Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Tiểu Lục
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2573 / 45
Cập nhật: 2015-12-09 13:50:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Tuổi Trẻ Vô Hối
hẩm Hầu bế Nhan Hiểu Thần đi thẳng đến đầu ngõ, không có ý buông cô ra, Nhan Hiểu Thần ngược lại cảm thấy sợ hãi, nếu lát nữa đi ra tới đường lớn, nhiều người bu lại xem thì khổ, cô giùng giằng muốn xuống.
Thẩm Hầu buông cô xuống, cười híp mắt nhìn cô. Nhan Hiểu Thần tránh nhìn vào mắt của hắn, cô lắc hai tay đi về hướng trường đại học, cố ý ăn nói qua loa, “Khu ký túc xá bây giờ chắc chắn là khóa cổng rồi, lát nữa trở về lại bị dì gác cổng mắng.”
“Khẳng định chẳng nói gì cậu đâu, nếu có nói thì Ngụy Đồng với Ngô Thiến Thiến sẽ chịu chung với cậu.” Thẩm Hầu muốn nắm tay Nhan Hiểu Thần lại.
Nhan Hiểu Thần linh hoạt né tránh được, nhảy vài bước trên lối đi vỉa hè có lát gạch ô vuông, đưa hai tay ra sau gáy, làm bộ như không có việc gì hỏi: “Ha, Screaming Eagle 1992 tiên sinh, cậu có gì cần giải thích không?”
Thẩm Hầu cười to, “Cậu muốn nghe giải thích cái gì?”
“Cậu muốn nói cái gì, mình sẽ nghe cái đó.”
Thẩm Hầu hỏi: “Từ lúc nào cậu đến quán Lam Nguyệt làm thêm?”
“Thì là nửa học kỳ sau của năm thứ hai; trước đó mình có làm cho một quán Bar khác khoảng nửa năm, quán này tuy rằng kiếm được nhiều tiền hơn nhưng hay xảy ra chuyện ồn ào, nên mình đổi qua Lam Nguyệt.”
“Hơn nửa học kỳ đầu năm thứ ba mình bắt đầu đến quán Lam Nguyệt, nguyên nhân là…Lúc mới bắt đầu là bởi vì mình nghe được một số bạn bàn tán, ý muốn biết cậu rốt cuộc là làm việc ở đâu, sau này lại thấy lo cho cậu, nên thường đến Lam Nguyệt đi một vòng, hỏi thăm về cậu một chút, không biết cậu làm việc có tốt hay không, nhưng lại không muốn cậu biết, cho nên cố ý lảng tránh, mấy ngày cậu đi làm dĩ nhiên là không đến.”
Trong lòng của Nhan Hiểu Thần đã nghĩ như vậy, nhưng vẫn không dám tự cho mình thoải mái nghĩ theo hướng này, bây giờ nghe Thẩm Hầu chính miệng xác nhận, cô vẫn không thể tin được, “Cậu vì cái gì mà muốn làm vậy?”
Thẩm Hầu tức giận nói: “Cậu nói cái gì? Chẳng lẽ biểu đạt tiếng Hoa của mình nghe khó hiểu như vậy?”
“Mình, mình đích thực là nghe không hiểu! Cậu vì sao muốn biết chuyện của mình?”
Thẩm Hầu tức giận đến mắt trợn trắng, nhưng chẳng biết cách đối phó với Nhan Hiểu Thần thế nào, nén lửa giận, kiên nhẫn giải thích, “Thích một người, tự nhiên sẽ suy nghĩ nhiều về người đó, muốn biết nhiều một chút, lo lắng nhiều một chút, nhưng mà người kia như cái hũ nút vậy, cái gì cũng đều giấu kín trong lòng.”
Nhan Hiểu Thần ngẩn ngơ nhìn Thẩm Hầu, như là nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Thẩm Hầu che mặt thở dài, “Vẻ mặt của cậu như vậy thật sự rất đả kích!”
“Cậu nói mình?”
Thẩm Hầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhan Hiểu Thần, là đang nói cậu đó! Mình đang tỏ tình! Sao cậu không có chút gì phản ứng như người bình thường vậy? Không để không khí lãng mạn thêm một chút được à?”
“Mình, mình…Nhưng mà…Mình đã thổ lộ với cậu…Là cậu muốn chia tay…”
Thẩm Hầu nhịn không được gõ lên trán Nhan Hiểu Thần một cái, lên giọng giáo huấn nói: “Ngốc quá! Cậu cho rằng Thẩm Hầu này lần đầu tiên được con gái tỏ tình à? Nói cho cậu biết, từ nhỏ đến lớn mình được nhiều lắm rồi! Cậu tưởng mấy lời tỏ tình khô khan, không có chút nào là văn hoa bay bướm của cậu lại khiến mình muốn cậu làm bạn gái hay sao?” Nhắc tới chuyện này Thẩm Hầu nổi trận lôi đình, “Nói đến cậu! Tỏ tình thì chẳng chịu tỏ tình cho ra hồn, lúc mình nhận được tin nhắn tỏ tình của cậu là đang cùng đám bạn chơi đánh bài, vừa thắng được 500 đồng, rất là vui mừng sung sướng, bởi vì lo nghĩ gửi tin nhắn trả lời cậu mà bị bọn nó lừa cho mất hết tiền. Kết quả đang rất bực bội thì nửa giờ sau cậu gửi lại một cái tin nói là xin lỗi đã quấy rầy, còn nói là hãy quên đi tin nhắn trước đó. Mình cảm thấy cậu đang chơi mình, đám bạn cũng nghĩ y như vậy, khẳng định là cậu cá cược với bạn bè bị thua rồi, chơi trò chơi tỏ tình gì đó, bọn nó bảo mình đừng có tin, nếu nhắn tin trả lời nhất định sẽ bị cậu cười nhạo! Mình chỉ có thể nhịn, nhịn lâu đến mức muốn nội thương luôn mà cậu lại chẳng có động tĩnh gì. Thật vất vả mới chờ được đến hôm khai giảng, mỗi ngày mình đều tìm cơ hội giả vờ đi ngang qua trước mặt cậu, lâu lâu lại làm bộ mượn sách người ngồi gần cậu, lâu lâu lại chạy tới ký túc xá nữ mượn bài tập, kết quả cậu đối với mình là hoàn toàn không thấy, mình cảm thấy không thể nhịn được nữa, chỉ có thể phóng tới trước mặt cậu nói ‘Làm bạn gái mình nhé’. Mình vốn nghĩ nếu cậu dám không đáp ứng, giả vờ là không có gửi tin nhắn thổ lộ kia, mình nhất định sẽ cùng cậu lý luận một trận! Nhưng rốt cuộc cậu chỉ bình tĩnh nói một tiếng ‘Được’! Làm cho mấy lời nói tranh luận bực bội chuẩn bị từ trước bị nghẹn tức đầy một bụng!”
Nhan Hiểu Thần nhỏ giọng tự biện hộ: “Lúc ấy sắc mặt của cậu nhìn không được đẹp mắt cho lắm, mình…không dám nói nhiều.”
“Mình bị một cái tin nhắn mà biến thành kẻ đứng ngồi không yên hơn một tháng trời, sắc mặt có thể đẹp mắt hay không?”
“Nhưng mình đã đồng ý rồi mà!”
“Thôi đi! Đồng ý gì mà mặt mày chẳng có một chút thay đổi, so với không đồng ý càng làm cho người ta tức chết! Nếu cậu nói không đồng ý, ít ra còn có thể làm cho bụng tức của mình phát hỏa ra hết!”
“Sau này cậu…chia tay với mình!”
Thẩm Hầu cười nhạo, “Hừ! Mình chia tay với cậu à?! Người nói thích mình là cậu, từ tốn khoan thai, không thể hiện đến nơi đến chốn cũng là cậu, bạn cùng lớp hỏi về quan hệ của chúng ta, cậu lại trả lời là ‘bạn bè bình thường’! Cậu xem mình là cái gì của cậu? Mình đưa ra lời chia tay, là muốn cậu nếu có chút tình cảm gì với mình thì nghĩ lại một chút, nhưng cậu sao hả? Cậu đã làm gì? Nói đi, cậu đã làm gì?
Nhan Hiểu Thần lí nhí nói: “Mình đã…đồng ý.”
“Cậu không phải là đồng ý, mà là lưu loát dứt khoát, không có một chút lưu luyến nào mà đồng ý! Cậu muốn mình phải làm thế nào? Chẳng lẽ ôm chân cậu khóc nói rằng cậu đừng rời xa mình?”
Nhan Hiểu Thần cảm thấy mọi chuyện rất khó hiểu, rõ ràng là Thẩm Hầu muốn chia tay, mà hiện tại lại thành ra cô là kẻ bội tình bạc nghĩa rời bỏ hắn? Nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Hầu vẫn như vậy nổi giận đùng đùng, ý muốn trừng phạt cô, cô nhịn không được tự mình biện bạch, “Bởi vì mình thích cậu, không muốn khiến cậu phiền lòng, nên bất kỳ việc gì cũng để ý đến ý tứ của cậu, cậu không chủ động nói cho người khác biết quan hệ của chúng ta, mình dĩ nhiên cũng không thể nói; cậu không muốn mình đến gần, mình cũng không dám mặt dày mà xuất hiện trước mặt cậu; cậu muốn chia tay, mình không muốn nói không đồng ý, sẽ làm cậu khó xử.” Một câu “Mình thích cậu” khiến cho bao nỗi phẫn uất bất mãn lập tức tan thành mây khói. Bàn tay muốn nắm tay Nhan Hiểu Thần trở thành xoa xoa tóc cô, “Cậu thật đúng là không để người khác bớt lo!” Tay của hắn nương theo tóc hạ xuống vậy là tự nhiên nắm lấy tay Nhan Hiểu Thần. Lúc này, Nhan Hiểu Thần không còn né tránh nữa, để cho hắn nắm được. Bọn họ không phải là lần đầu tiên nắm tay, nhưng đây là lần đầu tiên hai người hiểu rõ tâm ý của đối phương mà nắm tay, nên không có lúng túng khẩn trương hay nghi ngờ, chỉ có thẳng thắn thành khẩn cùng tiếp nhận, vì vậy Nhan Hiểu Thần lần đầu phát hiện ra bàn tay của Thẩm Hầu tuy to nhưng rất ấm áp, hoàn toàn nắm gọn tay cô, cô nhẹ nhàng dùng ngón tay mình xuyên qua các kẽ hở trên ngón tay của hắn, mười ngón tay của hai người đan xen vào nhau, tư thế thân mật nắm thật chặt.
Thẩm Hầu cảm giác được từng cử chỉ nhỏ của cô, biết cô đã cảm nhận được tâm ý của hắn, cảm thấy vui sướng tràn ngập trong lòng, dường như muốn bộc phát ra ngoài, hắn nhịn không được khom người xuống, hôn nhanh lên trán Nhan Hiểu Thần một cái. Nhan Hiểu Thần nhẹ nhàng chạm nhẹ trán, cúi đầu mỉm cười, chỉ cảm thấy hạnh phúc như mọc thêm cánh, lập tức có thể bay lên. Cô nắm tay của Thẩm Hầu, nhẹ giọng hỏi: “Khi nào cậu thực sự thích mình?”. “Là năm thứ hai! Thật ra năm thứ nhất lúc cậu giúp mình làm bài tập, mình đã có chút để ý đến cậu rồi, sau này thì càng để ý hơn, đại khái cho là thích, cùng lắm chưa thật sự là thích lắm, chỉ là lúc lên lớp muốn ngồi phía sau nhìn cậu, có một khoảng thời gian, cậu là động lực duy nhất làm mình muốn đến lớp học. Hơn nửa học kỳ đầu năm thứ hai, sau khi thi xong kỳ thi giữa kỳ, mình với mấy đứa bạn cùng ra ngoài chơi, bọn họ đều có bạn gái, chỉ có mình là một mình một bóng, lúc đó, có một bạn nữ la lên là muốn giới thiệu bạn gái cho mình, đứa bạn kia nói cô ấy đừng bận tâm, cười nhạo mình rằng kiếp trước mình là hòa thượng, không có vương vấn phàm trần, căn bản không hiểu tình yêu nam nữ là gì. Mình đột nhiên lại nghĩ đến cậu, cứ tưởng là đã có thể khống chế được, nhưng lại nhịn không được luôn tìm cơ hội vô tình gặp cậu. Nhưng cũng lạ, khi mình đến khu căng tin thứ 3 ăn cơm, cậu lại ở khu thứ 5, mình đi khu căn tin thứ 5 muốn vô tình gặp cậu, thì cậu lại chạy qua khu thứ 3, đến khi mình về khu 3 thì lại thấy cậu bên khu 5, tóm lại là không gặp được! Có một buổi tối nằm mơ thấy mình đang tìm cậu ở một nhà ga, người đi qua kẻ đi lại, giống y như đúc hoàn cảnh ở căng tin, rõ ràng mình nhìn thấy cậu nhưng đuổi mãi vẫn không đuổi kịp, cuối cùng đành trơ mắt nhìn cậu lên một toa xe lửa, biến mất hoàn toàn. Mình sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh khắp người, từ trong mơ bừng tỉnh, sau đó ngồi trên giường hút một điếu thuốc, coi như đã hiểu rất rõ ràng, hòa thượng mình đây đã động lòng phàm rồi!”
Nhan Hiểu Thần nhớ rất rõ, năm thứ hai đại học thì Thẩm Hầu thường hay ngồi bàn cuối cùng phía sau cô, biết hắn thích ngồi góc đó, cô cũng sẽ chiếm vị trí thích hợp, cách khoảng ba bốn dãy bàn ở trước mặt hắn, mỗi lần quay đầu lại làm bộ lơ đãng nhìn qua cuối lớp thì có thể nhìn thấy hắn, ngẫu nhiên vừa vặn lọt vào tầm mắt của hắn, hắn luôn cười một cách lười biếng, cô cũng mỉm cười theo. Một tiết học buổi sáng bình thường là như vậy, chỉ có trao đổi ánh mắt thoáng qua, nhưng trong phút thoáng qua đó lại rất ngọt ngào, khiến cho tất cả sự chờ đợi đều trở nên đáng giá. Bình thường cô hay ăn cơm ở khu căng tin thứ 5, nghe nói Thẩm Hầu thích ngồi ở khu căn tin thứ 3, liền đổi qua khu 3, nhưng lúc bấy giờ vẫn chưa gặp được hắn, ngược lại nghe Lưu Hân Huy nói gặp Thẩm Hầu ở khu thứ 5, cô lại quay về khu 5, không ngờ là Thẩm Hầu lại bắt đầu ở khu 3 ăn cơm, hai người vẫn không gặp được, khi đó cô còn cảm khái rằng chắc ông trời đang nói cho cô biết “Các ngươi thật sự vô duyên.” Sau này bởi vì thành tích học tập của cô rất tốt, lại chịu cho hắn mượn tài liệu ghi chép cẩn thận, Thẩm Hầu thường đến tìm cô, mượn bài tập, mượn tài liệu, rồi khóa sau nữa, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau đi căng tin ăn cơm, dần dần hai người cũng quen đến khu căng tin thứ 2, là khu gần trường học nhất để dùng bữa.
Thẩm Hầu hỏi: “Khi nào thì cậu thích mình?”
Nhan Hiểu Thần cười híp mắt nói: “Sớm hơn cậu.”
Thẩm Hầu không tin nói, “Đùa à! Mình thực sự không nhìn ra!”
Nhan Hiểu Thần nói: “Thật mà! Nếu không tại sao có chuyện cậu đi khu căn tin thứ 5 tìm mình, mình lại đến khu căng tin thứ 3 tìm cậu, chờ cậu đi khu 3 tìm mình, mình lại đi khu 5 tìm cậu?”
Thẩm Hầu đã nghĩ nhiều về điều này đến nỗi líu lưỡi, nhưng lại rất cao hứng đứng lên nói, “Dĩ nhiên là như vậy!”
Nhan Hiểu Thần cảm khái: “Phải ha, không ngờ đương nhiên là như vậy!”
Thẩm Hầu hỏi: “Vậy là từ lúc vừa khai giảng năm thứ hai cậu đã biết cậu có tình cảm với mình?”
Nhan Hiểu Thần lắc đầu, Thẩm Hầu kinh ngạc hỏi tiếp: “Vậy khoảng giữa học kỳ đầu năm thứ nhất?”
Nhan Hiểu Thần vẫn lắc đầu, Thẩm Hầu bất mãn nói: “Cũng không phải kỳ thi giữa kỳ của năm thứ hai, vậy sao còn nói là sớm hơn mình?”
Nhan Hiểu Thần cười híp mắt nói: “Là lúc chưa chính thức khai giảng, thời điểm tân sinh viên báo danh.”
Thẩm Hầu hoàn toàn bất ngờ, nhìn Nhan Hiểu Thần, hỏi lại: “Thật sao?”
Nhan Hiểu Thần gật đầu thật mạnh, “Thật.”
Thẩm Hầu lập tức vui mừng như điên, “Ha ha, thì ra cậu đối với mình là nhất kiến chung tình!”
Thẩm Hầu vui vẻ hỏi: “Mình như thế nào mà khiến cho cậu nhất kiến chung tình? Không phải là do mình đẹp trai chứ? Không nghĩ cậu lại háo sắc như vậy!”
Ánh mắt của Nhan Hiểu Thần thoáng chút buồn, khẽ cười không nói lời nào, Thẩm Hầu cười huých huých Nhan Hiểu Thần, “Nói ngay!”
“Không nói!” Nhan Hiểu Thần vừa cười vừa chạy đi.
Thẩm Hầu đuổi theo cô, “Không nói mình không bỏ qua đâu nhé!”
“Không nói là không nói!”
Hai người cười đùa ồn ào vui vẻ, vốn con đường về trường đại học đã rất ngắn, cảm giác hôm nay chẳng mấy chốc đã đến phía dưới lầu của ký túc xá. Ngụy Đồng, Ngô Thiến Thiến, cùng với hai bạn nữ khác rất là ý tứ, vẫn chờ sẵn dưới lầu, trông thấy Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần tay trong tay xuất hiện, cả đám cười hì hì nhìn bọn họ.
Ngô Thiến Thiến trêu nói: “Thẩm Hầu, cậu phải mời bọn mình một bữa đền đáp công lao đấy nhé.”
Thẩm Hầu cười nói: “Không thành vấn đề, nhưng bây giờ phiền các cậu có thể tránh mặt đi một chút có được không?”
Mấy bạn nữ “Woa” lên một tiếng phấn khích, quay mặt cười trêu chọc, túm tụm lại với nhau bàn luận xôn xao. Thẩm Hầu lấy trong túi áo khoác ra một hộp quà nhỏ đưa cho Nhan Hiểu Thần, “Đây là quà mừng cậu nhận được việc làm.” Một cái điện thoại Samsung được đặt trong hộp màu đen, có thắt ruy băng nơ bướm màu đỏ.
Nhan Hiểu Thần do dự không muốn nhận, thì thầm nói: “Quà giá trị như vậy sao?”
Thẩm Hầu nhét vào tay cô, “Mình đã muốn vứt cái điện thoại kia của cậu đến chịu hết nổi rồi, lâu lâu muốn gửi cho cậu ảnh chụp, rồi tin nhắn thoại cũng không được. Cậu tốt xấu gì cũng đã là người có việc làm lương cao, cải thiện phúc lợi của bạn trai cậu một chút đi chứ! Nếu cảm thấy đắt quá, về sau đối xử tốt với mình một chút.”
Nhan Hiểu Thần không cự tuyệt nữa, nhận lấy di động, tươi cười nói: “Ai là bạn trai của mình?”
Thẩm Hầu suy nghĩ, đúng vậy, tối nay thân mật cũng đã thân mật rồi, tỏ tình cũng đã tỏ tình rồi, nhưng mà vẫn chưa xác nhận chính xác thân phận của nhau! Hắn liếc nhìn Nhan Hiểu Thần, “Cậu nói đi?”
“Mình không biết!”
Thẩm Hầu giận nghiến răng nghiến lợi, vỗ hai má của Nhan Hiểu Thần một cái, làm bộ đi đến trước mặt cô, “Hay là hôn thêm lần nữa? Có lẽ cậu sẽ biết đáp án.”
Nhan Hiểu Thần sợ tới mức vội vàng nhảy bước lớn tránh xa, quay đầu lại nhìn bọn Ngụy Đồng vẫn đứng quay lưng hướng về phía họ thì cảm thấy yên tâm. Thẩm Hầu nhất quyết không tha, kéo cô vào ngực, Nhan Hiểu Thần vội vàng cầu khẩn xin tha, “Biết rồi, mình biết rồi!”
Thẩm Hầu ôm eo cô hỏi: “Ai là bạn trai của cậu?”
“Là cậu.”
Thẩm Hầu hài lòng nhưng còn muốn trừng phạt Nhan Hiểu Thần thêm một lúc, mấy cô gái “Không nể mặt ai, sẳn sàng nghe lén” không nhịn được cười, Vương Thanh Nghiên lanh mồm lanh miệng, ỷ vào mối quan hệ tốt của bạn trai và Thẩm Hầu đùa cợt nói: “Yên tâm đi! Tối nay có một cảnh quá nóng bỏng ai cũng đều thấy, Nhan Hiểu Thần không muốn thừa nhận cũng phải chịu thừa nhận thôi.”
Mặt của Nhan Hiểu Thần lập tức bị nóng đến đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Hầu ra một chút, nhỏ giọng nói: “Muộn rồi, mình về đây.”
Thẩm Hầu rất là luyến tiếc, muốn thân mật với Nhan Hiểu Thần thêm một lát, nhưng bên cạnh có bốn người đang xem, thái độ cũng nghiêm chỉnh lại, chỉ có thể quyến luyến ôm cô thêm một lúc mới buông ra, “Có muốn mình giúp các cậu nói với dì gác cổng một tiếng không?” Ngụy Đồng vội nói: “Đừng làm vậy, dì ấy mà nhìn thấy nam sinh sẽ nổi giận, tự bọn mình đi gọi là được rồi, cậu mau chóng về đi!”
Ngô Thiến Thiến đi gõ cửa, dì gác cổng khoác áo ấm đi ra, vừa lấy chìa khóa mở cửa, vừa mắng mấy câu: “Đừng có ỷ sắp tốt nghiệp mà làm bừa…”
Bốn nữ sinh xếp thành một hàng, làm ra bộ dáng “tiểu bạch thỏ”, ngoan ngoãn nghe dạy. Dì gác cổng dạy dỗ vài câu, xem các cô có thái độ rất tốt, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, lười cằn nhằn thêm, cho các cô đi vào. Nhan Hiểu Thần vào cửa thì quay đầu lại nhìn quanh, trông thấy Thẩm Hầu đang đứng bên chiếc xe đạp nhìn vào, cô không nhịn được cười nhìn hắn phất phất tay, ý bảo hắn cũng nhanh chóng đi về nghỉ ngơi.
Trở lại phòng ký túc xá, ba người khẩn trương mở đèn của mình, phòng lập tức sáng trưng.
Ngô Thiến Thiến cầm bình nước nóng và chậu nước, trước tiên đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, Ngụy Đồng đem ra một cái ba lô hai quai đưa cho Nhan Hiểu Thần, Nhan Hiểu Thần bây giờ mới nhớ, cô lúc ấy cùng với Thẩm Hầu vội vàng đi khỏi, quên mất là có để lại quán đồ dùng cá nhân.
“Cảm ơn cậu!”
“Đừng cảm ơn mình, cảm ơn người kia đi!”
“Hả? Người nào?”
“Thì cái người chọc tức Thẩm Hầu nổ trận xung thiên lên đấy! các cậu ồn ào xong liền đi luôn, bạn bè của Thẩm Hầu giúp thanh toán, bồi thường tiền sau, bọn mình cũng định đi về thì người đó lặng lẽ gọi mình lại, đem đồ của cậu đưa cho mình, bảo mình đem về giùm. Cậu nói đi, anh ta làm sao nhìn ra mình và cậu là bạn thân với nhau?”. “Anh ta chính là người đồng hương mà cuối tuần nào mình cũng đi gặp, có lúc mình đã nói một chút về các bạn ở ký túc xá, chắc anh ta đoán được cậu là Ngụy Đồng!”
Ngụy Đồng nhìn vào cửa toilet đang đóng chặt, câu cổ Nhan Hiểu Thần nhỏ giọng nói: “Nói thật, mình ngược lại là thích người kia hơn, tuy tuổi lớn hơn bọn mình nhiều, nhưng lớn hơn cũng tốt chứ sao, kinh tế ổn định, làm việc nghiêm túc, cũng từng trải hiểu chuyện.”
Nhan Hiểu Thần trừng mắt nhìn Ngụy Đồng, “Đừng nói linh tinh! Mình và anh ta là bạn bè bình thường thôi, anh ta đích thực là siêu tốt hiếm có, lại không có bạn gái, nếu cậu thích, mình giới thiệu cho các cậu làm quen.”
Ngụy Đồng cười hì hì nói: “Anh ta tốt thì có tốt thật, nhưng mình tự hiểu mà, trèo cao không nổi! Chờ cậu đi làm đã, lúc làm nhớ kỹ là để ý dùm mình vài vị trí đầu ngành có tiềm năng là được. Về sau nếu cùng một nhà rồi, anh ta phụ trách kiếm tiền, mình phụ trách ổn định hậu cần, phối hợp tuyệt vời.”
“Không thành vấn đề!” Nhan Hiểu Thần đem cất túi xách xong, cầm cái điện thoại cũ ra, suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Trình Trí Viễn hay không, cô muốn tự mình xin lỗi anh ta, nói tiếng cám ơn, nhưng mà nhìn vào thời gian đã thấy hơn 12 giờ. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thôi vậy, ngày mai gọi cũng được.
Đang muốn bỏ di động xuống, nghe được tiếng “đinh đinh” báo tin nhắn, là tin nhắn của Thẩm Hầu, nhắc nhở cô mau chóng đem SIM cũ đổi qua điện thoại mới, với lại tạo blog này nọ. Nhan Hiểu Thần ngồi ở bàn học, đổi thẻ SIM qua điện thoại mới. Ngụy Đồng sáp lại gần xem, “Di động mới Thẩm Hầu tặng à?”
“Ừ.”
“Haizz, đồ đáng giá như này, mình cũng không thể nói mấy lời khó nghe được, chỉ có thể chúc mừng cho cậu thôi, Good luck, Lady!”
Nhan Hiểu Thần vừa cẩn thận thay đổi thẻ SIM, vừa nhẹ giọng nói: “Mình nghĩ kỹ rồi, duyên phận hợp hay không hợp ở trên đời này căn bản không nằm trong tay bọn mình, mình thích Thẩm Hầu, cậu ấy cùng thích mình, đã là điều rất là may mắn rồi. Cho dù trong tương lai kết quả có thế nào, cậu ấy có thể thích mình được bao lâu, không thể muốn là được, điều duy nhất mình có thể làm lúc này là hết sức quý trọng từng giây từng phút ở bên cậu ấy.”
Dưới ánh đèn bàn, vẻ mặt của Nhan Hiểu Thần nhìn rất nghiêm túc, trên mặt còn lóe lên ánh sáng của sự tự tin, đêm nay cô chắc hẳn là rất vui sướng hạnh phúc, nhưng không biết tại sao, dù là đang nói mình rất may mắn, nhưng đuôi mày khóe mắt của cô lại mang nét u buồn, làm cho người ta cảm thấy dường như cô đang một thân một mình đứng tại ranh giới vực thẳm tối đen.
Ngụy Đồng nhịn không được rướn người khoác lên vai cô, kéo cô lại gần mình, cố ý cười thật khoa trương nói, “Mình đột nhiên có chút hiểu rõ vì sao Thẩm Hầu lại yêu cầu bài hát “ I knew you were trouble”. Bởi vì trong mắt mọi người, cậu ấy là “trouple” của cậu, và cậu cũng là “trouble” của cậu ấy!”
Ngày thứ hai, Nhan Hiểu Thần đến quán bar Lam Nguyệt tính tiền lương.
Thẩm Hầu muốn đưa cô đi nhưng bị cô từ chối, đêm qua chưa đủ mất mặt hay sao, cô cũng không muốn hôm nay hai người lại mặt dày như không có chuyện gì xảy ra mà xuất hiện. Thẩm Hầu có chút bất mãn, Nhan Hiểu Thần trấn an hắn nói rằng: “Mình chỉ là không muốn cậu đưa mình vào quán thôi, cậu giúp đưa mình tới quán, đến lúc đó cậu chờ mình ở bên ngoài.”
Lúc này Thẩm Hầu mới vừa lòng, nhưng đang ăn cơm trưa thì hắn nhận được điện thoại, có một bạn học thời phổ thông đến Thượng Hải tìm việc làm, một đám lâu la thời trung học muốn cùng nhau tụ tập, Thẩm Hầu không thể từ chối. Lần này vậy là đến phiên Thẩm Hầu xin lỗi Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Cậu đi đi!”
Năm giờ chiều, Nhan Hiểu Thần mang theo hai túi trái cây đến quán Bar Lam Nguyệt. Vào giờ này ở quán Bar rất ít người, chỉ có hai bàn có khách, nhưng trong đó một bàn là chị Từ và ông chủ đang ngồi. Dàn nhạc cũng chưa đến, ngoại trừ người pha rượu là William thì chỉ có một người bồi bàn thôi, quán Bar cực kỳ yên tĩnh.
William nhìn thấy Nhan Hiểu Thần, lập tức nhướng mày cười rộ lên. Nhan Hiểu Thần cảm thấy có lỗi, đem hai túi trái cây để tại quầy bar, “Em có mua chút trái cây, phiền anh đưa cho mọi người ăn giùm em.”
William xem xét qua túi trái cây, loại trừ nho và chuối là bình thường, trong túi còn có anh đào, việt quất là hai loại trái cây nhập khẩu, hai túi trái cây này tuyệt đối tốn không ít. Trong lòng anh ta thầm khen một tiếng, Olivia bình thường tiêu tiền rất keo kiệt, nhưng đến lúc cần thiết thì không keo kiệt chút nào, cô là người rất hiểu chuyện. Anh ta cao hứng đem túi trái cây cất vào, “Cám ơn em, buổi tối bọn anh sẽ ăn.”
Ông chủ và chị Từ đi tới, chị Từ cười nói: “Sao phải khách sáo như vậy?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Là một ít tâm ý thôi ạ, cảm ơn mọi người hai năm qua giúp đỡ em.”
Ông chủ đưa một cái phong bì cho Nhan Hiểu Thần, “Cám ơn em hai năm qua hỗ trợ quán.”
Nhan Hiểu Thần dùng hai tay tiếp nhận, “Quán Bar có hay không có em phục vụ thì không ảnh hưởng gì, nhưng nếu em không có công việc này, căn bản không có khả năng hoàn thành việc học.”
Ông chủ hơi ngạc nhiên một chút, cười nói: “Tất cả mọi việc đều đã qua rồi, về sau sẽ tốt hơn.”
Nhan Hiểu Thần cười nói, “Cảm ơn ông chủ, em phải đi rồi.”
Chị Từ tiễn Nhan Hiểu Thần đến tận cửa, chân thành nói: “Về sau nếu có thời gian thì trở về đây chơi, cho dù em đưa bạn bè tới ủng hộ hay đi một mình đến đây nói chuyện phiếm, uống rượu với bọn chị đều có thể đến bất cứ lúc nào.”
Nhan Hiểu Thần nghiêm túc trả lời, “Vâng ạ.”
Trở lại trường, ăn xong cơm chiều, Nhan Hiểu Thần lại đi một chuyến đến siêu thị, cô muốn mua trái cây cho Trình Trí Viễn. Cô nhớ rõ đêm trừ tịch đến nhà anh ta ở nhờ có nhìn qua tủ lạnh thì nhìn thấy quả anh đào và cam Mỹ, nghĩ rằng bình thường chắc anh ta thích ăn trái cây.
Nhan Hiểu Thần mang theo túi trái cây, ngồi xe buýt đến nhà của Trình Trí Viễn, mới phát hiện chung cư đô thị cao cấp không như nhà ở quê, ở quê khách có thể đến thăm chủ nhà bất cứ lúc nào, nhưng ở đây an ninh rất chặt chẽ, dĩ nhiên bảo vệ không cho cô vào, khách cần phải gọi điện thoại trước cho chủ nhà, chủ nhà xác nhận đúng thì mới cho phép khách đi lên.
Bảo vệ gọi điện thoại lên nhà Trình Trí Viễn, không có ai bắt máy, anh ta nói: “Chủ hộ không có ở nhà, cô không có hẹn trước à?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Để tôi gọi điện thoại cho anh ấy.”
Điện thoại vang lên vài tiếng, Trình Trí Viễn nhận điện thoại: “A lô?”
“Là tôi.”
Trình Trí Viễn cười nói: “Tôi biết là em, thế nào?”
“Anh có ở nhà không?”
“Vẫn ở công ty, có việc gì?”
Nhan Hiểu Thần nhìn vào đồng hồ treo tường trong phòng bảo vệ, đã nhanh đến 8 giờ tối, công việc của Trình Trí Viễn chắc chắn không được thuận lợi! Cô nói: “Tôi đang ở dưới khu nhà anh.”
Trình Trí Viễn cho là có chuyện gì xảy ra, vội nói: “Tôi lập tức quay về, em chờ một lát.”
“Không cần, không cần! Tôi muốn đến đưa anh một chút trái cây thôi, chỉ là tiện thể xem anh có nhà hay không, anh không có ở nhà cũng không sao, tôi gửi trái cây ở phòng bảo vệ, khi nào anh xong việc về nhà tiện tay thì cầm lên.”
Trình Trí Viễn trầm tĩnh lại, đùa nói: “Em mời tôi ăn trái cây? Phải làm rõ trước đã, cái này không thể tính là trả công cho tôi đâu, tôi muốn ăn tiệc lớn.”
Bởi vì thái độ của Trình Trí Viễn thoải mái, cũng không biết là mỗi lần bắt đầu nhắc tới mắc nợ tiền bạc, cô lại không một chút xấu hổ nào, ngược lại có vài phần vui vẻ. Nhan Hiểu Thần cười nói: “Tôi biết, tuyệt đối không có ý đồ quỵt nợ. Đúng rồi…Chuyện tối qua thật sự xin lỗi anh.”
“Không sao cả, em và Thẩm Hầu trở lại?”
Nhan Hiểu Thần ngượng ngùng nói: “Vâng.”
Trình Trí Viễn im lặng một thoáng, “Chúc mừng! Nhưng mà có lẽ cậu ta không thích tôi, chúng ta về sau có cần giữ khoảng cách không?”
Nhan Hiểu Thần lập tức nói: “Không cần! Không cần! Thẩm Hầu chỉ là chưa hiểu anh thôi, đối với anh có một chút hiểu lầm, chờ cậu ấy hiểu, khẳng định sẽ coi anh là bạn tốt, Thẩm Hầu là một người rất tốt để kết bạn.”
“Được rồi, mong sao điều đó mau chóng đến.”
Nhan Hiểu Thần nói: “Xế chiều tôi đã đến quán Bar Lam Nguyệt tính lương rồi, về sau không đến đó làm việc nữa, sau thứ hai thì bắt đầu công việc thực tập.”
“Tốt, tôi biết rồi. Khi nào em nhận được tháng lương đầu tiên, nhớ là phải gọi điện thoại cho tôi, tôi luôn sẳn sàng chờ đợi.”
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Được mà, nhất định nhớ rõ liên lạc với chủ nợ, bảo chủ nợ đến tận cửa để đòi.”
Trình Trí Viễn nói: “Làm việc cho tốt nhé, có gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, không được khách sáo.”
“Yes, sir!”
Nhan Hiểu Thần cười cúp điện thoại, mang túi trái cây đưa cho bảo vệ, kính nhờ bọn họ chuyển cho Trình Trí Viễn.
Nửa Thời Gian Ấm Áp Nửa Thời Gian Ấm Áp - Đồng Hoa Nửa Thời Gian Ấm Áp