This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Tiểu Lục
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2573 / 45
Cập nhật: 2015-12-09 13:50:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Giữa Ấm Và Lạnh
ợi khoảng 30 phút, Trình Trí Viễn rất nhanh đã đến.
Nhìn thấy chiếc Mercedes Benz màu đen quen thuộc Nhan Hiểu Thần nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc lễ trừ tịch đêm nay không phải đói khổ lạnh lẽo, lưu lạc đầu đường xó chợ của Thượng Hải nữa rồi.
Tài xế giúp Nhan Hiểu Thần mang hành lý ra sau xe, cô lên xe. Trình Trí Viễn nhìn thấy bộ dạng của Nhan Hiểu Thần, lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì, “Em bị cướp à?”
“Không phải cướp, mà là trộm. Tôi không biết ai làm.”
Trình Trí Viễn cầm lấy ba lô, cẩn thận xem qua xem lại một chút, cảm thấy may mắn nói: “Của đi thay người, người không có việc gì là tốt rồi, lần sau khi đến mấy chỗ này, em nên tìm người đi cùng.”
Nhan Hiểu Thần nói: “Kỳ thật tiền mặt không mất bao nhiêu, chỉ có thẻ ngân hàng là mất, hiện tại tiền để mua một gói mì ăn liền cũng không đủ, anh…anh có thể cho tôi mượn một ít hay không?” Mặc dù đối với Trình Trí Viễn một ít tiền không là gì, nhưng mượn như vậy quả thật không tốt cho lắm.
“Đương nhiên có thể.”
“Còn chuyện này…cũng muốn làm phiền anh…” Nhan Hiểu Thần chần chừ không biết nên nói thế nào, nhưng cái bụng của cô thì không chờ được nữa, kêu lên ục ục…
Trình Trí Viễn hỏi: “Em chưa ăn cơm trưa à?”
Nhan Hiểu Thần đỏ mặt nói: “Cả ngày hôm qua chưa ăn gì, hôm nay chỉ ăn được chút bánh mì, trên xe của anh có đồ ăn không?”
Trình Trí Viễn nhìn ngó xung quanh xe, “Không có rồi! Ông Lý, gần đây có nhà hàng nào không?”
Lý tài xế nói: “Hôm nay là trừ tịch, các nhà hàng còn bán không nhiều, hơn nữa giờ này đã quá giờ cơm trưa, mà cũng chưa đến giờ cơm chiều, chẳng có gì ăn đâu.”
Nhan Hiểu Thần vội nói: “Phiền quá ạ, tùy tiện mua chút bánh mì hay bánh quy cũng được.”
Lý tài xế nói: “Ngày 30 tết, tiệm bánh mì hay bánh ngọt đều không mở cửa!”
Trình Trí Viễn đề nghị với Nhan Hiểu Thần: “Chi bằng đến nhà tôi!”
Đã phiền người ta tiếp đón, lại phiền người ta cho mượn tiền, khách khí thì không phải, Nhan Hiểu Thần không suy nghĩ gì thêm, thoải mái nói: “Được ạ!”
Nơi ở của Trình Trí Viễn nằm trong một khu chung cư cao cấp, là căn hộ đôi, tuy diện tích không lớn lắm nhưng trang trí rất trang nhã, sang trọng. Hình như do bên trong có hơi ấm nên căn phòng nhìn qua rất ấm áp, không thể cảm nhận đang là mùa đông. Nhan Hiểu Thần do sống trong điều kiện bình thường đã quen nên thấy đây là nơi quá tốt, vừa bước vào đã có chút rụt rè, Trình Trí Viễn dẫn cô đến phòng vệ sinh xong liền rời khỏi. Không có anh ta bên cạnh, chút rụt rè của Nhan Hiểu Thần liền biến mất. Cô đến bồn rửa tay nhìn vào gương, mới phát hiện bộ dáng của cô quá xơ xác, khó trách Trình Trí Viễn nhìn qua liền nói rằng cô bị cướp. Nhan Hiểu Thần rửa mặt, chải đầu, buộc chặt tóc đuôi ngựa một lần nữa, rốt cuộc không còn giống “Người bị hại” nữa rồi.
Trình Trí Viễn vội vàng đi vào gian bếp, bật lửa hai bếp lên: lửa cháy, một bếp đang nấu hoành thánh, một bếp đang nấu súp, bên trong có tôm khô màu hồng, vài sợi mì vàng óng, hành lá màu xanh, rong biển màu đen. Một lúc sau hoành thánh sôi, anh ta thêm vào đó nước tương, giấm, dầu mè.
Khi Nhan Hiểu Thần đi ra từ phòng vệ sinh thì Trình Trí Viễn đã làm xong hoành thánh, anh ta dùng một cái tô lớn màu lam trang trí theo phong cách Nhật Bản, mang hoành thánh đến bàn, “Có thể ăn rồi.”
Nhan Hiểu Thần vốn tưởng rằng sẽ thấy vài miếng bánh mì, không nghĩ sẽ thấy một tô hoành thánh đầy đủ hương sắc như vậy, cô muốn nói nhưng không thể nói, chỉ cắm đầu ăn, khoảng lưng lửng dạ mới quay ra nói với Trình Trí Viễn: “Anh thật lợi hại! Trong khoảng thời gian ngắn mà nấu ra được hoành thánh rau cải (1) ngon như thế này!”
(1) là hoành thánh có nhân là thịt trộn với rau cải
“Hoành thánh đông lạnh, khoảng 10 phút chắc chắn là nấu xong!”
“Hoành thánh này ngon thật, anh mua ở đâu vậy?”
“Là tôi nhờ bà dì của tôi gói, để tủ đông, nếu buổi tối có đói bụng, rất nhanh sẽ có đồ ăn lót dạ, gia vị cũng chính bà ấy làm, cho nên tô hoành thánh này tôi chẳng góp tí công sức nào, chắc chỉ góp chút tiền.”
Nhan Hiểu Thần cầm nắm tay, cười híp mắt nói: “Có tiền thật tốt! Tôi muốn cố gắng kiếm tiền, về sau chất đầy trong tủ lạnh lúc nào cũng có thể tự nấu món hoành thánh rau cải mà ăn!”
Trình Trí Viễn cười nói, “Nếu đó là nguyện vọng của em, nhất định em sẽ làm được!”
Đợi đến lúc Nhan Hiểu Thần ăn no, Trình Trí Viễn thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp.
Nhan Hiểu Thần đề nghị: “Anh mời tôi ăn hoành thánh, để tôi rửa bát nhé?”
“Không cần đâu, dùng máy rửa bát là được rồi, em vào phòng khách ngồi một lát, tôi xong ngay đây.”
Nhan Hiểu Thần trước giờ chưa thấy qua máy rửa bát lớn, biết là không giúp được gì, ở lại càng rối thêm, nên cô ngoan ngoãn đi ra phòng khách.
Nguy cơ bị ở ngoài đường đã được giải quyết, ăn uống cũng đã no đủ, Nhan Hiểu Thần bắt đầu suy tư không biết bước tiếp theo nên làm gì bây giờ. Hôm nay chắc chắn là không kịp về nhà, mà ngày mai mua vé cũng không phải dễ. Ngày hôm sau thì chắc mua được, muốn về nhà luôn, hoàn toàn có thể, nhưng về nhà không phải là trở về căn phòng thân quen, mà là trở về bên tình cảm ấm áp của gia đình.
Sẽ có người mong đợi cô về hay sao?
Nhan Hiểu Thần lấy điện thoại ra, không có bất kỳ tin nhắn hay điện thoại nào của mẹ.
Cô ngẫm nghĩ gửi cho mẹ tin nhắn: “Con vẫn ổn, đã định hôm nay về nhưng vé xe không mua được, không về được hôm nay rồi, mai con sẽ đi mua vé.”
Nhấn nút gửi đi, nhìn tin nhắn gửi thành công xong cô buông điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trình Trí Viễn đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cô.
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Anh dọn xong rồi à?”
“Ừ.” Trình Trí Viễn đi tới, ngồi một bên khác của ghế sô pha, “Em gửi tin nhắn cho mẹ à?”
“Sao anh biết?”
“Đêm trừ tịch em không về nhà, chắc chắn là muốn cho người nhà biết tin tức. Lúc ở bến xe em đã xảy ra chuyện nhưng chưa dám báo, lúc này mọi chuyện đã được giải quyết, nhất định sẽ báo bình an, để bà ấy không phải lo lắng.”
Chuyện nhà mình chỉ có mình biết, Nhan Hiểu Thần chua xót cười cười, hỏi: “Sao tết anh không về nhà?”
“Công ty có chút việc trì hoãn. Đúng rồi, mai tôi định sẽ về nhà, em về cùng tôi nhé!”
“Việc này…” Nhan Hiểu Thần do dự.
“Tài xế dù sao cũng muốn đưa tôi về nhà, có thêm em cũng sẽ không thêm tiền dầu, nếu đi từ Thượng Hải thì sẽ đến nhà em trước. Chúng ta là ở chung một thị xã, lộ trình hoàn toàn giống nhau, xe tôi còn chỗ trống, để em đi xe buýt quả thật không cần thiết.”
Nhan Hiểu Thần cảm thấy lời anh ta rất có lý, “Vậy làm phiền anh!”
Mùa đông trời tối sớm, Nhan Hiểu Thần nhìn thấy bên ngoài đã sẫm tối, sợ trễ chút nữa tìm chỗ trọ sẽ không tiện, quyết định cáo từ, cô nói: “Tôi muốn mượn anh 2000 đồng, trước ngày khai giảng học kỳ mới sẽ trả lại, có được không?”
Trình Trí Viễn nói: “Chờ tôi một lát.” Anh ta xoay người đi lên lầu, một lát sau cầm 2000 đồng đi xuống, đem đến đưa cho Nhan Hiểu Thần.
“Cảm ơn anh!” Nhan Hiểu Thần cất tiền đi.
Trình Trí Viễn hỏi: “Em đang định đợi một lát nữa đi tìm nhà trọ à?”
“Đúng vậy, tôi đang muốn hỏi anh xung quanh đây có chỗ trọ nào tốt không?”
“Em phải tin tôi, đêm nay cứ ngủ lại đây, tôi ngủ trên lầu, phòng khách thuộc về em, chúng ta mỗi người một tầng, tuyệt đối sẽ không bất tiện, sáng sớm ngày mai sau khi ăn điểm tâm, chúng ta sẽ cùng nhau xuất phát, đỡ phải phiền tài xế đưa tới đưa lui.”
Anh ta đã nói rõ ràng như vậy, cô có thể không tin được sao? Huống chi, cô hoàn toàn tin tưởng anh ta! Sự thật là, sau khi trải qua chuyện sáng nay, cô đã có chút sợ, vốn định thà rằng có tốn nhiều tiền cũng phải tìm chỗ trọ tuyệt đối an toàn. Bây giờ quả thật có một chỗ còn hơn cả an toàn, không phải quá tốt hay sao? Nhan Hiểu Thần cười nói: “Rận nhiều không sợ ngứa, có nợ hơn cũng không lo, tôi cũng không để ý nợ anh thêm một lần nữa, cảm ơn anh!”
Trình Trí Viễn mang hành lý của Nhan Hiểu Thần, dẫn cô đến phòng khách, “Em đi tắm nước ấm trước, muốn hết mệt mỏi hãy đi nghỉ một tí, lát nữa chúng ta sẽ cùng ăn bữa tối.” Anh ta cho cô biết nơi để dầu gội đầu, sữa tắm, máy sấy, khăn tắm, còn cố ý làm qua một lần cách chỉnh nhiệt độ nước nóng lạnh, vòi hoa sen làm ướt áo anh ta, anh ta cũng không để ý, ngược lại còn nhắc nhở Nhan Hiểu Thần sau khi tắm rửa xong cẩn thận bị trượt ngã.
Anh ta mang thảm chống trượt và khăn tắm trang bị bên trong lẫn bên ngoài thật cẩn thận, Nhan Hiểu Thần đứng ở cửa kinh ngạc nhìn anh ta.
Trình Trí Viễn ngồi dậy sau khi làm xong, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần đang nhìn mình, tự giễu nói: “Thấy tôi quá phiền à?”
Nhan Hiểu Thần lắc đầu, “Không phải…chỉ là…”
“Chỉ là gì?”
Nhan Hiểu Thần giống như đang nhìn Trình Trí Viễn, nhưng ánh mắt ở nơi xa xăm nào, không biết là nhìn ở đâu, “Chỉ là đột nhiên cảm thấy, tương lai anh nhất định là người cha tốt.”
Sắc mặt Trình Trí Viễn trở nên kỳ lạ, sửng sốt một thoáng, cười khổ nói: “Nhan nữ sĩ, em không cần thiết từng ngày từng giờ nhắc nhở là tôi đã già rồi chứ?”
Nhan Hiểu Thần cười le lưỡi, “Tôi sai rồi! Lần sau nhất định nhớ rõ khen anh là người yêu tốt!”
Trình Trí Viễn cười lắc đầu, “Em đi tắm đi! Có chuyện gì thì nói với tôi.” Anh ta giúp cô đóng chặt cửa, liền rời khỏi. Nhan Hiểu Thần tắm nước nóng xong, cảm thấy có chút mệt, cô nghĩ nằm một chút rồi dậy, nhưng cứ thế mà thiếp đi.
Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy chăn êm nệm ấm hơn bình thường nên lăn qua lăn lại, còn muốn ngủ tiếp, nhưng đột nhiên ý thức được mình đang ở đâu, lập tức tỉnh táo.
Nhan Hiểu Thần vội vàng lấy di động ra xem thời gian, đã hơn tám giờ tối. Cô mặc quần áo xong, dọn dẹp giường gọn gàng một chút, đi đến nhà vệ sinh, chải tóc lại, ngắm khuôn mặt xem chỉnh tề chưa, sau đó kéo cửa đi ra.
Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, TV đang mở nhưng không có tiếng, Trình Trí Viễn tựa vào ghế sô pha đọc sách, anh ta mặc áo sơ mi sọc ca rô màu lam bên trong, bên ngoài khoác áo len màu lông dê có nhũ trắng hở cổ, anh ta một tay cầm sách, một tay vô tình đặt trên cằm, vẻ mặt nghiêm túc, cùng với cặp mắt kính, làm cho anh ta nhìn giống như mấy vị giáo sư của trường đại học Cambridge (2).
(2) Một trường đại học nổi tiếng ở Anh
Nhan Hiểu Thần nhìn anh ta chăm chú, không biết có nên đi qua đó hay không, nên dừng bước.
Trình Trí Viễn giống như có chút mệt mỏi, ngẩng đầu lên, nhìn vào không khí trầm tư một thoáng, tựa như nghĩ đều gì, buông sách xuống, cầm lấy ví tiền, rút từ trong ví một mảnh gì đó, nhìn ngắm nó thật kỹ.
Nhan Hiểu Thần tập trung nhìn kỹ vật đó, phát hiện đó là một tờ năm đồng, Trình Trí Viễn giống như đang nhìn cái gì vô cùng đặc biệt, vừa nhìn vừa nhíu mày, trên môi mang theo một tia cười mà như không cười.
Nhan Hiểu Thần hơi ho khan một tiếng, Trình Trí Viễn lập tức ngẩng đầu, nhìn cô, vẻ mặt có chút khác thường.
Nhan Hiểu Thần đi qua, liếc mắt nhìn tờ tiền trong tay anh ta, không có chữ, cũng chẳng có ký hiệu gì, hoàn toàn bình thường, là một tờ năm đồng đã cũ, cùng với mấy tờ năm đồng khác trên thế giới không có gì khác.
Trình Trí Viễn rất nhanh trở lại bình thường, thuận tay đem tiền kẹp vào trang sách, đứng lên, “Em tỉnh ngủ rồi à? Tôi còn định nếu em không dậy sẽ đi gọi.”
Nhan Hiểu Thần ngượng ngùng nói: “Tôi ngủ quên.”
Trình Trí Viễn hỏi: “Đói không?”
“Tôi không đói.” Nhan Hiểu Thần đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống.
“Tôi đã kêu đồ ăn rồi, mặc kệ có đói bụng hay không, cứ ăn một chút đi.” Trình Trí Viễn đi vào phòng ăn, Nhan Hiểu Thần vội vàng đi theo, muốn giúp, Trình Trí Viễn không cự tuyệt nữa, nói với Nhan Hiểu Thần: “Em mang thức ăn ra phòng khách, chúng ta vừa xem TV vừa ăn.”
Hai người cùng nhau đem hộp đồ ăn đến bên bàn trà vừa dọn xong, Trình Trí Viễn mang đến mấy bình nước ép trái cây, cũng là đầy đủ màu sắc.
Trình Trí Viễn cầm điều khiển từ xa, hủy bỏ tắt tiếng, âm thanh lễ hội tết âm lịch phút chốc tràn ngập phòng khách, giống như một cây đuốc, lập tức đốt nóng bầu không khí với hương vị lễ hội tết. Hai người, mỗi người một đĩa, vừa dùng bữa, vừa xem TV, Nhan Hiểu Thần cười nói: “Mặc dù mọi người hàng năm đều bảo rằng lễ hội tết âm lịch thật chán, vậy mà mỗi năm cũng không thể thiếu nó được.”
Trình Trí Viễn nâng ly, cùng cô chạm một cái, “Thật vui vì được đón tết cùng em.”
Nhan Hiểu Thần uống một ngụm nước trái cây, nói với Trình Trí Viễn: “Cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ, khiến tôi không đến mức phải đói khát lạnh lẽo lưu lạc đầu đường xó chợ trong đêm trừ tịch.”
Hai người tiếp tục cụng ly, Trình Trí Viễn dùng tiếng địa phương nói: “Tôi cũng muốn cám ơn em, khiến tôi không phải lẻ loi một mình đón tết trong đêm trừ tịch.”
Nhan Hiểu Thần vui vẻ nói, “Là anh như vậy, hay những người cùng độ tuổi của anh đều như vậy? Luôn quan tâm chú ý đến vẻ mặt của người khác, rõ ràng là anh giúp tôi, còn nói giống như là tôi giúp anh!” Trình Trí Viễn ngẫm nghĩ nói: “Tôi ngược lại ở độ tuổi của em thì không giống như em bây giờ, luôn muốn trải nghiệm vài điều, sau đó sẽ bớt gai góc đi, biết thông cảm cho người khác.”
Hai người xem lễ hội tết âm lịch trên TV, vừa ăn vừa nói chuyện, không để ý đã hơn 10 giờ đêm.
Trình Trí Viễn nói: “Tôi đi gọi điện chúc tết cho ba mẹ.” Anh ta cầm lấy di động, đi đến phòng ăn gọi điện thoại, cách cửa kính, nghe không được gì cả, chỉ thấy anh ta đứng trước cửa sổ, thấp giọng nói chuyện.
Nhan Hiểu Thần cầm di động lên, do dự trong chốc lát, bấm gọi cho mẹ, vừa nghe chuông điện thoại, vừa chỉnh nhỏ âm thanh của TV.
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nghe.
Qua điện thoại có thể nghe thấy tiếng rào rào của bàn đánh mạt chược (3), Nhan Hiểu Thần gọi một tiếng “Mẹ…”
(3) Mạt chược là một môn chơi cờ có nguồn gốc từ Trung Hoa, có thể đến 4 hay 6 người chơi cùng lúc.(wiki)
(Mạt chược là một trò chơi rất hay, nhưng quy luật chơi khá dài và phức tạp, bạn nào có quan tâm thì lên wiki đọc nhe, viết rất đầy đủ và rõ ràng. Mình mạn phép giữ nguyên ngôn ngữ chơi mạt chược luôn nhe, tại vì không biết dịch ra thế nào nữa ^.^)
Lại không có trả lời, chỉ nghe được một đám người la ó xuất bài thu bài. Trong chốc lát, giọng mẹ của Nhan Hiểu Thần cao hứng truyền tới, “Ngũ bính, ăn!”. Kèm theo với tiếng chơi mạt chược, mẹ cô không kiên nhẫn nói: “Chuyện gì?”
Nhan Hiểu Thần thở ra, còn chưa kịp nói, bà ấy đã nói: “Tao đang bận! Không có việc gì thì nhanh cúp máy đi, dư tiền gọi điện thoại đường dài, không bằng hiếu thảo mua cho mẹ mày một bao thuốc lá đi!”
Lời của bà ấy mơ hồ không rõ, Nhan Hiểu Thần có thể tưởng tượng được, bà ấy khẳng định miệng thì đang ngậm điếu thuốc, một tay thì vội vàng chơi mạt chược, một tay thì cầm di động một cách bất đắc dĩ.
Nhan Hiểu Thần nói: “Con muốn cho mẹ biết, ngày mai con sẽ về nhà.”
“Biết rồi! Nói nhiều quá!” trong tiếng hô chơi bài mạt chược, mẹ cô cúp điện thoại.
Nhan Hiểu Thần nắm chặt điện thoại trong tay, theo bản năng cô ngẩng đầu lên nhìn Trình Trí Viễn, anh ta vẫn như trước đứng trong phòng ăn nói chuyện, ánh mắt của cả hai chạm nhau, anh ta cách cửa kính đưa tay ra hiệu, cười với cô, Nhan Hiểu Thần cũng miễn cưỡng cười lại, mở lớn âm thanh của TV lên, tiếp tục xem. Nhưng trên TV rốt cuộc đang chiếu cái gì, cô hoàn toàn không biết.
Âm thanh nhắc nhở có tin nhắn trên di động đột nhiên vang lên, Nhan Hiểu Thần mở ra xem, nhìn thấy tin nhắn nhưng lại là của Trình Trí Viễn.
“Cầu mong chuyện buồn năm cũ sẽ đi qua, cầu mong may mắn năm mới sẽ đến bên em. Chúc em năm mới vui vẻ, hạnh phúc!” Cô ngẩng đầu, Trình Trí Viễn đứng ở phòng ăn, một tay cầm di động, một tay cho vào túi quần, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cô.
Nhan Hiểu Thần nhịn không được, mím môi cười rộ lên, không nghĩ rằng anh ta lại có mặt thú vị như vậy, cô nhìn anh ta lắc lắc di động, lớn tiếng nói: “Cám ơn anh!”
Trình Trí Viễn cười cười kéo cánh cửa trượt bằng kính, đi tới ngồi xuống, vừa cắm đầu gửi tin nhắn, vừa nói: “Tôi còn phải gửi tin nhắn chúc tết cho bạn bè và đồng nghiệp nữa.”
Nhan Hiểu Thần ngồi một lát, có chút nhàm chán, xem qua thời gian mới hơn 11 giờ, cô quyết định gởi cho mấy người bạn học vài cái tin nhắn chúc tết. Từ lúc bắt đầu học đại học, Nhan Hiểu Thần ít khi chủ động làm việc này, đều là các bạn gửi cho cô, lúc đó cô sẽ nghiêm túc trả lời lại. Viết vài câu chúc phúc, bấm tới bấm lui gửi đi, chỉ một lát sau, tin nhắn trả lời lục tục kéo đến, điện thoại chốc chốc lại vang lên một tiếng, lát sau lại vang thêm tiếng nữa. Xem ra rất vui vẻ sung sướng, nhận được tin nhắn của bạn bè, cô trả lời, sau đó bạn bè trả lời, cô lại nhắn trả lời nữa. Trả lời tới, trả lời lui, thời gian đặc biệt qua rất nhanh, thoáng cái đã đến 12 giờ đêm.
Trên TV, một số diễn giả đứng cùng nhau trên sân khấu, say sưa nói chuyện, chờ đợi cho họ nói xong, sẽ bắt đầu đếm ngược.
Nhan Hiểu Thần nãy giờ vẫn đợi thời khắc này, cô nhảy vọt ra giống như con thỏ nhảy ra từ ghế ngồi, “Tôi đi gọi điện thoại!”
Cô vừa bấm di động, vừa nhanh bước vào phòng ăn, tay còn lại đẩy cửa kính ra. Gọi lần thứ nhất, điện thoại không ai bắt máy, Nhan Hiểu Thần không chút do dự bấm gọi lại lần nữa.
Thẩm Hầu đang cùng một người bạn nói chuyện điện thoại, người kia nói chuyện rất chăm chú, nhưng hắn lại bực bội không vui, thấy không yên tâm. Âm thanh nhắc nhở vang lên, nhắc hắn có cuộc gọi đến, hắn không để ý, một bên nghe điện thoại, một bên chơi máy tính.
Em họ của hắn Thẩm Lâm đang ở trong sân nhà gọi lớn tiếng, “Hầu ca, đã 12 giờ rồi, có muốn đốt pháo hoa hay không?” Một đám huynh đệ tỷ muội cười ha ha, khi còn nhỏ cả đám đã gọi Thẩm Hầu là “Hầu ca ca”, sau này không biết đứa quỷ sứ nào xem xong “Tây Du Ký” đã đổi lại là “Hầu ca”, cả bọn là một lũ quỷ quậy phá chuyên trêu ghẹo thiên hạ, dại gì không lập tức hùa theo, toàn bộ đều đổi qua kêu như vậy. Mới đầu, Thẩm Hầu rất đắc ý với cái tên này, vì hắn là Tề Thiên Đại Thánh có 72 phép biến hóa, khi lớn lên, lại đau đầu xấu hổ vì bị gọi như vậy, nhưng mà hối hận cũng đã muộn rồi. Thẩm Hầu đẩy cửa kính đi ra, đi đến ban công, dựa vào lan can, từ trên cao nhìn xuống thằng em họ Thẩm Lâm, giả bộ cười nói: “Bát Giới, đệ chơi đi, ca không thèm chấp với đệ!”
Cả đám huynh đệ tỷ muội cười càng vui vẻ hơn, chị cả Thẩm Chu nói: “Lửa đâu? Chuẩn bị đốt! Đếm 12 tiếng nhé!”
Cả bọn toàn mấy đứa trẻ con vô cùng náo nhiệt tụ lại một chỗ, có đứa đứng ở bậc thang, có đứa đứng dưới mái hiên, có đứa cầm bật lửa ngồi xổm chỗ pháo hoa, cùng nhau nghe mấy diễn giả trên TV đếm ngược, rồi cùng nhau hét to đếm theo, “Mười, chín, tám…”
Điện thoại lại vang lên, Thẩm Hầu cầm lấy di động, hắn không chút để ý đến mấy đứa bạn đang dông dài kể lễ, nghĩ không biết Nhan Hiểu Thần lúc này đang làm gì, đột nhiên hắn có linh tính, liền chào hỏi mấy đứa bạn qua loa, lập tức ngắt điện thoại, sau đó mới bắt điện thoại lên nghe.
“…Sáu, năm, bốn…”
Điện thoại đã có người nghe, một tiếng “A lô” nhẹ nhàng, vượt qua không gian, vang lên bên tai hắn, một âm thanh vô cùng mỹ diệu, làm cho thế giới của hắn trong khoảnh khắc trở nên tươi đẹp, tâm hồn của hắn trong khoảnh khắc trở nên mềm nhũn.
Vậy mà lúc này, hắn làm như không nói được gì, chỉ có thể giống như Nhan Hiểu Thần, “A lô?”
“Hai, một…” Lao xao tiếng hoan hô vang lên, pháo hoa đầy trời nở rộ ngay trên đỉnh đầu hắn. Cô chắc cũng đã nghe tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai bên này, cười nói: “Năm mới vui vẻ! Bên nhà cậu náo nhiệt quá!”
Vài phút trước, Thẩm Hầu cảm thấy lễ tết thật không thú vị, bọn anh chị em trong nhà cứ phiền phức chơi trò pháo hoa thật nhàm chán, vậy mà bây giờ, hắn mới phát hiện, căn bản mọi thứ đều có ý nghĩa, nếu như có điều gì đó không thú vị hay nhàm chán thì cả thế giới trong khoảnh khắc sẽ vì hắn mà trở nên rực rỡ.
Hắn ngửa đầu nhìn pháo hoa đang bùng nổ sáng lạng đầy trời, cười nói: “Mình có một bác cả, có hai chú, một cô, còn có hai dì, một cậu, bọn họ đều tụ tập ở nhà mình ăn tết, cậu nói đi, có thể không náo nhiệt vui vẻ được hay sao? Cậu chờ một chút.” Hắn cầm điện thoại, làm cho điện thoại biến thành máy ảnh, hướng lên bầu trời, nhanh chóng chụp vài tấm ảnh. Đáng tiếc di động của Nhan Hiểu Thần không thể nhận hình ảnh, nếu không, cô có thể cùng hắn chia sẻ thời khắc này, bầu trời rực rỡ chính là đều hắn muốn cô nhìn thấy. Bất quá, về sau cho cô xem lại, cũng giống như vậy thôi.
Thẩm Hầu chụp xong liền nói: “Mọi người đang đốt pháo hoa, rất đẹp. Chỗ cậu có đốt pháo hoa không?”
Nhan Hiểu Thần nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thành thị đèn đuốc xán lạn, ánh neon lập lòe, nhưng không có ai đốt pháo hoa. Cô giả bộ nói: “Mình không để ý.” Nhanh chóng chuyển đề tài: “Cậu có xem lễ hội tết trên TV không?”
“Mình không có xem, để lát nữa ra phòng khách xem một chút, cậu đang xem à?”
“Ừ!”
Thẩm Hầu cười: “Hay không?”
“Cũng được.”
“Cậu thì chương trình nào mà chẳng thấy hay! Buổi tối ăn gì?”
… …
Hai người nói dông nói dài, cằn nhằn, nhàm chán, nhưng lại cố tình tỏ ra câu chuyện rất thú vị, nói với nhau cảm giác cứ như trong chốc lát, nhưng thực tế đã hơn hai mươi phút. Anh em của Thẩm Hầu liên tục gọi “Hầu ca”, giục hắn cúp điện thoại, Nhan Hiểu Thần nén cười nói: “Cũng muộn rồi, cậu đi chơi với anh chị em đi, mình cúp máy đây.” Thẩm Hầu chỉ muốn đối phó với đám người nhà, lát sau hắn lại gọi đến, Nhan Hiểu Thần nhìn thoáng qua Trình Trí Viễn đang ngồi trên sô pha xem TV, cảm thấy thật không phải khi ở nhà người ta mà nấu cháo điện thoại, cô lấy cớ muốn đi ngủ, nên từ chối Thẩm Hầu.
Nhan Hiểu Thần mỉm cười đi ra khỏi phòng ăn, tâm trạng vui vẻ đúng là không thể giấu được, Trình Trí Viễn quay đầu, cười nhìn cô, không nói gì.
Nhan Hiểu Thần nói: “Anh muốn nói gì thì nói đi!”
Trình Trí Viễn không khách khí nữa, “Cái này là em nói, vừa rồi lúc 0 giờ em đã gọi cho Thẩm Hầu?”
“Đúng vậy!”
Trình Trí Viễn gật đầu, cười đến ý tứ thâm sâu. Nhan Hiểu Thần biết anh ta đang suy nghĩ gì, nhưng thời khắc này, cô không biết rằng mình đã vui vẻ quá mức đối với người được cho là “bạn trai trước”.
Nửa Thời Gian Ấm Áp Nửa Thời Gian Ấm Áp - Đồng Hoa Nửa Thời Gian Ấm Áp