Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Chương 6
N
hiều tiếng trôi đi, rất lâu sau khi người chơi cuối cùng đã rời Thiên Thần, Cross ngồi ở bàn làm việc, cố tính lợi nhuận tối hôm đó tới lần thứ ba. Và cũng thất bại lần thứ ba.
Thất bại, vì anh không thể xóa bỏ hình ảnh Philippa Marbury tóc vàng, đeo kính, phăm phăm lao xuống các bậc thang cuối cùng của Dinh thự Dolby về phía mình. Thực vậy, mỗi lần cố gắng đưa một con số từ cột này sang cột kia, Cross lại tưởng tượng tới hình ảnh các ngón tay cô lồng qua tóc mình hoặc môi cô cong lên dưới tay mình, thế là lại quên bẵng con số đó.
Cross không quên số. Phần lớn cuộc đời trưởng thành của anh phải chịu phạt vì không thể quên các con số.
Anh lại cúi xuống quyển sổ.
Anh đã thêm được ba dòng vào cột trước khi bị con lắc đôi trên bàn thu hút sự chú ý và nhớ lại động tác nhẹ nhàng của cô lúc làm con lắc đó chuyển động. Cám dỗ bùng lên khiến anh tưởng tượng cùng một động tác ấy đưa thứ khác vào chuyển động. Như khóa quần chẳng hạn.
Ngòi bút của anh gãy tách trên quyển sổ, làm mực bắn tung tóe trên trang giấy nâu.
Cô nghĩ anh an toàn.
Và với bất kỳ người phụ nữ nào khác, anh đúng là an toàn.
Nhưng với cô, sự kiểm soát của anh - thứ mà anh coi trọng hơn hết thảy - treo mong manh trên một sợi chỉ lụa mảnh mai, mềm mại như tóc cô. Da cô. Giọng cô trong bóng tối.
Anh vừa rên lên vừa lồng tay vào tóc và đẩy ghế rời xa bàn, ngả nó vào tường rồi dang rộng hai chân. Anh phải xua đuổi ký ức về cô khỏi chốn này. Mọi nơi anh nhìn - bàn tính, quả địa cầu, cái bàn chết tiệt - đều đầy vị của cô. Anh khá chắc chắn là mình vẫn có thể ngửi thấy mùi hương của cô ở đó - hương thơm của ánh mặt trời và vải lanh mới giặt còn vương vấn.
Khỉ gió nhà nó.
Pippa đã hoàn toàn hủy hoại thư phòng của anh như thể vừa lao vào phòng và cởi sạch đồ.
Rồi nằm xuống bàn, chẳng có gì trên người trừ cặp kính, khóe môi cong thành nụ cười, làn da trắng ngà và tuyệt đẹp trên gỗ mun.
Anh nhắm mắt lại, hình ảnh ấy dễ dàng hiện ra như phép lạ. Anh ghim cô xuống chỉ bằng một bàn tay đặt ngay dưới bầu ngực trắng muốt xinh đẹp, hai nụ hoa cùng màu với môi cô - màu của quả đào tươi rưới mật ong. Miệng anh ứa nước, anh sẽ không thể ngăn mình cúi xuống, ngậm lấy một nụ hoa hoàn hảo đó và nếm cô. Anh sẽ dành cả một kỷ nguyên trên hai bầu ngực ấy, trêu chọc cho tới khi cô quằn quại bên dưới mình, nhấm nháp cô cho tới khi cô tha thiết muốn anh tiến tới, van xin anh đi xuống.
Và chỉ tới lúc cô van xin, anh mới trao cho cô thứ mà cả hai cùng muốn - mở rộng đùi cô, rê tay trên làn da mềm mại, mịn màng của cô, và...
Một tiếng gõ cửa vang lên nghe như súng nổ. Chiếc ghế Cross đang ngồi đập mạnh xuống sàn, suy nghĩ bị ngắt quãng bởi tiếng chửi rủa của anh.
Bất kể đó là ai, Cross cũng sẽ giết chết anh ta. Một cách chậm rãi. Đầy sung sướng.
“Gì?”, anh rống lên.
Cửa bật mở, để lộ gương mặt của người sáng lập ra Thiên Thần Sa Ngã. “Một lời chào thật tử tế.”
Cross tính đến việc nhảy bổ qua bàn và siết cổ Chase. “Tôi hẳn đã nói nhầm. Trừ phi câu lạc bộ bị cháy, không thì cậu không được chào đón ở đây.”
Chase không nghe, thay vào đó đóng cửa lại và ngồi phịch xuống một cái ghế rộng bên kia bàn.
Cross cau mày.
Cộng sự của anh nhún vai. “Cứ xem như câu lạc bộ đang cháy.”
“Cậu muốn gì?”
“Sổ.”
Các câu lạc bộ dành cho quý ông khắp Luân Đôn tự hào về sổ cá cược của mình, và Thiên Thần cũng chẳng phải ngoại lệ. Quyển sổ bọc da khổng lồ dùng để ghi lại mọi vụ cá cược được mở ra trên sảnh chính của câu lạc bộ. Thành viên có thể ghi lại mọi vụ cá cược dù vụn vặt đến mấy vào đó, và Thiên Thần lấy phần trăm trong tiền cược để bảo đảm hai bên tham gia phải có nghĩa vụ trả nợ bất kể phần thưởng được lập ra kỳ dị đến mức nào đi nữa.
Chase mua bán thông tin, và yêu quyển sổ vì sự bảo hiểm cùng những bí mật về các thành viên của câu lạc bộ mà nó tiết lộ.
Cross đặt quyển sổ nặng trịch lên bàn.
Chase không cầm nó. “Justin bảo tôi rằng gần như cả tối cậu không có ở đây.”
“Justin cần ăn no đòn vì những thông tin đưa cho cậu về nơi ở của bọn này.”
“Dạo này tôi không mấy quan tâm đến nơi ở của những người còn lại”, Chase nói, giơ một cánh tay ra và đẩy quả địa cầu khổng lồ. “Tôi chủ yếu lo lắng về cậu.”
Cross nhìn quả địa cầu quay vòng vòng, ghét nhận thức rằng người cuối cùng tương tác với khối cầu khổng lồ đó là Philippa Marbury và ghét Chase vì đã chạm vào nó. “Tôi không hiểu vì sao.”
“Knight dễ trông chừng hơn khi tôi biết phải tìm ông ta ở đâu.”
Lông mày Cross nhướng lên. Chắc chắn là anh đã hiểu nhầm. “Cậu đang gợi ý tôi lờ đi việc ông ta đã hủy hoại em rể tôi, đe dọa sự an toàn của em gái tôi, và tống tiền tôi sao?”
“Không. Tất nhiên là không.” Chase dừng quả cầu lại, một ngón tay dài đặt trên sa mạc Sahara. “Và tôi cũng không quan tâm việc cậu có cưới con gái ông ta hay không. Nhưng tôi muốn cậu cẩn thận về lựa chọn để trừng phạt Knight. Ông ta sẽ không phản ứng tử tế với những biện pháp nửa vời đâu.”
Cross nhìn vào mắt cộng sự. “Ý là...?”
“Ý là cậu có một cơ hội để làm việc đó. Cậu bày ra trọn vẹn sức mạnh của mình, hoặc không gì hết.”
“Tôi có kế hoạch sẽ làm đến cùng.”
“Có lý do khiến những người chơi lớn nhất của ông ta không được làm thành viên của Thiên Thần. Họ không phải người chúng ta thường chào đón tới các bàn bài.”
“Có thể không. Nhưng sự kính trọng và quyền lực cám dỗ họ. Cơ hội sánh vai với những người có chúng lẫn tước vị. Và được chơi ở Thiên Thần.”
Chase gật đầu, với tay cầm một hộp xì gà trên cái bàn gần đó. “Tối nay cậu đi đâu thế?”
“Tôi không cần người giám hộ.”
“Tất nhiên là có. Cậu nghĩ tôi không biết cậu ở đâu à?” Lời nói ấy phát ra sau một đám khói.
Cơn giận dữ bùng lên. “Cậu không được cho người theo dõi tôi!”
Chase không đáp trả cơn thịnh nộ đó. “Tôi không an tâm khi Knight ở gần cậu. Hai người luôn có một... mối quan hệ... rắc rối.”
Cross đứng dậy, cao sừng sững, nhìn xuống bàn và cộng sự của mình. “Cậu không được cho người theo dõi tôi!”
Chase lăn điếu xì gà giữa ngón cái và ngón trỏ. “Tôi ước cậu có scotch trong này.”
“Đi ra!” Cross thấy quá đủ rồi.
Chase không nhúc nhích. “Tôi không cho người theo dõi cậu. Nhưng giờ tôi thấy rằng làm thế sẽ có tính giáo dục hơn đối với cậu.”
Cross chửi thề, hung dữ và man rợ.
“Cậu vừa có một tối không vui nhỉ? Cậu đã đi đâu?”
“Tôi đi gặp em gái.”
Hàng lông mày vàng của Chase nhướng lên. “Cậu đã tới vũ hội của Needham à?”
Tôi cũng đã gặp Philippa Marbury. Chà, chắc chắn anh sẽ không kể điều đó cho Chase. Thay vào đó, anh lặng im.
“Xem chừng buổi gặp mặt diễn ra không mấy tốt đẹp”, Chase nói.
“Con bé không muốn dính líu gì tới tôi hết. Dù tôi bảo rằng mình sẽ xử lý Knight thì con bé cũng chẳng cảm kích gì. Nó không tin tôi.”
Chase im lặng một lúc lâu, đánh giá tình huống. “Chị em gái rất khó chiều. Họ không phải lúc nào cũng có phản ứng tốt với mệnh lệnh của các ông anh trai.”
“Cậu biết điều đó rõ hơn ai hết.”
“Cậu có muốn tôi nói chuyện với con bé không?”
“Cậu quá coi trọng mình đấy.”
Chase mỉm cười. “Các quý cô có xu hướng dang rộng vòng tay chào đón tôi. Kể cả những quý cô như em cậu.”
Mắt Cross nheo lại. “Tôi không muốn cậu lại gần con bé. Chỉ nội việc nó phải đối phó với Digger... và với tôi đã đủ tệ rồi.”
“Cậu làm tôi tổn thương đấy.” Chase thưởng thức điếu xì gà. “Con bé sẽ tránh xa ông ta chứ?”
Anh cân nhắc câu hỏi đó cùng cơn thịnh nộ lúc tối của em gái mình. Lavinia mới mười bảy tuổi khi Baine mất còn anh thì bỏ đi. Con bé bị ép kết hôn với Dunblade vì anh ta sẵn lòng cưới nó, bất chấp khiếm khuyết của nó.
Sự khiếm khuyết mà Cross đã tạo nên.
Sự khiếm khuyết nên bị lờ đi và hẳn là vậy nếu con bé có thể thoát khỏi nỗi đau khổ của mẹ và cơn phẫn nộ của cha họ. Nếu con bé không bị buộc phải tự mình vượt qua tất cả mà chẳng có ai giúp đỡ.
Không có một người anh trai để giữ an toàn cho con bé.
Chẳng ngạc nhiên gì khi Lavinia không tin anh sẽ cứu vãn tổn thất mà Knight và chồng mình đã gây ra. Cảm giác giận dữ, phẫn nộ, và không ít căm ghét bản thân bùng lên trong anh. “Tôi không biết con bé sẽ làm gì. Nhưng tôi biết Knight sẽ chẳng làm bất kỳ việc gì gây nguy hiểm cho đám cưới của con gái ông ta.”
“Chúng ta đáng lẽ phải tiêu diệt ông ta từ nhiều năm trước.” Khi Cross không đáp lại, Chase nói thêm, “Lúc nào cậu cũng yếu lòng trước ông ta”.
Cross khẽ nhún một bên vai. “Không có ông ta...”
Một hàm răng trắng lóe sáng. “Cậu đã không có bọn tôi.”
Cross bật cười khi nghe điều đó. “Nói thế thì có lẽ tôi không nên do dự trong việc hủy diệt ông ta.”
Chase thưởng thức một hơi xì gà, ngẫm nghĩ trước khi nói. “Cậu phải luôn dùng tới mánh khóe cao nhất cho tới khi sẵn sàng tống cổ ông ta. Để bảo vệ Lavinia.” Cross gật đầu. “Temple nói cậu định dùng các quý cô? Cậu nhận ra mình sẽ cần tôi để liên hệ với các quý cô đó rồi chứ.”
Cross nhướng một bên lông mày. “Tôi nghĩ điều đó không cần thiết.”
“Cậu chắc chứ? Họ thích tôi lắm đấy.”
“Tôi chắc.”
Chase gật đầu một cái. “Tôi tự hỏi con gái ông ta như thế nào.”
“Cô ta là máu thịt của Knight nên tôi đoán hoặc là một con khốn điên khùng hoặc là một linh hồn tội nghiệp.”
“Cô ta cũng là phụ nữ nên tất nhiên đó là hai khả năng lớn nhất.” Anh ta dừng lại. “Có lẽ cậu nên cưới cô ta. Kết hôn có hiệu quả tuyệt vời với Bourne.”
“Tôi không phải Bourne.”
“Không. Cậu không phải.” Chase ngồi dậy, lại quay quả địa cầu và nhìn quanh phòng. “Thật ngạc nhiên vì cậu có thể tìm được đồ trong này. Tôi luôn muốn sai các cô hầu vào đây và dọn dẹp nó.”
“Thử xem.”
“Không đáng để tôi phải nhận cơn phẫn nộ của cậu.” Chase dập điếu xì gà rồi đứng dậy, tiến lại gần và gõ một ngón tay lên quyển sổ cá cược khổng lồ. “Muộn rồi, tôi về nhà đây, nhưng trước khi đi, tôi nghĩ có lẽ cậu muốn mở một vụ cá cược.”
“Tôi không cá cược vào sổ. Cậu biết điều đó rồi còn gì.”
Một bên lông mày vàng của Chase nhướng lên. “Cậu có chắc mình không muốn tạo ngoại lệ cho vụ này không? Cậu có tỷ lệ thắng cao lắm đấy.”
Cảm giác bất an tích tụ trong ngực Cross, anh khoanh tay lại, ngả lưng vào ghế và chĩa một ánh mắt lạnh lùng vào cộng sự của mình. “Gì vậy?”
“Tiểu thư Philippa Marbury”, Chase nói.
Cảm giác bất an biến thành kinh hãi. Chase biết. Chẳng phải việc gì đáng ngạc nhiên. Không mấy ngạc nhiên. Cậu ta luôn biết tất cả mọi thứ. Tuy vậy, Cross không buộc phải thú nhận điều đó. “Ai cơ?”
Chase nhìn anh đầy ẩn ý. “Vậy ra là cậu định như thế? Cậu sẽ giả vờ không biết tôi đang nhắc tới ai sao?”
“Không vờ vịt gì hết”, Cross ra vẻ bằng cách ngả lưng vào ghế. “Tôi chẳng biết cậu định nói gì.”
“Justin đã cho cô ấy vào, Cross. Chỉ cô ấy về hướng văn phòng của cậu. Anh ta kể chuyện đó với tôi rồi.”
Khỉ gió nhà nó chứ. “Justin là một bà cô thích ngồi lê đôi mách.”
“Tôi đã phát hiện ra là có một hai người như thế ở gần khá hữu ích. Giờ thì nói về cô gái ấy đi.”
Cross cau mày, tâm trạng chuyển từ xám xịt sang chết chóc. “Cô ta thì sao?”
“Cô ấy muốn gì ở đây.”
“Chuyện đó không liên quan tới cậu.”
“Nhưng có thể liên quan tới Bourne, nên tôi vẫn phải hỏi.”
Nếu ông ta nắm em gái tôi trong tay thì tôi sẽ cân nhắc việc nghe theo lời ông ta.
Lời của Bourne lặp lại trong đầu Cross cùng một dòng thủy triều tội lỗi.
“Cô ấy muốn gì không liên quan. Nhưng có khi phải nhắc thêm rằng Knight đã thấy cô ấy.”
Một người thiếu quan sát hẳn đã không nhận thấy Chase hơi thẳng người lên. “Ông ta có nhận ra cô ấy không?”
“Không.” Tạ ơn Chúa.
Chase nhận ra vẻ do dự trong lời nói đó. “Tuy vậy?”
“Cô ấy làm ông ta thích thú.”
“Tôi không ngạc nhiên. Tiểu thư Philippa là dạng con gái khiến người ta thích thú.”
“Nói thế là còn nhẹ.” Anh không thích vẻ thấu hiểu lóe lên trong mắt cộng sự của mình khi nghe lời đó.
“Cậu chưa kể cho Bourne à?”
Bất kể có cố lý giải thế nào đi nữa thì anh vẫn không hiểu tại sao. Bourne được công nhận rộng rãi là một trong những người đàn ông lạnh lùng và khắc nghiệt nhất Luân Đôn. Nếu nghĩ Pippa đang lâm nguy dù chỉ trong một giây thôi, Bourne cũng sẽ dùng tay không tiêu diệt hiểm họa đó.
Nhưng Cross đã hứa sẽ giữ bí mật cho cô.
Thế giới đầy rẫy những kẻ nói dối.
Lời nói ấy thầm thì trong đầu anh. Anh chẳng có lý do gì để giữ lời hứa với quý cô đó. Anh nên kể cho Bourne và chấm dứt bổn phận với chuyện này.
Vậy nhưng...
Anh nghĩ đến cô ban tối, mỉm cười hạnh phúc với con chó của mình, đến cả bây giờ, vẻ mặt cô vẫn khiến anh ấm áp. Anh thích nhìn cô cười và ngắm nhìn cô làm tất cả mọi việc.
Anh thích cô.
Chết tiệt.
“Tôi đã xử lý chuyện đó.”
Chase im lặng hồi lâu trước khi lặp lại, “Vậy sao?”.
Cross kiềm chế thôi thúc muốn nhìn đi chỗ khác. “Cô ấy đã tới chỗ tôi.”
“Tôi vẫn không rõ lắm về chuyện ấy.”
“Cậu không cần biết tất cả mọi chuyện.”
Một bên miệng Chase nhếch lên chế giễu. “Nhưng tôi thường xuyên như vậy.”
“Không phải chuyện này.”
Chase đánh giá anh hồi lâu trong một trận chiến ý chí. “Không. Xem chừng là không.”
“Cậu sẽ kiềm chế không kể cho Bourne chứ?”
“Trừ phi cậu ấy đòi kể”, Chase nói, dựa lưng vào ghế. “Vả lại, kể cho Bourne sẽ không giúp tôi thắng cược.”
Anh không nên quan tâm.
Nhưng sự động chạm mềm mại cùng những lời lẽ kỳ lạ của Pippa cứ lặp đi lặp lại trong đầu rõ ràng đã khiến anh điên rồ như cô. “Điều khoản là gì?”
Chase cười toét miệng, lộ ra cả hàm răng trắng sáng. “Một trăm bảng cá rằng cô ấy là người phụ nữ phá vỡ lời nguyền của cậu.”
Lời nguyền của anh.
Anh phải dùng hết ý chí mới không phản ứng lại lời nói mang vẻ châm chọc đó.
Một bên lông mày vàng nhướng lên. “Không sẵn lòng đánh cược à?”
“Tôi không cá cược vào sổ”, Cross lặp lại, lời thốt ra như tiếng sỏi nghiền.
Chase cười tự mãn nhưng không nói gì, chỉ đứng lên, tay chân duỗi ra với vẻ duyên dáng kỳ bí. “Thật đáng tiếc! Tôi đã nghĩ chắc chắn nó sẽ giúp mình nhanh chóng kiếm được một trăm bảng.”
“Tôi không biết cậu đang thiếu tiền đấy.”
“Không hề! Nhưng tôi cũng thích thắng.”
Cross không đáp lại khi người cộng sự bước ra ngoài, tiếng cánh cửa gỗ lớn khẽ đóng lại là dấu hiệu duy nhất chứng tỏ Chase vừa vào đây.
Chỉ đến lúc đó, Cross mới thở phào một hơi mà mình đã nín lại từ nãy tới giờ.
Anh nên chấp nhận vụ cá cược đó.
Chase có thể biết nhiều hơn phần lớn mọi người về những bí mật của xã hội thượng lưu Luân Đôn, nhưng có một sự thật không thể nghi ngờ.
Cross sẽ không chạm vào Philippa Marbuy một lần nữa.
Anh không thể.
***
“Pippa, đến lúc con thử váy rồi.”
Tiếng gọi của Nữ hầu tước Needham và Dolby - nửa phấn khích, nửa rầy la - thu hút sự chú ý của Pippa từ chỗ cô đang nhìn dòng người lượn ra lượn vào tại các cửa hàng trên phố Bond. Dù rất thích vị trí tương đối ngoạn mục của cửa sổ tại cửa hàng của bà Hebert để quan sát giới quý tộc Luân Đôn thực hiện các công việc thường ngày của họ, Pippa chẳng mấy quan tâm tới người thợ may. Họ, cũng như khiêu vũ, không phải cách giết thời gian mà cô ưa thích.
Nhưng muốn có váy cưới cũng như quần áo về nhà chồng thì phải cần thợ may.
Vậy nên cô tới đây, trong chuyến đi hẳn là dài nhất trong lịch sử mua sắm của mình.
“Philippa!” Cô chuyển phắt sự chú ý từ nhóm đàn ông ở cửa tiệm thuốc lá của Boucher & Babcock bên kia đường về với tiếng hét
chói tai, phấn khích của mẹ mình trong phòng thử đồ. “Lại đây nhìn em gái con này!”
Với một tiếng thở dài, Pippa quay người khỏi cửa sổ và vén
rèm, cảm giác như mình đang chuẩn bị tinh thần ra trận. Tấm rèm nhung chưa về đúng chỗ thì cô đã ngừng phắt lại, ngắm nhìn vóc
dáng nhỏ nhắn và hoàn hảo của Olivia trên một cái bục ở chính giữa phòng, mặc bộ váy cưới hẳn là đẹp nhất từ trước tới nay.
“Olivia”, Pippa vừa khẽ nói vừa lắc đầu. “Em...”
“Lộng lẫy!”, nữ hầu tước cảm thán, vỗ tay với niềm sung sướng của người mẹ.
Olivia rũ nhẹ cái váy ren màu ngà hết sức đáng yêu và cười toe toét. “Đẹp choáng váng, đúng không?”
“Choáng váng”, Pippa đồng tình. Nó là sự thật. Nhưng cô không thể không nói thêm, “Và hết sức khiêm tốn”.
“Ôi trời, phi lý!”, Olivia nói, quay lại để nhìn kỹ vào gương.
“Nếu chị không thể nói thật trong phòng thay đồ của Hebert thì ở đâu mới có thể? Tiệm may dành để bàn tán và nói thật.”
Người thợ may được công nhận rộng rãi là giỏi nhất nước Anh lấy một cái ghim từ trên môi và kẹp thân váy lại trước khi nháy mắt với Pippa từ chỗ bà ta đang đứng sau vai Olivia. “Không thể chính xác hơn!”
Olivia chẳng thể rời mắt khỏi hình ảnh của mình trước một trong vô vàn những cái gương được đặt quanh phòng. “Phải. Nó hoàn hảo.”
Tất nhiên là thế. Dù rằng Olivia cũng chẳng cần đến váy vóc để làm mình xinh đẹp. Cô con gái út xinh xắn nhất nhà Marbury có thể mặc bao bố lấy từ chuồng ngựa của điền trang Needham mà vẫn đẹp hơn đa số phụ nữ ở thời điểm họ xinh đẹp nhất. Không, không mảy may nghi ngờ là sau hai tuần nữa, khi cùng Tử tước Tottenham đứng trước toàn bộ quý tộc Luân Đôn trong nhà thờ St.George, Olivia sẽ là một cô dâu đẹp choáng váng - chủ đề của toàn bộ giới thượng lưu.
Chẳng nghi ngờ gì là Pippa sẽ nhạt nhòa khi đóng vai trò của mình trong đám cưới đôi ấy.
“Tiểu thư Philippa, Alys đã sẵn sàng.” Người thợ may vẫy cánh tay dài đang đeo một cái gối cắm kim màu đỏ thẫm, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ của mình, chỉ về hướng một trợ lý trẻ đang đứng cạnh tấm bình phong cao ở cuối phòng, cầm trong tay đống ren và lụa.
Váy cưới của Pippa.
Có gì đó sâu bên trong cô biến đổi, và cô do dự.
“Đi nào, Pippa. Mặc nó vào đi.” Olivia nhìn xuống người thợ may. “Tôi hy vọng nó khác hẳn. Tôi không muốn người ta nghĩ chúng tôi mặc cùng một bộ váy.”
Pippa không nghi ngờ gì là dù cho hai chiếc váy có giống hệt nhau đi nữa, chẳng ai có thể nhẫm lẫn hai cô dâu trong cái ngày chẳng mấy chốc sẽ tới đó.
Trong khi bốn cô gái lớn nhà Marbury đều có mái tóc màu vàng tro, da hoặc quá hồng hào (Victoria và Valerie) hoặc quá nhợt nhạt (Pippa và Penelope), cơ thể hoặc quá đầy đặn (Penelope và Victoria) hoặc quá gầy gò (Pippa và Valerie), Olivia thì hoàn hảo. Mái tóc dày dặn với màu vàng lấp lánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng, da trắng hồng không tì vết, và cơ thể con bé là sự kết hợp lý tưởng của nở nang và mảnh mai. Bà Hebert đã thiết kế một bộ váy tôn lên cơ thể hợp với thời trang Pháp của nó.
Pippa ngờ rằng đến cả người thợ may, cho dù có là người giỏi nhất Luân Đôn đi nữa, cũng chẳng thể làm cô được như vậy.
Đến lúc này bộ váy đã trùm qua đầu cô, tiếng vải sột soạt bên tai xua đi dòng suy nghĩ của cô khi người thợ may trẻ siết chặt dây buộc, cài nút và thắt nơ. Pippa nhúc nhích suốt quá trình đó, nhận thức rất rõ về lớp ren cứng đang đâm vào da mình, áo nịt chỉ chực làm cô nghẹt thở.
Cô vẫn chưa nhìn thấy mình mặc váy như thế nào nhưng nó khó chịu ghê gớm.
Khi xong việc, Alys dẫn Pippa vào phòng chính, và trong một khắc ngắn ngủi, Pippa tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu thay vì đứng trước con mắt phán xét của em gái, mẹ và người thợ may giỏi nhất bên này eo biển Manche, cô chạy đến rìa cửa hàng và ra khỏi cửa sau.
Có lẽ sau đó, cô và Castleton có thể bỏ cả đám cưới để tiến thẳng tới giai đoạn hôn nhân. Suy cho cùng thì đó là mới là phần quan trọng nhất trong tất cả, không phải sao?
“Đây sẽ là đám cưới tuyệt vời nhất trong mùa lễ hội năm nay!”, Phu nhân Needham hét lên bên kia tấm bình phong.
Chà... có lẽ đối với các bà mẹ thì hôn nhân không phải phần quan trọng nhất.
“Tất nhiên là vậy”, Olivia đồng tình. “Không phải con đã nói với mẹ rằng dù có thảm họa của Penny hay không thì con sẽ vẫn có đám tốt sao?”
“Đúng vậy, con yêu. Con luôn đạt được những gì mình muốn.”
Olivia may mắn.
“Tiểu thư à?” Cô thợ may trẻ có vẻ bối rối. Pippa đoán có lẽ không phải lúc nào cô dâu cũng do dự khi khoe váy cưới của mình.
Cô bước qua tấm bình phong. “Sao? Tôi đây.”
“Ôi!” Phu nhân Needham gần như ngã nhào khỏi cái tràng kỷ được trang trí lộng lẫy đang ngồi, trà sánh ra khỏi cốc khi bà bật lên bật xuống trên lớp vải ghế màu sapphire. “Ôi! Con sẽ trở thành một nữ bá tước tuyệt vời lắm cho mà xem!”
Pippa hết quay sang nhìn mẹ mình, Olivia rồi đến nửa tá thợ may trẻ đang quỳ gối, ghim lại chân váy của mình, nhấc đường viền ren và di chuyển các sợi ruy băng. “Rất đẹp, Pippa.” Cô dừng lại. “Tất nhiên, không đẹp bằng của em...”
Một số điều chẳng bao giờ thay đổi. Ơn trời. “Tất nhiên là không.”
Bà Hebert giúp Pippa bước lên bục, răng ngậm chặt ghim khi liếc mắt nhìn thân váy một cách chê bai. Pippa quay lại nhìn mình trong tấm gương lớn, và người phụ nữ Pháp ngay lập tức bước vào chắn tầm mắt của cô. “Chưa được.”
Người thợ may im lặng làm việc khi Pippa rê đầu ngón tay trên thân váy, lần theo viền cong của ren và những dải lụa. “Lụa từ sâu bướm mà ra”, cô nói, thông tin ấy mang đến chút an ủi trong thời khắc kỳ cục này. “À, không hẳn là sâu bướm, mà là kén của con tằm.” Khi không ai đáp lời, cô nhìn xuống bàn tay mình và nói thêm, “Bombyx mori phát triển thành nhộng, và trước khi nó kịp lớn thành sâu bướm, chúng ta lấy lụa.”
Một khoảng im lặng dài dằng dặc xuất hiện, và khi ngẩng lên, Pippa thấy tất cả mọi người trong phòng đang trố mắt nhìn mình như thể cô vừa mọc thêm một cái đầu. Olivia là người đầu tiên đáp lại. “Chị thật kỳ quặc!”
“Ai lại nghĩ đến sâu vào một thời điểm như thế này cơ chứ?”, nữ hầu tước phụ họa. “Sâu chẳng liên quan gì tới đám cưới hết!”
Pippa lại nghĩ đó là một thời điểm tương đối thích hợp để nghĩ về sâu. Những con sâu chăm chỉ đã rời bỏ cuộc đời chúng từng biết cùng sự dễ chịu của cuộc đời ấy để quay kén, chuẩn bị cho một cuộc sống mà chúng không hiểu cũng như không thể tưởng tượng được, nhưng lại bị ngăn cản giữa chừng và biến thành một chiếc váy cưới.
Dẫu vậy Pippa cho là mẹ mình sẽ không quan tâm đến cái mô tả đó, vậy nên cô im lặng khi người thợ may bắt đầu kẹp ghim vào thân váy khiến nó ngày càng chặt hơn. Sau một lúc tương đối lâu, Pippa khẽ ho. “Nó hơi thít.”
Bà Hebert dường như không nghe thấy cô nói, thay vào đó lại túm ba phân vải ở eo Pippa vào và ghim chặt nó lại.
“Bà có chắc...?”
Pippa thử nói lại lần nữa trước khi người thợ may lườm cô. “Tôi chắc.”
Không nghi ngờ gì.
Rồi bà thợ may tránh ra để Pippa nhìn thẳng vào gương và hình ảnh tương lai của mình ở đó. Chiếc váy tuyệt đẹp, ôm lấy bộ ngực và vòng eo nhỏ của cô mà không biến cô thành một con chim chân dài.
Không, trông cô giống một cô dâu đến từng milimet.
Bộ váy có vẻ ngày càng chặt hơn. Điều đó vẫn khả thi sao?
“Cô nghĩ sao?”, người thợ may hỏi, cẩn thận quan sát cô trong gương.
Pippa mở miệng ra để đáp lại, không biết mình sắp thốt ra điều gì.
“Tất nhiên là con bé thích mê!”, nữ hầu tước nói the thé. “Cả hai đứa đều thích mê váy của chúng! Nó sẽ là đám cưới tuyệt nhất mùa lễ hội! Đám cưới của thế kỷ!”
Pippa nhìn vào đôi mắt màu chocolate hiếu kỳ của người thợ may. “Và thế kỷ này mới bắt đầu thôi đấy.”
Đôi mắt của người phụ nữ Pháp mỉm cười trong vài giây ngắn ngủi trước khi Olivia thở dài hạnh phúc. “Đúng là như vậy. Và Tottenham sẽ không thể cưỡng lại khi con mặc bộ váy này. Không người đàn ông nào có thể.”
“Olivia!”, nữ hầu tước nói từ chỗ ngồi. “Lời nói đó hoàn toàn không thích hợp với một quý cô.”
“Vì sao ạ? Mục đích là như thế còn gì? Phải cám dỗ chồng mình?”
“Người ta không cám dỗ chồng mình!”, nữ hầu tước quả quyết.
Nụ cười của Olivia trở nên tinh quái. “Mẹ nhất định đã cám dỗ chồng mình một hoặc hai lần gì đó, mẹ ạ.”
“Ôi!” Phu nhân Needham sụp xuống tràng kỷ.
Bà Hebert quay người đi, vẫy hai cô gái lại để tiếp tục chỉnh chân váy cho Pippa.
Olivia nháy mắt với Pippa. “Ít nhất năm lần.”
Pippa không thể cưỡng lại. “Bốn. Victoria và Valerie sinh đôi.”
“Đủ rồi! Mẹ không thể chịu đựng được nữa!” Nữ hầu tước đứng dậy và đi qua rèm ra mặt tiền của cửa hàng, bỏ hai cô con gái lại với tràng cười không ngớt.
“Việc một ngày nào đó em có thể trở thành vợ của thủ tướng làm chị lo không ít”, Pippa nói.
Olivia mỉm cười. “Tottenham thích điều đó. Anh ấy nói những nhà lãnh đạo châu Âu sẽ đánh giá cao tính cách hoạt bát của em.”
Pippa cười, hạnh phúc vì có thứ làm mình phân tâm khỏi hình ảnh cô dâu đáng lo ngại trong gương. “Tính cách hoạt bát sao? Một lối nói thật tử tế nhỉ!”
Olivia gật đầu, vẫy người thợ may lại. “Bà này”, cô ấy khẽ nói, “bây giờ mẹ chúng tôi đã đi rồi, có lẽ chúng ta có thể thảo luận chủ đề cám dỗ chồng nhỉ?”.
Lông mày Pippa nhướng lên. “Olivia!”
Olivia vẫy tay lờ đi câu quở trách đó và tiếp tục. “Những bộ đồ mẹ tôi đặt... toàn làm bằng cotton và vải lanh thụng đúng không?”
Môi Bà Hebert nhếch lên thành điệu cười nhăn nhở. “Tôi sẽ phải lôi đơn đặt hàng đó ra xem, nhưng tôi biết với sở thích của nữ hầu tước thì chẳng có thiết kế nào dùng để cám dỗ trong bộ sưu tập đó đâu.”
Olivia nở nụ cười ngọt ngào, rạng rỡ nhất của mình. Đó là nụ cười có thể chiếm cảm tình của bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào trên đời và biến cô ấy thành cô con gái nhà Marbury được yêu quý nhất trên toàn nước Anh. “Nhưng có thể chứ?”
“Vâng. Phòng ngủ là chuyên ngành của tôi.”
Olivia gật một cái. “Tuyệt vời. Cả hai bọn tôi đều cần bà làm hết sức mình trong lĩnh vực đó.” Cô ấy vẫy tay về phía Pippa. “Nhất là Pippa.”
Điều đó làm cô khựng lại. “Thế nghĩa là gì?”
“Chỉ là Castleton có vẻ thuộc mẫu người cần có cột chỉ đường.” Olivia nhìn người thợ may, và nói thêm, “Liệu cho cột chỉ đường vào có được không nhỉ?”.
Người phụ nữ Pháp bật cười. “Tôi đảm bảo họ sẽ tìm được đường.”
Cột chỉ đường. Pippa nhớ lại cảnh tay mình đặt trên tay Castleton tối hôm trước. Cái cách anh cười khi nhìn cô, và cô chẳng thấy gợn lên chút cám dỗ nào. Không có lấy chút dấu vết của những tri thức mà cô tìm kiếm.
Có lẽ Pippa cần cột chỉ đường.
Làm sao người ta biết được cơ chứ?
“Em không lo”, Olivia nói, mắt sáng lên với một kiến thức vượt quá tuổi tác, bàn tay đeo viên ruby lần dọc mép váy. “Tottenham không gặp khó khăn gì trong việc tìm đường hết.” Pippa cảm thấy cằm mình trễ xuống. Lời nói đó gợi lên trong đầu những suy nghĩ vượt quá cả hôn hít. Olivia nhìn cô và cười. “Chị không cần phải sốc thế chứ.”
“Em đã...” Cô hạ giọng xuống chỉ còn như tiếng thì thầm, “Hơn cả hôn sao? Với lưỡi à?”.
Olivia mỉm cười và gật đầu. “Tối qua. Dẫu vậy, có cả hôn. Với cả lưỡi nữa. Ở những vị trí cực kỳ hấp dẫn.” Pippa nghĩ có lẽ mắt mình sắp lồi ra khỏi đầu. “Xem chừng chị không có trải nghiệm tương tự?”
Không!
“Bằng cách nào? Ở đâu?”
“À, đó là câu trả lời cho câu hỏi của em rồi”, Olivia nói khô khan, ngắm nghía một cánh tay dài bằng ren. “Em nên nghĩ theo lẽ thường mới phải. Còn với câu hỏi khi nào và ở đâu thì... chị sẽ ngạc nhiên bởi tài xoay xở của một quý ông thông minh, hăm hở đấy.”
Cô em út Olivia bé nhỏ nhà Marbury đã đánh mất trinh tiết.
Có nghĩa Pippa là cô con gái duy nhất nhà Marbury còn... trong trắng.
Olivia hạ giọng xuống, và nói thêm, “Em hy vọng Castleton sẽ học được cách xoay xở. Đó là một trải nghiệm hết sức thỏa mãn”.
Pippa lắc đầu. “Em...” Cô không biết nói gì nữa.
Olivia nhìn cô ngạc nhiên. “Thôi nào, Pippa. Các cặp đôi đã đính hôn... thử nghiệm... là chuyện hết sức bình thường. Ai chả thế.”
Cô đẩy kính cao hơn trên sống mũi. “Ai cũng thế sao?”
“Thôi được rồi, rõ ràng là không phải ai cũng thế.”
Olivia quay lại với người thợ may để thảo luận về kiểu váy, hoặc kiểu cắt, hoặc một điều gì đó vô nghĩa tương đương mà không nhận thức được những suy nghĩ đang nổi loạn trong đầu Pippa.
Thử nghiệm.
Từ ấy lặp đi lặp lại trong đầu Pippa, làm cô nhớ lại cuộc gặp gỡ với Cross. Cô đã lên kế hoạch để thu lượm một số kiến thức nhất định trước đám cưới vì biết rằng những tương tác của mình với chồng sẽ hết sức non nớt.
Nhưng cô chưa từng hình dung rằng Olivia sẽ... rằng ngài Tottenham và Olivia sẽ... đã... đã có kiến thức về nhau. Nói theo Kinh Thánh.
Castleton thậm chí còn chưa từng thử hôn cô. Không trong suốt hai năm tìm hiểu nhau. Không trong một tháng chính thức tán tỉnh. Kể cả tối qua, ở vũ hội đính hôn của họ, sau khi cô đã chạm vào anh, cũng không. Anh đã có vô số cơ hội để kéo cô đi khi họ đứng ở rìa phòng vũ hội trong sự im lặng cứng nhắc.
Nhưng anh đã không làm thế.
Và cô không hề nghĩ nó có gì bất thường.
Cho tới lúc này.
Giờ đây, khi cô cần thử nghiệm hơn bao giờ hết.
Và cô đã làm mất cơ hội của mình trong một vụ cá cược. Mất sạch.
Tôi sẽ không đề nghị bất kỳ người đàn ông nào khác trợ giúp mình nghiên cứu.
Lời cá cược vang vọng bên tai như thể cô đã thốt ra nó, ở đó, khi đó. Cô đã đánh cược và thua cuộc. Cô đã hứa. Nhưng giờ đây, khi trái tim và tâm trí đang quay cuồng, cô thấy mình vô cùng muốn tìm kiếm một giải pháp. Rốt cuộc thì cô không có trải nghiệm mình muốn trong đêm tân hôn là một chuyện, nhưng không có trải nghiệm buộc phải có lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Cô sẽ sớm kết hôn thôi. Cô bắt gặp ánh mắt mình trong gương. Cô đang mặc áo cưới của mình đấy, trời ạ!
Có quá ít thời gian. Nghiên cứu hết sức cấp thiết. Dù có hay không có anh.
Có lẽ cô nên hỏi Olivia.
Pippa nhìn nụ cười hoàn hảo chứa đầy tri thức của em gái mà trước kia mình tuyệt đối chưa hề trông thấy.
Cô cần phải hành động. Ngay lập tức.
Và chỉ cần như thế, giải pháp đã hiện rõ.
Cô phải tới Thiên Thần.
Khi nhận thức mãnh liệt đó lan tỏa khắp người, Pippa nhìn chằm chằm vào cô em gái trong bộ váy cưới xinh đẹp, và tuyên bố một câu cũng không hoàn toàn sai sự thật. “Chị không khỏe lắm.”
Olivia quay phắt lại nhìn Pippa. “Chị có ý gì khi nói mình không khỏe?”
Pippa lắc đầu và đặt một tay lên bụng. “Chị cảm thấy khá... không khỏe.” Cô nhìn các cô gái đang làm việc điên cuồng dưới chân mình như lũ kiến chở một miếng bánh ngọt bị vứt đi ở buổi dã ngoại.
“Nhưng váy của chị thì sao?”, Olivia lắc đầu.
“Nó rất đáng yêu. Và ổn. Nhưng chị phải cởi nó ra.” Hai cô gái đồng thời ngẩng lên. “Ngay bây giờ.”
Cô còn có một nghiên cứu cấp thiết phải tiến hành.
Cô nhìn bà Hebert. “Tôi không thể ở lại. Tôi sẽ quay về sau. Tôi cảm thấy không khỏe.”
Người phụ nữ Pháp cẩn thận quan sát cô hồi lâu. “Tất nhiên rồi.”
Olivia tỏ vẻ sợ hãi. “Bất kể chị cảm thấy thế nào thì em cũng không muốn bị lây đâu.”
Pippa đi xuống bục, vội vã chạy ra sau bình phòng thay đồ. “Không. Chị cũng không muốn. Muốn em cảm thấy...”
Bà Hebert nói nốt. “Không khỏe?”
Pippa cho rằng lặp lại từ đó sẽ rất kỳ quặc. “Ốm”, cô thốt ra.
Cái mũi hếch của Olivia nhăn lại. “Trời ơi, Pippa. Về nhà đi. Nhưng hãy thuê xe ngựa ấy. Mẹ và em cần xe để chở đống đồ của chúng ta.”
Cô không cần đợi bị nhắc đến lần thứ hai. “Phải. Chị nghĩ mình sẽ làm thế.”
Tất nhiên là không.
Thay vào đó, cô mặc lại đồ bình thường, trấn an mẹ rằng mình sẽ về nhà hết sức an toàn, sau đó rời hàng may để đến cái đích rõ ràng và dứt khoát của mình.
Cúi đầu, áo choàng quấn chặt quanh người, Pippa hướng xuống phố Bond và băng qua Piccadilly, ở đó cô và người hầu cùng đi vào một cỗ xe. Pippa trượt trên ghế, kéo mũ áo choàng lên rồi thì thầm xin cô hầu hãy giữ bí mật trước khi một mình đi thẳng ra ngoài qua cửa còn lại.
Không bị ai chú ý, cô lách vào một con hẻm nhỏ, vừa chạy sau St.James vừa đếm các tòa nhà từ phía sau - một, hai, ba - trước khi dừng lại trước một cánh cửa thép nặng nề và gõ mạnh vào đó.
Không ai mở cửa.
Cô nỗ lực gấp đôi. Đập tay vào cửa thép, phát ra tiếng ồn rất to.
Nếu có người thấy cô...
Có đến cả trăm cách để kết thúc câu đó. Tốt nhất không nên nghĩ nhiều về chúng.
Cô lại gõ, mạnh và nhanh hơn.
Và rồi, tưởng như phải đến cả thế kỷ, một khe hở xuất hiện chính giữa cánh cửa thép để lộ một đôi mắt đen đang nhìn cô, vẻ giận dữ nhanh chóng thay thế cho nỗi ngạc nhiên vì nhận ra cô.
“Cái quái gì vậy?”, tiếng nói bị cánh cửa chặn bớt.
“Tôi là tiểu thư Philippa Marbury”, cô tuyên bố, nhưng lời nói ấy chìm nghỉm giữa tiếng khe cửa đóng lại, vài ổ khóa bị vứt ra bên kia cửa và tiếng thép cạo lên nền đá.
Cửa bật mở, lộ ra một khoảng không gian đen ngòm cùng một người đàn ông to con, nguy hiểm nhất mà cô từng gặp, với một vết sẹo trên môi và cái mũi dường như từng gãy không chỉ một lần.
Chút cảm giác bất an dâng lên trong người khi cô mở miệng nói. “Tôi là...”
“Tôi biết cô là ai”, anh ta nói sẵng. “Vào đây đã.”
“Tôi không...”, cô định nói rồi dừng lại. “Anh là ai?”
Anh ta vươn một bàn tay khổng lồ túm lấy cánh tay cô và kéo cô vào câu lạc bộ. “Cô không nghĩ rằng sẽ có người nhìn thấy mình ngoài đó sao?”, anh ta hỏi, thò đầu ra ngoài cửa và nhìn hai bên hẻm, hài lòng vì không có ai thấy cô, sau đó đóng cánh cửa và khóa lại trước khi xoay người đi, băng qua một tấm rèm khác vào một hành lang thẳng đẹp đẽ rồi rống lên, “Bọn ta trả tiền cho người giữ cửa làm cái quái gì cơ chứ? Vì sao không có bất kỳ ai trông cái cánh cửa chết tiệt này?”.
Cô nói với ra từ chỗ mình đang đứng ở lối vào.“Dường như không có ai trông hầu hết các cánh cửa của các anh vào thời điểm này trong ngày.”
Người đàn ông khổng lồ quay lại nhìn cô, mắt đầy tò mò. “Làm sao cô biết điều đó?”
“Tôi đã từng tới đây”, cô nói đơn giản.
Anh ta lắc đầu, cười châm biếm. “Bourne có biết là Penelope đang dẫn em gái mình đi thăm quan không?”
“Ồ, anh hiểu nhầm rồi! Tôi không tới đây với Penelope. Tôi ở đây với anh Cross.”
Câu nói đó làm người đàn ông to con khựng lại. “Cross”, anh ta nói, và Pippa nhận thấy tông giọng anh ta đã chuyển biến. Khó tin. Hẳn là còn có gì đó khác nữa.
Cô gật đầu. “Phải!”
Hàng lông mày đen của anh ta nhướng lên. “Cross”, anh ta lặp lại. “Và cô?”
Lông mày cô nhíu lại. “Phải. À, không phải thường xuyên, nhưng tôi có lý do để gặp anh ấy hồi đầu tuần.”
“Vậy à?”
Đó không phải câu hỏi nhưng cô vẫn trả lời. “Phải!” Cô do dự, rồi nói thêm, “Dù có thể tốt nhất anh đừng kể cho anh ấy là hôm nay tôi tới đây”.
Mắt anh ta ánh lên vẻ hiểu biết. “Có thể!”
Quá hiểu biết.
Cô giơ tay ra. “Tôi sợ rằng anh có lợi thế hơn tôi rồi. Tôi chưa được vinh hạnh quen biết anh.”
Anh ta quan sát bàn tay đang chìa ra của cô hồi lâu rồi lại nhìn vào mắt cô, như thể cho cô cơ hội để đổi ý. “Tôi là Temple.”
Công tước Lamont.
Kẻ giết người.
Cô lùi lại, tay vô tình thả xuống bởi suy nghĩ đó trước khi kịp định thần. “Ồ!”
Môi anh ta cong lên thành nụ cười châm biếm. “Giờ thì cô đang ước mình đã không tới đây.”
Tâm trí cô suy nghĩ vội vã. Anh ta sẽ không làm tổn thương cô. Anh ta là cộng sự của Bourne. Đang ban ngày ban mặt. Người ta không bị giết ở Mayfair giữa ban ngày ban mặt.
Và dù đã nghe nhiều chuyện về người đàn ông u ám, nguy hiểm này, cô chẳng thấy một bằng chứng nào cho thấy anh ta từng làm việc khiến bản thân mắc tai tiếng.
Cô lại chìa tay ra một lần nữa. “Tôi là Philippa Marbury.”
Một hàng lông mày đen nhướng lên, nhưng anh ta nắm chặt tay cô. “Cô gái dũng cảm.”
“Không có bằng chứng cho thấy ngài giống những gì họ nói.”
“Tin đồn là quá đủ.”
Cô lắc đầu. “Tôi là một nhà khoa học. Giả thiết chỉ vô dụng nếu không có chứng cứ.”
Một bên miệng anh ta nhếch lên. “Giá mà những người Anh còn lại cũng được thế.” Anh ta thả tay cô ra và mở rèm, để cô đi vào hành lang được trang trí xa hoa với những bức tường phủ lụa và nhung mà Pippa không thể cưỡng lại thôi thúc vươn tay ra để chạm vào.
“Bourne không có ở đây”, anh ta nói.
Cô mỉm cười. “Tôi biết. Anh ấy đang ở Surrey với chị gái tôi. Tôi không tới đây vì anh ấy.”
Anh ta do dự khi đang tiến một bước dài, và cô nhân cơ hội ấy để thán phục cái cách một người đàn ông to con và rõ ràng không xa lạ gì với bạo lực lẫn hung ác đó có thể di chuyển duyên dáng nhường ấy, thay đổi trọng lượng để làm đà tiến tới.
Rồi anh ta lại tiếp tục di chuyển, như thể chưa hề khựng lại. “Và cũng không phải vì Cross?”
“Không. Anh ấy không thích ở cùng tôi.”
Lời nói đó thốt ra trước khi cô kịp ngăn lại, và Temple nhìn vào mắt cô. “Cậu ta nói thế à?”
Cô nhún vai, chỉnh lại kính. “Không phải bằng những từ đó, nhưng anh ấy thể hiện rõ là không có hứng thú trợ giúp tôi trong dự án của mình, vậy nên...”
“Dự án nào?”, anh ta gặng.
Hủy hoại tôi. Cô không thể nói thế.
“Một nghiên cứu nhỏ mà tôi hy vọng anh ấy sẽ... giúp.”
Temple cười với cô. “Thế còn tôi thì sao? Tôi có thể giúp cô.”
Cô cân nhắc lời đề nghị đó hồi lâu. Không nghi ngờ gì, người đàn ông này có thể trả lời mọi câu hỏi của cô. Và còn cho cô biết thêm nữa ấy chứ.
Nhưng anh ta không phải Cross.
Cô chống lại suy nghĩ đó và sự khó chịu đi kèm với nó, thay vào đó tập trung vào ngài công tước, anh ta vừa quay lại đối mặt với cô, lơ đãng mở một cánh cửa trong một chuỗi cửa đóng kín dài dằng dặc và tránh sang một bên để cô bước vào một căn phòng rộng, ở chính giữa phòng có hai chiếc bàn phủ vải len xanh lục.
“Không, cảm ơn ngài! Tôi đã hứa với anh Cross là sẽ không...” Giọng cô nhỏ dần.
“Sẽ không làm gì?”, anh ta thúc.
“Không đề nghị một người đàn ông khác.”
Mắt anh ta thoáng trợn tròn. “Giờ thì nghe chừng nó có vẻ là một nghiên cứu thú vị đó nhỉ.”
Cô lờ đi câu nói đó, quay lại đối mặt với anh ta, tay nắm chặt lại khi anh ta đóng cửa sau lưng họ và đút chìa khóa vào túi. “Nhưng anh ấy không nói gì về phụ nữ.”
Anh ta khựng lại. “Xin lỗi?”
Cô hít vào một hơi thật sâu. “Tôi muốn được gặp một trong các quý cô của các ngài.”
“Các quý cô của tôi?”
Cô vẫy tay trong không khí một cách lơ đãng. “Các ngài, số nhiều ấy. Các quý cô của các ngài.” Khi anh ta không đáp lại, cô nói rõ. “Gái điếm của các ngài.”
Anh ta im lặng hồi lâu, và Pippa tự hỏi liệu có phải mình chưa nói gì hay không.
Rồi anh ta cười, to và vang.
Cô lại tự hỏi có phải mình vừa phạm một sai lầm nghiêm trọng hay không.