Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 4
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 623 / 0
Cập nhật: 2015-07-17 11:05:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
á mua thật nhiều hoa, hai nải chuối và đầy một giỏ nào bánh trái, nào gà vịt. Để làm gì vậy má? Má nói: “Để cúng ôn”. Rồi má bảo Thạnh đi quét nhà, lau bàn phụ má. Những công việc này không quá nặng nhọc đối với Thạnh đâu! Cây chổi to và nặng thì Thạnh cầm bằng hai tay. Cái bàn hơi cao thì Thạnh sẽ bắc ghế để lau vậy. Nhưng Thạnh không thích làm những thứ đó chút nào, vì Thạnh thấy thích được mang những lư đồng và chân nến xuống lau chùi với ba hơn. Ba không cho Thạnh làm phụ, mà bảo:
- Thạnh còn nhỏ, bưng mấy thứ này rớt giập chân đó!
Thạnh còn nhỏ!!! A, thì ra mỗi khi không muốn cho Thạnh làm cái gì, cả nhà chỉ việc mang cái điều “Thạnh còn nhỏ” ra để cản Thạnh. Thạnh đã hơn ba tuổi rồi, má bảo vậy. Thế bao giờ Thạnh mới được kể là lớn? Phải bằng ba mới là lớn hay sao? Hay là phải bằng… ôn? A! Thạnh chưa được biết tuổi của ôn. Khi Thạnh mang điều này hỏi ba, thì ba bảo:
- Nếu ôn còn sống, thì ôn hơn bảy mươi tuổi rồi.
Ôi Trời! Thêm một sự thắc mắc cho Thạnh nữa. Nếu ôn “còn sống”, chứ bây giờ ôn “không còn sống” hay sao? Vậy thì ôn đang làm gì, ôn đang đứng đó cơ mà! Nếu lời ba có lý, thì Thạnh có thể hiểu lờ mờ được. Sống là biết ăn uống, ngủ nghỉ, nói năng; là biết đi đứng, hát ca và kể chuyện. Ôn của Thạnh “không còn sống”, nên ôn không biết những thứ đó, nên ôn cứ đứng im lìm mãi sau tủ, che mặt bằng khung kính trong veo. Nếu vậy thì một người “không còn sống” là một người không hề cử động, không hề giận, không hề vui. Nếu vậy thì tội nghiệp ôn của Thạnh quá đi! Ôn không được sung sướng như mọi người. Tự nhiên Thạnh thấy bực tức. Tại sao cả ba, má, anh chị đều đồng lòng để ôn đứng một mình sau tủ? Thạnh thì không chịu để như thế, vì ôn cũng cũng có thể trở thành một người “còn sống”, biết nói năng, đi đứng, nếu… a, nếu Thạnh “cứu” ôn ra khỏi chỗ này!...
Thạnh nhất định “cứu” ôn, nên chờ cho ba chùi xong bộ lư, đặt ngay ngắn trên bàn thờ của ôn rồi ba đi rửa tay, Thạnh bắt đầu công việc. Thạnh nhìn trước, ngó sau, không thấy một ai. Má bận xào nấu gì dưới bếp. Anh chị Thạnh đi học cả. Thế là dễ dàng cho Thạnh rồi! Thạnh bước từng bước rất khẽ, đến gần tủ thờ. Thạnh dòm sau lưng tủ: tối om om. Tối thế này thì chắc chắn là nơi tụ họp của muỗi, nếu thế thì tội nghiệp ôn quá! Ôn chẳng được ngủ trong mùng màn. Phải cứu ôn ra ngay. Thạnh xách cây cờ, rồi đến mấy cây gậy chạm trổ - má bảo là của ôn – dựng ra ngoài. Đến tấm bảng đen thì hơi nặng, Thạnh phải vận hết sức lực mới bê ra được mà không gây tiếng động. Bên trong vẫn tối đen. Thạnh ghé đầu vào, gọi nhỏ:
- Ôn ơi! Ôn ơi!..
Chẳng nghe gì hết, Thạnh lại gọi nữa. Ôn chẳng lên tiếng trả lời. Ôn không hề hay biết gì. Đến nỗi này thì Thạnh phải làm liều. Thạnh đến trước bàn thờ, lấy cây đèn cầy ba thắp ban nãy đem lại soi vào khe hở sau tủ. Ánh sáng vàng vọt soi đủ cho Thạnh thấy không có ôn đứng ở đó. Mà, ghê khiếp quá, Thạnh thấy rõ ràng, bám trên lưng tủ, một con vật gì to bằng bàn tay, đen ngòm ngòm, có rất nhiều chân dài thật dài, bị động đang bò về phía Thạnh. Ba ơi, má ơi, cứu Thạnh với! Và cứu ôn của Thạnh luôn!.. Ôn ơi! Ôn ơi!...
Ôn Của Thạnh Ôn Của Thạnh - Nguyễn Thị Mỹ Thanh