Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
aelen không biết mình đã ở được bao lâu trong cái chốn kỳ lạ và khủng khiếp này rồi.
Do không có cửa sổ, nên cậu không có cách gì để theo dõi thời gian. Nhưng cậu biết rằng cứ mỗi ngày trôi qua tình hình lại càng trở nên tồi tệ hơn so với ngày hôm trước.
Cậu được đưa tới một phòng thí nghiệm khác. Lần này họ không còn lấy đi dòng máu quý giá của cậu hoặc đặt cậu vào trong một cái máy để nghiên cứu nữa. Họ cũng không rọi đèn sáng lóa vào đôi mắt cậu, hoặc lấy mẫu tế bào của cậu để kiểm tra nữa. Thay vào đó, người đàn ông lớn tuổi được gọi là đặc vụ J ra lệnh cột cậu vào một chiếc ghế kim loại ngồi rất khó chịu. Chiếc ghế được đặt đối diện với một màn hình trắng to mà dường như lúc nào cũng sáng lung linh như xa tanh.
“Xem đi”, đặc vụ J ra lệnh.
Ánh sáng trong phòng giảm dần xuống khi cái màn hình sáng lên. Những hình ảnh đầy màu sắc gần giống như những tấm khảm mosaic[1] đủ màu sắc rải rác khắp xứ Olympus. Nhưng cũng không hẳn thế. Khi cậu nghiên cứu mấy hình ảnh lạ, Paelen thấy những tòa nhà cao tầng mà cậu đã nhìn thấy lần đầu tiên khi cậu đặt chân đến cái thế giới kỳ lạ này trong một đêm mưa gió bão bùng.
[1] Mosaic (còn được gọi là “khảm”) là mộ thình thức nghệ thuật trang trí - tạo ra hình ảnh từ những mảnh nhỏ. Nói cách khác, Mosaic sử dụng những mảnh nhỏ của vật liệu đặt lại để tạo ra một tổng thể thống nhất.
“Mi có nhận ra điều gì không?” Đặc vụ J hỏi.
“Đây là thế giới của các ông.” Paelen trả lời. Cậu tò mò nhìn đặc vụ J, cố gắng đoán xem trò tra tấn mới này sẽ là cái quái quỷ gì.
“Đúng vậy. Bọn tao gọi nó là thành phố New York.”
“Thành phố Neo York.” Paelen lặp lại lời ông ta.
“Thật tuyệt vời làm sao. Cảm ơn ông đã cho ta biết. Bây giờ ta có thể đi khỏi đây được chưa?”
“Chưa, mi chưa đi được.” Đặc vụ J đấy cậu trở lại. “Mi phải ngồi yên ở đó và tiếp tục xem đi.”
Paelen quay trở lai phía màn hình. Cậu nhìn thấy nhiều hình ảnh khác nhau của thành phố. Một số được quay từ trên không, những cảnh khác được quay từ mặt đất. Tiếp theo, cậu được xem một loạt cảnh về những người mà cậu không biết đó là ai. Khi cậu xem những hình ảnh luôn thay đổi đó, cậu dần dần nhận biết rằng mọi người trong căn phòng ấy đang theo dõi, nghiên cứu mình.
“Mi có biết những thứ đó là gì không?” Đặc vụ J hỏi khi hình ảnh được thay đổi một lần nữa.
Paelen nhìn vào hình ảnh của vô số chim bồ câu ở một công viên. “Chim.”
Cậu trả lời. “Chúng tôi cũng có chim bồ câu ở trên xứ Olympus. Bọn bồ câu này đã khiến cho thần Jupiter tức điên lên mỗi khi chúng đi bậy lên thượng đài của ông ấy.”
“Đương nhiên là chúng đã làm vậy rồi.” Đặc vụ J nói với giọng đầy mỉa mai.
“Vậy còn cái này?” Paelen thấy hình ảnh của một chú chó. Sau đó, một hình ảnh khác cho thấy con chó đó đang đi bộ cùng với chủ nhân của nó. “Xứ Olympus cũng có nhiều chó lắm đấy.” Cậu trả lời. “Bọn ta còn có Cerberus nữa. Nó là một con chó có ba đầu và đặc biệt xấu tính. Ở đây các ông có loại chó như vậy không?”
“Không.” Đặc vụ J trả lời. “Nhưng gần đây, bọn ta đã phát hiện ra rằng bọn ta cũng có loại chó này.”
Paelen bỗng trố mắt lên khi hình ảnh của con chó được thay thế bởi hình ảnh của một số quái vật bốn tay đang chạy trên các con đường của thành phố.
“Bọn Nirad.” Cậu kinh hãi thốt lên.
“Mày đã gọi bọn chúng là gì vậy?” Đặc vụ J vừa hỏi vừa tiến tới gần hơn.
“Bọn Nirad.” Paelen lặp lại. Cậu bị quá hoảng, không thể rời mắt khỏi cảnh tượng về những tên xâm lược điên cuồng.
“Bọn chúng là ai? Bọn chúng đến cùng phi thuyền không gian của mi đúng không?”
Paelen làm lơ câu hỏi và sợ hãi nhìn đặc vụ J. “Có phải bọn chúng thực sự đang ở đây, trong thế giới này không?”
“Đúng thế,” đặc vụ J nhấn mạnh, “và chúng nó đang tàn phá cả thành phố. Bọn ta đã ước tính có ít nhất hai mươi con, nhưng có những báo cáo ghi nhận là có nhiều hơn con số đó đã được nhìn thấy. Sự xuất hiện của bọn chúng hầu như không thể nào ngăn cản nổi. Bọn ta chỉ có thể xoay xở bắt được vài con quái vật này thôi. Nhưng bọn nó khỏe mạnh, hung tợn dã man và thuốc an thần đối với chúng không có tác dụng gì. Bọn ta đã buộc phải nhốt chúng tại một cơ sở có chế độ bảo mật gắt gao. Nào, bây giờ thì nói cho ta nghe. Lũ quái vật này là gì? Mi có thể kiểm soát bọn chúng không?”
“Kiểm soát bọn nó ư? Ta ư?” Paelen kêu lên. Cậu lắc đầu nguầy nguậy, “Không ai có thể kiểm soát bọn Nirad cả. Bọn chúng là những sinh vật hoang dã với bản năng sát thủ. Bọn chúng không thể bị hủy diệt được đâu! Thôi, thôi, mấy ông phải để cho ta đi ngay. Bọn chúng đã đi theo ta từ trên xứ Olympus. Ta phải đi khỏi đây ngay. Bọn chúng sẽ giết ta chết mất nếu chúng tìm thấy ta ở đây.” Paelen cựa quậy trên ghế, tuyệt vọng tìm cách chạy trốn. “Lũ quái vật cũng sẽ giết chết tất cả các ông nữa.”
“Bọn chúng là gì?” đặc vụ J hỏi.
“Bọn chúng là những kẻ hủy diệt xứ Olympus!” Paelen gào lên.
“Đủ rồi?” Đặc vụ J hét to. “Bọn ta đang ở giữa cuộc khủng hoảng an ninh tồi tệ nhất mà đất nước này từng được biết đến mà mi cứ tiếp tục lải nhải mãi về xứ Olympus!” Ông ta cúi xuống cho đến khi khuôn mặt của mình chỉ cách mặt của Paelen vài xăng ti mét. “Các vị thần xứ Olympus không hề tồn tại! Đó là một huyền thoại! Nó được tạo ra bởi những tâm hồn yếu đuối trong những lúc khó khăn, hoạn nạn. Nào, nói cho ta biết đi. Mi từ đâu đến? Chiếc phi thuyền không gian của mi đang ở đâu?”
“Ta không hiểu ông muốn những gì ở ta.” Paelen la lên. “Ta nói với ông là ta đến từ xứ Olympus. Nhưng ông cứ tự cho rằng đó chỉ là một huyền thoại. Tại sao ông cứ khăng khăng rằng ta đến từ các hành tinh?”
“Bởi vì người ngoài hành tinh thì tồn tại, còn các vị thần trên xứ Olympus thì không.” Đặc vụ J bốp chát.
Paelen đã bình tĩnh trở lại. “Tất nhiên là các vị thần Olympus có tồn tại chứ”, cậu phẫn nộ thách thức. “Ta đã đến từ nơi đó. Và ta vô cùng bực tức khi ông dám gọi đó là một huyền thoại. Bọn ta không phải là những huyền thoại! Đối với bọn Nirad, tất cả những gì ta biết về bọn chúng là chúng đã phá hủy nhà của ta. Xứ Olympus giờ chỉ là đang đổ nát. Hiện tại, bọn chúng đã theo ta tới tận đây, nhưng ta không biết tại sao.”
Đặc vụ J đứng thẳng lên lại và giận dữ quay người vào màn hình. “Được rồi, mi nói bọn chúng đã đi theo mi? Nếu đó là sự thật, vậy tại sao bọn chúng không thèm đếm xỉa gì tới mi mà lại theo đuổi họ?”
Trên màn hình, Paelen nhìn thấy hình ảnh của Pegasus bay vút qua hai bên vách của tòa nhà. Bức hình không rõ ràng như khi chiếu đến bọn Nirad. Nhưng Paelen có thể thấy hai thiếu niên trẻ tuổi đi cùng với con tuấn mã. Pegasus xuất hiện với những vết thương mới trên hông sau của mình. Và thậm chí dù cho hình ảnh không rõ ràng, Paelen cũng biết về Pegasus quá đủ để thấy rõ sự khiếp sợ trên khuôn mặt của con tuấn mã.
“Tại sao bọn chúng tấn công vào con ngựa và hai đứa trẻ đó?” Đặc vụ J tra khảo.
Paelen gần như hét lên: “Pegasus không phải là một con ngựa!” Nhưng cậu vội mím môi để không buông ra lời nhận xét đó. Cậu chợt nhận ra cậu đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp vì đã nói với họ những điều cậu không nên nói.
Bị sốc khi nhìn thấy bọn Nirad trong thế giới này đã làm cậu mất cảnh giác. Cậu không được gây ra bất cứ một sai lầm tương tự nào nữa. “Ta không biết.”
“Mi đang nói dối!” Đặc vụ J độp lại cậu. “Ta đã thấy rõ gương mặt của mi lúc đó. Mi nhận ra bọn chúng. Mấy đứa trẻ này, có phải chúng là bạn bè của mi không? Bọn mi cùng đến từ một hành tinh phải không?”
“Còn con ngựa có cánh đó thì sao? Làm thế nào nó có thể bay lên được chứ?”
“Nó bay được là vì nó có cánh.” Paelen mỉa mai nói. “Ta thậm chí đã nghĩ rằng ông có thể tự mình điều tra ra việc đó nữa đấy. Bây giờ, ta đã trả lời câu hỏi của ông. Ta không biết họ là ai. Hãy thả ta ra trước khi bọn Nirad đến được đây.”
Ánh mắt của Paelen nhìn theo đặc vụ J khi ông ta bước tới chỗ một người đàn ông đang mặc một chiếc áo khoác màu trắng.
“Hãy tiêm cho nó cái thứ đó.” cậu nghe thấy ông ta nói thế. “Thằng oắt này không chịu nói với chúng ta những gì chúng ta cần biết.”
Một lúc sau, gã đàn ông mặc chiếc áo khoác màu trắng tiêm một cái gì đó vào cánh tay của Paelen. Khi thuốc bắt đầu ngấm Paelen bắt đầu cảm thấy như thể mình là thần Medusa, nữ thần tóc rắn. Đầu cậu đầy những con rắn đang quằn quại, tức giận, mạch máu của cậu nóng như thiêu như đốt. Cậu thậm chí còn không thể nhìn rõ mọi thứ.
Khi Paelen cảm thấy khó chịu nhất, đặc vụ J cứ lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi mà ông ta đã hỏi một phút trước đó. Họ đến từ đâu? Bọn Nirad là ai? Những đứa trẻ trên lưng con ngựa bay là ai? Và tại sao mấy con quái vật đó lại muốn giết tất cả mọi người? Mặc dù có cảm giác như hàng ngàn con rắn đang bò lúc nhúc thoạt đầu mình, Paelen vẫn có thể hoàn toàn kiểm soát được suy nghĩ của mình. Cậu sẽ không trả lời câu hỏi của họ. Đặc biệt là cậu sẽ không phản bội Pegasus. Vì vậy, như mọi khi, Paelen làm những gì cậu luôn làm tốt nhất. Cậu nói dối. Cậu kể cho đặc vụ J câu chuyện kỳ quặc nhất mà cậu có thể nghĩ ra.
Lần này, cậu khẳng định mình là Hercules, con trai của thần Jupiter và là người hùng của xứ Olympus. Paelen kể lể những chi tiết dài dằng dặc về những chiến công của mình với tư cách là Hercules. Rồi lại kể một câu chuyện tuyệt vời khác tiếp theo câu chuyện trước và luôn tự nhận tất cả các vinh quang cho bản thân mình. Cậu càng kể, càng khiến đặc vụ J trở nên giận dữ hơn. Bị chọc tức đến nổi đóa, người đàn ông lớn tuổi đó bắt đầu tát thật mạnh vào mặt Paelen. Nhưng thay vì bị đau đớn, những cái bạt tai đó đã giúp làm biến mất mấy con rắn và những ngọn lửa đang quằn quại hoành hành trong đầu, trong người của cậu. Paelen lặng thinh để cho đặc vụ J tát. Như từ hồi nào đến giờ, sức mạnh của con người không là gì so với cú đánh mà Hercules thật đã từng cho Paelen nếm vì dám ăn cắp đồ của ông ấy.
Khi những người khác nhào về phía trước để kéo đặc vụ J ra, Paelen thò tay thật nhanh vào túi của một gã đặc vụ trực ban và thó được chiếc chìa khóa để tháo chiếc còng tay. Với chiếc chìa khóa được siết chặt trong nắm tay, Paelen giả vờ ngất đi.
Cậu nghe thấy tiếng thở hồng hộc nặng nề của đặc vụ J khi người đàn ông lớn tuổi này được đưa đi xa ra.
“Hôm nay chúng ta đã xong việc với nó rồi.” Gã đặc vụ thốt lên. “Đem thằng oắt đó đi ngay trước khi tao giết nó!”
Với đôi mắt nhắm nghiền, Paelen vẫn hoàn toàn không nhúc nhích. Hai đặc vụ trực ban khiêng cậu trên một băng ca và đẩy cậu trở về phòng cậu. Họ chuyển cậu sang giường rồi còng hai tay cậu vào mấy thanh sắt ở hai bên cạnh giường.
“Thật là một thằng nhóc ngu ngốc.” Paelen nghe thấy một giọng nói lầm bầm. “Nếu nó cứ tiếp tục dồn ép lão đặc vụ J như thế, thì chắc chắn lão ta sẽ thái thằng nhóc ấy ra làm trăm lát, cắt hạt lưu ra rồi đổ nó vào một cái lọ thủy tinh hiệu Mason.”
“May là nó bị thế chứ không phải chúng ta,” gã đặc vụ trực ban kia đáp lại. “Anh nghĩ thằng bé đó đến từ đâu?”
“Tôi không biết, mà tôi cũng chẳng quan tâm.”
“Anh nghĩ họ sẽ làm gì với thằng bé đó?”
“Tôi đoán họ sẽ đợi cho đến khi bắt được tất cả cái lũ quái dị ở ngoài kia. Sau đó, họ sẽ đặt câu hỏi với cả đám bọn chúng cho đến khi bọn chúng phải khai ra tất cả mọi việc. Và khi không còn lại gì để lũ kia nói nữa, bọn họ sẽ làm những gì họ vẫn thường làm. Làm đóng băng cả lũ bọn nó lại.”
“Thật đáng hổ thẹn”, gã bảo vệ thứ hai nói. “Tôi khá là khoái thằng nhóc này. Thằng bé ấy thật sự có khát vọng trọng tâm hồn mình. Nó là người đầu tiên tôi từng thấy đã thắng luôn cả đặc vụ J. Thành thật mà nói, ông ta cần phải điều chỉnh lại thái độ của mình. Thằng nhóc này chính là người làm được điều đó.”
“Chắc là vậy nếu thằng bé sống đủ lâu.”
Khi họ đã hoàn tất công đoạn khóa chặt cậu bé, Paelen nghe cả hai người đàn ông đi về phía cánh cửa.
“À, ca làm việc của tôi xong rồi, tôi ra khỏi đây đây.” Một gã nói. “Anh muốn đi cùng tôi và mấy cậu thanh niên ra ngoài làm vài ly bia không?”
Paelen nghe tiếng bíp của cái khóa có âm thanh. Khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng hai người đàn ông, cậu vẫn nằm yên thêm một lát nữa. Cuối cùng Paelen mở mắt ra và nhìn khắp căn phòng. Giờ thì chỉ có một mình cậu trong phòng. Cậu vẫn không thể tin nổi là bọn Nirad đang ở trong cái thế giới này. Đặc vụ J đã nói đúng một điều. Bọn Nirad đó đã đi theo tuấn mã Pegasus, chứ không theo cậu. Khi cậu cố làm chậm lại nhịp tim đang đập dồn dập của mình, Paelen bỗng nhớ lại điều cuối cùng cậu đã thấy khi còn ở trên xứ Olympus. Bọn Nirad đã đặc biệt bám riết theo Pegasus đến thế nào. Nếu nữ thần Diana không ra tay trước, chắc chắn bọn nó đã giết chết con tuấn mã đó.
Nhưng tại sao bọn Nirad lại muốn giết Pegasus chết chứ? Và tại sao có thêm hai con người đi cùng với con tuấn mã? Paelen nhận ra cậu không thể trả lời cho những câu hỏi ấy trong một nơi xa lạ và khủng khiếp như chốn này. Cậu cần trốn ra bên ngoài. Cậu nhớ lại lời trăn trối cuối cùng của thần Mercury, ông đã cầu xin cậu hãy tham gia cuộc chiến đấu vì xứ Olympus. Dù cậu cảm thấy hổ thẹn nhưng Paelen đã quay lưng lại với thần dân xứ Olympus và chạy trốn khỏi cuộc chiến. Nhưng bây giờ cuộc chiến ấy đã theo cậu tới tận đây. Cậu không thể quay lưng lại một lần nữa. Cậu phải thoát khỏi những con người này và đi tìm Pegasus. Sau đó, cuối cùng, cậu sẽ tham gia cuộc chiến ấy.
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus