Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
aelen lại bị còng vào giường lần nữa. Lần này bọn họ còng ở cả cổ tay lẫn mắt cá chân.
Cú đánh vào đầu chỉ làm cậu choáng váng trong chốc lát. Nhưng khi cậu tỉnh dậy và năn nỉ mấy người đàn ông đi giúp Pegasus, lời cầu xin của cậu đã bị làm ngơ.
Đặc vụ J đứng ở cạnh giường, nhìn chằm chằm vào cậu: “Ta khuyên mi nên xem lại việc nói chuyện với bọn ta”, hắn nói. “Ta được quyền sử dụng vũ lực để moi cho được điều ta cần từ mi. Ta cho mi từ giờ đến sáng để quyết định. Nếu không ta sẽ phải sử dụng những biện pháp vô cùng tàn bạo mà mi chưa bao giờ trải qua. Tùy mi lựa chọn.”
Nhưng Paelen đã có sẵn những dự định trong đầu. Cậu không có ý định hợp tác. Trong đầu cậu giờ chỉ có hai ý nghĩ. Thứ nhất, tìm cho ra Pegasus; thứ hai, báo cho nó biết những nguy hiểm nó sẽ phải đối mặt.
Khi đặc vụ và người của hắn bỏ đi, Paelen tập trung vào mấy cái tay bị còng. Thoát khỏi cái còng tay này không phải là việc quá khó. Vấn đề là làm sao có thể thoát ra khỏi khu vực này. Đặc vụ đã nói là họ có mắt rắn. Việc họ có thể bắt được cậu ở tầng bên dưới cho thấy lời đặc vụ J nói là không ngoa. Nhưng có cái gì nhìn thấy cậu ở đây không?
Paelen căng mắt nghiên cứu cẩn thận mọi bức tường và ngóc ngách trong phòng, tìm xem có cái gì trông giống như mắt rắn không. Cậu không thấy có gì bất thường cả.
Cậu lặp đi lặp lại với mình rằng: “Mắt rắn chỉ có ở hành lang thôi.” Vì hướng đi cũ đã bị chặn, cậu sẽ phải tìm một hướng khác để ra khỏi khu vực này. Một lần nữa, cậu nhìn vào lỗ thông gió trên trần nhà. Cậu cảm thấy chắc chắn là không có con mắt rắn nào ở đó. Sau khi quyết định, Paelen bắt đầu tập trung vào hai cái còng và miễn cưỡng sử dụng kỹ năng duy nhất của mình, của một vị thần vùng núi Olympus.
Phải công nhận rằng làm như thế cực kỳ đau đớn. Bắt đầu với cổ tay bên phải, cậu gập ngón tay cái lại thật chặt và bắt đầu kéo. Cũng giống như những lần trước khi bị xích ở xứ Olympus, Paelen có khả năng kéo dãn xương ở bàn tay cho đến khi cái còng tay bằng kim loại tuột ra. Cậu lặp lại quy trình đó với tay trái của mình.
Khi cả hai bàn tay đã được tự do, Paelen ngồi dậy và sờ vào cái còng ở mắt cá chân. Cậu nhăn mặt đau đớn khi xương hai bàn chân kéo dãn ra cho đến khi cái còng từ từ tuột ra. Khi không còn bị còng nữa, cậu trở về hình dạng bình thường và thở phào nhẹ nhõm.
Paelen ép tai vào cửa và nghe ngóng. Cậu đếm được có ít nhất ba người đang đứng bên ngoài cánh cửa. Họ đang mải mê bàn luận về một thứ gì đó gọi là bóng đá. Khi họ không còn chú ý nữa thì họ sẽ không bao giờ nghe thấy cậu di chuyển.
Paelen bò lên giường. Đứng trên đống gối, cậu quét đôi mắt sắc bén của mình về hướng lỗ thông gió. Nó chật ém, thậm chí khá khó chui qua đối với một người như cậu. Nhưng nếu cậu có thể kéo dãn cơ thể đủ dài, cậu biết cậu vẫn có thể chui qua.
Chỉ có bốn con ốc gắn trên nắp lỗ thông gió. Cậu nắm lấy một bên góc của cái nắp lỗ thông gió và bắt đầu kéo mạnh. Chỉ tốn một tí sức là cậu đã kéo bật nó ra khỏi tường. Cậu giấu nó dưới gối.
Paelen nhìn thật nhanh về cửa lần nữa rồi với tay lên. Cậu nhấn hai lòng bàn tay của mình lên phần kim loại phía trong lỗ thông gió rồi đu người chui vào trong đó.
Đúng như dự đoán, lối vào bên trong ống chật khủng khiếp. Paelen phải đau đớn kéo dài từng khớp xương của cơ thể ra mới có thể chui lọt qua được. Chỉ khi đó cậu mới nhận ra rằng xương sườn của mình chưa hoàn toàn lành hẳn. Khi di chuyển, cậu cảm thấy từng cơn đau nhói lên từ khung xương sườn đã bị kéo dãn ra của mình.
Nghiến răng nhăn mặt chịu đau, cậu chui vào vô số đường hầm trong ống thông gió. Nhưng lỗ ra lớn hơn nhiều so với lỗ vào nên cậu có thể lấy lại được hình dạng ban đầu của mình.
Vừa bò về phía trước, Paelen vừa sử dụng mọi giác quan để nghe ngóng xem có hiểm nguy rình rập không.
Khi đến một ngã ba, cậu dừng lại. Nghiêng người về bên trái, cậu không nghe thấy gì. Vẫn còn là sáng sớm nên không có nhiều người hoạt động trong tòa nhà này.
Nhưng cậu nghe thấy có tiếng nói ở bên phải. Paelen nhận ra một trong số những giọng nói đó. Đó là đặc vụ J.
Paelen không nghe rõ những gì hắn nói. Nhưng cậu nghe rõ ràng từ “Pegasus”. Đặc vụ J đang nói về con tuấn mã!
Paelen di chuyển theo những giọng nói, thật nhanh và thật yên lặng. Dần dần, giọng của tên đặc vụ đó mỗi lúc một lớn hơn. Cậu đến một đường hầm ngắn và từ cuối đường hầm, có ánh sáng hắt lên qua một lỗ thông gió khác. Thông qua lỗ thông gió đó, cậu nghe thấy giọng của đặc vụ J đang nói với hai người đàn ông khác.
Cậu tiến tới chỗ để ngỏ. Paelen nhận ra rằng nếu thò đầu ra đúng lúc, cậu có thể nhìn xuống văn phòng qua những khung cửa chớp của lỗ thông gió.
Đặc vụ J đang ngồi ở một bàn lớn, lưng quay vào lỗ thông gió. Paelen sửng sốt khi thấy một chiếc xăng đan của thần Mercury ở trên bàn trước mặt hắn. Đặc vụ J vừa cầm chiếc thứ hai ve vẩy trên không vừa nói chuyện. Paelen nhìn vào người đàn ông kia và thấy đang ngồi trước bàn là đặc vụ O, là người trẻ hơn. Cậu không biết người thứ ba đang ngồi bên cạnh đặc vụ O.
“Vậy cậu nghĩ sao chứ?” Đặc vụ J hỏi.
Đặc vụ O nhún vai: “Tôi không biết. Nhưng có quá nhiều trùng hợp cho thấy chuyện đó không thể là giả. Kết quả việc kiểm tra thằng bé và việc nó cứ dính líu đến câu chuyện này hoài. Đôi xăng đan này, và con ngựa có cánh đó nữa, nó tên là Pegasus phải không? Còn mấy con quái vật trong thành phố này thì sao? Tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng tôi bắt đầu tin thằng bé. Tôi nghĩ có thể chúng ta đang thật sự phải đối phó với một loạt các vị thần của vùng núi Olympus chứ không phải là người ngoài hành tinh như ban đầu chúng ta nghĩ.”
Đặc vụ J quay sang người đàn ông còn lại. “Còn anh thì sao, đặc vụ T?”
“Tôi đồng ý với đặc vụ O.” Anh ta nói. “Chúng tôi có hàng trăm người đang truy lùng khắp các khu vực ngoài kia để tìm dấu hiệu của một vụ rơi hoặc một cuộc hạ cánh tàu không gian nào đó. Chúng tôi cũng đã liên lạc với NORAD để xem có phát hiện nào từ vệ tinh nào không. Nhưng không có bất cứ dấu hiệu hoặc dấu vết gì đến từ không gian cả.”
Đặc vụ J chửi thề: “Chó thật! Tôi phải làm sao để giải thích hết những chuyện này? Bộ Chỉ huy đang bị ám ảnh với việc tìm kiếm những người ngoài hành tinh này. Quan trọng hơn cả là khám phá cho được khoa học kỹ thuật của họ. Cứ nhìn những vũ khí thu thập được từ vụ Roswell đi. Khoan hãy đề cập đến những vụ bắt bớ gần đây. Công nghệ của người ngoài hành tinh là vô giá, và Bộ Chỉ huy muốn chúng ta cung cấp thêm thông tin!”
“Anh hãy bình tĩnh lại đi!” Đặc vụ O nói: “Coi chừng anh tự làm mình đột quỵ đấy!”
Đặc vụ J giơ một ngón tay lên cảnh cáo. “Anh không cần bảo tôi phải giữ bình tĩnh. Đất nước chúng ta có quyền lực nhất trên hành tinh này! Vì sao? Vì chúng ta có những vũ khí tối tân nhất được phát triển từ công nghệ ngoài hành tinh. Làm sao tôi có thể giải thích được rằng đứa trẻ này và con ngựa biết bay kia không phải đến từ bên ngoài trái đất, nhưng những câu chuyện thần thoại từ xưa lại trở thành sự thật? Rồi đến những gì nữa? Ma cà rồng? Người sói? Hay là những cô tiên nhỏ cưỡi mấy con kỳ lân?”
“Tôi biết rất khó nuốt trôi vụ này.” Đặc vụ O nói. “Nhưng nếu chúng ta nghĩ rằng chuyện này không thể xảy ra thì sẽ khá là ngu ngốc đấy.”
“Rồi còn những chuyện khác thì sao?” Đặc vụ J hỏi. “Thần Jupiter, thần Apollo, thần Cupid, và những nhân vật huyền thoại khác. Các anh có nghĩ là họ cũng tồn tại không? Và nếu có thì tại sao trước đây chúng ta không hề nghe gì về họ?”
Paelen thấy đặc vụ O nhún vai. “Tôi không biết. Có lẽ là họ không muốn bị tìm thấy. Họ muốn giấu mình khỏi thế giới hiện tại. Nhưng trong thần thoại đúng là có nói rằng thần Mercury đi khắp thế giới với đôi xăng đan có cánh. Hãy nhìn vào cái vật anh đang cầm trên tay đi. Mấy nhà khoa học nói gì về chúng?”
“Chả nói gì cả.” Đặc vụ J làu bàu. “Không thể nào biết chúng được làm từ những vật liệu gì. Họ nói đó là kim cương, hồng ngọc và ngọc bích thật được gắn ở hai bên cánh. Nhưng những sợi lông trên đôi cánh không thể tìm thấy được ở bất cứ loài chim nào trên trái đất hết. Cái da của chiếc dây cương cũng vậy. Họ không thể cho chúng ta biết xuất xứ của chúng.”
“Vậy đứa trẻ chúng ta thấy là thần Mercury thật?” Đặc vụ T hỏi.
Đặc vụ O gật đầu: “Nó nói đó là một trong số những cái tên của nó.”
Đặc vụ J khịt mũi: “Nó cũng nói mình là Hercules, thần Jupiter và Paelen ưu Tú nữa. Tôi không nhớ được nhiều từ những gì nó nói.”
“Còn sợi dây cương thì sao?” Đặc vụ T hỏi.
“Cũng giống như đôi xăng đan thôi,” Đặc vụ J chua chát đáp. “Những vật dụng không thể tìm ra nguồn gốc. Đúng là vàng thật. Nhưng có nhiều thứ được trộn lẫn trong đó nữa. Họ cũng tìm thấy nước bọt trong đó. Nhưng kết quả DNA không khớp với bất cứ loài ngựa nào trên hành tinh này cả. Cũng giống như đứa trẻ kia và cái thứ quái quỷ chúng ta đang để trên bàn mổ ấy.”
“Vậy thì nó có thể là của con Pegasus thật không?” Đặc vụ O nói.
Đặc vụ thở nặng nhọc: “Chúa ơi, tôi hy vọng là không. Chúng ta ở đây để tìm người ngoài hành tinh, chứ không phải tìm thần xứ Olympus. Nhưng chúng ta vẫn không biết chắc được gì cho đến khi có được họ ở đây để chúng ta có thể tự kiểm tra con tuấn mã đó.”
Paelen muốn nhảy dựng lên. “Họ đã tìm ra Pegasus rồi ư?”
“Chừng nào thì chuyện đó xảy ra?” Đặc vụ O hỏi anh này thấy đặc vụ khi đang nhìn, một thiết bị nhỏ trên cổ tay.
“Theo những di chuyển trong hiện tại, tôi nghĩ là họ sẽ bị bắt và được đưa tới đây trước trưa hôm nay.” Ông nói.
“Làm sao anh tìm ra bọn họ được?” Đặc vụ T hỏi, “Lần cuối tôi nghe nói thì họ đang trốn trong công viên.”
“Họ trốn trong công viên cách đây vài giờ rồi.” Đặc vụ J nói. “Có hai người đàn ông làm việc ở chuồng ngựa tại Đường số 50 vừa được đưa đến. Họ gọi cho cảnh sát và nói rằng có bốn người với một con ngựa có cánh màu trắng đã đột nhập vào chuồng ngựa của họ và - lấy đi một xe ngựa. Với thông tin đó, không khó để chúng ta định vị được chiếc xe ngựa và theo dõi nó.”
“Bốn người?” Đặc vụ O lặp lại. “Trong bức ảnh chỉ có hai đứa trẻ với con Pegasus. Hai người còn lại ở đâu ra vậy?”
“Hai người đàn ông ở chuồng ngựa nói rằng có một phụ nữ rất cao và cực khỏe tên là Thần Diana. Họ nói là bà ta cầm một ngọn giáo và đánh họ bất tỉnh vì họ đã đối xử không tốt với mấy con ngựa.”
Paelen đã phải lấy tay bịt miệng để khỏi kêu lên. Thần Diana đang ở thế giới này! Nếu Pegasus kể với bà về việc cậu đã đánh cắp sợi dây cương thì cậu biết sẽ không có cách gì để thoát khỏi cơn thịnh nộ của bà. Nhưng cũng thật kinh khủng khi nghe những người này nói họ sẽ mang con gái của thần Jupiter vào tòa nhà này.
“Người lớn kia đi với chúng là một cảnh sát của thành phố New York, tên là Steve Jacobs. Cô bé trong bức ảnh là đứa con gái mười ba tuổi của ông ta. Chúng tôi không biết bằng cách nào và vì sao họ lại dính líu đến chuyện này. Và chúng tôi cũng không biết đứa trẻ kia là ai. Nó có thể giống như thần Mercury của chúng ta mà nó cũng có thể là một đứa trẻ con bình thường. Hai người chủ chuồng ngựa nói rằng có mấy con quỷ kéo đến ngay sau khi họ đột nhập vào nơi đó. Tôi vừa xem mấy bức ảnh do người của ta chụp. Những sinh vật này đi xuyên qua cánh cửa cứ như nó được làm bằng bơ vậy.”
“Bọn chúng tìm ai??” Đặc vụ O hỏi.
“Con tuấn mã.” Đặc vụ J nói. “Ít nhất đó là những gì mà hai người đàn ông kia nói.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn chúng bắt được họ trước chúng ta?” Đặc vụ T hỏi.
“Không thể được.” Đặc vụ J tự tin nói. “Chúng ta đã biết được vị trí của họ. Con Pegasus và cái xe ngựa đã bị bao vây tứ phía. Họ mà di chuyển là chúng ta biết ngay. Chúng ta đã chết chặn ở cây cầu ở Đường số 59. Chúng ta chỉ cần chờ đợi cho con mồi sập bẫy thôi.”
Đặc vụ O lắc đầu: “Với tôi thì nghe có vẻ hơi mạo hiểm đấy. Nếu chúng ta đã biết họ ở đâu, sao chúng ta không đến bắt luôn đi? Sao chúng ta biết chắc hắn là họ sẽ cố đi qua cầu?”
Đặc vụ đứng dậy, ông ta ngáp to rồi vươn vai. “Vì đó là cách tôi sẽ làm nếu tôi là họ.” Ông đáp: “Các anh cứ nghĩ thử xem, nếu chúng ta để cho họ đi ra ngoài một khu vực trống trải, con ngựa sẽ có thể bay đi mất. Chúng ta cần phải bắt họ tại nơi nó không thể sử dụng đôi cánh của nó được. Những làn xe ở giữa cây cầu sẽ giúp được ta rất nhiều đấy. Cây cầu sẽ giống như một cái lồng khổng lồ vậy.”
“Nhưng ông có chắc là họ sẽ cố để thoát khỏi thành phố không?” Đặc vụ O hỏi.
Đặc vụ J gật đầu: “Họ phải thoát ra khỏi thành phố trước khi những sinh vật kia có thể tìm thấy họ lần nữa. Cây cầu là đường gần nhất để đi khỏi Manhattan. Họ không có đủ thời gian để đi lên khu nhà giàu đến một cây cầu khác được. Ngoài ra, chúng ta cũng đang canh chừng những nơi đó nữa mà. Thành phố New York đã được siết chặt. Không còn đường nào để thoát ra đâu.”
Ông đặt chiếc xăng đan xuống. “Chúng ta còn vài giờ nữa trước khi siết cái bẫy. Sẽ là một đêm dài đó. Tôi phải đi nghỉ đây. Nếu họ được đưa đến đây sớm thì phải tách họ ra ngay. Tôi muốn nói chuyện với từng người một. Đặc biệt là hai đứa trẻ. Tôi có cảm giác người phụ nữ đi cùng họ không phải con người. Nếu bà ta giống như thần Mercury của chúng ta thì bà ta sẽ không nói. Nhưng tôi chắc chắn là hai đứa trẻ sẽ nói.”
Đặc vụ T có vẻ hoài nghi: “Nếu thần Mercury đã không nói, sao ông biết là hai đứa trẻ kia sẽ nói?”
“Tôi chắc chắn vì chúng ta biết ít nhất có một đứa là con người.” Đặc vụ J nói. “Và không giống như cái người ngoài hành tinh kỳ lạ hay còn được gọi là người bạn thuộc vùng Olympus kia của chúng ta, tôi chắc là cô bé sẽ không chịu nổi các cuộc tra tấn đâu.”
Paelen cảm thấy sốc khi nghe như thế. Họ đang lên kế hoạch tra tấn cô gái cậu nhìn thấy trong bức ảnh với Pegasus. Cô ấy chỉ là một đứa trẻ! Tuy nhiên, hình như họ không quan tâm.
Cuối cùng ba người đàn ông đó cũng rời khỏi văn phòng và đóng cửa lại sau lưng họ. Paelen chờ một lúc để chắc chắn là họ không quay lại. Khi đã chắc chắn, cậu bò tới phía trước và dùng lực để đẩy một bên miếng lưới của lỗ thông gió. Các ốc vít bung ra dễ dàng.
Nhưng lần này, Paelen cẩn thận hơn. Thay vì đẩy miếng lưới ra hoàn toàn, cậu chỉ bẻ cong nó một chút. Khi đã có vừa đủ chỗ, cậu nhăn mặt đau đớn và kéo dãn xương mình một lần nữa.
Từng chút một, Paelen điều chỉnh cơ thể mình cho tới khi cậu đổ ào xuống văn phòng của đặc vụ J. Cậu đáp xuống sàn thật nhẹ nhàng. Không quay trở lại hình dáng ban đầu, cậu với lấy đôi xăng đan của thần Mercury. Ném nó vào lỗ thông gió, Paelen nhanh chóng trèo lên ngay lập tức. Sau khi đã đóng lỗ thông gió lại, cậu ôm chặt lấy đôi xăng đan và trở lại hình dáng ban đầu. Rồi cậu quay trở lại đường hầm thật nhanh và trở về khu vực của mình.
Paelen để lại đôi xăng đan trong lỗ thông gió bên ngoài phòng mình. Rồi cậu lại đau đớn thay đổi hình dáng, trườn lại về phòng và đóng nắp lỗ thông gió lại.
Sau khi hài lòng vì thấy tất cả đã trở lại bình thường, cậu nằm xuống giường. Cậu tra hai cái còng vào tay và chân vào trở lại rồi trở về hình dáng ban đầu.
Cậu đã từng đặt kế hoạch trốn thoát để tìm Pegasus. Nhưng cậu biết cơ hội tìm ra con tuấn mã trong cái thế giới lạ lẫm này là rất thấp. Sau khi nghe được những gì đặc vụ nói về việc họ sẽ bắt Pegasus và thần Diana rồi chuyển cả hai đến cùng trong tòa nhà này thì Paelen hiểu mình cần phải làm gì. Paelen sẽ án binh bất động.
Cậu sẽ chịu đựng sự tra tấn và bất cứ điều gì bọn chúng định làm với cậu. Cậu sẽ không chống trả chúng. Cậu sẽ không cố tìm cách trốn đi. Cậu sẽ chờ cho đến khi những người kia đến. Rồi thì, vào thời điểm chín mùi, cậu sẽ lấy đôi xăng đan của thần Mercury rồi giúp Pegasus và thần Diana thoát ra.
Họ sẽ cùng nhau trở về lại với tàn tích cửa vùng núi Olympus.
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus