People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 53
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Ngoại Truyện 3: Câu Chuyện Của Mỗi Người (1)
goại truyện 3: Câu chuyện của mỗi người (1).
1. Ta là Lâm Vũ Hạo, là Kim Vương của Kim quốc. Lúc ta vừa 13 tuổi, ta đã phải lên ngôi vua, điều đó cũng đồng nghĩa là ta phải để sự tự do của mình bay mất.
Từ giây phút ta ngồi lên ngai vàng, cuộc sống của ta chính thức chìm vào nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi của sự cô đơn. Cho đến khi ta gặp được Tiểu Niên, cuộc sống của ta đã thay đổi từ đó.
Hôm đó là đêm Nguyên Tiêu, để tránh khỏi đống tấu chương của các đại thần mong ta lập hậu, ta đã cải trang ra khỏi cung. Trên đường đi, vô tình ta nhìn thấy Tiểu Niên. Mái tóc đen dài múa lượn theo gió, khuôn mặt nhỏ gọn, đôi mắt nàng sáng như vì sao trên trời, bộ xiêm y trắng tinh kia lại làm nàng càng nổi bật hơn.
Ta đã thất thần đứng đó rất lâu, mãi cho đến khi nàng cất bước rời đi, chân ta cũng không tự chủ được mà đi theo nàng. Một lúc sau, ta thấy nàng dừng lại ở chỗ câu đối, nàng có thể giải đáp tất cả, duy chỉ còn một câu cuối cùng là không được. Ta rất muốn giải giúp nàng câu đó, nhưng nghĩ đến chuyện nàng có thể nghĩ ta khinh thường nàng ta đành nghĩ cách khác.
" Ông chủ, ở đây đang chơi giải câu đối phải không? ". Ta giả vờ hỏi.
" Phải, phải, công tử ngài muốn thử sức sao? Ở đây còn rất nhiều câu đối, mời công tử giải "
Ta giả vờ đảo mắt nhìn qua một lượt câu đối rồi chọn lấy câu đối mà nàng đang gặp khó khăn. Sau khi trả lời đúng, ta lựa chọn một cây vải làm phần thường.
" Công tử, ta có thể thỉnh giáo công tử được không? ". Ngay khi ta vừa quay lưng lại liền thấy nàng tiến lên bắt chuyện.
Từ tối hôm đó, tâm trí ta lúc nào cũng luôn nghĩ về nàng. Đêm đó hai người bọn ta đã nói về rất nhiều thứ, từ văn chương, hội họa đến cả võ công. Phải nói nàng là nữ nhân hoàn hảo nhất mà ta từng gặp. Mỗi ngày trong hoàng cung, ta đều nghĩ cách bước ra khỏi bức tường cao lớn kia để được gặp nàng. Ta nhận thấy nàng đang dần có tình cảm với ta, điều đó khiến ta rất vui mừng, nhưng điều đó lại không kéo dài được lâu.
Một ngày ta cùng nàng đang đi dạo bên bờ hồ, đột nhiên một đám người mặc đồ đen xuất hiện muốn ám sát ta. Người đứng sau chuyện này là ai, ta đương nhiên biết được, nhưng ta không thể để Tiểu Niên gặp nguy hiểm, vì thế liền liều mạng mở một con đường cho nàng chạy.
Khi ta nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, đột nhiên có một mũi tên xuất hiện nhắm ngay thẳng tim ta mà lao tới. Ngay khi ta nghĩ mình sắp chết, nàng liền liều mạng chắn ở phía trước ta.
Mọi chuyện tiếp theo diễn ra như thế nào ta không nhớ rõ, chỉ nhớ rằng ta giống như một ác quỷ tìm diệt tất cả những người có liên quan đến chuyện này. Mỗi đêm ta đều ở bên cạnh Tiểu Niên, cầu mong nàng sẽ sớm tỉnh lại, nhưng mũi tên cắm vào rất sâu, ta cảm thấy rất sợ.
Một ngày, hai ngày, ba ngày... mỗi ngày ta đều nói chuyện với nàng, mong nàng sớm tỉnh lại, nhưng càng chờ đợi ta càng cảm thấy mình càng tuyệt vọng.
" Tiểu Niên, nàng mau tỉnh lại đi, chúng ta lại cùng nhau đi du hồ, cùng nhau song tấu cầm như trước. Nàng mau tỉnh lại đi, được không... "
" Tiểu Niên, ta đã tiêu diệt hết những kẻ tổn thương nàng, có phải nàng cảm thấy ta rất xấu không? Vì thế nàng mới không tỉnh lại?.... "
" Tiểu Niên, ta sắp mất hết kiên nhẫn rồi, nàng mau tỉnh lại đi. Nàng là người đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời tăm tối của ta, xin nàng, đừng cứ nhắm mắt mãi như thế, ta cảm thấy rất sợ... "
Sau bảy ngày chờ đợi, Tiểu Niên rốt cuộc cũng tỉnh lại. Nhìn thấy nàng rốt cuộc cũng tỉnh lại, trái tim của ta rốt cuộc cũng đã trở lại vị trí của nó.
Một tháng sau, vết thương của Tiểu Niên rốt cuộc cũng tốt lên, ta quyết định nói cho nàng biết thân phận của mình, kết quả là Tiểu Niên tức giận muốn rời khỏi hoàng cung. Mặc dù rất muốn giữ nàng lại nhưng ta nghĩ mình lại không có tư cách đó. Mỗi ngày ta đều xuất cung đi gặp nàng, nhưng nàng lại không chịu gặp ta.
Chờ đợi suốt bảy ngày, rốt cuộc ta cũng không thể chờ đợi nổi nữa.
" Tiểu Niên, nếu nàng vẫn không chịu gặp ta, vậy thì ta sẽ đứng ở ngoài này chờ nàng. Cho đến khi nào nàng chịu gặp ta, ta sẽ không ăn không uống gì cả "
Đêm đó trời rất lạnh, trên người ta lại không mặc áo khoác, nhưng ta nhất quyết không để cho chút khó khăn đó ngăn cản mình. Suốt một đêm, ta đứng ở ngoài cửa phòng chờ nàng, nhưng người trong phòng lại không hề có ý đinh ra gặp ta.
" Vương thượng là bậc vua chúa, tiểu nữ chỉ là một dân đen, tiểu nữ không dám trèo cao, mong vương thượng hãy trở về cung ". Tiểu Niên từ trong phòng nói ra.
" Ta không đi! Tiểu Niên, ta biết nàng giận ta vì ta gạt nàng thân phận thật của mình, nhưng ta làm vậy là có lý do. Thân là vương của một nước, ta không có quyền tự do muốn làm gì cũng được. Từ khi ta gặp nàng, đó là khoảng thời gian mà ta cảm thấy hạnh phúc nhất. Tiểu Niên, ta không mong nàng sẽ chấp nhận tình cảm của ta, chỉ cầu nàng hãy gặp ta một lần, ta cầu xin nàng "
Câu nói cuối cùng của ta gần như đã dùng hết sức để nói, sau đó toàn thân ta liền ngã về phía trước. Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy có người nói chuyện bên cạnh ta...
" Ta giận huyng không phải do huynh che dấu thân phận của mình, thật ra ta vốn đã đoán ra thân phận của huynh. Ta giận huynh vì mãi đến bây giờ huynh mới chịu thú nhận, phải nhìn thấy ta gặp nguy hiểm huynh mới chịu nói thật.
Có phải lý do đó quá vô lý không? Thật ra ta cũng có tình cảm với huynh, nhưng ta lại không dám đón nhận nó. Huynh là vương, là người có quyền lực cao nhất, ta sợ mình không xứng đáng với huynh, dù sao ta cũng chỉ là dân đen "
Mặc cho cả thân thể của ta không còn sức lực, ta vẫn ngồi dậy kéo nàng vào lòng mình, hai tay ghì chặt nàng vào lòng.
" Cho dù nàng có thân phận gì, ta cũng sẽ không bỏ rơi nàng, bọn họ muốn ta lập hậu, vậy người đó chỉ có thể là nàng. Tiểu Niên, chỉ có nàng mới xứng đáng làm Hoàng hậu của ta, thê tử duy nhất của ta "
Tiểu Niên vẫn luôn cố tránh né ta, nhưng ta vẫn kiên trì đến cuối cùng. Mặc dù có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng hai người bọn ta rốt cuộc cũng đến được với nhau.
Hiện tại Tiểu Niên đã sinh cho ta ba hài tử, tất cả đều là nam hài. Có thể nói sứ mệnh muốn có nữ nhi của ta vẫn cần phải cố gắng hơn nữa.
2. Ta là Hàn Khiết Nam, là thiếu gia của Kiểm Vân sơn trang. Muội muội của ta gần đây đã bị bắt cóc bởi một con sói, bên cạnh ta lúc này chỉ còn cùng phụ thân cùng nương tử của mình, Nguyệt Ánh Nhi.
Chi nhi lúc nhỏ đã bị người xấu bắt đi, mẫu thân vì cứu muội ấy nên bị bọn chúng giết hại, khi ta chạy đến đã quá muộn rồi. Sau khi cứu được Chi nhi, muội ấy đã hoàn toàn trở nên điên dại, tất cả đều do bọn khốn khiếp kia dám chạm vào muội ấy, cùng với cú sốc khi tận mắt nhìn thấy mẫu thân chết. Ta và phụ thân đã thử nhiều cách, cũng mời rất nhiều đại phu, nhưng tất cả đều không có tác dụng, vì thế ta đã đi mời Dược Vương Hoàng Dực về giúp đỡ. Cách duy nhất để muội ấy mau trở lại như xưa chính là phải để Chi nhi rời xa Kiểm Vân sơn trang, nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm về mẫu thân mất.
Sau khi chi nhi đi rồi, ta cùng phụ thân vì không muốn để mọi người biết tình trạng hiện tại của Chi nhi nên ta đã giả vờ rời khỏi nhà đi tìm muội ấy, nhưng thật ra ta chỉ muốn rời khỏi nhà một thời gian. Mặc dù ta đã cố gắng tỏ ra kiên cường nhưng ta cảm thấy rất đau lòng, mẫu thân mất đi, người đau nhất chính là phụ thân, Chi nhi lại trở nên điên dại, gia đình vốn đang hạnh phúc liền trở nên tan rã.
Ta cứ đi, cứ đi, cho đến một ngày ta dừng lại ở một thôn tên là Thanh Nhã thôn, từ đó cuộc đời ta đã bước sang một trang mới.
Lúc vừa mới vào thôn, ta vô tình thấy cảnh một nam nhân đang đánh đập nương tử của mình, mọi người xung quanh chỉ dám đứng nhìn, không một ai dám lên tiếng ngăn cản. Lúc ta đang chuẩn bị tiến lên cho tên nam nhân kia một trận thì có một cô nương xuất hiện mắng chửi tên nam nhân kia.
" Tên khốn nhà ngươi lại dám đánh Lương tỷ, ngươi có còn là con người không? "
" Một đứa trẻ mười lăm tuổi như ngươi thì biết gì chứ? Đừng nghĩ bản thân có chút y thuật, cứu chữa cho mọi người trong thôn rồi muốn làm gì thì làm. Nếu muốn cứu ả thì ngươi hãy làm cho cái thai trong bụng ả mất đi, còn không thì tránh ra "
" Hổ dữ không ăn thịt con, đây là đứa bé đầu tiên của ngươi, ngươi nhẫn tâm giết chết nó sao? "
" Ta không cần đứa bé này, quan huyện muốn ả làm thiếp, có nghiệt chủng thì làm sao ta có thể có bạc được! Con nhóc ngươi mau tránh ra, hôm nay ta phải giết nghiệt chủng trong bụng ả "
" Ngươi... ngươi so với thú vật còn không bằng "
Nhìn thấy nam nhân kia muốn đánh nàng ta liền xông lên giúp đỡ, sau khi hạ gục tên khốn đó, ta vừa quay lại xem tình hình của nàng, nào ngờ lại bị nàng cho một trận.
" Ta có nhờ ngươi giúp ta sao, muốn giúp thì tại sao không cứu Lương tỷ ngay từ đầu mà phải đứng đó xem một lúc rồi mới ra tay "
Lúc đầu ta rất bất ngờ, nhưng ngay sau đó ta liền đứng đó cãi nhau với nàng, nếu trưởng thôn không ngăn cản có lẽ cả hai người bọn ta đã đứng đó đến tận tối.
" Cô chờ đó, Hàn khiết Nam ta quyết không tha cho cô "
" Tốt, Nguyệt Ánh Nhi ta trước giờ không hề sợ ai cả "
Kể từ đó ta dừng chân tại Thanh Nhã thôn, người dân ở đây rất tốt, không khí xung quanh cũng thoáng đãng. Mỗi ngày ta đều đến hiệu thuốc đấu khẩu với Nguyệt Ánh Nhi. Mọi người nhìn vào ai nấy đều nói tình cảm của bọn ta thật tốt. Lúc đầu ta còn chối bỏ, nhưng dần dần ta lại thích cảm giác đó, có lẽ trong lòng ta đã có biến đổi gì đó.
Một đêm nọ, khi ta đang ngủ say, đột nhiên có tiếng ồn bên ngoài làm ta tỉnh giấc. Nhìn qua cửa số, ta thấy một đoàn binh lính đang hùng hổ đi trên đường. Ngay khi ta toan đóng cửa trở về giường thì sực nhớ ra phương hướng bọn họ đi đến chính là hiệu thuốc, là nhà của Nguyệt Ánh Nhi.
Không cần suy nghĩ gì cả, ta nhanh chóng thay y phục sau đó liền cầm kiếm đi đến hiệu thuốc. Ta có gắng chạy nhanh nhất có thể để đến hiệu thuốc trước quân lính, ngay khi đến nơi, ta liền phá cửa xông vào.
" Mau đi thôi, có quan binh muốn đến đây bắt cô "
" Ngươi tại sao phải lo cho ta? Ta mà sợ bọn chúng sao, nhất định là tên vũ phu kia dẫn tên quan huyện kia đến "
" Cô còn muốn mạnh miệng đến bao giờ, còn không mau chạy đi "
Ngay khi ta vừa nắm lấy cổ tay nàng muốn kéo người chạy đi thì bọn quan lính đã đến nơi và đã bao vây hiệu thuốc.
" Nguyệt Ánh Nhi, ngươi còn không mau ra đây cho bản quan! "
" Xin hỏi quan huyện, tiểu nữ đã làm chuyện gì phạm pháp sao? ". Nguyệt Ánh Nhi nói.
" Ngươi làm bản quan mất đi một người thiếp, hôm nay bản quan đến bắt ngươi thay vào chỗ đó. Thật không ngờ, ngươi lớn lên bộ dáng cũng rất đẹp '
" Ta thà chết còn hơn là thiếp của ngươi "
" Nguyệt Ánh Nhi, ngươi nên nhớ mình chỉ là một dân đen, còn ta là quan huyện. Ngươi chỉ là một cô nhi, đừng quên vì ngươi mà chính phụ mẫu ngươi phải chết "
" Ngươi im miệng ". Ta hét lên.
Không để ý đến kháng cự của Nguyệt Ánh Nhi, ta điểm huyệt nàng sau đó phá vòng vây thoát ra, bụng cũng bị một tên lính quèn đâm phải. Sau khi tìm được một hang động an toàn, bụng của ta đã chảy rất nhiều máu rồi.
Nàng không nói gì, chỉ im lặng giúp ta băng bó, khi ta nghĩ nàng sẽ mãi giữ im lặng, không ngờ nàng mở miệng kể cho ta chuyện lúc xưa.
Lúc trước vì không chịu cứu một tên thích khách nên phụ mẫu nàng đã bị người khác trả thù, mà nàng cũng vì thế mà chết. Ta đã trợn mắt nhìn nàng vào lúc đó, nàng nói mình chỉ là một linh hồn đã chết nhập vào thân xác này, cũng may cố chủ cùng tên họ với nàng.
Mới đầu ta vẫn không tin nàng, mãi về sau ta mới biết lời nàng nói chính là sự thật.
Từ tối hôm đó, ta đưa nàng trở về Kiểm Vân sơn trang, nàng ngỏ lời muốn thử chữa bệnh cho Chi nhi, vì thế ta liền đưa nàng đi gặp muội ấy.
Chuyện xảy ra tiếp theo có lẽ mọi người đã biết, sau khi chữa khỏi cho Chi nhi, ta cùng nàng đã nảy sinh tình cảm. Hai người bọn ta bí mật đính hôn với nhau, sau đó hai người bọn ta trở về Thanh Nhã thôn.
Lúc này nàng đã sinh cho ta một nam hài tử, Chi nhi cũng sắp sinh rồi, có thể nói cuộc sống của ta cũng đang dần hoàn thiện. Mẫu thân, người ở trên cao linh thiêng, chắc cũng sẽ vui mừng cho nhi tử cùng Chi nhi nhỉ?
Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ - Dạ Minh Nguyệt