A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
hi Paelen đi rồi, Emily nằm xuống và cố không để nỗi lo sợ về bố mình xâm chiếm đầu óc. Nhưng không được. Cô bé chưa gặp được một tên đặc vụ CRU nào đáng mến hay lịch sự cả. Tất cả bọn chúng đều độc ác và xấu xa y như bố đã kể với cô.
Lúc này bọn chúng có đang tra tấn ông không? Bọn chúng đang làm gì? Paelen nói bọn chúng đã tra tấn Joel để buộc cậu ấy khai mọi chuyện ra. Bọn chúng đã làm gì cậu ấy? Khi đã nằm yên rồi, cô bé cố bình tĩnh lại. Cũng chưa hoàn toàn mất hết hy vọng. Paelen được tự do đi lại trong tòa nhà này. Anh ấy rất thông minh lại nhanh nhẹn nữa. Nhưng quan trọng nhất là anh ấy quan tâm đến mọi người. Với sự giúp đỡ của anh ấy, họ có thể trở lại chỗ của Pegasus. Rồi họ có thể thả thần Diana và Joel ra và bắt đầu tìm bố cô bé.
Đầu Emily hồi tưởng lại những sự việc trong ngày. Không phải về tất cả những câu hỏi và những khuôn mặt của mấy tay đặc vụ, mà cô nghĩ về Pegasus. Lúc đầu, có vẻ con tuấn mã bị thương rất nặng. Nhưng dần dần, cô cảm nhận rõ là nó đã trở nên khỏe hơn. Cô bé biết nó đang giả vờ yếu hơn thực tế. Pegasus hiểu nếu nó cử động, nó sẽ đẩy tất cả mọi người vào nguy hiểm. Vì vậy nó đã nghe lời cô bé bảo nên cũng giả vờ tỏ ra yếu ớt. Nhưng liệu Pegasus có đủ khỏe để đứng dậy và trốn thoát cùng bọn họ không? Nếu nó không thể dậy được liệu bốn người họ có đủ mạnh để khiêng nó lên và đưa nó theo không? Emily vừa bắt đầu bình tĩnh lại thì tiếng còi báo động vang lên inh ỏi phá tan sự im lặng của tòa nhà. Cô bé ngồi dậy và thình lình nghe thấy tiếng bước chân rầm rập vang lên và những tiếng la hét bên ngoài hành lang. Dường như có cả một rừng người đang bấn loạn chạy lên chạy xuống ở ngoài đó.
Paelen! Cô bé nghĩ và sợ đến thắt tim. Anh ấy bị bắt rồi! Ý nghĩ đó xuyên qua tâm trí cô như một viên đạn. Mọi kế hoạch tẩu thoát của họ đã tiêu tan trong chớp mắt. Paelen là niềm hi vọng trốn thoát duy nhất của họ. Giờ thì mất hết cả rồi.
Nhưng chỉ khi sự tuyệt vọng đang manh nha đánh gục cô bé hoàn toàn thì Emily nghe tiếng Paelen gọi tên mình rất gấp gáp lẫn trong tiếng còi hụ ầm ĩ.
“Emily!” Cậu gọi qua ống thông gió.
Emily nhìn lên và thấy cậu đang đẩy cửa chắn ống thông gió ra. Cậu thét lên đau đớn khi phải kéo dãn cơ thể nhanh hơn bất cứ lần nào trước đây và tuột vào trong ống thông gió. Cô bé nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của chiếc dây cương vàng cậu đang nắm chặt trong tay.
“Paelen, bọn chúng biết anh trốn thoát rồi!” Emily hét lên. “Anh phải ra khỏi đây! Đem dây cương đến cho thần Diana rồi đến chỗ của Pegs đi. Lúc này anh không được để bị bắt.”
“Đâu phải ta gây ra tất cả những vụ lộn xộn này. Tại bọn Nirad đấy. Chúng đang có mặt ở đây rồi. Chúng đến bắt em và Pegasus đó!”
“Bọn Nirad!” Emily la lên. “Em tưởng bọn chúng không băng qua nước được.”
“Hình như chúng đã tìm ra được cách rồi.” Paelen nói. “Ta phải đưa em ra khỏi đây.”
Cậu đang cúi xuống để mang đôi xăng đan vào. Chúng có một đôi cánh nhỏ xíu và được khảm đầy trang sức. Emily thở hắt ra. Thì ra là đôi xăng đan của thần Mecury!
“Paelen, nhìn chân em đây này”, cô bé nói. “Em không đi được. Cứ mặc em ở lại đây. Anh phải đi cứu thần Diana và Pegs. Anh là hi vọng duy nhất của họ. Làm ơn hãy cứu họ đi mà.”
“Ta sẽ cứu.” Paelen hứa. “Nhưng ta mới gặp Pegasus. Nó đã đứng dậy và đi lại được. Nó nói nếu ta không đưa em đến chỗ nó, nó sẽ giết ta. Ta đã phản bội nó một lần. Ta sẽ không tái phạm nữa.”
Paelen đưa tay tung cái chăn sang một bên và tháo những dụng cụ đang nẹp đôi chân cô bé ra. “Ta xin lỗi, nhưng có thể em sẽ đau đó.”
“Em không quan tâm.” Emily nói. “Cứ đỡ em dậy đi.” Cô bé nhăn mặt đau đớn khi cậu gỡ những sợi dây truyền dịch ra. “Anh gặp bọn Nirad chưa? Có bao nhiêu tên?”
“Ta chưa gặp.” Paelen thú thật. “Nhưng ta có thể đánh hơi thấy chúng. Chúng khá đông đấy. Mấy tay trong tòa nhà này đang tập hợp lại để chiến đấu với chúng. Nhưng rồi họ sẽ thua thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian trước khi chúng mò đến chỗ ta đâu.” Paelen đưa cái dây cương vàng cho Emily. “Đây này, giữ cái này cho kĩ nhé. Nếu bọn Nirad đến gần chúng ta, hãy dùng cái này mà đập tụi nó”, cậu nói. “Nhưng đừng ném vào tụi nó nhé. Chúng ta sẽ cần nó đấy.” Cậu quay lại và bảo cô bé leo lên lưng mình. “Trèo lên đi. Đôi xăng đan này có thể chở được cả hai chúng ta còn nhanh hơn là ta chạy nữa đấy.”
Emily giữ cái dây cương cẩn thận và trèo lên lưng Paelen. “Em có nặng quá không?” Cô bé hỏi.
Cậu quay lại cười ranh mãnh. “Gần như không có ki lô nào! Rồi, giờ thì bám cho chắc nhé.”
Paelen cõng Emily đến cửa và nhấn mật mã mở cửa. Khi họ ra đến ngoài hành lang, tiếng báo động đã đinh tai nhức óc lắm rồi. Emily rất sốc khi thấy một đoàn quân có trang bị vũ khí đang tấn công ồ ạt vào cái hành lang dài.
“Hai đứa kia, quay về phòng lại.” Một người đàn ông vừa đánh nhau vừa ra lệnh.
Paelen lờ đi như không nghe thấy. “Em sẵn sàng chưa?” Cậu hét lên át cả tiếng còi hụ.
“Đi thôi!” Emily la lên.
Cô bé giữ chặt dây cương của Pegasus và vòng, tay ôm thật chặt người Paelen khi cậu hét lên một tràng từ ngữ kì lạ. Thình lình họ được nhấc bổng lên không trung.
“Đứa ta đến chỗ thần Diana càng nhanh càng tốt!” Paelen ra lệnh.
Khi Paelen nói đôi xăng đan có thể bay nhanh hơn cậu ấy chạy, Emily không thể tưởng tượng chúng có thể nhanh như thế nào. Cô bé lấy hết sức bình sinh bám lấy cậu khi đôi xăng đan lao tới trước qua khỏi đám lính trong hành lang. Khi họ đến khu vực cầu thang, Paelen chỉ có vừa đủ thời gian để giơ tay ra nhấn nút mở cửa trước khi đôi xăng đan đưa họ qua đó.
Họ bay xuống cầu thang với vận tốc kinh hoàng, tông ngã hết đám lính ngáng đường họ. Khi họ đến được tầng của thần Diana, từ trên đầu mình, họ nghe được tiếng rền rĩ và tiếng rống kinh khủng của bọn Nirad.
“Bọn chúng đang ở phía cầu thang!” Emily hét vào tai Paelen.
Paelen chửi thề một tiếng. “Bám chặt hơn đi, ta sẽ ra lệnh cho đôi xăng đan bay nhanh hơn nữa.”
“Nhanh hơn nữa hả?” Emily thét lên.
Cô bé vừa định kêu lên thất thanh đầy sợ hãi thì đôi xăng đan đã lao vút qua cửa cầu thang ở tầng của thần Diana và bay xuống hành lang, rồi đột ngột dừng lại bên ngoài một cánh cửa đang khóa.
Trong khu vực đó không thấy bóng dáng một tên lính nào đang tiến về cầu thang cả, Paelen thả Emily xuống sàn. “Đứng vững nhé, ta sẽ phá cửa đó.”
Đứng trên một chân còn lành lặn, Emily nhìn Paelen đi về phía cửa. “Thần Diana ơi, là tôi đây, Paelen đây!” Cậu hét lên qua cánh cửa át cả tiếng chuông báo động. “Nếu được, bà hãy phá xích ra đi. Bọn Nirad đang ở đây rồi. Chúng ta phải đi thôi!” Cậu bước ra xa cánh cửa và nhìn xuống đôi xăng đan. “Hãy nâng ta lên,” cậu hét “và phá cửa ra!”
Tuân lệnh, đôi xăng đan nhấc Paelen lên không trung. Rồi đôi cánh nhỏ xíu của chúng đập nhanh đến nỗi Emily không nhìn thấy gì, và Paelen thét lên một tiếng ngắn. Emily không biết đây là tiếng thét xung trận, hay chỉ là tiếng thét vì sợ hãi khi đôi chân cậu tông vào một cánh cửa chắc chắn như vậy. Dù là gì chăng nữa, nó át cả tiếng chuông báo động đang inh ỏi lúc cậu băng mình tới trước và biến thành một phiến gỗ sống để phá sập cửa như thể cửa được làm bằng mấy cây kẹo mút mà thôi.
Cánh cửa nổ tung dưới tác động của cơ thể Paelen. Emily nhảy qua ngưỡng cửa rồi thò đầu vào trong. Paelen đang nằm bất tỉnh một đống trong góc phòng.
“Emily!” Thần Diana la lên. Bà đang giằng cái xiềng cuối cùng đang xích bà ra. “Gặp con ta mừng quá!” Bà quì xuống kiểm tra vết thương nặng của Paelen. “Cái tên trộm nhỏ bé ngớ ngẩn này,” bà dịu dàng nói. “Phải có cách tốt hơn để mở cửa mà không cần tông mình vào một cách ngốc nghếch như vậy chứ.”
“Nhưng không còn thời gian nữa ạ.” Emily nói. “Bọn Nirad đã vào đến bên trong cầu thang rồi. Bọn lính canh đang chiến đấu với chúng, nhưng chẳng bao lâu nữa chúng sẽ đến được chỗ Pegasus.”
“Vậy chúng ta phải đến đó trước”, thần Diana nói. Bà kéo Paelen ngồi lên và bắt đầu vỗ nhè nhẹ vào mặt cậu. “Nào Paelen, tỉnh dậy đi. Cuộc hành trình của ta mới chỉ bắt đầu thôi.”
Paelen rên khe khẽ rồi chầm chậm mở mắt ra. Khi cậu nhìn thấy có người đang giúp mình, mắt cậu mở to hơn. “Thần Diana!” Cậu hét lên kinh sợ.
“Đừng làm ta sợ chứ tên trộm nhỏ bé.” Thần Diana nói. “Cậu làm ta ngưỡng mộ quá đấy. Đã đủ sức để đứng lên chưa?”
Paelen gật đầu và loạng choạng đứng dậy.
“Bọn Nirad!” Cậu hét lên. “Bọn chúng đang ở đây.”
“Emily đã nói với ta rồi.” Thần Diana gật đầu. “Ta phải đến chỗ Pegasus.”
“Còn Joel nữa.” Emily nói. “Chúng ta không được quên Joel.”
“Dĩ nhiên là không rồi.” Thần Diana đồng tình.
“Chúng ta sẽ đón Joel trước tiên rồi sau đó đến chỗ Pegasus.” Thần Diana thấy Emily đang cầm cái dây cương vàng. “A, con đã lấy được dây cương rồi!”
Emily đưa nó cho thần Diana, nhưng bà lắc đầu. “Không, con gái à, con giữ nó đi. Con sẽ cần đến nó nếu bọn Nirad đến được chỗ chúng ta.”
Cuối cùng Paelen cũng đã hồi phục, cậu bước ra phía cửa. “Joel cũng bị giam ở tầng này. Cậu ấy ở không xa chỗ này mấy đâu.”
Thần Diana giúp Emily trèo lại lên lưng Paelen. “Chân con sao rồi?” Bà hỏi.
“Không tốt hơn chút nào ạ.” Emily thừa nhận. “Nhưng con sẽ không để nó làm chúng ta chậm lại đâu.”
Nhanh đến mức làm Emily ngạc nhiên, thân Diana rướn tới trước hôn nhẹ vào má cô bé. “Đúng là con gái dũng cảm của ta. Nào, chúng ta phải đi thôi.”
Cú phá cửa phòng Joel không kịch tính lắm. Với sức lực siêu việt của cả hai vị thần xứ Olympus, cánh cửa đang khóa không tài nào chịu nổi. Chẳng mấy chốc nó bị phá và đổ rầm xuống.
Emily rất mừng khi thấy Joel không bị xích. Cậu đang đứng ở góc phòng chờ bọn họ.
“Sao anh không đi luôn đi?” Cậu phàn nàn với Paelen. Rồi mắt cậu hướng về Emily và ôm cô thật chặt. “Tớ đã rất lo cho cậu đấy!”
“Mình cũng vậy!” Emily đồng tình và ôm lại cậu. “Joel ơi, bọn Nirad đang ở đây. Chúng ta phải đến chỗ Pegs!”
Joel nhìn vào nhóm ba người ấy. “Bố cậu đâu rồi?”
Giọng cô bé chùng xuống, gần như muốn khóc. “Bố mình không có ở đây. Bọn họ đã đưa ông đi chỗ khác rồi. Nhưng mình không biết là ở đâu.”
Joel lại ôm cô bé. “Đừng lo, Em, chúng ta sẽ tìm ra ông mà.”
“Chúng ta sẽ chẳng tìm thấy ai nếu bọn Nirad bắt được chúng ta.” Paelen cảnh báo. “Chúng ta phải đến chỗ Pegasus và thoát khỏi đây!”
Emily lại được nhấc lên lưng Paelen và họ đi về phía cầu thang.
“Chúng đang giam Pegasus ở tầng thấp nhất.” Paelen nói. “Nhưng dù vậy tôi không muốn đi từ đây đến đó bằng cầu thang nữa đâu. Bọn Nirad đang từ trên đó tràn xuống đây mà.”
“Chúng ta không còn cách nào khác cả.” Thần Diana đẩy cửa và dẫn đường tiến về phía trước. Trên họ vài tầng, mọi người nghe thấy tiếng gầm gừ dữ dội của bọn Nirad, hòa với tiếng súng và tiếng la hét của cánh đàn ông. “Chúng đang đến gần hơn rồi”, thần Diana cảnh báo. “Chúng ta phải đi nhanh thôi.” Họ rẽ ở một góc cua và đụng ngay hai đặc vụ J và O.
“Đứng im!” đặc vụ J giơ vũ khí lên ra lệnh.
“Đừng ngốc nghếch như thế.” Thần Diana thô bạo nói. “Bọn Nirad đã đến đây rồi. Bọn chúng sẽ giết hết mấy ông và tất cả những người khác trong tòa nhà này. Bọn chúng muốn Pegasus. Nếu bọn ta đưa nó đi chỗ khác, chúng sẽ theo bọn ta. Người của các ông sẽ không phải chết.”
“Bà không được đưa con ngựa đó đi đâu hết!” Đặc vụ J gằn giọng.
“Ngựa ư?” Thần Diana lồng lộn gầm lên. “Ngươi dám gọi nó là ngựa hả?”
Nhanh như chớp, thần Diana chồm tới trước. “Sao ngươi dám gọi nó như thế chứ?” Bà vừa hét vừa đẩy cả hai tên đặc vụ vào tường bằng sức mạnh của cả một con tàu chở hàng.
“Nó là PEGASUS!”
Bọn chúng không tài nào thoát khỏi vị thần xứ Olympus đang nổi giận đùng đùng. Một ngọn gió thật mạnh thổi đến ngực chúng và lập tức hạ đo ván chúng làm chúng gục xuống sàn.
Thần Diana bước về phía chúng. “Bọn ngươi còn may mắn đó”, bà nói với hai người trong lúc họ đang nằm bất tỉnh. “Nếu có thời gian, ta đã cho bọn mi thấy ta tức giận đến thế nào vì những gì bọn mi đã làm với Emily và Pegasus rồi.”
Thay vì vậy bà đẩy cánh cửa cầu thang ra mạnh đến nỗi làm nó văng luôn ra khỏi bản lề. Emily nhìn Joel. Cậu co rúm người lại sợ hãi. Họ đi vào hành lang nơi tầng của Pegasus và vài tên lính còn lại dạt ra tránh đường cho họ. Chúng đã thấy cảnh cửa cầu thang văng khỏi bản lề như thế nào và không muốn làm các vị thần xứ Olympus nổi giận thêm nữa.
“Pegasus ở kia kìa, chỗ cuối đường ấy.” Emily vừa nói vừa chỉ về phía cửa lớn nơi cô bé đã được đưa vào. Khi họ đến nơi, Paelen đặt Emily xuống và cùng thần Diana chuẩn bị phá cửa.
“Chờ đã.” Emily nói. “Em biết mật mã. Mọi người không cần phải phá cửa đâu.”
Joel giúp cô bé cô đứng vững trước cửa và bấm mật mã mà cô bé đã thấy đặc vụ J bấm. Ngay lập tức đèn xanh nhỏ xíu nhá lên và cánh cửa mở ra.
Trước khi cô bé bước vào trong, Emily nghe thấy âm thanh tuyệt nhất trong đời mình: tiếng hí của Pegasus. Khi cô bé bước qua cánh cửa, tim cô đập rộn rã khi nhìn thấy con tuấn mã đang đứng đó.
“Pegs!” Cô bé choàng tay ôm lấy cổ nó và cảm nhận được sức mạnh của nó. “Ôi Pegs,” cô bé reo lên, “chị cứ nghĩ em sắp chết cơ đấy!”
“Cậu vẫn nên nghĩ như thế trừ khi chúng ta ra được khỏi đây.” Jole cảnh báo. “Cậu quên mất bọn Nirad rồi hả? Cậu biết đấy, cái lũ bốn tay, răng dài và thối tha ấy. Chúng đã đến chân cầu thang rồi. Nếu chúng ta không đi ngay, chúng sẽ xuống đây bắt chúng ta đấy!”
“Cậu ấy nói đúng đó”, thần Diana nói. Bà bước đến bên Emily. “Cháu đưa ta cái dây cương được không nào?”
Khi Emily chìa nó ra, thần Diana dùng sức mạnh tuyệt luân của bà xé cái dây cương bằng vàng sáng lấp lánh ra thành từng mảnh lớn. “Ta rất tiếc chúng ta không có thời gian để rèn thành những vũ khí mạnh hơn”, bà vừa nói vừa đưa cho mỗi người một mảnh. “Nhưng giờ thì những cái này cũng có ích đấy. Nếu bọn Nirad đến gần mọi người, hãy dùng nó để đâm chúng. Chất vàng sẽ giết được bọn chúng. Giữ chúng cho kĩ. Đây là vũ khí phòng thủ duy nhất của mọi người đấy.” Thần Diana đưa mảnh lớn nhất, sắc nhất cho Emily.
“Không, người nên giữ nó đi,” Emily từ chối. “Người là một chiến binh giỏi hơn con.”
“Nhưng con quan trọng hơn”, thần Diana nói.
“Sao cơ ạ?” Emily bối rối nói. “Không, con phải thế đâu. Người và Pegasus mới quan trọng. Người nên giữ nó đi...” Emily nhận thấy mắt thần Diana ánh lên một điều gì đó.
“Ừm...”, bà nhẹ nhàng nói.
Pegasus mất bình tĩnh hí lên, tai nó đang vểnh tới trước còn mắt nó mở thật to.
“Bọn chúng đến rất gần rồi.” Thần Diana nói rồi quay sang Paelen. “Giúp ta đưa Emily lên lưng Pegasus nào. Từ bây giờ nó sẽ lo cho cô bé. Tất cả những người còn lại sẽ chiến đấu khi cần.”
Emily cố hết sức giữ im lặng trong lúc họ đưa cô bé lên lưng con tuấn mã, nhưng rồi cô thét lên khi cái chân bị thương của cô được cẩn thận để vào chỗ để chân bên hông con tuấn mã.
“Ta xin lỗi bé con,” thần Diana dịu dàng nói. “Khi chuyện này kết thúc, bọn ta sẽ chữa cho cái chân của con.”
Nước mắt chực dâng lên trong mắt Emily vì đau, nhưng cô bé không nói gì để đoàn chiến binh sẵn sàng chiến đấu. Thần Diana dẫn đầu. Paelen đứng sau bà. Rồi tới Joel. Emily có thể thấy được sự sợ hãi trong đôi mắt sáng của bạn mình, nhưng dáng đứng của cậu đầy quyết tâm. Cậu đã sẵn sàng chiến đấu và hi sinh cùng những vị thần xứ Olympus.
“Được rồi,” thần Diana nói. “Khi chúng ta tiến lên, chúng ta phải đến cho được chỗ cái hộp kim loại khổng lồ sẽ đưa ta lên mặt đất đó.”
“Nó được gọi là cái thang máy ạ”, Emily nói. “Có một cái ở cuối hành lang ạ.” Cô bé túm chặt bờm con tuấn mã. “Chúng ta gần đến rồi, Pegs”, cô bé nhẹ giọng nói.
Pegasus nhìn cô bé thật nhanh và hí lên nhè nhẹ.
Thần Diana dẫn tốp người tiến lên. Khi họ chạy ngang lối vào cầu thang, Emily để ý thấy đặc vụ J và O đã biến mất. Những âm thanh lớn phát ra từ yết hầu của bọn Nirad đang ngày một rõ hơn. Chẳng bao lâu nữa bọn chúng sẽ đến tầng này.
“Chạy đi thôi!” Thần Diana la lớn. “Đến chỗ cái thang máy trước khi chúng đến được chỗ ta!”
Mọi người lao về trước. Khi họ đến được chỗ thang máy vận chuyển hàng, Joel ấn nút. Cậu bồn chồn giậm giậm đôi chân.
“Cháu hy vọng là cái thứ này vẫn còn hoạt động!”
“Nó mà không hoạt động thì tất cả chúng ta sẽ gặp rắc rối to đó.” Paelen tiếp lời cậu bé. Ngay trước khi họ nghe thấy tiếng “ping” của thang máy thì tên Nirad đầu tiên đã đến được tầng hầm.
Chúng tràn vào hành lang và đối mặt với tốp người họ. Khi nhận ra họ, mắt chúng long lên sòng sọc rồi điên cuồng lao đến.
“Nhanh lên!” Joel hét to. “Nhanh lên giùm em đi mà!”
Khi cửa thang máy chở hàng mở ra, Emily cúi thấp đầu xuống cùng Pegasus đi vào trong, Joel theo sát ngay sau họ. Nhưng khi họ quay lại, họ không thấy thần Diana và Paelen đâu cả.
“Thần Diana, anh Paelen, nhanh lên!” Emily hét lên. “Nhanh lên không bọn chúng đến đây bây giờ!”
Thần Diana lắc đầu. “Không được bé con ạ, ta phải ở lại để giữ chân bọn Nirad.” Bà nhìn Pegasus. “Ngươi biết quân ta đang lâm nguy mà. Đừng lo cho ta. Hãy đưa Ngọn lửa đến vùng núi Olympus!”
Pegasus lồng lên. Nó hú lên một tiếng lớn rồi giậm một vó lên sàn.
“Không, ta phải ở lại.” Thần Diana lặp lại. “Hãy kể cho cha ta nghe những gì đã xảy ra. Hãy cứu lấy vùng núi Olympus, Pegasus. Mọi chuyện bây giờ trông cậy cả vào ngươi.”
“Paelen và thần Diana ơi, làm ơn đi mà.” Emily nan nỉ.
Khi cánh cửa bắt đầu khép lại, Emily nhìn thấy Paelen đẩy thần Diana thật mạnh. Bà mất thăng bằng và ngã vào thang máy nằm sõng soài dưới chân Pegasus. Khi cửa đã đóng chặt lại, Emily nghe Paelen la lên: “Hãy tha thứ cho ta!”
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus