Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Chương 1
N
hững con đường nghiên cứu, cũng như thời gian, đã trở nên hạn hẹp một cách trầm trọng.
Để thẩm tra đúng quy tắc, tôi đã tiến hành một số điều chỉnh trong nghiên cứu của mình.
Những điều chỉnh bí mật quan trọng.
Nhật ký khoa học của tiểu thư Phillipa Marbury
21 tháng Ba, 1831; mười lăm ngày trước đám cưới
Bảy năm sau
Cô tiểu thư này bị điên.
Anh hẳn đã nhận ra điều đó từ năm phút trước nếu không phải còn ngái ngủ, sốc nặng khi thấy một quý cô trẻ tuổi, tóc vàng, đeo kính, đang ngồi ở bàn và đọc cuốn sổ cái của mình.
Anh hẳn đã nhận ra điều đó từ ba phút trước nếu cô ta không tuyên bố một cách chắc chắn rằng anh đã tính nhầm cột F, khiến suy nghĩ cô ta bị điên bị lấn át bởi cảm giác sững sờ trước sự gan dạ và cả sự ngưỡng mộ dành cho kỹ năng toán học của cô ta. Hoặc có lẽ là ngược lại.
Và anh nhất định đã nhận ra rằng người phụ này hoàn toàn mất trí từ sáu mươi giây trước nếu không phải còn bận tuyệt vọng chỉnh trang lại quần áo của mình. Cổ áo sơ mi của anh đã hở ra một khoảng khá đáng chỉ trích - điều thực sự làm anh rối trí.
Dẫu vậy, bây giờ anh tương đối tỉnh táo, đã gập sổ cái (đã được tính toán một cách chính xác), và ăn mặc đầy đủ (dù không đứng đắn cho lắm). Vũ trụ đã đứng thẳng trở lại, và những suy nghĩ lý trí đã quay về, đúng vào lúc cô ta giải thích những gì mình mong muốn.
Và tại đó, trong khoảnh khắc im lìm sau tuyên bố của cô ta, Cross đã hiểu được sự thật.
Không nghi ngờ gì về điều đó: Quý cô Philippa Marbury, con gái của Hầu tước Needham và Dolby, em dâu của Hầu tước Bourne và là một tiểu thư quý tộc, điên thật rồi.
“Xin lỗi”, anh nói, ấn tượng với khả năng giữ lịch sự của mình khi đối diện với tình trạng loạn trí của cô ta. “Tôi chắc chắn là mình không hiểu đúng ý cô.”
“À, tôi chắc chắn là có”, cô ta nói một cách đơn giản, cứ như đang bình luận về thời tiết, đôi mắt xanh dương to tròn không dao động và trông như mắt cú sau cặp kính dày. “Có thể tôi đã làm anh sốc, nhưng thính giác của anh thì vẫn ổn chứ, tôi nghĩ vậy.”
Cô ta tiến về phía anh, đi vào một con đường nhỏ giữa nửa tá chồng sách và một bức tượng bán thân Medusa mà anh vốn đang định chuyển đi. Chân váy màu xanh dương nhạt của cô ta quét qua thân rắn dài, và âm thanh phát ra khi tiếng vải sượt qua bức tượng đồng làm cả cơ thể anh tràn ngập nhận thức.
Sai rồi.
Anh đã và sẽ không nhận thức gì về cô ta hết.
Căn phòng chết giẫm này quá tối. Anh đi tới chỗ cây đèn cách đó một quãng xa, gần cửa. Khi đã bật đèn, anh ngẩng lên thì thấy cô ta đã đổi hướng đi.
Cô ta tiến lại gần hơn, ép anh về hướng chiếc bàn gỗ sồi nặng nề, làm anh loạng choạng. Trong vài giây, anh cân nhắc đến việc mở cửa ra mà xem thử cô ta có xông ra ngoài hay không, để lại một mình anh trong văn phòng và thoát khỏi cô ta. Khỏi những gì cô ta đại diện. Để có thể đóng chặt cánh cửa sau lưng cô ta, giả như cuộc gặp gỡ này chưa từng diễn ra, và khởi đầu lại ngày hôm nay của anh.
Anh va vào một cái bàn tính khổng lồ, và tiếng gỗ lọc xọc làm anh choàng tỉnh.
Anh ngừng lại.
Cô ta vẫn dấn bước.
Anh là một trong số những người đàn ông quyền lực nhất Anh quốc, đồng sở hữu của sòng bạc khét tiếng nhất Luân Đôn, cao hơn cô ta phải đến hai mươi lăm phân, và cũng khá đáng sợ vào những lúc anh muốn.
Cô ta không phải dạng phụ nữ anh thường chú ý tới hay có suy nghĩ sẽ được anh chú ý tới. Và chắc chắn cô ta không phải dạng phụ nữ khiến anh mất kiểm soát.
Trấn tĩnh lại đi.
“Dừng lại!”
Cô ta làm theo, lời anh thốt ra lơ lửng giữa họ một cách cay nghiệt và đầy phòng thủ. Anh không thích điều đó. Không thích cái âm thanh nghèn nghẹn ấy để lộ ra những tác động mà sinh vật kỳ lạ này đã ngay tức thì gây ra cho mình.
Nhưng cô ta không nhận ra nó, tạ ơn Chúa. Thay vì thế, cô ta nghiêng đầu như một chú cún con, háo hức lẫn tò mò, và anh kìm nén thôi thúc muốn ngắm nhìn cô ta thật kỹ.
Cô ta không phải để nhìn ngắm.
Chắc chắn không phải để anh nhìn ngắm rồi.
“Tôi có nên lặp lại không?”, cô ta hỏi khi anh không nói gì nữa.
Anh không đưa ra lời đáp vốn chẳng cần thiết. Yêu cầu của tiểu thư Philippa Marbury gần như đã đóng dấu vào trí nhớ của anh.
Dẫu vậy, cô ta vẫn giơ một tay đẩy lại kính trên sống mũi và hít vào một hơi thật sâu. “Tôi yêu cầu được hủy hoại.” Câu nói thật đơn giản và không hề ngập ngừng hệt như lần đầu tiên cô ta thốt ra, chẳng có lấy một chút bồn chồn.
Hủy hoại. Anh quan sát môi cô ta cong lên khi thốt ra âm thanh đó, âu yếm phụ âm, nấn ná ở nguyên âm, khiến âm thanh khi nói ra từ đó giống với ý nghĩa của chính bản thân nó đến đáng ngạc nhiên.
Văn phòng của anh bắt đầu nóng lên.
“Cô điên rồi!”
Cô ta dừng lại, rõ ràng là thấy bối rối trước lời phát biểu đó. Tốt. Đã đến lúc phải có thêm một người nữa ngoài anh thấy ngạc nhiên trước những sự kiện diễn ra trong ngày hôm nay. Cuối cùng, cô ta lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy.”
“Cô phải cân nhắc khả năng đó một cách nghiêm túc đi”, anh nói, lách người qua cô ta, gia tăng khoảng cách giữa họ - một nỗ lực khó khăn trong cái văn phòng bừa bộn này. “Vì chẳng có lời giải thích sáng suốt nào cho lý do cô vào sòng bạc khét tiếng nhất Luân Đôn này mà không có người hộ tống và đòi bị hủy hoại.”
“Đâu phải có thêm người hộ tống là sáng suốt đâu”, cô chỉ ra. “Mà thực tế thì... một người hộ tống sẽ khiến toàn bộ viễn cảnh này trở nên bất khả thi.”
“Chính xác là thế”, anh nói, tiến một bước dài ra chỗ một chồng báo, lờ đi hương vải lanh tinh khiết và ánh nắng bao trùm quanh cô ta và quanh mình.
“Thực vậy, đưa một người hộ tống tới ‘Sòng bạc khét tiếng nhất Luân Đôn’ còn điên rồ hơn, anh không nghĩ thế à?” Cô vươn tay ra rồi rê một ngón trên cái bàn tính khổng lồ. “Món đồ này thật đẹp. Anh có thường xuyên dùng nó không?”
Anh phân tâm trước hình ảnh ngón tay dài, trắng nõn của cô ta đùa nghịch trên những hạt tròn màu đen với đầu ngón trỏ hơi cong sang phải. Một khiếm khuyết.
Vì sao cô không đeo găng tay? Ở người phụ nữ này chẳng có gì bình thường hết hay sao?
“Không.”
Cô ta quay đầu về phía anh, đôi mắt xanh ánh lên vẻ hiếu kỳ. “Không, anh không dùng bàn tính? Hay không, anh không nghĩ đến cùng một người hộ tống là điên rồ?”
“Cả hai đều không. Cái bàn tính rất cồng kềnh...”
Cô ta gạt một hạt lớn từ bên này sang bên kia. “Anh có thể làm xong việc nhanh hơn mà không có nó sao?”
“Chính xác!”
“Người hộ tống cũng như vậy thôi”, cô ta nói, nghiêm túc. “Tôi năng suất hơn nhiều khi không có họ.”
“Tôi thấy cô nguy hiểm hơn nhiều khi không có họ.”
“Anh nghĩ tôi là một mối nguy hiểm sao, anh Cross?”
“Cross thôi. Không cần anh gì hết. Và phải. Tôi nghĩ cô là một mối nguy hiểm đấy.”
Cô không thấy bị sỉ nhục. “Cho anh à?” Thật vậy, cô có vẻ hài lòng với bản thân.
“Chủ yếu là cho chính cô, nhưng nếu anh rể cô mà thấy cô ở đây thì tôi nghĩ cô cũng sẽ là một mối nguy hiểm cho tôi đấy.” Dù có là bạn thân và cộng sự kinh doanh hay không thì Bourne cũng sẽ lấy đầu Cross nếu ai đó thấy tiểu thư Philippa ở đây.
Dường như cô ta chấp nhận lời giải thích đó. “Vậy thì tôi sẽ nói nhanh thôi.”
“Tôi thích cô nhanh chóng rời khỏi đây hơn.”
Cô ta lắc đầu, giọng lên cao vừa đủ để khiến anh nhận thức về nó lẫn cô ta. “À không. Tôi e là không thể như thế được đâu. Anh thấy đấy, tôi có một kế hoạch hết sức rõ ràng và giờ thì tôi đang đòi hỏi sự trợ giúp của anh.”
Anh đến được bàn rồi, tạ ơn Chúa. Ngồi xuống chiếc ghế cót két, anh mở sổ cái và giả vờ xem xét lại các số liệu ở đó, lờ đi thực tế là sự hiện diện của cô ta đã khiến những con số bị xóa nhòa thành các đường kẻ xám xịt khó hiểu. “Thưa tiểu thư Philippa, tôi e rằng kế hoạch của cô không phải là một phần trong kế hoạch của tôi. Cô đã đi cả chặng đường dài tới đây mà chẳng được gì.” Anh ngẩng lên. “Mà tiện thể thì cô tới đây bằng cách nào?”
Ánh mắt kiên định của cô ta trở nên nao núng. “Theo tôi đoán thì cũng là cách bình thường thôi.”
“Như chúng ta đã đồng ý, cách bình thường là phải có người hộ tống. Và không phải là tới một sòng bạc.”
“Tôi đã đi bộ.”
Tim anh lỡ một nhịp. “Cô đã đi bộ?”
“Phải.”
“Một mình?”
“Giữa ban ngày ban mặt.” Giọng cô ta phảng phất vẻ phòng thủ.
“Cô đã đi bộ ở Luân Đôn...”
“Không xa lắm. Nhà chúng tôi ở...”
“Nửa dặm ngược sông Thames.”
“Anh đâu cần phải nói như thể nó nằm ở Scotland thế chứ.”
“Cô đã đi bộ xuyên qua Luân Đôn giữa ban ngày ban mặt tới cổng Thiên Thần Sa Ngã nơi tôi cho là cô đã gõ cửa và chờ được mời vào.”
Cô ta bĩu môi. Anh nhất quyết sẽ không để mình phân tâm trước hành động đó đâu. “Đúng vậy.”
“Trên đường công cộng.”
“Ở Mayfair chứ đâu.”
Anh lờ đi từ được nhấn mạnh. “Một con đường công cộng là địa điểm tọa lạc của phần lớn các câu lạc bộ dành riêng cho đàn ông ở Luân Đôn.” Anh dừng lại. “Có ai thấy cô không?”
“Tôi nào biết.”
Điên rồ. “Tôi nghĩ cô thừa biết là các quý cô thì không làm những việc kiểu như thế chứ?”
Lông mày cô ta nhíu lại. “Anh không nghĩ đó là một luật lệ ngớ ngẩn sao? Ý tôi là, phái nữ đã được quyền đi bằng hai chân từ... chậc... thời Eve.”
Cross biết hằng ha sa số phụ nữ trong cuộc đời, từng tận hưởng sự bầu bạn, sự trò chuyện cũng như tính hiếu kỳ của họ. Nhưng anh chưa một lần gặp người phụ nữ nào kỳ lạ như cô nàng này. “Dẫu vậy, đây là năm 1831. Ở thời điểm này, những phụ nữ như cô thường đi xe ngựa. Và họ không hay lui tới sòng bạc.”
Cô ta mỉm cười. “Chà, chính xác là không giống như tôi, vì tôi đã đi bộ và đang ở đây. Trong một sòng bạc.”
“Ai cho cô vào?”
“Một người đàn ông. Anh ta có vẻ háo hức khi tôi giới thiệu bản thân.”
“Chẳng nghi ngờ gì. Bourne sẽ vui sướng mà giết chết anh chàng đó nếu danh tiếng của cô bị tổn hại.”
Cô ta cân nhắc. “Tôi không nghĩ tới điều đó. Thực vậy, tôi chưa từng có người bảo hộ.”
Anh có thể bảo hộ cô.
Ý nghĩ đó từ đâu tới vậy hả trời?
Chẳng quan trọng. “Tiểu thư Philippa, có vẻ như cô cần đến cả một đội quân bảo hộ đấy.” Anh chuyển sự chú ý về cuốn sổ cái. “Không may là, tôi chẳng có thời gian cũng như khuynh hướng muốn gia nhập đội quân đó. Tôi tin rằng cô có thể tự ra ngoài.”
Cô ta tiến tới, lờ anh đi. Anh ngạc nhiên ngẩng lên. Chưa có ai từng làm thế với anh. “À, không cần phải gọi tôi là tiểu thư Philippa gì hết. Đặc biệt khi cân nhắc đến lý do tôi tới đây. Xin hãy gọi tôi là Pippa.”
Pippa. Nó hợp với cô ta hơn cái tên đầy đủ, khoa trương. Nhưng anh không có ý định gọi cô ta bằng cái tên đó lẫn tên đầy đủ. “Tiểu thư Phillippa”, anh kéo dài cái tên này một cách có chủ ý, “đến lúc cô phải đi rồi”.
Cô ta tiến thêm một bước nữa về phía anh, một tay đặt lên quả địa cầu lớn nằm trên bàn. Anh đưa mắt tới nơi mà lòng bàn tay cô ta che kín Anh quốc và kìm nén thôi thúc rút ra những ý nghĩa lớn lao hơn từ cử chỉ đó.
“Tôi e là mình không thể đi được, anh Cross. Tôi muốn...”
Anh không nghĩ là mình có thể chịu đựng được nếu nghe cô nhắc lại từ đó. “Hủy hoại. Phải. Cô đã nói rõ mục đích của mình rồi. Cũng như tôi đã nói rõ là tôi từ chối.”
“Nhưng... anh không thể từ chối.”
Anh lại quay về nhìn cuốn sổ cái. “Tôi e là mình vừa làm thế đấy.”
Cô ta không đáp lại, nhưng qua khóe mắt, anh có thể thấy các ngón tay kỳ cục và khiếm khuyết của cô ta đang rê dọc mép bàn bằng gỗ mun. Anh chờ chúng dừng lại. Khựng lại. Rời đi.
Khi ngẩng lên, anh thấy cô ta đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt xanh dương mở to sau cặp kính tròn, như thể cô ta đã chờ anh nhìn vào mắt mình trọn một đời. “Tôi đã chọn anh, anh Cross. Một cách tương đối cẩn trọng. Tôi có một kế hoạch hết sức rõ ràng, tỉ mỉ và rất gấp rút. Nó đòi hỏi một cộng sự nghiên cứu. Anh thấy đấy, anh chính là cộng sự đó.”
Một cộng sự nghiên cứu sao?
Anh không quan tâm. Không hề.
“Nghiên cứu gì?”
Bố khỉ.
Tay cô ta đan chặt vào nhau. “Anh khá là lừng lẫy.”
Câu nói ấy làm anh ớn lạnh.
“Ai cũng nói về anh. Họ nói anh là một chuyên gia về mặt hủy hoại.”
Anh nghiến răng, ghét những gì cô ta nói, và giả bộ lãnh đạm. “Vậy sao?”
Cô ta gật đầu một cách sung sướng rồi vừa tính nhanh bằng tay vừa nói, “Đúng vậy. Cờ bạc, rượu chè, quyền anh, và...”. Cô ta dừng lại. “Và...”
Má cô ta đỏ bừng, và anh muốn cô ta phải cân nhắc điều còn lại. Muốn sự ngớ ngẩn đó được thốt thành lời cũng như ngăn chặn nó. “Và...?”
Cô ta đứng thẳng dậy, sống lưng cứng đờ. Anh có thể đặt cược toàn bộ gia sản rằng cô ta sẽ không đáp lại.
Anh hẳn sẽ thua.
“Và giao hợp.” Lời nói nhẹ nhàng ấy được thốt ra một cách chắc chắn, như thể cuối cùng thì cô ta cũng đã nói được điều mình cần nói khi tới đây. Một điều bất khả thi. Chắc chắn là anh đã nghe nhầm. Chắc chắn là cơ thể anh đã phản ứng nhầm.
Trước khi anh kịp đề nghị cô ta nhắc lại, cô ta đã hít vào một hơi thật sâu và tiếp tục, “Đó chính là điều mà anh nổi tiếng thành thạo nhất. Và thật lòng, đó là điều mà tôi yêu cầu”.
Chỉ nhờ nhiều năm chơi bài với những kẻ sành sỏi nhất châu Âu mới giúp Cross không để lộ cơn sốc của mình. Anh nhìn cô ta thật kỹ, thật lâu.
Trông cô ta đâu có giống một người tâm thần.
Thực tế thì trông cô ta khá là bình thường - tóc vàng bình thường, mắt xanh bình thường, hơi cao hơn mức trung bình, nhưng không quá cao để có thể thu hút sự chú ý, mặc một cái váy bình thường để lộ một khoảng da thịt trắng bệch và độ hở cũng hết sức bình thường.
Không, chẳng có bất kỳ điều gì nói lên rằng tiểu thư Philippa Marbury, con gái của một trong những quý tộc quyền lực nhất Anh quốc, không phải là một phụ nữ trẻ bình thường.
Chẳng có điều gì cho tới lúc cô ta mở miệng thốt ra những từ như di chuyển bằng hai chân.
Và giao hợp.
Cô ta thở dài. “Anh biết đấy, anh đang làm chuyện này trở nên tương đối khó khăn.”
Không biết nên nói gì, anh thử câu, “Tôi xin lỗi”.
Mắt cô ta hơi nheo lại sau cặp kính. “Tôi không chắc là mình tin được sự hối lỗi của anh, anh Cross. Nếu tin đồn trong các thẩm mỹ viện cho nữ giới khắp Luân Đôn này là đáng tin... và tôi bảo đảm với anh rằng có rất nhiều những tin đồn như thế... thì anh là một gã trác táng đúng nghĩa.”
Xin Chúa giúp anh thoát khỏi các quý bà và cái lưỡi lắm chuyện của họ. “Cô không nên tin vào tất cả những gì mình nghe được trong thẩm mỹ viện.”
“Thường thì tôi chẳng tin, nhưng khi một người nghe nhiều về độc một quý ông như tôi đã nghe về anh... thì người đó có xu hướng tin rằng trong tin đồn cũng có phần nào sự thật. Không có lửa thì sao có khói, kiểu như thế đấy.”
“Tôi không thể hình dung nổi là cô đã nghe được những gì.”
Đó là một lời nói dối. Tất nhiên là anh biết.
Cô ta vẫy một bàn tay. “Chà, vài tin hoàn toàn là nhảm nhí. Ví dụ như họ nói anh có thể cởi đồ một quý cô mà không cần dùng tay.”
“Vậy sao?”
Cô ta mỉm cười. “Tôi biết, ngớ ngẩn lắm đúng không? Chắc chắn là tôi chẳng tin điều đó rồi.”
“Sao lại không?”
“Không có lực tác động thì một vật thể đang nghỉ sẽ giữ trạng thái nghỉ”, cô ta giải thích.
Anh không thể cưỡng lại. “Quần áo của các quý cô là vật thể ở trạng thái nghỉ trong bối cảnh đó sao?”
“Phải. Và lực tác động cần có để dịch chuyển vật thể nói trên sẽ là tay của anh.”
Cô ta có biết mình đã vẽ nên một bức tranh khêu gợi đến mức nào với cái mô tả khoa học chính xác đó không? Anh nghĩ là không. “Tôi nghe nói đôi tay mình rất tài năng.”
Cô ta chớp mắt. “Như chúng ta đã thống nhất, tôi cũng nghe người ta nói vậy. Nhưng tôi bảo đảm với anh là chúng không thể chống lại các định luật vật lý.”
Ôi chao, anh quả là muốn chứng minh cho cô ta thấy cô ta đã sai.
Nhưng cô ta đã tiếp tục nói. “Dẫu có thế đi nữa thì phụ nữ luôn tám chuyện. Em cô hầu gái của người này, bạn của em họ người kia, em họ của bạn hay họ hàng của người hầu của người nọ... anh Cross ạ. Và anh nên nhận thức rõ là họ không hề thấy xấu hổ khi tiết lộ đầy đủ chi tiết. Về anh.”
Anh nhướng một bên lông mày. “Chi tiết như thế nào?”
Cô ta do dự và lại đỏ bừng mặt. Anh kiềm chế khoái lạc đang chạy khắp người trước vẻ mặt đó. Còn gì có thể khiêu gợi hơn một người phụ nữ đỏ mặt vì những suy nghĩ tai tiếng chứ?
“Người ta nói với tôi rằng anh là mẫu đàn ông có hiểu biết sâu sắc về... quy trình... của hành động đang được nói đến.” Cô ta hết sức, tuyệt đối tự nhiên. Như thể họ đang nói chuyện thời tiết.
Cô ta không hề biết mình đang làm gì. Đang trêu chọc phải loại quái vật nào. Dẫu vậy, cô ta có một sự can đảm mà nhất định sẽ khiến những quý cô gia giáo, thẳng thắn lâm vào rắc rối.
Và anh biết tốt nhất là không nên đóng một vai trong đó.
Anh chống cả hai tay lên mặt bàn rồi đứng dậy và lần đầu tiên trong chiều hôm đó, nói sự thật. “Tôi e rằng người ta nói nhầm đấy, tiểu thư Philippa. Và đến lúc cô phải đi rồi. Tôi sẽ giúp cô một việc - đó là không bất cẩn kể cho anh rể cô biết cô đã tới đây. Thực tế thì tôi sẽ quên luôn chuyện cô đã từng tới đây.”
Cô ta đứng im một lúc lâu, và anh nhận ra rằng việc đứng đờ người không thuộc tính cách của cô ta. Người phụ nữ này chẳng đứng im lấy một giây kể từ lúc anh tỉnh dậy khi nghe tiếng ngón tay cô ta khẽ rê trên các trang sổ. Cái thực tế cô ta im lìm vào lúc này khiến anh thấy bất an, anh chuẩn bị tinh thần đón nhận những gì sắp xảy tới - một câu biện hộ logic, một lối nói kỳ lạ nào đó kích thích mình nhiều hơn so với những gì bản thân sẵn lòng thú nhận.
“Tôi cho rằng quên tôi đi cũng dễ dàng thôi.”
Tông giọng cô ta chẳng mang một sắc thái đặc biệt nào thể hiện rằng cô ta nghiêng về hướng muốn được khen hay chờ bị từ chối. Không phải là những gì anh sẽ hình dung tới ở những phụ nữ khác. Dù rằng anh cũng đang dần nhận ra là ở tiểu thư Philippa Marbury hoàn toàn chẳng có gì giống với họ.
Và anh sẵn lòng đảm bảo rằng quên cô là việc bất khả thi.
“Nhưng tôi e là mình không thể cho phép điều đó xảy ra”, cô ta tiếp tục, giọng hiện rõ vẻ giận dữ trong khi anh có ấn tượng là cô ta đang tự nói chuyện với chính mình chứ không phải với anh. “Tôi có rất nhiều câu hỏi và không ai giúp tôi trả lời chúng hết. Mà tôi chỉ còn mười bốn ngày để học.”
“Sau mười bốn ngày nữa chuyện gì sẽ xảy ra?”
Bố khỉ. Anh đâu có quan tâm. Anh không nên hỏi mới phải.
Vẻ ngạc nhiên lóe lên trước câu hỏi đó và anh có cảm tưởng như cô ta đã quên bẵng mình. Cô ta lại nghiêng đầu, lông mày chau lại như thể câu hỏi của anh thật lố bịch. Mà tất nhiên, nó lố bịch thật.
“Tôi sẽ kết hôn.”
Điều đó thì anh biết. Suốt hai mùa lễ hội, tiểu thư Philippa đã được ngài Castleton đỏm dáng, trẻ tuổi và đầu óc kém phát triển tán tỉnh. Nhưng Cross đã quên sạch về chồng tương lai của cô ta vào khoảnh khắc cô ta tự giới thiệu bản thân một cách bạo dạn, sáng chói và hơn cả kỳ cục.
Chẳng có gì ở người phụ nữ này cho thấy cô ta sẽ trở thành một nữ bá tước dù chỉ nửa phần hợp khuôn phép của Castleton hết.
Đó không phải là vấn đề của nhà ngươi.
Anh hắng giọng. “Xin cho tôi gửi những lời chúc tốt đẹp nhất.”
“Anh thậm chí còn chẳng biết chồng tôi là ai.”
“Hiển nhiên là tôi biết.”
Lông mày cô nhướng lên cao. “Vậy sao? Bằng cách nào?”
“Ngoài sự thật anh rể cô là cộng sự kinh doanh của tôi, và đám cưới đôi của hai chị em nhà Marbury cuối cùng là chủ đề nóng hổi của giới thượng lưu, cô sẽ thấy rằng chỉ có rất ít điều xảy ra ở mọi tầng lớp của xã hội này mà tôi không biết.” Anh dừng lại. “Ngài Castleton thực là may mắn.”
“Anh thật lịch thiệp.”
Anh lắc đầu. “Không phải tỏ ra lịch thiệp đâu. Sự thật đấy.”
Một bên mép cô ta nhếch lên. “Thế còn tôi?”
Anh khoanh tay trước ngực. Cô sẽ chán ngấy Castleton trong vòng hai mươi tư tiếng sau khi kết hôn. Và rồi đời cô sẽ khốn khổ.
Đó không phải vấn đề của nhà ngươi.
“Castleton là một quý ông.”
“Ăn nói mới khôn khéo làm sao”, cô ta vừa nói vừa quay quả địa cầu, vạch các ngón tay lên bề mặt địa hình nhô trên mặt cầu khi nó quay vòng vòng. “Ngài Castleton đích thực là một quý ông. Ngài ấy cũng là một bá tước. Và ngài ấy thích chó.”
“Liệu đó có phải là những phẩm chất mà phụ nữ ngày nay đòi hỏi ở chồng mình không?”
Chẳng phải vừa rồi cô ta sắp phải rời đi đó sao? Thế sao bây giờ anh vẫn còn đang nói chuyện với cô ta?
“Chúng tốt hơn vài phẩm chất thấp kém khác mà các ông chồng có thể có”, cô ta nói, và anh nghe thấy giọng cô ta có chút phòng thủ.
“Ví dụ?”
“Ngoại tình. Nghiện rượu. Có hứng thú với trò nhử bò.”
“Nhử bò?”
Cô ta gật đầu cộc lốc. “Một môn thể thao tàn nhẫn. Cả với con bò lẫn lũ chó.”
“Tôi phải tranh luận rằng đó hoàn toàn không phải là một môn thể thao. Nhưng quan trọng hơn, có phải cô quen rất nhiều người đàn ông thích trò đó không?”
Cô ta đẩy kính lên cao hơn. “Tôi đọc khá nhiều. Có một bài thảo luận hết sức nghiêm túc về trò đó trong tờ Tin tức Luân Đôn tuần trước. Hẳn là có nhiều đàn ông hơn anh nghĩ thích tính man rợ của nó. Tạ ơn trời, ngài Castleton thì không.”
“Một hoàng tử thực sự giữa đám đàn ông”, Cross nói, lờ đi cái cách mắt cô ta nheo lại trước vẻ mỉa mai trong giọng anh. “Vậy nên hãy hình dung ra nỗi ngạc nhiên của tôi khi thấy nữ bá tước tương lai của anh ta ở cạnh giường mình sáng nay, đòi bị hủy hoại.”
“Tôi không biết là anh ngủ ở đây”, cô ta nói. “Cũng như không nghĩ anh còn ngủ vào lúc một giờ chiều.”
Anh nhướng một bên lông mày. “Tôi làm việc khá khuya.”
Cô ta gật đầu. “Tôi cũng nghĩ thế. Dẫu vậy thì thật sự là anh nên mua một chiếc giường.” Cô ta vẫy tay về phía tấm phản dùng tạm của anh. “Cái đó làm sao mà thoải mái cho được.”
Cô ta vừa lái họ rời khỏi chủ đề đang nói tới. Và anh muốn cô ta ra khỏi văn phòng của mình ngay lập tức. “Tôi không có hứng thú, cũng như cô không nên có, đối với việc trợ giúp cô trong việc tự hủy hoại danh tiếng của bản thân một cách công khai.”
Cô ta đột ngột nhìn chằm chằm vào anh, đầy sững sờ. “Tôi đâu có đòi hủy hoại một cách công khai.”
Cross thích nghĩ rằng mình là một người đàn ông thông minh cũng như có đầu óc lý luận. Anh yêu khoa học và được nhiều người xem là một thiên tài toán học. Anh chẳng thể ngồi chơi một ván bài xì dách mà không tính toán, và luôn điềm tĩnh tranh luận về chính trị cũng như luật pháp với sự chính xác đầy logic.
Vậy mà vì sao với người phụ nữ này, anh lại cảm thấy mình như gã đần thế không biết?
“Chẳng phải trong hai mươi phút vừa qua, cô đã hai lần yêu cầu tôi hủy hoại cô sao?”
“Thật ra là ba lần.” Cô ta nghiêng đầu sang một bên. “À, lần cuối cùng anh mới là người nói từ hủy hoại, nhưng tôi nghĩ nó cũng được tính là một lời yêu cầu.”
Như một gã óc bã đậu mới đúng.
“Ba lần thì ba lần.”
Cô ta gật đầu. “Phải. Nhưng không phải hủy hoại một cách công khai. Đó là chuyện hoàn toàn khác.”
Anh lắc đầu. “Tôi thấy mình đang quay lại với chẩn đoán ban đầu đấy, tiểu thư Philippa.”
Cô chớp mắt. “Điên rồ?”
“Chính xác.”
Cô ta im lặng một lúc, và anh có thể thấy là cô ta đang cố gắng tìm đúng từ hòng làm anh lung lay mà chấp nhận yêu cầu của cô ta.
Cô ta nhìn xuống bàn, ánh mắt đáp lên đôi quả lắc bạc nằm cạnh nhau rồi vươn tay ra để đẩy chúng. Họ quan sát hai con lắc nặng nề đung đưa ăn khớp nhau một cách hoàn hảo hồi lâu.
“Sao anh lại có thứ này?”, cô ta hỏi.
“Tôi thích chuyển động của chúng.” Dễ đoán. Một thứ khi đã di chuyển về hướng này rốt cuộc sẽ di chuyển sang hướng còn lại. Không thắc mắc. Không ngạc nhiên.
“Newton cũng vậy”, cô ta nói một cách đơn giản và bình tĩnh với chính mình, chứ không hẳn là với anh. “Sau mười bốn ngày nữa, tôi sẽ cưới một người đàn ông mà mình chẳng có mấy điểm chung. Tôi sẽ làm điều ấy bởi đó là việc mà người ta kỳ vọng ở tôi với tư cách một quý cô thượng lưu, là việc mà toàn bộ Luân Đôn đang chờ đợi và cũng vì tôi không nghĩ mình sẽ có cơ hội cưới một người có nhiều điểm chung hơn. Và quan trọng là tôi sẽ làm điều đó bởi tôi đã đồng ý, và tôi không thích sự dối trá.”
Anh quan sát cô ta, ước gì mình có thể nhìn vào mắt cô ta mà không có lớp kính dày che chắn. Cô ta nuốt nước bọt, cổ họng thanh mảnh chuyển động lên xuống. “Vì sao cô lại nghĩ sẽ không tìm được ai có nhiều điểm chung với mình hơn?”
Cô ta ngước lên nhìn anh và nói đơn giản, “Tôi kỳ cục”.
Cross nhướng mày nhưng chẳng nói lời nào. Anh không dám chắc người ta hay nói gì để đáp lại một tuyên bố kiểu như vậy.
Cô ta mỉm cười khi thấy vẻ do dự của anh. “Anh không cần phải tỏ ra lịch thiệp về vấn đề đó. Tôi đâu phải đứa ngốc. Tôi lúc nào cũng kỳ cục mà. Tôi nên thấy may mắn khi có người sẵn lòng cưới mình... và tạ ơn trời vì đó là một bá tước. Và vì ngài ấy còn tán tỉnh tôi.”
“Và thật lòng mà nói, tôi khá vui sướng với viễn cảnh tương lai đầy hứa hẹn. Tôi sẽ chuyển tới Sussex và không bao giờ bị bắt đến đường Bond hoặc phòng vũ hội nữa. Ngài Castleton đã đề nghị cho tôi một căn phòng để tiến hành các thí nghiệm, và thậm chí còn đề nghị tôi giúp ngài ấy quản lý điền trang. Tôi nghĩ ngài ấy rất vui khi có người giúp.”
Xét đến việc Castleton là một người đàn ông vô cùng tử tế và hết sức không thông minh, Cross hình dung là vị bá tước đó còn đang ăn mừng vì vị hôn thê giỏi giang của mình sẵn lòng quản lý điền sản cũng như cứu anh ta thoát khỏi những tính toán phức tạp nữa ấy chứ. “Nghe có vẻ tuyệt vời đấy! Anh ta có tặng cô một bầy chó săn luôn không?”
Nếu nhận thấy vẻ mỉa mai trong lời anh thì cô ta cũng không thể hiện ra, và anh thấy hối hận vì đã nói bằng tông giọng đó. “Tôi tương đối mong chờ điều đó. Tôi khá là thích chó.” Cô ta ngừng lời, hếch cằm sang một bên, chăm chú nhìn lên trần nhà một lúc trước khi nói, “Nhưng tôi lo lắng về những chuyện còn lại”.
Anh không nên hỏi. Lời thề hôn ước chưa bao giờ là thứ anh hay nghĩ đến. Chắc chắn là anh không nên bắt đầu vào lúc này. “Những chuyện còn lại?”
Cô ta gật đầu. “Thành thật mà nói, tôi cảm thấy mình gần như thiếu chuẩn bị. Tôi chẳng biết gì về những hoạt động diễn ra sau khi kết hôn... vào buổi tối... trên giường cưới”, cô ta nói thêm, như thể sợ anh không hiểu.
Như thể không phải anh đang có một hình ảnh hết sức rõ ràng về người phụ nữ này trên giường cưới của cô ta vậy.
“Và nói thật, tôi thấy lời thề hôn nhân hơi bị khó hiểu.”
Lông mày anh nhướng lên. “Lời thề hôn nhân?”
Cô ta gật đầu. “À, nói cho chính xác thì là đoạn trước lời thề.”
“Tôi cảm thấy sự chính xác hết sức quan trọng đối với cô.”
Cô ta mỉm cười và văn phòng của anh lại nóng hơn. “Anh thấy chưa? Tôi biết anh sẽ là một cộng sự nghiên cứu tuyệt vời mà.” Anh không đáp lại, và cô ta lấp vào khoảng im lặng bằng cách tường thuật một cách khoan thai, “Hôn nhân không phải để kinh doanh, cũng như không được nghĩ về nó một cách khinh suất, coi rẻ, hay dâm ô”.
Anh chớp mắt.
“Nó được nói trong lễ cưới đấy”, cô giải thích.
Không nghi ngờ gì, đây là lần duy nhất có người trích dẫn lời từ Những lời cầu nguyện phổ biến trong văn phòng của anh. Có lẽ là trong toàn bộ tòa nhà này. Từ trước tới nay. “Nghe có vẻ hợp tình hợp lý đấy chứ.”
Cô gật đầu. “Tôi đồng ý. Nhưng vẫn còn nữa. Nó không phải để kinh doanh, cũng như không được nghĩ rằng nó để thỏa mãn dục vọng và ham muốn xác thịt, như những con quái vật tàn bạo thiếu hiểu biết.”
Anh không thể kìm lại. “Câu đó được nói trong lễ cưới sao?”
“Lạ lùng thật nhỉ? Ý tôi là, nếu dám nhắc tới dục vọng xác thịt, cứ giả dụ như trong tiệc trà đi, thì tôi sẽ bị đuổi khỏi xã hội thượng lưu, nhưng trước mặt Chúa và toàn thể Luân Đôn ở nhà thờ St.George thì chẳng sao.” Cô ta lắc đầu. “Không quan trọng. Anh hiểu vì sao tôi lo lắng rồi đấy.”
“Cô nghĩ nhiều quá rồi, tiểu thư Philippa. Ngài Castleton có thể không có một bộ óc khôn ngoan, nhưng tôi chẳng nghi ngờ gì việc ngài ấy sẽ biết cách hành động trên giường.”
Lông mày cô ta nhíu chặt lại. “Tôi thì vẫn nghi ngờ.”
“Cô không nên.”
“Tôi không nghĩ là anh hiểu”, cô ta nói. “Tôi nhất định phải biết điều gì sẽ xảy ra. Tôi phải được chuẩn bị. Trời ạ, anh không hiểu sao? Tất cả liên quan tới nhiệm vụ quan trọng nhất mà tôi phải thực hiện khi làm vợ.”
“Đó là?”
“Sinh sản.”
Từ đó - đầy tính học thuật và vô cảm - đáng ra không nên làm anh động lòng. Đáng ra nó không nên gợi lên hình ảnh đôi chân dài, da thịt mềm mại, và đôi mắt đeo kính mở to. Song nó đã làm được.
Anh nhúc nhích người một cách khó chịu khi cô ta tiếp tục nói. “Tôi khá thích trẻ con, nên chắc chắn việc này sẽ ổn thôi. Nhưng anh thấy đấy, tôi phải có hiểu biết về vấn đề đó. Và vì anh được xem là một chuyên gia trong lĩnh vực này nên tôi không thể tưởng tượng được ai khác tốt hơn để giúp mình nghiên cứu.”
“Về chủ đề trẻ em?”
Cô ta thở dài giận dữ. “Về chủ đề sinh nở.”
Anh rất thích được dạy cô ta tất cả những gì mình biết về sinh nở.
“Anh Cross?”
Anh hắng giọng, “Cô không biết tôi”.
Cô ta chớp mắt. Rõ ràng là cô ta chưa hề nảy ra ý nghĩ đó. “À. Tôi biết về anh. Thế là đủ. Anh sẽ trở thành một cộng sự nghiên cứu xuất sắc.”
“Nghiên cứu cái gì chứ?”
“Tôi đã đọc rất nhiều thứ về chủ đề này, nhưng muốn hiểu biết về nó rõ hơn. Để tôi có thể bước chân vào hôn nhân một cách hạnh phúc mà không có gì lo lắng. Nói thật, cái phần quái vật tàn bạo có hơi đáng lo.”
“Tôi cũng nghĩ vậy”, anh nói khô khan.
Tuy vậy, cô ta vẫn tiếp tục nói, như thể anh không có mặt tại đó. “Tôi cũng hiểu rằng đối với những người phụ nữ chưa từng... thử... thì hành động nói trên thỉnh thoảng cũng không hoàn toàn... dễ chịu. Trong trường hợp đó, tôi nghĩ nghiên cứu sẽ có tác dụng. Thật ra thì, tôi có giả thuyết là nếu mình được hưởng những kinh nghiệm phong phú của anh thì cả Castleton và tôi sẽ tận hưởng nó một cách vui vẻ hơn. Tôi đoán chúng tôi sẽ phải làm điều đó vài lần rồi mới thành công nên bất kỳ điều gì anh có thể làm để khai sáng cho tôi về hoạt động đó...”
Chẳng hiểu sao Cross dần thấy khó khăn để có thể nghe được những gì cô ta nói cũng như suy nghĩ của chính mình. Chắc chắn là không phải cô ta vừa mới nói...
“Chúng là con lắc đôi.”
Gì cơ?
Anh nhìn theo ánh mắt cô ta tới hai quả cầu bằng kim loại đang đung đưa, được đẩy về cùng một hướng, nhưng giờ đang di chuyển theo hai hướng ngược nhau. Bất kể chúng có được đẩy chính xác theo một con đường giống hệt nhau thì cuối cùng, một trong hai vật nặng đó sẽ đảo ngược vị trí của mình. Luôn là vậy.
“Đúng vậy.”
“Quả này tác động đến sự chuyển động của quả kia”, cô ta nói, một cách đơn giản.
“Đúng vậy, lý thuyết là thế.”
Cô ta gật đầu, quan sát hai khối cầu bạc lắc về phía nhau, rồi tách ra. Một lần. Hai lần. Cô ta ngước lên nhìn anh, thật sự nghiêm túc. “Khi thốt ra một lời hứa, tôi muốn nắm rõ mọi chi tiết của nó. Không nghi ngờ gì dục vọng xác thịt là điều mà tôi nên hiểu. Và anh có biết vì sao hôn nhân lại có thể khiến đàn ông trở thành những con quái vật tàn bạo không?”
Một hình ảnh lóe lên, những đầu ngón tay bám trên da thịt, đôi mắt xanh chớp chớp ngước nhìn anh, mở to đầy khoái lạc.
Có. Anh biết rõ. “Không.”
Cô ta gật đầu một cái, tin lời anh. “Rõ ràng là nó có gì đó liên quan tới việc giao hợp.”
Chúa nhân từ.
Cô ta giải thích. “Có một con bò ở điền trang của cha tôi tại Coldharbor. Tôi không ngây thơ như anh nghĩ đâu.”
“Nếu cô nghĩ một con bò đang ăn cỏ có điểm chung với một người đàn ông thì cô đúng là ngây thơ hệt như tôi nghĩ.”
“Anh thấy chưa? Đó chính xác là lý do tôi yêu cầu anh trợ giúp.”
Khỉ thật. Anh đã đi thẳng vào bẫy của cô ta. Anh ép mình không được chuyển động. Phải kháng cự sức kéo của cô ta.
“Tôi hiểu là anh rất giỏi việc đó”, cô ta nói tiếp, không nhận thức được cơn bão mà mình đang thầm gây ra. Hoặc có lẽ cô ta thừa hiểu cũng nên. Anh chẳng biết nữa. Anh không còn tin vào bản thân được nữa. “Đó có phải sự thật không?”
“Không”, anh nói, ngay lập tức. Có lẽ điều đó sẽ khiến cô ta bỏ đi.
“Tôi hiểu về đàn ông đủ rõ để biết rằng họ sẽ không thú nhận mình kém cỏi trong lĩnh vực này, anh Cross. Chắc chắn anh không mong tôi tin điều đó chứ?” Cô ta cất tiếng cười thật tươi, sảng khoái, và hoàn toàn lạc lõng trong căn phòng u ám này. “Là một người đàn ông có đam mê rõ ràng với khoa học... tôi cứ nghĩ anh sẽ sẵn lòng giúp tôi nghiên cứu cơ đấy.”
“Nghiên cứu thói quen kết đôi của loài bò à?”
Nụ cười của cô ta trở nên thích thú. “Nghiên cứu về dục vọng và ham muốn xác thịt.”
Chỉ có một giải pháp duy nhất. Dọa dẫm và sỉ nhục cô ta để cô ta phải bỏ đi. “Cô đang đề nghị tôi quan hệ với cô đấy à?”
Mắt cô ta mở to. “Anh có biết không, tôi chưa từng nghe từ đó được nói ra thành tiếng đâu đấy.”
Và chỉ với một lời tuyên bố đơn giản, thẳng thắn như thế của cô ta, anh đã cảm thấy mình như một loài sâu bọ. Anh toan mở miệng xin lỗi.
Cô ta cướp lời như thể anh là một đứa bé, còn họ thì đang thảo luận một chuyện hết sức bình thường. “Tôi hiểu mình đã không nói rõ. Tôi phải nói rằng mình không muốn anh thể hiện hành động đó, mà chỉ đơn giản muốn anh giúp tôi hiểu rõ nó hơn mà thôi.”
“Hiểu rõ nó.”
“Chính xác. Về lời thề, lũ trẻ, và những chuyện còn lại.” Cô ta dừng lại, rồi nói thêm, “Dạng như một bài giảng. Về nghề chăn nuôi. Kiểu thế”.
“Tìm ai khác đi. Kiểu khác ấy.”
Mắt cô ta nheo lại trước tông giọng giễu cợt của anh. “Chẳng có ai khác nữa.”
“Cô đã tìm chưa?”
“Anh nghĩ ai sẽ giải thích quá trình đó cho tôi đây? Chắc chắn không phải là mẹ tôi rồi.”
“Thế còn các chị cô thì sao? Cô đã hỏi họ chưa?”
“Đầu tiên, tôi không chắc là Victoria hay Valeria có nhiều hứng thú hay kinh nghiệm về hành động đó. Còn Penelope... chị ấy trở nên thật lố bịch khi bị hỏi bất kỳ một vấn đề gì liên quan tới Bourne. Nói về tình yêu và những chuyện tương tự.” Cô ta đảo mắt. “Không có chỗ cho tình yêu trong nghiên cứu.”
Lông mày anh nhướng lên. “Không ư?”
Cô ta lộ vẻ khiếp hãi. “Chắc chắn là không rồi. Dẫu vậy, anh là một nhà khoa học với những kinh nghiệm đã thành huyền thoại.
Tôi chắc chắn là anh có thể giải thích về hàng tá thứ. Ví dụ như, tôi rất tò mò về vật đàn ông.”
Anh nghẹn thở. Rồi ho.
Khi lấy lại được khả năng nói, anh cất lời, “Tôi chắc chắn là thế”.
“Tất nhiên là tôi từng xem tranh vẽ trong các bài báo giải phẫu học nhưng có lẽ anh có thể giúp đỡ chi tiết hơn? Ví dụ như...”
“Không.” Anh ngắt lời trước khi cô ta kịp miêu tả chi tiết bằng những câu hỏi thẳng thắn, đậm chất khoa học.
“Tôi sẽ trả công cho anh”, cô ta tuyên bố. “Cho sự giúp đỡ của anh.”
Một âm thanh như bị siết cổ, khàn khàn vang dội khắp phòng. Nó phát ra từ anh. “Trả công cho tôi?”
Cô ta gật đầu. “Xem nào, liệu hai mươi lăm bảng có đủ không?”
“Không.”
Lông mày cô ta nhíu lại. “Tất nhiên, một người thành thạo như anh có giá cao hơn thế. Tôi xin lỗi vì đã xúc phạm anh. Năm mươi thì sao? Tôi e là mình không thể trả cao hơn được nữa. Số tiền đó khá là lớn.”
Cô ta tin rằng số tiền chính là thứ khiến cho lời đề nghị đó trở nên xúc phạm sao? Cô ta không hiểu rằng suýt nữa thì anh đã đồng ý làm không công rồi à. Thậm chí còn trả tiền cho cô ta để có cơ hội được chỉ dạy tất cả những gì cô ta yêu cầu nữa ấy chứ.
Suốt cuộc đời mình, Cross chẳng muốn làm gì hơn ngoài quăng người phụ nữ kỳ cục này lên bàn và trao cho cô ta chính xác những gì cô ta đòi hỏi.
Dục vọng chẳng liên quan gì ở đây. Hoặc có lẽ nó lại là thứ duy nhất có liên quan. Dẫu là thế nào đi nữa thì anh cũng không thể trợ giúp tiểu thư Philippa Marbury.
Cô ta là người phụ nữ nguy hiểm nhất mà anh từng gặp.
Anh lắc đầu và thốt ra lời duy nhất mà mình tin bản thân có thể nói. Ngắn gọn. Đi vào trọng tâm. “Tôi sợ rằng mình không thể hoàn thành yêu cầu của cô, tiểu thư Philippa. Tôi cho là cô nên hỏi một người khác. Có lẽ là hôn phu của cô.” Anh ghét cái gợi ý đó ngay cả khi chính mình đang nói ra. Kiềm chế thôi thúc bác bỏ nó.
Cô ta im lặng hồi lâu, chớp mắt ngước nhìn anh sau cặp kính dày cộp, nhắc anh nhớ rằng mình không thể chạm vào cô ta.
Anh chờ cô ta gia tăng nỗ lực. Một lần nữa tấn công anh với ánh mắt trực diện và những lời lẽ thẳng thừng.
Tất nhiên, người phụ nữ này chẳng có gì dễ đoán.
“Tôi mong anh sẽ gọi tôi là Pippa”, cô ta nói, và cùng lúc đó, xoay người bỏ đi.