Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Chương 14
Ôi trời ơi!
Dường như chủ đề quái vật tàn bạo và dục vọng thể xác được nhắc đến trong lời thề cưới không chỉ dành cho chú rể.
Cả cuộc đời này tôi chưa từng cảm nhận điều gì... đến thế.
Phi thường.
Ấn tượng.
Cảm xúc.
Phi khoa học.
Nhật ký khoa học của tiểu thư Philippa Marbury
30 tháng Ba, 1831; sáu ngày trước đám cưới
Cross rời khỏi Pippa ngay lập tức, để Temple bảo vệ cô, dù căm ghét ý nghĩ cô ở trong câu lạc bộ cùng một người đàn ông khác, ngoài sự bảo vệ của anh. Ngoài tầm mắt anh.
Ngoài vòng tay anh.
Anh muốn cô về nhà. An toàn. Tránh xa nơi đây và những kẻ xấu xa này. Anh muốn ở cùng cô. Anh khựng lại khi đang kéo khóa chiếc quần mới, suy nghĩ ấy làm anh bối rối.
Anh muốn ở cùng cô trong nhà mình.
Không phải trong cái văn phòng lộn xộn hay trên chiếc giường tồi tàn, tạm bợ. Mà ở ngôi nhà lớn của anh. Nơi anh chưa từng đưa một người phụ nữ nào đến. Nơi anh hiếm khi ngụ lại. Nơi quỷ dữ luôn rình rập.
Pippa sẽ không đầu hàng lũ quỷ dữ.
Một bên miệng anh nhếch lên trước suy nghĩ ấy. Pippa sẽ xua đuổi mọi con quỷ bám đuổi anh bằng đầu óc logic, tràng câu hỏi không dứt, và những ve vuốt an tâm đến không thể tin nổi của mình. Những ve vuốt mà anh thấy mình tương đối tuyệt vọng muốn được trải nghiệm thêm lần nữa.
Anh muốn được cô chạm vào cũng như được chạm vào cô ở tất cả mọi nơi. Anh muốn khám phá cô, ôm cô, hôn cô và biến cô thành của mình theo mọi cách có thể tưởng tượng ra.
Cô muốn hiểu dục vọng sao? Anh có thể cho cô thấy. Vẫn còn thời gian. Cô còn sáu ngày trước khi cưới Castleton.
Không đủ thời gian.
Có thứ gì đó trong ngực anh thít lại trước suy nghĩ ấy.
Cô sắp cưới Castleton.
Anh ngồi xuống và xỏ đôi bốt một cách giận dữ.
Tôi sẽ làm việc đó vì tôi đã đồng ý, và tôi căm ghét sự dối trá.
Khỉ thật! Cô đã đính hôn với gã đàn ông tầm thường, tẻ nhạt và ngu ngốc đó.
Cũng không ngốc lắm. Rốt cuộc thì anh ta đã cầu hôn Pippa. Chộp lấy cô trong khi những người đàn ông Anh quốc còn lại mải nhìn đi chỗ khác.
Nhưng cô đã lên đỉnh trong vòng tay Cross. Ở miệng anh. Điều đó không có nghĩa lý gì sao?
Anh chẳng thể làm được gì để ngăn nó lại hết. Cô xứng đáng có được đám cưới hoàn hảo với vị bá tước đẹp trai dù đầu óc có chút ngu muội của mình. Cô xứng đáng có được một người đàn ông không bị quỷ dữ bám đuổi và có thể trao cho cô một mái ấm cùng lũ ngựa và chó. Một gia đình.
Những đứa trẻ tóc vàng nhỏ xinh, mỗi đứa đeo một cặp kính, mỉm cười ngước lên nhìn mẹ chúng lại xuất hiện. Nhìn anh.
Anh gạt hình ảnh đó đi và đứng dậy, vuốt thẳng áo khoác.
Bất khả thi.
Philipa Marbury không dành cho anh. Không phải về lâu về dài. Anh có thể trao cho cô mọi thứ cô muốn vào lúc này, dạy cho cô về cơ thể, dục vọng và nhu cầu của mình cũng như chuẩn bị cho cô được đòi hỏi những gì cô muốn.
Đòi hỏi chồng cô.
Anh nuốt xuống một tiếng chửi thề.
Sáu ngày là đủ.
Anh giật tung cửa văn phòng ra, gần như kéo nó khỏi bản lề và hướng tới thư viện của Thiên Thần Sa Ngã, nơi Knight đang chờ sẵn. Cho người gác cửa lui, Cross hít một hơi thật sâu và bước vào, lấy lại sự tự chủ. Tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.
Knight giận tím gan. Một múi cơ ở quai hàm ông ta giần giật khi ông ta quay ra cửa, đôi mắt xanh dương băng giá tràn đầy vẻ căm ghét.
Cross thấy hài lòng vì ít nhất tối này chuyện này cũng diễn biến tốt đẹp và nằm trong tầm kiểm soát của mình. Dẫu vậy một chút cảm giác bất an làm chiến thắng mờ đi, Knight không đến một mình.
Một cô gái ngồi nghiêm nghị trên cái ghế lưng cao ở giữa phòng, tay đặt trên bộ váy len màu xanh lục, mắt nhìn xuống, như thể muốn mình trở nên vô hình. Cô ta cũng khá xinh - da trắng, những lọn tóc đen loăn xoăn, cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn cong lên thành hình cánh cung dù cho trông cô ta chẳng vui vẻ chút nào.
Thật vậy, nỗi khốn khổ trở thành danh tính của cô ta.
Để cửa phòng đóng lại sau lưng, Cross nhìn vào đôi mắt xanh dương băng giá của đối thủ. “Ông không phải một người cha tốt đẹp gì nhỉ... dẫn con gái đi thăm quan những sòng bạc khét tiếng của Luân Đôn giữa đêm thế sao?”
Knight không đáp trả câu sỉ nhục đó, thay vào đó quay người rời khỏi chỗ chiếc tủ mình đang đứng cạnh, hoàn toàn bỏ mặc cô con gái. “Cậu nghĩ mình đã thắng sao? Chỉ với một đêm này ư?”
Cross ngồi xuống một cái ghế to khác, duỗi đôi chân dài và cố hết sức để ra vẻ chán chường. Anh muốn xử lý cho xong vụ đối đầu này đi. Anh đưa mắt lại nhìn Knight. “Tôi biết mình đã thắng. Năm mươi người chơi lớn nhất của ông ngay lúc này đây đang thua ở bàn của tôi. Và chỉ cần một lời là tôi có thể giữ họ chơi mãi mãi ở đó.”
Knight nghiến răng. “Cậu không muốn họ. Họ quá hèn kém đối với câu lạc bộ quý giá của cậu. Những người khác sẽ không bao giờ cho phép những kẻ du thủ du thực đó có tên trên sổ sách của Thiên Thần.”
“Những người khác sẽ làm theo ý tôi. Vận rủi của ông là vật hiến tế mà chúng tôi tạo ra để đảm rằng bảo ông hiểu được vị trí của mình. Ông là kết quả từ lòng nhân từ của bọn tôi, Digger. Ông tồn tại vì chúng tôi chưa muốn hạ bệ ông. Đến lúc ông nhận ra rằng câu lạc bộ cũng như quyền lực của chúng tôi sẽ mãi mãi vượt xa tầm với của ông rồi. Knight’s tồn tại hoàn toàn chỉ nhờ thiện ý của chúng tôi. Nếu muốn, tôi có thể làm ông bị hủy diệt. Và tôi sẽ không để người khác thử mình đâu.”
Knight nheo mắt nhìn anh. “Cậu lúc nào cũng thích xem tôi là đối thủ.”
Cross không nao núng. “Chẳng có xem gì hết.”
“Từng có thời tôi là người gần gũi nhất với hai chữ bạn bè mà cậu có đấy.”
“Tôi thì không nhớ như thế.”
Knight nhún vai, không hứng thú hâm nóng lại quá khứ. “Cậu đã quên món nợ của Lavinia rồi à? Cô ấy vẫn nợ tôi. Không thế này thì thế khác.”
Tên em gái Cross phát ra khỏi miệng Knight khiến anh muốn đập vỡ thứ gì đó nhưng anh vẫn ngồi im. “Tôi sẽ trả món nợ đó. Ông sẽ cấm Dunblade bước chân vào sòng bạc. Mãi mãi. Và ông sẽ để yên cho em gái tôi. Cũng mãi mãi.”
Knight nhướng hàng lông mày đen và nhấc cái gậy đầu bạc của mình lên để ngắm nghía tay cầm được chế tác tuyệt hảo của nó. “Không thì sao?”
Cross cúi người về phía trước, để cơn giận phát tiết. “Không thì tôi sẽ lấy hết tất cả bọn họ. Đến tận người chơi cuối cùng.”
Knight nhún một bả vai lên. “Trên đời này có nhiều người chơi lắm.”
“Và tôi sẽ lấy hết tất cả bọn họ.” Anh dừng lại, rồi nói thêm, “Hết lần này tới lần khác, tôi sẽ bóp nghẹt két tiền của Knight’s cho tới khi ông không trả nổi tiền nến để thắp sáng bàn bài nữa”.
Vẻ ngưỡng mộ lóe lên trong mắt Digger. “Cậu sẽ là một cậu con rể tốt của tôi đấy.”
“Tôi sẽ gặp ông dưới địa ngục trước.”
Maggie Knight có phản ứng đối với câu nói đó, đầu ngẩng phắt dậy, mắt mở to, như một con nai dưới tầm ngắm của thợ săn. “Cha muốn con cưới anh ta ư?” Cô ta không hề biết chuyện. Cross kiềm chế thôi thúc nói gì đó để an ủi cô ta.
“Đừng để sự thô bỉ này lừa mày.” Knight còn chẳng thèm nhìn cô ta. “Anh ta sẽ biến mày thành một nữ bá tước đấy.”
“Nhưng con không muốn làm một nữ bá tước.”
“Mày muốn làm những gì tao bảo mày muốn.”
“Tôi sợ rằng muốn chẳng làm được gì đâu”, Cross nói, chấm dứt cuộc nói chuyện bằng cách đứng dậy và đi ra cửa. “Cho tôi xin lỗi, thưa cô Knight, nhưng tôi sẽ không cưới cô!”
Cô ta thở ra. “Thật nhẹ nhõm!”
Lông mày Cross nhếch lên. “Đúng là vậy nhỉ?”
“Không ai nên thấy nhẹ nhõm hết.” Digger quay sang nhìn Cross. “Chúng ta đã quen nhau lâu rồi đúng không, Cross? Lâu hơn so với bất kỳ gã quý tộc nào mà cậu gọi là cộng sự đó.”
Cross đứng dậy. “Tôi có một lượng người chơi tương đối ấn tượng trong sòng bạc tối nay, Digger. Nhiều hơn tôi dự kiến ban đầu. Tôi sợ rằng mình không có thì giờ hoài cổ đâu. Mai ông sẽ nhận được tiền nợ của Dunblade. Hoặc tôi sẽ chiếm Knight’s. Từng người chơi một. Từng viên gạch một.”
Anh với lấy tay nắm cửa, đang vội nghĩ đến đích đến kế tiếp của mình.
Đến Pippa.
Đến mùi vị và hương thơm của cô, đến cái miệng khôn lanh và đôi mắt lấp lánh của cô, đến sự tò mò của cô. Cô đang ở đâu đó trong tòa nhà này, có khả năng đang đánh bạc, phỏng vấn một gái bán hoa, hoặc làm việc tai tiếng khác, và anh muốn ở gần cô.
Đến tuyệt vọng. Cô là thuốc phiện. Chỉ nếm thử một lần mà anh không thể kìm mình lại nữa.
Hồi nãy có thứ gì đó đã thay đổi trong bóng tối.
Sai rồi.
Thứ gì đó đã thay đổi từ trước đó nữa.
Anh thấy mình tương đối tuyệt vọng muốn khám phá nó.
Sáu ngày. Anh sẽ không phí phạm thêm một giây nào trong căn phòng này nữa. Anh mở cửa. Chưa đầy một tuần nữa anh sẽ rời khỏi cô. Cô sẽ là khoái lạc, là vị ngọt chỉ đến một lần, là sai lầm chỉ phạm phải một lần của anh.
Và sau đó, anh sẽ quay lại cuộc đời của mình.
“Xem ra tôi phải thêm mật vào hũ rồi. Tôi có nên cho thêm Philippa Marbury vào không nhỉ?”
Câu nói đó làm Cross lạnh toát người, và anh chậm rãi xoay người lại, cánh cửa vừa mở rơi vào quên lãng. “Ông vừa nói gì?”
Knight cười tự mãn, ánh mắt toát lên vẻ hiểu biết lạnh lùng. “À, giờ thì tôi được cậu chú ý đến rồi đấy. Cậu không nên bỏ Sally lại câu lạc bộ mới đúng. Gái điếm dễ bị thuyết phục thành kẻ phản bội lắm!”
Cảm giác khiếp đảm lan rộng trong dạ dày Cross khi ông ta tiếp tục nói, “Có thể tôi không hay được người ta nói là một thiên tài vĩ đại giống cậu, nhưng tôi có cách của riêng mình đối với lũ gái điếm. Cho thêm vài đồng bảng là Sally kể hết những gì tôi cần biết. Kế hoạch dụ dỗ những người chơi lớn của tôi tới Địa Ngục. Tên tất cả những cô gái giúp đỡ cậu... tiện thể lúc này, tất cả bọn chúng đã bị đuổi ra đường rồi... và quan trọng hơn là tên của quý cô đã xuất hiện trong văn phòng của cậu khi cậu đang bày mưu giết tôi. Cô gái tóc vàng, đeo kính và kỳ cục.” Knight ngả gót chân ra sau, cách nói sai trọng âm của ông ta quay trở lại. “Cô nàng đó nghe quen thuộc ghê nhỉ!”
Cross có thể thấy chuyện gì sẽ xảy ra. Một cỗ xe lồng lên quá nhanh tới mức không thể cản lại.
“Philippa Marbury. Con gái của Hầu tước Needham và Dolby. Nữ hầu tước tương lai của Castleton. Và các chị em của cô ta... ái chà! Một người sắp cưới Tottenham và người còn lại là Phu nhân Bourne!” Âm thanh dài và trầm từ tiếng huýt sáo của Knight làm Cross tràn ngập phẫn nộ. “Ấn tượng lắm đúng không? Không muốn thấy họ bị hủy hoại. Tôi cá là Bourne cũng không muốn. Thật khủng khiếp đối với tiểu thư Philippa khi bị phát hiện đang lang thang trong một sòng bạc. Và còn với cả danh tiếng của một gã vô lại khét tiếng như cậu nữa chứ? Sao nào, cô ta sẽ chẳng bao giờ được phép đặt chân vào xã hội thượng lưu nữa. Không nghi ngờ gì là bà già Castleton sẽ chẳng cho phép cậu con trai bé bỏng cưới cô ta đâu.”
Cross cứng người lại trước ngụ ý trong câu nói đó.
Anh phải thấy trước chuyện này mới đúng.
Ký ức sáu năm trước lóe lên, người đàn ông trung niên cúi người nhìn xuống Cross đang suýt chết vì vừa phải chịu trận đòn dưới bàn tay lũ tay sai của Knight.
Bảo hiểm.
Anh nên biết trước là Knight sẽ có một kế hoạch dự phòng. Một chính sách bảo hiểm. Cũng nên biết trước rằng đó sẽ là Pippa.
Điều anh không ngờ tới là mức độ tức giận mà mình cảm thấy.
Chưa đầy ba sải chân, anh đã tới cạnh Knight, một bàn tay lớn túm lấy cổ ông ta và quăng ông ta vào tủ tường, làm kính kêu loảng xoảng và một chai rượu scotch rơi xuống sàn. Anh lờ tiếng thở dốc giật mình của cô gái ngồi bên kia phòng đi. “Ông sẽ tránh xa Philippa Marbury... không thì tôi sẽ giết ông. Luật chơi đấy.”
Knight lấy lại thăng bằng và mỉm cười, như thể họ đang nói chuyện về thời tiết chứ không phải về cái chết báo trước của ông ta. “Tôi không lo đâu. Tôi chẳng có thời gian mà lại gần cô ta... khi có bao nhiêu chuyện phấn khích quanh đám cưới của con gái mình.”
“Tôi cứ nên giết ông đi thì hơn.”
Knight cười tự mãn. “Nhưng cậu sẽ không làm thế. Tôi đã cứu đời cậu, nhóc ạ. Không có tôi, cậu chắc đang say xỉn và sống dở chết dở với bệnh giang mai, nếu một trong số nửa tá chủ sòng bạc khác còn chưa đá cậu xuống sông Thames. Không có tôi, cậu hoặc đã chết hoặc sống chẳng bằng chết. Cậu nợ tôi cho dù tôi không nắm trong tay cô nàng xinh xắn của cậu. Khi ấy cậu vô dụng, yếu ớt, kém cỏi. Và tôi đã cho cậu lối thoát.”
Lời nói ấy làm Cross rùng mình, sự thật trong đó không thể chối cãi được.
Knight bỏ một cái khăn tay ra khỏi túi rồi chấm môi, kiểm tra xem có máu không. “Cậu phải cảm ơn tôi vì tất cả. Cả đế chế của cậu. Và bi kịch là cậu quá trọng danh dự để lờ nó đi. Cậu nợ tôi.”
Anh lắc đầu dù cũng biết đó là sự thật. “Không phải trả bằng việc này.”
“Tất nhiên là việc này”, Knight chế giễu. “Đến lúc cậu phải nhận ra rằng dù có là quý tộc hay không, có tiền hay không, có bếp trưởng người Pháp làm kiểng hay không, thì tôi cũng đã đi trên con đường này trước cậu và sẽ biết rõ địa hình của nó hơn cậu. Cậu không thể đánh bại tôi. Nghe nói Duncan West đang ở đây và tôi tự hỏi quý cô đó có lên tờ Tai Tiếng thứ tư không nhỉ?” Trước ánh mắt lóe sáng của Cross, Knight chỉ vào Maggie, người đang nhìn họ chằm chằm bằng đôi mắt sửng sốt và bối rối. “Cậu không cưới con gái tôi thì tôi sẽ hủy hoại cô nàng của cậu. Luật đấy.”
Cô nàng của cậu. Lời nói đó vang vọng trong đầu anh, nửa khiêu khích, nửa đói khát. Sự thật.
Cross luôn nổi tiếng vì khả năng nhìn thấu mọi khả năng có thể xảy ra trong một tình huống nào đó. Anh có thể quan sát một dãy bài và dự đoán quân kế tiếp, nhìn thấy cú đấm sắp xảy ra trong một trận quyền anh không đeo găng cũng như dự tính trước một tá nước đi trên bàn cờ vua.
Anh tự hỏi Pippa có chơi cờ vua không nhỉ.
Anh gạt suy nghĩ đó đi. Không được nghĩ về Philippa Marbury nữa. Không chạm vào cô nữa. Ngón tay anh ngứa ngáy vì điều đó, tuyệt vọng muốn có thêm những ve vuốt đã bị cấm đoán quá lâu. Anh chỉ mới được chạm vào cô đúng một nhịp tim.
Anh đã nhức nhối vì cô từ khoảnh khắc rời khỏi cô lúc nãy. Từ trước cả khi đó nữa.
Và anh quá rõ, với hiểu biết sâu sắc của một người đã kiểm soát dục vọng của mình rất lâu, là anh sẽ nhức nhối vì cô cả đời.
Nhưng anh sẽ chịu đựng sự nhức nhối đó để cứu cô.
Trong cả quãng đời thảm hại, vô giá trị của mình, một lần này Cross sẽ cứu người mà anh quan tâm.
Tôi không nên tin vào anh mới đúng.
Lời nói ban nãy của Pippa vang lên trong tai anh, châm chọc anh.
Anh sẽ cứu cô.
“Maggie không phải một quân bài tồi đâu, Cross. Con bé sẽ sinh cho cậu những người thừa kế xinh xắn.”
Cross đưa mắt lên theo lời Knight, nhìn vào mắt Maggie, nhận ra vẻ sửng sốt và thất vọng trong đó. Cô ta cũng chẳng thích cưới anh hơn anh thích cưới cô ta. Anh nhìn cô ta nghiêm trang. “Cha cô điên rồi.”
“Tôi cũng bắt đầu nhận ra điều đó”, cô ta đáp lại và Cross nghĩ rằng nếu là một tình huống khác thì anh hẳn sẽ mỉm cười trước câu nói đó.
Nhưng tình huống này không khác đi đâu được.
Chỉ có một phương án hành động duy nhất.
Anh tiến lại gần cô con gái mười chín tuổi nói thứ tiếng Pháp bập bẹ của Knight, quỳ một gối xuống trước mặt cô ta và nói, “Tôi e rằng mình không có lựa chọn nào”.
Anh đã mất đi rất nhiều người. Lần này, anh sẽ cứu được một người.
Người quan trọng nhất.
Maggie gật. “Thưa ngài, có vẻ như ít nhất chúng ta cũng có rất nhiều điểm tương đồng về mặt đó!”
Những giọt nước mắt lấp lánh ứa ra trong đôi mắt nâu của cô ta và Cross ước chi mình có thể nói điều gì đó giúp cô cảm thấy chuyện này tốt hơn. Nhưng sự thật là Meghan Margaret Knight tin rằng anh là gã đàn ông nhẫn tâm, quản lý một hang ổ và kiếm những đồng tiền xấu xa. Cô ta tin rằng anh giao du với những gã lưu manh, gái điếm, vô lại, giống cha cô ta và kết hôn với anh, khi đã được ban phước, là kết quả của hành vi tống tiền và áp bức, không hề có chút thương yêu nào.
Meghan Margaret Knight, người biết anh chưa đầy một tiếng, chưa gì đã biết rõ bản chất của anh hơn Philippa Marbury rồi.
Vậy nên, thay vì an ủi cô ta, anh nhấc một bàn tay đeo găng đang túm chặt chân váy màu xanh lục của cô ta lên, nắm chặt nó trong tay và nói, “Cô Knight, cô có thể cho tôi vinh dự trở thành chồng cô được không?”.
***
Pippa đang cực kỳ hãnh diện.
Có thể mấy tuần qua cô không mấy ấn tượng với đại sảnh thiếu ánh sáng, lặng như tờ của Thiên Thần Sa Ngã, nhưng tối nay, cuối cùng cô cũng đã hiểu sức hấp dẫn của nó. Về đêm, câu lạc bộ tràn ngập ánh sáng lẫn âm thanh, ám một mùi xấu xa mà Pippa chẳng bao giờ có thể hình dung nổi nếu không phải đang chứng kiến tận mắt.
Buổi đêm thổi sự sống vào tòa nhà đá đồ sộ này, không gian tối đen không hiểu sao lại nhấn chìm cả căn phòng trong thứ ánh sáng chói lòa, rực rỡ, tràn ngập màu sắc, âm thanh, và niềm phấn khích mà Pippa đang say sưa tận hưởng với cảm giác hứng khởi đến cuồng nhiệt.
Cô đứng ở giữa sảnh chính của câu lạc bộ, xung quanh đầy những người dự tiệc đeo mặt nạ: Đàn ông mặc vest tối màu, áo gi lê màu sắc rực rỡ dành cho lễ hội buổi tối, phụ nữ mặc những bộ váy bằng lụa và satin được thiết kế để khoe da thịt và đầy tai tiếng.
Pippa hòa vào đám đông, để họ đưa mình ra xa rìa phòng, nơi cô vừa thoát khỏi sự kìm cặp của Temple, tới chính giữa đám đông huyên náo, đi qua những bàn piquet, roulette, xúc xắc, giữa tiếng cười ồn ào, các phụ nữ xinh đẹp đeo mặt nạ và bạn đồng hành đẹp trai của họ. Tất nhiên, cô biết rõ là những cơ thể ấy đều có khiếm khuyết, có lẽ rất nghiêm trọng, nhưng không hiểu sao khi đeo mặt nạ, họ đặc biệt hơn bình thường.
Cũng giống như, bằng cách nào đó, cô bất chợt trở nên đặc biệt hơn bình thường.
Nhưng cô không lừa mình rằng mặt nạ là thứ khiến cô cảm thấy quyền lực và khác biệt đến vậy. Cũng như không phải do căn phòng này.
Không, là do người đàn ông đó.
Tim cô đập điên cuồng khi nhớ lại những sự kiện bí mật cách đây vài phút, sự tiếp xúc nồng nhiệt, choáng ngợp mà cô không mong đợi nhưng đã rất khát khao.
Và nụ hôn ấy.
Một tay cô tự động nhấc lên khi nghĩ tới sự âu yếm nguy hiểm, tuyệt vời đó, một thứ mà cô đã biết sẽ là tất cả những gì mình từng hình dung và cũng đồng thời không hề giống trong tưởng tượng chút nào. Cô thấy hối hận ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào môi, ghét sự tiếp xúc của chúng xóa đi những âu yếm của anh.
Ước rằng cô có thể mang chúng trở lại.
Ước gì cô có thể tìm lại anh và giục anh hoàn trả ký ức về nụ hôn ấy. Một luồng cảm xúc lắng đọng nơi bụng cô, dần dần nở bung ra khi cô nhớ lại khoảnh khắc ấy, tưởng tượng sự mềm mại của tóc anh giữa các ngón tay cô, của da anh khi áp vào da cô... của môi anh.
Của lưỡi anh.
Căn phòng nóng hẳn lên khi Pippa nhận ra rằng chỉ nghĩ về sự ve vuốt của anh, nụ hôn của anh, về anh, cũng làm cô nhức nhối. Nhưng chính nơi xuất hiện sự nhức nhối ấy mới khiến cô lo lắng - một vùng đất sâu kín, bí ẩn mà cô chưa từng nhận ra là có tồn tại.
Anh đã chỉ cho Pippa những điều mà cô chưa từng biết về những gì cô luôn nghĩ mình hiểu. Và cô mê mẩn nó... dù nó làm cô sợ hãi.
Dù nó khiến cô hoài nghi tất cả những gì mình nghĩ là đúng.
Cô gạt bỏ suy nghĩ đó, đưa mắt nhìn một bức tường lớn của câu lạc bộ, nơi vị thiên thần mà Thiên Thần được đặt theo tên rơi từ thiên đàng xuống địa ngục trên những tấm kính màu xinh đẹp, từ tốt thành xấu, từ thánh thần thành quỷ dữ. Nó là ô cửa sổ xinh đẹp nhất mà Pippa từng thấy, tác phẩm của những thợ thủ công tài năng, có màu đỏ, vàng và tím violet, vừa gớm ghiếc lại vừa thần thánh.
Chính bản thân vị thiên thần hấp dẫn cô, người đàn ông khổng lồ, đẹp tuyệt bị rơi xuống trái đất và mất đi những phép thuật mình đã có từ lâu. Dưới bàn tay của những nghệ sĩ kém tài hoa hơn, các bộ phận chi tiết của anh ta có lẽ sẽ bớt phức tạp, tay, chân, và mặt hẳn đã được tạo hình bằng kính một màu, nhưng người nghệ sĩ này đã hết sức chăm chút cho tác phẩm của mình, và những khoảng sáng tối trong ô cửa sổ được tạo một cách tinh tế để mô tả chuyển động, hình dáng, thậm chí là cả cảm xúc.
Cô không thể dứt mắt khỏi khuôn mặt ngẩng lên khi rơi xuống địa ngục của vị thiên thần sa ngã đó - độ nhướng của lông mày, khoảng màu sáng tối phức tạp ở cằm, đường cong ở môi. Cô khựng lại, nghĩ tới đôi môi của một kẻ sa ngã khác. Một thiên thần khác.
Cross.
Một thứ cảm xúc mà cô không nhận ra bừng lên.
Cô thở dài.
Cô muốn anh theo cách mà cô biết là mình không nên, theo cách mà cô nên muốn ở một người đàn ông khác. Một người được định sẽ trở thành chồng cô. Cha của các con cô.
Vậy nhưng, cô muốn Cross.
Vị thiên thần ấy.
Nó chỉ là dục vọng ư?
Tim Pippa bắt đầu đập thình thịch - biểu hiện tự nhiên của một suy nghĩ áp đảo, nhức nhối và cuốn hút mà cô chưa sẵn sàng đối mặt.
“Nó thật tráng lệ phải không?”
Câu nói đó được thốt ra nhẹ nhàng và rất gần, Pippa quay phắt người về hướng âm thanh ấy, thấy một quý cô cao ráo, duyên dáng cách đó vài mét, đang ngồi ở một bàn bài. Cô ta mặc bộ váy đẹp nhất mà Pippa từng thấy, màu tím hoàng gia đậm gần như sáng lên trên nước da rực rỡ ấm áp của cô ta. Một viên topaz[7] to đùng đeo trên sợi dây chuyền vàng tinh xảo thu hút sự chú ý của tất cả những ai nhìn vào thân váy xẻ sâu một cách trác táng. Cô ta đeo một chiếc mặt nạ đen đính lông, quá tỉ mỉ nên không thể nhìn thấy phần lớn khuôn mặt của cô ta, nhưng đôi mắt nâu của cô ta sáng lấp lánh dưới khung mặt nạ, và đôi môi màu rượu vang sậm của cô ta cong lên cười rạng rỡ.
Nụ cười chứa đựng những hứa hẹn không lời.
Sự hứa hẹn mà Pippa đã thấy trên đôi môi của Tasser một tuần trước.
Khi cô không trả lời ngay, người phụ nữ chỉ một ngón tay dài, thẳng, được cắt tỉa đẹp đẽ vào bức tường. “Vị thiên thần đó.”
Pippa lấy lại giọng, nỗi lo lắng và phấn khích khiến lời nói của cô thốt ra nhanh hơn dự tính. “Nó rất đẹp. Và rất xa hoa. Quá nhiều kính đỏ và tím.”
Nụ cười của quý cô đó rộng hơn. “Màu sắc có ý nghĩa gì sao?”
Pippa gật đầu. “Để làm kính đỏ người ta phải cho thêm bụi vàng. Và cả màu tím cũng vậy.”
Đôi mắt nâu mở to ra. “Cô thật thông minh khi biết điều đó.”
Pippa quay mặt đi, thông minh hiếm khi mang nghĩa khen ngợi khi cánh phụ nữ nói chuyện với nhau. “Tôi từng đọc về nó.”
“Không ngạc nhiên khi Cross thích ở cạnh cô, tiểu thư Philippa.”
Mắt Pippa quay phắt lại nhìn cô ta, thấy rõ vẻ hiểu biết trong ánh mắt cô ta. “Làm sao cô...”
Cô ta vẫy một bàn tay. “Phụ nữ thích buôn chuyện lắm, tiểu thư ạ.”
Sally. Pippa tự hỏi mình có nên lo lắng hay không. Chắc là có.
Người phụ nữ này vẫn đang nói, “Anh ấy là một hứa hẹn đáng yêu, cô không nghĩ vậy sao?”.
“Hứa hẹn ư?”
Nụ cười trở nên tươi tắn hơn. “Về sự xấu xa, nếu cô đã hỏi.”
Tâm trí Pippa quay cuồng. Làm sao người phụ nữ này biết chuyện đã xảy ra? Chuyện họ đã làm? Họ đã bị theo dõi ư? “Cross ấy à?”
Cô ta bật ra tiếng cười tươi sáng và thân thiện. “Thật ra thì tôi đang ám chỉ tới vị thiên thần kia.” Cô ta ra dấu về một cái ghế ở bên trái mình. “Cô có chơi không?”
Biết ơn vì chủ đề thay đổi, Pippa đánh giá cái bàn màu xanh lục, các quân bài được sắp xếp trước mặt người phụ nữ và bốn người đàn ông ngồi bên phải cô ta. Cô lắc đầu. “Không.”
“Cô nên chơi.” Cô tạ hạ giọng xuống thành một lời thì thầm bí ẩn. “Đó là trò Cross thích nhất.”
Có thể Pippa không đồng ý chơi nhưng khoảnh khắc người phụ nữ xinh đẹp này nhắc tới anh thì không gì trên thế giới này có thể ngăn cô lại. Cô ngồi xuống. “Có lẽ tôi nên quan sát một hoặc hai vòng.”
Cô ta cười điệu. “Xem chừng hiểu rõ trò chơi khá quan trọng đối với một số người.”
Pippa cười. “Tôi không có nhiều tiền để cá cược.”
“Theo tôi đoán thì cô có nhiều hơn cô nghĩ.”
Pippa không có cơ hội để trả lời khi người hồ lì đã cẩn thận chia hai quân bài cho nhóm người này, một con úp xuống, con thứ hai lật lên.
“Mục tiêu là hai mươi mốt điểm”, cô ta nói, lật ngửa con chín cơ về phía Pippa và cẩn thận nhấc một góc lên để lộ con tám rô. “J, Q, và K đều là mười điểm”, cô ta nói, hơi cao giọng lên để bảo đảm những người còn lại trong bàn cũng nghe rõ.
Pippa hiểu ngay mánh khóe đó. “Còn Át?”, cô hỏi, giúp người quen mới của mình.
“Át là con tốt nhất trong bộ bài. Một hoặc mười một. Quân bài mang cơ hội thứ hai.”
“À. Vậy là khởi đầu tốt đấy”, Pippa nói, gật đầu một cách uyên bác.
“Tôi bỏ cuộc.”
Một quý ông ở bàn đứng dậy, cầm lấy nửa tiền cược và rời bàn. Người phụ nữ bí ẩn ngả sát người vào Pippa, và nói, “Tuyệt lắm! Người đàn ông gần chúng ta nhất thiếu kỹ năng và người xa nhất thiếu may mắn”.
“Thế còn người ở giữa?”
Cô ta làm bộ đánh giá người đàn ông đẹp trai ở giữa bàn. “Đó là Duncan West. Sở hữu phần lớn các tờ báo ở Luân Đôn.”
Tim Pippa bắt đầu đập thình thịch. Nếu bị ông chủ báo này phát hiện thì cô sẽ bị hủy hoại. Olivia cũng vậy.
Có lẽ thế cũng chẳng phải chuyện xấu. Cô lờ suy nghĩ đó đi. “Anh ta trẻ quá”, cô thì thào, cố hết sức để không nhìn vào người đàn ông được nhắc đến.
“Trẻ và giàu nứt đố đổ vách. Anh ta chẳng thiếu thứ gì. Mà có vẻ như chỉ thiếu một đêm với một người phụ nữ tử tế.”
Pippa nghe thấy nỗi khao khát trong giọng nói của cô ta. “Xem ra người đó là cô?”
Cô ta quay sang nhìn cô, mắt sáng lấp lánh. “Một phụ nữ được quyền hy vọng chứ.”
Pippa quan sát quý ông ở bàn thêm bài vào chồng bài trước mặt họ, nhanh chóng học xong những luật lệ đơn giản của trò chơi này.
Đến thời điểm bạn đồng hành của cô phải cá cược, cô ta liếc mắt nhìn Pippa và nói, “Tiểu thư, cô nói sao? Tôi lấy thêm hãy ngừng lại?”.
Pippa đánh giá bàn bài. “Cô nên lấy một quân.”
Người phụ nữ đó nghiêng đầu nhìn người chia bài. “Cô ấy khuyên tôi lấy quân.”
Năm.
Đôi môi màu rượu Bordeaux bĩu ra một cách xinh xắn. “Hay thật đấy. Tôi sẽ tiếp tục chơi.”
Các quân bài được lật lên. Bạn đồng hành của Pippa thắng. Gom tiền thắng, cô ta cười với cả bàn. “May mắn của người mới chơi, các ngài nghĩ có đúng không?”
Hai quý ông làu bàu chúc mừng khi Duncan West gật đầu tán dương họ, ánh mắt đặt lên cơ thể người phụ nữ kia gần như bùng cháy. Pippa quan sát một cánh tay dài trắng như sứ với lấy phần thưởng, cố tình chạm vào tay West, nấn ná lại đấy một giây, có lẽ chưa đến. Đủ lâu để ánh mắt West nóng rực lên. Anh ta trông như có thể ngấu nghiến cô ta nếu họ ở một mình.
Ánh mắt ấy thật quen thuộc.
Đó là ánh mắt Cross nhìn cô khi họ chỉ có một mình.
Cô đỏ mặt quay đi, hy vọng người quen mới của mình sẽ không chú ý đến. Nếu có nhận thấy thì cô ta cũng không để lộ ra khi hướng sự chú ý về lại chỗ Pippa. “Làm sao cô biết tôi nên lấy quân?”
Pippa nhún một bả vai. “Đoán thôi.”
“Chỉ do may mắn ư?”
Pippa lắc đầu. “Không thật sự là thế. Các quân bài trên bàn đều lớn điểm cả. Có tỷ lệ lớn là cô sẽ rút được một quân điểm thấp.”
Không có cái gọi là may mắn.
Người phụ nữ đó mỉm cười. “Cô nói giống hệt Cross.”
Việc cô ta nói lên suy nghĩ của Pippa không làm cô khó chịu. Chính việc cô ta gọi tên Cross như thể thân mật với anh lắm mới khiến cô bực tức. “Cô đã đánh bạc với Cross à?” Cô cố nói giọng thản nhiên song thất bại.
Cô ta quay lại nhìn người chia bài, ra hiệu cho anh ta chia thêm một vòng nữa. “Lần này cô sẽ chơi chứ, tiểu thư?”
Pippa lơ đãng gật đầu, thò tay vào ví và lấy ra một vốc xu. “Xin phép.”
Cô là bạn của Cross à? Cô muốn hỏi. Anh ấy đã chạm vào cô sao? Đã hôn cô? Cô đã ngủ với anh ấy à? Cô ghét nỗi tò mò của mình. Càng ghét sự trầm lặng của mình hơn.
Pippa nhìn các quân bài được chia lẫn quân của mình. Át và ba. Cô cùng người phụ nữ kia quan sát người hồ lì chia cho các quý ông ở đầu bàn hồi lâu trước khi bạn đồng hành của cô nói, “Tôi đã chơi bạc với anh ấy”. Người phụ nữ xin thêm một quân bài nữa. “Dừng. Nhưng cô không cần lo lắng.”
“Tôi không...”, Pippa dừng lại. “Lấy thêm.”
Cộng sáu tức là hai mươi điểm.
“Tôi sẽ dừng. Lo cái gì cơ?”
Các quân bài được lật lên. “Hai mươi thắng.”
Cô ta vỗ tay một cách lịch sự khi hai người đàn ông rên lên và West nâng cốc chúc mừng họ. “Học sinh vượt qua cô giáo rồi.” Cô ta dựa sát vào cô. “Cross không lên giường với phụ nữ đâu.”
Pippa ho, bất ngờ trước dòng cảm xúc dâng trào khắp người trước câu nói đó. Cô dừng lại, cố nhận dạng nó. Nhẹ nhõm ư? Không. Cô không tin chuyện đó. Danh tiếng của anh đã lan xa. Nhưng hy vọng... có lẽ là hy vọng. Có vẻ như người ta chẳng tài nào ngăn cản bản thân mang cái cảm xúc lầm lạc, kém cỏi đó được.
Nhưng cô cũng biết mình không nên hy vọng về chuyện này.
Thật ra thì cô nên làm ngược lại với hy vọng. Cô nên... không hy vọng. Phần thưởng của trò chơi được đẩy về phía cô. “Điều đó không ngăn cấm anh ấy mời phụ nữ lên giường mình”, cô nói khô khốc.
Cô ta cười. “Không, nhưng tôi cũng chưa từng thấy điều đó xảy ra.”
Pippa nghĩ đến Sally Tasser. “Cô chưa nhìn kỹ thôi.”
“À, cô sẽ thấy ngạc nhiên đấy. Cross là một con mồi ngon. Và không chỉ tôi nghĩ vậy đâu nhé. Một tá phụ nữ tôi quen sẽ rất vui sướng được lên giường cùng anh ấy. Phần lớn là miễn phí. Ai ở Luân Đôn này chẳng muốn có Cross. Nhiều năm rồi vẫn vậy.”
Pippa nhìn chằm chằm vào tiền thưởng của mình, đếm số xu, ra vẻ không nghe cũng như không chú ý đến cơn nhức nhối trong lồng ngực trước suy nghĩ một người phụ nữ khác cũng biết anh. Chạm vào anh. Hôn anh.
Cô ghét từng người một trong số họ.
Một cách phi lý.
Cô không thích mình vô lý như thế.
Cô ta vẫn đang nói, “Đôi tay đôi chân dài và mái tóc đỏ rực của anh ấy. Nhưng anh ấy quá tử tế nên chẳng hề đối xử với bọn tôi như những người khác. Không một ai trong chúng tôi từng lên giường với anh ấy - cô không nên tin bất kỳ điều gì từ ai khác”. Má Pippa nóng lên và cô biết ơn chiếc mặt nạ. Dẫu vậy người quen mới của cô dường như vẫn nhận thấy vẻ ửng hồng đó. “Nhưng cô đã ở đó, phải không?
Chúa ơi, phải. Và nó thật tuyệt vời.
Pippa lắc đầu, cơ thể cô ghét sự phản bội của hành động đó. Sự dối trá trong đó. “Tôi đã đính hôn.”
Dù rằng một tiếng trước nó chẳng hề quan trọng.
Cô giật mình trước suy nghĩ ấy lẫn cảm xúc đi kèm với nó.
Tội lỗi.
“Đó không phải là một câu trả lời.” Đôi môi đỏ chu lên, không nhận thức được dòng suy nghĩ của cô. “Vả lại, đính hôn đâu phải là kết hôn.”
Dù vậy cũng rất gần rồi đúng không? Đó là thứ gần gũi nhất với kết hôn trên đời. Cổ họng của cô bắt đầu thít lại.
“Cô không cần phải thừa nhận điều đó, nhưng tôi nghĩ Cross rất thích cô đấy, tiểu thư. Xét cho cùng thì có phải ngày nào người ta cũng gặp được một người phụ nữ thông minh ngang với anh ấy đâu.”
Cô cũng thích anh.
Cô lắc đầu, cảm xúc che mờ dòng suy nghĩ. “Tôi không thông minh như anh ấy.”
Nếu đúng thì cô đã chẳng đưa mình vào tình thế này.
Vào sự hỗn loạn này.
Tuyệt vọng muốn một người đàn ông mình không nên muốn. Người mình không thể có. Về lâu về dài thì không.
Không trừ phi...
Pippa chặn suy nghĩ đó lại trước khi nó kịp định hình. Cô đã hứa. Cô sẽ cưới Castleton. Cô phải làm vậy.
Cô lờ đi nỗi nhức nhối trong lồng ngực trước suy nghĩ ấy.
Cô đã hứa.
“Nếu phải đặt cược thì tôi sẽ cược là cô còn thông minh hơn.” Cô ta quay về phía người chia bài. “Cô chơi ván nữa chứ?”
“Cô ấy sẽ không chơi nữa.”
Cứ như thể họ đã triệu anh ra. Pippa không thể ngăn mình quay về phía anh, bị hút về giọng nói trầm và hương gỗ đàn hương của anh.
Cô có một dục vọng vô lý là lao vào vòng tay anh, ép môi lên môi anh, và van xin anh đưa cô về văn phòng hoặc tới một góc tối nào đó để hoàn thành nốt những gì anh đã khơi mào lúc trước. Khiến cô quên hết chuyện khác - mọi kế hoạch được an bài kỹ càng, mọi nghiên cứu được vẽ ra một cách cẩn trọng, sự thật rằng chỉ còn sáu ngày nữa cô sẽ cưới một người đàn ông khác.
Một người không hề giống Cross.
Và rồi cô chú ý tới đôi mắt xám không che mặt nạ của anh dính chặt vào bạn đồng hành của cô, cơ bắp ở cổ gồng lên, cằm cứng lại, môi mím chặt.
Anh đang giận.
“Cross.” Cô ta vừa cười vừa gọi tên anh, rõ ràng chẳng sợ sệt chút nào. “Anh nên vào chơi cùng bọn tôi. Cô ấy tính quân bài cũng giỏi như anh vậy.”
Mắt anh nheo lại. “Không.”
“Cross và lòng tốt trứ danh của anh ấy đâu rồi.” Cô ta quay lại với bàn bài, nhấc một ly champagne lên. “Tôi chỉ bầu bạn với cô ấy thôi mà.”
Nắm tay anh siết chặt lại. “Tìm người khác mà bầu bạn.”
Cô ta mỉm cười với West, bỏ qua họ. “Một cách vui sướng.”
Cross quay đôi mắt xám sang nhìn cô, răng nghiến chặt. “Thưa tiểu thư”, anh nhấn mạnh, “các bàn bài này không có chỗ cho em đâu!”.
Anh cũng giận cô.
Và kỳ lạ thay, điều đó làm Pippa giận dữ, vì chắc chắn là cô có lý do để thấy vậy. Nhiều lý do hơn anh đấy. Suy cho cùng thì anh đâu có bị ép kết hôn với một người hoàn toàn tầm thường và không phù hợp với anh cơ chứ. Cuộc đời anh đâu có bị hỗn loạn. Sáu ngày nữa, anh vẫn sẽ được ngồi nguyên trong khung cảnh phi thường, đầy xấu xa tội lỗi này, đầy tiền, đầy những phụ nữ xinh đẹp, đầy thức ăn được nấu bởi một bếp trưởng tài năng hơn bất kỳ người đàn ông nào.
Và cô sẽ cưới một người khác.
Không, nếu có người phải tức giận thì đó là cô.
“Vớ vẩn”, cô nói, ngồi thẳng dậy. “Bàn nào trong căn phòng này cũng có phụ nữ ngồi. Và nếu không được phép bài bạc vào tối nay thì tôi dám nói là mình đã chẳng được mời.”
Anh dựa sát vào cô, gay gắt nói vào tai cô. “Em không nên được mời tới đây.”
Pippa ghét cảm xúc mà lời nói đó gây ra, như thể cô là một đứa bé bị phạt. “Sao lại không?”
“Nơi này không dành cho em.”
“Hiển nhiên”, cô nói, cho phép giọng mình biểu lộ vẻ giận dữ, “Tôi sẽ chơi một ván nữa”.
Người phụ nữ mà cô vừa nói chuyện cùng quay lại khi nghe thấy điều đó, miệng há hốc trong giây lát trước khi trấn tĩnh lại và cười thật tươi. “Tuyệt vời!”
Anh cúi sát vào cô, giọng hạ xuống thành một tiếng thì thầm mà chỉ mình cô nghe được. “Tôi sẽ không cãi nhau với em ở đây. Không phải vào lúc này.”
“Tôi chỉ đang chơi bài mà thôi”, cô nói, ghét chuyện bị câu nói của anh làm đau nhói, làm khóe mắt rơi lệ. Cô nhất định sẽ không nhìn anh. Nhất định không để anh biết anh tác động đến cô nhiều nhường nào.
Cross thốt ra tiếng thở dài êm dịu và bực bội, song không hiểu sao cũng rất cám dỗ, hơi thở phả vào vai cô. “Pippa”, anh nói, tên cô giống như tiếng thở hơn là âm thanh. “Xin em đấy!”.
Có một điều gì đó trong lời cầu khẩn ấy làm cô dừng lại. Cô quay lại để đối mặt với anh, tìm được trong đôi mắt xám của anh một điều gì đó - đau đớn chăng - biến mất nhanh đến mức cô gần như không dám chắc nó từng xuất hiện tại đó. Gần như thôi.
Cô đặt một tay lên bắp tay anh, cảm thấy cơ bắp dưới ống tay áo anh run lên trước sự động chạm của mình, và thì thầm đáp lại, “Jasper”.
Cô không hề nghĩ đến anh bằng cái tên thánh chẳng biết từ đâu ra ấy. Nhưng cả cuộc đời còn lại, cô sẽ ghi nhớ cái cách đôi mắt xám đẹp đẽ của anh mở to ra rồi chớp chớp, như thể cô vừa giáng cho anh một đòn chí mạng. Anh lùi khỏi tầm tay cô, và cô không thể ngăn mình đuổi theo, rời khỏi ghế để đi về phía anh, muốn đảo ngược nó, bất kể nó là gì.
Vì nhất định là cô vừa làm một điều gì đó.
Một điều gì đó sẽ thay đổi tất cả. “Chờ đã!”, cô nói, không quan tâm rằng nửa Luân Đôn đang trong tầm nghe.
Anh dừng lại, tay đặt lên vai cô, giữ cô tránh xa. “Về nhà đi! Nghiên cứu của em hoàn thành rồi.”
Đau đớn tràn ngập người cô, dù cho cô biết như thế là tốt nhất. Tất nhiên là anh đúng. Nó không phải một nghiên cứu. Chưa từng như vậy. Nó là nỗi sợ hãi, hoảng hốt, giận dữ và lo lắng, nhưng chưa bao giờ là một nghiên cứu.
Và nó cũng là dục vọng. Cám dỗ. Khao khát.
Nhiều hơn cả thế.
Và nếu nó không kết thúc sớm thì cô có thể sẽ chẳng bao giờ kết thúc được.
Chỉ có điều, cô không muốn kết thúc nó. Cô muốn nó tiếp tục. Cô muốn nói chuyện, cười đùa và chia sẻ cùng anh. Cô muốn học hỏi anh. Dạy anh. Cô muốn ở cùng anh.
Cô muốn một điều bất khả thi.
Cô lắc đầu, từ chối yêu cầu của anh. “Không!”
“Có!”, anh nói lại, lời nói lạnh như băng, rồi xoay người và xông vào đám đông. Bỏ lại cô. Một lần nữa.
Một anh chàng đáng bực mình. Chúa biết rõ là cô chán ngấy điều đó rồi.
Cô đi theo anh, lần theo chuyển động của anh ở trên cao, nơi mái tóc lộng lẫy của anh và chính anh nổi bật giữa những người còn lại. Cô đẩy, huých khuỷu tay, xô, và rướn người để bắt kịp anh, và cuối cùng cũng nắm được tay anh, thích thú với việc cả hai người họ đều không đeo găng tay, yêu cái cách da họ tiếp xúc với nhau mang tới hơi nóng tuyệt diệu đi theo một dòng chảy quyến rũ không thể cưỡng lại.
Anh cũng cảm nhận được điều đó.
Pippa biết điều đó vì anh dừng lại ngay khoảnh khắc họ chạm vào nhau, quay mặt nhìn cô, đôi mắt xanh hoang dại như những cơn mưa ở Devonshire. Cô biết điều đó vì anh thì thầm gọi tên cô, nhức nhối, đẹp đẽ, và khẽ khàng chỉ đủ để cô nghe được.
Và cô biết điều đó bởi vì bàn tay kia của anh đưa lên, ôm lấy quai hàm của cô và nghiêng mặt cô lên đối mặt với anh khi cúi xuống và chiếm đoạt môi cô, hơi thở của cô, suy nghĩ của cô bằng một nụ hôn mà suốt cả cuộc đời cô sẽ chẳng bao giờ quên.
Nụ hôn này như thức ăn, nước uống, như giấc ngủ, như hơi thở. Cô cần nó bằng chính những khao khát bản năng đó, và chẳng quan tâm đến việc toàn bộ Luân Đôn đang quan sát. Phải, cô đeo mặt nạ, nhưng điều đó không quan trọng. Cô có thể cởi sạch chỉ còn váy lót vì nụ hôn này. Lột trần cũng được.
Tay họ vẫn lồng vào nhau, anh quàng tay họ ra sau lưng cô và kéo cô vào lòng, chiếm miệng cô bằng môi, lưỡi, và răng, đánh dấu cô bằng một nụ hôn sâu, khêu gợi kéo dài mãi cho tới khi cô nghĩ mình sẽ chết vì khoái lạc của nó. Khi ấy bàn tay tự do của cô đã lồng vào tóc anh, quấn giữa những lọn tóc mềm mại, thích thú với những hứa hẹn lụa là của nó.
Pippa lạc lối, bị chiếm đoạt và gần như bị sự mãnh liệt của nụ hôn nuốt mất, và lần đầu tiên trong đời, cô đầu hàng cảm xúc, rót tất cả dục vọng, đam mê, sợ hãi cùng nhu cầu của mình cho khoảnh khắc này. Sự âu yếm này.
Người đàn ông này.
Người đàn ông này là tất cả những gì cô chưa từng cho phép bản thân mơ rằng sẽ tìm thấy.
Người đàn ông này khiến cô tin vào tình bạn. Quan hệ đối tác.
Tình yêu.
Sốc trước suy nghĩ ấy, Pippa lùi lại, dứt khỏi nụ hôn, yêu cái cách hơi thở anh trở nên thô ráp và nặng nề bên má cô khi những tiếng huýt sáo và vỗ tay vang lên xung quanh họ.
Cô không quan tâm đến những người xem kia. Cô chỉ quan tâm đến anh. Sự vuốt ve của anh. Khoảnh khắc này.
Cô không muốn cản anh hay ngăn nó lại, nhưng cô không có lựa chọn. Cô phải nói cho anh. Ngay lập tức. Và cô không thể nói khi anh hôn cô dù hy vọng được lặp lại nụ hôn ngay khi có thể.
Cô đưa tay lên cởi mặt nạ, không nghĩ tới bất kỳ điều gì ngoài anh. “Cross...”
Anh túm lấy tay cô, nắm chặt chúng. “Em sẽ bị hủy hoại.” Anh lắc đầu, sự cấp bách lan ra từ anh như những đợt sóng. “Em phải đi. Ngay bây giờ. Trước khi...”
Anh bối rối cực độ - đẩy cô đi dù đang giữ cô lại gần. Cô định phản bác anh. Nói cho anh biết cảm xúc của mình, giải thích về sự kỳ lạ, mới mẻ, dũng cảm này. Nó nằm đó, trên lưỡi cô.
Em yêu anh.
Cô sẽ nói điều đó ra.
Cô sẽ yêu anh.
Và sau khi thú nhận, cô sẽ giải quyết những vấn đề còn lại.
Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng, một giọng nói ác ý đã xen vào. “Dường như năm nay ai cũng được mời tới Địa Ngục. Tiểu thư Sớm-trở-thành-nữ-bá-tước à, thật vui được gặp lại cô. Bây giờ cô tai tiếng ghê đấy nhỉ.”
Nếu giọng nói đấy còn chưa quen thuộc thì cái tên giễu kinh khủng cũng sẽ làm Pippa nhớ ra Digger Knight - người vừa đột ngột xuất hiện cạnh vai mình. Cô khép miệng lại, quay sang quan sát Knight lôi theo một cô gái xinh xắn, không đeo mặt nạ, quá trẻ và nghiêm nghị để là một trong những tình nhân của ông ta.
“Ông Knight”, Pippa nói, không nhận thức được hướng đi của mình, tránh xa gã đàn ông ăn vận sặc sỡ và nhích về Cross, người đang đứng sau lưng cô, ấm áp, vững chãi và chính là người cô tìm kiếm.
Knight mỉm cười, để lộ một số lượng răng thẳng tắp trắng bóc ấn tượng. “Cô vẫn nhớ tôi. Thật vinh dự!”
“Tôi không nghĩ là người ta dễ quên được ông”, Pippa nói lạnh lùng.
Ông ta lờ câu châm biếm đó đi. “Tối nay cô có một vinh dự đặc biệt đấy, tiểu thư Sớm...” Ông ta dài giọng, làm má cô nóng bừng khi tâm trí quay về với nụ hôn. “... Cô sẽ là người đầu tiên chúc mừng Cross.”
“Digger”, Cross lên tiếng, và Pippa nhận ra rằng anh chưa hề nói gì kể từ khi Knight tới. Cô nhìn anh, nhưng anh cố tình không nhìn lại. “Chuyện này không nằm trong thỏa thuận.”
“Cân nhắc những gì mà nửa Luân Đôn vừa chứng kiến, Cross, tôi nghĩ là có đấy”, Knight nói, giọng khô khan và thờ ơ khi ông ta quay lại nhìn Pippa.
Cùng lúc ấy, Cross ghim chặt cô lại bằng ánh mắt xám quyến rũ của mình. “Về nhà đi”, Cross nói cấp bách. “Nhanh lên! Ngay bây giờ!”
Mắt anh chất chứa nhiều lo lắng đến mức Pippa gần như sẵn lòng đồng ý, cô di chuyển, bắt đầu tiến về phía lối ra.
Knight xen vào. “Vớ vẩn. Cô ta không thể đi cho tới khi nghe được tin mới của cậu.”
Pippa quay mắt nhìn Cross tò mò. “Tin mới của anh?”
Anh lắc đầu, hết sức nghiêm túc, và dạ dày cô trĩu xuống. Có thứ gì đó không ổn. Hết sức không ổn.
Cô hết nhìn anh đến Knight, rồi tới cô gái buồn bã đang đi cùng ông ta. “Tin mới của ông ta?”
Knight bật ra tiếng cười chói tai, như thể mới nghe một chuyện đùa mà chỉ ông ta thấy buồn cười. “Tôi sợ rằng mình không thể chờ cậu ta tự mình kể cho cô được. Tôi quá phấn khích. Tôi không thể không cướp đi thông báo chấn động của cậu ta.”
Mắt cô nheo lại sau lớp mặt nạ và cặp kính và cô biết ơn tấm khiên này vì nó đã giúp cô che giấu suy nghĩ của mình. “Tôi không nghĩ là mình có thể ngăn ông lại đâu nhỉ.”
Mắt ông ta mở to. “À, tôi thích một tiểu thư ăn nói sắc sảo lắm.” Ông ta đút tay vào túi áo gi lê và ngả gót chân ra sau. “Cô thấy không, cô bé thân mến, cô không phải là người duy nhất sớm- trở-thành-một-nữ-bá-tước đâu... ngài bá tước đây đã hỏi cưới con gái tôi. Tất nhiên, con bé đã đồng ý. Tôi đã nghĩ có khi cô muốn chúc mừng họ.” Ông ta ra hiệu về cặp đôi đó, không người nào trong số đó trông đáng chúc mừng hết. “Cô vinh dự là người đầu tiên đấy.”
Miệng cô há hốc. Nó không phải là sự thật, tất nhiên là vậy. Nó không thể.
Cô ngẩng lên nhìn Cross, đôi mắt xám của anh cố tình tập trung vào tất cả những nơi khác trừ cô.
Cô đã nghe nhầm. Nhất định là thế. Anh sẽ không cưới một người khác. Anh đã bảo cô rằng... kết hôn không nằm trong ý định của anh.
Nhưng Pippa thấy sự thật trong ánh mắt lẩn tránh của Cross khi anh không quay lại nhìn cô, không lên tiếng cũng như không vội vã phủ nhận câu nói châm chích như những lời buộc tội thậm tệ nhất đó.
Pippa hốt hoảng nhìn cô gái với những lọn tóc đen óng, đôi mắt xanh dương, da trắng như sứ và một đôi môi đỏ mọng xinh xắn uốn cong đến hoàn hảo kia. Cô ta trông như sắp ói. Không hề giống một cô dâu.
Trông cô ta hệt như những gì cô cảm thấy mỗi khi nghĩ tới việc cưới Castleton.
Cô không cần hỏi nữa, nhưng chẳng thể ngăn mình lại. “Cô sắp cưới anh ấy?”
Những lọn tóc quăn gật gật.
“Ồ.” Pippa nhìn Cross, không thể tìm được một từ nào khác. “Ồ.”
Cross không nhìn cô khi nói bằng giọng dịu dàng đến mức cô hẳn đã không nghe được nếu không phải đang quan sát đôi môi đã thay đổi mọi thứ của anh. Người đàn ông đã thay đổi mọi thứ này. “Pippa...”
Kết hôn không dành cho tôi.
Một lời nói dối khác. Một trong số bao nhiêu?
Đau đớn lan khắp người cô, mạnh bạo và gần như vượt quá sức chịu đựng, lồng ngực thắt lại làm cô khó thở. Anh sắp cưới một người khác.
Và nó thật đau đớn.
Pippa nhấc một tay lên, xoa vị trí ở gần chỗ nhức nhối nhất, như thể hành động đó có thể làm nó biến mất. Nhưng khi rời mắt khỏi người đàn ông mình yêu sang người vợ tương lai của anh, cô nhận ra rằng nỗi đau này sẽ không dễ dàng xoa dịu như vậy.
Cô đã nghe và cười nó nhiều lần trong đời. Nghĩ nó chỉ là một phép ẩn dụ ngớ ngẩn. Song rốt cuộc thì trái tim con người không được làm bằng sứ. Nó gồm máu thịt và những múi cơ phi thường, săn chắc.
Nhưng tại đó, trong căn phòng tuyệt diệu bị vây giữa những cư dân Luân Đôn sáng giá và xấu xa nhất đang cười đùa, trêu nhau, mù quáng, kiến thức về cơ thể người của Pippa lại được mở rộng.
Có vẻ như thật sự có cái gọi là trái tim tan vỡ.
--------------
[7] Tên một loại đá quý.