Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Tiểu Lục
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2573 / 45
Cập nhật: 2015-12-09 13:50:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Tuổi Trẻ Vô Hối
uối tuần Nhan Hiểu Thần đến văn phòng của Trình Trí Viễn luyện tập tiếng Anh, cô cảm thấy có chút khẩn trương.
Trình Trí Viễn hỏi: “Buổi phỏng vấn cuối tuần này quan trọng lắm à?”
“Là công ty luôn mơ ước, đến vòng phỏng vấn cuối cùng rồi.”
“Là công ty nào?” Lần trước Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn đã trao đổi với nhau về những công ty cần xin vào.
“MG.” (1)
(1) MG Car Company Limited là một công ty sản xuất xe hơi thể thao của Anh, được thành lập vào năm 1920, tiền thân là chi nhánh con của công ty WR Morris chuyên bán lẻ và cung cấp dịch vụ kinh doanh. MG nổi tiếng với loại xe thể thao có hai ghế ngồi dạng mở (two-seats open), MG còn kinh doanh quán rượu và coupe (xe hơi thông thường có hai cửa và mái cố định). MG là tên viết tắt của Morris Garages. Sau đó MG qua nhiều lần đổi chủ. Đến đầu năm 2000, MG trở thành một phần của MG Rover Group là tập đoàn được tiếp quản và mua lại bởi một doanh nghiệp Trung Quốc, Nanjing Automobile Group, có tổng tài sản khoảng 53 triệu bảng Anh. MG sản xuất trở lại vào năm 2007 ở Trung Quốc, và sản xuất rất hạn chế ở MG Motor tại Anh.
Trình Trí Viễn khen ngợi nói: “Công ty tốt đó, khi tôi vừa tốt nghiệp đại học đã sang New York làm việc ở tổng công ty này hai năm.”
Hai mắt của Nhan Hiểu Thần lập tức lóe sáng, hâm mộ nhìn Trình Trí Viễn, “Anh có điều gì tâm đắc truyền đạt cho tôi không?”
Trình Trí Viễn lắc đầu, “Không có, nền tảng kinh nghiệm của các giám khảo không giống nhau, sở thích cũng không nắm được.”
Nhan Hiểu Thần thất vọng thở dài.
Trình Trí Viễn cười nói: “Tôi không biết người khác sẽ chọn nhân viên như thế nào, nhưng nếu là giám khảo phỏng vấn, tôi sẽ chọn em. Em chăm chỉ, thông minh, khát vọng thành công, làm việc không câu nệ, lại nắm chắc chuyên môn, sự nghiệp sẽ tiến xa.”
Nhan Hiểu Thần có chút ngượng ngùng, tự giễu nói: “Anh thật biết nhìn ra những điểm tốt của tôi, cảm ơn anh, nếu anh là giám khảo phỏng vấn thì tốt rồi.”
Trình Trí Viễn cổ vũ cô, “Em đã làm rất tốt, chỉ cần chân thật biểu hiện chính mình là được.”
Có lẽ nhờ có Trình Trí Viễn cổ vũ mà buổi phỏng vấn hôm đó Nhan Hiểu Thần cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt, đối mặt với quyết định vận mệnh trong tay quản lý MG, cô vẫn như vậy, thể hiện giống như cùng với Trình Trí Viễn trao đổi, bình tĩnh chân thành trả lời từng câu hỏi một.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, trở lại ký túc xá, Ngụy Đồng hỏi cô: “Thế nào rồi?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Mình đã cố gắng hết sức rồi, tự mình cảm thấy biểu hiện không tệ lắm, nếu có thất bại thì coi như tiếp thu thêm một lần nữa.”
Ngụy Đồng nói: “Thiến Thiến về trước cậu, mình cũng có hỏi, cậu ấy nói quyền quyết định vận mệnh của mình nằm trong tay người khác, nghĩ nhiều cũng vô ích, thà không nghĩ còn hơn.”
Nhan Hiểu Thần và Ngô Thiến Thiến cùng nhau tiến đến vòng phỏng vấn cuối cùng của MG, hai người trước giờ không bàn đến chuyện này, cho dù đi cùng một công ty phỏng vấn nhưng là đường ai nấy đi.
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Cậu ấy nói rất đúng.”
Ngụy Đồng bĩu môi, giễu cợt nói: “Đúng ở chỗ nào? Cậu ấy chính là không muốn nói sự thật, dùng mấy lời linh tinh gà chó cho có lệ thôi. Từ đầu tới cuối, cậu chưa từng nghe qua cậu ấy chuẩn bị phỏng vấn như thế nào, vậy mà cậu ấy lại dò hỏi mình cuối tuần cậu đi đâu, còn nói mỗi lần cậu trở về đều sẽ cẩn thận chỉnh sửa sơ yếu lý lịch, quả thật là đã có cao thủ có chuyên môn chỉ đạo cậu tìm việc làm.”
Ở cùng một phòng, chẳng có gì là riêng tư cả, Ngô Thiến Thiến cẩn thận để ý cô mỗi cuối tuần đi gặp Trình Trí Viễn cũng không phải chuyện lạ, Nhan Hiểu Thần cười nói: “Thiến Thiến rất lợi hại. Mình cuối tuần đi gặp một người đồng hương, anh ta rất tốt, cũng làm ngành tài chính, thấy mình vì tìm việc làm mà cả ngày ủ rũ, đúng là đã hướng dẫn mình làm sơ yếu lý lịch và phỏng vấn.”
Ngụy Đồng không phải không thừa nhận Ngô Thiến Thiến thận trọng thông minh, nhưng lại thấy cô ta quá nhỏ nhen, nhận ra đây không phải là chuyện tốt, nói: “Lầu sau nếu cậu có vứt thư xin việc và hồ sơ lý lịch thì hãy chú ý tiêu hủy đi nhé.” Nhan Hiểu Thần không hiểu nhìn Ngụy Đồng, “Mình xé xong rồi mới ném mà!”
Ngụy Đồng muốn nói lại thôi, do dự một thoáng, cuối cùng đến gần Nhan Hiểu Thần nói nhỏ, “Lần sau có vứt thứ gì quan trọng, nên xé nát đi rồi hãy bỏ, cũng đừng cho vào thùng rác phòng mình. Mấy ngày trước, mình vô tình bắt gặp Thiến Thiến đang xem mấy tờ giấy vụn, cậu ấy nhìn thấy mình lập tức lúng túng, liền lấy giấy che lại, mình cũng không muốn đến gần nhìn kỹ, có lẽ do mình suy nghĩ nhiều, nhưng mà mình cảm thấy cậu ấy đi lượm lại mấy tờ sơ yếu lý lịch của cậu.”
Nhan Hiểu Thần mặt đầy kinh ngạc, thật không dám tin.
Ngụy Đồng thở dài, “Toàn là bạn bè cùng phòng cả, cậu coi như mình suy nghĩ nhiều đi!”
Nhan Hiểu Thần gật đầu, “Mình hiểu rồi, cảm ơn cậu.”
Cuối tháng 3, Nhan Hiểu Thần và Ngô Thiến Thiến cùng lúc nhận được thư thông báo tuyển dụng của MG, đồng thời công ty còn gửi email hoan nghênh các cô trước khi tốt nghiệp đến công ty thực tập, lương mỗi tháng trừ thuế không ít hơn 5000 đồng.
Công ty cho các cô ba lần suy nghĩ để ra quyết định, Nhan Hiểu Thần và Ngô Thiến Thiến không chút do dự trước tiên đã đồng ý.
Kiểm tra sức khỏe xong thì đến công ty ký hợp đồng, hôm đó Ngô Thiến Thiến chủ động đề nghị cô đi cùng, Nhan Hiểu Thần đồng ý.
Hai người tuân theo quy định thực hiện từng bước một quá trình đăng ký vào công ty, sau khi ký tên các tư liệu cá nhân, từ cao ốc MG đi ra, Nhan Hiểu Thần cảm thấy có một cảm giác hưng phấn khác thường, Ngô Thiến Thiến cũng có cảm giác giống như vậy, cười nói với Nhan Hiểu Thần: “Cuối cùng cũng đã ký tên vào khế ước bán thân rồi, trước khi thực tập, chúng ta chọn ngày mời Ngụy Đồng đi ăn ngon một bữa đi!”
Nhan Hiểu Thần cũng đang có ý này, lập tức trả lời, “Được đó!”
Hai người trở lại ký túc xá, Ngô Thiến Thiến cất xong hợp đồng, gọi điện thoại, thay quần áo, lập tức đi ra ngoài.
Nhan Hiểu Thần ngồi trước bàn học, tự hỏi việc vui vẻ đầu tiên cô sẽ thông báo cho ai biết đây.
Lúc cô vừa nhận được thư thông báo tuyển dụng, Thẩm Hầu đã biết, ngoài hắn ra, cô không nói với bất kỳ ai, cho đến hôm nay đã ký xong hợp đồng, mọi chuyện đã thật sự được xác định, cũng là lúc cô nên thông báo cho bạn bè và gia đình.
Nhan Hiểu Thần muốn gọi điện thoại cho Trình Trí Viễn, lại sợ anh ta đang bận, suy nghĩ một lúc, đành lựa chọn nhắn tin, “Thứ hai tôi đã nhận được yêu cầu đi làm, hôm nay cũng vừa ký xong hợp đồng vào MG, thứ hai tới sẽ bắt đầu thực tập, chờ khi nào tôi nhận được tháng lương đầu tiên sẽ mời anh ăn cơm. Trong khoảng thời gian này, rất cám ơn anh!”
Rất nhanh sau đó tin nhắn của Trình Trí Viễn đã đến, “Chúc mừng em, thật sự rất vui. Tôi không khách sáo nữa, chờ ăn mừng thật lớn!”
Nhan Hiểu Thần cười nhắn tin trả lời: “Được ạ!”
Nhan Hiểu Thần nhắn tin cho mẹ: “Con đã có việc làm rồi, sức khỏe rất tốt.”
Mặc dù biết mẹ sẽ không nhắn tin trả lời, nhưng cô vẫn như trước cầm di động, ngồi ở bàn lẳng lặng chờ. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, lòng cô tràn đầy vui sướng, nhưng lại là “Thẩm Hầu” đang gọi. Cũng không thể nói là thất vọng, nói chung thì nhận được điện thoại của Thẩm Hầu, cô cũng rất vui, nhưng mà hai loại vui sướng này không giống nhau.
Nhan Hiểu Thần nhấn phim ‘call’, “A lô?”
“Là mình! Vừa đụng mặt với Ngô Thiến Thiến trước cổng trường, cậu về rồi à? Mọi việc thuận lợi chứ?”
“Rất thuận lợi.”
“Chúc mừng, chúc mừng! Cậu đang ở đâu?”
“Ký túc xá.”
“Đây là lần đầu tiên cậu ký hợp đồng đi làm, coi như công bằng với công sức bỏ ra, có muốn tối nay đi ăn mừng không?
Nhan Hiểu Thần buồn bực nói: “Mình rất muốn, nhưng tối nay phải đi làm thêm ở quán Bar rồi.”
“Cậu định sau này vẫn làm việc tại quán Bar à? Xin nghỉ một ngày không được sao?”
“Thứ hai tới là bắt đầu đi làm rồi, mình muốn làm cho xong mấy ngày cuối này, cũng định cảm ơn ông chủ cho mình công việc mấy năm nay.”
“Cậu muốn đi thực tập, chắc sẽ xin nghỉ làm ở quán Bar?”
“Mình định tối nay nói với ông chủ luôn.”
Thẩm Hầu không nói linh tinh nữa, lưu loát dứt khoát nói: “Tốt rồi, vậy nhe, mình cúp máy đây.”
“Ừ!” Nhan Hiểu Thần có chút không muốn cúp điện thoại.
Buổi tối, Nhan Hiểu Thần đi đến quán Bar làm việc, nhìn thấy Apple và Yoyo đang rất vui vẻ mà bận rộn, phòng tạp vật dùng để thay đồ chất đầy hoa tươi cùng bong bóng, hôm nay chắc không được yên ổn rồi.
Nhan Hiểu Thần vừa trốn phía sau tủ thay quần áo, vừa hỏi: “Hôm nay có sinh nhật của khách à? Muốn em giúp gì không?”
Apple cùng Yoyo đều không để ý đến Nhan Hiểu Thần, Mary nói: “Screaming Eagle gọi điện thoại cho Yoyo, nhờ em ấy hổ trợ chuẩn bị một ít hoa tươi và bong bóng, anh ta cùng vài người bạn muốn đến uống rượu.”
Apple sợ Nhan Hiểu Thần không biết Screaming Eagle là ai, khoe khoang nói: “Vị khách Screaming Eagle 1992 của Yoyo là khách hàng đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng của quán Bar Lam Nguyệt, vị khách Heidsieck 1907 của cô chỉ đứng thứ hai thôi đấy.”
Nhan Hiểu Thần nói: “Tôi có nghe các cô nhắc tới Screaming Eagle rồi, nhưng chưa có cơ hội nhìn thấy người thật, chỉ biết anh ta là khách quen của Yoyo, có quan hệ rất tốt đối với cô ấy.”
Apple hí hửng nói: “Screaming Eagle vừa đẹp trai vừa vui tính, so với người khó dò tâm ý như Heidsieck tuyệt đối tốt hơn nhiều! Đoán chắc tối nay tiền boa cộng với chiết khấu thưởng của Yoyo sẽ bằng với một tháng tiền lương của chúng ta.”
Nhan Hiểu Thần cười nịnh hót nói, “Dáng vẻ của Yoyo so với ngôi sao điện ảnh rất đẹp mắt, kiếm được nhiều tiền hơn chúng ta là chuyện bình thường.”
Apple không ngờ Nhan Hiểu Thần chẳng có chút ghen tị nào, không biết nên nói cái gì tiếp nữa, sắc mặt của Yoyo dịu đi vài phần, nói với Nhan Hiểu Thần một cách không được tự nhiên: “Đợi lát nữa nếu Screaming Eagle mời bạn bè đến đông, tôi sẽ không nhiều lời, nhưng nếu cô giúp tôi tiếp đãi họ, tiền công sẽ không bạc đãi cô đâu.”
“Được thôi!” Nhan Hiểu Thần thay xong đồ làm việc, đi ra khỏi phòng tạp vật.
Bình thường ông chủ không có mặt tại quán, đều là chị Từ trông coi, Nhan Hiểu Thần đem chuyện muốn xin nghỉ việc nói cho chị Từ. Chị Từ biết Nhan Hiểu Thần năm nay tốt nghiệp, đã sớm chuẩn bị tâm lý, nên chỉ quan tâm hỏi han về công việc mới ra sao, làm ở công ty nào. Nhan Hiểu Thần cảm thấy không có gì phải giấu diếm cả, nói cho chị Từ biết, chủ yếu để chị vui. Chị Từ thật tâm chúc mừng Nhan Hiểu Thần, nói rằng: “Vừa đúng lúc mấy ngày nay có người đến tìm việc, quán Bar cũng không phải thiếu người, chiều mai em đến đây, kết toán luôn tiền lương là được.”
Nhan Hiểu Thần không nghĩ là thuận lợi như vậy, cảm ơn chị Từ, sau đó tiếp tục công việc.
Chị Từ âm thầm quan sát Nhan Hiểu Thần, nhận thấy cô vẫn như trước, không nói nhiều, vẫn chăm chỉ làm việc, không một chút nào tỏ ra sắp nghỉ việc mà giở trò trộm cắp hay gian dối điều gì, trong lòng chị thầm khen một tiếng.
Chị Từ nói với William chuyện Nhan Hiểu Thần muốn xin nghỉ, bảo anh ta gọi điện thoại cho người mới tối mai đi làm, William là kẻ to mồm, chỉ một lát sau, chuyện Nhan Hiểu Thần tìm được việc làm lương cao, sắp rời khỏi Lam Nguyệt truyền khắp quán Bar. Hai chị lớn tuổi hơn Nhan Hiểu Thần là Mary và April đã quen cảnh đồng nghiệp làm chung người vào người ra, buồn có vui có, cho nên tâm trạng rất bình thản, cười nói chúc mừng với cô. Trong khi hai kẻ bằng tuổi là Apple và Yoyo thì trong lòng không được thoải mái cho lắm, rõ ràng không cảm thấy Nhan Hiểu Thần giỏi hơn mình, chỉ nhận thấy rằng Nhan Hiểu Thần như “cá chép vượt long môn” ngược lại là cướp đi cơ hội thể hiện của bọn họ.
Đối với loại con gái xét nét hay so bì ghen tỵ, Nhan Hiểu Thần không ưa gì, nhưng có thể thông cảm, cô xem như không biết, nên làm cái gì thì làm cái đó, chẳng thèm quan tâm đến. Yoyo và Apple nhìn thấy thái độ của Nhan Hiểu Thần lại cảm thấy cô thắng thế thì kinh thường ngạo mạn, trong lòng không được thoải mái, chỉ có thể hy vọng vào Screaming Eagle, sẽ giúp họ vui vẻ, quên đi chuyện bực bội hiện giờ.
Hôm nay không phải cuối tuần, khách quen ở quán Bar không nhiều, Yoyo và Apple khá rảnh rỗi, liên tục nhìn ra ngoài cửa mong đợi, nhưng Screaming Ealge còn chưa đến, hơn chín giờ ngược lại là Trình Trí Viễn bước vào.
Yoyo tỏ ra không vui, William lại rất hưng phấn, nói nhỏ: “Đêm nay vô cùng đặc sắc nha, song hùng tranh bá.” Nhan Hiểu Thần bưng rượu ra cho Trình Trí Viễn, Trình Trí Viễn đưa cho cô một túi quà: “Chúc mừng em!” Nhan Hiểu Thần kinh ngạc một lúc, nói: “Lời chúc mừng của anh tất cả tôi sẽ nhận, nhưng quà thì không cần đâu ạ, chỉ là tìm được việc làm thôi mà.”
Trình Trí Viễn cười nói: “Em cứ mở ra xem đã, rồi quyết định không nhận cũng chẳng muộn.”
Nhan Hiểu Thần mở quà, là một túi kẹo hoa quả đầy màu sắc, rực rỡ như cầu vồng, trông rất đẹp mắt. Tuy hiện nay giá cả tăng cao, nhưng một túi kẹo hoa quả như thế này khẳng định không quá 30 đồng. Trình Trí Viễn nói: “Tìm được một công việc như ý hiển nhiên là chuyện tốt, hãy cùng bạn bè chia sẻ điều ngọt ngào này nhé!” Anh ta lấy ra một viên kẹo, bỏ đi lớp bọc nilon, cho vào miệng, làm một bên má hơi phồng lên, cười híp mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, trong phút chốc anh ta dường như trẻ ra mười tuổi.
Nhan Hiểu Thần bị tinh thần thoải mái hoạt bát của anh ta ảnh hưởng, cũng chọn một viên kẹo cho vào miệng, “Cảm ơn anh.” Cô cầm túi kẹo, đem chia cho William và mọi người dùng, một lát sau, mỗi người trừ Yoyo và Apple, miệng đều ngậm một viên kẹo. Có lẽ do thời thơ ấu, mỗi người đều có ký ức về hương vị ngọt ngào của kẹo, khi nếm qua cảm giác trong khoang miệng tràn ngập hương vị thân quen, khiến ai nấy đều nhịn không được mà khẽ mỉm cười.
Nhan Hiểu Thần có chút hoảng hốt, cô không nhớ rõ mình đã bao lâu rồi không ăn kẹo nhân trái cây. Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn rất thích đồ ngọt, vì một thỏi chocolate cô đã phải nài nỉ ba rất lâu, nhưng từ khi ông ra đi, cô đã không còn ăn nữa, thật ra căn bản cô đã quên trên thế giới còn có thứ ngọt ngào này.
Nhan Hiểu Thần mang đến một cốc rượu Gin (2) đá, đưa cho Trình Trí Viễn.
(2) Rượu Gin là một loại rượu mạnh có nguồn gốc chủ yếu từ quả cây bách xù – Juniper Berry, nó là một trong những loại rượu phổ biến, có phạm vi phân bố rộng rãi nhất trong các loại rượu mạnh. Rượu Gin có các sản phẩm với nguồn gốc khác nhau, kiểu dáng và hương vị đa dạng, tất cả đều sử dụng cây bách xù làm thành phần chính.
Trình Trí Viễn nói: “Tôi không nhớ là mình có gọi loại rượu này.”
Nhan Hiểu Thần nói: “Tôi mời anh.”
Trình Trí Viễn nhướng mày cười, cầm ly rượu lên, “Cảm ơn em!”
Đột nhiên, Apple kích động gọi lớn: “Yoyo, anh ta đến! Screaming Eagle đến!”
Trong quán Bar đang rất yên tĩnh, khách uống rượu thì ít, chỉ có âm nhạc êm dịu nhẹ nhàng, tiếng gọi hưng phấn của Apple không chỉ khiến Yoyo lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa, mà còn làm cho khách trong quán đều ngước lên nhìn ngó xung quanh. Apple ngượng ngùng nhìn chị Từ cười trừ, chị Từ nhận thấy không có vị khách nào không hài lòng một nữ nhân viên quá lỗ mãng xúc động, nên cũng không trách cứ gì Apple, chỉ nhìn chòng chọc vào cô cảnh cáo, phất phất tay, ra ý cô nhanh chóng đi làm việc.
Cửa quán Bar đẩy ra, một đám thanh niên xuất hiện giống như cơn đại hồng thủy ồ ạt tràn vào, làm cho cả quán bar trong nháy mắt ồn ào nhốn nháo.
Ngụy Đồng, Ngô Thiến Thiến… Mỗi một người đều rất quen thuộc, nhưng trong đó có một người rất nổi bật, khiến Nhan Hiểu Thần giật mình vì dáng vẻ của quá thân quen của hắn — Thẩm Hầu. Nhan Hiểu Thần không thể tin được đứng thẳng người lên, yên lặng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn: tại sao cậu lại đến đây?
Thẩm Hầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô tỏ ra hài lòng, đắc ý nhìn cô cười cười, làm như mình là kẻ không biết gì cùng Yoyo nói chuyện, Yoyo rất vui vẻ vừa cười vừa nói, dẫn đám bọn họ đến một chỗ đã chuẩn bị thật tốt từ trước, trên bàn đặt đầy hoa tươi, ghế dựa bên cạnh buộc mấy quả bong bóng, nhìn qua cực kỳ vui vẻ náo nhiệt. Apple bưng rượu đi ngang qua Nhan Hiểu Thần, dùng khuỷu tay huých cô một cái, “Có phải hơn hẳn Heidsieck của cô không?”
Nhan Hiểu Thần ngây ngốc nhìn Apple, Thẩm Hầu chính là Screaming Eagle 1992 mà các cô hay lải nhải sao? Lần đầu tiên Apple nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Hiểu Thần như vậy, đang muốn châm chọc cô thêm vài câu, nhưng lại thấy Thẩm Hầu đang đi về hướng của mình, cô ta lập tức quay ra nhìn Thẩm Hầu tươi cười tiếp đón. Nhưng mà Thẩm Hầu căn bản không chú ý đến Apple, hắn đi qua cô ta, trực tiếp hướng đến trước mặt Nhan Hiểu Thần, nắm lấy tay, kéo cô đến giữa đám đông.
Mary vừa đúng lúc mở chai rượu sâm banh, “Phanh” một tiếng, đám thanh niên giơ cao ly rượu reo hò hoan hô, “Chúc mừng Nhan Hiểu Thần, Ngô Thiến Thiến, bán thân với giá cao!” (chỗ này chắc ý là tìm được việc làm có lương cao ^.^)
Nhan Hiểu Thần vẫn còn cảm thấy choáng váng, cử động giống như cái máy, bắt chước mọi người cầm ly rượu lên uống, cùng với Ngô Thiến Thiến không ngừng nói: “Cám ơn, cám ơn!”
Những người khác không nhận ra điểm khác thường của cô, Thẩm Hầu ngược lại đã phát hiện, hắn cười cầm lấy ly rượu trong tay cô, “Rượu này trên chai ghi độ hơi cao, cậu đừng uống nhiều say đó.” Hắn đưa cho cô một ly Sprite, nhấn mạnh từng chữ nói: “Cậu lần này là ngạc nhiên hay vui vẻ đây?”
Nhan Hiểu Thần nhìn đến Yoyo và Apple đang mang vẻ mặt đầy kinh ngạc, khó hiểu nhìn cô, cô cảm thấy có gì đó không đúng, nói với Thẩm Hầu: “Mình còn phải làm việc, các cậu chơi đi, mình phải đi rồi.”
Thẩm Hầu giữ chặt cô, “Đã hết giờ làm rồi, biết trước gặp người cứng nhắc như cậu, mình đã canh thời gian để đến.” Nhan Hiểu Thần nhìn về phía đồng hồ treo tường, vừa mới qua 10 giờ rưỡi, thật đúng là đã hết giờ làm. Thẩm Hầu ấn Nhan Hiểu Thần ngồi xuống, chỉ vào cái ly của cô, cười nói với Yoyo và Apple, “Phiền các cô cho thêm một ít Sprite.”
Ánh mắt Yoyo và Apple nhìn cô như muốn phanh thây xẻ thịt, tên Thẩm Hầu này tuyệt đối là cố tình làm vậy! Nhan Hiểu Thần quả thật muốn lấy cái bao thật to đem hắn quăng vào đó, đỡ phải nhìn thấy hắn gây ra mấy chuyện thị phi mất mặt.
Thẩm Hầu đi đến dàn nhạc bên cạnh, cùng với mấy thành viên trong ban nhạc kề vai sát cánh nói mấy câu, April cầm lấy micro, cười nói với cả quán: “Tối hôm nay, có người bạn yêu cầu tôi hát một bài giai điệu hơi nhanh một chút, hy vọng mọi người chịu khó nghe, nhưng nếu thật sự không chịu được thì có thể lên đây kéo tôi xuống!”
Không ai có thể cự tuyệt một mỹ nhân lịch sự như vậy cả, mọi người vỗ tay nhiệt liệt biểu hiện sự đồng ý.
Once upon a time
A few mistakes ago
I was in your sights
You got me alone
You found me You found me You found me
I guess you didn’ t care
And I guess I liked that
And when I fell hard
You took a step back
Without me without me without me
And he’ s long gone when he’ s next to me
And I realize the blame is on me
Cause I knew you were trouble when you walked in (3)
… …
(3) Bài hát “I knew you were trouple” do Taylor Swift biểu diễn
(Thường mấy bài hát tiếng anh dịch ra rất khó hiểu, các bạn thông cảm mình chỉ nói đại ý của bài hát thôi, “I knew you were trouble” tạm dịch là “Anh là nỗi phiền muộn của tôi.”)
Hoạt động hàng ngày của Nhan Hiểu Thần chính là học tập và đi làm thêm, nên không có thời gian chú ý đến mấy bài hát nước ngoài đang thịnh hành, nhưng mà bài hát “I knew you were trouble” cô đã từng nghe Lưu Hân Huy hát đi hát lại mấy lần, cô còn nhớ rõ Lưu Hân Huy nói: “Chỉ cần cậu thật lòng yêu một người, thì người đó sẽ trở thành nỗi phiền muộn của cậu, nếu nói ra tiếng Trung Quốc của chúng ta, chính là kiếp số cả đời!”
Nhan Hiểu Thần không biết Thẩm Hầu muốn nói cái gì, vẫn nghĩ chắc là hắn trùng hợp chọn đại một bài hát đang thịnh hành, cô vừa nghe vừa suy nghĩ miên man.
Tiếng hát vẫn còn đang văng vẳng thì Yoyo đi tới nói với Nhan Hiểu Thần: “Heidsieck muốn về rồi, cô không định đi thu rượu lại sao, nếu không tôi làm giùm cho.” Trình Trí Viễn mua một chai rượu ký gửi, mỗi lần uống xong, Nhan Hiểu Thần đều sẽ đi giúp anh ta niêm phong, gửi lại.
Thẩm Hầu nghe đến cái tên Heidsieck hiển nhiên là rất nhạy cảm, vốn đang cùng mấy đứa bạn nói chuyện, lập tức ngước nhìn về phía Nhan Hiểu Thần. Nhan Hiểu Thần đứng lên, “Tôi đi!”
Thẩm Hầu duỗi chân ra, chặn đường cô, “Này, cậu đã hết giờ làm rồi.”
Nhan Hiểu Thần xin lỗi nói: “Anh ta không phải là khách hàng bình thường, mình sẽ quay lại ngay.” Cô nói xong, vượt qua chân hắn, rời khỏi.
Trình Trí Viễn nhìn thấy Nhan Hiểu Thần bước nhanh chạy tới, cười nói: “Em cứ vui chơi với các bạn đi; các bồi bàn khác có thể phục vụ tôi mà, chẳng lẽ về sau em không đi làm, tôi sẽ không đến đây uống rượu nữa?”
Nhan Hiểu Thần vừa niêm phong bình rượu, vừa nói: “Sau này là chuyện của sau này, dù sao hôm nay tôi vẫn còn đang làm, phục vụ anh chính là việc của tôi.”
“Vậy thì cám ơn em.” Trình Trí Viễn mặc áo khoác vào, đang muốn đi thì “bộp” một tiếng, có cái túi gì đó bay tới. Trình Trí Viễn theo bản năng dùng tay cản lại, thứ đó rớt ngay trên bàn, đồ trong túi văng tung tóe, rơi đầy mặt đất, chính là túi kẹo mà Trình Trí Viễn đã tặng cho Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần nhớ rất rõ ràng, cô đã đem túi kẹo hoa quả bỏ vào ngăn chứa đồ trong phòng tạp vật, định là hết giờ làm sẽ mang về ký túc xá, nhưng làm thế nào mà nó lại vào tay của Thẩm Hầu? Nhìn thấy thái độ vui sướng xem chuyện vui của Yoyo và Apple cô lập tức hiểu ra ngay, các cô lại giở trò. Tuy rằng Thẩm Hầu xử sự có chút bá đạo, nhưng tuyệt đối không phải loại làm bừa, không biết Yoyo và Apple đã nói bậy bạ gì mà làm cho hắn tức giận đến như vậy.
Thẩm Hầu mặt mày hầm hầm đi đến bên cạnh Nhan Hiểu Thần, nói với Trình Trí Viễn: “Thì ra anh chính là khách quen đã ‘chiếu cố’ Hiểu Thần, xem ra đêm nay tôi phải ‘chiếu cố’ anh tốt một chút!”
Hắn tiện tay lấy bình rượu đang ở trong tay của Nhan Hiểu Thần, nhào tới muốn đánh Trình Trí Viễn, Nhan Hiểu Thần vội vàng giữ chặt cánh tay hắn lại, nhưng cô là con gái làm sao giữ được người cao to lực lưỡng như Thẩm Hầu? Hắn hất tay cô ra, giơ bình rượu lên hướng theo Trình Trí Viễn mà nện xuống, Trình Trí Viễn vội vàng né tránh, khó khăn lắm mới tránh được công kích của Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần không thể không hét lên, “Thẩm Hầu! Dừng tay!”
May mắn đúng lúc này, William cùng mấy tay trống trong ban nhạc chạy tới, bọn họ rất có kinh nghiệm, ngăn cản được Thẩm Hầu, Thẩm Hầu không chịu bỏ qua càng muốn nhào tới, William dùng giọng nhẹ nhàng khuyên hắn: “Cậu thì không sợ gây ra chuyện lớn, nhưng nếu kinh động đến cảnh sát thì đối với Olivia không tốt cho lắm! Chẳng phải Olivia vừa tìm được một công ty rất tốt đó sao?”
Thẩm Hầu rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, không động thủ nữa, nhưng vẫn như trước tức giận trừng mắt nhìn Trình Trí Viễn: “Lão cáo già! Tôi cảnh cáo anh, đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền bẩn thỉu đó mà làm bậy! Anh còn có ý định bén mảng Nhan Hiểu Thần, xem tôi có đánh anh tàn phế hay không!”
Trình Trí Viễn căn bản không để ý tới Thẩm Hầu, tỏ ra vô cùng bình tĩnh, anh ta tác phong nhanh nhẹn, rất lễ phép nhìn William bọn họ gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ, rồi nhìn Nhan Hiểu Thần nói: “Tôi đi trước.”
Nhan Hiểu Thần hết sức xin lỗi, “Thực sự xin lỗi anh.”
“Không sao cả!” Trình Trí Viễn nhặt từ trên bàn hai viên kẹo rơi ra từ trong túi, đi đến gần Nhan Hiểu Thần, một viên cầm trong tay, một viên đưa cho cô, “Khi nào về thì điện thoại cho tôi, chúng ta tìm một nhà hàng thật tốt để ăn cơm,”
Nhan Hiểu Thần theo bản năng nhận lấy viên kẹo, trả lời: “Được ạ.”
Thẩm Hầu lại bị chọc giận, lớn tiếng nói: “Nhan Hiểu Thần, về sau không cho cậu gặp hắn nữa!”
Nhan Hiểu Thần bất đắc dĩ nhìn Thẩm Hầu, giải thích: “Cậu hiểu lầm rồi, bọn mình là đồng hương, chỉ là bạn bè tốt bình thường thôi.”
Thẩm Hầu bá đạo nói: “Mình mặc kệ hắn là cái gì của cậu, không cho gặp là không cho gặp! Có nghe hay không?”
Nhan Hiểu Thần trong lòng không đồng ý với lời nói của Thẩm Hầu, nhưng cũng chẳng muốn cãi lại hắn, chỉ có thể không lên tiếng.
Trình Trí Viễn phong thái bình thản, đứng ngay bên cạnh Nhan Hiểu Thần, mỉm cười, từ tốn nói với Thẩm Hầu, “Tôi nhớ không lầm thì cậu chỉ là bạn học của Nhan Hiểu Thần thôi! Có tư cách gì can thiệp chuyện kết bạn của em ấy?”
Thẩm Hầu bị Trình Trí Viễn công kích liên tiếp, cơn giận lên đến cực điểm, nhưng ngược lại hết sức bình tĩnh. Hắn không nói một lời, trực tiếp lao tới, Nhan Hiểu Thần cho rằng hắn lại muốn động thủ, vội vàng dang hai cánh tay ra, chắn trước mặt Trình Trí Viễn, không ngờ Thẩm Hầu lại nắm lấy cô, lôi mạnh vào ngực hắn, gắt gao ôm lấy cô. Nhan Hiểu Thần không biết làm sao nhìn Thẩm Hầu, không rõ hắn muốn cái gì.
Nháy mắt sau đó, không đợi cô kịp phản ứng, Thẩm Hầu đột nhiên cúi đầu, hung hăng hôn cô, Nhan Hiểu Thần cảm thấy đau, vùng vằng muốn đẩy hắn ra, nhưng ánh mắt của Thẩm Hầu nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt ấy có vẻ như rất bình tĩnh nhưng ẩn chứa điều gì đó, bàn tay hắn ôm cô hơi run rẩy, dường như sợ hãi cô cự tuyệt, cái này đích thị là cưỡng hôn, nhưng biểu hiện của hắn không có vẻ gì là bình tĩnh tự tin.
Nhan Hiểu Thần không còn giãy dụa nữa, mềm mại tựa vào khuỷu tay của Thẩm Hầu, nhắm hai mắt lại, tuy rằng nụ hôn này thời gian đến không đúng, hoàn cảnh cũng không đúng, nhưng quan trọng không phải là thời gian hay hoàn cảnh, mà là ai đã hôn cô. Thân thể hai người kề sát, những cử chỉ rất nhỏ của Nhan Hiểu Thần, Thẩm Hầu đều cảm nhận được.
Tâm trạng tuổi trẻ kích động, sẳn sàng ôm trọn cả thế giới, nhưng khi đối mặt với tình yêu, lúc thì tự tin quá mức, lúc thì mất đi tự tin. Một khắc trước, hắn vì quá xúc động đã chọn cách trực tiếp nhất để chứng minh, nên mới làm vậy, nhưng sau đó lại sợ cô sẽ chán ghét mình. Giờ phút này, lòng hắn rốt cuộc đã bình tĩnh lại, cử chỉ cũng dần dần trở nên dịu dàng, tràn ngập yêu thương, trong lúc môi lưỡi quấn quýt, cô là dòng nước ngọt ngào, mềm mại dành riêng cho hắn, khiến cho hắn quên mất chính mình đang ở đâu, hết thảy cả thế giới đều ở bên cô.
Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Hầu hơi thở dồn dập mới buông Nhan Hiểu Thần ra. Nhan Hiểu Thần cũng không biết là ngượng ngùng hay xấu hổ, giấu mặt trên vai Thẩm Hầu, giống như con đà điểu giấu mặt của nó đi vậy, giả vờ như người khác không thấy mình.
Lúc Thẩm Hầu xông đến cưỡng hôn Nhan Hiểu Thần đã hận không thể để cả thế giới nhìn thấy, muốn tỏ rõ quyền sở hữu, nhưng lúc này, hắn lại hận không thể cho mọi người biến mất, người yêu của hắn xấu hổ chỉ một mình hắn được thấy mà thôi. Hắn giơ tay ra, ôm lấy đầu cô, che kín hết gương mặt của cô.
Mọi người trong quán Bar im lặng nhìn họ, mặc dù có người hứng thú xem xét, có người khinh thường, nhưng hiển nhiên ai cũng cảm thấy đã được xem trò vui, William còn nhướng nhướng mày nhìn Thẩm Hầu đưa hai ngón tay cái ra, tỏ ý khen: Làm rất tốt!
Thẩm Hầu nhìn về phía Trình Trí Viễn, Trình Trí Viễn thần sắc vô cùng bình tĩnh, nhìn kỹ đánh giá Thẩm Hầu. Thẩm Hầu nhướng nhướng mày, nhép miệng không tiếng hỏi: Tôi có tư cách chứ?
Trình Trí Viễn cười nhẹ, chậm rãi bóc giấy gói kẹo ra, bỏ vào miệng, ngậm kẹo hoa quả, cười tươi nhìn Thẩm Hầu, không coi thị uy của hắn ra gì.
Thẩm Hầu lần này ngược lại không tức giận, chỉ là nhếch mép khinh thường, một tay ôm eo Nhan Hiểu Thần, một tay che chở cô, muốn rời khỏi, đi được vài bước thì cảm thấy không tự nhiên cho lắm, hắn cứ như vậy bế thốc cô lên. Trong tiếng kêu “A” kinh ngạc của Nhan Hiểu Thần, hắn sải bước rời khỏi quán Bar.
Nửa Thời Gian Ấm Áp Nửa Thời Gian Ấm Áp - Đồng Hoa Nửa Thời Gian Ấm Áp