Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Asne Seierstad
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Bookseller Of Kabul
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2033 / 51
Cập nhật: 2015-11-23 23:45:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Một Đám Cưới Hạng Ba
gày hôm trước của ngày trọng đại. Căn phòng chật kín người. Không một xăng-ti-mét nào trên nền đất không có một thân hình phụ nữ, đang ăn, đang nhảy múa hay trò chuyện. Đây là đêm của cây lá móng. Đêm nay các gan bàn tay và gan bàn chân của cô dâu chú rể được bôi lá móng. Nó khiến cho các bàn tay có một thứ họa tiết màu da cam và, người ta bảo như vậy sẽ có được một đám cưới hạnh phúc.
Cô dâu chú rể không ở cùng nhau, đàn ông có lễ riêng, đàn bà cũng có lễ riêng. Chỉ riêng với nhau, đám đàn bà cứ như bừng nở ra, phô trương một sức sống quá khổ, gần như đáng sợ. Họ vỗ vào mông, véo vào vú nhau và người này nhảy múa vì người kia, cánh tay uốn lượn như những con rắn rập rình, hai bên háng uyển chuyển như háng của các vũ nữ múa bụng A Rập. Như những người đàn bà bẩm sinh đã thạo nghề quyến rũ, những đứa con gái nhỏ nhảy múa và uốn người, mắt đầy thách thức và lông mày dựng ngược. Ngay cả những người lớn tuổi hơn cũng cố làm theo, thường ngừng điệu múa của họ lại giữa chừng, trước khi nó được thả lỏng hết trớn. Như vậy họ chứng tỏ rằng họ vẫn còn có thể nhập cuộc.
Shakila ngồi ở chiếc ghế duy nhất trong phòng, một chiếc tràng kỷ được kê cho dịp lễ này. Cô theo dõi cảnh ấy từ xa, nhưng cô không có quyền tham gia vào đó cũng không được phép cười. Niềm vui của cô sẽ là xúc phạm đối với mẹ cô mà cô sắp phải xa lìa, còn nỗi buồn của cô thì sẽ làm phiền lòng mẹ chồng. Khuôn mặt cô phải có vẻ dửng dưng, cô dâu không được phép đưa mắt nhìn quanh mà phải giữ cho nó chỉ hướng chăm vào một chỗ, thẳng về phía trước. Shakila làm tròn bổn phận của mình một cách xuất sắc, cứ như toàn bộ cuộc đời cô, cô đã luyện tập cho đêm nay. Cô có tư thế của một nữ hoàng và cô trò chuyện một cách bình thản với người phụ nữ đang ngồi cạnh cô trên chiếc tràng kỷ, họ lần lượt trao phong vinh dự cho nhau. Chỉ có đôi môi cô động đậy khi cô trả lời những người khách.
Mặc trang phục màu đỏ, xanh, đen và vàng, trông cô như được bọc trong lá cờ Afganistan rồi rắc vàng lên. Đôi vú cô dựng ngược lên như những đỉnh nhọn của một ngọn núi: rõ ràng chiếc nịt vú cô mua theo ước lường bằng mắt rất vừa với cô. Dưới chiếc áo dài, cơ thể cô được bó chặt. Cô đã bôi lên mặt một lớp Perfect dày, mắt tô đậm phấn đánh lông mày và môi được vẻ bằng một màu son mới. Dáng vẻ cô cũng là của một cô dâu hoàn hảo. Các cô dâu phải có dáng vẻ giả tạo, như những con búp bê. Vả chăng, trong tiếng dari, cô dâu và búp bê được chỉ chung bằng một từ: arus.
Sau đó vào buổi tối, một cuộc diễu hành trống con, nhạc khí gõ và đèn xếp kéo qua trước cửa. Đấy là những người phụ nữ trong nhà Wakil - các chị em gái, chị em dâu và con gái anh ta. Họ hát trong bóng tối vừa vỗ tay và múa:
Chúng ta đi tìm cô gái này ở nhà cô và đưa về nhà chúng ta
Ơi cô dâu, đừng cúi đầu xuống, đừng khóc than đau khổ
Đây là ý nguyện của Thượng Đế, hãy tạ ơn Người.
Ôi Mahomet, phái viên của Thượng Đế, xin hãy giải quyết các vấn đề của cô ấy,
Làm cho việc khó thành dễ!
Những người phụ nữ nhà Wakil nhảy múa một cách dâm dục với những chiếc khăn trùm và khăn choàng quấn quanh khuôn mặt và cơ thể họ. Căn phòng đầy đặc hơi nước và bốc một mùi mồ hôi nhè nhẹ. Các cửa sổ đều mở toang và các tấm rèm bay tung trong gió, nhưng ngọn gió mát mùa xuân không làm nguôi được những người đàn bà này.
Chỉ khi những đĩa đầy ứ món palao được đưa lên, điệu nhảy mới tạm dừng. Mọi người ngồi ngay trên nền nhà, tại chỗ mình đang đứng hay đang múa. Chỉ những người lớn tuổi hơn mới được ngồi trên những chiếc gối đặt dọc tường. Leila, cô em gái của Shakila, và cô em họ của cô mang thức ăn nấu trong những chiếc nồi lớn ở sân sau lên. Những đĩa cơm, những miếng thịt cừu to tướng, những quả cà tím rưới nước sốt sữa chua, mì ống nhồi rau bi na và tỏi, khoai tây rưới nước sốt ớt ngọt được bày ra đất. Đám phụ nữ vây quanh các đĩa thức ăn. Bàn tay phải họ vắt cơm và đưa lên miệng. Họ ăn thịt và nước sốt với bánh mì bẻ ra từ những tấm bánh lớn, mọi thứ đều qua bàn tay phải. Bàn tay trái, là bàn tay bẩn, không được dùng đến. Bây giờ chỉ còn nghe thấy tiếng nhai. Bữa ăn diễn ra im lặng. Chỉ có những tiếng mời nhau ăn thêm. Đẩy những miếng ngon nhất về phía người bên cạnh là tỏ ra có giáo dục.
Khi tất cả đám phụ nữ đã ăn no nê, lễ bôi nhựa cây lá móng có thể bắt đầu. Đã khuya, không ai nhảy múa nữa. Một số đã ngủ, những người khác thì nằm dài hay ngồi quanh Shakila, họ nhìn bà chị của Wakil đang trét chất bột màu xanh rêu lên bàn tay và bàn chân cô và hát bài hát cây lá móng. Khi hai bàn tay đã được bôi nhựa cây lá móng, Shakila phải nắm chặt bàn tay lại. Người chị dâu tương lai của cô quấn từng nắm tay cô bằng những sợi vải dài để cho những hình hoa văn in vào đấy và bó chúng lại trong những mảnh vải mềm để chúng không làm bẩn quần áo và chăn của cô. Bà cởi quần áo cô chỉ để lại đồ lót, một chiếc quần dài trắng bằng vải bông và một chiếc áo cánh, và đặt cô nằm dài trên một chiếc khăn ở giữa phòng đầu kê lên một chiếc gối lớn. Rồi Shakila được đút cho ăn những miếng thịt lớn, những miếng gan chín và những mẩu hành sống, mà em gái cô đã chuẩn bị đặc biệt cho người con gái sẽ từ biệt gia đình.
Bibi Gul ngồi nhìn cô con gái của mình. Bà theo dõi từng miếng thịt các con gái bà đặt vào miệng Shakila. Rồi bà khóc. Mọi người đều khóc, nhưng đều nói với nhau rằng chắc chắn Shakila sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
Khi Shakila đã ăn xong, cô ngã vào lòng Bibi Gul, như một cái bào thai, bà mẹ ôm ấp lấy cô. Suốt đời cô cho đến nay, cô chưa bao giờ ngủ ở nơi nào khác ngoài căn phòng của bà. Đây là đêm cuối cùng của cô trong lòng mẹ. Đêm sau sẽ là trong lòng chồng.
Vài giờ sau, cô được đánh thức dậy. Các cô em tháo những tua vải quấn quanh hai bàn tay cô ra. Họ gỡ chỗ nhựa cây lá móng, những hình hoa văn in trên gan bàn tay và gan bàn chân cô. Shakila tẩy trang khuôn mặt búp bê của cô đêm trước và, như thường lệ, ăn một món điểm tâm đặc. Thịt rán, bánh mì, bánh pudding ngọt và trà.
Đến chín giờ, cô đã sẵn sàng để được trang điểm, bới tóc và trang sức. Cùng với cô em gái Leila, Sonya, vợ hai của Sultan, và một cô em họ, cô leo lên một căn hộ ở Microyan. Đấy là một phòng trang điểm, đã có ngay dưới thời taliban. Ngay trong thời kỳ đó, các cô dâu vẫn muốn được làm đẹp, dù việc đó bị cấm, và họ lợi dụng ngay một trong những điều quy định do bọn taliban áp đặt: họ đi đến căn hộ này trùm kín người trong tấm burkha và rời căn hộ cũng trong tấm burkha đó, bên dưới là khuôn mặt đã được làm mới.
Người phụ nữ sửa sắc đẹp có một chiếc gương soi, một cái ghế và một cái kệ đặt những chai lọ và những ống, trông kiểu dáng và tình trạng có thể đoán chúng đã cũ đến nhiều chục năm. Trên tường, bà ta treo những tấm áp-phích in hình các ngôi sao Bollywooh. Các cô người đẹp mặc áo hở cổ ấy mỉm cười tán tỉnh Shakila đang ngồi giản dị trên chiếc ghế của cô.
Chẳng mấy người cho rằng Shakila đẹp. Da mặt cô thô và mí mắt thì phồng lên, khuôn mặt rộng và cằm bạnh. Nhưng răng cô rất đẹp và trắng, mái tóc cô óng ánh, cái nhìn tinh nghịch; trong các cô con gái của Bibi Gul cô là người kiếm được tấm chồng khá hơn cả.
- Anh không hiểu được vì sao anh lại thích em đến thế, Wakil đã thú nhận với cô trong bữa ăn ở chỗ Mariam. Thậm chí em có đẹp đâu.
Nghe có tình yêu trong giọng nói của anh ta và Shakila coi đó là một lời khen.
Lúc này cô chỉ lo cô không đủ đẹp và cái nhìn tinh nghịch của cô tắt đi. Hôn nhân cũng nghiêm trọng như là cái chết.
Trước hết mái tóc màu sẫm của cô được cuốn vào những cái trục nhỏ bằng gỗ, rồi hai hàng lông mày cô, dày đến nỗi chúng chụm lại với nhau ở sống mũi, được nhổ đi. Đấy là dấu hiệu thật sự cô sắp trở thành một người đàn bà đã có chồng; trước khi cưới, phụ nữ không được phép tỉa lông mày. Shakila hét lên, người đàn bà sửa sắc thì cứ đẹp nhổ. Hai hàng lông mày chuyển thành hình cánh cung thật đẹp và Shakila tự thấy mình đẹp lên trong gương. Toàn bộ đôi mắt của cô trông như lớn hơn đôi chút.
- Nếu cô đến đây sớm hơn, thì tôi đã có thể trang điểm chỗ lông mép của cô trên môi.
Người phị nữ sửa sắc đẹp đưa cho cô xem một cái ống bí mật, đã hơi tróc nước sơn, ghi dòng chữ "Tẩy màu ria mép".
- Bây giờ thì không kịp nữa.
Sau đó, bà bôi kem Perfect lên mặt Shakila. Bà phủ lên toàn bộ mi mắt cô một màu sẫm nặng, lóng lánh, đỏ pha vàng óng, trước khi làm nổi bật đôi mắt cô lên bằng một đường tô ở bờ lông mi với một cây bút chì khô và chọn một loại son môi màu nâu-đỏ sậm.
- Dẫu em có làm gì cũng không sao đẹp được bằng chị, Shakila nói với Sonya, người chị dâu trẻ tuổi hơn cô, vợ hai của Sultan.
Sonya chỉ cười và lẩm bẩm không nghe rõ. Cô ta đang mặc một chiếc áo bằng vải tuyn màu xanh sáng.
Shakila đã trang điểm xong, bây giờ đến lượt Sonya làm đẹp, trong khi các cô các bà khác giúp Shakila mặc ấo. Leila đã cho cô mượn chiếc băng quấn bụng, một chiếc dây rộng, co giãn, sẽ làm lưng cô trông thật eo. Trang phục của cô buổi sáng là màu xanh bạc hà rực rỡ, lóng lánh, điểm đăng-ten, diềm và mép áo vàng óng. áo phải đúng màu xanh vì đấy là màu của đạo Hồi và của may mắn.
Khi áo đã được chỉnh sửa xong và chân đã đi đôi giày cao ngất ngưỡng có điểm những khuyên vàng, người làm đầu gỡ các vòng gỗ trên tóc cô ra. Mái tóc chải bồng, được giữ bằng một cái kẹp siết chặt ở chính giữa đỉnh đầu, còn ngoài rìa thì bôi rất nhiều sơn để uốn thành hình lượn sóng ở một bên mặt. Rồi người ta gắn chiếc khăn voan màu xanh bạc hà. Cuối cùng, trang điểm phụ, khoảng một chục hình ngôi sao màu xanh da trời nhỏ có đường viền vàng óng tự dính rải rác trên mái tóc. Trên mỗi bên má, dán ba ngôi sao bạc. Shakila gần như đã bắt đấu giống các ngôi sao Bollywook trên các bức tường.
- Ôi, không! Còn tấm chăn, còn tấm chăn! Leila bỗng kêu lên. Ôi, không!
- Ôi không! Sonya cũng kêu lên vừa nhìn Shakila vẫn thản nhiên.
Leila đứng dậy và chạy bổ ra ngoài. Rất may, họ không ở quá xa nhà. Chút nữa thì quên mất tấm chăn, cái quan trọng hơn mọi thứ khác...
Những người khác vẫn đứng yên, dửng dưng trước vẻ hoảng sợ của Leila. Khi mọi người đã đính xong những ngôi sao tự dính lên tóc và lên má, họ trùm burkha. Shakila cố trùm sao cho chiếc burkha không làm hỏng mái tóc cô. Cô giữ không siết chặt trên đầu như vẫn quen làm, mà chỉ để nó đặt nhẹ lên mái tóc đã chải bồng. Như vậy tấm mắt lưới không ở trước mắt cô như thường lệ mà nằm trên đỉnh đầu. Sonya và cô em họ phải dắt cô như một người mù trên thang gác. Shakila thà té ngã còn hơn để cho người ta nhìn thấy mình không trùm burkha.
Cô không bỏ burkha ra trước khi bước vào sân nhà Mariam, nơi diễn ra lễ cưới; mái tóc cô lúc đó đã xẹp xuống đôi chút. Khi cô đến, những người khách đổ xô đến chỗ cô. Wakil còn chưa có mặt ở đó. Sân sau đã rộn rã một đám người đang bận thưởng thức món palao, chả nướng và thịt viên. Hàng trăm người bà con đã được mời đến. Từ tờ mờ sáng một người đầu bếp và con trai ông ta đã chặt, cắt, đun, khuấy. Chuẩn bị cho bữa tiệc cưới, người ta đã mua năm mơi kilô gạo, năm mươi ki lô thịt cừu, mười bốn ki lô thịt cừu non, bốn mươi hai ki lô khoai tây, ba mươi ki lô hành, năm mươi ki lô rau bi na, ba mươi ki lô cà rốt, một ki lô tỏi, tám ki lô nho khô, hai ki lô các loại hạt, ba mươi hai ki lô dầu, mười bốn ki lô đường, hai ki lô bột, mười bốn ki lô kẹo và ba ki lô ca ra men.
Sau bữa ăn, hai tá đàn ông biến mất vào ngôi nhà bên cạnh, trong đó có Wakil, để tiến hành những cuộc mặc cả cuối cùng. Họ sẽ thương thảo các chi tiết về tài chính và xác định các cam kết cho tương lai. Wakil phải đảm bảo món tiền anh sẽ trả nếu anh ly dị với Shakila không có lý do và phải hứa cung cấp đủ các thứ cô cần về quần áo, thực phẩm và nhà cửa. Sultan, người anh cả, thương lượng nhân danh Shakila và những người đàn ông hai bên gia đình ký bản giao ước.
Khi đã thỏa thuận xong, họ bước ra. Shakila cùng với các cô em gái ngồi trong nhà Mariam, ở vị trí quan sát của cô đằng sau tấm rèm. Trong khi những người đàn ông thương thảo, cô đã thay quần áo và mặc một chiếc áo dài trắng, tấm khăn voan Liên Xô phủ dài xuống trên mặt. Bây giờ, cô ngồi và chờ người ta dẫn Wakil đến cho cô, để họ có thể cùng nhau bước ra. Anh ta đi vào, gần như rụt rè, theo đúng tục lệ, chào nhau, cúi nhìn xuống, và cùng đi ra, bên cạnh nhau, không nhìn nhau. Khi dừng lại, cả hai phải cố làm sao để bàn chân người này đặt lên bàn chân người kia. Người nào thực hiện được điều đó sẽ là người chủ trong đôi vợ chồng. Wakil thắng cuộc, hay đúng hơn Shakila để cho anh thắng, đúng như cô phải làm thế. Không nên tự phong cho mình một cái quyền mà mình không được phép.
Hai chiếc ghế được đặt ngoài sân, cô dâu chú rể bằng bất cứ giá nào phải ngồi xuống cùng một lúc. Nếu chú rể ngồi xuống trước, cô dâu sẽ có quyền ưu tiên trong mọi quyết định. Không người nào chịu ngồi, cuối cùng Sultan, đứng đằng sau họ, phải từ từ ép họ ngồi xuống, tuyệt đối cùng một lúc. Mọi người vỗ tay.
Feroza, người chị cả của Shakila cầm một tấm chăn phủ lên nửa người cô dâu chú rể và đưa ra trước mặt họ một tấm gương soi. Phong tục quy định vào lúc đó lần đầu tiên họ mới được nhìn nhau. Wakil và Shakila nhìn thẳng vào tấm gương soi, như họ chưa từng nhìn thấy nhau. Feroza cầm cuốn kinh Coran bên trên đầu họ, trong khi một mollah đọc những lời chúc phúc. Đầu cúi xuống, họ tiếp nhận lời Thượng Đế.
Rồi người ta đưa cho họ những món ăn tráng miệng có bánh ngọt, đường và dầu, điểm gia vị đậu khấu. Họ đút cho nhau ăn bằng thìa trong tiếng vỗ tay của mọi người. Họ cũng cho nhau uống nước để chứng tỏ họ mong cho nhau một cuộc sống tốt đẹp.
Việc cho nhau uống nước ngọt Fanta ít gây xúc động hơn.
- Có một thời người ta nâng ly sâm banh trong tiệc cưới, một bà cô của Shakila thì thầm, bà nhớ lại những thời kỳ tự do hơn. Nhưng cái thời đó hẳn không bao giờ còn trở lại nữa, bà nói thêm.
Cái thời kỳ đi bít tất nilon, mặc váy tây, để cánh tay trần và nhất là không trùm burkha chỉ còn là một kỷ niệm xa xôi.
- Đám cưới hạng ba, Mansur, con trai cả của Sultan, trả lời bà. Thức ăn tồi, quần áo bán ở tầng dưới, thịt viên trộn cơm, áo rộng và khăn quàng. Khi tôi lấy vợ, tôi sẽ thuê phòng nhảy ở khách sạn Liên Lục Địa, và mọi người phải mặc quần áo tân thời, bếp ăn thì loại tốt nhất. Thực phẩm nhập khẩu, cậu ta nhấn mạnh, trước khi đổi ý, không, đúng ra, tôi sẽ làm đám cưới ở nước ngoài.
Buổi lễ của Shakila và Wakil diễn ra trong ngôi nhà bằng đất nén của Mariam và trên sân chẳng có cái cây nào. Một khung cảnh chiến tranh làm mờ xỉn những tấm ảnh chụp đôi tân hôn. Phía sau lưng họ, bức tường lỗ chỗ dấu đạn và vết khoét lựu đạn. Họ đứng chụp ảnh, nhìn chăm chăm về một hướng. Chẳng có nụ cười nào và những dấu ấn sau chiến tranh sau lưng họ khiến khung cảnh mang một vẻ bi kịch.
Đã đến lễ cắt bánh. Cùng cầm con dao, vẻ mặt tập trung, họ cắt chiếc bánh và đút cho nhau, miệng ngậm lại, cứ như họ nhăn nhó không muốn mở hẳn ra, và tự làm bẩn mình vì những mẩu bánh.
Sau đó đến tiết mục nhạc và nhảy múa. Hôm nay nhiều người khách mời lần đầu tiên dự một đám cưới kể từ ngày bọn taliban bỏ chạy, nghĩa là một đám cưới có nhạc và nhảy múa. Bọn taliban đã tước mất đi một nửa thú vui của dân chúng trong các lễ cưới khi chúng cấm nhạc. Hôm nay, mọi người đều lao vào nhảy múa, trừ đôi tân hôn, vẫn ngồi trên ghế làm khán giả. Bấy giờ là cuối buổi chiều. Do lệnh giới nghiêm, các lễ hội trong đám cưới phải làm sớm hơn. Mọi người phải trở về nhà trước 22 giờ.
Lúc hoàng hôn, đôi tân hôn rời buổi lễ trong tiếng kèn coóc nê và tiếng reo hò ầm ĩ. Ngồi trong một chiếc xe trang trí hoa và dải lụa, họ đi về nhà Wakil. Người nào tìm được chỗ trên một chiếc xe thì đi theo đoàn. Trong xe của Wakil và Shakila dồn đến tám người, trên những xe khác còn đông hơn. Họ đi một vòng trên những đường phố Kaboul. Lễ aùd đã khiến các đường phố vắng tanh và các xe lao đến các ngã tư với tốc độ một trăm kilômét một giờ, đua nhau vượt lên đầu đoàn. Hai chiếc xe va vào nhau khiến không khí lễ hội có ngừng lại một thoáng, nhưng không ai bị thương nặng. Đèn pha bị vỡ và mui bị dồn lên, đoàn xe về đến nhà Wakil. Tua đi vòng này là tượng trưng cho sự chuyển nhượng, Shakila rời gia đình cô để về nhà chồng.
Những người họ hàng gần nhất đến nhà Wakil, ở đó cô em gái anh mời trà. Từ nay Shakila sẽ cùng chia xẻ khuôn sân chung với những người phụ nữ này, ở đây họ sẽ gặp nhau hàng ngày ở vòi nước, nơi đây họ sẽ cùng nhau giặt quần áo và nuôi gà. Những đứa trẻ thò lò mũi dãi nhìn cô, cô là người đàn bà sắp trở thành người mẹ mới của chúng. Chúng trốn dưới váy các bà cô của chúng và lặng lẽ nhìn cô dâu toàn thân lóng lánh vàng. Tiếng nhạc đã rất xa, những tiếng reo hò vui tươi đã lặng. Shakila trang nghiêm bước qua ngưỡng cửa ngôi nhà mới này, rất rộng, trần nhà rất cao. Cũng như tất cả các ngôi nhà trong làng, nhà này được xây bằng đất nén, với những thanh xà nặng trên trần. Các cửa sổ được che bằng tấm nhựa. Cả Wakil cũng không dám tin là bom đạn và tên lửa đã hết hẳn để mà gỡ chúng đi.
Mọi người bỏ giày và lặng lẽ bước đi trong nhà. Sau một ngày bị bó chặt trong những chiếc giày cao chật cứng màu trắng, đôi bàn chân đỏ và sưng vù lên. Những người khách còn lại, những người gần gũi nhất trong gia đình, đi vào phòng ngủ. Một chiếc giường đôi mênh mông chiếm gần hết cả phòng. Shakila tự hào nhìn chiếc khăn trải giường màu hồng ngọc, sáng loáng và nhẵn bóng và những chiếc gối cô đã mua cũng như những tấm rèm mới màu đỏ tự tay cô đã may. Ngày hôm trước Mariam em gái cô đã đến chuẩn bị căn phòng này, treo rèm, trải khăn bọc giường và bày các trang trí cho đám cưới. Còn cô, Shakila, cô chưa bao giờ đặt chân vào ngôi nhà này, nơi từ nay cô sẽ chỉ huy cho đến cuối đời.
Trong suốt lễ cưới, không ai có thể nhìn thấy đôi tân hôn trao đổi một nụ cười. Lúc này, trong ngôi nhà mới của mình, Shakila không còn kìm giữ được nữa.
- Em chăm lo mọi việc tuyệt quá, cô khen Mariam.
Lần đầu tiên trong đời, cô có căn phòng riêng của mình. Lần đầu tiên trong đời, cô sẽ nằm ngủ trên một chiếc giường. Cô ngồi xuống cạnh Wakil trên tấm trải giường mềm mại.
Còn lại những phần cuối cùng của nghi lễ. Một người em gái của Wakil đưa cho cô một chiếc đinh lớn và một cái búa. Cô biết cô phải cô làm gì, cô bước chậm rãi về phiá cửa phòng, và đóng chiếc đinh phía trên cửa. Khi chiếc đinh đã lún hết, mọi người vỗ tay. Bibi Gul sịt mũi. Bằng động tác tượng trưng đó của mình, Shakila đã đóng cứng số phận của mình vào ngôi nhà này.
Ngày hôm sau, sau bữa ăn sáng, bà cô của Wakil đến nhà Bibi Gul. Trong túi xắc của bà có chiếc chăn mà Leila suýt nữa đã quên - vật quan trọng nhất trong mọi thứ. Người đàn bà lớn tuổi trầm ngâm lấy chiếc chăn ra và đưa cho Bibi Gul. Nó thấm đầy máu. Bibi Gul mỉm cười cám ơn, trong khi những giọt nước mắt lăn trên má bà. Bà đọc nhanh một lời cầu nguyện. Mọi người trong nhà đổ xô đến và Bibi Gul đưa tấm chăn cho người nào muốn xem. Ngay cả những đứa con gái nhỏ của Mariam cũng nhìn thấy chiếc chăn thấm máu.
Không có những vết máu đó, thì chính Shakila, chứ không phải tấm chăn, sẽ bị gửi trả về gia đình mình.
Ông Hàng Sách Ở Kabul Ông Hàng Sách Ở Kabul - Asne Seierstad Ông Hàng Sách Ở Kabul