Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Sarah Maclean
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi Kết
ếu công việc dạy cho tôi một điều gì đó thì chính là đây:
Dù rất nhiều chuyện kỳ lạ có thể giải thích qua nghiên cứu khoa học và logic, một số nhỏ trong đó không chịu đầu hàng dễ dàng như vậy. Những bí ẩn quan trọng nhất chủ yếu có xu hướng thuộc về con người.
Lớn lao nhất trong số đó là tình yêu.
Cũng phải nói, vẫn tồn tại những sự thật khoa học...
Nhật ký khoa học của tiểu thư Philippa Marbury
10 tháng Tám, 1831; bốn tháng sau đám cưới
Cross vừa tỉnh giấc trên chiếc giường được trang trí xa hoa trong ngôi nhà từng được nhiều thế hệ Bá tước Harlow cư ngụ đã quờ tay tìm vợ mình.
Khi chẳng sờ thấy gì trừ một đống vải lanh khô rang, anh không do dự lăn người đứng dậy, mặc cái áo choàng lụa mà Pippa đã tặng mình đêm tân hôn và đi tìm cô.
Anh không phải đi đâu xa, khi họ về ở trong căn nhà này, Philippa đã ngay lập tức đuổi sạch mọi ác quỷ lẩn khuất trong các góc tối tăm nhất, nhắc đi nhắc lại cho anh biết rằng mình xứng đáng với cô, với tình yêu của họ, với nơi này, với cuộc sống này.
Trong quá trình trừ tà, cô đã biến dãy phòng từng thuộc về Baine thành khu vườn nhỏ trong nhà - một vườn địa đàng xanh tươi, màu mỡ ẩn giấu trong không gian sống của gia đình, đầy hương thơm của đất, nắng và nhựa sống.
Khi anh vào phòng, cô vẫn đang mặc váy ngủ và khom người trên bàn làm việc, tóc búi lộn xộn trên đỉnh đầu, ngồi giữa những bông hồng màu hồng. Anh nhẹ nhàng lại gần, đi theo tiếng bút viết trên giấy, chỉ có Trotula phát hiện ra anh khi đang đứng canh chừng cho cô chủ, cái lưỡi hồng dài thè ra vui sướng.
Anh ôm một cánh tay dài quanh eo vợ và kéo cô áp vào người mình, yêu cái cách tiếng kêu sửng sốt của cô biến thành thở dài khi anh đặt môi lên làn da mềm mại nơi cổ cô.
“Chào buổi sáng”, cô vừa thì thầm vừa lồng các ngón tay vào tóc anh.
Chúa ơi, anh yêu sự tiếp xúc của cô. Lưỡi anh thưởng cho nó bằng cách khẽ đảo nhẹ ở nơi bả vai và mỉm cười trước hơi nóng của cô, sung sướng khi mạch đập của cô tăng tốc vì anh. Chỉ vì anh. “Chào buổi sáng, nữ bá tước.” Anh ngó qua vai cô để nhìn xuống quyển sổ nhật ký trên bàn cùng đống thư từ cạnh đó. “Em làm việc sớm thế?”
Cô xoay người lại trong vòng tay anh, nâng cằm lên để đáp lại một cách đúng nghĩa nụ hôn mà anh còn hơn cả sung sướng trao cho cô. Sau vài nụ hôn sâu và nóng bỏng, cô lùi ra với một nụ cười. “Em không ngủ được.”
Anh nhấc Pippa ngồi lên ghế, trượt một tay dọc cơ thể cô, yêu vóc dáng cơ thể cô, hưởng thụ cảm xúc cô mang tới - sự thật gần như khó tin là cô thuộc về anh. Anh vừa ép trán vào trán cô vừa nói, “Em biết là anh lúc nào cũng sẵn sàng giúp em xử lý rắc rối đó nếu em chịu ở lại giường mà”.
Cô cất tiếng cười ấm áp và chào đón. “Ngoài giường cũng được, em đã chú ý đến điều đó rồi.”
“Anh chỉ đơn giản nỗ lực để trở thành đối tác nghiên cứu giỏi nhất mà thôi”, anh vừa nói vừa đưa tay xuống dưới gấu váy ngủ của cô và nắm lấy cổ chân mềm mại, mảnh mai. “Em đang làm gì đấy?”
Trong giây lát, cô tưởng chừng như đã quên, và anh rất thích việc mình có quyền lực làm mê mụ tâm trí nhanh nhạy của cô. Cũng rất thích việc thay vì nghĩ ngợi quá nhiều về câu trả lời cho câu hỏi của anh, cô lại hôn anh thật sâu cho tới khi anh không nghĩ ngợi được gì.
Đó là lý do vì sao khi cô ngẩng đầu lên sau nụ hôn và nói, “Những bông hồng!”, anh phải mất một lúc mới theo kịp.
Cô xoay người với một mẩu giấy vứt bừa trên bàn. “Hiệp hội làm vườn hoàng gia đã xem xét nghiên cứu của em và cho biết là trước đây chưa có người nào tạo ra được một giống hồng mới. Họ mời em tới dự buổi họp mặt vào tháng sau để trình bày về nghiên cứu đó. Và họ đề nghị”, cô đọc, “Em thông báo cho họ tên cho giống hồng đó càng sớm càng tốt”.
Pippa cười toe toét với anh, và anh tràn ngập ngưỡng mộ cùng tự hào. “Anh không hề ngạc nhiên chút nào, nhà khoa học xinh đẹp của anh ạ. Thật vậy, anh vẫn luôn biết điều đó.” Anh dừng lại rồi nói thêm, “Nhưng họ có biết là em đặt tên khá dở không?”. Anh nhìn Trotula đang nằm dưới bóng một cây dương xỉ lớn trồng trong chậu.
Pippa cười. “Không đúng!” Cô dõi theo ánh mắt anh về phía con chó.
“Nó đúng là sự thật. Con chó của Castleton chưa từng có ngày nào may mắn hơn cái ngày Meghan Knight đặt tên cho nó.” Buổi tối Pippa điều khiển các bàn bài ở Knight’s đã khởi đầu một cuộc tán tỉnh nhanh như gió lốc giữa Bá tước Castleton và cô dâu mới của anh ta, còn Knight đã kiếm cho mình một tước hiệu dù cho bị mất câu lạc bộ.
“Trotula, anh ấy nói xấu em kìa”, Pippa nói, và đuôi con chó ngay lập tức ngoe nguẩy.
Cross nhìn con chó. “Cô ấy có thể đặt cho mày một cái tên bất kỳ nào đó. Daisy. Hoặc Antoinette. Hoặc Chrysanthemum.”
Pippa liếc anh. “Chrysanthemum à?”
Anh nhướng một bên lông mày. “Nó hay hơn Trotula đấy.”
“Không hề.” Họ mỉm cười đầy tình tứ. Yêu cái cách cả hai hòa hợp với nhau. “Dẫu sao đi nữa, em đã đặt tên cho loài hoa hồng đó rồi. Em nghĩ mình sẽ gọi nó là Baine.”
Cross nghẹn thở trước vẻ kiên định trong câu nói đó cũng như cái cách cô lột trần anh và trao cho anh món quà đơn giản, hoàn hảo nhất mà cô có thể. “Pippa”, anh vừa nói vừa lắc đầu. “Anh không biết... em yêu... anh không biết phải nói gì.”
Cô mỉm cười. “Anh không cần nói gì hết, em nghĩ nó là một việc phù hợp để tưởng nhớ anh trai anh.”
Nuốt nước bọt đột nhiên cũng thật khó khăn. “Anh đồng ý.”
“Và một cái tên tuyệt vời cho con trai chúng ta.”
Và rồi thở cũng thật khó khăn. “Con trai... chúng ta?”
Cô vừa mỉm cười vừa nắm lấy tay anh rồi đặt nó lên vùng bụng hơi phồng lên mềm mại, hoàn hảo của mình. “Đứa bé có thể là một cô con gái...”, cô nói, cứ như thể họ đang trò chuyện về thời tiết, “nhưng em thích nghĩ rằng nó là con trai hơn. Một cậu bé tóc đỏ đẹp trai”.
Cross nhìn chằm chằm vào nơi mình đang chạm vào cô, tay anh dường như thuộc về một người khác. Về hai người khác. Không thể nào có chuyện điều này thuộc về anh... cô là của anh... cuộc đời này là của anh. Anh nhìn vào mắt cô. “Em chắc chứ?”
Cô mỉm cười. “Có bằng chứng khoa học, thưa ngài! Một trong số đó là mọi nghiên cứu mà chúng ta đã tiến hành đều có một kết quả rất đặc trưng.” Cô dựa lại gần và thì thầm vào tai anh, “Điều đó cũng không có nghĩa là em đã chấm dứt chủ đề nghiên cứu này đâu nhé!”.
Sự chú ý của anh quay về với cô. “Anh rất vui khi nghe điều đó.”
Cô móc một chân quanh đùi anh, kéo anh về phía mình và nâng môi lên chạm môi anh. Họ hôn nhau một lúc lâu, chỉ tách ra khi cả hai đều đã hết hơi. “Anh vui chứ?”
Anh ôm lấy khuôn mặt cô và nói với cô sự thật. “Anh chưa bao giờ thấy hạnh phúc hơn thế. Anh cảm thấy như thể mình đã được nhận sự may mắn vĩ đại nhất từng có trên đời.”
“Em tưởng anh không tin vào may mắn?”
Anh lắc đầu, “Đến cả anh cũng chẳng giỏi điều khiển bàn bài đến thế này”. Các ngón tay của anh đã đặt vào cổ chân cô, lần dọc lên làn da mềm mại ở bắp chân khi cô đón nhận sự âu yếm. “Nói đến bàn, em nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu em nằm xuống cái bàn này?”
Cô cười khẽ. “Em cho là mình sẽ không thể sớm viết xong bức thư gửi cho Hiệp hội làm vườn hoàng gia.”
“Anh chẳng dám phản đối đâu”, anh trêu, gặm dái tai cô. “Xét cho cùng thì em là một trong những bộ óc khoa học vĩ đại nhất của thời đại chúng ta.”
“Nó là một lĩnh vực nghiên cứu phức tạp...”, Pippa thở dài khi các ngón tay anh rê lên cao hơn, dọc theo làn da ở đùi trong của cô, “... nhưng phần thưởng rất lớn”.
Anh lại trao cho cô một nụ hôn thật sâu, kéo dài và đầy dục vọng, kéo váy ngủ của cô lên cao và ép sát người vào giữa hai đùi cô. Cô thở dốc khi anh cọ người vào cô, tay sờ vào thắt lưng của anh, kéo lớp áo ra và cuối cùng, cuối cùng cũng chạm vào anh.
Anh thở ra một hơi run rẩy khi nhìn vào đôi mắt xanh xinh đẹp của cô. “Sự ve vuốt của em vẫn đánh gục anh, em biết chứ?”
Cô vừa mỉm cười vừa rê tay xuống bụng anh, chuyển động ấy là một hứa hẹn ngọt ngào. “Đừng lo, thưa ngài, ngài còn nhiều năm nữa để làm quen với nó. Rất có khả năng một ngày nào đó ngài sẽ xem nó là chuyện bình thường thôi!”
“Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.” Anh bắt lấy tay cô, nâng những ngón tay hoàn hảo của cô lên môi và hôn lên đầu những ngón tay ấy trước khi đặt cô nằm xuống bàn. “Nhưng nếu em muốn thì anh rất vui được tiếp tục nghiên cứu về lý thuyết đó.”
Cô cười, các ngón tay lồng vào tóc anh. “Tất nhiên, dưới danh nghĩa khoa học.”
Anh lắc đầu. “Quên khoa học đi”, anh nói, đôi mắt xám chan chứa đam mê, hứa hẹn và một điều gì đó đẹp đẽ hơn thế. “Nó dành cho tình yêu...”
One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt) One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt) - Sarah Maclean One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt)