When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2631 / 3
Cập nhật: 2015-11-23 17:37:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
âu buổi quay phim, Đinh Lăng về nhà được hai hôm bên vợ và con. Hà Tử vẫn yêu Đinh Lăng nồng nàn, nhưng anh thấy thiếu một cái gì đó là sự cuồng nhiệt trong chăn gối. Đinh Lăng ngồi lịm đi bên khói thuốc, nhớ đến thân hình tuyệt mỹ bốc lửa của Phượng Thanh, đôi chân dài như bạch tuộc trắng ngần, bầu vú no căng, những nụ hôn cháy bỏng,vòn tay nuột nà quấn lấy than thể anh cùng bay bổng lên một không gian tuyệt vời. Đinh Lăng nhắm mắt lại để không suy nghĩ nữa, để hướng về Hà Tử và con.
Với đôi mắt thâm quần, hai lưỡng quyền không còn đầy đặn, chiếc bụng vượt mặt, Đinh Lăng bỗng thấy vợ xấu tàn tệ. Anh thở dài não ruột khi nằm bên vợ. Hà Tử không có những phút đam mêm rực lửa lọan cuồng, oằn ọai rên siết trong anh, không có những sáo ngữ yêu thương cháy bỏng. Căn nhà của đoi vợ chồng cứ bình lặng đơn điệu. Đinh Lăng vừng dậy như cuồng cẳng. Hà Tử vẫn hiền dịu:
- Hôm nay anh không đi quay phim sao?
- Còn. Cảnh chót nữa tại Vũng Tàu mai phải đi.
- Chiều anh có về nhà không, em làm cơm đợi?
Đinh Lăng quay đi, để lời dối trá được trơn tru:
- Đi hai ngày lận.
Hà Tử nén tiếng thở dài:
- ANh cần sọan đồ gì em sọan cho?
- Thôi, bụng em như thế nghỉ đi để anh tự làm cũng được.
- Anh à, Tử Lăng ấm đầu, một lát anh có đi ra ngòai nhớ mua thuốc cho con.
- Ừ.
Đinh Lăng lơ đễnh đáp lời vợ, bởi trí anh đang sắp xếp chuyến đi mấy hôm sẽ trở về.
Một ngày và một đêm buồn nản bên vợ anh không dám gần Hà Tử, vì cô đã quá mệt. Hà Tử không hiểu được nội tâm của chồng, Đinh Lăng đang cố nén long mình, nằm bên vợ mà chỉ vuốt ve âu yếm, ái ân sôi bỏng phải dẹp qua một bên, cô an tâm gối đầu lên cánh tay chồng mà ngủ, không nhìn thấy Đinh Lăng đang ray rứt thao thức.
Vừa tờ mờ sang Đinh Lăng đã vội vã mặc quần áo rời nhà với túi quần áo Hà Tử sọan sẵn.
Đinh Lăng đập cửa nhà Phượng Thanh lúc cô còn ngủ, Phượng Thanh mở hé cửa ra, thò đầu tóc rối bù lừ mắt:
- Biến đi mất không một tiếng, mới sang đã làm gì dữ vậy?
Đinh Lăng mỉm cười đóng vội cánh cửa bế xốc PPhượng Thanh lên tay:
- Nhớ em quá.
Nị hôn tham lam cháy bỏng ngấ nghiến trên môi Phượng Thanh, cô đẩy Đinh Lăng ra ngúng ngẩy:
- Làm gì như ăn cướp vậy, em còn buồn ngủ lắm.
- Tám giờ đi Vũng Tàu, quay cảnh chót mà giờ này còn ngủ, đêm hôm qua em làm gì?
- Đánh bài.
Bế bổng Phượng Thanh lên cánh tay rắn chắc, Đinh Lăng bước nhanh lại giường, tay anh kéo sợi dây áo ngủ của Phượng Thanh, Phượng Thanh cũng không một lời, cô lần cởi cho Đinh Lăng từng cúc áo. Họ quấn lấy nhau tưởng như chung quanh dù có mưa to gió lớn cũng mặc kệ.
Sau giây phút lọan cuồng thỏa mãn Đinh Lăng còn nằm sãi tay, Phượng Thanh ngồi dậy, đốt một điếu thuốc gắn lên môi, liếc mắt nhìn Đinh Lăng:
- Sao, quay cảnh chót tối về nhà với vợ hay ở lại đây?
Đinh Lăng chọc:
- Về nhà.
Lập tức một cái gối quất vào mặt Đinh Lăng, Phượng Thanh chu chéo:
- Đồ đểu, đi về đi.
Đinh Lăng lăn qua, ôm ghì Phượng Thanh vào long mơn trớn:
- ANh giỡn chút xíu làm gì dữ vậy, em là bà chằng thật mà.
- Chằng sao đi kiếm người ta.
- Vậy mới kỳ chứ, hai ngày nay nhớ em héo cả ruột, nó có thau gần ngày sanh anh không dám chọc nó.
Phượng Thanh xô Đinh Lăng ra vùng vằng:
- ANh hứa sau khi nó sanh anh ly dị thì phải nhớ đấy, không thôi đừng hòng đóng với em.
Đinh Lăng gượng cười,anh biết Phượng Thanh đang có tiền và có thế, cô ta không chịu đóng chung với anh thì anh chỉ có đóng vai nhì vai ba thôi, như thế ê mặt quá.
Bên Phượng Thanh, Đinh Lăng có được những buổi dạ tiệc gặp gỡ các đạo diễn, nhà sản xuất phim quan trọng, báo chí phỏng vấn lăng xê, trong bao lâu anh đã lên nhờ Phượng Thanh dìu dắt, Đinh Lăng hiểu dầu mình có tài đi nữa, nhưng không có sự dìu dắt nâng đỡ của người có quyền, tài của anh cũng mai một mà thôi.
Hình ảnh Hà Tử nặng nề xồ xề hiện trong trí Đinh Lăng. ANh thở dài:
Vợ,tình yêu và sự nghiệp, Đinh Lăng hiểu mình chỉ thèm muốn Phượng Thanh thôi, them muốn than xác khêu gợi, phút giây miệt mài sôi bỏng, nhưng lùi nữa thì không được.
- Sao nằm như chết vậy?
Phượng Thanh hút hết diếu thuốc, nằm xuống bên cạnh Đinh Lăng, bàn tay sơn móng đỏ vuốt nhẹ lên thẩn thể Đinh Lăng tình tứ:
- Mệt rồi hả?
Đinh Lăng nheo mắt:
- Không mệt, nhưng tới giờ chúng ta phải đi rồi.
- Mới bảy giờ ba mươi còn sớm chán.
Đinh Lăng đỡ lưng Phượng Thanh dậy âu yếm:
- Em là chúa sửa sọan lâu mà chưa chịu dậy còn bảo sớm.
- Kệ, cho họ đợi.
Phượng Thanh kéo Đinh Lăng ngã lên ngực mình, môi cô tìm môi anh, bàn tay nhẹ vuốt trên đùi Đinh Lăng.
Anh rùng mình, cảm giác rạo rực ham muốn lại bung lên, anh ôm ghì lấy Phượng Thanh vùng lên.
Đinh Lăng đi đã năm hôm vẫn chưa về qua nhà, Hà Tử thẫn thờ. Bụng cô đau âm ỉ, từ hôm qua, thắt lưng mỏi như dần, bước chân hình như đi không muốn nổi.
Đến trưa cơn đau lạic àng thôi thúc hơn, mồ hôi rịn ướt cả áo, Hà Tử chịu không nổi nữa, cô hét gọi vú Hai:
- Vú ơi con đau bụng quá.
Vú Hai lo âu:
- Đau từ bao giờ?
- Đau từ hôm qua lận.
Vú Hai kêu lên:
- Trời ơi, đau từ hôm qua mà bây giờ mới chịu kêu, con sọan đồ xong chưa?
Hà Tử nhăn mặt ôm bụng:
- Ôi đau quá, vú gọi xích lô giùm con đi, con sọan xong đồ rồi… anh Đinh Lăng.
- Chừng nào Đinh Lăng về?
- Con không biết.
Vú Hai giận dữ chì chiết:
- Vợ gần ngày sinh mà bỏ đi lu bù, tại con hiền quá thôi Hà Tử.
Vú Hai hấp tấp chạy đi, khi quay vào vú hỏang hồn thấy Hà Tử nằm gục trên mặt đất.
- Hà Tử con sao vậy?
- Conđau quá thôi.
- Để vú đưa con r axe.
- Vú bảo con Thảo trông Tử Lăng cho đòang hòang.
Vú Hai xua tay:
- Được rồi, để vú bảo nó.
Đưa vào Từ Dũ một tiếng đồng hồ sau là Hà Tử lên bàn sanh, một cậu con trai giống Tử Lăng như đúc. Hà Tử rơi nước mắt nhìn con, cho đến giờ này vẫn không thấy tăm hơi Đinh Lăng, chỉ có bà vú tất bật một bên. Nhớ lần đi sanh Tử Lăng, Hà Tử ngậm ngùi. Ngày ấy sao hạnh phúc quá, sợ Hà Tử ngồi xe lôi dằn xốc, Đinh Lăng mượn xe lôi đạp, tự tay kéo xe chở vợ vào nhà bảo sanh, rồi cứ bồn chồn quấn quýt một bên, đến độ cô mụ phải bực mình.Còn bây giờ chỉ một thân một mình, Đinh Lăng đang miệt mài bên người đàn bà khác, tình yêu và kỷ niệm đã phai bay, không còn có những phút giây mặn nồng hạnh phúc.
Hà Tử chùi vội nước mắt lúc vú Hai bước vào, cú Hai cau mày:
- Sao con khóc hòai vậy Hà Tử?
- Dạ, đâu có vú.
- Ừ, giấu vú khóc thầm hòai rồi bệnh họan khổ cái than, lo cho than mình đi con ạ.
Sau lần vượt cạn mệt mỏi, Hà Tử gần như đuối sức, cô thiếp đi. Tiếng lao xao làm Hà Tử tỉnh giấc, nhận ra mẹ Hà Tử gượng cười:
- Vú Hai cho mẹ hay hả?
Bà Qúi Châu ngồi xuống bên cạnh vuốt lại mái tóc rối cho con ân cần:
- Con nghe khỏe chưa?
- Con khỏe rồi mẹ.
- Còn Đinh Lăng đâu?
- Dạ, anh bận đi đóng phim.
- Đóng ở đâu mà mẹ nghe vú Hai nói cả tuần rồi không về?
- Dạ chắc là ở Đà Lạt.
- Sao lại chắc là … Hà Tử mẹ nghe nói lúc này Đinh Lăng ít về nhà lắm phải không?
Không muốn mẹ lo lắng, Hà Tử gượng cười khỏa lấp:
- Cũng có chứ mẹ, nhưng lúc này anh ấy đi quay phim ở xa.
- Mẹ thấy con ốm và xanh quá, có phải con không có hạnh phúc không?
- Dạ không có đâu mự.
- Mẹ muốn con lưu ý một chút để giữ hạnh phúc gia đình, đừng quá buồn phiền rồi chết dần mòn bỏ con.
- Dạ, con xin nghe lời mẹ.
Thăm con và cháu ngọai một chút bà Qúi Châu ra về. Đinh Lăng đến và gặp mẹ vợ ngay cổng, anh lo lắng chào bà rồi chạy vào trong:
- Hà Tử, em …
Biết chồng đến, những giọt lệ tủi hờn lại lăn trên má, Đinh Lăng ân hận vỗ về:
- ANh bận công việc, xin lỗi em, đừng buồn anh.
Hà Tử không nói một lời, nhìn khuôn mặt rạng rỡ no đủ của Đinh Lăng, cô biết một tuần nay Đinh Lăng ở đâu, tay chân cô cứ lạnh dần, lạnh dần cho đến lúc Đinh Lăng phát hiện được hô hóan lên, tiếng chân của cô y táchạy vào rầm rập, Đinh Lăng đứng dạt ra mặt tái xanh. Vú Hai quắc mắt nhìn Đinh Lăng:
- Vừa lòng của cậu chưa?
Đinh Lăng đứng cúi đầu gục mặt như một tên tội phạm.
Cuộc sống vợ chồng bắt đầu rạn nứt bằng sự vắng mặt hường xuyên của Đinh Lăng. Tên tuổi và hình ảnh luôn đi kèm theo bên Phượng Thanh. Hà Tử và hai đứa con chỉ là chiếc bong mờ nhạt bên ánh hào quang sáng chói của Đinh Lăng và anh đang say trong ánh hào quang ấy. Hạnh phúc đã thật sự bay xa như lời tiên đóan của Hòai Vũ.
Hà Tử đau khổ nhớ lại ân tình ngày nào của Hòai Vũ, Đinh Lăng anh không bao giờ biết có một người đau khổ hy sinh danh dự và tình yêu cho anh.
Bà Qúi Châu biết được sự tệ bạc của Đinh Lăng, giận dữ buộc Hà Tử quay về nhà.
- Con không thể chon đời con chết dần mòn vào con người như vậy, mẹ vốn biết trước con người nó, nhưng lại không thể khuyên can được con, Hoài Vũ nó vẫn còn ở một mình cho đến bây giờ.
Hà Tử cắn môi:
- Tại con chọn, con khổ thì con chịu mẹ Ơi, mẹ đừng bận tâm vì con, rồi Đinh Lăng sẽ suy nghĩ lại.
Bà Qúi Châu xót xa nhìn con héo gầy, long người mẹ bao la không cho phép bà nghỏanh mặt, bà dỗ ngọt Hà Tử:
- Hà Tử, mẹ chỉ có con thôi, con đau một mẹ đau mười, nghe lời mẹ dẫn con về nhà ít lâu, mẹ nuôi cho con lại sức, con cứ thế này thì chết mất, đừng để mẹ phải khóc con nghen Hà Tử.
Hà Tử xiêu long giao nhà cho vú Hai bồng hai con về nhà mẹ ruột. Ban đâu Đinh Lăng còn đến thăm, sau thưa dần, Hà Tử cố dặn long hãy quên đi Đinh Lăng để sống vì con.
Bà Qúi Châu tậpc ho Hà Tử buôn bán giao tiếp bên ngòai, nhờ đó Hà Tử nguôi đi buồn phiền, sửa sọan ăn vận tươm tất đẹp đẽ hơn.
Đinh Lăng công khai ăn ở cùng Phượng Thanh. Tình yêu Hà Tử trong long anh đã phai bay theo danh vọng và xác thịt. Họ sống hai cuộc sống không một tiếng nói, không một lời từ giã, ngay cả đưa ra tòa ly dị cũng không.
- Hà Tử, phải Hà Tử đó không?
Một giọng nói to mạnh mẽ chắc nịch reo lên từ quay hang chánh, làm Hà Tử quay lại, cô mững rỡ đi như chạy đến phía trước.
- Anh Hoài Vũ.
Phải Hoài Vũ, anh tiến đến trước mặt Hà Tử, mắt long lánh nỗi vui mừng không giấu diếm:
- Anh cứ ngỡ em sẽ quên không nhớ tới anh nữa.
Hà Tử cười nụ:
- ANh làm như em là con người cô tình lắm vậy, bao giờ em cũng nhớ tới anh, và mẹ em, bà luôn nhắc tên anh.
- Hân hạnh cho anh quá, Hà Tử, em ốm hơn ngày trước nhiều, nhưng lại đẹp hơn.
Hà Tử đỏ hồng hai má:
- Cám ơn anh đã khen, anh đã mấy cháu rồi?
Hoài Vũ nhún vai:
- Con nuôi anh nhiều lắm, chúng đều ở viện cô nhi.
Hà Tử cúi đầu buồn lặng:
- Mẹ nói đến bây giờ anh vẫn chưa cưới vợ, gái thành phố nhiều cô rất đẹp và dễ thương, tại anh quá khó đó thôi.
Hoài Vũ khỏa lấp:
- Ối, hơi sức đâu em tắc mắc về anh, sao em đã mấy cháu rồi Hà Tử?
- Dạ đã được hai chsu, Tử Lăng được bốn tuổi, sang nay đi mẫu giáo, còn Hải Lăng ở với bà ngọai.
- Chà, hai cậu công tử lận à. Còn Đinh Lăng, dạo này hình như là nổi danh như cồn, em hạnh phúc chứ?
Hà Tử ấp úng:
- Dạ … hạnh phúc:
Hoài Vũ nhìn thẳng vào mắt Hà Tử, giọng anh khẽ khàng:
- Em nói dối rồi Hà Tử, theo như anh biết, Đinh Lăng đang chung sống bán chính thức cùng diễn viên điện ảnh Phượng Thanh.
Hà Tử gượng cười:
- ANh biết hết còn hỏi em làm gì?
Hoài Vũ nghiêm giọng:
- ANh còn biết, em về nhà mẹ em ở.
Hà Tử cho đên bây giờ anh cứ mãi ân hận là đã nhường nhịn Đinh Lăng.
- Chuyện xưa anh nhắc làm gì.
- Anh đã trở lại Việt Nam sau hai năm qua Úc, bây giờ thì anh sống luôn tại Viê.t Nam và đang khai thác gỗ, dự định của anh sắp tới là lập nhà máy khai thác lâm sản, thu mua các lọai gỗ quý để xuất khẩu, cuộc sống tài chánh của em dễ chịu chứ?
- Nhờ ba và mẹ nên em lập cửa hàng này nuôi con, mà không phải nhờ anh Đinh Lăng, anh có bận gì không, một lát ghé nhà thăm mẹ em cho mẹ em mừng.
- Anh cũng đang có ý định đó và sẽ rủ em đi cùng.
- Vậy anh ngồi chơi, chờ em một lát nha, sang cửa hang đang có khách. Được mà anh sẽ chờ.
Xe vừa ghé lại nhà, Hải Lăng đã biết đi, chạy ra mừng mẹ. Cậu bé cứ cắm đầu chạy, Hà Tử phải kêu lên:
- Hải Lăng, từ từ đi con.
Cậu bé ôm chầm mẹ, gượng mắt nhìn khách, Hà Tử bế con lên dạy:
- Khoanh tay chào bác đi Hải Lăng.
- Dạ con chào bác.
- Hải Lăng ngoan quá.
Hoài Vũ đón Hải Lăng, cậu bé nhòai sang ngay và thíchc hí vì được Hoài Vũ kênh lên vai. Bà Qúi Châu ngỡ ngàng nhìn Hoài Vũ trong thóang chốc, rồi vụt ôm lấy anh mừng rỡ:
- Trời ơi, Hoài Vũ đấy hả con?
Những giọt nước mắt bà mẹ rơi làm Hoài Vũ xúc động. ANh ôm bà:
- Bác già đi nhiều quá.
- Ừ, bác rầu con Hà Tử mà ra như vậy đó.
Hà Tử lãng ra. Cô iết mình là nguyên do sự héo hắt của mẹ. Nào con có muốn thế đâu mẹ Ơi, tại số phần con bất hạnh đã làm khỏ cho cả mẹ và ba.
Câu chuyện của Hoài Vũ và bà Qúi Châu cứ dòn tan, pha lẫn tiếng cười của bé Hải Lăng. Chưa bao giờ Hà Tử thấy mẹ vui và nói nhiều như hôm nay, vậy mà mình mãi bây giờ mới biết một điều mẹ rất yêu và quý Hoài Vũ. Còn Đinh Lăng, chưa bao giờ anh đem lại cho mẹ niềm vui, nụ cười hay câu chuyện tâm đắc.
Hà Tử thẫn thờ, Hoài Vũ người bạn thời thơ ấu, nếu không có Đinh Lăng đã là chồng của cô. AI biết được ngày sau của mình?
Ngày ấy cả mẹ và Hoài Vũ luôn khẳng định, Đinh Lăng không bao giờ là kẻ chung thủy. Và quả điều suy nghĩ ấy không sai. Đinh Lăng đã thật sự quay lưng sau 4 năm chung sống, bỏ lại sau lưng người con gái đã vì quá yêu anh đến từ bỏ cha mẹ, bỏ luôn cả cuộc hôn nhân rỡ rang. Hơn bao giờ hết Hà Tử thấm thía câu ca dao:
Cá không ăn muối cá ương.
Con cãi cha mẹ trăm đường con hư.
Đinh Lăng, em không hối hận đã bỏ cha mẹ và cuộc sống sang giàu theo anh, dù sao chúng ta cũng có những ngày tháng hạnh phúc tuyệt vời, em chỉ trách anh đã xem nhục dục nặng hơn tình nghĩa vợ chồng và tình phụ tử.
Rồi ngày nào đó anh hối hận quay về, liệu ngày nào đó có con đường nàoc ho anh trở về hay không, bởi lòng em luôn khắc ghi hình ảnh anh bên người con gái khác, có những phút giây say nồng như đã ở bên em, bởi kỷ niệm yêu thương ngày cũ còn sâu đậm, thì em khó tha thứ cho anh.
Đinh Lăng, Đinh Lăng! Hà Tử gục đầu vào cánh tay, ngòai kia tiếng mẹ và Hoài Vũ vẫn giòn tan.
Nuối Tiếc Nuối Tiếc - Thảo Nhi Nuối Tiếc