"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sarah Maclean
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
im người nặng (trung bình) ba trăm gram và đập (xấp xỉ) một trăm nghìn lần một ngày.
Thời Hy Lạp cổ có một lý thuyết phổ biến rộng rãi đó là trái tim, cơ quan quyền lực và thiết yếu nhất của cơ thể người, đóng vai trò gần giống bộ não - thu thập thông tin từ mọi cơ quan khác qua hệ thống tuần hoàn. Aristotle đưa cả suy nghĩ và cảm xúc vào lý thuyết kể trên - một sự thật khiến những nhà khoa học hiện đại thấy kỳ lạ trước sự thiếu hiểu biết về giải phẫu học cơ bản trong đó.
Có nhiều báo cáo nói rằng rất lâu sau khi một người bị xem là đã chết, tâm trí và linh hồn đã rời khỏi thể xác, dưới một số điều kiện nhất định, trái tim có thể tiếp tục đập nhiều tiếng liền. Bản thân tôi băn khoăn rằng liệu trong những trường hợp đó, cơ quan ấy còn còn tiếp tục cảm nhận hay không. Và nếu có thì nó cảm thấy đau đớn nhiều hơn hay ít hơn trái tim tôi lúc này.
Nhật ký khoa học của tiểu thư Philippa Marbury
31 tháng Ba, 1831; năm ngày trước đám cưới
Tối hôm đó, Pippa không ngủ.
Thay vào đó, cô nằm trên giường với Trotula ấm áp và vững chãi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào những ánh nến lập lòe trên màn trướng satin hồng trên đầu, và luân phiên tự hỏi, làm sao cô lại có thể đánh giá hoàn toàn nhầm lẫn về Cross, bản thân cô, và tình huống của họ đến thế, và làm sao cô lại chưa từng nhận thấy rằng mình ghét satin màu hồng cơ chứ.
Nó là một đồ vật kinh khủng, quá nữ tính... quá cảm xúc.
Một giọt nước mắt khó chịu và ẩm ướt chảy xuống từ thái dương vào tai cô. Cô khịt mũi. Cảm xúc chẳng hữu ích chút nào.
Cô hít vào một hơi thở sâu.
Anh sắp cưới người khác.
Cô yêu anh và anh sắp cưới một người khác.
Cũng giống như cô.
Nhưng vì một lý do nào đó, chính đám cưới sắp đến của anh mới thay đổi tất cả mọi thứ. Dường như nó có nhiều ý nghĩa hơn. Đại diện cho nhiều điều hơn.
Đau đớn hơn.
Vải satin màu hồng ngớ ngẩn. Rèm trướng ngớ ngẩn. Chúng chẳng có gì hữu dụng hết.
Trotula ngẩng cái đầu màu nâu mềm mại lên khi một giọt nước mắt nữa trào ra. Cái lưỡi hồng rộng của con chó lướt theo đường đi của giọt nước mắt và vẻ thấu hiểu thầm lặng đó khơi mào cho một dòng lũ nước mắt mặn chát - những giọt nước mắt và tiếng nức nở khốn khổ mà Pippa không thể ngăn lại. Cô xoay người nằm nghiêng, nước mắt che mờ chiếc mặt nạ bạc của Địa Ngục đang nằm trên cái tủ đầu giường, sáng lấp lánh dưới ánh nến. Cô không nên chấp nhận lời mời tới sự kiện đó. Không nên tin rằng những chuyện này sẽ đến mà không có cái giá đi kèm.
Pippa nhìn chằm chằm vào ngọn nến đang cháy, ánh sáng trắng và vàng cam gần như không hề chập chờn trên quả cầu tròn màu xanh dương xinh đẹp. Cô nhắm mắt khi hình ảnh ngọn lửa vẫn cháy rực trong đầu, và hít thêm một hơi thở sâu, ước gì cơn nhức nhối trong ngực lẫn những suy nghĩ về anh sẽ tan biến. Ước gì giấc ngủ sẽ đến.
Ước gì mình có thể quay trở về buổi sáng hôm ấy, tám ngày trước, khi cô quyết định tiếp cận anh và ngăn cản bản thân.
Một tuần đã thay đổi thật nhiều thứ.
Đã thay đổi cô.
Cô đã gây ra một đống lộn xộn.
Cảm giác buồn bã nhức nhối lan khắp người cô như một cơn bão, lạnh lẽo, thít chặt, và khó chịu một cách cay đắng. Cô chẳng biết mình đã khóc trong bao lâu - hai phút. Có khi mười. Có lẽ cả tiếng.
Đủ lâu để cảm thấy thương bản thân. Không đủ lâu để cảm thấy khá hơn.
Khi mở mắt ra, cô lại nhìn sang ngọn nến - nó bất động dù đang cháy sáng rực rỡ đến không thể chịu nổi. Rồi nó bập bùng, nhảy nhót và chập chờn trong một cơn gió bất ngờ.
Một cơn gió theo sau tiếng gâu ầm ĩ và tiếng thịch khi Trotula rời giường, đuôi vẫy điên cuồng và nhảy bổ vào cánh cửa dẫn ra một ban công hẹp nằm ngay ngoài phòng ngủ của Pippa. Cánh cửa vốn đóng lại giờ đang mở ra, đóng khung lấy người đàn ông cô yêu, đang đứng sững lại ngay rìa phòng, cao lớn, nghiêm trang và bù xù một cách đẹp đẽ.
Cô quan sát anh đang hít một hơi thật sâu, cào hai bàn tay qua mái tóc đỏ dày rồi gạt nó khỏi mặt, gò má cao cùng chiếc mũi dài thẳng nổi bật và toát ra vẻ góc cạnh dưới ánh nến.
Anh đẹp trai đến không thể chịu nổi. Cô chưa bao giờ khao khát điều gì trong đời theo cái cách khao khát anh. Anh đã hứa sẽ dạy cô về cám dỗ, dục vọng và đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, tim cô đập dồn dập trước hình bóng anh, tiếng thở nặng nề của anh. Vậy nhưng... cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
“Em đẹp quá”, anh nói.
Bất kỳ điều gì anh muốn.
Trotula đứng dậy trên chân sau và đặt hai chân trước lên bụng anh, rên rỉ và thở dài, run rẩy phấn khích. Anh dùng đôi bàn tay mạnh mẽ giữ lấy con chó, giúp nó đứng thẳng và âu yếm nó đúng như nó đang van xin, ngay lập tức tìm ra vị trí mềm mềm ở thái dương làm nó mềm nhũn. Nó rên lên rồi mê mẩn dựa vào anh.
Lần đầu tiên trong đời, Pippa ước gì mình không có thú cưng. “Nó là một người bảo vệ kém cỏi.”
Anh sững người lại khi nghe câu đó, và ba bọn họ cứ giữ tư thế như vậy hồi lâu trong im lặng. “Em cần có người bảo vệ khỏi anh ư?”
Phải.
Cô không đáp mà nói, “Trotula, đủ rồi”. Con chó hạ cả bốn chân xuống nhưng không ngừng nhìn tình yêu mới của nó với ánh mắt say đắm. Pippa không thể chê bai bản chất bội bạc của nó. “Nó có vẻ thích anh.”
“Anh có tài năng đặc biệt đối với các quý cô”, anh nói bằng giọng ấm áp, tử tế mà cô vừa yêu vừa ghét. Hình ảnh Sally Tasser lóe lên. Cả cô gái điếm ngồi ở bàn bài tối hôm ấy lẫn cô con gái xinh đẹp của Knight nữa.
Cô vắt chân qua thành giường. “Em đã chứng kiến rồi.” Sự chú ý của anh ngay lập tức quay phắt về cô, nhưng cô đổi chủ đề. “Căn phòng này nằm ở tầng ba.”
Một người đàn ông khác hẳn sẽ do dự. Hẳn đã không hiểu được ngay. “Anh có thể trèo cao hơn nữa để gặp em.” Anh dừng lại. Rồi tiếp tục, “Anh phải gặp em”.
Sự nhức nhối đó quay trở lại. “Anh có thể ngã. Làm mình bị thương.”
“Còn hơn là làm tổn thương em.”
Pippa nhìn vào lòng mình, bàn tay xoắn chặt lớp vải lanh trắng của áo ngủ và thì thào, “Anh từng nói với em rằng nếu Castleton làm đau em thì anh ta đã làm sai”.
Anh sững lại. “Phải.”
Cô nhìn vào mắt anh. “Anh đang làm sai đấy.”
Anh ngay lập tức băng qua phòng, quỳ gối cạnh giường, nắm lấy tay cô, ngay lập tức mang đến những dòng chảy phấn khích, nóng rực, và hân hoan chảy khắp người cô kể cả khi cô biết mình nên đẩy anh ra và ngay lập tức đuổi anh khỏi ô cửa sổ mà anh đã đi vào, ba tầng cũng chẳng là gì.
“Anh không nên ở đây”, anh thì thào. “Anh ở đâu cũng được trừ nơi đây.” Anh cúi đầu xuống, tựa trán vào tay họ. “Nhưng anh phải gặp em. Anh phải giải thích.”
Pippa lắc đầu. “Không có gì để giải thích cả”, cô nói. “Anh sắp cưới một người khác.” Cô nghe ra vẻ ngập ngừng trong giọng mình, chút do dự trước tiếng thứ nhất và thứ hai của từ người khác. Ghét nó.
Nhắm mắt lại. Ước gì anh rời đi.
Không thành.
“Anh đã bảo em rằng anh sẽ không cưới. Một lời nói dối khác.”
Cứ như thể cô chưa hề nói gì. Anh chẳng phủ nhận. “Em vừa khóc.”
Cô lắc đầu. “Không phải cố tình.”
Một bên khuôn miệng đẹp đẽ của anh nhếch lên cười rầu rĩ. “Không, anh không cho là vậy.”
Có thứ gì đó trong câu nói dịu dàng, đầy hài hước ấy, và cả một điều gì đó khác nữa, khiến cô đột nhiên giận dữ. “Anh đã làm em khóc”, cô buộc tội.
Anh trở nên nghiêm túc. “Anh biết.”
“Anh sắp cưới một người khác.” Cô lặp lại câu đó dễ phải đến lần thứ một trăm. Một triệu. Như thể nếu cô nói nhiều thì nó sẽ mất đi ý nghĩa. Mất đi nỗi đau đớn mà nó mang đến.
Anh gật. “Em cũng vậy.”
Cô đã đính hôn ngay từ khi họ quen nhau. Nhưng không hiểu sao, cuộc hôn nhân sắp đến của anh lại là một sự phản bội ghê gớm hơn. Nó thật phi logic, cô biết, nhưng có vẻ như logic không có chỗ ở đây.
Một lý do khác khiến cô không thích nó.
“Anh ghét việc mình đã làm em khóc”, anh nói, ngón tay duỗi ra trên tay cô.
Cô chăm chú nhìn xuống chỗ tay họ lồng vào nhau, yêu những đốm tàn nhang cùng những sợi lông rủ màu đồng trên da anh, giữa khớp tay thứ nhất và thứ hai. Cô xoa ngón cái lên ngón trỏ của anh, quan sát những sợi lông đó chuyển động, vươn dài và rủ xuống trước khi ngả về đúng chỗ ban đầu, ngay lập tức quên đi sự động chạm của cô.
Cô nói với những sợi lông đó. “Khi còn bé, em từng có một người bạn tên là Beavin.” Cô dừng lại, nhưng không nhìn anh. Anh không đáp lại nên cô nói tiếp, không dám chắc mình đang đi đến đâu. “Cậu ấy tử tế, dịu dàng và cũng rất giỏi lắng nghe. Em thường kể cho cậu ấy mọi bí mật mà không ai khác biết hay thấu hiểu.”
Tay anh siết chặt tay cô và cô nhìn vào mắt anh. “Nhưng Beavin hiểu. Cậu ấy khám phá điền trang Needham với em và giúp em khám phá tình yêu khoa học. Cậu ấy có mặt khi em trộm một con ngỗng trong bếp và giải phẫu nó. Em đã đổ tội đó lên đầu cậu ấy. Và cậu ấy chẳng bao giờ khó chịu.”
Mắt anh tối lại. “Anh thấy là mình không thích người đồng hành hoàn hảo này đâu, Pippa. Giờ cậu ấy đang ở đâu?”
Cô lắc đầu. “Cậu ấy đã biến mất.”
Lông mày anh nhíu lại. “Đi đâu?”
Cô mỉm cười. “Tới bất kỳ nơi nào mà những người bạn tưởng tượng tới.”
Anh khàn khàn thở ra, đưa một tay lên thái dương cô, gạt một đám tóc ra khỏi mặt cô. “Cậu ấy được tưởng tượng ra.”
“Em chẳng bao giờ hiểu nổi vì sao những người khác không thể thấy cậu ấy”, cô thì thầm. “Penny toàn trêu em... giả vờ tiếp xúc với cậu ấy, nhưng chưa từng tin vào cậu ấy. Mẹ em đã cố làm cậu ấy xấu hổ mà bỏ đi.” Cô nhún vai, rồi nói một cách đơn giản, “Nhưng cậu ấy là bạn em”.
Anh mỉm cười. “Anh thích ý tưởng em và cậu bạn tưởng tượng đó giải phẫu một con ngỗng đấy.”
“Có cả đống lông.”
Nụ cười biến thành tiếng cười. “Anh cũng cho là vậy.”
“Và không nhiều máu như người ta hay nghĩ”, cô nói thêm. “Dù em đã dọa một cô hầu sợ gần chết.”
“Dưới danh nghĩa khoa học.”
Cô mỉm cười. “Dưới danh nghĩa khoa học.”
Anh cúi người lại gần và cô biết anh sắp sửa hôn mình. Cũng biết rằng mình không thể cho phép chuyện đó. Cô lùi lại trước khi môi họ kịp chạm nhau và anh ngay lập tức rút lui, thả cô ra rồi ngồi xuống trên hai gót chân. “Anh xin lỗi!”
Pippa đứng dậy, tạo ra khoảng cách giữa hai người, Trotula đi tới đứng gác cạnh cô. Cô đưa ngón tay gãi tai con chó hồi lâu, không thể ngừng nhìn anh. “Em không biết vì sao mình lại nói với anh điều đó.”
Anh nhỏm dậy, nhưng không tiến lại gần. “Về Beavin à?”
Cô nhìn xuống sàn. “Nó thật sự ngớ ngẩn. Em thậm chí còn không biết vì sao mình nghĩ ra cậu ấy. Chỉ trừ là...” Cô nhỏ giọng dần.
Anh chờ đợi hồi lâu trước khi giục cô nói tiếp. “Chỉ trừ là...?”
“Em lúc nào cũng khác người. Chưa từng có nhiều bạn. Nhưng... Beavin không bận tâm. Cậu ấy chẳng bao giờ nghĩ em kỳ cục. Rồi cậu ấy biến mất. Và em chưa từng gặp một người nào khác hiểu mình. Em chưa bao giờ nghĩ mình có thể.” Cô dừng lại. Khẽ nhún vai. “Cho tới khi gặp anh.”
Và giờ anh cũng sẽ bỏ đi.
Và nó sẽ làm cô đau đớn hơn việc mất đi bất kỳ người bạn tưởng tượng nào.
Cô không chắc mình có thể chịu đựng nổi.
“Em không thể không nghĩ”, cô cất tiếng, rồi dừng lại. Biết rằng mình không nên nói ra điều ấy. Biết rằng, bằng cách nào đó, nó sẽ khiến mọi chuyện khó khăn hơn. “Em không thể không nghĩ rằng... giá như em...”
Anh cũng biết điều đó. “Đừng.”
Nhưng cô không thể dừng lại. Cô ngẩng lên nhìn anh. “Giá như em tìm thấy anh trước.”
Câu nói đó thật nhỏ và buồn bã, cô ghét nó, dù nó đưa anh về với cô - tay anh ôm lấy má cô và nâng mặt cô về phía mình. Dù nó đưa môi anh về với môi cô trong một nụ hôn cướp sạch mọi sức mạnh, ý chí, và cuối cùng là cả suy nghĩ của cô.
Những ngón tay dài của anh lồng vào tóc cô, giữ cô đứng im khi anh rời môi ra, nhìn vào mắt cô và thì thầm tên cô trước khi chiếm lấy miệng cô bằng những ve vuốt gợi cảm. Hết lần này đến lần khác, anh lặp lại một động tác, thì thầm tên cô trên môi cô, má cô, mạch đập dồn dập ở cổ cô, ngắt quãng bằng những cái liếm, gặm và mút khiến cô bùng cháy.
Giá như cô biết trước là mình có thể tìm được một người giống như anh.
Một cặp.
Một cặp yêu nhau.
Chúng có tồn tại. Và bằng chứng nằm đây, trong phòng ngủ của cô. Trong cánh tay và suy nghĩ của cô. Mãi mãi.
Pippa nhắm chặt mắt lại trước suy nghĩ ấy, kể cả khi nước mắt cô trào ra, anh nhấm nháp chúng, thì thầm tên cô hết lần này tới lần khác. “Pippa... đừng khóc, tình yêu của anh... anh không xứng đáng với nó đâu... anh chẳng là gì hết...”
Tất nhiên, anh đã nhầm. Anh là tất cả.
Tất cả những gì cô không thể có.
Cô giật người ra trước suy nghĩ ấy, ấn lòng bàn tay vào ngực anh, yêu hơi ấm lẫn sức mạnh của anh. Yêu anh. Nhìn vào đôi mắt xám hoang dại của anh, cô thì thầm, “Suốt cả cuộc đời em... hai với hai luôn là bốn.”
Anh gật đầu, hoàn toàn tập trung vào cô, và cô yêu anh gấp bội vì đã chú ý đến cô... vì hiểu cô.
“Nhưng giờ thì... nó đã sai.” Cô lắc đầu. “Nó không còn là bốn nữa. Mà là anh.” Hơi nóng bùng lên trong mắt anh và anh lại ôm lấy cô, nhưng cô lùi lại. “Và anh sẽ cưới một người khác”, cô thì thào, “và em không hiểu”. Một giọt nước mắt tròn trĩnh trào ra vì sợ hãi và tức giận. “Em không hiểu... và em ghét nó.”
Anh gạt giọt nước mắt đi bằng ngón cái và nói, dịu dàng đến đau đớn, “Đến lượt anh kể cho em một câu chuyện mà mình chưa từng kể cho ai khác”.
Tim cô nhảy lên cổ họng, cô nhìn vào mắt anh, biết rõ ràng điều anh sắp kể sẽ thay đổi mọi thứ.
Nhưng cô chẳng bao giờ nghĩ là anh lại nói điều đó.
“Anh đã giết anh trai mình.”
Anh chưa từng nói to câu đó ra, nhưng không hiểu sao, thật ngạc nhiên khi nói chúng ra với Pippa lại dễ hơn anh tưởng tượng.
Nói ra điều đó với Pippa sẽ cứu cô.
Cô phải hiểu lý do họ không thể ở cùng nhau. Cô phải thấy được vì sao anh hoàn toàn và hết sức không phù hợp với cô. Dù cho từng gam một trên cơ thể anh nhức nhối đòi tuyên bố cô là của anh, mãi mãi.
Và cách duy nhất để cô hiểu được những điều đó là cho cô thấy mặt tệ hại nhất của anh.
Cô cứng người trước lời thú nhận ấy, hơi thở nghẹn lại trong họng khi chờ anh tiếp tục. Anh suýt thì cười khi nhận ra rằng mình không hề nghĩ tới việc cô có thể sẽ không đuổi ngay mình ra khỏi phòng. Anh không hề nghĩ rằng cô có thể muốn được giải thích thêm.
Rằng cô có thể tin vào anh.
Rất ít người như vậy.
Nhưng cô thì có, và đang chờ anh tiếp tục. Pippa im lặng, nghiêm túc, khoa học, đang chờ mọi bằng chứng được đưa ra trước khi rút ra kết luận.
Pippa hoàn hảo.
Ngực anh thít lại trước suy nghĩ ấy và anh xoay người rời xa cô, tưởng tượng mình có thể rời bỏ sự thật. Anh đi ra cánh cửa còn để mở, khẽ đóng chúng lại khi cân nhắc câu nói tiếp theo của mình. “Anh đã giết anh trai mình”, anh lặp lại.
Một người phụ nữ khác hẳn đã đưa ra cả một chuỗi câu hỏi. Pippa chỉ đơn giản quan sát anh bằng đôi mắt mở to, sững sờ, và không bị kính che mất. Và chính đôi mắt kiên định, không chút chê trách đang nhìn anh ấy hối thúc anh nói tiếp.
Cross ngả lưng vào tấm ván cửa mát lạnh dễ chịu. “Baine hoàn hảo”, anh nói. “Đứa con trai hoàn hảo, người thừa kế hoàn hảo, người anh hoàn hảo. Anh ấy rất trọng danh dự và đầy phẩm giá, thích hợp để trở thành Bá tước Harlow tương lai, không hề có những tính cách thô thiển dường như luôn có ở những người mang tước hiệu khác. Anh ấy là một người anh trai tốt và cũng là một người thừa kế tốt.”
Bây giờ câu chữ đã đến dễ dàng hơn. Anh xòe hai bàn tay ra rồi nhìn xuống chúng. “Anh, mặt khác, là đứa con thứ hoàn hảo. Anh yêu sự xấu xa và căm ghét trách nhiệm, anh rất giỏi tiêu tiền của cha mình và khoản thừa kế của mình, và anh có tài tính bài. Anh có thể biến mười bảng thành một nghìn bảng, và chớp lấy mọi cơ hội để làm vậy. Anh chẳng có mấy thời gian dành cho bạn bè, và còn ít hơn để dành cho gia đình.” Anh dừng lại. “Anh chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, mình có thể sẽ hối tiếc số thời gian ít ỏi đó.”
Cô gần đến mức anh có thể vươn tay ra là chạm vào cô nếu muốn, nhưng anh không làm vậy; anh không muốn cô ở gần câu chuyện này, gần cậu bé ngày xưa. Anh cũng không nên muốn cô ở gần người đàn ông hiện giờ.
Pippa chăm chú quan sát anh, tập trung vào câu chuyện của anh và trong một khoảnh khắc thoáng qua, anh cho phép mình nhìn vào cô, ngắm mái tóc xõa cùng đôi mắt xanh dương của cô - đầy kiến thức và thấu hiểu hơn anh xứng đáng được nhận.
Anh không tài nào hiểu nổi tại sao mình lại từng có lúc nghĩ cô tầm thường và chẳng có gì đặc biệt. Cô lộng lẫy. Và nếu sắc đẹp của cô chưa đủ thì còn trí tuệ nữa. Cô thông minh, nhanh trí và khác biệt với tất cả những người anh từng quen biết một cách hoàn hảo. Hai cộng hai là anh. Thốt ra từ môi của bất kỳ ai khác thì chỉ là chuyện tầm phào, nhưng từ môi Pippa, nó là khái niệm quyến rũ nhất mà anh từng cân nhắc.
Cô là tất cả những gì anh chưa bao giờ biết là mình muốn.
Và anh thực sự muốn cô. Đủ để khiến anh ước mình không chỉ có thế này mà là một người khác. Tốt đẹp hơn.
Đủ để khiến anh ước rằng mình đã không mang theo câu chuyện này. “Chuyện xảy ra vào đầu mùa lễ hội đầu tiên của Lavinia - con bé sướng ngây ngất vì nhận được thiệp mời tới Almack’s vì chắc chắn rằng mình sẽ được tung hô là viên đá quý của giới thượng lưu.”
“Cô ấy rất đẹp”, Pippa nói.
“Ở tuổi mười tám, con bé tuyệt vời không ai bì kịp.” Giọng anh khàn đi khi nhớ tới cô em gái tóc đỏ rực của mình, thích tán tỉnh và luôn mang nụ cười rạng rỡ. “Hôm ấy là buổi tối đầu tiên ở Almack’s của con bé... nó đã trình diện trước nhà vua một tuần trước đó.”
Anh dừng lại, cân nhắc câu chữ tiếp theo, nhưng Pippa xen vào. “Anh đã tháp tùng cô ấy.”
Anh cười một cay đắng trước suy nghĩ ấy. “Đáng ra anh phải làm vậy. Nhưng chẳng có gì anh không muốn làm bằng việc ở lại cả tối tại Almack’s. Anh ghét cái nơi ấy và chẳng muốn dính dáng gì tới nó hết.”
“Khi ấy anh còn quá trẻ. Tất nhiên là anh ghét nó.”
Anh ngẩng lên khi nghe câu đó rồi nhìn vào mắt cô. “Anh là anh trai con bé. Đó là bổn phận của anh.” Cô không đáp lại. Biết là không nên. Cô gái thông minh. “Anh đã từ chối. Bảo Baine là anh sẽ không đi.” Anh nhỏ giọng dần, nhớ lại buổi chiều hôm ấy, khi anh cười đùa và châm chọc anh trai mình. “Sau cùng thì con bé không còn là rắc rối của anh. Hẳn sẽ không bao giờ là mối bận tâm của anh. Anh là con thứ... Đứa con thừa và tạ ơn Chúa vì điều đó.”
“Baine rất giận dữ - một sự kiện hiếm hoi, nhưng anh ấy đã có kế hoạch gặp...”, anh nhỏ giọng dần. Một phụ nữ. “Có một cô ca sĩ opera người Hy Lạp đang đi tìm một người bảo trợ mới...”
Pippa gật đầu. “Em hiểu.”
Cô chưa hiểu được đâu. Chưa hiểu chút nào hết.
Anh sẽ phải gặp cô ấy vào một đêm khác thôi, Cross vừa cười vừa nói. Em hứa, thêm vài tiếng nữa sẽ chẳng hề thay đổi phẩm chất của cô ta... hay việc tương lai anh là một bá tước.
Anh không mấy tin tưởng vào lời hứa của em, Baine đã quát. Không phải em đã hứa với em gái chúng ta là sẽ làm người tháp tùng cho nó tối nay sao?
Chẳng có ai mong em giữ lời hứa đâu.
Cross vẫn có thể nhớ rõ vẻ giận dữ và thất vọng trong mắt Baine. Về điều đó thì em nói đúng đấy.
“Bọn anh đã tranh cãi, nhưng anh đã thắng... anh đâu có thèm quan tâm xem liệu Lavinia có người tháp tùng hay không, song điều đó lại quan trọng với Baine nên anh ấy không còn lựa chọn nào ngoài việc đưa con bé đi. Họ tới bữa tiệc của nó. Anh tới Knight’s.”
Cằm cô há hốc khi nghe điều đó. “Tới Knight’s ư?”
“Tới Knight’s, và rồi...” Anh do dự trước lời thú nhận tiếp theo... biết rằng nó sẽ thay đổi mọi thứ. Biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể rút nó lại. Biết rằng cô phải được biết và nó có khả năng sẽ cứu cô nhiều hơn bất kỳ điều gì anh có thể nói. “Và rồi tới chỗ cô ca sĩ opera của Baine.”
Cô nhắm mắt lại khi nghe điều đó, và anh càng căm ghét bản thân hơn sau bảy năm đã trôi qua. Sự phản bội đối với Baine giờ có thêm một chủ nợ nữa - Pippa. Nhưng đây là mục đích của anh còn gì? Xua cô tránh xa Knight, tránh xa anh và đuổi cô vào vòng tay gã bá tước của cô, không phải sao?
Từng gam cơ thể anh đều phản đối điều đó nhưng vì đã dành ra nhiều năm trời để kiểm soát cơ thể mình, anh sẽ không dừng lại vào lúc này.
“Anh đang nằm trong tay người tình tương lai của anh ấy khi cỗ xe bị văng một bánh lúc quành góc.” Giọng anh kiên quyết và vô cảm. “Baine, người lái xe, và một người hầu mất mạng ngay lập tức. Một người hầu nữa chết vào ngày hôm sao.”
“Còn Lavinia”, Pippa nói lặng lẽ.
“Lavinia bị tàn tật, tương lai tươi sáng của con bé tiêu tan.” Nắm tay anh siết chặt lại. “Anh đã gây ra điều đó với nó. Nếu anh ở đó...”
Lúc ấy cô vươn tay chạm vào anh, bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh thật chặt. “Không.”
Anh lắc đầu. “Anh đã giết anh ấy, cũng gần như chính anh đã chĩa súng vào đầu anh ấy và kéo cò. Nếu anh ở đó thì anh ấy vẫn còn sống.”
“Và anh sẽ chết!”, cô nói gay gắt, thu hút sự chú ý của anh về với đôi mắt xanh đẫm lệ của mình. “Và anh sẽ chết.”
“Em không thấy sao, Pippa... anh đáng chết. Anh là gã xấu xa. Đứa con tội lỗi. Anh là kẻ đánh bạc, nói dối, ăn gian và trộm cắp. Anh có một người anh trai tử tế và một cô em gái thánh thiện, còn anh thì không hề, tối hôm ấy địa ngục đã đến tìm anh và nghĩ rằng nó sẽ thấy anh trong cỗ xe đó. Nhưng thay vào đó, nó thấy họ và đã cướp họ đi.”
Cô lắc đầu. “Không. Chuyện đó không phải lỗi của anh.”
Chúa ơi, anh muốn tin cô biết bao!
“Thậm chí sau tai nạn ấy anh cũng không dừng lại. Anh vẫn tiếp tục... tiếp tục tới các sòng bạc... tiếp tục thắng. Cố chôn vùi tội lỗi bằng thật nhiều tội lỗi.” Anh chưa từng kể chuyện này với ai Song không biết vì sao lại kể nó cho cô. Có lẽ là để lý giải bản chất của anh. Vì sao anh không thích hợp với cô. “Em không thấy ư, Pippa... Người chết đáng ra phải là anh.”
Một giọt nước mắt lăn xuống má cô. “Không”, Pippa thì thầm, lao vào người anh, để anh bắt và ôm lấy cô trong đôi tay dài, nhấc cô khỏi sàn, ép cô vào người và giữ cô lại đó. “Không”, cô lặp lại, nỗi thống khổ trong âm thanh ấy khiến anh nhức nhối.
“Đó là điều cha anh nói. Ông ấy ghét anh.” Cô định ngắt lời, nhưng anh ngăn cô lại. “Không. Ông ấy ghét anh. Và sau tai nạn, ông ấy không thể nhìn anh. Mẹ anh cũng vậy. Bọn anh không biết Lavinia sẽ sống hay chết... chân con bé gãy đến ba chỗ, con bé mê sảng vì sốt. Và họ không cho anh lại gần nó. Suốt một tuần, mẹ anh không nói chuyện với anh và cha anh...” Anh do dự, nỗi đau đớn trong ký ức ấy bùng lên trong giây lát trước khi anh tiếp tục, “Cha anh đã nói năm từ. Hết lần này đến lần khác. Đáng ra phải là mày”.
“Jasper”, cô thì thầm tên thánh của anh trong bóng tối, và một phần trong anh vốn đã bị chôn vùi từ rất lâu, phản ứng lại với tiếng gọi ấy. “Khi ấy cha anh đang đau khổ. Ông ấy không có ý đó đâu. Nhất định không.”
Anh lờ đi câu nói ấy lẫn sự đau đớn trong đó. “Họ không thể nhìn anh, nên anh bỏ đi.”
Anh nhìn vào đôi mắt xanh của cô. Thấy rõ vẻ thấu hiểu trong đó. “Anh đã đi đâu?”
“Nơi duy nhất anh có thể nghĩ ra.” Anh dừng lại, biết rằng đây chính là phần quan trọng nhất của cả câu chuyện. Cân nhắc từng từ.
Anh không cần che giấu cô. Cô đã biết rồi. “Tới Knight’s.”
“Anh đã cờ bạc nhiều ngày liền. Liên tục. Không ngủ. Anh đi từ bàn bài dưới sảnh sòng bạc lên những chiếc giường bên trên... cố quên mình trong cờ bạc và phụ nữ.” Anh dừng lại, ghét câu chuyện đó. Ghét thằng nhóc từng là mình khi xưa. “Anh đã thề không ngoái lại.”
“Orpheus”, cô nói.
Một khóe miệng anh nhếch lên. “Em quá thông minh.”
Cô mỉm cười. “Khi ở với anh thì em thường thông minh hơn.”
Câu nói đó làm anh nhớ ra mình thích người phụ nữ này đến mức nào. Và không nên thích cô đến mức nào. “Ngược lại với Orpheus. Từ trái đất xuống địa ngục. Đầy đau đớn, tội lỗi và đủ thói hư tật xấu. Anh không nên sống đến giờ này để kể chuyện.”
“Nhưng anh vẫn đang sống.”
Anh gật đầu. “Anh sống, nhưng Baine thì không, anh khỏe nhưng Lavinia phải chịu đau đớn.”
“Đó không phải lỗi của anh.” Cô lại lao vào vòng tay anh, ôm lấy anh và nhắc lại câu nói đó trong ngực anh. “Đó không phải lỗi của anh.”
Anh muốn tin cô lắm. Nhưng lỗi lầm của anh vẫn là sự thật.
“Có đấy.” Anh ôm cô và thú nhận tội lỗi của mình với mái tóc màu râu ngô xinh đẹp của cô. “Anh đã giết anh trai mình. Đó là tội lỗi mà anh phải mang trên mình[8].”
Cô nghe thấy... sững lại. Ngẩng lên nhìn anh. Và Pippa thông minh của anh hiểu ngay. “Tội lỗi mà anh phải mang trên mình.” Anh cười rầu rĩ. “Đó là lý do anh lấy cái tên đó. Cross.”
“Để nhớ anh từ đâu tới. Để hồi tưởng quá khứ tội lỗi.”
“Em ghét nó.”
Anh buông cô ra. “Em sẽ không ở gần nó nữa, tình yêu của anh.”
Đôi mắt xanh dương tuyệt đẹp của cô mở to và trở nên buồn bã trước câu nói ấy, và chính anh mới là người thấy căm ghét... ghét buổi tối hôm nay, ghét tình thế của họ và ghét cả chính mình. Anh thốt ra tiếng chửi thề gay gắt dưới ánh nến. “Anh không thể cứu họ”, anh thú nhận trước khi hứa hẹn. “Nhưng, khỉ thật... anh có thể cứu em.”
Cô giật người ra. “Cứu em ư?”
“Knight biết em là ai. Ông ta sẽ hủy hoại em nếu anh không ngăn cản ông ta.”
“Ngăn cản ông ta bằng cách nào?” Anh nhìn vào mắt cô, và cô hiểu ngay. Anh có thể nhận ra điều đó trong giọng cô. “Ngăn cản ông ta bằng cách nào?”
“Anh cưới con gái ông ta, ông ta giữ bí mật cho em.”
Cô cứng người lại trong tay anh, lông mày nhíu chặt. “Em chẳng thèm quan tâm dù ông ta có kể cho cả thế giới biết bí mật của em đi nữa.”
Tất nhiên là cô sẽ quan tâm khi Knight đưa câu chuyện họ ở cùng nhau vào tai giới quý tộc và Castleton, khi nó hủy hoại hôn nhân của cô, tương lai của cô cũng như hạnh phúc của em gái cô và khi cha mẹ chẳng thèm nhìn mặt cô nữa. “Em nên quan tâm. Em còn một cuộc đời phải sống. Em còn một gia đình phải nghĩ đến. Em có một bá tước phải cưới. Anh sẽ không gánh tội danh hủy hoại em đâu. Anh sẽ không mang nó theo cùng những tội lỗi khác đâu.”
Cô đứng thẳng người dậy, chẳng thèm quan tâm đến việc mình ăn mặc không chỉnh tề và khó mà trông xinh đẹp cho được. Tất nhiên, điều đó chẳng quan trọng. Cô là nữ hoàng. “Em không cần cứu. Em rất ổn. Đối với một người đàn ông tai tiếng, xấu xa, anh quá sẵn sàng gánh trách nhiệm ấy.”
“Em là trách nhiệm của anh.” Cô không hiểu điều đó sao? “Em đã trở thành trách nhiệm của anh ngay từ khi em bước vào văn phòng anh.”
Cô đã là của anh ngay từ đầu.
Mắt cô nheo lại. “Em đâu có tìm người trông trẻ.”
Nỗi giận dữ bùng lên. Anh túm lấy vai cô và đưa ra lời hứa của mình. “Em cũng chẳng có lựa chọn nào đâu. Anh đã dành nhiều năm trời để chuộc lỗi, tuyệt vọng tránh phá hoại thêm bất kỳ điều gì nữa. Anh sẽ không để em lại gần nó hay bị nó chạm tới.” Lời nói của anh thốt ra như một cơn lũ tuyệt vọng... đầy vẻ hoảng hốt mà anh không thể chối bỏ. “Khỉ thật, Pippa, anh phải làm việc này. Em không hiểu sao?”
“Em không hiểu.” Nỗi hốt hoảng cũng tràn ngập trong giọng nói của cô lẫn cái cách các ngón tay cô túm chặt tay anh. “Em thì sao? Thế còn trách nhiệm của em đâu? Anh nghĩ em sẽ không cảm thấy có trách nhiệm nặng nề đối với việc anh phải cưới một người phụ nữ mình không biết chỉ vì cái danh dự vớ vẩn nào đó ư?”
“Nó không hề vớ vẩn”, anh nói. “Đây là những gì anh có thể trao cho em.” Anh túm lấy cô rồi kéo cô lại gần. Ước gì nó là mãi mãi. “Em không hiểu ư, em yêu? Cứu em... đó là mục đích của anh. Anh đã cố gắng hết sức...” Giọng anh nhỏ dần.
“Để làm gì?” Khi anh không đáp lại ngay, cô nói thêm, “Jasper?”.
Có lẽ do câu hỏi dịu dàng ấy cùng tên anh được thốt ra từ môi cô, và một điều gì đó mà anh không dám gọi tên trong đôi mắt xanh của cô... hoặc có lẽ chỉ đơn giản là do sự hiện diện của cô, anh mới nói ra sự thật. “Để chuộc lỗi. Nếu không vì anh... Baine sẽ vẫn sống và Lavinia sẽ vẫn ổn.”
“Lavinia đã chọn cuộc sống của mình”, Pippa cãi. “Cô ấy có một người chồng và những đứa con...”
“Một người chồng đang mắc nợ Knight. Những đứa con phải lớn lên dưới bóng người cha vô dụng. Một cuộc hôn nhân phát sinh vì cha anh sợ rằng ông sẽ không bao giờ thoát khỏi cô con gái tàn tật của mình.”
Cô lắc đầu. “Đó không phải lỗi của anh.”
“Tất nhiên là phải!”, anh thốt ra, quay phắt người đi. “Tất cả là lỗi của anh. Anh đã dành sáu năm vừa rồi cố gắng viết lại nó, nhưng nó là quá khứ của anh, tài sản của anh. Anh chọn là người giao thiệp với những cô gái ở Thiên Thần và cố gắng giữ an toàn cho họ. Ngay giây phút họ muốn thoát ra... ngay khoảnh khắc họ chọn cho mình một cuộc sống khác, anh giúp họ. Họ đến với anh, anh đưa họ ra. Anh đã giúp hàng chục người trong số bọn họ... tìm chỗ cho họ, tìm những công việc đứng chứ không phải nằm tại các điền trang nông thôn mà họ có thể an toàn khi ở đó... Tất cả bọn họ đều tượng trưng cho con bé.”
Cho cô em gái mà anh không thể cứu, cho cuộc đời đã bị anh phá hủy.
Cho người anh trai mà anh đã chiếm đoạt cuộc sống hệt như thể chính tay anh đã nghiền nát cỗ xe đó.
“Đó không phải lỗi của anh”, cô lặp lại. “Anh chẳng thể nào biết được.”
Anh đã nghĩ đến câu đó cả trăm lần. Cả triệu lần. Nhưng chúng chưa từng an ủi được anh. “Nếu Baine trở thành bá tước... anh ấy sẽ có con thừa kế. Anh ấy sẽ có con trai cũng như cuộc sống mà mình xứng đáng được có.”
“Cuộc sống mà anh cũng xứng đáng được có.”
Câu nói đó mang đến viễn cảnh về cuộc sống ấy - hình ảnh những cô bé đeo kính tóc vàng nhỏ nhắn và những cậu bé tươi cười đang bắt ếch giữa cái nóng mùa hè vùng Devonshire. Về mẹ chúng. Về vợ anh. “Đó là sai lầm của em đấy. Anh không xứng đáng với nó. Anh đã cướp nó từ tay anh ấy. Anh đã trộm nó khi đang nằm trong vòng tay nhân tình của anh ấy.”
Cô cứng người lại trước câu nói đó. “Nhân tình của anh ấy. Đó là lý do anh không chạm vào em. Không hôn em. Vì sao anh không... với những phụ nữ khác.” Làm thế quái nào mà cô biết được điều đó chứ? Cô trả lời trước khi anh kịp hỏi, “Cô gái ở bàn bài... và cô Tasser... cả hai người họ đều ngụ ý thế...”.
Khỉ thật. “Vậy sao?” Đó không phải là một câu hỏi.
Cô ghim chặt anh bằng ánh mắt xanh thấu hiểu. “Nó là sự thật phải không?”
Anh có thể nói dối. Anh đã dành hơn nửa thập kỷ qua thuyết phục Luân Đôn rằng mình không hề chấm dứt lối xử sự phóng đãng và đã biến phụ nữ thành nghề nghiệp cả đời. Anh có thể nói dối và cô sẽ không bao giờ khám phá ra sự thật.
Nhưng anh không muốn nói dối cô về chuyện này. “Sáu năm rồi.”
“Từ lần cuối anh ngủ cùng một người phụ nữ à?”
Anh không nói gì và sự thật nằm trong chính sự im lặng đó.
Cô gặng hỏi, mắt mở to. “Từ lần cuối anh ngủ cùng bất kỳ người phụ nữ nào à?”
Nghe giọng cô có vẻ rất sốc. “Bất kỳ người phụ nữ nào.”
“Nhưng... danh tiếng của anh. Anh là một người tình huyền thoại!”
Anh nghiêng đầu. “Anh đã bảo em là đừng nên tin vào tất cả những gì nghe được trong các thẩm mỹ viện rồi.”
“Thứ lỗi cho em nhé, nhưng nếu em nhớ không nhầm thì anh thực sự đã cởi quần áo của em mà không dùng đến tay còn gì.”
Hình ảnh cô ngồi trong văn phòng và vắt chân lên ghế của anh lóe lên. Mang đến nhiều niềm vui hơn anh muốn thú nhận. Anh nhìn vào mắt cô. “May mắn thôi.”
“Anh không tin vào nó còn gì.”
Cô thật phi thường. Bạn đời hoàn hảo của anh.
“Sáu năm mà không chạm vào một người phụ nữ nào”, cô nói một cách kính sợ.
Anh dừng lại. “Cho tới tối nay.”
“Cho tới khi gặp em”, cô thở.
Anh muốn chia sẻ hơi thở đó, muốn chạm vào cô lần nữa. “Anh không thể ngăn mình lại khi ở cùng em.”
Pippa nở một nụ cười hết sức thỏa mãn trên môi khiến toàn thân Cross lập tức trở nên nặng nề và căng cứng, dù cho anh vừa lặp lại lời thề sẽ không chạm vào cô. Sẽ không quên mình trong cô. Cho dù bây giờ cô đã sở hữu từng phân từng phân vô giá trị của anh.
“Vậy ra đó chính là hình phạt của anh? Sự sám hối của anh? Chay tịnh à?”
“Phải.” Từ chay tịnh thốt ra từ môi cô nghe thật ngớ ngẩn. Nó không có chỗ khi anh ở gần Philippa Marbury. Không khi cô rõ ràng là dành cho anh.
Mười lăm phút trong hốc tường ở Thiên Thần chưa đủ.
Một cuộc đời cũng chẳng đủ được.
“Anh không thể. Không phải với em, Pippa. Em sắp cưới.”
Cô do dự, rồi thì thào, “Cưới một người khác”.
Anh nhức nhối trước câu nói đó. “Phải. Một người khác.”
“Giống như anh.”
“Phải.” Sự sám hối cuối cùng của anh.
Cô đưa một tay lên, áp lòng bàn tay mềm mại lên má anh và anh không thể cưỡng lại việc nắm lấy nó, giữ nguyên sự tiếp xúc của cô tại nơi đó. Tận hưởng nó. “Jasper.” Âm thanh đó thì thầm lan tỏa trong anh và anh yêu cái cách tên Thánh của mình được thốt ra trên môi cô. Muốn nghe đi nghe lại nó, mãi mãi. Nếu là một người đàn ông khác thì hẳn là anh còn có cơ hội.
Nhưng anh phải rời khỏi cô.
Cô không phải của anh để anh được chạm vào.
“Jasper”, cô lại thì thầm, kiễng đôi chân trần lên, vòng tay qua cổ anh, ép cơ thể xinh đẹp vào người anh, không có gì trừ một mảnh vải lanh chắn giữa tay anh và làn da mịn màng, đáng yêu.
Anh không nên.
Từng phân một trên cơ thể anh nhức nhối vì cô - hậu quả của việc không có cô quá lâu rồi sau đó là có cô quá ngắn ngủi. Anh muốn nhấc cô lên, quăng cô lên giường, và chiếm lấy cô... chỉ một lần mà thôi.
Nó sẽ chẳng bao giờ đủ được.
“Nếu anh thực sự muốn cứu em...”, Pippa thì thầm, môi cô ở gần anh một cách thảm khốc.
“Anh muốn lắm”, anh thú nhận. “Chúa giúp anh... anh không thể chịu đựng nổi ý nghĩ em phải chịu đau đớn.”
“Nhưng anh đã làm em đau. Thậm chí bây giờ anh cũng làm em đau.” Giọng cô trầm và dịu dàng, phảng phất một vẻ xấu xa quyến rũ chẳng thể cưỡng lại mà anh không hề mong đợi.
Tay anh ôm lấy eo cô, say mê hơi nóng toát ra qua chiếc váy ngủ của cô. “Hãy cho anh biết cách chấm dứt điều đó”, anh nói... đã biết câu trả lời.
“Hãy muốn em đi!”, cô nói.
“Anh muốn em.” Anh đã muốn cô ngay từ khoảnh khắc gặp cô. Cả trước đó nữa. “Anh muốn từng phân một của em... Anh muốn trí óc, cơ thể và linh hồn em.” Anh do dự, lời nói thốt ra thật nhức nhối. “Anh chưa từng muốn một điều gì nhiều như muốn em.”
Các ngón tay cô luồn vào tóc anh, lồng giữa những sợi tóc. “Chạm vào em đi.”
Anh không thể từ chối cô. Anh không thể cưỡng lại việc quay đầu.
Liếc một cái thôi. Một đêm thôi.
Đó là tất cả những gì anh có thể có. Nó nhiều hơn tất cả những gì anh xứng đáng được nhận.
Một đêm thôi, rồi anh sẽ để cô lại thế giới lý tưởng, hoàn hảo của cô.
Một đêm thôi, rồi anh sẽ quay lại địa ngục của mình.
“Anh sẽ không hủy hoại cuộc đời em, Pippa. Anh sẽ không để em bị hủy diệt.”
Cô ấn môi vào môi anh, làn da mềm mại khiến anh điên cuồng, và cô thì thầm khẽ khàng đến mức anh gần như không nghe rõ. “Em yêu anh.”
Câu nói đó xuyên qua người anh như tên bắn, và anh không thể ngăn mình bế cô lên tay để trao cho cả hai người những gì họ muốn. Đó là điều sẽ thay đổi mọi thứ nhưng đồng thời cũng chẳng thay đổi được gì. Anh bế cô áp vào người, mê say cách cô đi theo hướng dẫn của anh, ép người vào người anh, rê miệng dọc quai hàm của anh, làm anh bốc cháy.
Cô không nên yêu anh.
Anh không xứng đáng với tình yêu đó.
Không xứng đáng với cô.
“Anh là một người đàn ông phi thường”, cô nói, môi đặt bên tai anh. “Em không thể ngăn nó lại được.”
Một đêm sẽ hủy diệt anh.
Nhưng anh không có cách nào cưỡng lại cô. Đầu óc uyên bác của cô. Khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Chưa bao giờ có thể.
-------------
[8] Nguyên văn: “The cross I bear”, một câu thành ngữ trong tiếng Anh hay được dùng với ý nghĩa phải gánh chịu một khó khăn, trắc trở nào đó.
One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt) One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt) - Sarah Maclean One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt)