Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp Chí Linh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: OmegaH Star
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3818 / 109
Cập nhật: 2014-12-04 15:28:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 (continue).
ục Song đang bật chiếc máy tính để bàn của anh trai, không thèm quay đầu lại nhìn. Vệ Nam đi thẳng đến bàn, đặt đĩa hoa quả xuống. Khi ngẩng đầu lên, cô vô tình nhìn thấy một trang web.
Ồ!
Thì ra là trang “Thiên đường văn học” quen thuộc.
Vệ Nam đọc tiểu thuyết trên mạng đã bảy, tám năm nay rồi, còn là độc giả VIP của “Thiên đường văn học”. Hồi học đại học, Vệ Nam rất mê đọc tiểu thuyết, thích nhất là tiểu thuyết trinh thám. Quá trình những vụ án giết người hàng loạt được các thảm tử đẹp trai, tài ba từ từ suy luận, nghiên cứu, tìm ra hung thủ thực sự quả thực rất giật gân và lôi cuốn. Vệ Nam thích đọc truyện ở trang “Thiên đường văn học”, thích nhất là tác giả Chu Phóng. Tương truyền người này là tài tử khoa văn trường đại học T, là đàn anh trên Vệ Nam mấy khóa. Vì vậy Vệ Nam có cảm giác rất thân thiết với anh ta.
Chu Phóng đăng rất nhiều truyện dài kỳ. Theo lời của các bạn trên mạng có nghĩa là đào rất nhiều hố. Rất nhiều người vì chờ đợi xem tiểu thuyết dài kỳ của anh ta mà nhảy xuống hố. Người này viết truyện rất tùy tiện. Có lúc hứng chí đăng hàng chục nghìn chữ, có lúc biến mất vô cớ rất lâu mà không biết đang làm gì. Độc giả vừa yêu vừa hận anh ta. Trong phần bình luận dưới bài viết, độc giả không ngừng kêu than.
“Tác giả mau đăng bài mới đi. Nếu anh không đăng em sẽ nhảy lầu tự tử”.
“Rốt cuộc hung thủ là ai? Cứ thế này chắc em lên cơn đau tim mất”.
“Anh còn sống không đấy? Nếu sống thì lên tiếng đi. Anh lên tiếng thì em không chết. Anh không lên tiếng thì em chết”.
“Anh đừng có mà bất lương như vậy. Phải có trách nhiệm với độc giả chứ…..”
Nhìn những lời nhắn đầy oán giận của những oan hồn dưới hố sâu, Vệ Nam chỉ biết thở dài ngao ngán.
Chờ đợi đọc tiểu thuyết đăng nhiều kỳ trên mạng là chuyện vô cùng đau khổ. Ngoài việc ngày nào cũng chờ đợi đăng kỳ mới, không biết chừng tác giả đột nhiên ném câu “Tôi đau bụng không muốn viết nữa. Tạm biệt mọi người”. Nói xong không thấy bóng dáng đâu. Đó là những tác giả vẫn còn chút lương tâm. Còn loại tác giả bất lương như Chu Phóng bỗng nhiên biến mất rất lâu, không nói là không viết nữa, cũng chẳng thèm nói là khi nào viết tiếp. Tiểu thuyết trinh thám đặc sắc với tiêu đề Vụ án hoa tường vi
Để độc giả chờ đợi trong tình trạng dở sống dở chết suốt một tháng mà vẫn không thấy gì.
Mấy hôm trước, Vệ Nam rất muốn đọc truyện nhưng tìm mãi mà chẳng có chuyện nào hay hay cả. Cô liền kích và tiểu thuyết Xác chết biến mất trong bảng xếp hạng tiểu thuyết trinh thám. Tác giả là: Tôi là virut, đừng kích chuột vào tôi.
Vừa đọc chương đầu, Vệ Nam bỗng thấy rùng mình, lông tơ dựng ngược, mồ hôi lạnh chảy khắp người. Tên nhân vật chính nghe rất quen. Quen đến nỗi Vệ Nam muốn đào mộ tổ của tác giả.
Đây chính là tác giả mà Vệ Nam oán hận nhất. Nỗi oán hận còn sâu đậm hơn cả Chu Phóng.
Hồi học lớp 12, dù bận học bù đầu nhưng Vệ Nam vẫn tìm mọi cách tránh ánh mắt soi mói của bố mẹ, giành ra vài phút lén đọc tiểu thuyết. Đó là một bộ tiểu thuyết dài kỳ được đăng trên mạng. Ngày ngày Vệ Nam thắp hương khấn phật mong tác giả đăng kỳ mới. Bộ tiểu thuyết ấy có nhan đề là Thời khắc tươi đẹp nhất, là câu chuyện về lý tưởng của tuổi thanh xuân. Hai nhân vật chính trong truyện quen nhau từ nhỏ. Mối tình thanh mai trúc mã sâu đậm thật khiến người khác ngưỡng mộ. Về sau, cô gái thi vào trường y. Chàng trai học công nghệ thông tin ở trường đại học khác. Chàng trai có một cô em gái sinh đôi.
Cuộc sống sinh viên dưới ngòi bút của tác giả khiến Vệ Nam tràn đầy hy vọng về tương lai. Đọc đến chỗ hấp dẫn, Vệ Nam lại in ra rồi nửa đêm nằm đắp chăn đọc lại. Sợ bố mẹ mắng là không chú tâm học hành, cô cho tập truyện vào túi hồ sơ rồi ghi chú “Tài liệu ôn thi đại học”. Phía dưới bổ sung thêm “Nhà xuất bản giáo dục” ^^.
Giai đoạn nước rút, Vệ Nam đành phải từ bỏ thói quen đọc tiểu thuyết, chuyên tâm ôn thi. Thi vào trường đại học Y giống như nữ nhân vật chính trong câu chuyện. Mong ước được trở thành bác sỹ cũng dần nảy mầm và cuối cùng đơm hoa kết trái.
Nhưng vào đúng cái ngày Vệ Nam nhận được giấy báo trúng tuyển đại học T, co cẳng chạy về nhà xem đoạn kết thì nhìn thấy lời nhắn của tác giả đó – “Xin lỗi, tôi chuẩn bị thi cao học, không viết nữa. Mong các bạn đừng tưởng nhớ”.
Lúc ấy, trên mạng vừa đăng đến đoạn quan trọng, hai nhân vật chính chia tay sau khi tốt nghiệp. Vệ Nam oán hận, nhìn gườm gườm vào dòng tin nhắn suốt một phút, sau đó vừa hét to “Tôi hận anh” vừa tức giận dùng nắm đấm đập xuống bàn đánh uỳnh một cái khiến anh trai ở phòng bên cũng phải hãi hùng thốt lên: “Em lại lên cơn động kinh đấy à?”
Đó là bộ tiểu thuyết đăng nhiều kỳ đầu tiên mà Vệ Nam tìm đọc. Vì vậy ấn tượng rất sâu sắc.
Vô tình kích chuột vào tiểu thuyết Xác chết biến mất, phát hiện tên nam nữ nhân vật chính giống hệt tên nhân vật trong tiểu thuyết “Thời khắc tươi đẹp nhất” năm ấy. Chương một tác giả nói: “Lười nghĩ tên nên dùng tên nhân vật trong tác phẩm trước. Anh hùng không hỏi thân thế. Mong các bạn đừng dò hỏi quá khứ. Cảm ơn. 3Q3Q”.
Có lẽ đã ba năm trôi qua, xuất hiện nhiều tác giả mới, độc giả mới nên rất nhiều người đã quên tiểu thuyết đăng nhiều kỳ bỏ dở giữa chừng ấy mà vẫn vui vẻ háo hức đón chờ bộ tiểu thuyết mới. Vệ Nam cười đểu rồi để lại dòng chữ: “Các chiến hữu thân mến, vị tác giả này mắc bệnh động kinh thứ phát, không biết chừng một ngày nào đó sẽ bỏ chạy. Các bạn hãy chờ bị chôn sống đi”.
Thực tế chứng minh vận may của Vệ Nam chẳng ra làm sao cả.
Trước đây thắp hương niệm phật cầu mong tác giả đăng kỳ mới thì tác giả bỗng nhiên biến mất.
Bây giờ hy vọng tác giả biến mất thì ngày nào anh ta cũng đăng kỳ mới.
Dĩ nhiên hương mà Vệ Nam thắp là hương muỗi.
Vệ Nam không ngờ rằng mình thắp hương muỗi không mời muỗi đến mà mời tác giả đại nhân vào nhà mình.
Lúc ấy, Lục Song kích vào tiểu thuyết Xác chết biến mất. Trong phần bình luận, Vệ Nam nhanh chóng liếc thấy hàng chữ chính tay mình viết, “Các chiến hữu thân mến, vị tác giả này mắc bệnh động kinh thứ phát, không biết chừng một ngày nào đó sẽ bỏ chạy. Các bạn hãy chờ bị chôn sống đi”.
Nếu chỉ như vậy thôi thì không nói làm gì. Quan trọng là phía sau lời nhắn ấy còn chú thích là: Lời nhắn của tác giả.
Vệ Nam toát mồ hôi lạnh. Mồ hôi giống như dòng thác thấm đẫm toàn thân.
Lục Song nhếch mép, ấn vào chỗ: Lời nhắn của tác giả rồi đánh một hàng chữ.
“Chắc bạn là độc giả cũ của tôi. Bạn yên tâm. Bây giờ danh dự của tôi rất tốt. Tôi sẽ có trách nhiệm với bạn”.
Vệ Nam run tay, một quả táo lăn cạnh tay Lục Song.
Lúc ấy Lục Song mới quay đầu lại. Anh mỉm cười và hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Mẹ em bảo anh ăn táo”. Vệ Nam cười rồi nhặt quả táo lăn trên bàn phím đưa cho anh ta.
“Cảm ơn”.
Lục Song để táo vào đĩa rối tiếp tục xem lời nhắn, sau đó cop một file trong USB, tải bài viết mới lên mạng.
Nét mặt Vệ Nam biến dạng.
“Sao vậy?” Bỗng nhiên Lục Song quay đầu lại và hỏi.
Nụ cười của Vệ Nam cũng có chút biến dạng: “Không ngờ, anh chính là tác giả, bái phục, bái phục”. Là tác giả tôi muốn đào mộ tổ, đứng đầu trong danh sách những người tôi oán hận nhất, là người tôi muốn giết chết nhất.
Lục Song nhún vai: “Hồi học đại học, thấy tẻ nhạt nên viết chơi”.
Hồi học lớp 12, Vệ Nam ngày đêm mong nhớ theo dõi tiểu thuyết Thời khắc tươi đẹp nhất. Lúc tác giả biến mất không viết nữa suýt khóc vì tức. Cũng chính vì thích trường đại học Y dưới ngòi bút của tác giả nên mới đăng ký thi ngành Y. Sau khi vào trường mới thấy đó không phải là thiên đường như anh ta đã miêu tả mà là địa ngục, địa ngục.
Vậy mà anh ta còn nói….Thấy tẻ nhạt nên viết chơi.
Được lắm. Rất được.
“Em nghe anh em nói anh là dân tự nhiên học công nghệ thông tin, vậy mà viết văn hay thế”. Vệ Nam khen anh ta nhưng nét mặt không chút biểu cảm.
Cô hít thở sâu mấy lần mới không bị kích động đến nỗi xé tan con người đang đứng trước mặt mình thành nhiều mảnh. Không ngờ có ngày được gặp lại tác giả mình đã từng yêu mến một thời, giờ đây trở thành người mình căm hận nhất. Cảm giác ấy thật kỳ lạ, khó mà diễn tả thành lời.
Lục Song mỉm cười: “Dân tự nhiên cũng phải học ngữ văn. Biết chữ là có thể viết được tiểu thuyết chứ sao. Lạ lắm à?”
“Anh nói cũng đúng, chỉ có điều viết tiểu thuyết trinh thám không phải là dễ, cần có tính logic”. Vệ Nam tiếp tục nói lòng vòng.
Lục Song vừa sửa bản word vừa nói: “Đọc qua tiểu thuyết trinh thám của Chu Phóng thấy chẳng ra làm sao cả”.
Vệ Nam nén cơn giận. Dám mắng tác giả mình yêu thích trước mặt mình, lại còn hung hăng đến mức này sao? Vệ Nam lạnh lùng nói: “Chu Phóng được giải văn học thanh niên đấy”.
Lục Song cười mỉa: “Không phải giải Nobel văn học. Đắc ý cái nỗi gì chứ?”
Vệ Nam không nói gì, một lúc sau mới hỏi: “Anh có thù oán với anh ta à?”
Lục Song sờ cằm rồi nói: “Không có thù oán gì. Anh chỉ thấy anh ta hung hăng, nhìn ngứa mắt thôi”.
Có một người da mặt dày có thể dùng làm áo chống đạn, người ấy chính là Lục Song.
Bản thân mình hung hăng đến mức này rồi mà còn nói người khác hung hăng, ngứa mắt? Xin người, anh không chỉ hơi hung hăng mà hung hăng đến cùng cực. Không thể dùng từ “ngứa mắt” để miêu ta mà phải dùng từ “cái gai trong mắt”.
Vệ Nam cười tươi: “Anh nói đúng, những người hung hăng….rất đáng bị ăn đòn, đúng không?”
Lục Song ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Đúng”.
Vệ Nam không còn gì để nói. Cô cầm một quả táo, vừa cắn vừa đi ra cửa. Đến cửa, Vệ Nam bỗng quay đầu lại cười và nói: “Nếu đã viết truyện trên mạng thì đừng có kiểu viết được một nửa rồi bỏ chạy. Những người đào hố rồi bỏ chạy sẽ có ngày bị ngã xuống hố”.
Lục Song dụi mắt rồi mỉm cười: “Em thật khéo đùa. Sao anh có thể làm chuyện thất đức như thế được”.
đúng vào hồi gay cấn thì đột nhiên không viết nữa. Vệ Nam còn nhớ câu cuối cùng là – “Vì vậy, hung thủ có biệt danh tường vi là….” Vệ Nam nghiến răng, đóng sập cửa
Ốc Sên Chạy Ốc Sên Chạy - Diệp Chí Linh Ốc Sên Chạy