To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Mễ Nhạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 529 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hương 3
Phòng Nghiên Nghiên thở hổn hển đi đến chỗ cũ.
Kết quả, cô nhìn thấy Khương Trạch Luân đang ngồi chồm hổm trên bậc tam cấp trước phòng học, hai tay bởi vì nhiệt độ không khí rét lạnh mà chà xát vào nhau.
Vừa nhìn thấy cô, trên gương mặt tuấn tú lộ ra ý cười thâm tình. “Em đã đến rồi.”
Cô quả thực không thể tin được. “Sao anh vẫn còn ở đây?”
“Anh đương nhiên vẫn còn ở đây, anh nghĩ trưa nay có lẽ em có việc không thể đến, như vậy có lẽ sẽ đến sau giờ học, nhưng anh thật không ngờ đang trong giờ học em lại chạy đến đây đó!” Tưởng tượng đến cô vì anh mà trốn tiết, anh liền cảm thấy sự chờ đợi của mình thực đáng giá, bởi vì điều đó chứng tỏ anh đã chiếm giữ một vị trí nhất định trong lòng cô.
“Kỳ thực tôi, tôi…..” Kỳ thực vừa nãy cô căn bản không phải có việc, mà là cố ý thất hẹn.
Anh không biết cô muốn nói gì, nhưng thấy cô vì mình mà trốn tiết, Khương Trạch Luân lòng tràn đầy vui mừng ôm cô vào lòng. “Anh rất nhớ em!”
Vừa nãy, nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của cô đều ửng hồng chạy tới, anh đã muốn ôm lấy cô như vậy, hơn nữa anh thật sự rất nhớ cô, cho dù cách lần gặp mặt kỳ nghỉ hè chỉ mới mấy tháng mà thôi, nhưng anh phát hiện toàn bộ tâm trí của mình đều nghĩ về cô.
“Thật hy vọng hiện giờ em cũng đã tốt nghiệp, sau đó có thể cùng anh đi du học ở Mỹ, cùng nhau sống chung.” Anh sẽ phải đề nghị cô xin vào trường đại học mình đang theo học, như vậy bọn họ có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ.
Vòng ôm của anh tuy khiến cho Phòng Nghiên Nghiên cảm thấy rất ấm áp, anh một mực chờ cô ở nơi này cũng khiến cho cô vô cùng cảm động, thế nhưng……Anh có thích cô không?
Vừa nghĩ đến anh chỉ là “rất có hứng thú” đối với cô, chứ không phải thật lòng thật dạ yêu mến, cô liền cảm thấy rất khổ sở, bởi vì cô đã thích anh rồi.
Ngay từ đầu cô thật sự “không có hứng thú” đối với anh, nhưng từ sau khi anh đóng con dấu cho cô vào năm đó trước khi đi Mỹ, không biết vì cái gì, về sau mỗi lần nhìn thấy anh, tim đều luôn đập nhanh hơn, trong cuộc sống thường ngày, cô cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ đến anh, cứ như vậy, một năm lại một năm nữa, cô mới dần dần hiểu được mình đã thích anh.
Mặc dù vòm ngực ấm áp của anh khiến người ta có chút lưu luyến, nhưng Phòng Nghiên Nghiên vẫn đẩy vòng ôm của anh ra. “Anh đừng có lại tùy tùy tiện tiện ôm tôi như vậy, tôi biết anh chỉ là có hứng thú với tôi, không phải thật sự thích tôi.”
Khương Trạch Luân hơi ngạc nhiên nhìn cô. Cô ấy đang nói cái gì? “Vì sao lại nói anh không phải là thật sự thích em?”
“Không phải sao? Anh một lần cũng chưa từng nói anh thích tôi.”
“Anh không phải đã nói anh rất có hứng thú với em?”
“Chuyện đó khác, có hứng thú cùng thật lòng thật dạ yêu mến là khác nhau, tôi biết anh không phải thật lòng thật dạ thích tôi, anh chỉ là nhất thời bị vẻ bề ngoài của tôi mê hoặc.”
Anh nghe thấy, mắt trợn tròn.
Phòng Nghiên Nghiên quay đầu đi chỗ khác. “Không phải thật sự thích tôi, nhưng vẫn tới tìm tôi, anh như vậy tạo thành sự phiền nhiễu rất lớn cho tôi, hại tôi đều không thể chuyên tâm lên lớp, liền ngay cả ngày thường cũng luôn nghĩ đến chuyện của anh, khiến cho tôi cảm thấy rất phiền, hơn nữa trong lòng cũng rất không thoải mái.”
Cô bởi vì phiền muộn trong lòng, theo bản năng nói ra những chuyện khiến cho chính mình phiền lòng, nhưng ở bên cạnh, anh lại lắng nghe đến mặt mày hớn hở, mở cờ trong bụng.
Nghe thấy không? Bảo bối xinh đẹp của anh đang tỏ tình với anh đó nha! Thì ra không chỉ có mình anh nhớ đến cô, cô cũng vậy, bất quá bản thân cô dường như chưa phát hiện ra, thật sự rất đơn thuần.
Tiểu công chúa của anh rốt cuộc cũng đã trưởng thành, cũng bắt đầu hiểu được cảm giác thích một người, mấy năm nay anh chăm chỉ vun trồng, lúc này đây đã thu được quả ngọt.
Khương Trạch Luân ôm lấy cô từ phía sau, sau đó hôn lên đôi gò má của cô.
“Tôi không phải đã nói, bảo anh đừng làm như vậy, vì sao anh còn muốn hôn tôi?” Phòng Nghiên Nghiên muốn thoát khỏi vòng ôm của anh, nhưng giãy dụa càng mạnh, vòng ôm của anh càng xiết chặt.
“Anh hôn em, đương nhiên là bởi vì anh thích em.”
Nghe thấy anh nói thích mình, cô kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn anh.“Anh……..Thích tôi?”
Anh lại hôn cô một cái. “Nếu không phải vậy em nghĩ rằng anh vì sao phải thường trở về Đài Loan tìm em? Anh có thể giống như Thành Tuấn ở lại Mỹ làm chuyện của mình, hơn nữa, anh vì sao phải khổ sở chờ đợi giữa trời lạnh như vậy, đó là bởi vì anh thật sự rất muốn gặp em, tưởng tượng được ôm em như vậy, bởi vậy cho dù muốn anh tiếp tục chờ đi nữa, anh cũng sẽ chờ.”
Anh thật sự thích cô? Cô vừa vui mừng lại vừa cảm thấy mê muội.
Thấy vẻ mặt của cô có chút kỳ lạ, Khương Trạch Luân xoay người cô lại đối mặt với mình. “Em có điều gì nghi vấn?”
“Anh thích em vì điều gì? Anh không biết là vẻ mặt của em quá nghiêm túc sao?”
“Không có nha, anh cảm thấy em đẹp mê người.”
“Em tuyệt đối không biết làm nũng.” Từ nhỏ cô đã được dạy phải độc lập tự chủ.
“Thì để anh làm nũng với em.”
“Em không ôn nhu chút nào.”
“Anh rất ôn nhu.”
Anh nở một nụ cười ôn nhu, khiến cho người ta nhìn thấy trong ngực cũng ấm áp lên, Phòng Nghiên Nghiên biết anh thật sự thích cô, bởi vì anh đối với cô thật tốt, chưa từng có người nào đối xử với cô ôn nhu như anh.
“Không có vấn đề gì nữa?” Khương Trạch Luân hỏi: “Anh có thể đóng một con dấu không?”
Nghe thấy con dấu, gương mặt đang cười của cô nhất thời nhuốm một tầng hồng nhạt, mặc dù có chút e lệ, nhưng cô vẫn gật đầu đáp ứng, dù sao cũng là cô khiến cho anh phải ở ngoài trời lạnh như vậy hơn mấy giờ.
Hơi ngẩng mặt, tựa như trước kia, để cho anh hôn lên trán cô.
Anh nâng cằm cô lên, cũng nâng mặt cô lên thêm một chút. “Lần này anh muốn đóng dấu ở chỗ khác.”
“Dạ?”
Đôi mắt to tròn xinh đẹp mở to, vẻ mặt hoang mang của cô thật sự rất đáng yêu, anh cúi đầu phủ lên đôi môi anh đào căng mọng từ rất sớm trước đây anh đã muốn hôn lên.
Trời rất lạnh, nhưng nụ hôn của hai người vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào.
***
Từ sau khi xác định tình cảm đôi bên, tuy rằng Khương Trạch Luân rất hy vọng cô có thể xin vào cùng trường đại học đang theo học, nhưng lại không được như mong muốn.
Với thành tích xuất sắc, cô vượt qua cuộc thi tuyển vào trường đại học Yale, mà ba của cô cũng hy vọng con gái theo học tại Yale, bởi vậy mặc dù hai người cùng du học ở Mỹ, nhưng biến thành một người ở bờ Đông một người ở bờ Tây, vẫn là không thể sống bên cạnh nhau mỗi ngày.
Vì thế anh quyết định, chờ cô hoàn tất việc học, lập tức cưới cô về làm vợ.
Phòng Nghiên Nghiên đến Mỹ du học một năm, bài vở bề bộn nhiều việc, hầu như mỗi lần đều là Khương Trạch Luân không nề hà vất vả bay đến bờ Đông tìm cô, hôm nay lại là lần đầu tiên cô đáp máy bay đi tìm anh, bởi vì hôm nay là sinh nhật của cô, anh nói muốn tự tay làm bánh gato chúc mừng sinh nhật cô.
Nghĩ đến việc anh tự tay làm bánh gato cho cô, trong lòng cô không khỏi có cảm giác ngọt ngào.
Sau khi xuống máy bay, Khương Trạch Luân lái xe đón cô từ sân bay về ở cùng trong một căn hộ cho thuê, nằm cách trường của anh không xa, mặc dù không phải khu dân cư cao cấp, nhưng cũng không hề rẻ tiền, là một căn hộ cho thuê nhỏ với một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng bếp.
Người anh em tốt từ nhỏ đến lớn với anh, Miêu Thành Tuấn cũng ở đây, sống ở bên cạnh nhà anh, hai người cùng nhau lựa chọn theo học tại đại học San Francisco, chủ yếu là vì thay công ty tìm đối tác có khả năng hợp tác, tương lai may ra sẽ thành lập công ty ở đây.
Phòng Nghiên Nghiên theo anh đi vào khu chung cư, sau khi vào cửa, gặp không ít bạn cùng lớp hoặc bạn bè của anh, mọi người nhìn thấy cô, đều nói những lời không khác nhau là mấy.
“Thì ra bạn chính là Nghiên Nghiên!”
“Khương nói bạn rất đẹp, bạn thật sự rất xinh, chả trách cậu ấy không thèm để mắt đến những người con gái khác.”
“Khương, bạn gái của cậu thật đẹp!”
Theo Khương Trạch Luân lên lầu, trong lúc đang đợi anh mở cửa, cô nhịn không được hỏi: “Anh thường cùng mọi người nhắc tới chuyện của em sao?” Cô sao lại cảm thấy giống như tất cả mọi người đều quen biết cô, biết cô là người thế nào.
“Gì mà thường thường, anh gần như mỗi ngày đều nhắc tới chuyện của em.” Anh rất thẳng thắn thừa nhận.
“Mỗi ngày?!” Chả trách tất cả mọi người đều nhận ra cô. Mặc dù có chút hơi hơi xấu hổ, nhưng biết bạn trai mỗi ngày đều cùng người khác nhắc tới chuyện của mình, cô vẫn là rất vui vẻ.
Vừa bước vào trong nhà, anh liền thay cô mang hành lý đi cất chu đáo, cô thì đi tham quan căn hộ cho thuê của anh, phát hiện trong nhà rất ngăn nắp sạch sẽ, sau đó cô đi đến bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
“Tầm nhìn ở đây rất tốt.” Không có bị những cao ốc khác ngăn trở, nhìn ra ngoài là một bầu trời xanh bao la.
Khương Trạch Luân bước đến gần nắm lấy tay cô. “Chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu làm bữa tối trước, quay về rồi em lại từ từ tham quan khu nhà của anh.”
“Uhm.”
Sau đó hai người bỏ ra gần bốn mươi phút lái xe, đi vào một trung tâm thương mại lớn.
“Thấy món gì em thích ăn thì nói với anh.”
“Okay.” Phòng Nghiên Nghiên có chút hưng phấn. Đến Mỹ một năm, cô gần như dành tất cả thời gian cho việc học, đây là lần đầu tiên cô đi vào một trung tâm thương mại lớn như vậy.
Họ vui vẻ dạo bước, mua không ít thức ăn, toàn bộ xe đẩy hàng đều đã chất đầy ắp.
“Được rồi, chúng ta đã mua rất nhiều thức ăn rồi, cho dù ăn cả tuần cũng ăn không hết.” Mà cô chỉ có thể ở đây với anh ba ngày.
“Chúng ta đi tính tiền.”
Trong lúc họ đang tính tiền, có người dùng tiếng Hoa gọi tên Khương Trạch Luân.
“Anh Trạch Luân!”
Phòng Nghiên Nghiên nhìn thấy một cô gái diện mạo thanh tú đang chạy về hướng bọn họ, nhưng ánh mắt của cô ta chỉ nhìn một mình anh, tựa như không hề nhìn thấy bên cạnh anh có người khác.
Tống Thải Trăn vui vẻ ôm lấy cánh tay Khương Trạch Luân, động tác rất thân thiết. “Anh Trạch Luân, thật là vui khi gặp được anh ở đây.”
“Tiểu Trăn, sao em lại ở đây?” Anh cười, hỏi.
“Em và mấy người bạn cùng nhau đến, nhưng các cô ấy còn ở trên lầu ngắm đồ dùng điện tử trên lầu, em xuống dưới lầu mua thức ăn.“ May là cô có xuống dưới lầu, nếu không đã bỏ mất dịp may đúng lúc nhìn thấy anh Trạch Luân như vậy.
Cô ta ồn ào cả buổi, lúc này mới nhìn đến người con gái vẫn đứng bên cạnh anh, một người con gái dáng vẻ rất xinh đẹp, khiến cho vẻ tươi cười trên mặt cô ta sượng lại.
Phòng Nghiên Nghiên cười cười. Cô cuối cùng cũng đã được chú ý tới.
Khương Trạch Luân vô thức rút cánh tay bị ôm ra, bàn tay to lớn vừa tự nhiên lại vừa thân mật đặt lên vai bạn gái, ôm cô vào trong lòng mình.
“Cô ấy chính là Phòng Nghiên Nghiên anh thường nhắc với em, là bạn gái của anh, cũng là người con gái anh yêu nhất.” Anh không quên thêm vào cuối hai chữ “yêu nhất”. “Nghiên Nghiên, cô ấy là Tống Thải Trăn, là con gái của Dì Vương, bạn học trung học của mẹ anh, lúc anh mới đến Mỹ, mọi người trong nhà dì Vương đều rất chiếu cố anh, còn Thải Trăn, cô ấy giống như là em gái của anh.”
Mặc dù trên mặt Tống Thải Trăn giờ phút này hoàn toàn đã không còn nụ cười rạng rỡ vừa nãy nữa, nhưng Phòng Nghiên Nghiên vẫn rất vui khi được làm quen với cô ta. “Tống tiểu thư, xin chào.”
“Vâng, xin chào.” Cô đương nhiên biết Phòng Nghiên Nghiên là ai, bởi vì anh Trạch Luân thường nhắc tới chuyện của cô ta, cũng biết cô ta một năm trước đến học tại đại học Yale. Nhưng cô một chút cũng không có hứng thú biết chuyện người khác, bởi vậy sau khi chỉ tùy ý đáp lại một tiếng, liền hoàn toàn không hề liếc nhìn cô ta một cái. “Anh Trạch Luân, anh mua thiệt nhiều thức ăn đó nha!” Cả xe hầu như đều là thức ăn.
“Uhm, đêm nay anh muốn phô diễn tài nghệ nấu ăn của anh một chút.” Anh đúng thực là có luyện tập qua.
“Thật vậy sao? Từ trước đến nay em chưa từng nếm thử thức ăn anh Trạch Luân nấu, em có thể đến nhà anh không?” Cô vui vẻ hỏi.
“Hôm nay không được.”
“Vì sao?!” Cô như thế nào cũng không nghĩ tới, anh Trạch Luân luôn luôn yêu thương cô cư nhiên lại trực tiếp cự tuyệt như vậy.
Khương Trạch Luân cười đến thâm tình với Phòng Nghiên Nghiên bên cạnh. “Bởi vì hôm nay là sinh nhật bạn gái anh, anh đáp ứng phải giúp cô ấy tổ chức sinh nhật thật vui, cho cô ấy trải nghiệm một sinh nhật khó quên.”
Tống Thải Trăn bĩu môi, sắc mặt cứng đờ.
Đôi mắt chỉ chú ý ngắm nhìn bạn gái của Khương Trạch Luân, tuy rằng anh không nhìn thấy sự mất hứng của cô ta, nhưng Phòng Nghiên Nghiên lại thấy rõ mồn một.
“Trạch Luân, không sao đâu, nhiều người càng náo nhiệt hơn.” Vốn dĩ cũng không nhất định phải tổ chức sinh nhật hai người, huống hồ bọn họ thật sự mua rất nhiều thức ăn.
“Không được, hôm nay anh muốn ở bên cạnh em cả ngày, ngày mai, ngày mốt cũng vậy.” Bởi vì cô chỉ đến ba ngày, trong mấy ngày ở đây, anh không muốn có người khác tới quấy rầy anh, bởi vì anh không rảnh.
“Nhưng mà….”
“Em muốn lên lầu tìm bạn của mình, tạm biệt!”Sau khi Tống Thải Trăn lãnh đạm nói lời tạm biệt, liền xoay người rời đi.
“Tiểu Trăn, lần sau anh sẽ mời em ăn cơm!”Khương Trạch nói với theo phía sau cô ta.
Phòng Nghiên Nghiên dù sao cũng cảm thấy bạn trai trực tiếp cự tuyệt người ta như vậy không tốt lắm.“Trạch Luân, kỳ thật nhiều người cũng không sao cả mà, em thấy chúng ta vẫn cứ mời Tống tiểu thư là được rồi.”
“Em không cần suy nghĩ nhiều quá, Tiểu Trăn cô ấy sẽ không lưu tâm, cô ấy sẽ hiểu.”
Có đúng vậy không? Nhưng vừa nãy trước lúc Tống Thải Trăn xoay người rời đi, hình như trong nháy mắt cô phảng phất nhìn thấy cô ta đang trừng mắt với cô……Nhưng nếu Trạch Luân nói cô ta sẽ không để ý, như vậy có lẽ là mình nhìn lầm thôi.
***
Vốn dĩ lúc Khương Trạch Luân nói muốn chuẩn bị một bữa tối phong phú giúp cô tổ chức sinh nhật, cô còn tưởng rằng có lẽ chỉ là nấu vài món ăn, không nghĩ tới anh nấu một bàn gần mười món, hơn nữa, ngoài ý liệu của cô, tay nghề của anh rất giỏi, mỗi món ăn đều ăn rất ngon.
Thấy bạn gái ăn đến vui vẻ như vậy, anh cảm thấy rất có cảm giác đạt được thành tựu, cũng rất hài lòng.
“Anh đi đâu học nấu ăn vậy?” Cô biết rất rõ những món ăn này cũng không phải là tùy tùy tiện tiện liền có thể làm ra, như loại người rất ít xuống bếp như cô, thì hoàn toàn không có khả năng làm ra những món ngon tinh tế này.
“Một người bạn dạy đó, cậu ta là đầu bếp ở một nhà hàng Trung Quốc.” Anh cũng rất tự hào với tài nghệ nấu nướng của mình, cũng hiểu được mình rất có thiên phú ở phương diện này. “Nếu không phải phải kế thừa công ty của ba anh, anh rất có thể sẽ đi làm đầu bếp.”
Hai người vừa tán gẫu vừa thưởng thức thức ăn, vừa thoải mái lại vừa ấm áp, dường như họ đã là một đôi vợ chồng, Khương Trạch Luần gần như có thể thấy được sau khi mình và Phòng Nghiên Nghiên kết hôn sẽ mỹ mãn hạnh phúc biết bao.
Sau bữa cơm, hai người cùng thu dọn bàn ăn, hợp tác khăng khít sắp xếp bàn và chén đũa xong xuôi, sau đó mới trở lại phòng khách, lúc này, Khương Trạch Luân mang ra bánh gato làm xong buổi chiều. Tuy rằng tài nghệ nấu nướng của anh không tồi, nhưng bánh bông lan kem thì lại làm không được ngon lắm, nhưng Phòng Nghiên Nghiên vẫn rất tâng bốc, ăn một miếng thật lớn, đêm nay cô thật sự ăn thiệt nhiều thức ăn.
Ăn xong bánh gato, anh lập tức lấy ra món quà sinh nhật muốn tặng cho cô, chuẩn bị hai món quà, tặng cho cô món thứ nhất trước, một món khác phải tối một chút mới tặng tiếp.
Phòng Nghiên Nghiên phấn khởi mở món quà vừa nhìn thấy, kết quả, khóe môi nhoẻn lên, nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Sở dĩ cô cười, không phải là vì món quà anh tặng buồn cười, mà là sợi dây chuyền bạc tinh khiết anh tặng, ở giữa có một mặt dây hình trái tim, vô cùng xinh xắn lấp lánh, sợi dây chuyền xinh xắn như vậy, cô đương nhiên rất thích, nhưng nhìn đến trên mặt dây hình trái tim kia lại được tỉ mẫn khắc lên một chữ “Luân”, hại cô nhịn không được trận cười, bởi vì dụng ý của anh rất rõ ràng.
Bởi vì bản thân sợi dây chuyền thoạt nhìn vô cùng đơn giản tao nhã, tựa như không thích hợp để “gia công” thêm nữa cho lắm, bởi vậy chữ “Luân” kia thoạt nhìn rất quái, hơn nữa lúc người thợ khắc kí tự Trung Quốc phồn thể kia, nhất định mất không ít thời gian.
“Xem ra em rất thích quà sinh nhật anh tặng.”Anh đương nhiên biết bạn gái đang cười cái gì, nhưng anh cố ý đem tiếng cười của cô suy diễn thành thích.“Đến đây, anh giúp em đeo vào.”
“Em nhất định phải đeo sao? Nhận lấy là được rồi.” Đeo dây chuyền khắc tên bạn trai, có phải là quá mức rêu rao hay không? Hơn nữa cũng khiến cho cô cảm thấy rất xấu hổ.
“Không được, em nhất định phải đeo mỗi ngày, sau đó nói với người khác, đây là tên của bạn trai tôi, hiểu không? Anh vốn dĩ muốn sao chép bức ảnh cực kỳ điển trai của anh lên mặt dây, nhưng bọn họ không đề cập tới việc cung cấp loại kỹ thuật này, anh đành phải hạ thấp yêu cầu xuống thành khắc tên của anh lên.”
In bức ảnh của anh lên?! Cô quả thực không thể tưởng tượng lúc nhân viên cửa hàng nghe yêu cầu đó, là trợn mắt há hốc mồm thế nào, nhưng cô không khỏi âm thầm mừng là không có kỹ thuật thích hợp, nếu không, mang hình bạn trai đeo vào cổ, nhất định mất mặt chết đi được.
Nhưng nhìn ra được anh đã đặc biệt dụng tâm lúc chuẩn bị quà, bởi vậy cô cũng sẽ không giễu cợt anh nữa.
Sau khi Khương Trạch Luân thay cô đeo dây chuyền vào, nhịn không được mà khen ngợi, “Em đeo lên trông thật xinh đẹp!” Làn da ở cổ cô trắng nõn non mịn, đeo sợi dây chuyền bạc này vào thật sự nhìn rất đẹp.
“Cám ơn món quà của anh, em rất thích.” Kỳ thật chỉ cần là anh tặng, cô đều sẽ thích. “Đúng rồi, món quà kia của anh là cái gì?” Thấy anh thần bí nói tối nay còn tặng cái gì đó nữa, rốt cuộc là cái gì chứ?
“Đợi lát nữa em sẽ biết, nhưng anh dám khẳng định, em sẽ rất thích.” Anh mờ ám nở nụ cười tinh quái. “Hôm nay mệt mỏi cả một ngày rồi, em đi tắm trước đi, tối nay em sẽ biết quà tặng là gì.”
Bởi vì lúc đó cũng không có phát hiện biểu tình là lạ kia trên mặt anh, cho nên nửa giờ sau, lúc cô nghe thấy anh nói đến món “quà tặng” kia, thì há hốc mồm ngay tại chỗ, hai gò má lập tức ửng hồng.
Chỉ thấy Khương Trạch Luân một chân chạm đất, ngồi chồm hổm quỳ gối trước mặt cô. “Nghiên Nghiên, anh quyết định đem đêm đầu tiên của anh trở thành một món quà khác tặng cho em, em nguyện ý nhận lấy không?”
Qua nhiều năm như vậy, phạm vi “đóng dấu” của anh không chỉ có mặt mũi tay chân mà thôi, anh luôn chờ cô lớn lên, hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cô, anh cảm thấy mình đã chờ đợi đủ lâu, anh muốn cô, làm cho cô trở thành người con gái của anh, sau đó muốn trên toàn thân cô đầy ắp ký hiệu thuộc về anh.
“Đêm đầu tiên?!” Danh từ này dùng cho nam giới có chút buồn cười.
“Em không biết sao? Anh vì em thủ thân như ngọc nhiều năm, cho nên buổi tối hôm nay đương nhiên là “đêm đầu tiên” của anh.” Khương Trạch Luân nắm lấy đôi tay nhỏ xinh mềm mại của cô, kéo đến bên môi, hôn lên đó. “Em nguyện ý nhận lấy “quà tặng” của anh không?”
Mặc dù mình muốn cô đến như vậy, nhưng anh tuyệt đối không muốn cưỡng ép đối phương, bởi vậy anh trưng cầu ý của cô, nếu cô không đồng ý, anh sẽ không miễn cưỡng.
Qua nhiều năm như vậy, không phải không có những thời điểm anh muốn phát tiết dục vọng, nhưng người con gái anh muốn chỉ có một mình cô, bởi vậy anh chưa bao giờ liếc mắt nhìn những người con gái khác một cái, cũng không muốn chạm vào bọn họ.
Cái gì mà “Thủ thân như ngọc”! Nhìn thấy dáng vẻ đại tình thánh của anh, nói anh vì cô thủ thân như ngọc nhiều năm, Phòng Nghiên Nghiên lại cảm thấy buồn cười. Rõ ràng không khí hiện tại khiến cho cô rất khẩn trương, nhưng vừa rồi anh lại khiến cho cô rất muốn cười, cô biết anh làm như vậy nguyên nhân là muốn để cho cô thả lỏng tâm tình, không cần quá khẩn trương.
Ngay cả cách nói của anh cũng rất khôi hài, nhưng cũng khiến cho người ta sâu sắc cảm nhận được sự chung thủy cùng tình cảm chân thành anh dành cho cô, anh vẫn luôn rất trân trọng cô, yêu thương cô.
Kỳ thật lần này cô đặc biệt đáp máy bay đi San Francisco, cũng đã có dự định nếu anh muốn, cô sẽ không cự tuyệt, thậm chí nếu anh đề nghị sớm hơn từ lúc trước, cô cũng sẽ đáp ứng, bởi vì cô yêu anh.
Chính vì vậy mà giờ phút này, mặc dù cô thật sự rất hồi hộp —— bởi vì đây cũng là “đêm đầu tiên” của mình, nhưng cô vẫn chủ động dâng tặng một nụ hôn lên trên môi anh, làm cho anh hiểu được, cô sẵn sàng nhận lấy món “quà tặng” khác của anh.
Khương Trạch Luân nở nụ cười, cười đến vui vẻ và cũng rất hưng phấn. “Vậy tối nay xin mời thỏa thích hưởng dụng cơ thể của anh, anh sẽ khiến cho em thực hài lòng.”
Lời nói của anh khiến cho cô vừa thẹn lại vừa cảm thấy buồn cười, tối nay cô hẳn là sẽ không vừa làm vừa cười không dứt chứ?
Chăm chú nhìn gương mặt đáng yêu xinh đẹp đang ửng hồng kia, nếu có thể, anh thật muốn chụp lại gương mặt xinh đẹp mê người kia vào trong một tấm ảnh, để cho toàn bộ mọi người trên thế giới nhìn thấy, biểu tình bình thường bị nói là nghiêm túc của cô, dáng vẻ đỏ mặt xinh đẹp thế nào, bất quá anh sẽ không thật sự làm như vậy, bởi vì anh tuyệt đối sẽ không để người đàn ông khác nhìn thấy khuôn mặt động lòng người như vậy của cô.
Sau khi nhìn ngắm dung nhan làm say lòng người kia, anh bất chợt ôm lấy cô bước vào phòng.
***
Ở trong phòng, thân hình nam giới trần trụi tráng kiện phủ lên trên thân thể thanh thuần mềm mại, quần áo của hai người rải rác trước chiếc giường đôi rộng rãi, so với quần áo của người con gái, quần áo của người đàn ông rơi cách giường xa hơn, nhìn ra được anh nôn nóng đến mức nào, khẩn thiết ra sao.
Khương Trạch Luân tựa như có ý định muốn tự mình đóng dấu lên mỗi một nơi trên thân thể cô, hôn lên mỗi một tấc trên da thịt thơm ngọt mềm mại của cô, ấm áp bá đạo, hôn đến độ Phòng Nghiên Nghiên tâm hoảng ý loạn, tim đập nhanh hơn, trong cơ thể không ngừng dâng lên từng đợt xúc cảm nóng rực xa lạ.
“Trạch Luân……..Em……..”
Phát hiện thân thể bên dưới run lên nhè nhẹ, Khương Trạch Luân lập tức tạm dừng động tác “đóng dấu” trên thân người cô, bàn tay to lớn vuốt ve đôi gò má xinh đẹp của cô, nhận ra cô đang rất khẩn trương, sau đó anh mới phát hiện chính mình đã quá mức nóng vội.
“Em rất khẩn trương?”
Phòng Nghiên Nghiên không trả lời, nhưng hai gò má lại nóng lên. Mặc dù cô có kiến thức thường thức về phương diện này, nhưng thực tế bắt đầu thực hành, lại khiến cho cô cảm thấy không biết làm sao, khá khẩn trương, càng sợ mình biểu hiện không tốt……..
Môi anh hôn lên đôi môi đỏ hồng kia, ánh mắt thâm tình chân thành nhìn cô,“Không cần xấu hổ, bởi vì anh cũng rất khẩn trương giống như em, đừng quên đây cũng là đêm đầu tiên của anh.”
“Phụt!” Cô nhịn không được mà bật cười khúc khích, cô thật sự đã cười một trận.
“Em cười lên thật đẹp.” Khiến cho anh ngắm nhìn cũng choáng váng.
Cô hiểu, đây là biểu hiện anh ôn nhu yêu thương cô. “Cám ơn anh.” Trải qua tràng cười vừa nãy, làm dịu đi không ít sự khẩn trương trong lòng cô.
“Tin tưởng anh, anh sẽ không để em bị thương tổn, anh chỉ muốn yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” Cô ôm lấy cổ anh, không hề sợ hãi, bởi vì cô biết anh sẽ không thương tổn cô.
Khương Trạch Luân dùng một nụ hôn nồng nhiệt đáp trả lại tình yêu của cô, hai chiếc lưỡi kịch liệt triền miên quấn quít hôn nhau.
Anh không hấp tấp, ôn nhu hơn một chút; cô không hề khẩn trương, phối hợp hơn một chút, bởi vậy, đêm đầu tiên cùng nhau của họ vừa tốt đẹp lại vừa ngọt ngào.
Trong khoảnh khắc hai người hoà lại làm một, họ cảm nhận được sự tồn tại nóng rực thiết thực của đối phương trong cơ thể của nhau, nhịn không được xúc động kêu lên, tình yêu dành cho nhau cũng càng thêm sâu đậm.
Trong phòng, tiết tấu cảm xúc vừa mạnh mẽ lại vừa cuồng dã, thần tốc lại tràn trề năng lượng, đưa nhau lên đến đỉnh vui sướng….
***
Phòng Nghiên Nghiên nhẹ nhàng bước xuống giường, bước vào phòng tắm rất nhanh rửa mặt chải đầu một lượt, lén lút ra khỏi phòng, đóng cửa lại trước, không quên nhìn trộm người đàn ông đang còn say giấc.
Cô đi vào nhà bếp, vì người đàn ông yêu dấu của mình chuẩn bị cơm trưa.
Tuy rằng cô rất ít xuống bếp, nhưng chuẩn bị một bữa cơm đơn giản đối với cô mà nói cũng không khó khăn, hôm nay là ngày thứ ba, tối nay cô phải đáp chuyến bay quay về trường.
Cô rửa sạch nguyên liệu, bỗng nhiên nhớ tới vì sao anh muốn mua nhiều thức ăn như vậy, bởi vì ba ngày vừa qua này, bọn họ chỉ ở trong nhà, nhưng thức ăn hoàn toàn không thiếu.
Thì ra anh sớm đã có kế hoạch.
Trong lúc cô đang rửa sạch nguyên liệu, Khương Trạch Luân đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, khiến cho cô hoảng sợ.
“Em đang làm gì đó?”
“Em muốn làm cơm trưa. Anh không phải vẫn đang còn ngủ trên giường sao?”
Thân thể anh dán sát vào cô, dường như không có ý định muốn buông ra. “Em muốn làm món gì đây?”
Trải qua mấy ngày nay, hai người hoan ái hết lần này đến lần khác, cơ thể vốn dĩ ngây ngô đã thành thục không ít, cũng rất mẫn cảm, đối với sự đụng chạm không cố ý của anh, vẫn luôn khiến cho cô run rẩy một hồi.
“Trạch Luân, anh ra ngồi trước một chút, em làm xong rất nhanh.”
“Nhưng anh muốn ở trong này nhìn em nấu cơm.”
“Nhưng anh ôm em như vậy, em không làm được chuyện gì hết.”
“Vậy thì làm chuyện của chúng ta đi.” Bàn tay to lớn của anh luồn vào trong áo T-shirt của cô, cúp lấy nơi đẫy đà của cô, nhẹ nhàng xoa nắn lên, phà hơi nóng vào bên tai cô, nói: “Dáng vẻ mặc tạp dề của em rất mê người.”
“Trạch Luân, anh đừng……Uhm!” Sự đụng chạm của anh khiến cho cô nhịn không được rên khẽ.
Anh vén váy cô lên, bàn tay to nóng bỏng chạm vào phần nữ tính mềm mại giữa hai chân cô, cảm nhận được sự hưởng ứng ướt át của cô, dục vọng hừng hực của anh cũng cương cứng lên, cấp bách khao khát muốn tiến vào trong cơ thể cô.
Sự trêu đùa của anh lại khiến thân thể cô run lên một hồi. “Trạch Luân, không được……Đây là nhà bếp.” Thực xấu hổ mà! Ngoại trừ phòng khách, phòng ngủ và phòng tắm, anh không phải cũng muốn làm ở trong này chứ?
Anh không phải muốn làm, mà là làm thật sự.
Khương Trạch Luân đỡ lấy thắt lưng của cô, đem dục vọng hừng hực từng chút từng chút một thúc mạnh vào trong cơ thể thít chặt mềm mại của cô.
“A!” Cảm giác nóng bỏng trọn vẹn, khiến cho Phòng Nghiên Nghiên yếu ớt rên lên thành tiếng.
Thân hình cao lớn tráng kiện nhiệt huyết sôi trào không ngừng tăng nhanh tốc độ, dưới sự kích thích của sắc dục, thân hình mềm mại phía trước say sưa đung đưa theo nhịp di chuyển của anh, phối hợp hoàn mỹ, khiến cho hai người hết lần này đến lần khác hưởng thụ khoái cảm cực hạn…………
Ông Xã Thiếu Người Dạy Bảo Ông Xã Thiếu Người Dạy Bảo - Mễ Nhạc