When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2631 / 3
Cập nhật: 2015-11-23 17:37:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hượng Thanh vật mình vật mẩy khóc đòi nhảy lầu tự tử, cô đập mạnh hai tay vào bụng mình, Đinh Lăng không dám cứng nữa, cứ phải ra sức dỗ ngọt. Và khi Phượng Thanh dịu xuống, chịu làm hòa, một ngày sắp hết, bóng đêm phủ trùm lên thành phố, Phượng Thanh vẫn say ngủ trong vòng tay Đinh Lăng, tay Cô ôm chặt cứng Đinh Lăng như sợ anh biến mất.
Đinh Lăng nằm im như khúc gỗ cho Phượng Thanh ngủ, kẻo cô ta lại làm ầm ĩ bên ngòai lại kéo đến tò mò nhìn ngó. Người anh mệt nhòai và bụng đói, lo dỗ dành nào có ăn gì đâu, từ sang đến giờ.
Đếm đã xuống, Đinh Lăng chắc lưỡi than thầm. ANh lại thất hứa với em rồi Hà Tử, tha thứ cho anh.
Một đêm dài mệt mỏi, Đinh Lăng để bụng rỗng mà đi ngủ. Vừa bảnh mắt Phượng Thanh cứ nằm rên hừ hừ lăn lộn, Đinh Lăng lại không dám đi đâu.
Sáng hôm sau, đòan kịch lại đến gọi Đinh Lăng không có kẽ hở nào để tìm về nhà thăm vợ và con.
Mãi năm hôm sau, lợi dụng cơ hội Phượng Thanh có khách, Đinh Lăng xách xe vù đi. ANh hăm hở đi về nhà, chuẩn bị tư thế tạ tội với vợ. Cổng đóng im im, Đinh Lăng gọi cửa, vú Hai đi ra, Đinh Lăng hỏi ngay:
- Có Hà Tử và hai đứa nhỏ ở nhà không vú?
- Hôm trước Hà Tử dẫn hai đứa nhỏ về đây được hai hôm, lại đưa sang bên ấy rồi.
Đinh Lăng tất tả đi, không có ở nhà ông bà Qúi Châu, vậy là Hà Tử ở cửa hang. Đã năm giờ chiều, Đinh Lăng lái xe nhanh đến cửa hang viừ sợ Hà Tử đi.
Dừng xe trước cửa hang kim khí điện máy của vợ, Đinh Lăng bước xuống xe đóng cqura lại. ANh đờ người khi nhận ra Hà Tử tay dắt Tử Lăng đi bên cạnh Hoài Vũ, còn Hoài Vũ tay bồng Hải Lăng, họ đang cười nói gì đó, Hải Lăng cười khanh khách. Cảnh hạnh phúc đầm ấm đập vào mặt Đinh Lăng như cái tát phũ phàng. Đinh Lăng đứng như chết trân, lửa hờn ghen bừng lên nóng cả mặt, anh mím chặt hai môi, cằm bạnh ra, mắt long lên giận dữ nhìn vợ và con. Tử Lăng nhảy bổ về phía cha reo to:
- Ba, ba.
Đinh Lăng như không nhìn thấy con, anh vẫn đứng yên nhìn vợ. Hà Tử thản nhiên trước vẻ mặt thịnh nộ của chồng, lạnh lung hỏi:
- Anh đi tìm em và con à?
- Phải, lên xe anh đưa về.
Hoài Vũ đặt Hải Lăng xuống đất, chìa tay ra bắt tay Đinh Lăng, Đinh Lăng tảng lờ cúi bồng Hải Lăng, hôn vào má con hỏi:
- Bố con mình về nhà nha Hải Lăng?
Hải Lăng giãy nảy trong tay cha:
- Không đâu, bác Vũ dẫn con đi ăn kem, con đi với bác Vũ.
Hà Tử lạnh nhạt:
- Mẹ con em mời anh Hoài Vũ đi ăn kem, anh có đi không, hay cần về nhà?
- Anh muốn con và em về nhà.
Hà Tử lắc đầu:
- Về nhà, về rồi anh lại đi, em không về đâu, anh muốn về nhà thì cứ về trước đi.
Đinh Lăng giận dữ:
- Em xem việc đi ăn kem cùng Hoài Vũ nặng hơn anh à?
- Không bao giờ em xem bất cứ thứ gì hơn anh, nhưng bây giờ em bận đưa con đi chơi.
- Anh sẽ đưa em và con đi.
- Em không muốn bị chận lại ngòai đường phố và bị la lối mất mặt khi đi với chồng của mình, khi anh lại là một nghệ sĩ nổi danh.
Đinh Lăng quát:
- Em nói như vậy à?
- Em đã từng bị bẽ bang rồi, anh thong cảm cho em.
Hoài Vũ khuyên:
- Hà Tử em nên theo Đinh Lăng dẫn con về, hôm khác anh đi cùng với em cũng được, đừng làm Đinh Lăng giận.
Hà Tử nhếch mép mai mỉa:
Đinh Lăng có giận cũng được, em cần gì phải lấy long Đinh Lăng vì anh ấy không hề biết quí trọng vợ và con.
Đinh Lăng xạm mặt nắm tay vợ lôi mạnh:
- ANh bảo em về ngay.
Hà Tử ghì tay lại:
- Em không về.
Đinh Lăng hầm hầm:
- Em nhất định không về phải không? … Được em chớ trách.
Đinh Lăng vùng vằng bỏ đi lại xe mình, chiếc xe giận dữ chồm lên mặt đường và lao vút đi. Hà Tử đứng chết lặng, nước mắt trào ra, Hoài Vũ trách:
- Em cũng bướng quá đi Hà Tử.
Hà Tử khóc òa:
- Anh không hiểu gì đâu anh Hoài Vũ.
Buổi đi chơi thành ra nhạt nhẽo, hai đứa trẻ im thinh thít không dám đùa giỡn như mọi lần.
Đinh Lăng mang tâm trạng của kẻ bị xúc phạm lăng nhục, trở về bên Phượng Thanh mặt đầy sắc giận. Phượng Thanh đang ngồi trước bàn phấn lừ mắt:
- Ai làm gì anh mà về đây làm mặt ngáo ộp?
- Mặc tôi, đừng có chọc tôi à nghen.
Phượng Thanh cong cớn:
- Ơ hay bựa dọc chuyện gì ngòai đường, về đây muốn gây với em hả?
- Emi m đi … đàn bà, một lũ phản phúc.
Phượng Thanh ngớ người ra một lúc, rồi chợt hiểu bật cười lớn:
- Vợ anh lại đi với thằng cha Hoài Vũ phải không?
Đinh Lăng trừng mắt:
- Sao em biết?
Phượng Thanh cười nũi:
- Chỉ có anh là thằng mù không biết gì hết, họ là cặp vợ chồng đã được cha mẹ hứa hôn từ nhỏ, bây giờ họ trở về với nhau là đúng sao anh lại tức?
- Emi m đi.
- Này nhé, Hoài Vũ đã hơn 30 vẫn một long chờ Hà Tử, hắn đã từng ở Úc ở Mỹ, tại sao không cưới được vợ với một coqư nghiệp đồ sộ, đẹp trai lịchlãm nếu không phải hắn yêu Hà Tử?
Giọng Phượng Thanh kéo dài như giễu cợt. Đinh Lăng điên tiết quát:
- Im đi.
Mặc cho Đinh Lăng lồng lên, Phượng Thanh vẫn tiếp giọng nửa đùa nửa thật:
- Coi chừng anh về nhà hòai, Hà Tử có thai lại bảo là con anh.
Ngón đòn thật độc ác, Đinh Lăng vùng lên như con thú bị thương, Phượng Thanh nhòai người theo túm áo Đinh Lăng giữ lại:
- ANh đi đâu nữa hả, em không cho anh đi.
Đinh Lăng gầm lên:
- Cô là con rắn hổ mang, Hà Tử bỏ tôi vì cô thôi.
Đ: hất mạnh Phượng Thanh làm cô té lăn trên nền gạch, Phượng Thanh ôm bụng nhăn nhó vẻ đâu đớn:
- Anh Đinh Lăng.
Một dòng máu đỏ thấm loan trên nền gạch dưới than thể Phượng Thanh, Đinh Lăng hết hồn mặt cắt không còn một giọt máu, quì thụp xuống run rẩy đỡ cô:
- Em sao vậy?
Phượng Thanh mặ tái mét, oằn ọai trên vũng máu rên:
- Đau quá. Ôi! Đau quá … anh Đinh Lăng.
Đinh Lăng cuống quýt bế xốc Phượng Thanh lên tay, chạy nhanh ra đường.
Ba giờ sau tại Từ Dũ, Đinh Lăng bồn chồn đi lại bên ngòai. Trong phòng sanh Phượng Thanh oằn ọai rên xiết, kêu khóc và tiếng cô mụ động viên.
Tiếng khóc vỡ òa của đứa trẻ chào đời làm Đinh Lăng thở phào cô hộ sinh thò đầu ra:
- Con gái nặng hai ký tám, ông lấy quần áo cho em bé mau lên.
Đinh Lăng bối rối lục tung giỏ xách mà lúc nãy gười làm hấp tấp nhét vào, llôi ra quần áo và tã lót.
Tuy Đinh Lăng giận dỗi bỏ đi, Hà Tử vẫn quay về nhà, cùng hai con để chờ chồng. Bóng hình Đinh Lăng vẫn biền biệt. Căn nhà hoang lạnh vì thiếu bong Đinh Lăng càng hoang lạnh hơn. Từng đêm tiếp nối từng đêm, Hà Tử chờ chồng trong mòn mỏi và tuyệt vọng, nước mắt cứ vơi rồi lại đầy, đầy rồi lại vơi.
Hoài Vũ ít dám ghé vì sợ Đinh Lăng hiểu lầm, càng đưa Hà Tử vào cô đơn lạnh lung.
Cửa vẫn còn hé mở, đã chin giờ đêm, Hà Tử bang khuâng nhìn lại mình một bong đơn côi, long chạnh long đau khổ. Bỗng Hà Tử ôm lấy mặt, trước mặt cô trước mặt cô bàn ghế như đảo lộn, cơn buồn nôn ùn ùn kéo tới, Hà Tử bưng miệng, không kịp nữa cô ói ra vẫy trên mặt đất, nước tòan những nước. Mệt quá, gần như không biết gì nữa, Hà Tử nằm bệt lên salon, úp mặt xuống nệm, một tay thả trên nền gạch nhày nhụa nước cô vừa nôn ra.
Hoài Vũ bước vào lúc Hà Tử đang mê mệt.
- Hà Tử, Hà Tử.
Hoài Vũhết hồn bước đến,anh nâng Hà Tử lên, hai mắt Hà Tử đang nhắm nghiền, than thể mềm nhũn. Hoài Vũ đỡ Hà Tử rút mouchoir lau mặt cho cô, nhìn quanh quất. Buông Hà Tử ra Hoài Vũ mở tủ buphphet rót một chút rượu đổ vào miệng Hà Tử.
Rượu làm ấm dần, Hà Tử cựa mình mở mắt. Nhận ra Hoài Vũ đang ở bên cạnh mình. mặt lo lắng kề sát vào mặt mình. Hà Tử muốn lên tiếng mà chóng mặt quá, mắt cô nhắm nghiền lại. Hoài Vũ lo âu:
- Em bệnh hả Hà Tử, vú Hai đâu?
- Vú đã ngủ.
- Em thấy thế nào rồi, để anh điện thọai gọi bác sĩ.
Hoài Vũ nhanh nhẹn đứng lên bước lại giá điện thọai quay số:
- Em… em … anh Hoài Vũ ơi.
Hà Tử lại rũ ra nôn lần nữa, Hoài Vũ gác điện thọai phóng đến ôm chầm lấy Hà Tử bối rối, Hà Tử thều thào:
- Em để chai dầu trong tủ thuốc anh lấy giùm em, em mệt quá.
Hoài Vũ nhón lấy chai dầu gió trong tủ, mở nắp trút ngược dầu vào ngón tay, xoa dầu lên mũi và lên thái dương cho Hà Tử.
- Hà Tử.
Tiếng kêu giận dữ và uất nghẹn như con thú bị thương từ nơi khung cửa chính làm Hoài Vũ và Hà Tử đồng quay lại. Đinh Lăng xuất hiện nơi ngưỡng cửa, mắt đỏ ngầu, mặt rúm ró, giọng anh não nề:
- Phượng Thanh sanh non anh không hề được rảnh một chút anh chạy về như thế này thì anh đã hiểu.
Hoài Vũ bật dậy kêu lên:
- Anh Đinh Lăng.
Đinh Lăng khóat tay ngắt lời:
- Anh không cần phải nói gì hết, Phượng Thanh nói đúng, tôi sẽ ly dị trả lại Hà Tử cho anh.
Đinh Lăng lùi ra ngòai khi Hoài Vũ chạy đến, Đinh Lăng vụt bỏ chạy mặc cho Hoài Vũ gọi thất thanh phía sau, anh ôm tâm sự u uất, chua xót mà đi, không cần biết Hà Tử đang vùng lên và ngã quỵ xuống sàn gạch đang nhầy nhụa nước cô đã nôn thốc bẩn thỉu.
Đinh Lăng thất thểu đi, long anh tan nát. Thế là hết, khi anh cảm thấy yêu vợ tha thiết và sợ mất Hà Tử là lúc Hà Tử xa tầm tay với của anh, ngã vào long người đàn ông khác. Đinh Lăng cứ đi trong nỗi thống khổ vô biên vì ngỡ mình bị phụ tình.
Anh đấm mạnh tay vào đầu căm tức. Em đã từng chạy trốn cuộc hôn nhân với Hoài Vũ để đi theo anh mà Hà Tử, hôm nay tôi bắt gặp em trong vòng tay gã Hoài Vũ, em còn chối chạy hay biện minh gì không Hà Tử? Tôi chịu thua gã ấy ư? Chịu lùi bước ly dị cho em và gã ư? Không, Hà Tử em không cần tôi nữa, nhưng tôi cần hai đứa nhỏ, tôi sẽ quay trở lại xé nát em ra để hỏi vì sao em phụ tình tôi.
Nhưng mà em còn nguyên vẹn là của tôi nữa hay không, khi long em đã thay đổi?
Đinh Lăng cứ đi, bóng anh đổ dài trên đường phố vắng lẻ loi. Đinh Lăng quên cả Phượng Thanh sanh còn non ngày non tháng, tấp vào quán rượu và trở về nhà chân xiêu vẹo, quần áo xốc xếch. Phượng Thanh đứng chống nạnh hầm hầm mặc đứa con đang khóc khản cả cổ đòi mẹ.
Hoài Vũ quýnh quáng bồng Hà Tử đặt lên chiếc ghế dài, hét tóan gọi vú Hai, vừa kịp lúc bác sĩ đến.
Sauk hi khám bậnh và chích mũi thuốc trợ tim cho Hà Tử, bác sĩ bắt tay Hoài Vũ tươi cười:
- Không sao đâu, bà nhà đang có thai, vì suy nghĩ và thức đêm nhiều nên kiệt sức, rang bồi dưỡng, ngủ nhiều.
Hà Tử vừa tỉnh dậy, cô nằm im bang hòang. Tôi có thai ư? Ôi, đứa con không chờ đợi của một đêm hạnh phúc bên Đinh Lăng, để rồi sang ra Phượng Thanh tìm đến vung tay xé nát hạnh phúc vừa mới trở về, bây giờ lại them chuyện Đinh Lăng hiểu lầm, Hà Tử bưng lấy mặt long rã rời.
Hoài Vũ tiễn bác sĩ ra về quay trở vào. Hà Tử đang nằm ủ dột nhợt nhạt, Hoài Vũ bảo vú Hai:
- Vú đưa Hà Tử vào trong ngủ đi, con về, anh về đây Hà Tử.
Hà Tử nghẹn ngào:
- ANh đi tìm anh Đinh Lăng giùm em đi anh Hoài Vũ.
- Vâng, anh sẽ đi gặp Đinh Lăng để cho Đinh Lăng hiểu là đã hiểu lầm anh và em, phần em không nên quá lo buồn, em nên nghĩ đến đứa con sắp chào đời của em đấy Hà Tử.
- Em biết, cám ơn anh đã chỉ dạy.
- Thôi anh về, vú Hai đóng cửa lại đi vú.
Hà Tử cay đắng ngồi âm thầm một mình. Mình không nỡ nghi ngờ mình. Đó là 1 cái cớ để cho anh ly dị phải không Đinh Lăng?
Hà Tử lại chìm vào trong thế giớ đâu khổ và nước mắt, đế thấy bong mình đơn lẻ soi trên vách. Cô ước mình hóa đá để không biết đến thế nào là đau khổ, thế nào là nỗi đau của người vợ bị phụ phàng.
Hoài Vũ đến gõ cửa nhà Đinh Lăng lúc anh đang ngồi tư lự bên khói thuốc. Căn nhà bừa bãi hỗn tạp, tiếng khóc đứa trẻ sơ sinh vang lên ằng ặc. Đinh Lăng không thèm cả chào khách, vẫn trong tư thế ngồi gác cả hai chân mang giày của mình lên bàn, đôi mắt thâm quần, râu mọc lún phún, lạnh nhạt.
- ANh tìm đến tôi để đề nghị ly dị phải không, được thôi, tôi bắt hai đứa nhỏ.
Hoài Vũ ngồi đối diện Đinh Lăng, cố cất giọng ôn tồn hòa nhã:
- Không. Đinh Lăng anh đã hiểu lầm tôi và Hà Tử, tôi …
Đinh Lăng cười nhạt ngắt lời:
- Hiểu lầm anh, trong khi chính mắt tôi bắt gặp anh ôm vợ tôi tại nhà của tôi, đồ ngụy biện.
- Đinh Lăng, anh bình tĩnh lại đi, hôm anh về đến, Hà Tử đang ốm, cô ấy có thai, tôi tình cờ ghé ngang lúc Hà Tử đã ngất, tôi săn sóc cô ấy vì bắt buộc thôi.
- Có thai?
Mặt Đinh Lăng tím ngắt, anh cất tiếng cười ngạo nghễ thật chói tai:
- Cái thai của Hà Tử đang mang là của tôi hay của anh?
- Trời đất ơi!...
Hoài Vũ kêu lên, tiếng kêu của anh tắt nghẹn vì giận:
- Anh dám nghĩ cho Hà Tử như vậy sao anh Đinh Lăng?
Đinh Lăng châm biếm:
- Anh muốn tôi nghĩ làm sao hơn nữa, hay phải đợi đến lúc gặp anh và vợ tôi trần truồng trong gian phòng kín.
Bốp … Hoài Vũ chồm tới tát mạnh vào má Đinh Lăng gầm lên:
- Anh là kẻ tán tận lương tâm, đã bỏ bê vợ mình cùng hai đứa con, thỏang nhớ quay về như người khách trọ qua đêm, còn đặt điều vu khống Hà Tử, xúc phạm đến tôi.
Đinh Lăng cũng không vừa túm lấy áo Hoài Vũ mắt long song sọc:
- Tôi không cần cái của thừa đó, cho anh sử dụng đó.
Thật hết biết, Hoài Vũ hất mạnh tay Đinh Lăng khinh miệt:
- Đinh Lăng, tôi tưởng con người anh biết suy nghĩ, nên đếnđây kêu gọi anh trở về lo cho Hà Tử, vì cô ấy rất yếu thế mà … bây giờ là lúc mà tôi phải nói Hà Tử nên ly dị anh là đúng.
Hoài Vũ quay quả bỏ đi, mặc Đinh Lăng lồng lộn phía sau, anh đấm mạnh lên bàn, king lồng vỡ nát cắt cả tay, máu nhuộm đỏ, Phượng Thanh đứng từ sau cửa phòng khiêu khích:
- ANh về qua nhà một chút đi đeer năn nỉ và nhìn nhận cái hoang thai vô chủ đó, mà tời hôn thú là tấm bình phong che đậy tội lỗi của họ.
- Câm đi.
Đinh Lăng quắc mắt nhìn Phượng Thanh như sắp giết cả cô. Phượng Thanh lùi lại, Đinh Lăng lao vụt ra ngòai leo lên chiếc Toyota của mình phóng đi, mặc cho máu đẫm ướt cả áo vào nhuộm đỏ volent
Hoài Vũ đến với Hà Tử trong tâm trạng chán nản. Hà Tử vừa thức giấc vẻ mặt mệt bơ phờ. Nhìn khuôn mặt nặng nề của Hoài Vũ, Hà Tử lo âu:
- ANh đã gặp anh Đinh Lăng rồi phải không, anh Hoài Vũ?
Hoài Vũ thở dài để rơi người xuốngh ghế.
- ANh không còn lời lẽ nào để nói với Đinh Lăng nữa đâu, em không nên vì thế mà hủy họai than mình Hà Tử, cố gắng vượt qua vì con nghen em.
- Đinh Lăng đã xúc phạm gì đến anh?
- Hắn..không tin đứa con trong bụng là của hắn.
- Ôi…
Tiếng kêu thảng thốt của Hà Tử làm Hoài Vũ biết mình đã ngu, anh đang giết cô rồi. Hà Tử run rẩy, hai tay cô chờn vờn tới trước như càu cấu, mặt xám xịt, Hà Tử ngã chúi về phía trước, Hoài Vũ hốt hỏang ôm chầm lấy Hà Tử anh gọi cô liên hồi.
Trong cơn bối rối, Đinh Lăng lại xuất hiện, bàn tay đầy máu đỏ, luôn cả áo, quần áo xộc xếch, Đinh Lăng căm hờn nhìn Hà Tử nằm thiêm thiếp trong long Hoài Vũ.
- Đồ giả trá, còn đóng kịch nữa thôi, đồ gian dâm phụ, tôi đã bắt gặp lần thứ hai..a … ha … chối nữa đi.
Hoài Vũ không biết làm sao, Hà Tử vẫn chưa tỉnh, Đinh Lăng thì đang lồng lộn như tên điên, Hoài Vũ uất quá hét:
- Hà Tử đang ngất xỉu anh có biết không?
Đinh Lăng lại cười to:
- Cô ta xỉu vì bị tôi bắt gặp lầ thứ hai, đủ rồi.
Đinh Lăng quay lưng vụt chạy, Hoài Vũ khổ sở bồng Hà Tử đặt lên ghế lay tỉnh Hà Tử:
- Hà Tử, tỉnh lại đi em.
Những cái giật tóc mai làm Hà Tử tỉnh dậy, nước mắt cô tràn trên má, cô ép mặt vào ngực Hoài Vũ khóc nấc:
- Em khổ quá, anh Hoài Vũ ơi.
- Bình tĩnh lại đi Hà Tử.
Nhìn cô đang cắn răng mà khóc, long Hoài Vũ đau như cắt. Lẽ ra Hà Tử phải là của anh, nhưng cô đã chọn Đinh Lăng, để bây giờ Đinh Lăng xử sự như một tên hồ đồ thất học. Bao năm qua anh vẫn ôm ấp mối tình đơn phương, lặng lẽ quan tâm đến Hà Tử, lặng lẽ xoa dịu nỗi đâu do chân, mắt cứ nhìn chăm chăm vào đấy và thấy đó là bản án tử đang bổ xuống, mà Đinh Lăng là đao phủ lạnh lùng thản nhiên.
Thế cũng xong Đinh Lăng, anh không phải quay cuồng giữa hai người đàn bà. Nhưng trời ơi, anh có biết đây là lúc em nhớ nhất những ngày sống êm đềm dưới mái tranh nghèo của ngọai, hạnh phúc no đầy, tiếng cười rộn rã.
Ông Qúi Châu im lặng rút vào phòng sớm, bà Qúi Châu ngồi ôm Hải Lăng mặt dàu dàu, không khí gia đình nặng nề. Hoài Vũ đến, anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hà Tử và nhặt tờ giấy báo lên xem. Nén tiếng thở dài, anh vuốt tóc cô như dỗ dành em gái:
- Đừng đau khổ quá em, còn mẹ già và con dại.
Hà Tử gục vào vai anh khóc nấc lên, không một tiếng than … chỉ có nước mắt.
Buổi sang hôm sau, Hoài Vũ có mặt thật sớm lái xe đqua bà Qúi Châu Hà Tử và hai đứa con trẻ đến tòa án.
Hà Tử mặc robe bầu rộng màu mỡ gà dắt hai con đi bên mẹ, tiến vào phòng xử án. Đinh Lăng và Phượng Thanh cũng vừa đến. Phượng Thanh đã sinh xong, nhan sắc tuyệt mỹ càng lồ lộ sắc sảo hơn. Phượng Thanh mặc quần jean trắng áo thun cũng trắng tay dài tóc búi cao, trang điểm thật lộng lẫy. Một nhan sắc làm say đắm long người, hèn nào … Hoài Vũ liếc nhìn cả hai, anh đau lòng nhìn Hà Tử, Hà Tử đang cúi đầu âm thầm giấu mặt vào tóc Hải Lăng.
Đinh Lăng dõi mắt tìm và nhìn hai con trai của mình, hai cậu bé bụ bẫm rất giống cha, Đinh Lăng đưa tay ngoắt Tử Lăng. Cậu bé nép vào vòng tay mẹ, lắc đầu với cha. Còn Hải Lăng thì khỏi nói, cậu bé đeo cứng lấy bà ngọai.
Phượng Thanh mặt vênh lên như thách đố, đôi môi đỏ chót nhếch lên kiêu hãnh như không thấy bà Qúi Châu đang nhìn mình nảy lửa.
Chiếc áo bầu của Hà Tử làm Đinh Lăng nhức mắt, nó nhắc cho anh một nỗi đau và những kỉ niệm của hai vợ chồng đã từng bên nhau. Dù sao họ cũng đã có hai con Đinh Lăng quay mặt đi môi mím lại. Đôi vợ chồng thóang nhìn nhau trong 1 phút.
Chuông reo, phiên xử bắt đầu. Hà Tử đồng ý ly dị, phần hai đứa con được tòa hỏi ý. Tử Lăng lắc đầu quầy quậy:
- Không, Tử Lăng theo mẹ, mẹ có một mình, ba đã có dì Phượng Thanh.
Mắt Hà Tử hoe đỏ, bé Hải Lăng được đưa ra giữa phiên xử:
- Cháu Hải Lăng theo ba hay mẹ?
Hải Lăng có khuôn mặt giống Đinh Lăng nhiều nhất, bé giương đôi mắt tròn trong như mắt thỏ ngây thơ:
- Hải Lăng theo bà ngọai.
Đinh Lăng rũ xuống. ANh đã thất trận. Hai đứa con của anh hòan tòan chối bỏ cha nó. Hà Tử được phát biểu nguyện vọng của mình. Cắn môi đè nén tiếng khóc, Hà Tử run giọng:
- Tôi hân hoan được đón nhận hai con của mình, không nhận một trợ cấp nào của Đinh Lăng.
Chỉ nói được như vậy, Hà Tử gục xuống vai mẹ nức nở. Đinh Lăng thóang xao động rồi thản nhiên. Phiên tòa bế mạc. Đinh Lăng khóat tay Phượng Thanh không nhìn con đi thẳng ra đường, anh không nhìn thấy đôi mắt u buồn của vợ và những giọt nước mắt của Tử Lăng. Hình ảnh này ghi khắc vào tâm não cho đến ngày cậu khôn lớn.
Hà Tử đi theo mẹ như chiếc bong, ngẩn ngơ ngơ ngẩn. Đinh Lăng đã đi mang theo tất cả lẽ sống của đời cô. Tàn nhẫn quá Đinh Lăng ơi.
Bên cạnh ánh hào quang sang chói, và sự nổi danh như cồn của Đinh Lăng là hình ảnh bệnh họan của Hà Tử. Tử Lăng được bốn tuổi, cậu bé hình như hieeru được nỗi đau của mẹ, luôn quấn quýt, như bong với hình bên mẹ. Hà Tử yếu ớt như một cành hoa trước gió, đang trực chờ quỵ ngã.
Đứa con thứ bar a đời cũng vì thế mà èo uột, bé Hải Ly ra đời trong sự bất hạnh của mẹ.
Cái chết của ông Qúi Châu đánh gục Hà Tử thực sự. Cô lơ láo như người mất trí, nếu không có Hoài Vũ không biết còn thê thảm đến đâu. Trong một phút không chịu nổi, Hà Tử gục vào long Hoài Vũ nức nở:
- Em nợ anh nhiều quá anh Vũ ơi.
Hoài Vũ vuốt tóc Hà Tử như người anh vỗ về cô em gái bé nhỏ:
- ANh giúp được em bằng tất cả khả năng mình có, chỉ mong em gượng lại mà nuôi con thôi.
Nét mặt Hà Tử đanh lại dữ dội:
- Không bao giờ em tha thứ cho Đinh Lăng dù anh ấy chết đi.
- Đừng nói như vậy Hà Tử.
- Phải như vậy, dù tan xương nát thịt cũng không bao giờ có lời tha thứ.
Lần đầu tiên, Hoài Vũ rung mình trước đôi mắt của Hà Tử, đau thương đã làm cô vùng dậy chống chọi. Cành liễu đã trụ lại trong gió bão.
Nuối Tiếc Nuối Tiếc - Thảo Nhi Nuối Tiếc