As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Tiểu Lục
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2573 / 45
Cập nhật: 2015-12-09 13:50:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: Hôn Lễ Ngoài Ý Muốn
han Hiểu Thần đứng trước cửa nhà, nhưng lại do dự không dám mở cửa.
Cô nên giải thích với mẹ chuyện không thể làm hòa với Thẩm Hầu và chuyện kết hôn như thế nào đây? Cũng không thể đổ oan hãm hại Trình Trí Viễn nữa? Thẩm Hầu sẽ bởi vì chuyện này mà kiên quyết rời xa cô, mẹ sẽ vì chuyện này mà đi chém chết Trình Trí Viễn.
Nhan Hiểu Thần còn chưa nghĩ kỹ lý do thoái thác, thì cửa mở ra.
Bà Nhan đứng ở cửa, sắc mặt xanh mét trừng trừng nhìn cô.
Nhan Hiểu Thần rụt rè gọi một tiếng, “Mẹ!”
“Bốp” một tiếng, bà Nhan tát một bạt tay thật mạnh lên mặt cô, Nhan Hiểu Thần bị mẹ làm kinh hãi, theo bản năng lập tức che bụng, trốn đến góc tường. Cơn giận vốn còn chưa tiêu tan, bà Nhan còn muốn đánh tiếp, nhưng nhìn thấy cô như vậy, trong lòng đau xót, tay vẫn còn giơ lên chưa bỏ xuống.
Bà lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tao và ba mày đều không phải là loại người như vậy, mày như thế nào lại thành ra như vậy? Vừa rồi tao gọi điện thoại cho Thẩm Hầu hỏi chúng mày khi nào thì về nhà, tao còn làm giá là mẹ vợ tương lai, dạy bảo nó đối xử tốt với mày, không ngờ mày lại… là cái loại làm ra chuyện đồi bại như vậy! Đứa nhỏ trong bụng căn bản không phải của Thẩm Hầu! Tao đây mặt mũi không biết giấu ở đâu cho hết, mày như thế nào mà làm ra được chuyện đó hả?”
Nhan Hiểu Thần cúi đầu, không nói tiếng nào.
“Gọi Trình Trí Viễn tới đây gặp tao, chúng mày hôm nay không cho tao được câu trả lời công bằng thì đừng có vào nhà! Tao không có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy!” Bà Nhan nói xong, “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Trình Trí Viễn cái gì cũng không có làm, cô làm sao có thể khiến anh ta cho mẹ câu trả lời hợp tình hợp lý đây?
Nhan Hiểu Thần đi xuống lầu, lại chẳng biết đi đâu, ngồi bên cạnh bồn hoa của khu chung cư.
Thể xác và tinh thần của cô đều rất mệt mỏi, không thể chịu được, cô chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, nằm xuống ngủ một giấc thật dài để quên hết mọi chuyện, nhưng có nhà lại không thể về được. Cô không biết đối mặt với đứa con ở trong bụng như thế nào, cũng không biết đối mặt với mẹ mình ra sao, bất tri bất giác, nước mắt lại rơi xuống. Cô biết khóc không có ích lợi gì, nhưng không có cách nào khống chế được bản thân, là quá đau lòng khổ sở, không kiềm được mà chảy nước mắt.
Cô đang ngồi một mình cúi đầu, rơi nước mắt thầm lặng, đột nhiên cảm giác được có người ngồi xuống bên cạnh.
“Hiểu Thần.” Là giọng nói của Trình Trí Viễn.
Nhan Hiểu Thần vội vàng lau nước mắt, nôn nóng xin lỗi hỏi: “Mẹ tôi gọi điện thoại cho anh, bảo anh tới?”
Trình Trí Viễn có chút hoang mang, “Không có, là tôi gọi vài cuộc điện thoại cho em, nhưng vẫn không có ai nhận, tôi không yên tâm, liền đến đây xem có việc gì, không nghĩ là gặp em ở dưới này.”
Nhan Hiểu Thần nhẹ nhàng thở ra, lấy điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ.
“Xin lỗi anh, tôi không nghe được tiếng điện thoại.”
Trình Trí Viễn nói: “Không sao cả.” Cô khóc đến hai con mắt sưng đỏ, rõ ràng tâm trạng vô cùng không ổn, nghe được tiếng điện thoại mới là chuyện lạ.
Ngày tháng tư, trời đã ấm nhưng còn se lạnh, ban ngày coi như ấm áp, sẫm tối thì không khí thật sự nhanh chóng chuyển sang lạnh, Trình Trí Viễn sợ Nhan Hiểu Thần bị cảm lạnh, nói: “Về nhà đi, em cứ ở bên ngoài thế này, dì sẽ lo lắng.” Nhan Hiểu Thần nhỏ giọng nói: “Mẹ tôi không cho tôi vào nhà.”
Trình Trí Viễn biết chắc lại có chuyện xảy ra, anh ta cởi áo bành tô, khoác lên người của cô, dịu dàng hỏi: “Vì sao?”
“Bọn họ đã biết tôi mang thai, thật xin lỗi! Tôi không có giải thích…”
“Giải thích cái gì?”
Nhan Hiểu Thần mở blog, cầm điện thoại đưa cho Trình Trí Viễn, “Thẩm Hầu thấy được nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta.” Nhan Hiểu Thần nhớ đến lúc Thẩm Hầu quyết tuyệt lạnh lùng ra đi, nước mắt lại rơi lã chã.
Trình Trí Viễn nhanh chóng nhìn qua từng hàng chữ, suy nghĩ một chút, mới biết được Thẩm Hầu hiểu lầm cái gì, tâm tính trầm tĩnh nhất quán của anh ta không dự liệu được lại xảy ra chuyện như vậy, thập phần kinh ngạc, trong nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Xin lỗi anh, tôi không thể cho Thẩm Hầu biết đứa bé là của anh ấy, chúng tôi nhất định phải chia tay, vừa đúng lúc anh ấy thấy được nội dung blog, tôi liền đâm lao phải theo lao… Xin lỗi anh!”
Trình Trí Viễn phục hồi tâm trạng, vội nói: “Không sao cả, tôi không ngại, thật không có gì. Em nói dì không cho em về nhà, có phải dì cũng cho rằng… đứa bé là của tôi?”
Nhan Hiểu Thần dùng tay giấu đi ánh mắt, lúng túng gật đầu.
“Em thật sự không thể đến với Thẩm Hầu sao?”
Nhan Hiểu Thần lắc đầu, nức nở nói: “Không thể nào! Mọi chuyện mặc dù là ba mẹ của Thẩm Hầu gây ra, nhưng bọn họ là vì anh ấy. Nếu không phải Thẩm Hầu giành lấy quyền được vào đại học của tôi, ba tôi căn bản sẽ không đi tỉnh thành, cũng sẽ không xảy ra tai nạn đó.”
Trình Trí Viễn trầm mặc thật lâu, sau đó hít một hơi thật sâu, dường như vừa quyết định điều gì. Anh ta đưa khăn giấy cho Nhan Hiểu Thần, “Em đừng khóc nữa, chúng ta đi lên gặp mẹ nào.”
Nhan Hiểu Thần lắc đầu, “Không cần đâu, tôi sẽ tự giải quyết. Đầu óc của tôi hiện giờ còn mơ hồ lắm, khi nào bình tĩnh lại, tôi sẽ thuyết phục mẹ, anh đừng để ý làm gì.” Cô dùng khăn tay lau đi nước mắt, cố gắng khống chế bản thân, không phải khóc nữa.
“Trời sắp tối rồi, em không về, dì sẽ không yên tâm, chúng ta đi lên trước đã. Nghe lời tôi đi!” Trình Trí Viễn một tay cầm lấy túi xách của Nhan Hiểu Thần, một tay lôi tay của cô, kéo cô hướng lên lầu. Anh ta cùng Nhan Hiểu Thần vừa đi ra khỏi thang máy, bà Nhan liền mở cửa, hiển nhiên là đang đứng ngồi không yên chờ cô.
Bà hung hăng trừng mắt liếc Nhan Hiểu Thần, “Đi gọi điện thoại có một chút, cũng lâu như vậy?”
Trình Trí Viễn vừa cởi giày, vừa nói: “Là do cháu kéo dài thời gian.”
Nhan Hiểu Thần cho rằng mẹ cô đối với Trình Trí Viễn sẽ giận tím mặt, không ngờ bà nhìn anh ta lại chẳng có một chút trừng mắt nổi giận, ngược lại rất nhiệt tình, “Ăn cơm tối chưa? Nếu chưa ăn, thì qua đây cùng ăn đi!”
Trình Trí Viễn nói: “Còn chưa ăn ạ, phiền dì rồi.”
Trình Trí Viễn theo thói quen đi vào nhà vệ sinh, rửa tay, giúp bà Nhan bưng bê thức ăn, Nhan Hiểu Thần muốn giúp, lại bị Trình Trí Viễn đuổi đi, “Em cứ ngồi xuống trước đi.”
Bà Nhan múc hai chén canh gà, một chén đưa cho Nhan Hiểu Thần, một chén đặt đến trước mặt Trình Trí Viễn, “Cậu nếm thử đi, buổi chiều vừa làm con gà, còn tươi đấy.”
Nhan Hiểu Thần cảm thấy rất quái lạ, mẹ cô tính tình nóng nảy, chẳng lẽ không phải nên đem chén canh này đổ lên đầu của Trình Trí Viễn hay sao?
Bà Nhan nhìn đến khuôn mặt tiều tụy của Nhan Hiểu Thần, hai mắt sưng đỏ, vừa tức giận vừa đau lòng, cứng rắn nói với cô: “Canh gà còn nóng mau uống đi.” Quay đầu, bà Nhan liền thay đổi sắc mặt, ân cần gắp một đũa thức ăn cho Trình Trí Viễn, dịu dàng nói: “Chuyện Hiểu Thần mang thai, cậu nên biết, cậu… Có quyết định thế nào?”
Nhan Hiểu Thần rốt cuộc cũng hiểu tại sao mẹ lại có thái độ đối với Trình Trí Viễn kỳ lạ như vậy, chu đáo nhiệt tình, thậm chí còn có chút gì đó cẩn thận lấy lòng, nguyên nhân hóa ra là tấm lòng cha mẹ đáng thương, theo suy nghĩ của bà, cô giống như gói đồ đã bị khui mở, là quần áo đã bị mặc thử, chẳng những không có nhãn mác, còn bị nhiễm bẩn, mẹ cô sợ Trình Trí Viễn trả hàng lại không chịu mua.
Nhan Hiểu Thần cảm thấy rất khó chịu, “Mẹ, sao mẹ…”
Trình Trí Viễn đặt tay của mình lên tay của cô, nói với bà Nhan: “Dì à, cháu đến từng tuổi này rồi, cha mẹ và trưởng bối trong nhà vẫn luôn hối thúc cháu lấy vợ, chính cháu cũng muốn sớm có cuộc sống gia đình ổn định, đã vài lần cùng Nhan Hiểu Thần nhắc tới chuyện kết hôn, nhưng tuổi của Nhan Hiểu Thần còn nhỏ; ý muốn của cô ấy dĩ nhiên không giống của cháu, nên vẫn chưa đồng ý.” Trình Trí Viễn nói đến một đoạn giống như hạ thấp bản thân, anh ta mới chính là hàng ế ẩm, hiểu rõ đang bị bán phá giá, còn bị người ta ghét bỏ, làm cho lòng tự tôn của bà Nhan được giữ lại, có lại được cảm giác của mẹ vợ trưởng bối, bà gật đầu, “Tuổi của cậu đúng là hơi lớn, nhưng mà, tình hình bây giờ, cũng nên nhanh chóng giải quyết.”
Trình Trí Viễn nói: “Cháu cũng nghĩ như vậy, nên mau chóng cùng Nhan Hiểu Thần kết hôn, cảm ơn dì đã đồng ý gả Nhan Hiểu Thần cho cháu. Ba mẹ cháu mà biết cháu sắp kết hôn, khẳng định sẽ rất vui vẻ mà đến cảm ơn dì cùng cô ấy.”
Nhan Hiểu Thần giật mình nhìn Trình Trí Viễn, “Anh…”
Trình Trí Viễn siết chặt bàn tay của cô, “Uống canh nhiều một chút, sức khỏe của em không được tốt, không cần lo lắng đâu, anh và dì sẽ sắp xếp mọi chuyện.”
Bà Nhan đã có được lời hứa sắp xếp chuyện kết hôn của Trình Trí Viễn, như trút được gánh nặng, lại nhìn thấy Trình Trí Viễn đối với Nhan Hiểu Thần thật ân cần chăm sóc, nghĩ là trong cái rủi còn có cái may, cảm thấy khá hài lòng. Bà nghiêng đầu, lau đi nước mắt, cười nói với Nhan Hiểu Thần: “Mày cứ giữ gìn sức khỏe cho tốt, từ giờ trở đi, nhiệm vụ của mày là chăm sóc tốt cho bản thân và đứa nhỏ, những chuyện khác đã có tao và Trí Viễn sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Nhan Hiểu Thần nhìn đến dáng vẻ của mẹ, cảm thấy đau xót, cô cúi đầu, đem tất cả lời nói muốn nói nuốt trở lại vào bụng.
Bà Nhan cùng Trình Trí Viễn bàn bạc chuyện hôn lễ và đăng ký kết hôn, bà tương đối mê tín, tuy rằng muốn mau chóng tổ chức hôn lễ, nhưng vẫn muốn kiên trì thỉnh đại sư đến xem ngày, Trình Trí Viễn hoàn toàn đồng ý; bà Nhan đối với ngày đăng ký kết hôn không quá khắt khe, chỉ cần hai ngày cùng tốt là được, thế nhưng, tính toán thế nào thành ra ngày thứ Hai tới là phải đi đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
Nhan Hiểu Thần cảm thấy không lên tiếng là không được, “Không được đâu.”
Bà Nhan trừng mắt nhìn cô, “Vì sao không được?”
Nhan Hiểu Thần ấp úng nói: “Quá nóng vội, dù sao kết hôn là chuyện đại sự…”
“Cái gì mà nóng vội?” Bà Nhan tức giận thầm mắng đứa con gái ngốc này, bà chẳng thèm sốt ruột, còn muốn từ từ làm mẹ vợ tương nữa kìa, nhưng mà cái bụng của mày có thể từ từ được hay sao?
Trình Trí Viễn giúp Nhan Hiểu Thần giải vây, nói với bà Nhan: “Mặc dù chỉ là đăng ký có một chút thôi, nhưng còn phải chụp ảnh cho giấy tờ hôn thú nữa, hay đợi thêm một tuần đi?”
Bà Nhan ngẫm lại, ảnh chụp trong giấy hôn thú là dùng cả đời, dù sao cũng phải mua quần áo đẹp, tìm một tiệm chụp hình tốt nữa, “Ừ, vậy thì chậm lại một tuần!”
Tất cả đều đã được bàn bạc xong, bà Nhan cuối cùng cũng an tâm, trên mặt nụ cười rất tự nhiên, một bên đốc thúc Nhan Hiểu Thần ăn cơm, một bên cùng Trình Trí Viễn nói chuyện phiếm.
Sau khi cơm nước xong, bà Nhan ra ý Trình Trí Viễn có thể về.
Nhan Hiểu Thần cuối cùng cũng chờ được cơ hội có thể nói chuyện riêng với Trình Trí Viễn, cô nói với mẹ: “Con đưa anh ấy ra cửa một chút.”
Bà Nhan nói: “Đưa vào thang máy rồi trở lại ngay, bác sĩ bảo mày phải nghỉ ngơi cho tốt đấy.”
Nhan Hiểu Thần khép hờ cửa, cùng Trình Trí Viễn chờ thang máy, nhìn thấy mẹ không còn đứng ở cửa, cô nhỏ giọng nói với Trình Trí Viễn: “Đêm nay cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.”
Trình Trí Viễn nhìn đến mấy con số đang nhảy nhảy trên cửa thang máy, không nói tiếng nào.
Cửa thang máy mở ra, anh ta đi vào, “Tôi phải đi rồi, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Ngày chủ nhật, Nhan Hiểu Thần bị mẹ ra lệnh bắt phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Cô cũng có cảm giác mệt mỏi, không muốn hoạt động, cũng không muốn nói chuyện, vẫn nằm ở trên giường, hoặc là ngủ, hoặc là đọc sách.
Trình Trí Viễn đại khái đoán được, đột nhiên đối mặt với nhiều chuyện như vậy, thể xác và tinh thần của Nhan Hiểu Thần dĩ nhiên mệt mỏi, anh ta không đến thăm cô, cũng không gọi điện thoại cho cô, nhưng lại gọi cho mẹ cô ba lần mỗi ngày. Bà Nhan thấy Trình Trí Viễn “Sớm đưa tin, trưa xin chỉ thị, tối báo cáo” thái độ vô cùng lễ độ đúng mực nên hết sức hài lòng, tâm trạng vừa tức giận vừa lấy lòng ban đầu cũng tiêu tán phần nào.
Bà Nhan mua chút cá tươi, nấu cho Nhan Hiểu Thần món canh cá tẩm bổ, lo lắng Nhan Hiểu Thần ăn không hết, bà hỏi cô ngửi mùi cá có cảm giác buồn nôn hay không, Nhan Hiểu Thần nói không có bất kỳ cảm giác nào.
Nhan Hiểu Thần cũng thấy kỳ lạ, xem triệu chứng của những người mang thai trên TV lúc nào cũng sẽ nôn nghén vài lần, nhưng cho đến bây giờ, cô không có bất kỳ một cảm giác mang thai khác thường nào, chỉ có khác một chỗ là so với trước kia rất hay đói bụng, lượng cơm ăn hàng ngày tăng lên rất nhiều, nhưng mấy ngày nay, cảm giác đói bụng cũng chẳng có, tiểu tử trong bụng hình như cũng biết được có chuyện lớn, nên im ắng hẳn, không dám quấy rầy cô.
Nhưng không phải nó im ắng, giống như là không tồn tại vậy.
Đứng trước cửa sổ phòng ngủ, có thể nhìn thấy mấy biển quảng cáo dựng san sát nhau ở ngã tư đường phía đối diện, trong những biển quảng cáo đầy màu sắc đó, có một cái hình chữ nhật quảng cáo phẫu thuật nạo phá thai không đau, bác sĩ và y tá mỉm cười, cỏ vẻ rất chân thành và đáng tin cậy. Quảng cáo như vậy, tràn gập ở các góc đường trên thành phố này, đủ loại phương thức quảng cáo, Nhan Hiểu Thần đã từng nhìn qua vô số lần, lúc đó cô chẳng quan tâm đến.
Nhưng bây giờ, cô vừa uống canh, vừa nhìn chằm chằm cái biển quảng cáo đó rất lâu.
Thứ Hai, Nhan Hiểu Thần đi làm như thường ngày.
Lúc họp thì gặp được Trình Trí Viễn. Trong phòng hội nghị có hơn hai mươi người, anh ta ngồi ở phía trước, cùng một số người phụ trách thảo luận chiến lược đầu tư, Nhan Hiểu Thần ngồi ở phía sau, ghi chép biên bản hội nghị. Cuộc họp diễn ra trong một tiếng đồng hồ, bọn họ không có cơ hội đối mặt, mà căn bản cũng không cần phải trao đổi.
Đi ra khỏi phòng họp thì Nhan Hiểu Thần cảm giác được ánh mắt Trình Trí Viễn đang nhìn cô, cô làm bộ như không biết, vội vàng rời khỏi.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô còn muốn phụng dưỡng mẹ đến già, cho dù có thương tâm đến cỡ nào, cô chỉ có thể sử dụng từng lớp thân xác rã rời gói kỹ mình lại, dường như không còn khả năng sống sót nữa.
Giữa trưa, nhân lúc nghỉ giữa giờ, Nhan Hiểu Thần đến bệnh viện tư trên biển quảng cáo.
Cô phát hiện hoàn cảnh không giống như trong tưởng tượng thật kinh khủng, mà rất sáng sủa sạch sẽ, trên tường treo một bức tranh thư pháp có màu sắc ấm cúng, y tá mặc một bộ đồng phục màu hồng nhạt, trông rất ấm áp thân mật.
Đến trước Nhan Hiểu Thần đã có người đang thăm khám, cô vừa đúng lúc được dự thính.
“Chỗ của các cô đắt quá! Trước kia tôi làm cần có khoảng 2000 đồng.”
“Chỗ chúng tôi cũng toàn là bác sĩ ở các bệnh viện lớn, dụng cụ đều nhập khẩu ở Đức, giá khá cao, nhưng tiền nào của nấy thôi. Cô hẳn là có xem qua tin tức, không ít người muốn tiện lợi, đã lựa chọn những bệnh viện không chính quy, nếu không xảy ra chuyện gì thì may mắn, còn nếu xảy ra chuyện là ân hận cả đời.”
Bệnh nhân nữ hỏi thêm vài câu về việc bác sĩ đến từ bệnh viện nào, hành nghề bao lâu. Nhìn kỹ đến giấy tờ lý lịch của bác sĩ, cô ta mới yên tâm quyết định phẫu thuật.
Đến phiên Nhan Hiểu Thần vị nữ bác sĩ trẻ tuổi tiếp đãi cô theo phép tắc bình thường, hỏi: “Lần đầu tiên mang thai?”
Cổ họng của Nhan Hiểu Thần khô khốc, gật gật đầu.
“Kết hôn chưa?”
Nhan Hiểu Thần lắc đầu.
“Có người đi cùng không?”
Nhan Hiểu Thần tiếp tục lắc đầu.
Tình hình của cô như vậy đại khác bác sĩ đã nhìn quen lắm rồi, nhưng cô ta vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, “Chỗ của chúng tôi có bác sĩ tốt nhất, kỹ thuật tốt nhất, dụng cụ thuốc thang cũng tốt nhất, toàn bộ quá trình rất an toàn và không đau, nếu thai lớn cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Sau khi bác sĩ tiêm thuốc gây mê, chỉ 30 giây sau có thể tiến vào trạng thái ngủ mê, chỉ cần mất 3 đến 5 phút, bác sĩ sẽ hoàn thành ca phẫu thuật. Sau khi hết thuốc mê, sẽ theo dõi thêm một giờ, nếu bệnh nhân cảm thấy không có vấn đề, có thể tự mình rời khỏi. Toàn bộ quá trình giống như ngủ gật vậy, hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ cần lim dim một chút, phiền toái gì cũng giải quyết xong.”
Nhan Hiểu Thần đặt tay lên bụng, nó là phiền toái của cô sao? Lim dim một chút là giải quyết hết tất cả?
Bệnh viện tư nhân thu phí rất đắt, nhưng thái độ phục vụ rất tốt, bác sĩ để cho cô ngơ ngẩn một lát, mới hòa nhã hỏi: “Thưa cô, cô còn điều gì thắc mắc à? Đều có thể hỏi, mọi việc có liên quan đến sức khỏe, chúng tôi cũng hi vọng có thể giải đáp hết thắc mắc của cô, đảm bảo sau khi giải phẫu sẽ hồi phục sức khỏe 100%.”
“Tôi có phải xin nghỉ làm vài ngày để nghỉ ngơi không?”
“Tùy từng người, tùy từng công việc, có người thể chất tốt, công việc không dùng sức nhiều, giải phẫu xong nghỉ ngơi một lát, chỉ cần chú ý cẩn thận một chút, ngày hôm sau tiếp tục đi làm là không thành vấn đề. Đương nhiên, nếu điều kiện cho phép, đề nghị tốt nhất của chúng tôi là nên nghỉ ngơi một tuần. Rất nhiều người chọn phẫu thuật vào thứ sáu, vừa đúng lúc có thể nghỉ ngơi vào cuối tuần, đến thứ hai đi làm lại bình thường. Thứ 5 tuần này còn phòng trống, cô có muốn tôi giúp cô hẹn trước không?”
Nhan Hiểu Thần thấp giọng nói: “Tôi muốn càng nhanh càng tốt.” Điều này là muốn khôi phục lại thân thể của một cô gái bình thường, là hi vọng sau khi đem thứ không mong muốn này phá bỏ đi, vẫn có thể có được hạnh phúc, cùng ai đó sống đến răng long đầu bạc, là thứ trong tương lai của cô không cần đến.
Nữ bác sĩ xem qua máy tính một chút: “Chiều ngày mai có được không?”
“Được.”
“Phiền cô điền vào hồ sơ một chút, qua bên kia nộp tiền, làm một ít kiểm tra. Nhớ kỹ là trước khi giải phẫu 4 tiếng không được ăn gì cả.”
Nhan Hiểu Thần cầm bút và hồ sơ, “Cảm ơn.”
Buổi chiều, đợi đến lúc trong văn phòng của sếp Lý Chủy không còn ai, Nhan Hiểu Thần mới đi vào xin phép anh ta.
Theo quy định của công ty, nghỉ phép trong vòng 3 ngày, phải do lãnh đạo trực tiếp cho phép, vượt quá 3 ngày, nhưng dưới 10 ngày, cần phải xin phép qua phòng nhân sự; còn hơn 10 ngày thì phải có sự đồng ý của công ty đối tác.
Lý Chủy tính tình dễ chịu, xin phép nghỉ có nửa ngày thế này, bình thường anh ta đều cho phép, nguyên nhân cũng không hỏi tới, nhưng hôm nay không ngờ khi Nhan Hiểu Thần nói xin nghỉ buổi chiều ngày mai anh ta lại hỏi cô nghỉ là do bệnh hay chuyện nhà. Nhan Hiểu Thần nói là chuyện nhà.
Lý Chủy nói: “Gần đây công ty có rất nhiều việc, tôi muốn xem xét một chút, sẽ nói cho cô biết là có được nghỉ hay không.”
Nhan Hiểu Thần chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra khỏi văn phòng của anh ta, chờ xem xét cho nghỉ phép.
May mắn sao thời gian xem xét của anh ta không lâu lắm, nửa giờ sau, anh ta liền gọi điện thoại cho Nhan Hiểu Thần, cho phép cô nghỉ.
Lúc tan giờ làm, Nhan Hiểu Thần đi ra khỏi công ty, đang định ngồi xe buýt, thì xe của Trình Trí Viễn dừng trước mặt cô.
Lý tài xế mở cửa xe, mời cô lên, Nhan Hiểu Thần không nghĩ lại phiền đến Trình Trí Viễn, rồi lại sợ đồng nghiệp nhìn thấy, nên nhanh chóng lên xe, “Đến trạm xe buýt cho tôi xuống được rồi, tôi muốn tự ngồi xe về nhà.”
Trình Trí Viễn nói: “Dì có mời tôi đến ăn cơm chiều, chúng ta làm chung một công ty, không thể không về cùng nhau.”
Nhan Hiểu Thần không ngờ mẹ lại gọi điện thoại cho Trình Trí Viễn, ngượng ngùng nói: “Anh bận như vậy, lại còn muốn giành thời gian giúp tôi diễn trò lừa gạt mẹ, tôi không biết sau này nên báo đáp anh như thế nào đây.”
“Bận đến đâu cũng cần ăn cơm, tài nấu ăn của dì rất giỏi, được ăn cơm dì nấu, tôi rất vui. Thứ bảy này chúng ta đi mua quần áo, được không?”
“Mua quần áo gì?”
“Đăng ký kết hôn cần hình của hai người, tôi đã hẹn chủ nhật đi chụp ảnh rồi. Thứ bảy đi mua quần áo chắc là kịp.” Trình Trí Viễn chân thành bình tĩnh bàn luận, giống như đang thật sự chuẩn bị hôn sự.
Nhan Hiểu Thần vội vàng nói: “Không cần, không cần, tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện này, anh dành chút thời gian, gọi điện thoại dỗ dành mẹ tôi là được, những chuyện khác không cần làm phiền đến anh đâu.”
Trình Trí Viễn im lặng một lúc nói: “Thật sư không phiền.”
Nhan Hiểu Thần đặt một bàn tay lên bụng, thấp giọng nói: “Tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện của mình, sẽ trở lại cuộc sống như trước kia.” Cô gắng sức tự cho mình lên tinh thần, cười nhìn Trình Trí Viễn nói: “Anh đem tiền cho loại người hay gặp chuyện như vậy, có phải không có cảm giác an toàn? Đừng lo lắng, tôi sẽ làm việc thật tốt, cố gắng kiếm tiền, tranh thủ sớm có ngày đem tiền trả hết cho anh.”
Trình Trí Viễn vỗ vỗ xuống bàn tay của cô nói: “Thân phận của tôi bây giờ, không phải là chủ nợ của em, tối hôm nay, chúng ta có mối quan hệ nam nữ, là vợ chồng sắp cưới.”
Nhan Hiểu Thần sửng sốt, không biết nên nói cái gì, không có lên tiếng.
Nửa Thời Gian Ấm Áp Nửa Thời Gian Ấm Áp - Đồng Hoa Nửa Thời Gian Ấm Áp