Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Chương 19
Không phải lúc nào logic cũng là nhất.
Nhật ký khoa học của tiểu thư Philippa Marbury
4 tháng Tư, 1831; sáng ngày cưới của cô
Sáng hôm sau, Cross đứng ở cửa sổ phòng dành cho chủ nhân của Thiên Thần, quan sát các cô hầu bên dưới dập nến trên đại sảnh, làm cả sòng bạc chìm trong bóng tối. Anh thường quan sát công việc này, thích ngắm nghía quá trình làm việc có tổ chức khi những ngọn đèn chùm lớn được hạ xuống sàn, lửa bị dập tắt, còn sáp nến được thay để chuẩn bị cho cuộc chè chén buổi tối.
Nó cũng mang trình tự. Bóng tối theo đuôi ánh sáng khi ở trong sòng bạc và ngược lại khi ở thế giới bên ngoài. Sự thật cơ bản.
Anh chống một bàn tay to lớn vào cửa kính màu, lắc cái cốc pha lê đựng rượu scotch trên tay. Anh đã rót cốc rượu này từ một tiếng trước sau khi lén đưa Pippa ra khỏi Knight’s và để cô lại cho Temple chăm sóc, tin rằng bạn mình sẽ đưa cô về nhà.
Biết là mình sẽ chẳng bao giờ có thể làm được điều đó.
Anh ép trán vào mặt kính mát lạnh, nhìn xuống hố đen bên dưới, quan sát Justin chồng những hàng xúc xắc gọn gàng dọc mép một cái bàn.
Tối qua cô đã cứu anh, một Boadicea[11] đúng nghĩa, với đầu óc sắc bén và những viên xúc xắc được chỉnh trọng lượng; à, anh cho rằng các viên xúc xắc là của mình, còn các bộ bài chồng và bánh xe roulette gắn nam châm là của cô. Cô đã kiểm soát sòng bạc Knight’s dễ dàng và thoải mái như thể nó là một nghiên cứu khoa học nhỏ bé của một người chơi lâu năm.
Và cô đã làm thế vì anh.
Cô yêu anh.
Dù anh nghĩ là chẳng nhiều bằng anh yêu cô đâu.
Anh vừa nhắm mắt lại thì có tiếng gõ cửa. Khi quay ra cánh cửa đã mở, anh thấy Chase đang đứng trong không gian tối sáng của những bức tranh; và dù không thể nhìn thấy ánh mắt người cộng sự, anh cũng có thể cảm nhận được vẻ chỉ trích trong đó.
“Cậu là thằng ngốc.”
Anh lại tựa lưng vào cửa sổ. “Có vẻ thế. Mấy giờ rồi?”
“Tám rưỡi.”
Chưa đầy hai tiếng nữa cô sẽ cưới. Lồng ngực anh thít chặt hơn.
“Temple vừa quay lại.”
Cross đi về phía Chase, không thể ngăn mình lại. “Cô ấy có...”
“Đang chuẩn bị cho một đám cưới với chú rể sai lầm, tôi cho là thế.”
Cross quay đi. “Cô ấy ở cùng Castleton là tốt nhất.”
“Cậu cũng biết điều đó thật vớ vẩn.” Khi Cross không đáp, Chase nói tiếp, “Nhưng cũng không liên quan. Điều liên quan là tối qua tiểu thư Philippa đã kiếm cho chúng ta một sòng bạc mới”.
Chuyện sòng bạc chẳng có liên quan quái gì hết. Cross chẳng mảy may quan tâm tới nó hay số tiền cắt cổ mình phải trả cho nó. “Tôi phải đưa cô ấy ra khỏi đó. Cô ấy có thể bị thương hoặc tệ hơn.”
“Thế nên cậu mua lại số nợ của Knight.” Chase nhướng một bên lông mày. “Ba trăm nghìn bảng có vẻ là số tiền quá lớn để mua một sòng bạc hạng hai... và một người phụ nữ.”
Anh sẽ trả gấp năm lần số đó. Mười lần. “Nó sẽ không còn là một sòng bạc hạng hai lâu nữa. Không khi nằm trong tay chúng ta.”
“Chúng ta lúc nào cũng có thể lấy nó làm quà cưới tặng cho tiểu thư Philippa”, Chase nói thản nhiên. “Có vẻ cô ấy có năng khiếu quản lý các bàn bài đấy.”
Câu nói đó gợi lên những ký ức đau nhói, và Cross quay người đi, nhìn xuống sảnh. “Đó chính xác là lý do vì sao cô ấy ở với Castleton là tốt nhất. Tôi đã biến cô ấy thành một người đen tối - điều sẽ khiến cô ấy thấy hối hận.”
“Tôi có ấn tượng là tiểu thư đó không phải người đưa ra các quyết định mà không cân nhắc hậu quả.”
Cross ước gì Chase để cho mình yên. Anh nốc cạn cốc scotch. “Cô ấy chính xác là loại phụ nữ đó đấy.”
“Và cậu cũng không nghĩ là mình sẽ khiến cô ấy hạnh phúc phải không?”
Lời nói cô cất lên giữa tiếng huyên náo của cuộc bạo loạn tối qua vang vọng bên tai anh. Em biết anh chính là hạnh phúc của mình.
Điều đó không thể là sự thật.
Cả đời này anh chưa từng khiến ai hạnh phúc.
Anh chỉ mãi mang đến thất vọng cho người khác.
“Không!”
Một khoảng im lặng kéo dài đủ để khiến Cross tự hỏi có phải Chase đã bỏ đi. Khi quay lại, anh phát hiện ra người sáng lập Thiên Thần đã ngồi xuống một cái ghế thấp gần đấy. “Đó là lý do cậu giống thằng ngốc.”
“Ai ngốc cơ?” Temple đã đến. Tuyệt lắm.
“Cross”, Chase nói một cách vui vẻ.
“Quá đúng! Sau tối qua, đến tôi cũng gần như đã yêu Pippa.”
Cross quay phắt sang đối đầu với anh ta. “Cậu phải gọi là tiểu thư Philippa và tôi sẽ bẻ gẫy bất kỳ bộ phận nào của cậu chạm vào cô ấy đấy.”
Temple ngả gót chân ra sau. “Nếu cậu có cảm xúc mãnh liệt đến vậy, Cross, thì tôi thấy cậu đúng là đồ ngốc.”
“Cô ấy có ổn không?”
“Cô ấy sẽ bị tím một bên mắt... không hẳn là thứ phù hợp nhất với một cô dâu.”
Cô vẫn sẽ rất đẹp. “Tôi không nói về con mắt đó. Ý tôi là...” Anh có ý gì cơ chứ?
“Ý cậu là, cô ấy có nức nở than vãn suốt quãng đường về nhà không à?”
Ôi Chúa ơi, thật ư? Anh cảm thấy buồn nôn.
Temple tội nghiệp anh. “Không. Sự thật là cô ấy cứng rắn như đá granite. Chẳng nói gì hết.”
Cross không biết chuyện sẽ như vậy, nhưng đó là điều tồi tệ nhất mà anh được nghe. Ý nghĩ Pippa tò mò, hay trò chuyện lại im lặng không nói một lời làm anh đau đớn. “Không hề nói gì ư?”, anh hỏi.
Temple nhìn vào mắt anh. “Không một lời.”
Anh đã làm cô tổn thương.
Cô đã van xin anh ở lại, yêu cô và ở bên cô. Còn anh đã từ chối vì biết rõ mình không dành cho cô và tin rằng sẽ có người khác làm cô hạnh phúc. Những vết thương của cô nhất định sẽ lành. “Cô ấy sẽ vượt qua thôi”, anh đáp lặng lẽ, như thể khi được nói ra, điều đó sẽ biến thành sự thật.
Cô sẽ vượt qua và hạnh phúc.
Thế là đủ với anh rồi.
Không phải sao?
Chase phá vỡ sự im lặng. “Cô ấy sẽ vượt qua... nhưng còn cậu?”
Cross ngẩng phắt đầu dậy, hết nhìn vào mắt Chase rồi sang Temple.
Và, lần đầu tiên trong cả thế kỷ, anh nói sự thật.
“Không.”
Anh thật sự đã nghĩ là mình có thể kháng cự sức hút của cô. Anh nhớ lại buổi sáng đầu tiên trong văn phòng khi họ thảo luận về con lắc đôi và những khối cầu bằng thép rời khỏi rồi quay lại với nhau, lúc nào cũng bị hút vào nhau.
Anh muốn cô. Mãi mãi.
Chase và Temple quan sát Cross rời khỏi phòng, nỗi tuyệt vọng thúc giục anh đi về phía người phụ nữ mình yêu trước khi quá muộn.
Chase rót hai cốc scotch ra và đưa một cốc cho Temple. “Vì tình yêu?”
Temple nhìn cánh cửa hồi lâu và uống mà không nói gì.
“Không nâng cốc à?”
“Không phải vì tình yêu”, Temple nói châm biếm. “Phụ nữ có thể ấm áp và được chào đón... nhưng họ không đáng tin.”
“Khi nói ra điều ấy thì cậu biết ý nghĩa của nó là gì rồi đó.” Temple nhướng một bên lông mày đen nhánh khi Chase nâng cốc chúc mừng với một nụ cười toe toét. “Tiếp theo là cậu đấy.”
Sáng hôm ấy, Cross đã đi qua hơn nửa Luân Đôn, rời khỏi Thiên Thần và đến thẳng Dinh thự Dolby, nghĩ rằng mình có thể bắt kịp Pippa trước khi cô tới lễ cưới.
Trước khi cô gây ra sai lầm lớn nhất cho cuộc đời anh.
Khi anh tới đó, một vị quản gia hết sức nghiêm trang thông báo rằng cả gia đình không có nhà. Không phải ăn mừng lễ cưới của các tiểu thư. Cũng không phải ở nhà thờ. Chỉ đơn giản là không có nhà.
Nếu chẳng phải đang hãi hùng sợ sẽ không bắt kịp cô, Cross hẳn đã bật cười trước cái khoảnh khắc lố bịch đó rồi; nói rằng cực kỳ ra dáng quý tộc vẫn còn là nhẹ nhàng. Thay vào đó, anh lập tức quay cỗ xe song mã của mình đến một mục tiêu duy nhất: Nhà thờ.
Nói ngay lập tức trong buổi sáng Luân Đôn luôn dễ hơn làm, và đến lúc rẽ xuống Piccadally, gặp phải một dãy xe cộ dường như dài không có điểm cuối, anh đã cáu đến phát điên. Chẳng lẽ không một ai trong cái thành phố này hiểu rằng người phụ nữ mà anh yêu sắp cưới một người đàn ông khác ư?
Vậy nên anh làm một việc mà bất kỳ người đàn ông có tự trọng nào cũng sẽ làm: Rời khỏi cỗ xe chết tiệt đó ngay giữa đường và hộc tốc chạy.
Tạ ơn trời vì con người đi bằng hai chân.
Một lúc sau, anh quành qua góc phố đúng lúc nghe thấy hồi chuông nhà thờ cuối cùng, báo hiệu lễ cưới bắt đầu ở St.George.
Anh xé gió lao về phía nhà thờ, cản xe cộ lại bằng chiều cao và quyết tâm của mình, và cũng có khả năng là vì hiếm khi có người chạy trong Mayfair.
Hiếm khi người ta có nơi quan trọng phải tới đến vậy.
Hiếm khi người ta có người quan trọng để yêu đến vậy.
Anh trèo hai bậc một lên thềm trước nhà thờ, đột nhiên tuyệt vọng muốn đi thật nhanh, phòng trường hợp lỡ mất phần lên tiếng ngay bây giờ hoặc giữ im lặng mãi mãi.
Dù rằng anh cũng sẽ không giữ im lặng mãi mãi nếu đến trễ đâu.
Thật vậy, anh sẽ không rời khỏi nhà thờ này cho tới khi có thể ôm Philippa Marbury mãi mãi - người sẽ sớm sẽ trở thành Philippa Arlesey, Nữ bá tước Harlow, nếu anh có thể làm gì đó.
Tay đặt lên nắm cửa thép, Cross vừa hít thật sâu vừa kéo cửa khi tiếng đều đều của mục sư vang lên.
Đám cưới đã bắt đầu rồi.
“Khỉ thật”, anh nói, các cơ bắp căng lên, sẵn sàng xông thẳng vào lễ đường và lao vào vòng tay Pippa, kệ xác Castleton, đám người dự tiệc lẫn mục sư nếu có ai trong số họ dám nghĩ đến việc ngăn cản anh.
“Anh không nên chửi thề trong nhà thờ.”
Anh đông cứng lại trước giọng nói cất lên sau lưng mình.
Pippa đang đứng cách anh vài mét, cạnh một trong những cột đá khổng lồ ở hành lang nhà thờ.
Không phải ở trong.
Không phải trước lễ đường.
Không phải sắp cưới Castleton.
Cánh cửa lại đóng vào, bỏ lại họ trong không gian yên tĩnh lạnh lẽo, xám xịt, và anh chẳng thể ngăn mình vươn tay ra rồi kéo cô vào lòng, bế cô khỏi mặt đất, ôm cô đủ gần để cảm nhận được hơi nóng của cô qua nửa tá lớp quần áo, đủ gần để chìm đắm trong hương thơm và vóc dáng của cô, trong cái cách cô trao mình cho anh bất kỳ lúc nào anh chạm vào cô. Và tại đó, trên thềm St.George, dưới con mắt của Chúa và toàn thể Luân Đôn, anh hôn cô, yêu những tiếng thở dài khẽ khàng và những ngón tay duỗi ra khi cô lồng chúng vào tóc anh và quên rằng cả thành phố có thể nhìn thấy họ.
Anh giật ra trước khi nụ hôn có thể làm cả hai mê mẩn, ôm lấy khuôn mặt cô. “Anh yêu em.” Pippa hít mạnh vào trước câu nói đó và anh dịu dàng rê ngón cái dọc vết bầm đáng ghét bao quanh một con mắt xanh mở to của cô. “Chúa ơi”, anh thì thầm, bị cảm xúc áp đảo, rồi lặp lại, “Anh yêu em nhiều lắm”.
Cô lắc đầu, nước mắt trào dâng. “Anh chưa từng nói thế.”
“Anh là thằng ngốc.”
“Cũng khá đúng đấy.”
Anh khẽ cười và lại nấn ná đặt lên môi cô một nụ hôn thật dịu dàng, ước gì họ ở một chỗ nào khác chứ không phải nơi gần như là chỗ công cộng phổ biến nhất ở Mayfair. “Anh chưa từng tin rằng mình xứng đáng”, anh nói, đặt một ngón tay lên môi cô khi cô định chỉnh lại lời anh. “Anh chưa từng tin rằng mình xứng đáng với gia đình anh... với em gái anh... với hạnh phúc. Thế rồi em đến và khiến anh nhận ra rằng mình hoàn toàn tuyệt đối không xứng đáng với em.”
Cô nắm lấy ngón tay anh, kéo nó ra. “Anh nhầm rồi.”
Anh cười. “Anh không nhầm đâu. Có rất nhiều người trong số cả trăm người đàn ông đang ngồi trong nhà thờ kia xứng đáng với em hơn. Nhưng anh không quan tâm. Anh là một gã khốn nạn tham lam chỉ muốn em cho riêng mình. Anh chẳng thể hình dung nổi cuộc sống mà không có em, cái logic đáng lo ngại, trí tuệ đẹp đẽ của em và con chó có cái tên xấu khủng khiếp của em.”
Pippa mỉm cười khi nghe điều đó, và anh thở trở lại khi nghĩ rằng mình có thể giành được cô thành công. Ý nghĩ ấy thúc đẩy anh. “Và anh chẳng thèm quan tâm việc mình không xứng đáng với em. Điều đó có thể biến anh thành loại đàn ông tồi tệ nhất... chính xác là loại em không nên cưới. Nhưng lúc này tại đây, anh thề rằng mình sẽ làm mọi việc có thể để xứng đáng với em. Với sự thành thật, tử tế và tình yêu của em.”
Anh dừng lại, và cô chẳng nói gì, chỉ chăm chú nhìn anh bằng đôi mắt to tròn sau cặp kính.
Người cứu rỗi linh hồn anh. Hy vọng của anh. Tình yêu của anh.
“Anh cần em, Pippa...”, anh nói, giọng nhẹ nhàng và khàn khàn. “Anh cần em trở thành Orpheus của anh và dẫn anh ra khỏi địa ngục.”
Khi ấy, những giọt lệ trong mắt cô tuôn trào, và cô lại lao vào vòng tay anh. Cross ôm cô thật chặt khi cô thì thầm vào tai anh, “Anh không thấy sao? Em cũng cần anh. Hai tuần qua, em đã vùng vẫy dưới sức nặng của những cảm giác anh gây ra cho em. Anh sở hữu cả cơ thể lẫn linh hồn em.” Cô lùi lại, nhìn vào mắt anh. “Em cần anh, dù anh là Cross, Jasper, Harlow hay bất kỳ ai. Em cần anh yêu em”.
Và anh sẽ yêu cô. Trọn đời.
Anh lại hôn cô, đặt vào hành động âu yếm ấy tất cả những gì mình cảm nhận, tin tưởng và hứa hẹn. Khi nó chấm dứt, cả hai đều thở nặng nề và anh lại ép trán vào trán cô. “Em không cưới anh ta?”
“Em đã bảo anh là em không thể mà.” Cô dừng lại rồi nói tiếp, “Anh vừa định làm gì vậy?”.
Anh lại ôm cô vào lòng, chỉ quan tâm đến việc được giữ cô ở gần. “Bất kỳ việc gì phải làm.”
“Anh sẽ ngăn cản đám cưới của Olivia ư?” Giọng cô có vẻ sốc.
“Em nghĩ cô ấy liệu có tha thứ cho anh không?”
Cô cười. “Tuyệt đối không.”
“Em nghĩ liệu mình có tha thứ cho anh không?”
“Nhất định có. Nhưng em đã dừng đám cưới lại trước.” Cô nhăn nhó nhìn ra cửa. “Sẽ có những tin đồn ác độc khi mọi người nhận ra điều đó... nhưng ít nhất đến lúc ấy, Olivia cũng đã là một nữ tử tước rồi.”
Anh sẽ bù đắp cho điều đó, sẽ khiến Tottenham thành thủ tướng và Olivia thành người phụ nữ quyền lực nhất Anh quốc.
Và anh sẽ biến Pippa thành một nữ bá tước trong hàng thập kỷ.
“Em sẽ không cưới anh ta?”, anh hỏi, chấn động với lòng biết ơn dành cho bất kể thế lực tối cao nào đã đưa cô tới chỗ mình cũng như ngăn cô không cưới người đàn ông không phù hợp.
“Em đã bảo anh là mình không thích sự dối trá mà”, cô nói. “Và em thấy rằng không có gì dối trá hơn việc thề yêu một người đàn ông khi đã trao trọn trái tim cho một người đàn ông khác.”
Cô yêu anh.
“Dường như việc em yêu anh”, anh thì thầm, “là bất khả thi”.
Cô kiễng chân và đặt một nụ hôn lên cằm anh. Chưa từng có ai hôn anh ở đó. Chưa từng có ai yêu anh nhiều như cô. “Lạ làm sao”, cô nói, “vì dường như việc em có thể không yêu anh mới là bất khả thi”.
Họ lại hôn nhau thật sâu và đắm đuối cho tới khi anh có hai lựa chọn là chấm dứt hành động âu yếm này lại hoặc đẩy cô nằm xuống những bậc thềm vĩ đại của nhà thờ của Mayfair rồi thưởng thức cô. Và anh chọn phương án thứ nhất là ngừng nụ hôn lại trong nuối tiếc.
Mắt cô vẫn nhắm chặt hồi lâu, và anh say mê nhìn xuống người phụ nữ xinh đẹp, uyên bác sẽ là của mình suốt đời này, niềm thỏa mãn thầm lặng đầy ấm áp và sung sướng mà anh chưa từng biết đến lan rộng khắp cơ thể.
“Anh yêu em, Philippa Marbury”, anh thì thầm.
Cô thở dài, mỉm cười rồi mở mắt ra. “Anh có biết không, dù luôn thấy mọi người nói rằng họ nghe được tiếng chuông reo khi vô cùng vô cùng hạnh phúc... em luôn nghĩ đó là việc bất khả thi đối với tai. Vậy nhưng... bây giờ...”
Anh gật đầu, thấy yêu người đẹp kỳ lạ, khoa học của mình say đắm. “Anh cũng nghe thấy tiếng chuông.” Và anh lại hôn cô.
Cặp đôi thông minh nhất Luân Đôn thực sự đã nghe thấy tiếng chuông - một bản giao hưởng chói tai, hạnh phúc chúc mừng lễ cưới của Tử tước và Nữ tử tước Tottenham mới mà cả hai đều có vẻ đã quên bẵng.
Dẫu vậy, họ buộc phải nhớ lại khi cửa nhà thờ bật mở, và nửa số quý tộc tràn ra ngoài bầu trời sáng tháng Tư xám xịt, cảm thấy tuyệt vọng nhưng cuối cùng, cuối cùng cũng được bàn tán về phần quan trọng nhất của đám cưới đôi - một cô dâu mất tích - nhưng rồi lại khám phá ra rằng vị tiểu thư nói trên không hề mất tích. Thật vậy, cô ấy đang ở trong vòng tay một người đàn ông không phải người mà mình đã đính hôn ngay ngoài nhà thờ.
Lờ đi tiếng thở dốc đồng loạt của khán giả, Cross hôn lên chóp mũi Pippa và điều chỉnh lại tình huống. Jasper Arlesey, Bá tước Harlow, quỳ một gối xuống cầu hôn nữ học giả đeo kính, uyên bác của mình trước mặt toàn thế giới.
------------
[11] Nữ hoàng của dân Anh cổ, đã cố gắng lãnh đạo dân chúng lật đổ quân La Mã vào năm 61 nhưng thất bại.