Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 232
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 383 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:05:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 160: Không Lẽ Đều Do Lý Ly Bố Trí Ván Cờ Này?
ôi mắt đen bóng của Lý Ngọc hiện lên lửa giận quay cuồng.
Lại không rõ người ấy có ở đó không hay vẫn ẩn thân tại một nơi bí mật gần đó?
Đối với lời nói của Lý Ngọc rất có tác dụng kích thích.
Người ẩn thân trong bóng đêm rốt cuộc cũng yên lặng đi ra.
Lúc này Diệp Mộ Liễu mới phát hiện người đó ẩn thân...
Người này nhất định là cao thủ trong cao thủ.
Chỉ liếc mắt một cái, trực giác nói cho Diệp Mộ Liễu đáp án như vậy.
Nhưng người đó đến gần, lúc nàng nhìn rõ ràng lại hết sức cả kinh.
Lý Ly?
Sao lại như vậy?
Làm sao có thể là hắn? Nếu là hắn thì nàng phải phát hiện ra mới đúng chứ?
Lần trước hắn ở trong phòng của nàng không phải vẫn bị nàng phát hiện ra sao?
Ý nghĩ này mới xuất hiện trong đầu, Diệp Mộ Liễu mới phát hiện ra điều gì.
Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, thì ra lần trước không phải nàng phát hiện ra hắt mà là hắn làm cho nàng phát hiện ra.
Thì ra, nam tử áo đen trước mắt nàng hiểu biết rất ít.
Trong giây phút này, Diệp Mộ Liễu mới cảm thấy tất cả đều là giả tạo.
Tất cả mọi thứ đều sụp đổ.
Diệp Mộ Liễu như rơi vào vòng luẩn quẩn, bàng hoàng, mờ mịt, không biết phải làm gì?
Nghe Lý Ngọc nói vậy, hình như mọi chuyện đêm nay đều xuất phát từ tay Lý Ly.
Tối nay Lý Ly nhắn cho nàng, mượn tay nàng, mắt nàng để chọc thủng bí mật kinh thiên động địa này.
Vì sao?
Rốt cuộc hắn có thân phận thật sự là gì, vì sao lại nhúng tay quản chuyện ở Hoàng cung.
Nhìn phản ứng của Lý Ngọc, hắn tuyệt đối không phải là người lạ.
Không lẽ bọn họ đã quen biết từ lâu?
Mà Lý Ly và nàng quen biết cũng chỉ là âm mưu mà thôi.
Hắn và nàng gặp nhau, hiểu nhau, thậm chí còn cứu nàng, đều do một tay hắn an bài.
Mục đích của hắn bất quá chỉ là dẫn Lý Ngọc vào lưới mà thôi.
Bởi vì hắn biết mối quan hệ giữa nàng và Lý Ngọc, là nhược điểm của Lý Ngọc.
Khó trách ngay từ đầu hắn biết rõ thân phận của nàng.
Nhưng chẳng lẽ ngày đêm làm bạn, liều mạng cứu mình đều là giả sao?
Bóng đêm dịu dàng như nước, dưới ánh trăng, gương mặt tuấn mỹ khôi ngô, đôi mắt hẹp dài của Lý Ly đều quen thuộc như vậy.
Trái tim Diệp Mộ Liễu thắt lại.
Tê dại, hỗn độn, đau đến khó nhịn.
Nàng không có cách nào tưởng tượng được, lần đầu tiên trong cuộc đời này nàng dùng cả tấm lòng để đối đãi với bằng hữu tất cả đều là tính kế, âm mưu mà thôi.
Không, nàng không tin!
Cho dù tất cả đều là giả vờ nhưng sinh tử trong nháy mắt làm sao có thể giả được?
“Lý Ly...”
Trong đầu hiện ra suy nghĩ này, giống như ngọn lửa bùng cháy, làm cho Diệp Mộ Liễu chợt bừng tỉnh.
Không lẽ hắn...
Không lẽ hắn là...
Cái tên vừa mới hiện ra trong đầu Diệp Mộ Liễu thì Lý Ngọc ở bên cạnh nàng đã nói ra đáp án:
“Hoàng thúc, đã lâu không gặp.”
Giây phút này, biểu tình của Lý Ngọc bình lặng như mặt nước, đôi mắt kín như bưng nhìn không ra là buồn hay vui.
“Qủa nhiên người còn chưa chết...”
Lý Ly thản nhiên nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, khóe môi nở nụ cười phức tạp.
Một lúc sau mới cười khẽ:
“Ta không chết, Thiên nhi cảm thấy thất vọng lắm sao?”
Đế nghiệp chưa thành, Hoàng quyền chưa vững, làm sao hắn có thể chết được?
Nếu hắn chết, sẽ làm Hoàng huynh ở dưới cửu tuyền cảm thấy thất vọng...
“... Nếu Hoàng thúc chết thì hôm nay Trẫm sao có thể nhìn thấy vở kịch này?”
Từ trong lời nói của Lý Ngọc vẫn không tìm ra điều gì, nhưng Diệp Mộ Liễu lại cảm thấy có gì đó khác với ngày thường.
Nếu không phải nàng quá hiểu hắn, nàng tuyệt đối sẽ không nghe được sự rung động cuối lời nói của hắn...
Lý Ngọc, chàng đối với vị nam tử hoàng thúc trước mắt này rốt cuộc là hận hay là gì?
“Như vậy, Hoàng thượng có vừa lòng với phần lễ vật này Hoàng thúc tặng cho người không?”
Đôi mắt Lý Ly đen như mực, bên trong lại âm trầm gợn sóng, sắng quắc nhìn Lý Ngọc, bình tĩnh hỏi:
“Vừa ý, làm sao có thể không vừa ý cho được?”
Bời vì quay lưng với ánh sáng, đôi mắt tối tăm của Lý Ngọc hết sức khó dò. Nhưng đôi môi mỏng của hắn không biết từ lúc nào đã mím thành một đường.
“Chất nhi cực kì vừa ý.”
“Lý Ngọc, Lý Ly... rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Cảm thấy mạch nước ngầm giữa hai người bắt đầu khởi động, Diệp Mộ Liễu bất an hỏi.
“Vẫn là để cho Hoàng thúc tự mình nói đi thôi.”
Thản nhiên liếc mắt nhìn Lý Ly, Lý Ngọc nhíu mày nói.
“Có một số chuyện Trẫm vẫn không hiểu được, đoán cũng không ra.”
“Trước hết về Tử Vi cung của Hoàng hậu, nơi này không tiện để nói chuyện.”
Mím môi cười, Lý Ly dẫn đầu biến mất trong tầm mắt của hai người.
Diệp Mộ Liễu và Lý Ngọc nhìn nhau, sau đó ồn ào tiếp bước.
Lúc sau, ba người thuận lợi quay trở về Tử Vi cung. Diệp Mộ Liễu nhìn hai nam tử ngồi hai đầu chiếc bàn, thở dài một hơi.
“Uống chút trà rồi nói sau, Lý... Hoàng thúc...”
Rót ra hai ly trà đưa cho hai người, Diệp Mộ Liễu muốn giảm đi áp lực trong không khí lúc này.
Hai chữ Hoàng thúc này làm cho thân thể Lý Ly run lên.
Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, một giây sau nụ cười biến mất không tháy.
Diệp Mộ Liễu cảm thấy như gặp ảo giác.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn - Nguyệt Thanh Thu