A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Sarah Maclean
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
áu năm rồi anh không hề chạm vào một người phụ nữ nào. Anh đã kháng cự lại tất cả bọn họ... cho tới khi gặp cô.
Cho tới bây giờ.
Cho tới khoảnh khắc này, khi anh bế cô lên và đưa cô về chiếc giường cô đã ngủ từ thuở bé, rồi đặt cô xuống khi cả cơ thể nặng nề, nóng vội của anh đi theo, ghim chặt cô bằng đôi tay cùng đôi chân dài, sức mạnh cơ bắp cũng như sự hứa hẹn về một khoái lạc mà cô chưa từng biết tới.
Tám ngày trước, Pippa đã đứng trong văn phòng của anh và đề nghị anh dạy cho mình về sự hủy hoại, cuối cùng thì đây chính là bài học mà cô không hề biết mình đã đề nghị. Bài học mà cô đã hết sức tuyệt vọng muốn học.
Anh trao cho cô nụ hôn khác hẳn nụ hôn đã đập tan suy nghĩ lẫn hơi thở của cô đầu tối nhưng cũng có khả năng phá hủy tương đương. Nụ hôn này chậm rãi và gợi cảm, sự chiếm đoạt của môi cùng lưỡi khiến cô phải bám chặt lấy anh, ngay lập tức nghiện cái khoái lạc mà chỉ anh có thể mang đến.
Cô thở dài thỏa mãn, anh liền bắt lấy âm thanh ấy bằng sự kết hợp kéo dài và đầy dục vọng khác của môi cùng lưỡi trước khi ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt cô dưới ánh nến. “Em là người phụ nữ phi thường nhất anh từng biết”, anh thì thầm. “Em khiến anh muốn dạy em mọi điều xấu xa, trụy lạc mà mình từng làm... từng mơ đến.”
Câu nói vừa đầy khoái lạc vừa nóng bỏng ấy lao qua người cô thật nhanh và mạnh mẽ cho tới khi cô phải nhắm mắt lại trước luồng cảm xúc mãnh liệt. Anh lướt môi trên gò má cô rồi cúi sát xuống tai cô, “Em có thích điều đó không?”.
Cô thở dài đồng ý, “Căn phòng đang quay cuồng”.
Môi anh cong lên bên dái tai cô. “Anh cứ nghĩ mình là người duy nhất nhận thấy cơ đấy.”
Cô quay mặt sang nhìn anh. “Cái gì gây ra nó?”
“Nhà khoa học bé bỏng của anh... nếu em có thời gian để băn khoăn về điều đó thì rõ là anh làm việc chưa đủ tốt rồi.”
Và rồi Pippa chẳng còn quan tâm căn phòng có quay cuồng hay không nữa bởi vì trái đất đã lệch khỏi trục quay khi môi anh đặt xuống môi cô, đôi tay vuốt ve tiến dần lên chân cô và mang theo váy ngủ, còn cô chẳng muốn gì hơn là chạm vào anh ở mỗi vị trí mình có thể.
Bàn tay dài của Cross trượt xuống dưới chiếc váy ngủ của cô lúc anh nhấc người lên, những ngón tay ve vuốt ôm lấy hông cô và giục đùi cô tách ra.
Khi anh hạ người xuống giữa chúng, hơi nóng cứng rắn của anh ép vào nơi thầm kín đang đập dồn dập của cô khiến cô nghĩ rằng mình sẽ chết vì khoái lạc. Cô quằn quại bên dưới anh, tuyệt vọng muốn sát vào anh hơn, không nghĩ được gì trừ chạm vào anh, lại gần anh hết mức có thể.
Anh dứt môi khỏi môi cô, hổn hển kêu tên cô, ép vào một lần rồi hai lần, làm những cánh cung khoái lạc lao xuyên qua cô. Khi anh cứng người lại phía trên, cô liền mở mắt, ngay lập tức bị hút vào ánh mắt xám đẹp đẽ của anh. Anh ép trán vào trán cô. “Suỵt, em yêu. Anh sẽ trao cho em mọi thứ em muốn... nhưng em phải im lặng... nếu cha em nghe thấy... em sẽ bị hủy hoại mất.”
“Em không quan tâm”, cô thì thầm, lại ép mạnh vào anh. Và đó là sự thật. Bị hủy hoại cũng đáng. Cô sẽ thoát khỏi Castleton và có thể ở cả đời với Cross tại đây - trong hang ổ tội lỗi lẫn vòng tay anh. Bất kỳ đâu anh thích.
Anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
Pippa gạt đi một giọng nói thực tế nho nhỏ đang thì thầm với mình. Bây giờ, tối nay, với anh, bất kỳ điều gì cũng có thể. Ngày mai, cô sẽ đối diện với cuộc đời của mình. Nhưng tối nay... tối nay là của cô. Tối nay là của họ.
Tối nay không có chỗ cho thực tế.
“Hãy chỉ cho em tất cả những gì anh biết. Tất cả những gì anh thích. Tất cả những gì anh khao khát.”
Cross nhắm mắt lại, khoái lạc mà cũng có thể là đau đớn tràn qua mặt anh, và cô chống khuỷu tay nhỏm dậy để ép vào anh, yêu cái cảm giác ngực mình ép vào lồng ngực ấm áp của anh, đùi mình ôm lấy vòng hông săn chắc của anh lẫn khoảnh khắc vật nặng nề, căng cứng của anh đặt lên bộ phận đang hết sức nhức nhối của cô.
Cô áp người vào anh tại đó để thử độ vừa vặn của họ, và anh rít lên trước cử động ấy, ánh mắt xám khép hờ sáng lên màu thiếc dưới ánh nến. “Em sẽ trả giá cho hành động đó.”
Cô cười. “Anh không thể trách em vì thí nghiệm.”
Anh khẽ cười. “Anh không thể. Xét cho cùng thì nếu không có cái thiên hướng đặc biệt đó, lúc này em đã chẳng ở đây cùng anh.” Anh lại hôn cô chớp nhoáng và mãnh liệt. Khi cả hai cùng hổn hển hít thở, anh lại ngẩng đầu dậy và nói, “Anh còn có thể giúp em nghiên cứu bằng cách nào nữa, thưa tiểu thư?”.
Pippa trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt lướt trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh. Ở lại với em, cô muốn nói. Hãy để em ở lại với anh.
Nhưng cô biết rõ là không nên. Thay vào đó, cô đưa tay đặt lên ngực anh, gạt ve áo của anh sang hai bên và ép lòng bàn tay vào áo gi lê của anh. “Em tin là nghiên cứu của mình sẽ tiến triển tốt nếu anh khỏa thân.”
Anh nhướng một bên lông mày hoe đỏ nhưng không nhúc nhích. “Vậy sao?”
Cô nhướng một lông mày đáp trả và anh cười tự mãn, lăn người rời khỏi cô rồi cởi cả áo khoác, áo gi lê lẫn sơ mi trước khi quay lại giường. “Thế này có ích chứ?”
“Thực tế mà nói, thưa ngài”, cô đáp, để một tay rơi xuống trên làn da mượt mà nơi bụng anh, yêu cái cách anh cứng người lại trước sự tiếp xúc đó, “nó có ích. Nhưng ngài vẫn chưa khỏa thân đâu!”.
Anh đặt một nụ hôn lên cổ cô, cào răng dọc làn da mịn màng cho tới khi cô run rẩy và thở dài. “Em cũng vậy!”
“Anh chưa từng biểu lộ mong muốn đó.”
Anh ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt cô. “Đừng nhầm lẫn, tiểu thư. Anh muốn em khỏa thân cả ngày.”
Mắt cô mở to. “Thế thì khi dự tiệc trà và vũ hội sẽ kỳ cục lắm!”
Hàm răng trắng của anh lóe lên và nụ cười xấu xa đó khiến cô càng thêm yêu anh. “Không tiệc trà. Không vũ hội. Chỉ thế này thôi!”
Tay anh trượt lên để nhấn mạnh ngụ ý đó, kéo theo váy ngủ của cô rồi vứt nó qua phòng khiến Trotula khịt mũi giật mình khi bị nó đáp xuống người. Cả hai cùng nhìn sang con chó và Pippa bật cười, “Có lẽ em nên đuổi nó ra?”.
Anh nhìn vào cô bằng đôi mắt xám đầy thích thú rồi nở nụ cười khiến một dòng chảy khoái lạc tinh khiết và cũng buông thả hệt như những lần trước trào dâng trong người cô. “Có lẽ thế là tốt nhất.”
Bị nhiệm vụ đó xao nhãng, Pippa dắt theo con chó rồi hé cửa vừa đủ để xua nó ra ngoài, sau đó đóng cửa và quay lại với anh, ngắm nghía cơ thể cao ráo, vạm vỡ của anh trên giường đang nhìn mình chăm chú.
Chờ đợi cô.
Hoàn hảo!
Anh hoàn hảo, và cơ thể trần truồng trước anh của cô đang tắm dưới ánh nến. Cô ngay lập tức thấy xấu hổ, không hiểu sao còn xấu hổ hơn cả cái đêm ở trong văn phòng và tự chạm vào mình dưới sự hướng dẫn cẩn thận của anh. Ít nhất khi đó cô còn mặc áo nịt và đi tất.
Tối nay, cô chẳng mặc gì. Cô đầy khiếm khuyết, mỗi khiếm khuyết đó lại bị tô đậm bởi sự hoàn hảo của anh. Anh quan sát cô hồi lâu trước khi chìa một cánh tay vạm vỡ với lòng bàn tay để ngửa về phía cô - một lời mời mọc không thể cưỡng lại.
Cô bước tới bên anh không do dự, anh liền nằm ngửa ra và kéo cô lên lồng ngực săn chắc, đáng yêu của mình, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảm xúc mãnh liệt.
Cô che ngực đi vì bối rối và lo lắng. “Thật quá sức chịu đựng khi anh nhìn em như thế.”
Anh không rời mắt khỏi cô. “Anh nhìn em như thế nào cơ?”
“Em không biết nó là gì... nhưng cảm thấy cứ như anh có thể nhìn vào trong em và nếu có thể thì anh sẽ nuốt trọn em.”
“Đó là khao khát, em yêu. Thèm muốn nhiều hơn tất cả những gì anh từng thấy. Anh gần như run rẩy vì nó. Lại đây nào!” Không thể cưỡng lại được đòi hỏi mang theo hứa hẹn về một khoái lạc vượt xa những giấc mơ đó, cô liền bước tới bên anh.
Khi cô ở khoảng cách đủ gần, Cross nhấc một tay lên, vuốt ve các ngón tay dọc nơi tay cô đang che kín ngực. “Anh run rẩy với khao khát dành cho em, Pippa. Làm ơn nào, em yêu, hãy để anh nhìn em.”
Yêu cầu thốt ra một cách thô ráp và thống khổ đó khiến Pippa không thể từ chối. Cô chậm chạp đặt tay lên ngực anh, các ngón tay xòe ra trên nhúm lông màu nâu đỏ xoăn tít trên da anh. Cô phân tâm trước những sợi lông đó bởi cái cách nó phân tán trên các cơ bắp rồi thu hẹp thành một đường thẳng đen rì đáng yêu trên khoảng bụng phẳng lì của anh.
Cross nằm im khi cô chạm vào các cơ bắp săn chắc và hoàn hảo của anh. “Anh thật tuyệt”, cô thì thầm, các ngón tay vuốt ve dọc từ cánh tay xuống cổ tay anh.
Anh nheo mắt lại nhìn cô. “Anh mừng vì em đánh giá cao nó, thưa tiểu thư!”
Cô mỉm cười. “Đương nhiên rồi, thưa ngài! Anh là một tạo vật xuất sắc.” Hàm răng trắng lại lóe lên khi Pippa lấy lại can đảm, vừa kinh ngạc trước cảm giác anh mang tới lúc cô vuốt ve ngược lên cẳng tay anh vừa kể lại qua trí nhớ, “Cơ gấp nông các ngón tay, cơ gấp cổ tay quay...”, lướt dọc bắp tay anh, “cơ nhị đầu bắp tay trước, cơ tam đầu...”, vòng qua vai anh, yêu cảm giác các cơ bắp căng lại và thả lỏng dưới sự tiếp xúc của mình, “cơ delta...” và chuyển xuống ngực anh, “cơ dưới vai... cơ ngực lớn...”.
Cô sững lại, lướt các ngón tay qua đường gồ của cơ bắp, qua phong cảnh và những thung lũng trên cơ thể anh. Cross hít mạnh khi các ngón tay cô rê trên bề mặt tròn bẹt của núm vú, ưỡn người lên theo sự ve vuốt của cô khiến cô đông cứng lại, say mê tận hưởng sức mạnh của mình. Anh thích sự ve vuốt của cô. Anh muốn nó. Cô lặp lại động tác vuốt ve ấy bằng ngón tay cái.
Anh rít lên sung sướng khiến một bàn tay buông thõng xuống khuỷu chân cô, mang một dòng sông nóng rực chảy khắp người cô. “Đừng dừng lại, em yêu. Đây là cách quyến rũ hiệu quả nhất mà anh từng trải qua.” Anh rê tay trên đầu gối cô. “Nói cho anh biết đi... đây là gì?”
Cô hít vào một hơi thật sâu. “Cơ rộng trong.”
“Mmm.” Các ngón tay di chuyển cao hơn. “Còn đây?”
Cô rùng mình. “Cơ thẳng trước.”
Chúng trượt vào trong đùi cô. “Cô gái uyên bác... còn đây?”
“Cơ khép dài...”
Và cao hơn.
“Cơ thẳng trong...”
Cô di chuyển, thở hổn hển, dang rộng chân để giúp anh đi vào dễ dàng hơn và anh thưởng cho cô bằng cách tiến lên cao hơn với những ve vuốt rất nhẹ. “Thế còn ở đây, em yêu? Nó là gì?”
Cô lắc đầu, muốn có thêm đến tuyệt vọng. Vật lộn tìm từ ngữ. “Đó không phải là cơ.”
Anh tăng động tác, ít thôi. Đủ để khiến cô hoàn toàn phát điên. “Không à?”
“Không”, cô thở dài.
Sự tiếp xúc của anh rời đi, bỏ lại một cơn nhức nhối vừa tỉnh giấc. “Anh hiểu rồi.”
Cô túm chặt lấy tay anh trong tay mình. “Đừng dừng lại.”
Anh cất tiếng cười trầm trầm và tinh quái, nâng người lên để chiếm lấy miệng cô trong một nụ hôn dữ dội kéo dài, chiếm đoạt cho tới khi cô quên mất bản thân trong anh... cạnh anh. Chỉ đến lúc cô lại ép người vào anh, thở hổn hển và gần như cuồng dại với dục vọng râm ran nặng nề, anh mới trao cho cô sự ve vuốt mà cô khao khát.
Anh vuốt ve da thịt đang đập dữ dội của cô, đầu tiên dịu dàng, rồi mạnh mẽ xoay tròn để trao cho cô chính xác những gì cô muốn. Cô thở dốc dưới môi anh, “Jasper”, và anh thưởng cho tiếng kêu khẽ đó bằng cử động của ngón cái tại nơi dục vọng đong đầy.
Cái khoái lạc bí mật, tội lỗi mà anh đã chỉ cho cô lúc trước lại đang đến khiến cô chỉ muốn nằm trong vòng tay anh, cạnh hơi ấm của anh. Cùng anh.
Cùng anh.
“Không.” Cô túm lấy tay Cross, chặn chuyển động của anh lại. “Không... nếu không có anh.”
Mắt anh dịu xuống nhìn cô. “Pippa đáng yêu... anh muốn em nhiều hơn em có thể biết... nhưng anh chẳng thể chiếm lấy hay hủy hoại em. Anh sẽ không làm vậy đâu.”
Nỗi giận dữ bùng lên trước câu nói đó. “Em không quan tâm. Em muốn nó.”
Anh lắc đầu, tay đặt vào vùng đất âm u và có sức tàn phá mãnh liệt ấy. “Em sẽ chẳng muốn nó đâu. Không phải vào ngày mai. Không khi em nhận ra mình đã làm gì.”
Cô lại áp người lên anh, đặt một nụ hôn dịu dàng ở đường gồ cao trên ngực anh, mê say tiếng rên của anh dưới cử chỉ vuốt ve đó. “Em sẽ không hối hận. Em muốn nó”, cô thì thầm với những sợi lông ở đó. “Nếu chúng ta không thể có...” nhau. Cô không nói ra điều ấy. “Thì em muốn tối nay.” Cô ngẩng đầu lên, nhức nhối bởi dục vọng, thèm muốn và vì thứ tình yêu tồi tệ nhất. “Xin anh”, cô van nài, tay trượt theo dải lông xuống cạp quần anh. “Xin anh, Jasper.”
Cross nhắm mắt lại, những đường gân ở cổ hằn lên. “Pippa, anh đang cố làm điều đúng đắn cũng như cư xử chính trực.”
Câu nói ấy mang theo một con sóng nhận thức. Anh từng bảo cô sống trắng đen rạch ròi, nghĩ rằng mọi việc không phải sự thật thì sẽ là nói dối. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô hiểu được màu xám. Cô nhận thấy điều anh cho là đúng rất sai lầm và hành động chính trực của anh sẽ không mang đến chút an ủi nào cho cả hai bọn họ hết.
Ngày mai, anh sẽ được chính trực.
Ngày mai, mọi thứ có thể trở về với đúng và sai. Trên và dưới. Sự thật và dối trá.
Nhưng tối nay, tất cả sẽ khác.
Cô cúi xuống, ép bầu ngực trần của mình vào lồng ngực anh, chiếm môi anh trong một nụ hôn dài mà cô đã học được từ anh, không chịu để anh giật ra. Không chịu trả anh về với bóng ma chính trực khi cô nói, “Điều này mới đúng, Jasper. Một đêm với anh. Đêm đầu tiên... duy nhất của em. Xin anh!”.
Tay anh đặt lên ngực cô, và cảm giác được sự mâu thuẫn đang chiến đấu trong anh càng khiến cô thêm yêu anh hơn. “Em cùng bản tính căm ghét sự dối trá của em sẽ thấy hối hận về nó thôi.”
Cô biết chắc chắn mình sẽ không hối hận. “Em sẽ chẳng bao giờ hối hận về chuyện này cũng như hối hận vì anh.” Đến lúc ấy, Pippa mới nhận ra rằng cả cuộc đời còn lại của mình, dù cưới Castleton hay trở thành một bà cô già bị hủy hoại, đêm nay vẫn sẽ là thời khắc tuyệt vời nhất mà cô mãi mãi trân trọng - đó là sự thật.
Và cô sẽ không để nó biến mất đâu.
“Nó cũng là đêm đầu tiên của anh... sau sáu năm.” Và cô nhìn thấy hứa hẹn khoái lạc trong đôi mắt tối sầm lại của anh cũng như cách nó cám dỗ anh. “Hãy để đêm đó là em đi, Jasper. Hãy để nó thành của em, anh nhé!”
Anh vuốt ve ngón cái trên nụ hoa của cô khiến toàn bộ cơ thể cô tràn ngập khoái lạc, đi thẳng tới nơi anh đang đặt tay - một cám dỗ không thể chịu nổi. Cô thở hổn hển và anh hôn cô thật sâu trước khi giật ra. “Ngay từ đầu anh đã cố kháng cự lại em nhưng lần nào cũng thất bại.”
“Đừng thành công vào lúc này”, cô thì thầm lời van nài đó. “Em không chịu đựng được đâu.”
“Anh chưa bao giờ có cơ hội thành công”, anh đáp, xoay cô lại trong tay, mở rộng đùi cô ra và kéo cô lên phía trên cho tới khi cô cưỡi lên eo anh, cặp mông trần ép vào bằng chứng khuấy động đã cứng như đá dưới cạp quần đang trễ xuống của anh. Anh vươn một bàn tay mạnh mẽ mà dường như cô đã yêu hàng thế kỷ lên để kéo cô xuống, vùi cô vào mê đắm bằng nụ hôn sâu và đầy dục vọng của mình, khiến cô nhức nhối ở khắp mọi nơi - ngực, đùi lẫn vị trí mềm mại giữa chúng.
Cô ép sát vào anh, và anh giật miệng ra khỏi miệng cô kèm một tiếng rít, ngả đầu ra sau để lộ cần cổ dài đang căng ra vì dục vọng. Khi quay lại nhìn cô, ánh mắt anh đong đầy khao khát. “Anh sẽ hủy hoại em, Pippa. Anh sẽ chỉ cho em một khoái lạc em chưa từng biết đến cũng như chưa một lần mơ tới hết lần này tới lần khác cho tới khi em van anh không bao giờ dừng lại.”
Lời nói ấy xuyên khắp những vùng đất sâu kín, đen tối của cô - nơi nhức nhối vì anh. “Em đã có nó rồi”, cô nói. “Đừng dừng lại!”
Anh mỉm cười, tay đặt lên ngực cô, các ngón tay xoay tròn quanh nụ hoa cho tới khi chúng căng cứng và nhức nhối. “Anh chẳng dám nghĩ tới việc đó nữa là...” Anh kéo cô vào miệng, chiếm lấy cô bằng môi, lưỡi và răng cho tới khi cô mê man trong cảm xúc.
Cơ thể người đúng là một thứ tuyệt diệu. “Jasper...”, cô thì thào, tất cả sự mê hoặc, khoái lạc và dục vọng đóng gói trong tên anh, rồi anh thả cô ra bằng một nụ hôn thật lâu và đáng yêu, thay thế miệng mình bằng một ngón tay vẽ vòng tròn quanh nụ hoa căng cứng với sự chậm rãi như tra tấn.
“Nơi này của em rất cứng... nhức nhối muốn anh. Muốn miệng anh.”
Hai người có thể cùng chơi trò này. Cô ép người vào anh. “Thưa ngài, ngài cũng cứng lên kìa!”
Anh rướn người cọ vào cô một rồi hai lần, cho tới khi cô thở dài sung sướng. “Em làm anh cứng lên, nhà khoa học bé bỏng của anh.”
Cô không thể cưỡng lại anh. “Em muốn nghiên cứu sự kiện thú vị đó, nếu có thể.”
Anh nắm lấy tay cô, đưa chúng xuống khóa quần của mình. “Anh không hề có ý định ngăn trở nghiên cứu của em đâu.”
Các ngón tay cô chơi đùa trên đỉnh cứng ngắc của anh, và cô phát hiện ra mình tương đối tuyệt vọng muốn nhìn anh, chạm vào anh cũng như được ở cùng anh theo mọi cách mình có thể. Nhưng nghi thức tiến hành sự kiện này thoát khỏi môi cô. Cô vừa lần theo một cái khuy vừa nhìn vào đôi mắt hoang dại của anh. “Em có thể...?”
Anh vừa thở vừa cười, “Anh đang ước em sẽ làm vậy đấy!”.
Và cô hành động, mở khóa quần của anh nhanh hết mức có thể, mà cũng chậm chạp đến không thể chịu được, vật đàn ông dài và căng cứng của anh lộ ra. “Ôi trời ơi!”, cô thì thầm, không thể ngăn mình mở chiếc quần để chạm vào anh, vuốt ve vật đàn ông to lớn đó cho tới khi anh khẽ rên rỉ; và cô dừng lại, nao núng ngẩng lên nhìn anh. “Nó...”
“Rất phi thường!”, anh vừa thì thầm vừa cầm lấy tay cô, dạy cô cách chạm vào anh. Cô quan sát những ngón tay đang chơi đùa trên da thịt mình và yêu sự rắn chắc của anh. “Lần đầu tiên gặp em... trong văn phòng”, anh hổn hển nói khi cô nắm lấy chiều dài của anh. “Anh đã muốn em đặt ngón tay trên anh. Anh không thể ngừng nhìn chúng... bị chúng ám ảnh.”
Cô đọc thấy khao khát trong ánh mắt anh khi nhìn vào nó. “Chúng cong mà.”
Anh hôn cô hoang dại và tinh quái. “Chúng hoàn hảo. Anh chưa từng cảm thấy thứ gì gần với thiên đường đến vậy.” Một tay anh di chuyển, đặt lên trung tâm của cô, các ngón tay trượt sâu vào trong một cách dễ dàng đến sửng sốt. “Trừ điều này.” Ngón cái của anh di chuyển, tìm thấy vị trí tuyệt vời ấy. “Điều này gần với thiên đường hơn.” Xoay tròn hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp đi. “Đây có thể chính là thiên đường.”
Pippa nâng người để anh đi vào dễ dàng hơn, để các ngón tay anh vuốt ve thật sâu, và cô bằng lòng cho phép hơi thở của mình dồn dập hơn lúc khoái lạc lao xuyên qua người thành những con sóng cảm xúc nối đuôi nhau hết đợt này đến đợt khác tới khi mất hết sức lực; cô buông thõng tay rồi chống vào ngực anh và đầu hàng cơn khoái lạc đó.
“Em đẹp quá”, anh bảo, “mềm mại, trơn tuột, và hết sức hoàn hảo”.
Pippa không thể kiềm chế tiếng thét cùng với những chuyển động của hông, cái cách cô ép chặt vào anh, xin anh cho mình thứ khoái lạc đã được anh chỉ dẫn lúc trước, cách tìm kiếm cũng như giành lấy nó. Anh trượt ngón thứ hai vào trong trung tâm của cô và cô ưỡn lưng lên, mê say cảm giác đó.
“Thật ẩm ướt”, những lời nói xấu xa đó của anh càng làm cô thêm thèm muốn hơn, tuyệt vọng hơn. “Anh muốn ở trong em khi em đạt đỉnh.”
Và khi nghe thấy từ lạ lẫm, xấu xa mà mình chưa từng nghe trước đó, cô nhận ra mình cũng muốn nó. Cô vừa nhìn xuống anh vừa nói, “Xin anh...”.
Mắt anh nheo lại thành hai khe hẹp. “Xin gì, em yêu?”
Cô nên thấy xấu hổ, nhưng vẫn muốn anh rất nhiều. “Xin anh... hãy chiếm lấy em.”
Anh chửi thề, dịu dàng và gay gắt, “Anh không thể chờ thêm một giây nào nữa”.
Pippa nghĩ anh sẽ đặt cô xuống dưới nên nhích người rời khỏi anh để đổi tư thế, nhưng anh chặn cô lại, nhấc cô lên trên mình. Cô bối rối nhìn vào mắt anh. “Không phải chúng ta nên...”
“Không.”
Pippa có thể thiếu kinh nghiệm thật đấy nhưng vẫn biết quy trình của hoạt động này. Cô chống tay lên ngực anh, cảm thấy nhịp tim của anh đập như vũ bão dưới sự động chạm ấy. “Anh chắc chứ? Em chưa từng đọc được điều này... ý em là, theo em hiểu thì em nên nằm dưới...”
“Trong hai chúng ta ai là người đã từng làm việc này rồi nhỉ?” Các ngón tay vuốt ve thật sâu nhấn mạnh kỹ năng của anh, và cô thở dài, cơ thể mềm như thạch dưới động tác gợi tình đó.
Khi nó dịu xuống, bỏ lại Pippa trống rỗng và khao khát, logic của cô quay lại. “À, anh cũng lâu rồi không làm còn gì”, cô chỉ ra.
Cross hổn hển thốt ra tiếng cười dịu dàng, căng thẳng và thật tuyệt vời. “Tin anh đi, tiểu thư uyên bác của anh!” Anh đung đưa hông để phần đỉnh của mình đi vào trong cô, mang đến cho cô một cảm giác sung sướng gần như không thể chịu nổi. “Anh vẫn nhớ những điều căn bản.”
Rồi anh trượt vào cô với sự kiểm soát tuyệt đối, chậm chạp, và cô nghĩ mình sẽ chết vì hơi nóng rắn chắc của anh, vì cảm giác anh kéo căng và lấp đầy cô, cảm xúc nửa đau đớn, nửa lạ lẫm, và không hiểu sao cũng tràn đầy khoái lạc. Mắt cô mở to khi anh vùi sâu trong cơ thể cô và anh đông cứng lại, chăm chú nhìn lên cô đầy lo lắng, tay ôm lấy hông cô. “Pippa? Em có đau không, em yêu? Chúng ta dừng lại nhé?”
Cô sẽ giết anh nếu anh dừng lại. Đây là điều đáng sửng sốt nhất mà cô từng trải qua. Mọi lo lắng, hoài nghi, bối rối mà cô từng cảm thấy về hành động này, thời điểm này... thật vô căn cứ. Giờ thì Pippa đã hiểu được những tiếng thở dài, đỏ mặt cùng nụ cười đầy ẩn ý mà cô đã thấy trên mặt các chị em mình cũng như những người phụ nữ ở khắp Luân Đôn. Và cô muốn tất cả... từng phân một của nó. “Anh không được dừng lại”, cô thì thầm. “Nó thật phi thường.”
Cô nhỏm dậy, thử cảm giác anh ở trong mình, và anh thốt ra một tiếng chửi thề thô ráp, gay gắt. “Đúng vậy nhỉ?”, anh đồng tình, nói thêm, “Em thật phi thường”. Tay anh hướng dẫn cô, nhấc cô lên và để cô lên xuống dọc chiều dài cứng rắn, nóng rực của mình. “Chúa ơi, Pippa... nó thật... em thật...” Anh lại nhấc cô lên rồi cả hai cùng rên rỉ khi anh hoàn toàn vùi sâu trong cô, nỗi đau đớn giờ đã biến mất, bị thứ khoái lạc không thể kìm nén được xua tan. “Em ổn cả chứ, em yêu?”
Cô càng thêm yêu anh khi thấy anh quan tâm đến sự thoải mái và khoái lạc của cô đến vậy. Cô nâng người, thử nghiệm, tự mình lặp lại động tác đó, tay đặt lên ngực anh khi ngồi trên anh. “Vâng... nó hoàn hảo”, cô nói đầy sùng kính. “Nó tuyệt vời!” Cô đẩy người và nhìn vào mắt anh trước khi sự chú ý của anh hướng xuống cơ thể cô, tay và mắt anh đi theo những chuyển động mà cô không thể ngừng tạo ra.
Anh hướng dẫn cô, thì thầm khi cô tìm ra nhịp điệu của mình, “Đúng vậy, em yêu... đừng làm điều chẳng thể đem lại cho em cảm giác tuyệt vời hay khiến em nhức nhối, thèm muốn và khao khát. Hãy đón nhận khoái lạc của mình, cô gái lộng lẫy...”. Tiếng khuyến khích nhỏ đó được nhấn mạnh bởi những cái vuốt ve khám phá nóng bỏng của tay anh trên khắp cơ thể cô - những đường cong của ngực và bụng, bí mật mềm mại ở đùi và vùng đất giữa chúng - nơi cả anh và cô đang thay đổi mọi thứ. Nơi anh đã từ bỏ quyền lực lẫn kiểm soát để trao cho cô cơ hội tìm thấy khoái lạc của mình.
Anh quyến rũ đầy ấn tượng trong cái cách trò chuyện với cô, quan sát cô, mắt nheo lại và tay vuốt ve theo nhịp điệu nhanh chóng đưa cả hai người tới sát bờ vực của cô. Cô không thể ngăn mình thốt lên câu nói ấy, dù biết mình không nên làm thế. “Em yêu anh”, cô thì thầm, nhìn xuống anh, cảm thấy phấn khích, cao hứng và điều gì đó không hề giống tất cả những cảm xúc mình từng có trước kia.
Cảm thấy như thể cuối cùng, cuối cùng thì cô cũng đúng.
Dù cô đang làm việc ít đúng đắn nhất mình từng làm trong đời.
Anh đang cử động bên dưới cô, đâm lên khi cô đi xuống, yêu cảm giác anh ở sát bên cô, dưới cô, vào trong cô. Pippa đẩy người mạnh và nhanh vào Cross khi anh đưa ngón tay về chỗ giữa hai đùi cô, nơi dường như anh biết chính xác phải chạm vào, chiếm đoạt và phá hủy cô như thế nào. Ngón cái của anh đi những vòng tròn nhanh, mạnh khi cô theo đuổi khoái lạc của cả hai. “Chính thế, em yêu... đón nhận nó cho chính em... đón nhận nó cho anh.”
“Em muốn nó”, cô nói, dục vọng chân thật nóng ran và buông thả. “Em muốn nó vì anh.”
“Anh biết.” Cross nhỏm dậy, ngậm lấy nụ hoa của cô, nhay nó bằng răng, và cảm xúc đó là tất cả những gì cô có thể đón nhận - nỗi ngạc nhiên lẫn đam mê nghiền nát cô khiến cô tan vỡ trong vòng tay anh, toàn thân run rẩy vì sự mãnh liệt của khoảnh khắc ấy. Cô đặt tay lên vai anh, khóa chặt đôi mắt xanh vào cặp mắt xám của anh.
“Em yêu anh”, cô lại buột miệng nói.
Lời thú nhận đó dường như cởi khóa cho sự kiểm soát cuối cùng còn sót lại trong anh; anh dán chặt hông cô vào hông mình, đâm lên và ưỡn người, một lần nữa chiếm đoạt tâm trí và cơ thể cô trong một cơn bão đam mê. “Pippa”, anh gọi, chỉ riêng việc tên cô được cất lên nóng ran và thô ráp trên môi anh là đủ để khiến cô ngay lập tức lên đỉnh lần nữa, lao thẳng vào một đại dương khoái lạc. Lần này anh tới đó cùng cô, mạnh mẽ và vững chãi.
Hoàn hảo!
Cô gục xuống ngực anh, còn anh vòng tay quanh người cô, ép cô thật sát vào mình. “Pippa”, anh thì thầm cạnh thái dương cô, tim đập gấp gáp dưới tai cô. “Philippa.”
Sự sùng kính trong giọng anh khiến Pippa nhức nhối và cô cảm thấy anh lại tránh xa mình kể cả khi vẫn còn ở bên trong cô, gần gũi và quan trọng hơn bất kỳ ai.
Cô yêu anh.
Và anh sắp cưới một người khác.
Vì cô.
Cô không thể để điều đó xảy ra. Phải có một giải pháp tốt hơn để cả hai bọn họ đều được hạnh phúc. Cô nhắm mắt lại, yêu cái cách lồng ngực ấm áp của anh áp vào má mình, và trong một khoảnh khắc thoáng qua, cô tưởng tượng cảm giác khi được trải nghiệm hạnh phúc cùng anh. Được làm vợ anh. Người phụ nữ của anh. Cộng sự của anh.
Tình yêu của anh.
Chẳng còn nghi ngờ gì là cảm xúc bí ẩn ấy đã không còn là chuyện thần thoại nữa. Nó có thật và nắm giữ một sức mạnh mà Pippa chưa từng hình dung nổi cũng không thể chối bỏ.
Cross thì thầm vào đường chân tóc của cô, tiếng nói giống hơi thở hơn là âm thanh. “Em thật phi thường. Anh có thể rời xa cả thế giới để nằm đây và ôm em trong vòng tay mãi mãi. Anh nhức nhối vì em, em yêu... kể cả vào lúc này. Anh cho là mình sẽ nhức nhối vì em suốt đời.”
Cô ngẩng đầu lên để nhìn vào đôi mắt màu thiếc của anh. “Anh không cần phải thế.”
Anh nhìn đi chỗ khác. “Có đấy. Em là công trình vĩ đại của anh, Pippa. Anh có thể và nhất định sẽ cứu giúp cũng như giữ vững hạnh phúc cho em. Thế là đủ rồi!”
Cô ghét từ đó. “Đủ cho ai?”
Có điều gì đó lóe lên trong mắt anh. Đau đớn ư? Hối hận ư? “Đủ cho cả hai chúng ta.”
Dù vậy cô vẫn biết không chút nghi ngờ rằng nó sẽ chẳng đủ với mình. “Không”, cô thì thầm. “Không đâu!”
Anh đưa tay vuốt ve dọc tấm lưng trần của cô, khiến cô rùng mình vì vỡ lẽ. “Nhất định phải thế thôi!”
“Anh không phải cưới cô ta”, cô nói, thật nhẹ nhàng, nhận ra sự cầu xin trong câu nói đó và căm ghét nó.
“Nhưng anh buộc phải làm thế, em yêu”, anh nói dịu dàng và kiên quyết. “Em sẽ bị hủy diệt nếu anh không làm vậy. Và anh sẽ không để điều đó xảy ra đâu.”
“Em chẳng quan tâm. Anh có thể cưới em. Nếu được chọn cưới một vị bá tước thì...”
“Không”, anh cố ngắt lời cô.
“... em chọn anh”, cô nói nốt, giọng vỡ òa.
Anh ôm cô lại gần, hôn lên thái dương cô, thì thầm gọi tên cô trước khi cất lời, “Không đâu. Em không chọn anh”.
Có đấy. “Sao lại không?”
“Bởi em đã chọn Castleton.”
Bằng cách nào đó, nó vừa là sự thật vừa là dối trá. “Giống như anh chọn con gái của Knight ư?”
Kể cả khi anh nằm đây với em ư?
Tay anh khựng lại trên da cô. “Phải.”
“Nhưng anh không biết cô ấy?”
“Không.”
“Anh không yêu cô ấy?”
“Không.”
Anh có yêu em không?
Cô không thể hỏi anh vì chẳng thể chịu nổi việc phải nghe câu trả lời.
Nhưng dường như anh vẫn nhận ra câu hỏi đó khi đưa tay nâng cằm cô lên để cô nhìn vào mắt anh, đối diện với môi anh.
Có, cô cho là anh muốn nói như vậy.
Anh lăn cô xuống giường, vẫn để họ gắn chặt vào nhau khi nằm giữa đùi cô rồi làm tình với đầu óc, linh hồn lẫn cơ thể cô bằng tất cả những gì mình có, di chuyển trong cô bằng sự chắc chắn thầm lặng và nhìn vào mắt cô với sự mãnh liệt không thể chối bỏ. Anh hôn lên ngực cô, cổ cô, gặm dái tai mềm mại của cô, thì thầm tên cô thật lâu.
Không có gì tàn bạo ở hành động này hết. Không có gì quái vật hết.
Thực vậy, nó từ tốn và quyến rũ khi anh di chuyển dường như hàng giờ liền, nhiều ngày liền, dường như cả đời, tìm hiểu cô, chạm và khám phá, hôn và ve vuốt. Khi khoái lạc tràn qua Pippa trong những đợt sóng khao khát, xuyên qua cô cho tới khi cô không thể kìm lại, anh bắt gọn tiếng kêu của cô bằng môi mình, giải thoát cho bản thân trọn vẹn và tuyệt diệu trước khi lại lên tiếng, thì thầm tên cô hết lần này đến lần khác, cho tới lúc cô không còn nghe được tên mình nữa mà chỉ còn nghe được ý nghĩa của nó.
Lời tạm biệt.
Họ nằm với nhau hồi lâu cho tới khi hơi thở ổn định trở lại, không thể chối bỏ hay lờ đi thế giới đang quay về cùng rạng đông với những tia nắng đỏ rực trên bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ.
Anh đặt một nụ hôn lên tóc cô. “Em nên ngủ.”
Cô trốn tránh thời gian đang hành quân đến và cuộn người vào hơi ấm của anh. “Em không muốn ngủ, không muốn nó kết thúc, không muốn anh rời đi. Không bao giờ.”
Anh không đáp mà thay vào đó, ôm chặt Pippa trong tay cho tới khi cô không còn cảm nhận được nơi mình dừng lại và anh bắt đầu, nơi anh thở ra và cô hít vào nữa.
“Em không muốn ngủ”, cô lặp lại, giấc ngủ lởn vởn xung quanh. “Đừng để em chìm vào giấc ngủ. Một đêm chưa đủ đâu.”
“Suỵt, em yêu”, anh nói, vuốt ve bàn tay rộng dọc sống lưng cô. “Anh sẽ ở đây để giữ an toàn cho em.”
Hãy nói với em rằng anh yêu em, cô thầm ước, biết rằng anh sẽ chẳng nói, nhưng vẫn tuyệt vọng ước ao nó.
Ước rằng dù không thể có anh thì cô vẫn có thể có được trái tim anh.
Có được trái tim anh. Cứ như anh có thể lôi cơ quan đó ra khỏi lồng ngực và trao nó cho cô che chở không bằng.
Tất nhiên là anh không thể.
Dù cô cảm thấy chính bản thân mình đã làm vậy.
Dù cô biết ở cùng anh, trái tim mình chẳng hề an toàn.
Chẳng thể an toàn được.
Anh đợi rất lâu tới khi cô đã ngủ say mới lên tiếng, “Một đêm là tất cả những gì chúng ta có”.
Khi cô tỉnh giấc, anh đã đi mất rồi.
One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt) One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt) - Sarah Maclean One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt)