Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Chương 5
"S
au khi thẩm tra lại, tôi biết lưỡi con người không chỉ có một cơ mà có đến tám cơ độc nhất, một nửa trong số đó gắn liền với xương - các cơ lưỡi, nửa còn lại cấu thành hình dạng và chức năng của một cơ quan lớn hơn.
Dù nghiên cứu bổ sung này đã rọi sáng tri trức cho một bộ phận cơ thể mà trước kia mình không nhận ra, tôi vẫn mơ hồ về giá trị của cơ đó trong những hoạt động không liên quan tới ăn uống và nói năng.
Có thể tôi phải yêu cầu Olivia nói chi tiết hơn. Nhưng đó không phải là giải pháp lý tưởng.”
Nhật ký khoa học của tiểu thư Philippa Marbury
24 tháng Ba, 1831; mười hai ngày trước đám cưới
“Tôi muốn ông ta bị trừng phạt.”
Cross nhìn Temple khom người trên bàn bi-a ở chính giữa phòng dành cho chủ nhân của Thiên Thần Sa Ngã và đẩy gậy, quả bóng trắng va vào quả đỏ, bật ra thành bàn rồi đập vào một quả lốm đốm.
“Cậu chắc chứ? Chuyên môn của cậu đâu phải báo thù. Đặc biệt là với Knight.” Bourne bước tới trước và đánh giá bàn bi-a. “Quỷ tha ma bắt may mắn của cậu đi, Temple.”
“Ít nhất hãy cho tôi bi-a chứ”, Temple đáp. “Đó là trò duy nhất tôi có cơ hội thắng cả hai người.” Anh ta lùi lại và dựa hông vào một cái ghế gần đó, quay sang nói với Cross. “Có nhiều cách làm ông ta biến mất lắm.”
“Gợi ý giết chết ông ta hợp với tính cách của cậu đấy”, Bourne vừa nói vừa đánh một cú, khi bóng trật một khoảng rất xa liền chửi thề ầm ĩ.
“Giải pháp ấy nhanh gọn. Và dứt điểm.” Temple nhún một bờ vai rộng.
“Nếu có người nào ngoài phòng này nghe thấy cậu nói thế thì họ sẽ tin những chuyện kể về cậu đấy”, Cross nói.
“Họ đã tin chuyện về tôi rồi. Được thôi, không giết chóc. Sao không trả quách nợ cho lành?”
“Đó không phải một lựa chọn.”
“Có lẽ tốt nhất là thế. Dunblade sẽ lại phung phí và chúng ta sẽ quay về điểm xuất phát chỉ sau một tháng.” Bourne quay ra chỗ tủ tường, nơi Chase giữ những chai scotch ngon nhất câu lạc bộ. “Uống không?”
Cross lắc đầu.
“Thế thì phải làm sao?”, Temple hỏi.
“Ông ta muốn con gái ông ta kết hôn.”
“Với cậu?”
Cross không đáp.
Temple huýt sáo. “Sáng suốt thật.”
Cross nhìn sang Temple. “Kết hôn với tôi chẳng sáng suốt chút nào.”
“Sao không?”, Bourne xen vào. “Cậu là một bá tước, giàu có như Croesus[5], và tốt hơn nữa là hai người kinh doanh cùng ngành. Hoàng tộc cờ bạc.”
“Vậy thì một trong mấy người nên cưới cô ta.”
Temple cười tự mãn, nhận một cốc scotch từ tay Bourne. “Chúng ta đều biết Digger sẽ bắt con gái ông ta tránh tôi hơn cả tránh ruồi ấy chứ. Chỉ có cậu thôi, Cross. Bourne kết hôn rồi, danh dự của tôi đã bị hủy hoại mãi mãi, còn Chase là... chậc... Chase. Thêm vào đó là sự thật rằng cậu là người duy nhất ông ta kính trọng trong số chúng ta, thế nên cậu trở thành lựa chọn hoàn hảo.”
Không hề. “Ông ta đã đánh giá nhầm tôi.”
“Ông ta không phải người đầu tiên”, Bourne nói. “Nhưng thú thực nếu ông ta nắm em gái tôi trong tay thì tôi sẽ cân nhắc đến việc nghe lời ông ta. Digger Knight rất tàn nhẫn. Ông ta sẽ giành lấy những gì mình muốn bằng mọi giá.”
Cross xoay người, lờ đi cảm giác tội lỗi chúng mang tới. Rốt cuộc thì mới hôm kia, em dâu Bourne còn nằm trong móng vuốt của Knight. Pippa cao ráo, mảnh mai bị mắc kẹt trong vòng tay mạnh mẽ của Knight, ép vào người ông ta khi ông ta thì thầm những gì thì chỉ có Chúa biết vào tai cô. Hình ảnh ấy làm anh nổi cơn thịnh nộ.
Cô là em Bourne. Vậy cũng là em anh.
Anh đặt gậy sang một bên và sải bước dọc căn phòng tối om cho tới khi đối diện với bức tường xa nhất, nơi có một ô kính màu nhìn xuống sảnh chính của sòng bạc. Ô cửa sổ nằm chính giữa Thiên Thần Sa Ngã mô tả sự sa đọa của Lucifer bằng những chi tiết lộng lẫy - vị thiên thần tóc vàng vĩ đại to gấp sáu lần người đàn ông bình thường rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, với đôi cánh vô dụng xòe rộng sau lưng, một cổ chân cột xích và vương miện khảm đá quý sáng lấp lánh được nắm chặt trong bàn tay khổng lồ.
Ô cửa sổ này là một lời cảnh báo đối với những người đàn ông bên dưới, nhắc nhở họ về địa vị và việc họ sắp rơi xuống địa ngục. Nó thể hiện sức cám dỗ của tội lỗi và sự xa hoa của những hành vi phi đạo đức.
Nhưng đối với chủ nhân của Thiên Thần, ô cửa sổ này còn có ý nghĩa khác.
Nó là bằng chứng cho thấy những người bị trục xuất cũng có thể trở thành kẻ thống trị nhờ nỗ lực của chính mình, với một quyền lực đủ sức đương đầu với những người mình từng phục vụ.
Cross đã mất sáu năm vừa qua để chứng tỏ rằng anh không phải là một thằng nhóc khinh suất bị vứt bỏ khỏi xã hội với tước vị, có hoàn cảnh sinh thành tốt đẹp lẫn mọi thứ nhờ cái chết của anh trai mà là kẻ không chịu thua những gì xảy tới sau đó.
Và anh sẽ bị nguyền rủa nếu để Digger Knight làm thằng nhóc đó sống dậy.
Không khi anh đã hết sức nỗ lực để gạt bỏ nó.
Không khi anh đã hy sinh nhiều như thế.
Anh lướt ánh mắt nhìn những người đàn ông dưới sòng bạc. Một ít người ở bàn xúc xắc, vài người khác chơi bài catte. Bánh xe roulette quay vòng vòng đầy màu sắc, một gia tài được trải ra giữa những khu cá cược. Anh ở quá xa để nhìn rõ nơi quả bóng rơi xuống hay để nghe tiếng người hồ lì gọi bài, nhưng anh trông thấy vẻ thất vọng trên mặt những người đàn ông ở bàn khi đau đớn vì thua cuộc. Anh cũng nhìn rõ cái cách hy vọng phục hồi, dẫn họ vào cám dỗ, xúi họ đặt cược vào một con số mới hoặc có lẽ đặt lại chính số cũ vì chắc chắn tối nay may mắn sẽ thuộc về mình.
Họ chẳng biết gì hết.
Cross quan sát một ván bài xì dách ngay bên dưới, các quân bài đủ gần để nhìn. Tám, ba, mười, năm. Q, hai, sáu, sáu.
Cỗ bài đang đến đoạn điểm cao.
Người hồ lì đặt những lá bài tiếp theo.
K. Xong.
J. Xong.
Không có cái được gọi là may mắn.
Quyết định đã được đưa ra, anh quay lại nhìn các cộng sự của mình. “Tôi sẽ không để ông ta hủy hoại em gái mình.”
Bourne gật đầu một cái đầy thấu hiểu. “Và cậu sẽ không để Temple giết ông ta. Vậy nên... làm gì? Cưới cô con gái à?”
Cross lắc đầu. “Ông ta dọa tôi, tôi dọa ông ta.”
Temple nhướng phắt lông mày. “Cô con gái?”
“Ông ta chẳng quan tâm gì đến cô con gái đâu”, Cross nói. “Ý tôi là câu lạc bộ.”
Bourne chống một cánh tay lên cán gậy của mình. “Knight’s.” Anh lắc đầu. “Cậu sẽ chẳng bao giờ thuyết phục thành viên ở đó rời bỏ ông ta được đâu. Không nếu không mời họ vào câu lạc bộ của chúng ta.”
“Đó là điều sẽ không xảy ra”, Temple nói.
“Tôi không cần họ rời bỏ ông ta vĩnh viễn”, Cross vừa nói vừa tiến lên trước vài bước. “Tôi chỉ cần họ rời bỏ ông ta một tối là được. Tôi cần chứng minh rằng vương quốc của ông ta chỉ tồn tại nhờ lòng bác ái của chúng ta. Nếu muốn, chúng ta có thể hủy diệt ông ta.” Anh quay lại nhìn sàn câu lạc bộ. “Sáu ngày nữa cô ta sẽ tới. Tôi cần chiếm được thế thượng phong trước lúc đó.”
Tôi cần nắm quyền kiểm soát.
“Sáu ngày?”, Temple lặp lại, cười toét miệng khi Cross gật đầu. “Sáu ngày nữa tức là 29 tháng Ba.”
Bourne huýt sáo. “Thế thượng phong đấy.”
“Địa Ngục.” Từ ấy lơ lửng trong căn phòng tối om, một giải pháp không thể hay hơn dù cho có được chính ác quỷ tự tay bày ra.
Địa Ngục, được mở hằng năm vào ngày 29 tháng Ba, là đêm duy nhất trong năm Thiên Thần mở cửa cho những người không phải thành viên. Với một tấm thiệp mời, những người đàn ông sẽ được phép vào sòng bạc từ khi mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, có thể nhúng mình vào thói hư tật xấu và trải nghiệm thế giới huyền thoại, bí mật mang tên Thiên Thần Sa Ngã.
Mỗi thành viên của câu lạc bộ nhận ba thiệp mời tới Địa Ngục - những tấm thẻ hình vuông nhỏ bé đáng thèm muốn đến mức có giá hàng ngàn bảng đối với những người đàn ông tuyệt vọng muốn gia nhập câu lạc bộ và chứng minh mình xứng đáng trước những chủ nhân của Thiên Thần. Chắc chắn là nếu cá cược đủ lớn, họ có thể rời đi với tư cách thành viên vĩnh viễn.
Hiếm khi được như vậy.
Thường thì họ rời đi với cái túi nhẹ hơn vài nghìn bảng và một câu chuyện để thết đãi những người bạn không đủ may mắn được nhận một tấm thiệp mời.
Cross nhìn vào mắt Temple. “Tất cả những người thường xuyên đánh bạc ở Knight’s đều tuyệt vọng muốn được gia nhập Thiên Thần.”
Bourne gật đầu một cái. “Đó là một kế hoạch hay ho. Một tối thiếu vắng những người chơi lớn nhất sẽ chứng minh cho ông ta thấy rằng chúng ta có thể giành lấy họ bất kỳ lúc nào chúng ta muốn.”
“Có bao nhiêu... ba mươi người à?”
“Hình như là năm mươi”, Bourne nói.
Cross chuyển sự chú ý xuống sàn câu lạc bộ, tâm trí gấp rút hình thành một kế hoạch, khởi động các guồng quay. Anh sẽ cứu gia đình mình.
Lần này.
“Cậu cần có người bên trong để nhận dạng những kẻ đó.”
“Tôi có nữ gián điệp rồi”, anh đáp, quan sát những người cá cược bên dưới.
“Tất nhiên”, Temple nói, giọng đầy ngưỡng mộ. “Những cô nàng của cậu.”
“Họ không phải của tôi.” Anh đảm bảo điều đó. Thậm chí chẳng một ai trong số đó từng có khả năng thành của anh nữa là.
“Không liên quan”, Bourne nói. “Họ tôn thờ cậu.”
“Họ tôn thờ những gì tôi có thể làm cho họ?”
Giọng Temple trở nên giễu cợt. “Cá là thế.”
“Em gái cậu thì sao?”, Bourne hỏi. “Sự đe dọa chỉ có tác dụng nếu con bé tránh xa ông ta. Và Dunblade cũng thế.”
Cross quan sát những người đàn ông bên dưới, nhẩm tính tỷ lệ cá cược của họ - họ thường cá bao nhiêu, sẽ mất bao nhiêu khi thua và có bao nhiêu rủi ro khi thắng. “Tôi sẽ nói chuyện với con bé.”
Một khoảng im lặng dài xuất hiện mà anh không hề hiểu sai ý nghĩa của nó. Ý nghĩ anh có thể nói chuyện với em gái hay bất kỳ ai trong gia đình mình là một điều đáng ngạc nhiên. Lờ đi cơn sốc của các cộng sự, Cross quay lại và nhìn vào mắt Bourne. “Vì sao tối nay lại có ít thành viên thế này?”
“Vũ hội đính hôn của nhà Marbury”, Bourne đáp, lời nói bị ngắt quãng bởi những tiếng xúc xắc đập vào nhau. “Tôi nhớ là mẹ vợ mình đã mời toàn bộ giới quý tộc. Tôi ngạc nhiên vì hai người các cậu không nhận được thiệp mời đấy.”
Temple cười. “Phu nhân Needham sẽ phải chạy đi tìm muối ngửi để lấy lại tỉnh táo nếu thấy bóng tôi xuất hiện trên thềm cửa nhà bà ấy mất.”
“Điều đó chẳng nói lên được gì. Hầu như lúc nào bà ấy chẳng dùng muối ngửi.
Vũ hội đính hôn của nhà Marbury. Vũ hội đính hôn của Philippa Marbury.
Cảm giác tội lỗi lại lóe lên. Có lẽ anh nên kể mọi chuyện cho Bourne.
Xin đừng kể cho anh Bourne. Lời van xin của cô vang lên trong đầu Cross và anh nghiến răng. “Tiểu thư Philippa vẫn cưới Castleton à?”, Cross hỏi, cảm thấy như một thằng ngốc, chắc chắn rằng Bourne sẽ nhìn thấu câu hỏi đó, sẽ chú ý đến sự tò mò của anh. Sẽ tra khảo về nó.
“Con bé được trao cho vô vàn cơ hội để chấm dứt nó”, Bourne nói. “Nhưng con bé lại quá trọng danh dự, nó sẽ chán ngấy anh ta trong hai tuần.”
Ít hơn thế.
“Cậu nên ngăn chuyện đó lại. Khỉ gió, Needham nên ngăn nó lại”, Cross nói. Chúa biết là Hầu tước Needham và Dolby từng ngăn cản một lễ đính hôn. Ông ta gần như đã hủy hoại cơ hội được kết hôn tử tế của cả năm cô con gái nhà mình bởi việc chấm dứt một lễ đính hôn huyền thoại năm năm trước.
“Đó là lỗi của tôi, khỉ thật. Tôi nên chấm dứt nó trước cả khi mới bắt đầu”, Bourne nói một cách cay đắng, giọng không chỉ chứa đựng chút ít hối hận. “Cả tôi lẫn Penelope đều đã đề nghị con bé chấm dứt nó. Hai bọn tôi sẽ bảo vệ con bé. Khỉ thật, tôi sẽ tìm cho con bé một chú rể tử tế ngay tối nay nếu điều đó có ích. Nhưng Pippa không muốn chấm dứt.”
Tôi sẽ làm điều đó vì tôi đã đồng ý và không thích dối trá. Anh nghe thấy lời nói đó, nhìn thấy đôi mắt xanh nghiêm túc của Pippa khi cô bảo vệ lựa chọn sẽ cưới Castleton - một người đàn ông kém xa mình về mặt trí tuệ, khó mà tin nổi đám cưới sắp tới không phải là một tấn hài kịch.
Dẫu sao đi nữa, quý cô đó đã hứa và có ý định giữ lời.
Và chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến cô thật phi thường.
Không ý thức được những suy nghĩ của Cross, Bourne thẳng người dậy và chỉnh lại tay áo với một tiếng chửi thề xấu xa. “Quá muộn rồi. Khi chúng ta đang nói chuyện thì con bé đang ở buổi vũ hội đính hôn trước toàn giới thượng lưu. Tôi phải đi đây. Penelope sẽ lấy đầu tôi nếu tôi không xuất hiện.”
“Vợ cậu điều khiển cậu trong lòng bàn tay”, Temple nói khô khốc trong tiếng bóng va vào nhau liên tiếp.
Bourne không mắc câu. “Đúng thật là vậy. Và một ngày nào đó, nếu may mắn thì cậu cũng sẽ vui sướng hệt như tôi khi ở vào vị trí này.” Anh quay người bỏ đi, hướng tới một cuộc sống khác của mình - một quý tộc mới trở lại xã hội.
Cross ngăn anh lại. “Phần lớn quý tộc đều ở đó à?”
Bourne quay lại. “Cậu đang tìm kiếm ai à?”
“Dunblade.”
Đôi mắt nâu của Bourne ánh lên vẻ thấu hiểu. “Tôi cho là anh ta sẽ tới dự. Cùng nữ nam tước của mình.”
“Có lẽ tôi sẽ tới thăm Dinh thự Dolby.”
Bourne nhướng một bên lông mày. “Tôi thích hoạt động ngầm dưới con mắt chú ý của cha vợ lắm đấy.”
Cross gật đầu.
Đến lúc anh gặp em gái mình rồi. Bảy năm thật quá lâu.
Phân nửa Luân Đôn đang ở phòng vũ hội dưới kia.
Pippa nhìn xuống từ chỗ núp trên dãy cột tầng hai trong phòng vũ hội của Dinh thự Dolby trong tư thế ép sát vào một cột đá hoa cương khổng lồ và vuốt ve con chó Trotula giống spaniel của mình để quan sát lụa và satin xoay vòng vòng nhảy điệu waltz trên sàn gỗ gụ. Cô gạt một tấm rèm nhung nặng nề ra, quan sát mẹ mình chào đón dòng khách khứa nườm nượp ở buổi vũ hội này - buổi vũ hội có thể là thành tựu vĩ đại nhất của Nữ hầu tước Needham và Dolby.
Suy cho cùng thì không phải ngày nào bà mẹ của năm cô con gái cũng có cơ hội thông báo về đám cưới của đứa trẻ nhất. Hai đứa trẻ nhất. Nữ hầu tước khá yếu ớt vì vui sướng.
Đáng buồn thay, chưa yếu đến mức từ bỏ một vũ hội đính hôn đôi đủ lớn để chứa cả một đội quân. “Chỉ chọn lọc vài người bạn thân mà thôi”, tuần trước Phu nhân Needham đã nói như vậy khi Pippa hỏi về số lượng thư hồi âm khổng lồ cao ngất chất trên một cái khay bạc, chỉ chực đổ nhào khỏi khay rồi rơi xuống đôi bốt đen bóng loáng của người hầu vào buổi chiều hôm đó.
Những người bạn thân, Philippa nhớ lại một cách châm biếm, quét mắt qua đám đông. Cô thề là mình thậm chí còn chưa từng gặp phần lớn những người trong căn phòng bên dưới.
Dù không phải cô không hiểu sự phấn khích của mẹ mình. Rốt cuộc thì ngày hôm nay, khi toàn bộ năm cô con gái nhà Marbury đều đã được chính thức và công khai có đôi, đã mất rất lâu mới đến và từng bị ngắt quãng nhiều lần. Nhưng cuối cùng... cuối cùng thì nữ hầu tước cũng được trả công xứng đáng.
Đám cưới là dành cho các bà mẹ, không phải sao?
Hay nếu không phải đám cưới, ít nhất cũng là vũ hội đính hôn.
Điều đó đúng gấp đôi khi mà vũ hội đính hôn tổ chức để chúc mừng tận hai cô con gái.
Pippa rời mắt khỏi khuôn mặt đỏ bừng và các động tác dạt dào tình cảm của mẹ cô để nhìn cô con gái út của nhà Marbury, cũng đang thu hút một đám đông của riêng mình ở đầu kia phòng vũ hội, tươi cười chen chúc giữa những người đến chúc tụng với bàn tay đeo nhẫn đặt lên cánh tay của vị hôn phu cao ráo, đẹp trai.
Olivia là người xinh xắn và sôi nổi nhất bộ ngũ tấu, dường như cô nhận được tất cả những gì tốt đẹp nhất từ cả gia đình. Có phải cô chỉ coi trọng bản thân mình và thừa tự tin không? Chắc chắn là có. Nhưng khó mà xét đoán tính cách đó một cách khắt khe cho được khi Olivia chưa từng gặp một người nào mà không bị cô chiếm cảm tình.
Kể cả người đàn ông được dự đoán sẽ sớm trở thành một trong những người quyền lực nhất Anh quốc, vì nếu có hai điều mà vợ của một chính khách cần thì đó là một nụ cười dạn dĩ và khao khát chiến thắng - những thứ mà Olivia có thừa.
Thực vậy, toàn bộ Luân Đôn xôn xao với tin tức về cuộc đính hôn sắp tới của cặp đôi này đến mức Pippa nghĩ chắc chẳng ai dưới kia nhận thấy cô đã không còn ở đó.
“Chị đã nghĩ có thể tìm thấy em ở đây.”
Pippa thả rèm xuống và quay ngoắt lại đối mặt với chị cả của mình, người mới trở thành Nữ hầu tước Bourne. “Không phải chị nên ở sàn vũ hội sao?”
Penelope cúi xuống để vỗ về Trotula, mỉm cười khi con chó gừ gừ và dựa sát vào bàn tay vuốt ve của mình. “Chị có thể hỏi em câu đó đấy. Dù sao bây giờ chị cũng được gả đi rồi, mẹ có hứng thú với em nhiều hơn hẳn với chị.”
“Mẹ không biết mình đang để lỡ thứ gì đâu”, Pippa đáp. “Chị là người đã cưới kẻ vô lại huyền thoại.”
Penelope cười toe toét. “Thật vậy, không phải sao?”
Pippa cười. “Thật tự hào về bản thân.” Cô quay lại nhìn vũ hội, quét mắt trên đám đông bên dưới. “Anh Bourne đâu? Em không thấy anh ấy.”
“Có chuyện gì đó giữ chân anh ấy lại câu lạc bộ.”
Câu lạc bộ.
Từ ấy vang vọng khắp người cô, nhắc nhở cô về hai ngày trước. Về Cross.
Cross, người mà hẳn sẽ lạc lõng trong thế giới dưới kia như Pippa. Cross, người mà cô đã cùng cá cược và rốt cuộc đã thua cược.
Cô hắng giọng, và Penelope hiểu nhầm tiếng ho ấy. “Anh ấy đã thề là sẽ tới đây”, chị biện hộ cho chồng mình. “Muộn, nhưng sẽ tới.”
“Có chuyện gì xảy ra ở câu lạc bộ vào giờ này?”, Pippa không thể ngăn mình không hỏi.
“Chị... làm sao biết được.”
Pippa cười toe toét. “Nói dối. Nếu không phải là vẻ do dự thì khuôn mặt đỏ bừng của chị cũng sẽ tiết lộ sự thật thôi.”
Nỗi chán nản thay thế vẻ xấu hổ. “Các quý cô đáng ra không được biết về những chuyện như vậy.”
Pippa chớp mắt. “Vớ vẩn. Các quý cô đã kết hôn với chủ sòng bạc chắc chắn có biết về những chuyện như vậy.”
Hàng lông mày của Penelope nhướng lên. “Mẹ chúng ta sẽ không tán đồng đâu.”
“Mẹ chúng ta không phải thước đo để đánh giá phụ nữ nên và không nên xử sự thế nào. Cứ ba mươi phút một lần mẹ lại vớ lấy muối ngửi.” Cô gạt rèm và quan sát nữ hầu tước ở xa bên dưới đang mải mê trò chuyện với Phu nhân Beaufetheringstone - một trong những người thích ngồi lê đôi mách nhất giới thượng lưu. Như được ra hiệu, Phu nhân Needham thốt ra một tiếng the thé phấn khích vang vọng thật xa tới các xà nhà.
Pippa nhìn Penelope một cách ranh mãnh. “Giờ thì hãy kể cho em nghe chuyện gì diễn ra ở câu lạc bộ đi.”
“Đánh bạc.”
“Em biết điều đó rồi, Penny. Còn gì nữa?”
Penenlope hạ giọng xuống, “Có phụ nữ”.
Lông mày Pippa nhướng lên cao. “Gái điếm sao?” Cô cho là cũng phải có thôi. Rốt cuộc thì trong mọi tài liệu từng đọc, cô đã đi tới một khám phá là đàn ông thích có sự bầu bạn của phụ nữ, dù hiếm khi là vợ họ.
“Pippa!”, Penny có vẻ phản đối.
“Sao?”
“Em thậm chí còn không nên biết từ đó.”
“Vì sao lại không? Từ đó có trong Kinh Thánh cơ mà.”
“Không hề.”
Pippa nghĩ ngợi một lúc lâu rồi tựa lưng vào cột. “Chị biết đấy, em nghĩ là có. Nếu không thì cũng nên như thế. Nghề đó đâu có mới mẻ gì.”
Cô dừng lại.
Gái điếm hẳn sẽ có cả thập kỷ kiến thức chuyên nghiệp để giải quyết nỗi phiền muộn và trả lời những câu hỏi của cô.
Cô đã hỏi các chị em của mình chưa? Lời Cross vang vọng lại từ chiều hôm trước làm Pippa quay sang nhìn chị cả của mình. Thế nếu cô hỏi Penny thật thì sao?
“Em có thể hỏi một câu hỏi không?”
Penelope nhướng một bên lông mày. “Chị ngờ là mình chẳng thể ngăn em lại được đâu nhỉ.”
“Em đang lo lắng về một vài... công việc hậu cần. Của hôn nhân.”
Mắt Penelope trở nên sắc bén. “Hậu cần?”
Pippa vẫy một tay trong không trung. “Phần... riêng tư ý mà.”
Penelope đỏ bừng lên. “À.”
“Olivia đã nói cho em về lưỡi.”
Lông mày cô chị cả nhà Marbury nhướng lên. “Con bé biết gì về chúng?”
“Nhiều hơn em nghĩ là hai ta có thể hình dung nổi”, Pippa đáp, “nhưng em không thể bảo con bé miêu tả chi tiết vì em không chịu nổi việc học từ em út của mình. Mặt khác thì chị...”
Một khoảng lặng xuất hiện khi từ ngữ đó thấm vào đầu Penelope và mắt chị mở to. “Chắc chắn là em không mong chị chỉ dẫn em chứ!”
“Chỉ vài vấn đề thiết yếu thôi mà”, Pippa nói vội.
“Ví dụ?”
“À thì, lưỡi, ví dụ thế.”
Penelope đưa tay lên che tai. “Không nói thêm nữa! Chị không muốn nghĩ đến cảnh Olivia và Tottenham làm...” Giọng chị nhỏ dần.
Pippa muốn lắc chị mình thật mạnh. “Làm gì?”
“Làm bất kỳ việc gì với nó!”
“Nhưng chị không hiểu à? Làm sao em có chuẩn bị cho toàn bộ chuyện này nếu không hiểu nó? Lũ bò ở Coldharbor không đủ!”
Penelope phát ra một tiếng cười nhỏ. “Lũ bò ở Coldharbor sao?”
Pippa đỏ bừng mặt. “Em đã thấy...”
“Em nghĩ nó như thế sao?”
“À, em sẽ không nghĩ thế nếu có người nói cho em biết... ý em là, liệu cái... của... đàn ông...” Cô vẫy tay về một hướng cụ thể. “Chúng có lớn đến thế không?”
Penelope bịt một tay lên miệng để ngăn tràng cười của mình, và Pippa thấy mình ngày càng giận dữ. “Em mừng vì làm chị cười sung sướng đến thế.”
Penny vừa lắc đầu vừa cười, “Chị...”, và Pippa trừng mắt nhìn. “Chị xin lỗi! Chỉ là... không. Không. Chúng chẳng có mấy điểm chung với con bò ở Coldharbor đâu.” Một khoảng ngập ngừng xuất hiện. “Và tạ ơn Chúa vì điều đó.”
“Nó có... đáng sợ không?”
Và, chỉ như thế, đôi mắt Penelope đã mở to dạt dào tình cảm như mắt nai. “Không hề”, chị thì thào, ngọt như mật, và dù câu trả lời thật lòng giúp Pippa thoải mái, cô vẫn phải kìm lại thôi thúc muốn đảo tròn mắt.
“Chỉ thế là em đã mất chị.”
Penelope cười. “Chị hiểu là em thấy tò mò, Pippa... nhưng tất cả rồi sẽ trở nên rõ ràng thôi.”
Pippa không thích ý tưởng dựa dẫm vào cái hứa hẹn ấy. Cô muốn được rõ ràng ngay lập tức.
Quỷ tha ma bắt Cross và trò cá cược ngớ ngẩn của anh ta.
Quỷ tha ma bắt cô vì đã nhận lời.
Penelope vẫn đang nói, giọng êm ái và ngọt lịm. “Và nếu may mắn, em sẽ thấy...” Chị thở dài. “Chà, em sẽ tương đối thích nó, chị hy vọng thế.” Chị lắc đầu, thoát ra khỏi giấc mơ, và lại cười. “Đừng có nghĩ về bò nữa đấy.”
Pippa cau mày. “Làm sao mà em biết được cơ chứ?”
“Em có một thư viện chất đầy văn kiện về giải phẫu!”, Penny thì thào.
“À, em nghi ngờ độ minh họa trong vài văn kiện đó!”, Pippa thì thào đáp lại.
Penny dợm nói gì đó nhưng rồi nghĩ lại, đổi chiến lược. “Trò chuyện với em luôn rẽ sang những hướng nguy hiểm và kỳ lạ nhất trần đời. Chúng ta nên xuống nhà thôi.”
Các chị em vô dụng rồi. Pippa nên đi nói chuyện với mấy cô gái điếm.
Gái điếm.
Cô chỉnh lại kính. “Quay lại với mấy quý cô vừa nãy nào, Penny. Họ là điếm à?”
Penny thở dài và nhìn lên trần nhà. “Không gọi bằng cái từ dài như thế.”
“Nó chỉ có một tiếng thôi mà”, Pippa chỉ ra.
“À thì, nói thế này nhé, họ đi cùng các quý ông, nhưng chắc chắn họ không phải là các quý cô.”
Thú vị thật!
Pippa tự hỏi liệu Cross có ở cùng những người phụ nữ nói trên, họ có nằm trên chiếc giường nhỏ lạ lùng trong cái văn phòng lộn xộn và đầy thứ đáng tò mò cùng anh hay không. Nghĩ tới điều này, một thứ gì đó bùng lên, nặng nề và lấp kín lồng ngực cô. Cô đánh giá cảm xúc ấy, không hẳn là buồn nôn, cũng chẳng phải khó thở.
Không hẳn là dễ chịu.
Trước khi cô kịp suy xét thêm về cảm xúc ấy, Penelope nói tiếp. “Dẫu sao đi nữa, bất kể chuyện gì đang diễn ra ở câu lạc bộ tối nay, dứt khoát không có chuyện Bourne đi lại với gái điếm.”
Pippa không hình dung nổi anh rể mình sẽ làm chuyện gì kiểu như thế. Thực vậy, cô chẳng thể tưởng tượng đến việc dạo này anh ấy làm được gì ngoài mê mẩn vợ mình. Mối quan hệ của họ thật kỳ lạ - một trong những đám cưới hiếm hoi dựa trên nền tảng nào đó không chỉ là tính tương xứng.
Thực tế thì đa số những người sáng suốt sẽ đồng tình rằng tuyệt đối không có gì ở Penelope và Bourne tạo thành một đám như thế.
Vậy mà bằng cách nào đó, họ đã làm được.
Thêm một điểm đáng tò mò nữa.
Không nghi ngờ gì, vài người có thể gọi đó là tình yêu. Và có lẽ vậy, nhưng Pippa chưa bao giờ đặt nhiều tin tưởng vào cái thứ ủy mị đó, số cặp yêu nhau hiếm hoi trong xã hội giống những nhân vật thần thoại hơn. Quái vật đầu bò thân người Minotaur. Hoặc con kỳ lân. Hoặc ngựa có cánh Pegasus.
Hay Pegasii nhỉ?
Có thể là cả hai, vì chỉ có một loài ngựa có cánh, nhưng người ta chẳng bao giờ biết hết những cặp yêu nhau.
“Pippa?”, Penelope chọc cô.
Pippa quay phắt lại với cuộc trò chuyện. Họ đang thảo luận chuyện gì nhỉ? Bourne. “Chậc, em chẳng biết vì sao anh ấy lại đến nữa”, Pippa chỉ ra. “Không ai mong anh ấy cư xử đúng khuôn phép trước xã hội đâu.”
“Chị mong”, Penelope nói một cách đơn giản, như thể đó là điều duy nhất quan trọng.
Và rõ ràng là vậy. “Penny, chị thật là. Hãy để anh chàng tội nghiệp đó yên.”
“Tội nghiệp à”, Penny giễu cợt. “Bourne có mọi thứ bất kỳ lúc nào anh ấy muốn.”
“Có phải anh ấy không phải trả giá đâu”, Pippa phản bác. “Anh ấy hẳn phải yêu chị mãnh liệt lắm mới tới đây. Nếu tránh được tối nay thì em sẽ tránh ngay.”
“Thực ra em đang lẩn tránh nó một cách xuất sắc đấy, nhưng em không thể làm thế được.”
Tất nhiên là Penny nói đúng. Nửa Luân Đôn đang ở dưới kia, và ít nhất một trong số họ đang chờ cô lộ diện.
Chồng tương lai của cô.
Không khó để tìm ra anh ta giữa đám đông này. Dù mặc áo choàng và quần dài đen như kiểu thời trang mà các quý tộc khác đang ưa chuộng, Bá tước Castleton vẫn có vẻ gì đó nổi bật và kém duyên dáng hơn một quý tộc bình thường.
Anh ta đang ở rìa phòng vũ hội, cúi thấp xuống khi mẹ anh ta thì thầm vào tai. Trước đây, Pippa chưa từng nhận thấy điều này, nhưng vị bá tước kể trên cũng đứng ở một tư thế không mấy bình thường.
“Em vẫn có thể xin hủy”, Penelope nói lặng lẽ. “Sẽ không ai trách em đâu.”
“Vũ hội ư?”
“Đám cưới.”
Pippa không đáp lại. Cô có thể. Cô có thể nói bất kỳ điều gì từ thú vị cho tới chua chát và Penny sẽ không bao giờ lấy chúng ra phán xét cô. Thực vậy, hẳn chị sẽ hết sức vui mừng nếu được nghe Pippa chê bai hôn phu của mình.
Nhưng Pippa đã hứa hôn với bá tước, và cô sẽ không bội bạc anh ta. Anh ta không đáng phải nhận điều đó. Anh ta là người đàn ông tử tế, có một trái tim nhân hậu. Và điều đó tốt hơn rất nhiều người rồi.
Dối trá do sai sót của người khác vẫn cứ là dối trá.
Lời nói ấy vang vọng trong cô, ký ức về hai ngày trước, về người đàn ông đã nghi ngờ tính trung thực của cô.
Thế giới đầy rẫy những kẻ nói dối. Dối trá và lừa lọc.
Tất nhiên, điều đó không đúng. Pippa không nói dối cũng chẳng lừa lọc.
Trotula thở dài và dựa đầu vào đùi chủ nhân. Pippa vu vơ vuốt tai con chó. “Em đã hứa.”
“Chị biết là vậy, Pippa. Nhưng đôi khi lời hứa...”, Penelope nhỏ giọng dần.
Pippa quan sát Castleton một lúc lâu. “Em ghét các buổi vũ hội.”
“Chị biết.”
“Và phòng khiêu vũ.”
“Phải.”
“Anh ấy tử tế, Penny. Và anh ấy đã cầu hôn em.”
Ánh mắt Penelope dịu đi. “Em được quyền mong ước nhiều hơn thế, em biết mà.”
Không hề. Thật ư?
Pippa cựa quậy người trong cái áo nịt bó chặt. “Và váy dạ hội.”
Penelope cho phép chủ đề thay đổi. “Dẫu vậy nó vẫn là một cái váy đẹp.”
Váy của Pippa, được Phu nhân Needham chọn một cách phấn khích gần như phát cuồng, là một cái váy bằng satin màu xanh lục phủ lên váy lót trắng. Không tay và trễ cổ, nó ôm lấy cơ thể cô từ ngực xuống eo trước khi xòe rộng ra thành một cái váy bồng bềnh kêu sột soạt mỗi khi cô di chuyển. Nếu mặc trên người bất kỳ ai khác thì trông nó sẽ đáng yêu lắm. Nhưng trên người cô... bộ váy làm cô trông gầy và cao hơn, giống một cây sậy. “Nó làm em trông như Ardea cinerea ấy.”
Penelope chớp mắt.
“Một loài diệc.”
“Vớ vẩn. Em đẹp lắm.”
Pippa vuốt tay trên lớp vải được là phẳng phiu. “Vậy em nghĩ tốt nhất mình nên ở lại đây và giữ cho ảo tưởng đó được nguyên vẹn.”
Penelope cười khẽ. “Em đang trì hoãn một chuyện bất khả kháng đấy.”
Đó là sự thật.
Và bởi vì đó là sự thật, Pippa để chị cô đưa xuống lối cầu thang hẹp dẫn ra cửa sau của phòng khiêu vũ, rồi thả Trotula ra sân trước khi hòa mình vào đám người đến chúc mừng mà không bị ai chú ý, như thể họ vẫn luôn ở đây vậy.
Mẹ chồng tương lai của cô chẳng mấy chốc đã tìm ra họ. “Philippa, cháu yêu!”, bà nói, điên cuồng vẫy một cái quạt bằng lông công quanh mặt. “Mẹ cháu nói hôm nay sẽ chỉ là một buổi chiêu đãi nhỏ! Nhưng nó đúng là một buổi chiêu đãi tuyệt vời để chúc mừng con trai Robert trẻ tuổi của ta và cô dâu sắp cưới của thằng bé!”
Pippa mỉm cười. “Và đừng quên cậu James trẻ tuổi của Phu nhân Tottenham cùng cô dâu sắp cưới của ngài ấy.”
Trong thoáng chốc, có vẻ như Nữ bá tước Castleton không theo kịp. Pippa chờ đợi. Rồi mẹ chồng tương lai của cô hiểu ra, bà bật ra tiếng cười to và the thé. “À, tất nhiên! Em gái cháu thật đáng yêu! Cũng như cháu vậy! Không phải sao, Robert?” Bà vỗ cánh tay bá tước. “Cô ấy không đáng yêu sao!”
Anh ta vội vã tán thành. “Đúng vậy! Ờ... em đáng yêu lắm, tiểu thư Philippa! Đúng vậy! Đáng yêu!”
Pippa mỉm cười. “Cảm ơn ngài!”
Nữ hầu tước Needham và Dolby lao về phía họ, háo hức muốn cạnh tranh xem ai là bà mẹ phấn khích nhất. “Phu nhân Castleton! Có phải chúng là cặp đẹp đôi nhất không?”
“Rất đẹp!” Phu nhân Castleton đồng ý, đẩy con trai tới đứng gần Pippa. “Hai đứa phải khiêu vũ thôi! Mọi người đều vô cùng háo hức muốn nhìn hai đứa khiêu vũ đấy!”
Pippa hầu như chắc chắn rằng chỉ có hai người trong phòng này có hứng thú ngắm họ khiêu vũ. Trên thực tế, bất kỳ ai từng thấy Pippa khiêu vũ đều biết đừng trông đợi gì nhiều về mặt duyên dáng hay kỹ năng, và kinh nghiệm của cô với Castleton cho biết anh ta cũng kém cỏi hệt như thế. Nhưng, không may thay, hai người có hứng thú đấy lại là các bà mẹ. Và chẳng thể tránh nổi.
Và khiêu vũ sẽ hạn chế một lượng lớn số câu cảm thán được thốt ra gần cô.
Cô mỉm cười với hôn phu của mình. “Có vẻ như chúng ta được yêu cầu khiêu vũ rồi, thưa ngài!”
“Phải! Phải!”, Castleton vội vàng nói, chạm hai gót vào nhau và cúi xuống chào cô. “Liệu em có thể dành cho ta vinh hạnh to lớn là khiêu vũ cùng em không, tiểu thư?”
Pippa kiềm chế thôi thúc muốn cười lớn trước câu hỏi nghiêm túc ấy, thay vào đó nắm lấy tay bá tước và để anh ta dẫn mình vào khiêu vũ.
Đó là một thảm họa.
Họ loạng choạng khắp sàn khiêu vũ, tạo ra một cảnh tượng kinh khủng. Khi ở cùng nhau, họ giẫm và vấp vào chân nhau - có lúc anh ta còn bám chặt lấy cô vì mất thăng bằng. Và khi tách ra, họ tự vấp vào chân mình.
Khi không đếm bước chân để theo nhịp dàn nhạc, Castleton tiếp tục cuộc trò chuyện bằng cách rống từ đầu sàn bên kia.
Một cặp ở gần cố hết sức để không trố mắt nhìn họ, nhưng Pippa phải thừa nhận là điều đó gần như bất khả thi khi Castleton tuyên bố ở đầu hàng bên kia, cách cô cả ba mét, “À! Ta gần như quên kể cho em! Ta mới có một con chó cái mới!”.
Tất nhiên, anh ta đang nói về con chó của mình - một chủ đề mà họ có chung hứng thú, nhưng Pippa cho là Louisa Holbrooke sẽ thấy sốc khi Castleton rống lên điều đó ngay trên mái tóc được cắt tỉa hoàn hảo của cô ta.
Pippa không thể ngăn mình lại. Cô bắt đầu cười rúc rích và bị bạn nhảy của chính mình nhìn một cách lạ lùng. Cô đưa tay lên che đôi môi đang giần giật khi Castleton nói thêm, “Con bé đẹp lắm! Lông nâu đốm! Nâu và vàng... vàng như tóc em!”.
Những con mắt quanh họ mở to khi nghe mái tóc vàng của cô bị so sánh với bộ lông của con vật bốn chân mà Castleton mới mua. Và đó là lúc tiếng rúc rích trở thành một tràng cười lớn. Rốt cuộc đó là cuộc đối thoại kỳ lạ nhất và to nhất mà cô từng nghe khi đang khiêu vũ.
Cô cười cho tới hết bước cuối cùng của điệu quadrille, vai rung bần bật khi nhún chào theo cách các quý cô phải làm. Nếu có một thứ mà cô sẽ không hề nhớ nhung gì trong cuộc hôn nhân của mình thì đó chính là khiêu vũ.
Cô đứng dậy, và Castleton ngay lập tức tới bên cạnh, dẫn cô tới cuối phòng, họ đứng đó im lặng ngượng nghịu hồi lâu. Cô nhìn những người dự tiệc khác đi lại một cách duyên dáng, nhận thức sâu sắc về Castleton đứng bên cạnh. Robert.
Đã bao nhiêu lần cô nghe Penny nhắc tới chồng mình bằng tên Michael với tông giọng hết sức tha thiết nhỉ?
Pippa quay sang nhìn Castleton. Cô không thể hình dung một ngày nào đó mình gọi anh ta là Robert.
“Em muốn uống nước chanh không?” Anh ta phá vỡ sự im lặng.
Cô lắc đầu, đưa mắt nhìn căn phòng. “Không, cảm ơn ngài!”
“Ta nên đợi tới lúc chúng ta nhảy xong mới kể cho em về con chó”, anh ta nói, một lần nữa thu hút được sự chú ý của cô. Má anh ta đỏ bừng.
Cô không thích anh ta bị xấu hổ. Anh ta không đáng phải thế. “Không!”, cô phản đối, biết ơn vì chủ đề nói chuyện thay đổi. Nói chuyện về chó thì dễ dàng thôi. “Con chó đấy có vẻ đáng yêu. Ngài gọi nó là gì?”
Anh ta mỉm cười, rạng rỡ và thật lòng. Anh ta rất hay cười. Đó là một phẩm chất tốt nữa. “Ta đã nghĩ có lẽ em sẽ có ý tưởng nào đó.”
Lời nói ấy làm cô do dự. Cô chẳng bao giờ nảy ra ý nghĩ hỏi ý kiến Castleton về một vấn đề như vậy. Cô sẽ chỉ đặt tên cho con chó và tuyên bố nó là thành viên trong gia đình. Nỗi ngạc nhiên của cô hẳn đã hiển hiện trên gương mặt vì anh ta nói thêm, “Sau cùng thì chúng ta sắp cưới rồi còn gì. Nó sẽ là chó của đôi ta”.
Chó của đôi ta.
Con chó là chiếc nhẫn ruby của Castleton. Một chiếc nhẫn pha lê đầy crom, còn sống và đang thở.
Đột nhiên, mọi chuyện trở nên thật nghiêm túc.
Họ sắp cưới. Họ sắp có một con chó. Và cô sắp đặt tên cho nó.
Một con chó có ý nghĩa hơn nhiều so với vũ hội đính hôn, của hồi môn, và kế hoạch cưới - tất cả những thứ có vẻ hết sức vụn vặt khi đi tới cốt lõi vấn đề.
Một con chó biến tương lai thành sự thật.
Một con chó có nghĩa là một ngôi nhà, các mùa vũ hội, khách khứa hàng xóm, lễ Misa, và lễ thu hoạch. Một con chó có nghĩa là một gia đình. Con cái. Con cái của anh ta.
Cô nhìn lên đôi mắt tốt bụng đang cười của hôn phu. Anh ta đang chờ, háo hức nghe cô nói.
“Em...” Cô dừng lại, không biết phải nói gì. “Em chẳng có ý tưởng nào hay cả.”
Anh ta cười khẽ. “À, con chó cũng chẳng biết sự khác biệt đâu. Em hãy nghĩ về nó đi nhé.” Anh ta cúi thấp, một lọn tóc vàng xõa xuống lông mày. “Em nên gặp nó trước. Có lẽ điều đó sẽ có ích.”
Cô gượng cười. “Có lẽ vậy.”
Có lẽ nó sẽ khiến cô thêm phần muốn cưới anh ta.
Cô thích chó. Họ có chung sở thích.
Ý nghĩ ấy làm Pippa nhớ lại cuộc trò chuyện với Cross, cô đã lấy điều đó làm bằng chứng về điểm tương đồng giữa mình với bá tước. Và cô đã lờ việc bị Cross chế giễu.
Đó là tất cả những gì họ nói về bá tước cho tới khi Cross từ chối lời yêu cầu của Pippa và đuổi cô về nhà, với một lời bình luận đang lặp đi lặp lại trong đầu cô khi cô ngượng nghịu đứng cạnh chồng tương lai của mình lúc này.
Tôi khuyên cô nên đi hỏi một người khác. Có lẽ là hôn phu của cô?
Có lẽ cô nên hỏi hôn phu của mình. Chắc chắn anh ta biết nhiều về sự phức tạp của hôn nhân hơn những gì anh ta thể hiện ra ngoài. Việc Castleton chưa từng cho cô chút gợi ý dù nhỏ nhoi nhất rằng anh ta quan tâm đến cái sự phức tạp đấy cũng chẳng có gì quan trọng.
Các quý ông biết về chúng nhiều hơn nhiều so với các quý cô.
Việc chuyện đó là một thực tế cực kỳ bất công không phải điều chính yếu vào thời điểm này.
Cô nhìn Castleton chăm chú nhưng anh ta thì không. Thay vào đó, anh ta có vẻ đang nhìn tất cả mọi nơi trừ chỗ cô. Cô dành ra vài giây để cân nhắc động thái kế tiếp của mình. Rốt cuộc thì anh ta cũng đang ở đủ gần để cô có thể chạm vào. Có khi cô nên chạm vào anh ta.
Anh ta nhìn xuống cô, đôi mắt nâu ấm áp lóe lên vẻ ngạc nhiên khi khám phá ra rằng cô đang chú ý đến mình. Anh ta mỉm cười.
Bây giờ hoặc không bao giờ.
Cô vươn tay ra và chạm vào Castleton, để các ngón tay đeo găng lụa lướt trên bàn tay đeo găng da dê của anh ta. Nụ cười của anh ta không giảm bớt. Thay vào đó, anh ta nhấc cánh tay của mình lên và vỗ vào tay cô hai cái, như cách vỗ đầu chó. Đó là động chạm ít xác thịt nhất mà cô có thể tưởng tượng ra. Không hề gợi đến lời thề cưới. Thực vậy, nó báo hiệu rằng anh ta không có rắc rối gì với đoạn không được bước chân vào hôn nhân như một con quái vật tàn bạo.
Cô rút tay ra.
“Ổn chứ?”, anh ta hỏi, chưa gì đã đưa mắt ra nhìn căn phòng rộng lớn rồi.
Chẳng cần phải là một người phụ nữ dồi dào kinh nghiệm cũng biết sự động chạm của cô chẳng hề có tác động gì tới anh ta. Cô cho là điều đó cũng công bằng thôi khi sự động chạm của anh ta cũng chẳng gây ra tác động gì với cô hết.
Một quý cô gần đó đang cười, Pippa liền quay về hướng phát ra âm thanh đó - nhẹ nhàng, thanh thoát, và giả tạo. Đó là kiểu cười cô chẳng bao giờ làm được, tiếng cười của cô lúc nào cũng quá to, đến nhầm thời điểm hoặc không bao giờ đến.
“Em nghĩ mình muốn uống nước chanh, nếu lời đề nghị đó vẫn còn”, cô nói.
Sự chú ý của anh ta quay phắt lại trước lời nói đó, “Ta sẽ đi lấy cho em!”.
Cô mỉm cười. “Ngài thật tốt.”
Anh ta chỉ ra sàn nhảy. “Ta sẽ quay lại ngay!”
“Tuyệt vời.”
Và rồi anh ta bỏ đi, chen qua đám đông với vẻ hăm hở mà người ta sẽ cho là gắn với một thứ gì đó thú vị hơn là nước chanh.
Pippa định đợi, nhưng nó khá buồn chán, và với hơi nóng đang dâng lên của căn phòng cùng hàng trăm người, Castleton chắc phải mất mười lăm phút mới quay lại được; và chờ đợi một mình ở nơi khá đông người làm cô thấy là lạ. Nên thay vào đó, cô lẻn vào một góc phòng tối, im ắng hơn, ở đó cô có thể đứng lùi lại để quan sát đám đông.
Mọi người có vẻ đang rất vui. Olivia là tâm điểm chú ý ở đầu phòng bên kia, cô ấy và Tottenham được vây giữa một đám người muốn nói chuyện với vị thủ tướng tương lai. Mẹ của Pippa và Phu nhân Castleton đã tụ tập cùng mẹ Tottenham cùng một nhóm các quý bà khác, không nghi ngờ là họ đang bận rộn trao đổi những tin đồn ghê gớm nhất.
Khi nhìn quanh đám đông, sự chú ý của cô tập trung vào một góc phòng thụt vào đối diện thẳng với mình, nơi một người đàn ông tóc đen cao ráo đang dựa quá sát vào bạn đồng hành, môi gần như chạm vào tai người phụ nữ với một cử chỉ thể hiện rõ tình trạng hẹn hò lén lút. Cặp đôi ấy có vẻ chẳng hề quan tâm đến địa điểm công cộng mình đang đứng, và không nghi ngờ gì họ đang làm cả phòng vũ hội bàn tán.
Dù điều đó cũng chẳng có gì bất thường đối với hai người họ.
Pippa mỉm cười. Bourne đã đến và, như thường lệ, chỉ để mắt tới chị gái cô.
Chỉ vài người hiểu được vì sao Penny lại đốn ngã được anh chàng Bourne lạnh lùng, tách biệt, không gì lay chuyển nổi. Pippa hiếm khi thấy hầu tước mỉm cười hay thể hiện bất kỳ cảm xúc nào khi không nói chuyện với người vợ yêu anh tha thiết, nhưng chẳng nghi ngờ gì là anh đã bị đốn gục, và hết sức say mê.
Penny thề rằng đó là tình yêu và đó cũng chính là phần mà cô không hiểu. Cô không thích ý tưởng một cặp yêu nhau bởi ở nó có quá nhiều thứ siêu nhiên chẳng thể lý giải. Pippa không tin vào điều siêu nhiên mà tin vào thực tế.
Cô quan sát người chị đứng đắn của mình đặt tay lên ngực chồng rồi đẩy anh ra, cười đùa và đỏ mặt như một cô gái mới ra mắt xã hội. Bourne lại bắt Penny lại, đặt một nụ hôn lên thái dương cô trước khi cô lùi ra và lao vào giữa đám đông. Bourne đi theo, như thể họ bị buộc vào nhau.
Pippa lắc đầu trước cảnh tượng kỳ lạ, hiếm có đó.
Tình yêu, nếu là một sự vật, thì đúng là một sự vật kỳ lạ.
Một luồng khí lạnh làm váy cô sột soạt, và khi quay lại, cô thấy một cánh cửa đôi lớn sau lưng đã bị mở ra, không nghi ngờ gì là để đấu lại với hơi nóng ngột ngạt trong phòng. Cô bước tới để đóng một bên cánh đã mở rộng, rướn người ra ngoài ban công đá rộng rãi để với lấy tay nắm cửa.
Đó là lúc cô nghe thấy tiếng nói.
“Em cần anh.”
“Em không cần anh. Em đã tự chăm sóc mình mà không cần anh một thời gian dài rồi.”
Pippa dừng lại. Có người ngoài đó. Hai người.
“Anh có thể cứu vãn nó. Anh có thể giúp. Chỉ cần cho anh thời gian thôi. Sáu ngày.”
“Từ lúc nào anh có hứng với việc giúp đỡ vậy?”
Tay Pippa nắm lại trên mép cửa kính, và cô bắt mình đóng nó lại. Giả vờ như không nghe thấy gì. Quay lại với vũ hội.
Cô không nhúc nhích.
“Anh luôn muốn giúp.” Giọng người đàn ông dịu dàng và cấp bách. Pippa bước ra ban công.
“Chắc chắn là anh chưa hề thể hiện điều đó.” Giọng cô gái rắn như thép. Giận dữ và kiên định. “Thực tế thì, anh chưa từng giúp. Anh chỉ gây trở ngại mà thôi.”
“Em đang gặp rắc rối.”
“Không phải lần đầu tiên đâu.”
Do dự. Người đàn ông cất tiếng thì thầm cụt lủn và chất chứa lo lắng. “Gì nữa?”
Cô ta cười nhẹ, nhưng âm thanh ấy không hài hước chút nào, chỉ có đắng cay. “Anh không thể cứu vãn được gì nữa.”
“Em không nên cưới anh ta.”
“Anh đâu có cho em lựa chọn nào.”
Mắt Pippa mở to. Cô đã nghe lỏm được một cuộc cãi cọ của tình nhân. Chà, nghe thì thấy không phải tình nhân hiện thời... tình nhân cũ. Câu hỏi là, đôi tình nhân đó là ai vậy?
“Anh đáng ra phải ngăn nó lại”, anh ta thì thào.
“À, anh đã không ngăn”, cô ta đáp trả.
Pippa dán người vào một cái cột đá lớn, nó tạo ra một khoảng tối tuyệt vời để ẩn núp, và nhích đầu sang một bên, nín thở, không thể cưỡng lại nỗ lực khám phá danh tính của họ.
Ban công trống trơn.
Cô thò đầu ra sau cột.
Hoàn toàn trống trơn.
Họ ở đâu?
“Anh có thể cứu vãn tổn thất. Nhưng em phải tránh xa ông ta. Thật xa. Ông ta không được tiếp cận em.”
Trong khu vườn bên dưới.
Pippa im lặng đi ra lan can đá, quá sức tò mò.
“À, giờ em phải tin sao? Đột nhiên anh sẵn lòng giữ an toàn cho em đấy hả?”
Pippa nhăn mặt. Giọng của quý cô đó hết sức gay gắt. Quý ông nói trên - người mà theo Pippa hoàn toàn không xứng đáng là một quý ông - rõ ràng khi xưa đã đối xử tàn tệ với cô ta. Cô tăng bước chân, gần tới mép, gần như có thể ngó qua thành ban công và nhận dạng đôi tình nhân bí ẩn bên dưới.
“Lavinia...”, anh ta bắt đầu một cách dịu dàng, và Pippa tràn ngập phấn khích. Một cái tên!
Đó là lúc cô đá vào chậu hoa.
Họ có thể không nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ khi Pippa chạm vào con quái vật có chân đó nếu cô không gào toáng lên vì đau. Cho dù cô có ngay lập tức đưa tay lên che miệng, biến tiếng “Ôi” rất to thành tiếng “Oo” khó hiểu thì cũng chẳng quan trọng.
Sự im lặng theo sau ngay lập tức đủ để chứng minh rằng họ đã nghe thấy cô khá rõ.
“Em không nên ở đây”, quý cô đó thì thào, và Pippa nghe tiếng váy sột soạt nhỏ dần.
Một khoảnh im lặng dài dằng dặc xuất hiện, trong lúc ấy cô im như tượng, cắn môi trước cơn đau ở chân thì cuối cùng anh ta cất tiếng nói, chửi thề trong bóng tối. “Khỉ gió!”
Pippa khom người thật thấp, sờ chân, và lầm bầm, “Chẳng nghi ngờ gì là anh xứng đáng nhận điều đó”, trước khi nhận ra rằng khiêu khích một người đàn ông ẩn danh trong khu vườn tối om của nhà mình không phải là một ý hay.
“Xin lỗi?”, anh ta hỏi lạnh lùng, không còn thầm thì nữa.
Cô nên quay lại vũ hội. Nhưng thay vào đó, cô nói, “Nghe có vẻ là anh đã đối xử không tốt với quý cô đó”.
Im lặng. “Đúng là không.”
“Vậy thì anh đáng phải nhận sự ruồng rẫy của cô ấy.” Cô bóp ngón út của mình và rít lên đau đớn. “Có khi còn hơn thế nữa.”
“Cô làm mình đau rồi kìa!”
Cô bị cơn đau làm phân tâm, không thì cô đã chẳng đáp lại. “Tôi đã va chân vào cây.”
“Hình phạt cho tội nghe lỏm à?”
“Không nghi ngờ gì.”
“Điều đó sẽ dạy cho cô một bài học.”
Cô mỉm cười. “Tôi lại chẳng nghĩ vậy.”
Cô không dám quả quyết, nhưng khá chắc là anh ta khẽ cười. “Tốt nhất là cô phải bảo đảm không để bạn nhảy của mình giẫm lên chân khi cô quay lại.”
Hình ảnh Castleton lóe lên. “Tôi sợ rằng có nhiều khả năng ít nhất một người trong số họ sẽ như vậy đấy.” Cô dừng lại. “Có vẻ như anh đã đối xử tồi tệ với quý cô đó. Như thế nào vậy?”
Anh ta im lặng lâu đến mức cô nghĩ anh ta có thể đã bỏ đi rồi. “Tôi đã không cứu cô ấy lúc cô ấy cần tôi.”
“À”, cô nói.
“À?”, anh ta hỏi.
“Người chẳng cần đọc tiểu thuyết thường xuyên như em gái tôi cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.”
“Tất nhiên là cô không đọc tiểu thuyết.”
“Không thường xuyên”, Pippa nói.
“Tôi cho là cô đọc sách về những vấn đề quan trọng hơn.”
“Hiển nhiên là đúng vậy”, cô nói bằng giọng tự hào.
“Sách về vật lý và nghề làm vườn.” Mắt Pippa mở to. “Đó là đặc trưng của tiểu thư Philippa Marbury.”
Cô bật dậy và ngó qua thành ban công xuống bóng đêm đen như mực bên dưới. Cô không nhìn được gì hết, chỉ nghe thấy tiếng vải sột soạt khi cánh tay anh ta nhấc lên, hoặc có lẽ là chân anh ta. Anh ta ở ngay đó. Thẳng phía dưới cô.
Cô di chuyển mà không suy nghĩ, tay vươn về phía anh ta khi thì thầm hỏi, “Anh là ai?”.
Dù qua lớp găng tay lụa, cô vẫn cảm thấy tóc anh ta mềm mại như lông chồn dày. Cô vùi ngón tay mình vào giữa những lọn tóc cho tới khi chạm tới da đầu anh ta, hơi nóng của nó đối lập hẳn lại với cái lạnh ngoài trời tháng Ba.
Nó biến mất trước khi cô tận hưởng và bị thay thế bởi một bàn tay to lớn, mạnh mẽ, chẳng khác gì một cái bóng trong đêm tối trải rộng, túm lấy cả hai tay cô một cách dễ dàng.
Cô thở dốc và giật mạnh tay.
Anh ta không thả ra.
Cô đã nghĩ cái gì vậy chứ?
Kính của Pippa trượt xuống và cô bất động, sợ chúng sẽ rơi khỏi mũi nếu cô di chuyển quá nhiều.
“Cô nên biết là không nên đưa tay vào bóng tối, Pippa”, anh ta nói êm ái, tên cô thốt ra một cách quen thuộc trên môi. “Cô sẽ chẳng bao giờ biết mình có thể tìm thấy gì đâu.”
“Thả tôi ra”, cô thì thầm, mạo hiểm ngoái qua vai nhìn cánh cửa phòng khiêu vũ vẫn đang mở. “Sẽ có người nhìn thấy mất.”
“Đó không phải là điều cô muốn sao?” Tay anh ta lồng vào tay cô, sức nóng của nó gần như không thể chịu đựng nổi. Làm sao anh ta có thể ấm áp đến vậy trong cái lạnh này?
Cô lắc đầu, cảm thấy gọng kính của mình trượt xuống hơn nữa. “Không.”
“Cô chắc chứ?” Tay anh ta dịch chuyển và đột nhiên, cô mới là người đang nắm tay anh ta chứ không phải ngược lại.
Cô ép mình thả anh ta ra. “Phải.” Cô đặt cả hai tay lên lan can đá một cách an toàn, thẳng người dậy, nhưng kính của cô đã rơi vào bóng tối mất rồi. Cô với lấy nó nhưng ngón tay càng khiến nó văng xa, bắn xuyên qua màn đêm. “Kính của tôi!”
Anh ta biến mất, dấu hiệu duy nhất để lại là tiếng vải sột soạt khi đi xa khỏi cô. Và cô không biết tại sao mình lại cảm thấy mất mát khi vắng anh ta. Đầu anh ta xuất hiện trong tầm mắt cô, vài phân màu vàng cam nhạt nhòa, cháy rừng rực dưới ánh nến hắt ra từ phòng vũ hội.
Nhận thức ập đến cùng một cơn thủy triều phấn khích. Là Cross.
Cô chỉ vào anh ta. “Đừng động đậy!”
Cô đi tới cuối ban công có một cầu thang dài dẫn xuống vườn.
Anh đón cô ở cuối các bậc thang đá, ánh sáng mờ mờ từ ngôi nhà bao phủ khuôn mặt anh trong khoảng tranh sáng tối quỷ quái. Anh vừa giơ kính ra cho cô vừa nói, “Về phòng vũ hội đi”.
Cô giật kính lại và đeo vào, gương mặt góc cạnh của anh lại hiện ra rõ ràng. “Không.”
“Chúng ta đã đồng ý là cô sẽ từ bỏ cuộc săn lùng sự hủy hoại mà.”
Cô hít một hơi thật sâu. “Vậy thì anh không nên khuyến khích tôi?”
“Khuyến khích cô nghe lỏm và làm mình khập khiễng sao?”
Cô thử dồn trọng lượng lên một chân, nhăn nhó trước cơn đau ở ngón chân. “Tôi nghĩ tệ nhất là rạn xương nhưng nó sẽ lành thôi. Tôi từng bị rồi.”
“Gãy ngón chân.”
Cô gật đầu. “Nó chỉ là ngón út thôi. Tôi từng bị một con ngựa giẫm lên ngón út ở bên còn lại. Không cần phải nói, cho đến giờ giày vẫn không bảo vệ được chân của phụ nữ nhiều cho lắm.”
“Tôi cho rằng giải phẫu là một chuyên ngành khác của cô?”
“Đúng vậy.”
“Tôi ấn tượng đấy.”
Cô không chắc anh nói thật. “Theo kinh nghiệm của tôi, ‘ấn tượng’ không phải phản ứng thường thấy đối với tri thức về giải phẫu cơ thể người của tôi.”
“Không sao?”
Cô biết ơn ánh sáng lờ mờ này vì có vẻ như cô không thể ngừng nói. “Đa số mọi người thấy nó kỳ cục.”
“Tôi không phải phần lớn mọi người.”
Câu đáp lại ấy làm cô chùn bước. “Tôi cho là không.” Cô dừng bước, nghĩ về cuộc đối thoại mình vừa nghe thấy. Cô lờ đi chút cảm giác khó chịu đi cùng với ký ức ấy. “Lavinia là ai?”
“Quay lại vũ hội của cô đi, Pippa.” Anh xoay người và đi dọc rìa nhà.
Cô không thể để anh đi. Cô đã hứa không tiếp cận anh, nhưng anh lại đang ở trong nhà của cô. Cô liền đi theo anh.
Anh dừng bước và quay lại. “Cô đã học về các bộ phận của tai chưa?”
Cô mỉm cười, hoan nghênh sự hứng thú của anh. “Tất nhiên. Phần bên ngoài được gọi là loa tai. Vài người gọi là tai ngoài, nhưng tôi thích từ loa tai hơn, bởi vì trong tiếng La tinh nó có nghĩa là lông vũ, và tôi luôn thích hình ảnh đó. Tai trong được tạo nên từ một hệ thống xương và mô ấn tượng, bắt đầu với...”
“Tuyệt vời!” Anh ngắt lời cô. “Cô có vẻ biết rất nhiều về cơ quan nói trên nhưng lại thất bại thảm hại trong việc sử dụng nó. Tôi có thể thề là mình đã bảo cô hãy quay lại vũ hội rồi.”
Anh lại quay đi. Cô bước theo.
“Thính giác của tôi vẫn ổn, anh Cross ạ. Cũng như ý chí tự do của tôi.”
“Cô thật khó chiều.”
“Không thường xuyên đâu.”
“Đang thay đổi bản thân à?” Anh không bước chậm lại.
“Anh có hay ép các quý cô mình quen phải chạy để đuổi kịp mình không?”
Anh dừng bước khiến Pippa suýt thì va trúng mình. “Chỉ những người tôi muốn bỏ lại thôi.”
Cô mỉm cười. “Anh đã đến chỗ của tôi, anh Cross ạ. Đừng quên điều đó.”
Anh nhìn lên trời, rồi nhìn cô, và cô ước gì mình có thể trông thấy mắt anh. “Điều khoản trong vụ cá cược của chúng ta rất rõ ràng, cô sẽ không bị hủy hoại. Nếu cô cứ ở lại đây với tôi thì sẽ có người nhớ cô, rồi đi tìm cô. Và nếu để họ phát hiện, cô sẽ bị hủy hoại. Quay lại. Ngay lập tức.”
Ở người đàn ông này có một vẻ gì đó rất cuốn hút trong cái cách tỏ ra hết sức bình tĩnh và kiểm soát. Và cả cuộc đời cô chưa từng ghét làm việc gì nhiều hơn việc rời khỏi anh. “Sẽ không có ai nhớ tôi đâu.”
“Kể cả Castleton sao?”
Cô do dự, một cảm giác gì đó tương tự như tội lỗi bùng lên. Ngài bá tước hẳn đang cầm cốc nước chanh chờ cô.
Dường như Cross đọc được tâm trí cô. “Anh ta đang nhớ cô.”
Có lẽ là do bóng tối. Hoặc do cơn đau ở chân. Hoặc có lẽ là do cuộc đối đáp qua lại gay gắt giữa họ khiến Pippa cảm thấy như thể cuối cùng cô cũng tìm được một người có đầu óc giống mình. Cô sẽ không bao giờ biết vì sao mình buột ra câu, “Ngài ấy muốn tôi đặt tên cho con chó của ngài ấy”.
Một khoảng im lặng dài dằng dặc xuất hiện khiến cô nghĩ anh có thể sẽ cười.
Làm ơn đừng cười.
Anh không cười. “Cô sắp cưới anh ta. Đó là một yêu cầu khá tầm thường trong bối cảnh vĩ đại đó.”
Anh không hiểu. “Nó không hề tầm thường.”
“Nó có gì bất ổn sao?”
“Con chó ấy à?”
“Phải.”
“Không, tôi nghĩ có lẽ nó là một con chó khá đáng yêu.” Cô nhấc tay lên rồi lại thả xuống. “Chỉ là nó có vẻ thật... hết sức...”
“Đã được định đoạt.”
Anh có hiểu. “Chính xác.”
“Mọi việc đều đã được định đoạt. Cô sẽ cưới anh ta và phải đặt tên cho con anh ta. Người ta sẽ nghĩ đặt tên cho con chó vẫn còn dễ dàng đấy.”
“Phải, ừ thì, có vẻ như đặt tên cho con chó khó khăn hơn nhiều.” Cô hít một hơi thật sâu. “Anh đã bao giờ tính đến việc kết hôn chưa?”
“Không.” Câu trả lời nhanh chóng và thành thật.
“Sao không?”
“Nó không dành cho tôi.”
“Anh có vẻ chắc chắn về điều đó.”
“Đúng vậy.”
“Làm sao anh biết?”
Anh không đáp và cũng chẳng cần làm thế vì sự xuất hiện của Trotula, nó đang nghiêng người phóng từ góc nhà tới với một tiếng sủa sung sướng, kích động. “Chó của cô à?”, anh hỏi.
Cô gật đầu khi con chó phanh lại dưới chân họ, và Cross cúi xuống để vỗ về con chó, nó thở dài rồi dựa vào tay anh.
“Nó thích thế”, Pippa nói.
“Tên?”
“Trotula.”
Một khóe miệng anh nhếch lên với nụ cười thấu hiểu. “Giống Trotula de Salerno à? Bác sĩ người Ý?”
Tất nhiên là anh đoán được cô đã đặt tên cho con chó theo một nhà khoa học. “Nữ bác sĩ.”
Anh lắc đầu. “Một cái tên khủng khiếp. Có lẽ cô không nên đặt tên cho con chó của Castleton đâu.”
“Không hề! Trotula de Salerno là một cái tên xuất sắc!”
“Không. Tôi sẽ cho phép cô nói ‘ví dụ xuất sắc cho những phụ nữ trẻ’ hay ‘một người hùng khoa học xuất sắc’ nhưng sẽ không cho phép cô nói ‘cái tên xuất sắc’.”Anh dừng lại, gãi tai con chó. “Con vật tội nghiệp”, anh nói, và Pippa ấm lòng trước sự tử tế trong giọng anh. “Cô ấy đã ngược đãi mày một cách ghê tởm.”
Trotula lật người lại, để lộ bụng dưới mà không xấu hổ chút nào. Anh gãi bụng cho nó, và Pippa ngẩn ngơ trước bàn tay mạnh mẽ, đẹp đẽ của anh lẫn cái cách chúng di chuyển trên lông con chó. Sau khi quan sát một lúc lâu, cô nói, “Tôi thích ở ngoài hơn. Với anh”.
Tay anh khựng lại trên bụng con chó. “Điều gì đã xảy ra với tính cách căm ghét sự dối trá của cô?”
Lông mày cô nhíu chặt lại. “Nó vẫn còn nguyên.”
“Cô đang cố gắng trốn khỏi vũ hội khiêu vũ của mình với một người đàn ông khác. Tôi phải nói đó chính là bức chân dung của sự dối trá.”
“Không phải là một người đàn ông khác.”
Anh cứng người. “Cái gì cơ?”
Cô vội vã nói lại. “Tức là, anh là một người đàn ông khác, tất nhiên rồi, nhưng không phải một người đàn ông thật sự. Ý tôi là, anh không phải mối đe dọa đối với Castleton. Anh an toàn.” Cô nhỏ giọng dần, đột nhiên không còn cảm thấy an toàn chút nào.
“Thế còn việc cô đề nghị tôi trợ giúp cô trong một số hoạt động có thể hủy hoại danh dự và rồi chấm dứt cuộc đính hôn của cô thì sao?”
“Nó vẫn không biến anh thành một người đàn ông”, cô nói vội. Quá vội. Đủ vội để phải rút lại. “Ý tôi là. À ừm. Anh hiểu ý tôi mà. Không phải như ý anh đâu.”
Anh cười trầm và đứng dậy. “Đầu tiên cô đề nghị trả tiền cho tôi vì hoạt động tình dục, rồi lại nghi ngờ sự nam tính của tôi. Một người đàn ông kém cỏi hơn sẽ ghi sâu những lời đó lắm đấy.”
Mắt cô mở to. Cô chưa từng có ý ám chỉ... “Tôi không...”, cô lạc giọng.
Anh bước về phía cô, đủ gần để cô cảm nhận sức nóng của anh. Giọng anh trở nên trầm trầm và bình tĩnh. “Một người đàn ông kém cỏi hơn sẽ cố chứng minh cô đã sai.”
Cô nuốt nước bọt. Anh cao một cách áp đảo khi đứng gần cô thế này. Cao hơn bất kỳ người đàn ông nào cô quen. “Tôi...”
“Nói cho tôi nghe xem, tiểu thư Philippa.” Anh nấn ná một ngón tay tại cánh cung ở môi trên của cô, chỉ cách cô một sợi tóc. “Trong quá trình nghiên cứu giải phẫu, cô đã bao giờ học về tên của chỗ giữa môi và mũi chưa?”
Môi cô hé ra, và cô kìm lại thôi thúc tựa vào anh, để ép anh chạm vào mình. Cô trả lời bằng một tiếng thì thầm. “Nhân trung.”
Anh mỉm cười. “Cô gái thông minh. Nó là tiếng La tinh. Cô có biết ý nghĩa của nó không?”
“Không.”
“Nó có nghĩa là chất độc tình yêu. Người Roma tin rằng nó là chỗ khêu gợi nhất trên cơ thể. Họ gọi chỗ đó là cánh cung của thần Cupid, bởi cái cách nó định hình trên môi.” Anh vừa nói vừa rê ngón tay dọc đường cong của môi cô, một sự cám dỗ chứ không hẳn là động chạm, bởi anh hầu như chẳng chạm hẳn vào nó. Giọng anh trở nên dịu dàng và sâu hơn. “Họ tin rằng nó là dấu ấn của thần tình yêu.”
Cô hít vào một hơi thấp và nông. “Tôi không biết điều đó.”
Anh cúi xuống, sát hơn trong lúc thả tay xuống. “Tôi sẵn sàng cược rằng có nhiều điều khác về cơ thể người mà em không hề biết đâu, chuyên gia bé bỏng của tôi ạ. Và đó là tất cả những gì tôi rất vui lòng được dạy cho em.”
Anh ở thật gần... lời nói giống hơi thở hơn là âm thanh, cảm giác chúng phả vào tai, rồi má cô, làm người cô bừng bừng cảm xúc.
Đây là những gì mình nên cảm thấy với Castleton. Ý nghĩ đó vô thức xuất hiện. Cô gạt nó sang một bên, hứa sẽ xử lý nó sau.
Nhưng còn bây giờ... “Tôi muốn học”, cô nói.
“Rất thành thực.” Anh mỉm cười, đường cong trên môi - nhân trung của anh - thật gần, và cũng nguy hiểm hệt như thứ vũ khí mà nó được đặt tên theo. “Đây là bài học đầu tiên của em.”
Cô muốn anh dạy cho mình tất cả mọi thứ.
“Đừng khiêu khích một con sư tử”, anh nói, lời nói ấy lướt qua môi cô, tách môi cô ra bằng sự động chạm của nó. “Vì chắc chắn sư tử sẽ cắn.”
Chúa nhân từ. Cô đón chào nó.
Anh thẳng người dậy, bước lùi ra sau và chỉnh lại ống tay áo một cách thờ ơ, hoàn toàn không bị tác động bởi khoảnh khắc này. “Quay lại với vũ hội và hôn phu của cô đi, Pippa!”
Anh xoay người đi và cô hít mạnh một hơi, cảm giác như thể bị thiếu oxy trong một khoảng thời gian đáng ngại.
Cô nhìn anh biến mất vào bóng tối, muốn triệu anh quay lại.
Thất bại.
---------------
[5] Vua nước Lydia từ năm 560 trước Công nguyên cho đến khi bị quân Ba Tư đánh đại bại. Ông nổi tiếng về sự giàu sang nhờ việc chinh phạt các miền đất láng giềng.