A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 517 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:41:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67: Quan Tâm Và Quên Lãng
ó thể là thuốc tê đã hết công hiệu, hai tay tôi lại bắt đầu cảm thấy đau nhức. Nhưng nỗi đau này so với niềm vui giữ được cục cưng thì chẳng thấm vào đâu. Kẻ đáng thương nhất phải là Austin, con chó nhỏ mập như heo con đó, nó mới chỉ có chút chút lớn, lại vì cứu tôi mà nó đã….
Tôi chỉ có thể nước mắt giàn giụa, trước mắt là hình ảnh nhóc con đang co rút trong góc. Bạch Tu Nghệ vừa đi vào nhìn thấy bộ dạng tôi, lập tức lo lắng hỏi
“Sao lại khóc? Có phải vết thương lại đau hay ko?” Quan tâm hắn lấy khăn giấy thấm nước mắt cho tôi
Tôi nghẹn ngào “Austin…………vì cứu em, mà Austin đáng thương bị Khâu Vãn Vãn giết” Tiếp theo đó là không ngừng gào khóc
Bạch Tu Nghệ luống cuống chân tay, vừa lau nước mắt vừa an ủi tôi, nói “Nó ko có chết, nó ko có chết”
Tôi đột ngột ngừng khóc “Nó ko chết?”
“Quản gia đã kịp thời đưa nó đến bệnh viện thú ý cứu giúp, sinh mệnh con chó nhỏ đó rất lớn. Qua vài tuần nữa là em có thể thấy bộ dạng vui vẻ của nó rồi”
“Hức………haha……….” Tôi kích động vừa khóc vừa cười “Cục cưng vẫn còn, Austin cũng ko có chuyện, thật tốt quá, huhu………Tu Nghệ, bọn họ ko gặp chuyện xấu…………thật tốt quá”
Bạch Tu Nghệ buồn cười nhìn tôi, nhưng cũng cảm động nói “Ko ngờ đến, nhóc con kia vào thời điểm quan trọng lại cứu em một mạng”
Hôm sau, đám người Dương Tử đã lục tục chạy đến bệnh viện thăm tôi. Thấy hai tay của tôi, các nàng đều đỏ mắt. Niềm vui may mắn giữ được đứa con, bạn tốt lại đến cửa huyên náo, khiến tôi tạm thời quên mất đau đớn
Ban đêm phòng bệnh thật yên tĩnh vắng lặng. Dưới sức ép của tôi, Bạch Tu Nghệ rốt cuộc cũng chấp nhận về nhà ngủ mấy tiếng. Nhìn bộ dạng mệt mỏi của hắn, tôi rất đau lòng
Cửa đột ngột bị đẩy ra, hoảng hốt, tôi từ trong mê mộng tỉnh dậy, người tôi còn chưa thấy rõ, đã bị ôm chặt vào lòng “Tiểu Nhứ”
“Lăng Tịch” Tôi giật mình gọi tên người. Lăng Tịch tựa như bị loại hoảng sợ ức chế, cả người ko ngừng run rẩy
“Lăng Tịch, anh làm sao vậy?”
Hắn lại tựa như chưa từng nghe thấy “Em ………..em ko có chuyện gì, thật tốt quá, thật tốt quá……………”
Lời nói của Lăng Tịch có chút ko trôi chảy “Ko có rời bỏ tôi, thật tốt quá, tôi cảm ơn em, cảm ơn”
Hắn yếu ớt thế này khiến tôi ko kềm chế xúc động sâu trong đáy lòng. Đau khổ trút lên người hắn hẳn là nhiều lắm, mà tôi cũng ko hoài nghi mình cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến hắn đau khổ. Tôi chỉ có thể dịu dàng an ủi hắn
“Lăng Tịch, tôi ko sao mà. Anh nhìn này, ko phải là tôi rất khỏe hay sao?”
“Tiểu Nhứ, tôi cái gì cũng ko muốn, tôi chỉ cần đứng từ xa nhìn thấy em vui vẻ khỏe mạnh, như vậy là đủ rồi” Lăng Tịch rốt cuộc cũng buông đau thương nhìn thẳng vào mắt tôi
“Đừng dọa tôi nữa có được hay ko? Đừng như mẹ tôi, bỏ tôi lại” vẻ mặt Lăng Tịch thật cô đơn ảm đạm
Bị người thân duy nhất vứt bỏ, khiến cho hắn phải giam cầm tình thân. Vẻ bất cần đời ngoài mặt lại vĩnh viễn ko thể che giấu được đau đớn trong nội tâm. Tại sao, ông trời lại muốn đối xử với hắn tàn nhẫn như vậy?
“Lăng Tịch, anh nên vì mình mà sống tiếp”
Tôi ko bao giờ……….muốn thấy hắn vì bất kì kẻ nào mà rơi nước mắt thương tâm
“Đừng quan tâm đến tôi nỗi, đừng đối xử tốt với tôi nữa, đừng bỏi vì tôi mà bỏ qua những hạnh phúc khác”
Lăng Tịch đau khổ nhìn tôi “Em cho rằng tôi chưa từng thử qua sao? Vô dụng………….tất cả đều vô dụng. Ở trên cõi đời này, tôi chỉ có thể bị một cô bé làm cho động lòng, làm cho vì nàng mà ra sinh vào tử”
“Tôi ko cho anh khinh khi bản thân mình như vậy!” Lời nói của hắn khiến cho tôi rung động, phảng phất trong bóng dáng hắn lại thấy hình ảnh của Khâu Vãn Vãn “Anh ko thể vì bất kì kẻ nào mà làm như vậy, tôi muốn anh trở thành một kẻ ích kỉ. Chỉ vì mình mà sống, chỉ suy nghĩ về hạnh phúc của mình” Tôi kích động cơ hồ đã gào thét
“Hạnh phúc duy nhất của tôi, đã thuộc về người khác”
“Hạnh phúc ko chỉ có một loại, người nhà quan tâm anh cũng là hạnh phúc. Lăng Tịch, hãy cho mình một cơ hội đón nhận hạnh phúc, cũng là cho Bạch thúc cùng Bạch lão gia một cơ hội. Bọn họ rất quan tâm anh ”
“Tôi ko muốn ” Lăng Tịch vẻ mặt mâu thuẫn tránh mặt sang 1 bên
“Lăng Tịch, vào thời điểm tôi cần giúp đỡ nhất, anh luôn xuất hiện”
Tôi dịu dàng nói “Đối với tôi mà nói, sự tồn tại của anh trong lòng tôi ko phải là bình thường. Nếu như anh ko hạnh phúc, tôi cũng sẽ ko thể hạnh phúc”
Tôi bình tĩnh và kiên định nói “Tôi đã từng thấy một Lăng Tịch ung dung, phóng túng, ko sầu bi. Lăng Tịch, hãy trở về với chính mình, trở về làm một Lăng Tịch thật sự như trước kia”
“Tiểu Nhứ, em có biết rằng em tàn nhẫn lắm ko?” Hắn hít sâu một hơi
“Em là đang ép tôi buông tha cho cái hi vọng cuối cùng, khiến cho cuộc sống của tôi hoàn toàn ko tồn tại Liễu Nhứ nữa. Một cô bé đã thắp sáng cuộc sống mà xám tro của tôi, rốt cuộc lại muốn rút đi sắc màu duy nhất này” Hắn cười khổ
tựa như đã hạ huyết tâm, hắn nói “Tôi ko muốn thấy em ko vui, cho nên…………..tôi sẽ nghe lời em, tôi sẽ cố gắng tìm về hạnh phúc của mình”
Tôi biết mình rất tàn nhẫn, nhưng mà, tôi lại ko thể để cho hắn tiếp tục hành hạ mình. Nếu muốn hỏi là người nào đủ tư cách được trời xanh chiếu cố nhất, hẳn nhất định người đó phải là Lăng Tịch
“Lăng Tịch, ko có người mẹ nào ko thương con của mình. Cho dù lúc trước bà ấy bởi vì những chuyện khác mà quên anh, nhưng giờ phút này, bà nhất định là đang ở một nơi trên trời dõi mắt nhìn anh sống vui vẻ hạnh phúc”
“Bà ấy…………có sao?”
__________________
Lăng Tịch vừa rời đi, Bạch Tu Nghệ đã đẩy cửa đi vào. Nhìn bộ dạng của hắn, hẳn là mới đến rồi “Sao lại ko ngủ nhiều 1 chút?”
“Ko yên lòng, nên sau khi tắm rửa anh đã tới” Hắn yên lặng nói
“Anh nghe được sao?” Tôi ko chút nào che dấu hỏi
“Ừ” hắn buồn bực nói, gật đầu. Hồi lâu lại có chút khó khăn lên tiếng “Hắn, rất đau khổ. Nhưng mà nếu như em rời bỏ anh, anh cũng sẽ giống như hắn, đau khổ như vậy”
Tôi cười cười gọi hắn ngồi xuống “Còn gì nữa ko?”
Bạch Tu Nghệ nhìn qua tôi 1 chút, trầm tĩnh nói “Bạch gia nợ hắn nhiều lắm. Anh biết, cho dù hắn nhận được Bạch thị, cũng sẽ ko cảm thấy vui. Anh…………chưa từng hận qua hắn, chỉ muốn đồng cảm với hắn, dù sao hắn cũng là………….anh em của anh”
Đây là lần đầu tiên, tôi nghe được chính miệng hắn thừa nhận mối quan hệ của họ, tựa như lần đầu tiên hắn thừa nhận sự tồn tại của cục cưng, mọi chuyện cú thuận theo tự nhiên phát triển là tốt nhất rồi
Pa Pa 17 Tuổi Pa Pa 17 Tuổi - Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử