Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Tiểu Lục
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2573 / 45
Cập nhật: 2015-12-09 13:50:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Cuộc Sống
hi Nhan Hiểu Thần tỉnh lại thì cảm thấy đầu đau như búa bổ, mắt khô khốc không thể mở ra được, thần trí đã tỉnh táo, có thể nghe được tiếng tranh cãi kịch liệt.
Lúc đầu, cô cho là cô bạn ở chung phòng trọ đang cãi nhau với bạn trai, nghe được một lúc, đột nhiên phản ứng kịp, hình như là giọng của Thẩm Hầu. Cô cuộn mình ngồi dậy, nơi này không phải là phòng trọ của cô, rõ ràng đây là phòng ở khách sạn. Tiếng nói chuyện từ trong nhà vệ sinh truyền đến. Nhan Hiểu Thần ôm cái đầu đang rất đau, cố gắng đi vào, đẩy cửa toilet.
Thẩm Hầu đang rất kích động cùng ba mẹ của hắn tranh cãi, không để ý đến cửa toilet đang mở.
“Ba mẹ không cần phải can thiệp chuyện của con… Đúng đó, con biết ba mẹ phản đối, ba mẹ đương nhiên có quyền phản đối, con cũng đương nhiên có quyền không nghe… Mẹ à, con cũng sẽ nói cho mẹ biết một lần, con thích Nhan Hiểu Thần, chính là rất thích, mặc kệ ba mẹ có đồng ý hay không, con cũng sẽ cưới cô ấy làm vợ… Thôi đi! Thật nực cười! Ba mẹ nên biết, vợ của con không nhất định phải là con dâu của ba mẹ! Pháp luật cũng không có quy định phải có sự đồng ý của ba mẹ, con mới được phép kết hôn…”
Nhan Hiểu Thần đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay của hắn, nhìn hắn lắc đầu, ý bảo không nên nói như vậy.
Đầu bên kia của điện thoại vẫn còn vang lên tiếng nói chuyện, Thẩm Hầu nói: “Ba mẹ nghe được thì nghe, không nghe được thì thôi!”
Hắn dứt khoát cúp điện thoại, sờ trán Nhan Hiểu Thần một chút, “Thấy khó chịu hả?”
Nhan Hiểu Thần gõ vào đầu mình, “Ừ, khó chịu lắm.”
Thẩm Hầu dìu cô đến giường ngồi xuống, đem một ly bưởi mật ong đưa cho cô, “Uống rượu Tây độ mạnh là như vậy đó, lúc tỉnh so với lúc say còn khó chịu hơn, lần sau đừng uống mấy loại rượu đó nữa.”
Nhan Hiểu Thần đang cảm thấy miệng khô lưỡi khô, uống một hơi hết một ly đầy nước, “Anh định khi nào thì về nhà? Sao chúng ta lại ở khách sạn?”
Thẩm Hầu nghiêng đầu nhìn cô, “Đêm qua anh đã về đến Thượng Hải, vốn muốn cho em bất ngờ, nhưng em lại cho anh sợ hãi.”
“Sao không gọi điện thoại cho em?”
“Đã gọi.”
Nhan Hiểu Thần cầm túi xách để ở đầu giường, lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện có đến trăm cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ của Thẩm Hầu, còn có của Trình Trí Viễn.
Tối qua, cô cùng Thẩm Hầu nói chúc ngủ ngon xong, cho rằng đã đến “giờ đi ngủ”, Thẩm Hầu sẽ không gọi cho cô nữa, để tiện làm việc, cô chỉnh điện thoại ở chế độ rung, bỏ vào trong túi tại ngăn nhỏ chứa đồ lặt vặt, kéo khóa cẩn thận.
Nhan Hiểu Thần lúng túng gãi đầu, “Em muốn đợi anh trở về Thượng Hải rồi mới nói cho anh biết chuyện, không ngờ anh lại lặng lẽ quay về…Em không nghe thấy điện thoại, thật xin lỗi.”
Thẩm Hầu nói: “Xin nghỉ việc, chuyển nhà, là chuyện lớn, anh không phản đối em làm như vậy, nhưng vì sao không nói trước với anh một tiếng?”
Nhan Hiểu Thần cắn môi, không biết nên giải thích thế nào.
Từ đêm qua cho tới bây giờ, Thẩm Hầu vẫn suy nghĩ, vì sao Hiểu Thần lại hành động khác thường như vậy? Lý do duy nhất chính là ba mẹ hắn biết chuyện của hắn và Hiểu Thần, hơn nữa đã gặp mặt Hiểu Thần, nói gì đó. Buổi sáng hắn gọi điện thoại cho chú Lưu, anh ta lại là người ranh ma, cái gì cũng không hỏi được; hắn lại gọi cho Judy, Judy trả lời xác nhận phỏng đoán của hắn, mẹ hắn biết hắn cùng Hiểu Thần đang yêu nhau. Hắn lập tức gọi điện thoại cho hai người bọn họ, chất vấn mẹ, rốt cuộc là đã nói gì với Hiểu Thần, nói được vài câu, hai mẹ con liền rùm beng lên.
Thẩm Hầu đè nén cảm xúc nói: “Anh biết mẹ anh đã gặp em, cũng biết bà ấy không đồng ý chúng ta quen nhau, em muốn chia tay với anh sao? Chẳng lẽ ý kiến của bà ấy so với ý kiến của anh quan trọng hơn? Anh cho em biết, anh mặc kệ bà ấy có đồng ý hay không, anh sẽ không chia tay với em! Cho dù em muốn chia tay, anh cũng không đồng ý! Tuyệt đối không!”
“Anh đúng thật là! Ai nói là muốn chia tay với anh?”
Tâm trạng đè nén bấy lâu của Thẩm Hầu lập tức thả lỏng, hắn ngồi xuống bên cạnh Nhan Hiểu Thần, cầm tay của cô, mang theo vài phần buồn chán, đáng thương nói: “Em xin nghỉ việc, rồi chuyển nhà, lại không muốn nói cho anh biết, anh đương nhiên nghĩ đến việc em muốn chia tay. Cho dù mẹ anh không đồng ý chúng ta ở bên nhau, nhưng bà ấy là bà ấy, anh là anh, em không cần phải để ý làm gì!”
Nhan Hiểu Thần thở dài, “Con của mình, cho dù trai hay gái thì ở trong mắt người mẹ cũng đều là độc nhất vô nhị, đây không phải là vấn đề khách quan, mà là vấn đề chủ quan, bà ấy cho rằng em không xứng với anh là chuyện rất bình thường, anh lại đi tranh cãi với mẹ anh vì sao bà ấy thiên vị con mình, vì sao cảm thấy trên đời này con trai của bà ấy mới là ưu tú nhất, có thể cãi được đến đâu chứ? Nếu anh bởi vì em mà khắc khẩu với mẹ, ba mẹ anh sẽ không phiền trách gì anh cả, chỉ là giận lây sang em thôi. Lúc đầu, quan hệ giữa em và bọn họ vốn đã chẳng tốt đẹp gì, chẳng lẽ anh còn muốn tăng thêm mâu thuẫn?”
Thẩm Hầu không phải là không thừa nhận mỗi câu nói của Hiểu Thần đều chính xác, nhưng có đôi lúc hắn nghĩ thà rằng cô giống như những đứa con gái khác, tranh cãi kịch liệt không nể nang ai, cũng không muốn cô thanh tỉnh lý trí như vậy, thanh tỉnh để tự nhượng bộ, lý trí để tự chịu khổ. Hơn nữa, nếu hắn không có cách nào chấp nhận việc phản đối của ba mẹ, thì hắn không giải thích được tại sao phải rộng lòng bỏ qua, mặc cho bọn họ tiếp tục phản đối chuyện của hắn và Hiểu Thần yêu nhau, bởi vì không giải thích được nên càng lúc càng thêm bực tức.
Nhan Hiểu Thần nói: “Trước kia anh hay hỏi em bắt đầu từ lúc nào em đã để ý đến anh, có cảm tình với anh, em đã cho anh biết là lúc vừa khai giảng, các tân sinh viên đến báo danh, anh có biết vì cái gì mà khiến em để ý đến anh, đối với anh có cảm tình không?” Thẩm Hầu có chút hơi khó hiểu cũng hơi hiếu kỳ, không biết vì sao đột nhiên lại chuyển sang đề tài này.
Nhan Hiểu Thần nói: “Năm ấy nghỉ hè, ba em bị tai nạn giao thông ở ngoài thành phố, một mình em đến trường đại học báo danh, nhìn thấy các sinh viên đều có ba mẹ dẫn đi, túi lớn túi nhỏ, nếu không phải là ba cầm, thì cũng là mẹ mang, ba mẹ chu đáo chăm sóc bọn họ, bọn họ còn bực bội ba mẹ, cho là phiền phức, quản thúc quá đáng, em đã từng cho rằng những đứa con đó đúng là khó dạy, không biết quý trọng! Bọn họ căn bản không hiểu rõ, chỉ là một chút yêu thương cũng phải có, đời này kiếp này…” Giọng nói của Nhan Hiểu Thần có chút nghẹn ngào, lời nói đứt quãng.
Thẩm Hầu không dám lên tiếng, cầm lấy tay của cô, Nhan Hiểu Thần bình tĩnh được một chút, khẽ cười nói: “Trong một đám nhiều sinh viên như vậy, em đã để ý đến anh. Mẹ anh muốn cầm túi cho anh, anh cười nhạo mẹ, ‘Mẹ nuôi con để làm cảnh à?’, anh cầm lấy túi lớn túi nhỏ, còn không quên hỏi han mẹ, mẹ anh lải nhải lẩm bẩm dặn dò anh phải ăn cơm đúng giờ, trời lạnh nhớ phải mặc thêm áo, ở chung với mấy đứa bạn trong ký túc xá phải hòa thuận, cần cù siêng năng một chút, chủ động dọn dẹp phòng ở… Bên cạnh đi tới đi lui có rất nhiều người, anh vẫn cười hì hì lắng nghe, tuy rằng có thể tai trái nghe, tai phải bay mất, nhưng có thể nhìn ra, anh đối với ba mẹ rất có kiên nhẫn, thật có hiếu. Từ đó, em đã khẳng định, anh là người rất tốt.”
Thẩm Hầu đã nghĩ tới rất nhiều lý do tại sao Nhan Hiểu Thần coi trọng hắn như vậy, không ngờ ấn tượng đầu tiên của cô lại là bởi vì hắn đối xử tốt với mẹ của mình.
Nhan Hiểu Thần nói: “Anh còn nhớ một tình huống nhỏ ở trên mạng không? Nếu vợ anh và mẹ anh đều không biết bơi, hai người đồng thời bị rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai trước?”
Lúc trước khi nhìn thấy loại tình huống này, hắn đã chê cười, nhưng hôm nay bị Nhan Hiểu Thần hỏi tới, Thẩm Hầu phát hiện mình không trả lời được, tình yêu hay tình thân đều là tình cảm sâu nặng, không thể dứt bỏ, căn bản không thể lựa chọn.
Nhan Hiểu Thần nói: “Cho dù có lựa chọn thế nào, tất cả đều là đau khổ, cái này chính là cho dù có làm đi nữa anh thì cũng sẽ sai lầm, cách giải quyết tốt nhất không phải là lựa chọn, mà là tránh không cho phát sinh tình huống phải lựa chọn. Chúng ta còn trẻ, còn có rất nhiều thời gian thuyết phục ba mẹ của anh, không cần phải làm cho mâu thuẫn thêm gay gắt. Đồng ý với em, không cần phải vì em mà lại đi cãi nhau với ba mẹ, có được không?
“Anh sẽ cố gắng.” Thẩm Hầu nắm tay Nhan Hiểu Thần, áp lên hai má của mình, buồn bã nói: “Anh xin lỗi!”
Nhan Hiểu Thần làm cái mặt quỷ, “Em không cần anh xin lỗi, em chỉ muốn anh đối xử tốt với em thôi.”
Thẩm Hầu thật lòng nói: “Anh rất sẵn lòng tốt với em, chỉ sợ em không cần.”
Nhan Hiểu Thần im lặng.
Thẩm Hầu nhẹ giọng năn nỉ, “Em nghỉ việc ở quán Bar đi! Chúng ta có thể thuê một phòng mới tốt hơn, bây giờ gánh nặng tiền lương của anh đã đỡ hơn nhiều rồi, em có thể an tâm tìm việc làm.”
Ánh mắt của hắn trong như nước, dịu dàng vô hạn, đem tấm lòng của mình đặt tại nơi thấp nhất, làm cho người ta không đành lòng từ chối, nhưng cô không thể không từ chối. Nhan Hiểu Thần nói: “Em hiểu rõ tâm ý của anh, nhưng hiện tại em không thể đồng ý, em muốn dựa vào chính mình, tự lực cánh sinh, có thể tồn tại được ở thành phố này.”
“Nếu không phải tại anh, em đâu chỉ tồn tại được ở cái thành phố này? Em còn có thể sống tốt hơn rất nhiều người. Nếu không phải…”
“Thẩm Hầu, không cần phải nhắc lại chuyện đã qua. Chỉ là bây giờ em không muốn dựa vào anh thôi.”
“Được, không nói chuyện đã qua, vậy nói chuyện bây giờ đi. Bây giờ anh là bạn trai của em! Không đúng…” Hắn cầm tay của Nhan Hiểu Thần đưa lên, chỉ vào chiếc nhẫn nói với cô: “Anh là chồng của em, vì sao em không thể dựa vào anh? Chỉ là đốt cháy giai đoạn một chút thôi, chờ đến khi em tìm được việc làm, cho dù em muốn chia tiền nhà, hay là sinh hoạt phí, cũng đều tùy em!”
Nhan Hiểu Thần nói: “Chờ đến khi em tìm được việc làm, em sẽ bỏ việc ở quán Bar.”
Thẩm Hầu vừa khẩn trương vừa bực tức: “Vì sao em không thể dựa vào anh? Em nghĩ anh là gì? Nếu là bạn bè bình thường, với chuyện thế này cũng có thể giúp đỡ nhau, em ở cái chỗ như vậy, làm việc từ sáng tới tối đến hai ba giờ sáng, em nghĩ anh có thể ăn ngon ngủ yên được hay không?”
Nhan Hiểu Thần ôm lấy hắn, “Thẩm Hầu, chúng ta không cần phải cãi nhau, có được không?”
Lửa giận của Thẩm Hầu lập tức tắt ngóm, nhưng hắn không có cách nào đồng ý Nhan Hiểu Thần tiếp tục thuê cái chỗ chết tiệt kia, hai người trầm mặc một lúc lâu, di động của Nhan Hiểu Thần vang lên, là một số lạ.
“A Lô?”
“Xin hỏi có phải cô Nhan Hiểu Thần không?”
“Là tôi.”
“Tôi là người của công ty trách nhiệm hữu hạn DH, một giờ chiều cô có thể đến công ty để phỏng vấn không?”
Nhan Hiểu Thần cảm thấy tên công ty có chút quen, không thể nhớ ra mình rốt cuộc đã xin vào vị trí nào, nhưng lại không chút do dự nói: “Được ạ.”
“Thời gian phỏng vấn khá dài, chắc khoảng bốn giờ, được chứ?”
“Không thành vấn đề.”
“Tôi sẽ gửi địa chỉ và thời gian qua tin nhắn cho cô, mời cô đến đúng giờ.”
Nhan Hiểu Thần nhìn xuống đồng hồ, đã hơn 11 giờ trưa, thời gian sắp đến rồi, cô nói với Thẩm Hầu: “Một giờ chiều em có cuộc phỏng vấn, em phải đi chuẩn bị một vài thứ.”
Thẩm Hầu nói: “Em đi tắm trước đi, anh giúp em đi mua chút đồ ăn, cơm nước xong anh đưa em đi.”
“Anh không cần phải đi làm sao?”
“Bán hàng không cần phải đi làm đúng giờ, ba cái cuối tuần anh đều ở bên ngoài làm việc, nghỉ ngơi một hai ngày không phải là yêu cầu chính đáng hay sao?”
Nhìn công ty DH trước mặt, Nhan Hiểu Thần có chút ngẩn ngơ, chỗ này cô đã đến vài lần, văn phòng của Trình Trí Viễn là ở trong tòa nhà này, khó trách cô cảm thấy tên công ty có chút quen. Chẳng lẽ cô lại bậy bạ đến nỗi gửi sơ yếu lý lịch cho công ty của Trình Trí Viễn? Hoàn toàn không có ấn tượng!
Nhan Hiểu Thần nghĩ có nên gọi điện thoại cho Trình Trí Viễn hay không, nhưng nghĩ một lúc lại cảm thấy vẫn là tự mình đi phỏng vấn trước, người ta chắc gì đã muốn tuyển cô!
“Em vào đây.” Nhan Hiểu Thần nói với Thẩm Hầu.
Thẩm Hầu chỉ vào tiệm Starbuck (11.5) cách đó không xa nói: “Anh ngồi quán cà phê đợi em.”
(11.5) Starbucks là một thương hiệu cà phê nổi tiếng trên thế giới. Hãng cà phê Starbucks có trụ sở chính ở Seattle, Washington, Hoa Kỳ; ngoài ra, hãng có 17.800 quán ở 49 quốc gia, bao gồm 11.068 quán ở Hoa Kỳ, gần 1.000 ở Canada và hơn 800 ở Nhật Bản.
Nhan Hiểu Thần đi vào công ty, trước kia lúc cô đến đây đều là cuối tuần, công ty không có người, Trình Trí Viễn trực tiếp dẫn cô lên tầng bốn, lúc này cô thấy rất nhiều người đang vùi đầu bận rộn công việc, ở phía trước là quầy tiếp tân, bọn họ dẫn cô lên tầng hai.
Vòng thứ nhất là thi viết, hỏi một phần về kiến thức tài chính, một phần trắc nghiệm về tính cách, trong vòng một giờ phải hoàn thành. Nhan Hiểu Thần một thân một mình tại phòng họp nhỏ, dựa theo thời gian quy định trả lời tất cả các câu hỏi.
Vòng thứ hai là phỏng vấn, một nữ giám khảo thuộc phòng quản lý nhân sự, trong nửa giờ đều hỏi về các vần đề cơ bản nhất, cô ở đâu, sở thích là gì, vì sao chọn nghề này. Có thể nhận thấy, cô ta khá hài lòng, nhưng Nhan Hiểu Thần không có học vị học sĩ, làm cho cô ta có chút khó hiểu, nhìn qua bảng điểm của Nhan Hiểu Thần hỏi: “Thành tích của cô tất cả đều loại ưu, vì sao không có học vị?”
Nhan Hiểu Thần thành thật cho cô ta trả lời, “Lúc thi một môn chuyên ngành bắt buộc, tôi gian lận bài thi giùm một người bạn, bị thầy giáo bắt được.”
Nữ giám khảo phỏng vấn không nói gì, nhìn Nhan Hiểu Thần, dường như không tìm được lời nào để nói thêm, “Ừ… Phỏng vấn sẽ còn tiếp tục!”
Nghỉ ngơi được 15 phút, là đến vòng phỏng vấn thứ ba, ba giám khảo phỏng vấn trong nửa giờ, các câu hỏi đều là về chuyên ngành, có câu hỏi có đáp án chính xác, có câu hỏi các giám khảo cũng không cho được đáp án chính xác, ví dụ như câu phỏng vấn cuối cùng, nếu hiện tại có một chút vốn, cô sẽ lựa chọn đầu tư vào ngành sản xuất nào. Sau khi Nhan Hiểu Thần trình bày suy nghĩ của mình thì ba vị giám khảo phỏng vấn lần lượt phát biểu ý kiến của họ, phân tích độ mạo hiểm và lợi nhuận của ngành sản xuất, phân tích lợi và hại của chính sách nhà nước, nói một lúc sau, Nhan Hiểu Thần quên mất là mình đang làm phỏng vấn.
Khi vòng phỏng vấn kết thúc, cô vẫn còn rất hưng phấn, lúc này cô mới thật sự biết rõ công ty đang làm gì, DH là một công ty PE, Private Equity, công ty góp vốn tư nhân, nói cách khác, là công ty có một lượng lớn tiền mặt, thông qua đầu tư các ngành sản xuất khác nhau, hay các doanh nghiệp khác nhau, hoặc tái cấu trúc lại một công ty nào đó, để thu lợi nhuận.
Trước khi đến vòng phỏng vấn thứ tư có thể được nghỉ ngơi nửa giờ, Nhan Hiểu Thần biết bốn vị giám khảo đã có thảo luận sẽ cho cô đi tiếp đến vòng phỏng vấn tiếp theo hay không. Cô tin tưởng chính mình hẳn là bài thi viết không có vấn đề gì, bằng không cô không thể nào có cơ hội vào được đến vòng phỏng vấn thứ ba, hiện tại tất cả đều tùy thuộc vào quyết định của bốn vị giám khảo đó.
Nửa giờ sau, không có ai đến tìm cô, Nhan Hiểu Thần cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, trong lòng thầm thở dài, chuẩn bị rời khỏi.
Lại qua hơn mười phút, quản lý phòng nhân sự đích thân đến báo cho cô biết, “Chúc mừng cô, cô đã được thông qua đến vòng cuối của cuộc phỏng vấn, Mangager Patner 1 (Quản lý đối tác đứng đầu) của chúng tôi sẽ gặp qua cô, không biết sẽ phỏng vấn trong bao lâu.”
Nhan Hiểu Thần vui mừng đứng lên, không chỉ là bởi vì công ty đồng ý tiếp nhận một người không có bằng cấp như cô, mà còn bởi vì cô sắp được gặp PE của bọn họ, có thể giải thích thế này, chính là bộ phim Pretty Woman (11.7) do diễn viên Julia Roberts đóng vai nữ chính và Richard Gere đóng vai nam chính. Nhan Hiểu Thần còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên sau khi xem xong Pretty Woman, cô đã vô cùng hâm mộ, nhưng không phải hâm mộ Julia Roberts diễn vai nàng lọ lem, mà là Richard Gere diễn vai hoàng tử, cô muốn trở thành người thành đạt như vậy, cho đến nay, công việc lý tưởng của cô chính là ngành công nghiệp tài chính.
(11.6) Petty Woman một bộ phim điện ảnh hài lãng mạn của Mỹ ra mắt năm 1990. Bối cảnh diễn ra tại Los Angeles, nội dung kể về mối tình lãng mạn giữa Vivian Ward (Julia Roberts) – một cô gái điếm ở Hollywood và Edward Lewis (Richard Gere) – một doanh nhân giàu có thành đạt, Edward thuê Vivian để hỗ trợ cho anh ta trong một số vụ làm ăn, và họ đã phát triển mối quan hệ khi Vivian đã ở với anh ta trong một tuần.
Quản lý phòng nhân sự dẫn cô đi lên lầu, giúp cô đẩy cửa phòng họp, “Managing Partner ở bên trong, Good luck!”
Nhan Hiểu Thần hít sâu một hơi, mỉm cười đi vào phòng họp, nhìn thấy Trình Trí Viễn ngồi tại một đầu khác của bàn phỏng vấn, im lặng nhìn cô, nét cười của cô lập tức đông cứng.
Cô phát hiện ra mình đã từng đến phòng họp này rất nhiều lần, nhưng thời khắc này mới biết Trình Trí Viễn đích thực là ông chủ cao nhất của công ty này, trước đây cô cho rằng anh ta chỉ là quản lý cấp cao. Nhan Hiểu Thần lặng người nhìn anh ta, nhất thời không biết nên chào hỏi thế nào. Trình Trí Viễn nâng tay lên, khẽ cười nói: “Mời ngồi.” Nhan Hiểu Thần ngây ngốc ngồi xuống.
Trình Trí Viễn nói: “Trước khi phỏng vấn, tôi muốn nói một chuyện. Sơ yếu lý lịch của em là do tôi nhờ người giúp em nộp vào đây, nhưng tôi không có can thiệp vào phỏng vấn, không ai biết tôi và em có quan hệ. Hơn 10 phút trước, VP và MD (11.8) của công ty còn vì chuyện gian lận bài thi mà tranh luận về phẩm hạnh và tính cách của em có nghiêm trọng hay không, tóm lại là rất kịch liệt, tôi chưa nói lời nào, vẫn là dự thính. Em chính là dùng năng lực của mình để đi vào phòng họp này và ngồi trước mặt tôi.”
(11.7) VP (Vice President: Phó tổng), MD (Managing Director: Giám đốc điều hành)
Tâm trạng của Nhan Hiểu Thần bình thường lại vài phần, nhìn Trình Trí Viễn cười cứng đơ.
Trình Trí Viễn nói: “Bây giờ bắt đầu phỏng vấn, được chứ?”
Nhan Hiểu Thần ngồi thẳng lưng, khẩn trương chờ đợi.
Trình Trí Viễn đan xen 10 ngón tay lại với nhau, đặt trước mặt, tư thái cực kỳ nhàn nhã, “Em thật sự muốn làm ngành đầu tư doanh nghiệp à? Có thể suy nghĩ vài phút, nghĩ thông suốt thì trả lời tôi.”
Nhan Hiểu Thần không suy nghĩ gì cả, lập tức trả lời: “Tôi rất muốn. Thứ nhất, mỗi người đều có một mơ ước không thực tế, tôi xem xong Pretty Woman, cũng có một mơ ước không thực tế như vậy, chính là muốn trở thành người giàu có thành đạt như diễn viên Richard Gere. Tuy rằng đây chỉ là ảo tưởng của một cô bé mười mấy tuổi, tôi cũng hiểu rõ phim ảnh là phim ảnh, thực tế là thực tế, nhưng nếu có cơ hội, tôi rất muốn biến ảo tưởng thời niên thiếu của mình thành sự thật. Thứ hai, vừa rồi tôi cùng ba vị giám khảo bàn luận vấn đề rất có hứng thú, quên mất là mình đang làm phỏng vấn, rất muốn nghe bọn họ bàn luận nhiều hơn. Thứ ba, hiện tại tôi chưa tìm được việc nào tốt hơn, công việc này chính là cơ hội duy nhất, tôi nguyện lòng vì nó mà cố gắng hết sức.”
Trình Trí Viễn cười đưa tay ra, “Nhan tiểu thư, chúc mừng em, em được nhận, ngày mai có thể đi làm.”
Nhan Hiểu Thần theo bản năng vươn tay ra, cầm tay của Trình Trí Viễn một chút, “Chỉ có vậy thôi sao?”
Trình Trí Viễn bất mãn nhướng mày, “Tôi phỏng vấn em mấy chục lần rồi, em cảm thấy tôi có thể hỏi thêm gì nữa?”
Nhan Hiểu Thần nghĩ lại, anh ta đã xem cô như học trò của mình, có cái gì mà anh ta không biết? Cô cảm thấy giống như đang nằm mơ, “Nhưng anh lại là Managing Partner, tôi đến công ty của anh làm việc, thật sự không có vấn đề à?”
Trình Trí Viễn nghiêm mặt nói: “Chúng tôi quyết định tuyển em, bởi vì em đầy đủ ưu tú, không phải bởi vì em quen biết tôi, nếu em không làm tốt công việc, công ty vẫn sẽ đuổi việc em như thường.” Anh ta dừng lại một chút, “Vừa rồi, một giám khảo đã phỏng vấn em tên Lý Chủy nói ‘everyone deserves a second chance’ (Tất cả mọi người đều có quyền có cơ hội thứ hai), tôi đồng ý với quan điểm của anh ta, anh ta hiện tại cho cô cơ hội, không để cho chúng tôi thất vọng. Có tin tưởng làm được tốt công việc hay không?”
Nhan Hiểu Thần gật đầu,”Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình!”
Trình Trí Viễn cười nói: “Đến phòng nhân sự ở lầu hai làm thủ tục nhậm chức, ngày mai gặp lại.”
Nhan Hiểu Thần cầm một thẻ nhân viên chính thức đi ra khỏi tòa nhà.
Thẩm Hầu từ quán cà phê chạy tới, “Thế nào rồi?”
“Em được nhận rồi, là công ty PE, rất hợp với chuyên ngành của em.” Không đợi Thẩm Hầu vui vẻ, Nhan Hiểu Thần nói tiếp: “Trình Trí Viễn là ông chủ cao nhất của công ty, anh ấy hỗ trợ em sắp xếp phỏng vấn, nhưng bốn vị giám khảo phỏng vấn em đều không biết em và anh ấy có quen biết, phỏng vấn rất khách quan.”
Thẩm Hầu im lặng một lúc, cố gắng làm như không thèm để ý đến, nói: “Em đã được công ty đứng đầu thế giới là MG muốn thuê, một công ty góp vốn tư nhân nhỏ của một người Trung Quốc muốn thuê em là bình thường, đi thôi!”
Hai người đi đến trạm xe buýt, Nhan Hiểu Thần nói: “ Em làm việc ở công ty của Trình Trí Viễn, anh không phản đối sao?”
Thẩm Hầu ôm vai Nhan Hiểu Thần, miễn cưỡng vui đùa nói: “Chờ đến khi em tìm được công việc tốt hơn, anh sẽ tiếp tục phản đối.” Hắn hiểu rõ, với tình trạng của Nhan Hiểu Thần bây giờ, muốn vào làm một công ty tài chính hoàn toàn là không thể, nhưng Nhan Hiểu Thần vẫn luôn muốn làm ngành tài chính, công ty của Trình Trí Viễn cho Nhan Hiểu Thần một cơ hội bỏ qua “điều không thể” đó, hắn không thể vì tư tâm của chính mình mà phản đối.
Bởi vì ngày thứ hai phải đến DH làm việc, Nhan Hiểu Thần không thể không đến quán Bar xin nghỉ việc ngay đêm đó, dĩ nhiên vì thế, cô không có quyền lợi tiếp tục thuê phòng trọ của quán Bar. Nhan Hiểu Thần bác bỏ tất cả các đề nghị của Thẩm Hầu, đi tìm Ngụy Đồng, tạm thời ở nhờ phòng ký túc xá, vừa đi làm, vừa tìm kiếm chỗ ở thích hợp.
Đúng lúc có một nữ giảng viên trẻ tuổi muốn ra nước ngoài làm phỏng vấn đi học hai năm, cô ta có một căn phòng nhỏ gồm một phòng khách và một phòng ngủ đang để trống, không muốn cho thuê, nhưng bỏ trống thì thật tiếc, mà thời gian lại dài, đối với phòng ở cũng không tốt, cho nên cô ta muốn tìm một nữ sinh viên sạch sẽ gọn gàng để cho thuê, tiền thuê có thể thấp hơn một chút, chủ yếu là phải giữ gìn cẩn thận căn phòng. Có Ngụy Đồng vỗ ngực bảo lãnh, Nhan Hiểu Thần thuận lợi thuê được phòng ở.
Chức vụ của Nhan Hiểu Thần tại DH là Analyst, nhân viên phân tích, công việc hàng ngày là phân tích phương hướng đầu tư của công ty, hoặc xem qua tư liệu của công ty cần đầu tư, chỉnh sửa lại, làm biên bản hội nghị, theo chỉ đạo của cấp trên phân tích thị trường một chút, phân tích các ngành sản xuất, có thể so sánh với phân tích của công ty, so sánh với phân tích giao dịch, phân tích chính sách.
Lúc bắt đầu, Nhan Hiểu Thần rất lo lắng, không biết nên đối mặt với Trình Trí Viễn như thế nào, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra, căn bản không tồn tại vấn đề ‘Đối mặt’, bởi vì chức vụ của cô so với Trình Trí Viễn chênh lệch quá xa, giữa bọn họ còn có Associate, Senior Associate, Vice President, Senior Vice President, Managing Director (Quản lý đầu tư, Quản lý đầu tư cao cấp, Phó tổng, Phó tổng cao cấp, Giám đốc điều hành), căn bản cô không có cơ hội cùng Trình Trí Viễn trực tiếp nói chuyện. Cấp trên của cô là Senior VP Lý Chủy, chính là một trong ba vị giám khảo phỏng vấn, đã kiên trì muốn cho cô có được cơ hội làm việc tại đây.
Nửa Thời Gian Ấm Áp Nửa Thời Gian Ấm Áp - Đồng Hoa Nửa Thời Gian Ấm Áp