Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2631 / 3
Cập nhật: 2015-11-23 17:37:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
a ơi, ba ơi!
Hải Ly bá cổ Hoài Vũ miệng nũng nịu:
- Cho con đi Vũng Tàu nha ba.
- Con đi với ai Hải Ly?
- Con đi theo trường, trường tổ chức tham quan cắm trại ở rừng Dương Vũng Tàu.
- À thế thphi ba cho con đi, con xin mẹ chưa?
- Chưa, con định xin ba trước rồi mới xin mẹ. Mẹ ra tới kìa ba.
- Gì vậy Hải Ly?
Ngồi xuống chiếc ghế đối diện chồng bà Hà Tử lừ mắt nhìn con.
- Vòi vĩnh gì vớ ba vậy Hải Ly?
- À, nó xin anh đi cắm trại ở Vũng Tàu.
- Đi với ai?
- Con đi theo trường mà mẹ.
- Anh có cho phép nó đi không?
Hải Ly láu táu:
- Ba cho con đi rồi, phần mẹ.. cho con tiền đi.
- Chừng nào con đi mẹ cho, bao giờ đi?
- Ngày mốt mẹ ạ.
- Thôi vào trong gọi anh Tử Lăng ra đây cho mẹ bảo.
- Dạ.
Hải Ly nhảy chân sáo vào trong, trong lúc bà Hà Tử cằn nhằn:
- Cái gì anh cũng chiều nó hết. Hải Ly hư là tại anh.
Ông Hoài Vũ cười dòn:
- Lại đổ thừa cho anh rồi, nó đã mười sáu, lớn rồi, em cho con tự do một chút chứ.
Hải Ly là đứa con được ông Hoài Vũ yêu thương nhất, cô bé biết như thế nên bao giờ cũng biết cách vòi vĩnh đòi cho bằng được.
Tử Lăng chạy ào từ trên lầu xuống vừa thở vừa hỏi mẹ:
- Mẹ gọi con?
- Ừ, làm gì thở dữ vậy Tử Lăng?
- Hải Ly bảo con làm mẹ phật ý mẹ và ba đang cãi nhau vì con.
Ông Hoài Vũ lắcđầu cười:
- Con mắc mưu con bé rồi Tử Lăng, mẹ con gọi con đưa mẹ đến cửa hang.
Tử Lăng hăm hở quay đi, Hà Tử kêu lên:
- Tử Lăng con còn đi đâu nữa?
- Con lên lầu cốc cho thủng cái đầu xạo ke của nó.
- Thôi, để ba rầy nó, đưa mẹ đi đi.
Tử Lăng càu nhàu:
- Ba cưng Hải Ly riết nó làm quá đó.
Hà Tử vỗ đầu con:
- Đừng giận em con.
Đó là hình ảnh hạnh phúc của mười năm lăm sau, khi Đinh Lăng từ bỏ Hà Tử đã thành vợ Hoài Vũ. Họ không có với nhau một đứa con nào, gia đình vẫn đầy hạnh phúc.
Hà Tử đã bước sang tuổi bốn mươi, vài sợ tóc điểm bạc, vẫn đẹp đôn hậu và dễ thương. Trời đã khiến Hoài Vũ đem hạnh phúc đến trả lại cho Hà Tử và ba đứa bé mất cha.
- BA ơi!
Ông Hoài Vũ mở mắt ra, Hải Lăng đang quỳ trước mặt ông lo lắng:
- Ba sao vậy?
- Không ba chỉ hơi mệt một tí, hôm nay con không đi học sao Hải Lăng?
- Dạ không ba, chúng con đang ôn thi, mẹ đâu ba?
- Mẹ đi cửa hang.
- Ba ơi, tối nay ba cho con mượn xe của ba nhé, chúng con đi hội diễn văn nghệ lấy tiền trợ giúp cô nhi.
- Ừ, có cần tiền đổ xăng nói mẹ đưa.
- Dạ, cám ơn ba.
Hải Lăng ôm chầm lấy cha nuôi hôn lên trán ông. Bao nhiêu đó quá đủ với ông Hoài Vũ, không hòai công ông yêu thương chăm chút chúng.
- Mẹ Ơi, tối nay ba cho con mượn xe mẹ cho con tiền đổ xăng, và nếu có thể, mẹ mua vé đến xem ủng hộ chúng con đi.
Đang tính tóan sổ sách, Hà Tử dừng tay lại nhìn cậu con trai thứ hai của mình, cau mày:
- Lại tụ họp ca hát phải không Hải Lăng?
HẢi Lăng nhăn mặt:
- Ca hát tụ họp gì đâu mẹ, chúng con tổ chức hội diễn văn nghệ của sinh viên mà mẹ, lấy tiền trợ giúp cô nhi, mẹ mua vé vào xem ủng hộ mẹ nhé.
- Tổ chức ở đâu?
- Dạ, tại câu lạc bộ sinh viên, mẹ đi nha mẹ.
- Con cần bao nhiêu tiền?
- Đổ hai mươi lít xăng và vé vào cửa một vé là hai chục nàgn, tùy mẹ cho.
Hà Tử mở tủ rút một xấp giấy hai ngàn hỏi:
- Hai trăm đủ không?
Hải Lăng tóet miệng cười:
- Qúa đủ, cảm ơn mẹ.
Hôm lên má mẹ, Hải Lăng như chú sóc nhảy ra ngòai mặt hí hửng, nửa giờ sau cậu chạy ào ào vào phòng làm việc của mẹ:
- Con mua hai vé mẹ và ba đi xem nha.
Hà Tử âu yếm nhìn con. Hải Lăng đã học năm thứ nhất ĐH Bách Khoa. Cả hai đứa con trai của bà đều thừa hưởng thiên tài của cha, nhưng vì sự cương quyết của bà, chúng phải đi theo con đường mẹ chọn cho, thỉnh thỏang lại gia nhập vào hội văn nghệ của trường.
Hải Ly nằng nặc đòi đi theo Hải Lăng chứ không theo mẹ xem hội diễn văn nghệ. Hải Lăng chiều ý em gái dẫn em vào hội trường.
- À, anh Hải Lăng mãi bây giờ mới tới, Phượng Thu đợi anh hòai.
Phượng Thu đón Hải Lăng bằng nụ cười thật tươi, Hải Lăng cũng tươi cười đáp lại:
- Tại con nhỏ này nè nó mè nheo đòi theo làm đuôi.
Hải Ly ngúyt anh trai, trong lúc Phượng Thu bặt thiệp:
- Tôi là Pthu học chung trường với anh Hải Lăng.
- Em là Hải Ly em gái anh Hải Lăng.
- Hải Ly dễ thương quá.
- Thua chị, chị Phượng Thu.
Hai cô gái đồng cười xòa.
- Ê, Hải Lăng thầy kêu.
Hải "tồ" ló mặt ngoắc Hải Lăng gọi lớn. Hải Lăng bảo em gái:
- Em ở đây với Phượng Thu anh vào trong một tí nhé.
Hải Lăng lách mình vào trong, Hải Ly nhìn quanh:
- Đông quá chị Phượng Thu há?
- À, hẳn rồi, hôm nay có sự tăng cường của các diễn viên nổi tiếng, đặc biệt là sự hỗ trợ của ba chị nữa.
- Vậy hả, ba chị là ai chị Phượng Thu?
- Đạo diễn kiêm tài tử lão thành Đinh Lăng em biết không?
- À, em có nghe nói, kìa ba chị vào để chị kêu ba chị … ba ơi … con đây nè.
Ông Đinh Lăng tiến lại gần:
- Sao con chưa sửa sọan đi Phượng Thu?
- Còn những năm tiết mục mới tới phiên con lo gì.
- Thưa bác.
Hải Ly chào ông Đinh Lăng, Phượng Thu nắm lấy tay cha:
- Ba, đây là Hải Ly em của anh Hải Lăng đó ba.
- Ờ.
Ông Đinh Lăng không chú ý đến lời con gái vì đã có người đến gọi và lôi ông đi.
Đêm hội diễn văn nghệ gây quỹ cô nhi, quả thật quá đông, trong phút chốc câu lạc bộ sinh viên đã đầy ấp quan khách.
Bà Hà Tử đẹp lộng lẫy trong chiếc áo dài nhung tím đi bên cạnh ông Hoài Vũ đến ngồi hang ghế danh dự do Hải Lăng chọn cho. Hải Lăng kéo tay Phượng Thu đứng sau cánh gà chỉ xuống bên dưới:
- Đó bà và mẹ anh ngồi hang ghế đầu kế bà mặc áo trắng, em thấy không Phượng Thu?
Phượng Thu súyt soa:
- Mạ anh còn trẻ và sang ghê anh Hải Lăng.
Hải Lăng hãnh diện:
- Ba yêu anh nhất nhà đó nha.
- Nhà anh đông quá ha, có anh có em, chả bù nhà em, mẹ đi đánh bài hòai, ba cũng đi quay philm chỉ có mình em ở nhà, ít khi nào mẹ và ba em hòa thuận.
- Chia buồn cùng em, nếu em thích anh mời em tới nhà chơi, có cả Hải Ly nữa, nó lí lắc lắm.
- Vâng, hôm nào em tới.
Chuông reo đến giờ biểu diễn. Đại diện sinh viên lên đọc cảm nghĩ và lý do tổ chức văn nghệ. Sau chót là cảm ơn đại biểu ủng hộ. Ông Hoài Vũ trong số những đại biểu hảo tâm đã tặng nhiều tiền nhất được trao hoa cùng năm vị đại biểu khác. Ông Đinh Lăng cau mày nhìn theo ông Hoài Vũ. Thì ra vậy. Khuôn mặt quen thuộc và cái tên Hoài Vũ làm ông suy nghĩ, ông Hoài Vũ hân hoan trao hoa lại cho vợ.
Mặt ông Đinh Lăng sầm xuống, một nỗi buồn len trong tim ông. Đã mười lăm năm qua đi, họ đã chung sống với nhau, nào có oan đâu, chỉ có ông thua thiệt, mất hai đứa con trai, nó còn nhìn ông như kẻ thù.
Hải Lăng đang len lỏi đến gần ông Hoài Vũ, ông Hoài Vũ, ông Đinh Lăng chợt thảnh thốt. Hải Lăng, con trai ông đấy ư? Mấy ngày nay nó đã cùng Phượng Thu như hình với bong. Ôi, con trai của ông, đứa con trai mà ngày xưa mỗi làn ông về đến nó đều nép vào lưbng bà ngọai nó hoặc đeo cứng lấy Hoài Vũ.
Cùng một lúc hai nỗi đau dày xéo lên trong ông, Đinh Lăng đứng tựa vào cánh gà thẫn thờ. Mười năm lăm qua, ông tự kiểm điểm lấy mình, chính ông là kẻ đã bóp nát hạnh phúc của mình. Hải Lăng, Hải Lăng. Đứa con trai mang hình ảnh ngày thơ ấu của ông. Đinh Lăng nghẹn ngào nghe ngực mình nặng trịch, đầu váng vất.
- Ba sao vậy ba?
Phượng Thu xuất hiện cùng một lúc với Hải Ly lo lắng nhìn cha, ông Đinh Lăng vỗ nhẹ trán lắc đầu:
- Không sao, đông quá ba bị chóang.
Đêm văn nghệ kết thúc thật tốt đẹp giữa tiếng vỗ tay rào rào tán thưởng. Bà Hà Tử tay còn ôm bó hoa vẫy Hải Ly đang đứng cạnh Phượng Thu, Hải Ly bấm tay Phượng Thu:
- Chị đứng đây, em xem mẹ gọi gì nha.
Hải Ly ôm bó hoa mẹ trao cho tươi cười:
- Mẹ nói tặng lại anh Hải Lăng.
Tất cả đều không qua đôi mắt ông Đinh Lăng, ông đứng thừ người nhìn Hải Ly trân trối. Nó hòan tòan mang khuôn mặt của Hải Lăng và ông. Vậy nó là con của ông, thì rõ rang ông là thằng ngu đã đêm hạnh phúc của mình cho người khác.
Bao ý nghĩ quay cuồng càng làm ông mệt mỏi đau khổ, ông Đinh Lăng vội vã rời câu lạc bộ, không muốn ai phát hiện mình, ông lầm lũi đi trong nỗi đau khôn cùng.
- Ba ơi, ba khỏe không?
Một bàn tay mát lạnh dịu dàng đặt nhẹ nhàng lên trán ông Đinh Lăng, ông mở mắt ra và giật bắn mình. Trước mặt ông, Pthu đang đứng cùng Hải Lăng và Hải Ly.
Gật đầu chào hai đứa trẻ, ông Đinh Lăng gượng dậy:
- Con không đi học sao Phượng Thu?
- Hôm nay chủ nhật mà ba, có anh Hải Lăng và Hải Ly đến nhà mình chơi đó ba.
- Ừ, mời bạn ngồi đi con, ba vẫn chưa khỏ mấy.
Hải Lăng tỏ vẻ cung kính:
- Bác mệt thì nằm đi bác, nghe Phượng Thu nói bác đau cháu rủ em gái cháu ghé vào đây thăm bác.
- Cám ơn hai cháu.
Phượng Thu lôi từ túi xách ra bọc cam.
- Anh Hải Lăng mua đó ba, con làm nước cam vắt ba uống nghen.
Không đợi sự đồng ýa của cha, Phượng Thu lẩn ra sau, sau khi nháy mắt với Hải Lăng.
Hơn bao giờ hết, ông Đinh Lăng khát khao được ôm đứa con của mình vào long. Mười năm lăm qua vì hận mẹ nó ông đã không biết đến nó, bây giờ nó lớn lên và đang ngồi trước mặt ông.
- Ba mẹ con vẫn khỏe chứ hả Hải Lăng?
Hải Lăng gật đầu:
- Thưa bác ba mẹ con vẫn khỏe.
- Ngòai Hải Ly con còn đứa em nào không?
- Dạ không,ba mẹ cháu chỉ sanh có ba an hem cháu thôi, bác ạ.
Ngoắc Hải Ly đến gần mình, ông Đinh Lăng run tay cầm lấy tay Hải Ly:
- Cháu mấy tuổi rồi Hải Ly?
- Dạ, cháu 16.
- Ba Hoài Vũ cháu thương cháu chứ?
Hải Ly nhẻo miệng cười:
- Thương cháu nhất nhà,,mà bác ơi anh Hải Lăng làm con trai chứ hay ganh đòi ba cháu phải thương ảnh nhiều hơn con.
Hải Lăng trừng mắt:
- Con nhỏ này … bác ơi bác đừng tin nó. Hải Ly nhõng nhẽo số một.
Ông Đinh Lăng thở dài, nỗi đau mỗi lúc một sâu them trong long ông. Họ hạnh phúc hơn cả sự tưởng tượng của ông, mừng cho con ông và thật đau xót cho con ông. Tất cả chúng con đang là anh em ruột thịt của nhau.
Phượng Thu khóat màn bước ra trao cho cha ly cam vắt:
- Ba uống đi ba.
- Làm gì mà đông vầy Phượng Thu?
Bà Phượng Thanhhanh sồng sộc đi vào nhà mặt cau có ông Đinh Lăng nhăn mặt:
- Bà làm gì vậy, mới sang sớm đã đi mất, về còn quạu quọ chồng con.
- Tôi đi đâu mặt tôi việc gì đến ông, cả tuần trước đi hòai có tiền không?
- Đi làm việc thiện làm gì có tiền mà bà hỏi, năm trăm ngàn đưa hôm trước hết rồi à?
- Xì … năm trăm ngàn nhiều dữ hai chếch bài chứ mấy.
Ông Đinh Lăng sững người địng vùng dậy, bất chợt ông ôm ngực rũ xuống, một trận ho xé phổi làm ông oằn ọai, Phượng Thu hốt hỏang ôm chầm lấy cha:
- Ba hãy nằm nghỉ đi ba ơi.
- Phượng Thu còn tiền không đưa mẹ vài chục coi, từ sang đến giờ mẹ chưa ăn gì hết.
Phượng Thu sợ hãi ấp úng;
- Nhà còn tiền đâu mẹ, ba lại đau nữa nè.
- Ổng đau là tại ổng tiếc con Hà Tử, mày cần gì phải quan tâm.
Hai anh em Hải Lăng nhìn nhau, trong lúc ông Đinh Lăng bật dậy chỉ tay vào mặt vợ quát:
- Tôi cấm bà nói bậy.
Bà Phượng Thanh bĩu môi:
- Tôi mà nói bậy.
- Bà.. bà …
Ông Đinh Lăng lại gục xuống, Phượng Thu đỡ cha van nài:
- Mẹ nói gì kệ mẹ mà ba, hơi sức đâu ba buồn.
Bầu không khí nặng nề, Hải Ly đá nhẹ chân anh:
- Mình về đi Hải Lăng.
Hải Lăng gật đầu, hai an hem cùng đứng lên, Phượng Thu biết ý cũng đứng lên theo:
- Anh Hải Lăng và Hải Ly về hả?
- Ừ, anh và Hải Ly về, hôm nào anh sẽ tới thăm bác.
Hải Lăng ra về, còn nghe bên trong tiếng bà Phượng Thanh quát tháo:ong óng, Hải Ly chép miệng:
- Tội nghiệp bác ấy quá hả anh.
- Đó là hình ảnh người nghệ sĩ lúc về chiều đó em, vì lý do như vậy, nên mẹ đã ngăn cấm anh đi theo nghệ thuật.
Hai anh em im lặng đi bên nhau. Nắng đã lên thật cao, Hải Ly giục anh:
- Đẩy bộ hòai vậy anh Lăng, lên xe đi.
Hải Lăng phì cười:
- Ừ, anh quên.
Nuối Tiếc Nuối Tiếc - Thảo Nhi Nuối Tiếc