Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Chi Long
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Don Nguyen
Upload bìa: Bùi Thi Hoàng
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2067 / 4
Cập nhật: 2015-07-11 20:54:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 Dream Or Real
ột đêm năm 2009, “Lợi Lợi…..”
Tôi giật mình bật dậy,hóa ra chỉ là mơ….Phòng tuy lạnh nhưng mồ hôi tôi tuôn ra như suối…
Dạo này tôi thường thấy em nhiều hơn trong giấc ngủ.Tại sao?Chẳng lẽ có chuyện gì sao?Đã bao năm rồi,chúng tôi không gặp lại…
Đang vào lúc nửa đêm,khắp căn phòng chỉ còn lay lắt ánh sáng vàng nhẹ của chiếc đèn ngủ,cả không gian yên ắng,lạnh lẽo.Đột nhiên tôi chợt cảm thấy có điều gì đó bất an….
Gạt đi những giọt mồ hôi lạnh trên mặt,tôi với tay lấy gói thuốc, “Tách”
Tiếng bật lửa tuy nhỏ nhưng giữa đêm khuya yên tịnh như thế này nó
cũng là một tiếng động đáng kể….
Rít một hơi dài,tôi nghe rõ cả tiếng lá thuốc đang bị đốt cháy bùm bụp trên đốm lửa nhỏ,lòng trống rỗng…..Đang trong lúc suy nghĩ mông lung bỗng có bàn tay mềm mại của ai đó lay nhẹ tôi…
Xoay đầu nhìn lại,tôi thấy em khẽ dụi mắt,trông như một con mèo con vừa thức giấc.Khoác chiếc áo mỏng che lấy người,em ngồi dậy,khẽ cất giọng nói trong veo của mình:
“Alan,what’s wrong?”
Tôi lắc đầu trong làn khói trắng đục… “No,no…Continue to sleep…”
“You have a nightmare?” Vừa hỏi,em vừa choàng tay qua người,ôm lấy
tôi,mặt áp vào tấm lưng trần.
Tôi trầm ngâm trả lời trong lúc cảm nhận đước nhịp thở đều đặn của em…
“Uhm…”
“You wanna do that again?”
“Do that?What do you mean,Tiff?” “Make…..love….”
Phì cười vì cách nói chuyện thẳn thắn của em,tôi dụi tắt điếu thuốc rồi
khẽ nâng cằm em lên.Môi tìm đến môi.Cả người em run rẩy trong vòng tay tôi.Hai thân thể quấn lấy nhau một cách cuồng nhiệt.Giữa đêm khuya,chỉ còn vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ hòa cùng những hạt mưa bắt đầu rơi tí tách ngoài phố………
Chuông báo thức vang lên dồn dập,tôi uể oải vươn vai lần mò tìm cái điện thoại,nhìn sang bên cạnh,em đã đi mất chỉ để lại một tin nhắn:
“I go home first,I have class today.Breakfast’s on the table.When you wake up,reply me.xxx”
Sực nhớ là hôm nay mình cũng có lớp buổi chiều,ngước nhìn đồng hồ: 10 giờ sáng.Em luôn như vậy,không cho tôi ngủ nướng,cứ hay đặt báo thức
phá giấc ngủ của tôi,em nói ngủ nhiều không tốt….Tôi bước xuống giường,lết chân vào phòng tắm…..
Từng dòng nước mát lạnh lằm tôi tỉnh hẳn ra.Chợt nhớ đến giấc mơ lúc tối.Có lẽ ngày nhớ nhiều,đêm nằm mộng mà thôi,không suy nghĩ nữa….
Tôi ăn sáng xong rồi ngồi vào bàn,bật máy xem tin tức.Cũng chỉ toàn là giết người cướp của,không thì nữ sinh đánh nhau hoặc lộ hàng,rồi hot boy này,hot girl kia…vân vân…Lúc nào cũng thế,xã hội bây giờ chán vậy sao?
Được một lúc,cảm thấy bức bối trong người,tôi bỏ sách vở vào cặp,ra khỏi nhà,bắt xe xuống khu phố người Hoa.Ở cái xứ sở này,tôi chẳng có hứng thú đi đâu hết,ngoại trừ ở đây.Không khí nơi đây luôn nhộn nhịp,người mua kẻ bán,đầy ắp tiếng nói,nó làm tôi liên tưởng đến khu phố ngày xưa.Tất nhiên là không thể sánh bằng,nhưng nó cũng làm cho tôi thấy ấm lòng nơi đất khách quê người.
La cà hồi lâu,tôi bắt xe lên trường,vào lớp điểm danh xong rồi về.Thật tình tôi không có chút hứng thú nào ngồi lại trong lớp nghe lão thầy Ấn Độ đọc rap,mà tôi thề là cả đến rapper 50 cents cũng phải chào thua lão
về trình độ rap của mình.Câu chữ chẳng ra làm sao,thà về tự học còn hơn.
Điện thoại trong túi rung lên.Là em gọi,nhưng lúc này tôi không có tâm trí bắt máy.Tôi cũng không hiểu trong đầu mình lúc này đang nghĩ gì.Nó hoàn toàn trống rỗng.
Mở cửa phòng,tôi mệt mỏi ngồi vào bàn,bật máy….Có một mail mới,là của ai đây?
“Tiểu Lợi”
Tôi không tin vào mắt mình,cố nhìn cho rõ lần nữa…
Đúng là em,là em.Đã bao năm rồi?Em ơi…Tôi mừng rỡ nhấp chuột… Một lát sau đọc xong mail….
Tôi thẩn thờ ngồi đó trên ghế…. “Tách” tiếng bật lửa vang lên.
Nhìn từng làn khói trắng bay lờ đờ,lòng tôi thắt lại,đang có cái gì đó nhoi
nhói trong tim…..
Điện thoại lại reo.Liếc nhìn vào màn hình:”Tiff ”,tôi không buồn bắt máy… Lát sau tiếng reo im bặt…Lại reo lần nữa….Lại im bặt…..
Cứ như vậy,chuông đổ 5-6 lần.Tôi nhấc tay lên,vơ lấy cái điện thoại,ném mạnh vào tường.
“xoảng!”
Có lẽ không chỉ có chiếc điện thoại vỡ nát,mà cả cõi lòng tôi cũng như vậy….
Tôi hét lên:”Tại sao???”
Ngồi nhớ lại ngày xưa,khóe mắt tôi chợt cay cay,hai hàng nước mắt
không tự chủ được lăn dài trên má…..Người không muốn khóc nhưng sao lệ vẫn tuôn rơi???
One Way Ticket One Way Ticket - Chi Long One Way Ticket