tự tay nhổ tất cả mớ lông của ngươi đấy. Rồi ngươi sẽ chẳng còn gì để mà kêu ca nữa đâu!”
“Ta không hiểu tại sao ngươi lại cáu giận đến vậy?” Thần Cupid nói. “Ngươi không phải là người có đôi cánh đang bị nhồi nhét vào trong quần. Ngươi vẫn đang đi đôi xăng đan của thần Mercury và có thể bay bất cứ lúc nào ngươi muốn, trong khi ta đang bị gò bó trong bộ quần áo khó chịu này đây.”
“Còn tôi thì đang phải chịu đựng cả hai người đấy,” Joel lên tiếng. “Đấy, hai người cứ như những đứa trẻ được nuông chiều vậy! Im đi để tôi còn tập trung lái xe và tránh bị tóm cổ trong chiếc xe ăn cắp này. Cupid, hãy nằm úp bụng xuống và giữ trật tự đi.”
“Toàn làm nhục người khác...”, Thần Cupid vừa càu nhàu vừa xoay người và nằm úp bụng xuống.
“Chỗ lễ hội cách đây bao xa theo đường bộ?” Paelen hỏi, lại quay về phía trước. Họ đang đi vào thì trấn với một con phố chính, những tòa nhà và căn hộ dọc hai bên đường. Vì là buổi sáng sớm nên mọi người đều ra ngoài và vội vã đi làm.
“Vài cây số nữa,” Joel đáp. “Khi cha tôi đưa tôi đến đây, chúng tôi đã ở trong một khách sạn. Chúng tôi đã ăn ở nhà hàng Táo Đỏ rồi tới lễ hội. Thế nên mọi người đều gọi chỗ này là Tuxedo.”
Paelen im lặng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu kinh ngạc bởi sự khác biệt giữa thế giới này và vùng núi Olympus. Ở đây con người đi lại bằng ô tô và dường như lúc nào cũng vội vàng.
Phía lên, bầu trời xám xịt và nặng nề khi những đợt tuyết đầu mùa bắt đầu rơi. “Đây là cái gì thế?” Paelen vừa hỏi vừa mở cửa sổ và cảm nhận bông tuyết đậu trên bàn tay mình. “Cái gì từ trên trời rơi xuống vậy?”
Joel nhìn cậu. “Trước đây anh chưa từng nhìn thấy tuyết hả?”
Paelen lắc đầu. “Trời không làm thế này ở Olympus. Trước khi đến thế giới của cậu, ta chưa từng ra khỏi đó bao giờ.”
“Thằng nhóc.” Thần Cupid quát từ ghế sau. “Ta đã từng đến đây nhiều lần và đã thấy tuyết ở trên khắp thế giới này đấy.”
“Ta không phải thằng nhóc nhé,” Paelen cãi lại.
“Ngươi ít tuổi hơn ta rất nhiều đấy,” thần Cupid đáp lại, “trẻ hơn hầu hết người dân Olympus. Thế nên ngươi chỉ là một thằng nhóc thôi.”
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Joel hỏi.
Paelen nhún vai. “Ta không biết. Cậu đã từng sống ở Olympus, cậu đã thấy bọn ta đo đếm thời gian bao giờ chưa hả?”
“Tôi không bao giờ để ý,” Joel thừa nhận.
“Nhưng tôi đoán là không.”
“Chúng ta không làm vậy”, thần Cupid nói tiếp. “Không cần phải làm thế. Bọn ta không chạy đua như loài người các ngươi, cố gắng lấp đầy từng khoảnh khắc trong cuộc đời ngắn ngủi hết bằng hành động này đến hành động khác. Chúng ta sống, yêu thương và tận hưởng chính bản thân mình.”
“Cho đến khi bọn Nirad tấn công,” Joel tiếp lời. “Thì ta đã thấy rất nhiều người phải chạy khắp nơi.”
Paelen nghe tiếng thần Cupid nín thở và biết rằng thần đang hoảng sợ dù chỉ nghe nói đến cái tên Nirad.
“Đó là ngoại lệ”, thần Cupid nói. “Dù vậy, ta chắc chắn rằng không một người nào trong thế giới này không chạy trốn bọn Nirad.”
“Họ có điên mới không làm thế,” Joel đồng tình. “Bây giờ thì hãy để mắt tới đám cảnh sát quân lính và bọn CRU đi, chúng ta không còn xa lễ hội nữa đâu.”
Đôi mắt của Paelen rà soát xung quanh, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể không ở đúng chỗ.
“Bên ngoài có thêm rất nhiều cảnh sát,” Joel thì thầm khi mọi người đều nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát tuần tra vượt qua xe họ. “Đây có thể là rắc rối đấy.”
Họ tiếp tục ra khỏi thị trấn và đi vào khu vực rừng cây. Con đường chạy dọc vùng đất Rừng Ma. Họ nhìn thấy hàng rào dây xích cao lớn và vài chiếc xe đậu phía sau. Cuối cùng căn nhà ma cũng hiện ra. Ban ngày không có nhiều công nhân phục vụ lễ hội quanh đó. Nhưng cái mà họ nhìn thấy rõ nhất là quân lính và rất nhiều người mặc comple đen.
“Bọn CRU,” Joel lo lắng nói. “Pegasus đã đúng. Bọn chúng đang tìm kiếm bất cứ manh mối này cho thấy lý do chúng ta xuất hiện ở đây đêm qua. Đúng là chúng ta có thể bắt được một vài tên trong số chúng.”
“Cậu có nghĩ là chúng đang chờ chúng ta sẽ quay trở lại không?” Paelen hỏi.
Thần Cupid ngồi bật dậy từ ghế sau và ngó ra ngoài cửa sổ. “Đó có thể là một cái bẫy.”
Joel nhún vai. “Có thể. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ lái qua bãi đỗ xe vài lần để xem tình hình chỗ đó như thế nào. Hãy để mắt nhé.”
Đúng như dự đoán, bãi đỗ xe đầy những chiếc xe đen của bọn CRU và xe quân sự. Vài tên lính đứng phía sau một chiếc xe, hút thuốc và nghỉ ngơi.
“Này, chúng ta không thể lái xe vào đó đâu. Tôi nghĩ chúng ta nên bỏ chiếc xe ở chỗ nào đấy xa xa và đi bộ và thôi,” Joel nói.
“Nhưng chúng ta sẽ chuyển những tên đặc vụ mà chúng ta chuẩn bị bắt bằng cách nào đây?” Paelen hỏi.
“Chúng ta sẽ phải đánh cắp một chiếc xe của bọn CRU,” Joel đề nghị. “Đằng nào chúng ta cũng sẽ cần nó để đi tới cơ sở. Thế nên chúng ta sẽ làm một công đôi việc luôn.”
“Việc đó nghe không giống kế hoạch lắm,” thần Cupid phàn nàn.
“Ngươi có ý kiến nào hay hơn sao?” Joel thách thức.
Thần Cupid im lặng và lại nằm xuống ghế.
Joel lái xe qua khu vực lễ hội và rẽ vào một con đường nhếch nhác dẫn lên khu vực núi cao hơn. Cậu dừng xe lại và họ rời xe.
Khi họ đi bộ băng qua rừng để quay lại chỗ lễ hội, thần Cupid tiếp tục than vãn. Cuối cùng thần dừng lại và thả phần dưới của đôi cánh ra khỏi chiếc quần Jean.
“Cupid,” Paelen mệt mỏi nói, “ngươi không thể để lộ chúng ra như thế được.”
“Ta không định như thế,” thần Cupid đáp.
“Ta đang định phủ áo lên trên. Nhưng ta không thể bước thêm một bước nào nữa khi những chiếc lông cứ cào vào chân của ta. Như thế này là được rồi. Sẽ không ai để ý đâu.”
Joel rướn đôi lông mày và nhìn Paelen. “Hắn đang đùa đấy à?”
Cuối cùng Paelen đành chịu thua. Chẳng có lý do nào để cãi vã với thần Cupid nữa. “Tốt thôi, hãy làm như ngươi muốn. Nhưng nếu ngươi gặp rắc rối thì đừng có mong là bọn ta sẽ giúp ngươi.”
Họ đến bên hàng rào dây xích quanh khu vực lễ hội và men theo nó cho đến khi tới bãi đỗ xe. Họ núp phía sau mấy cái cây và quan sát đám người đi ra đi vào bãi đỗ. Phía trước không xa, họ thấy một chiếc xe tải để cửa mở đang chứa một thiết bị tìm kiếm khoa học. Có mấy gã đàn ông trong bộ đồ trắng giống bộ đồ của phi hành gia vậy. Bọn họ đang bê những chiếc hộp được niêm phong có chữ cách ly in phía bên ngoài.
“Chúng nghĩ chúng ta lây nhiễm hay sao?” Joel hỏi. “Chúng có thể có gì trong đó và cho rằng nó nguy hiểm đến vậy nhỉ?”
“Ta không biết,” Paelen đáp. “Chúng ta đã bỏ lại thứ gì đó đêm qua chăng?”
“Những cọng lông,” thần Cupid gợi ý. “Đám con gái đó đã giật rất nhiều lông của ta. Có lẽ bọn chúng nghĩ nó nguy hiểm.”
“Có thể,” Joel tán thành. “Emily cũng đã làm cháy cả đất nữa. Có thể chúng cũng nghĩ nó bị nhiễm độc. Dù sao đi nữa, ở đó có rất nhiều người. Chúng ta sẽ càng phải thận trọng hơn đấy.”
Joel dẫn đường đi trước, họ cúi thấp và rón rén tiến vào trong bãi đỗ xe một cách thận trọng. Họ đi ngang qua chỗ có nhiều xe đen nhất. Khi họ núp phía sau một bụi cây lớn, Joel ngó lên trên. “Tôi nghĩ đây là những chiếc xe của bọn CRU,” cậu nói. “Những chiếc xe tải đằng kia là của bọn lính. Chúng ta nên đợi ở đây cho đến khi có một vài tên đặc vụ xuất hiện. Rồi chúng ta mới có thể hành động.”
Những đợt tuyết nhẹ sớm chuyển thành trận bão lớn với những bông tuyết to nặng rơi xuống và tụ lại dưới đất. Không lâu sau, một lớp tuyết phủ kín những chiếc xe. Sau khoảng thời gian tưởng như vô tận đó, họ nghe thấy tiếng nói nghèn nghẹt đang đến gần.
Paelen lén nhìn và thấy ba tên đặc vụ đang đi bộ lại phía những chiếc xe đen. Đầu của chúng cúi xuống để tránh né thời tiết và đang khẽ nói chuyện với nhau. Khi một trong số chúng nhìn lên, Paelen hổn hển nói. “Joel, nhìn kìa, đó là Đặc vụ T! Cậu có nhớ hắn lúc ở trên Đảo Govenror không?”
Joel lén nhìn tên đặc vụ đang đi cùng với hai tên nữa. “Hắn cũng tồi tệ gần như Đặc vụ J. Hắn là một tên trong nhóm đã thẩm vấn tôi. Tôi nhớ rõ nụ cười của hắn khi bọn chúng cho tôi mấy viên thuốc kinh khủng đó.”
“Kế hoạch là bắt hai tên đặc vụ,” thần Cupid căng thẳng nói. “Có lẽ chúng ta nên đợi hai tên khác đi.”
Sự giận dữ hiện lên trên khuôn mặt của Joel. “Chúng ta đã có mục tiêu. Ta muốn hắn! Hãy bắt cả ba tên đó.”
“Ta đồng ý!” Paelen nói. “Ta muốn đích thân “nói chuyện” với đặc vụ T. Ngoài ra, chúng ta không biết phải mất bao lâu nữa mới có những tên đặc vụ khác xuất hiện mà ta thì không muốn để Emily ở một mình quá lâu. Đây có thể là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
Hai tên đặc vụ đang bước lại gần hơn nữa trong khi đặc vụ T dừng lại trước một chiếc xe và lôi chìa khóa ra. Paelen nói, “Ta có ý kiến này. Cupid cởi áo ra và đi ra đó để lôi kéo sự chú ý của chúng. Để xem ngươi có thể dụ chúng đi theo ngươi về phía này được không?”
“Ta ư?” Thần Cupid sợ hãi nói. “Tại sao ta phải làm thế chứ?”
“Bởi vì đặc vụ T sẽ nhận ra Joel và ta rồi hắn sẽ báo động. Đồng thời, đôi cánh của ngươi còn có thể dùng để nghi binh,” Paelen giải thích. “Hãy khoe chúng ra. Sau đó khi bọn chúng bị xao nhãng, Joel và ta sẽ hành động.”
“Đây đúng là một ý kiến dở tệ,” thần Cupid vừa ca cẩm vừa cởi chiếc áo nỉ ra và bước từ chỗ họ đang ẩn nấp hướng về phía mấy tên đặc vụ. Paelen và Joel rón rén đi ra từ sau bụi cây và bước tới vị trí bên cạnh một chiếc xe đen.
“Ta xin lỗi,” thần Cupid khẽ nói khi đến gần, “nhưng ta đang bị lạc. Các người làm ơn nói cho ta biết ta đang ở đâu không?”
“Mày sẽ càng bị lạc nếu mày không ra khỏi đây nhóc ạ,” một trong hai tên mật vụ nói. “Đây là vụ việc của chính phủ, hãy biến đi.”
Paelen quan sát thấy đặc vụ T bước xa ra khỏi chiếc xe để kiểm tra. “Nhìn kìa, đến lúc rồi,” cậu thì thầm. “Sẵn sàng nào.”
“Làm ơn”, thần Cupid nói với hai tên đó, “không cần phải thô lỗ như vậy đâu. Ta chỉ đang bay lòng vòng và bị lạc đường vì cơn bão thôi. Nếu các người có thể nói cho ta biết Olympus ở đâu, ta sẽ sẵn lòng đi khỏi đây ngay.”
“Olympus ư?” Đặc vụ T nghi ngờ nói. “Ngươi nói Olympus phải không?”
Chỉ đến lúc đó một trong hai tên đặc vụ mới nhận ra đôi cánh của thần Cupid. “Ôi Chúa...” Nhưng hắn đã không bao giờ nói hết được câu ấy. Thần Cupid vung tay đấm thật mạnh.
Paelen và Joel lao tới và xô đặc vụ T cùng tên còn lại ngã xông đất. Joel trút cơn giận dữ bị kìm nén của mình lên đặc vụ T vì tất cả những gì cậu đã từng trải qua ở đảo Governor. Ngay đó, đặc vụ T và hai tên còn lại bất tỉnh.
Joel vừa thở hổn hển vừa ngước lên và liếc nhìn xung quanh. Vì tuyết đang rơi dày đặc nên không ai nghe hay nhìn thấy gì hết. “Đưa cho ta chìa khóa xe của hắn,” cậu bảo thần Cupid. “Hãy cho chúng vào trong xe và ra khỏi đây ngay!”
Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus