Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Tiểu Lục
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2573 / 45
Cập nhật: 2015-12-09 13:50:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Giữa Ấm Và Lạnh
úc này, kẻ tham tiền Nhan Hiểu Thần đang đứng ở đầu đường, vội vàng kiếm tiền.
Cô vẫn như trước sẽ đến quán Bar Lam Nguyệt làm thêm, nhưng các quán xá gần trường cũng đã nghỉ, quán Bar vì thế cũng chịu ảnh hưởng, vắng vẻ hẳn, cho nên thu nhập của bồi bàn dĩ nhiên càng ít.
Đến gần tết âm lịch, công việc làm thêm ngắn hạn thật không dễ tìm, Nhan Hiểu Thần chỉ tìm được một công việc phát quảng cáo nho nhỏ.
Mỗi ngày từ 12 giờ trưa đến 5 giờ chiều, cô sẽ đứng tại ngã tư đông người nhất thành phố mà phát quảng cáo.
Gió thổi lạnh, Nhan Hiểu Thần nhắn tin trả lời cho Thẩm Hầu xong, cầm điện thoại nhét vào túi áo, lập tức tiếp tục công việc.
Mỗi lần nhìn thấy một người đi qua, cô liền vội vàng đem quảng cáo đưa cho người ta, động tác nhất định phải nhanh. Cô mặc áo lông thật dày, đội mũ ấm, quàng khăn cổ Thẩm Hầu tặng, hết sức giữ ấm cho bản thân, chỉ có bao tay mang vào làm việc sẽ không thuận tiện, nên cô không mang nó.
Trong những người đi qua đi lại, Nhan Hiểu Thần liếc nhìn thoáng qua một người đi gần cô, vội vàng đưa tờ quảng cáo, đối phương nhận được lại không tránh ra, chỉ đứng ngay bên cạnh cô. Nhan Hiểu Thần quay đầu lại nhìn, là Trình Trí Viễn, cô nhe răng cười, vui vẻ nói: “Tôi còn đang thắc mắc người này sao lại không đi? Thì ra là anh!”
Trình Trí Viễn không nói gì, im lặng nhìn cô, tầm mắt chậm rãi nhìn từ trên mặt cô đến bàn tay của cô, dừng lại đó một lúc lâu.
Nhan Hiểu Thần bởi vì lúc nhỏ đã hay bị nứt da trên bàn tay, một khi đến mùa đông lạnh giá rất dễ bị tái phát, mấy ngày nay cô đứng trong gió lạnh, bàn tay bắt đầu bị nứt, hai tay nhìn qua có chút sưng trướng, đỏ hồng, rất là khó coi. Nhan Hiểu Thần ngượng ngùng cười nói: “Là bệnh cũ, đã thoa cao trị nứt da nhưng không có tác dụng!”
Trình Trí Viễn vội vàng rời tầm mắt, “Em…Em ban ngày là đi làm công việc này?”
“Đúng vậy!”
“Sao không tìm một công ty tuyển sinh viên thực tập? Chắc sẽ có nhiều công ty hoan nghênh sinh viên của trường em!”
“Kỳ nghỉ đông này chỉ có một hai tuần, không có công ty nào tuyển sinh viên làm ngắn hạn như vậy.” Nhan Hiểu Thần vừa nói chuyện, vừa tranh thủ phát thêm mấy tờ quảng cáo nữa.
Trình Trí Viễn đột nhiên giật lấy xấp quảng cáo trong tay cô, “Tôi giúp em phát!” Anh ta căn bản không phán đoán được người nào có thể tiếp nhận quảng cáo, động tác hơi lúng túng, nhưng do ăn mặc chỉnh tề, tác phong nhanh nhẹn, dường như không có ai từ chối anh ta cả, có không ít các cô gái từ xa xa nhìn anh ta, cố ý lại gần, đi qua người anh ta, lấy vài tờ quảng cáo, để nghe anh ta nói “Cám ơn.”
Nhan Hiểu Thần lặng người nhìn anh ta.
Một xấp quảng cáo chỉ chốc lát đã phát xong, Trình Trí Viễn nói: “Phát xong rồi! Em có thể nghỉ làm chưa?”
Nhan Hiểu Thần vỗ vỗ ba lô trên lưng, cười rộ lên, “Bên trong còn đầy một bao đây này! Dù sao, cảm ơn anh đã giúp tôi! Vừa rồi anh làm tôi giật cả mình!”
Trình Trí Viễn sửng sốt một chút, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi thấy còn lại một ít, nghĩ rằng trời lạnh như vậy, nhanh chóng giúp em làm xong, tưởng là đã xong việc.”
Người này nhìn thì ôn hòa, nhưng thật ra làm việc rất gọn gàng và cương quyết. Nhan Hiểu Thần bình thường trở lại, “Không có gì! Không có gì! Anh đã giúp tôi nhiều rồi! Tôi mặc áo dày lắm, thật sự không lạnh!” Cô mở ba lô, lấy ra một xấp quảng cáo nữa, vừa phát vừa hỏi: “Anh tới gần đây làm việc sao?”
Trình Trí Viễn nói: “Tôi có hẹn bạn uống cà phê bàn bạc vài việc ở gần đây, không nghĩ là gặp em ở đây, nên qua chào hỏi.”
Nhan Hiểu Thần thấy Trình Trí Viễn không nói sẽ đi, sợ anh ta trễ hẹn, có ý tốt thúc giục: “Tôi còn phải tiếp tục công việc, anh mau đi gặp bạn đi, đừng vì tôi mà đến muộn.”
“Vậy em làm việc đi, tôi đi trước!”
Nhan Hiểu Thần phất phất tay, cười híp mắt nói: “Hẹn gặp anh sau!”
Công việc phát quảng cáo, nhìn thì thật dễ dàng, chỉ là đưa cho người ta một tờ giấy mỏng manh, không phải ngại gì cả, họ tùy tay nhận cũng có thể tùy tay ném đi, nhưng có nhiều người đi ngang qua, chính là không muốn nhận. Trong khoảng thời gian này Nhan Hiểu Thần từ từ cảm nhận được điều đó, nhiều lúc đã qua 5 giờ chiều mà chưa phát xong, tiền công sẽ bị khấu trừ, chỉ có thể đứng trong gió lạnh thêm một lúc nữa, đợi đến khi phát xong hết quảng cáo mới thôi. Trời rét thế này cùng với nguyên tắc lợi ích cận biên giảm dần (1) của kinh tế học hoàn toàn khác nhau, nó là giới hạn lợi ích tăng dần, lúc mới bắt đầu khoảng một hai giờ, chưa tính là khó khăn, thậm chí không cảm thấy lạnh là mấy; nhưng sau đó một hai giờ, cho dù mặc áo lông, cũng bắt đầu cảm thấy toàn thân lạnh, chân cũng lạnh, lúc này chỉ có thể dựa vào bình giữ ấm, uống nước ấm vào cơn lạnh có thể đi qua; rồi sau đó một hai giờ nữa, nước nóng chưa uống xong, đã chuyển sang thành nguội, bây giờ không chỉ toàn thân lạnh mà ngay cả dạ dày với phổi cũng lạnh, dường như mỗi một hơi hít nào, đều là đem giá lạnh tràn vào lục phủ ngũ tạng.
(1) Nguyên tắc lợi ích cận biên giảm dần: Lợi ích cận biên của một hàng hóa có xu hướng giảm đi khi lượng hàng hóa đó được tiêu dùng nhiều hơn trong một thời gian nhất định.
(Chỗ này Đồng Hoa dùng nguyên tắc kinh tế học so sánh với độ chịu lạnh của Nhan Hiểu Thần, hàng hóa ở đây là sự giá lạnh của thời tiết, đáng lẽ càng dùng nhiều tức là hít vào nhiều thì nó phải càng giảm đi bản chất, nhưng thật ra càng hít thì càng lạnh. Chỗ này mình suy nghĩ như vậy, không biết có đúng không, lần đầu tiên không học chuyên ngành kinh tế mà phải mất cả buổi để đi tra về các nguyên lý của kinh tế >”<)
Hôm nay hiển nhiên là một ngày không may mắn, năm giờ rồi mà Nhan Hiểu Thần vẫn chưa phát xong quảng cáo. Sắc trời đã chuyển sang tối sẫm, nhiệt độ không khí càng xuống thấp, trên đường mọi người đi bộ càng lúc càng nhanh, tiếp nhận quảng cáo cũng ngày càng ít, có người không biết bực bội từ lúc nào, bị Nhan Hiểu Thần cản đường thì chán ghét mà quát lớn một câu “Tránh ra!” Đang làm với tâm trạng như vậy mà bị người ta quát “Tránh ra!”, Nhan Hiểu Thần cũng sẽ phần nào khó chịu, nhưng khó chịu xong, cô sẽ như trước mỉm cười, mang theo xấp quảng cáo mà tiếp tục phát.
Tiệm cà phê ở góc ngã tư đường, Trình Trí Viễn một mình ngồi uống cà phê tại một chỗ gần cửa sổ. Mọi chuyện sớm đã nói xong, bạn của anh ta lúc 4 giờ rưỡi đã ra về, nhưng anh ta vẫn ngồi đó, lẳng lặng nhìn Nhan Hiểu Thần từ xa xa ——
Nhan Hiểu Thần nhân lúc lấy ra một xấp quảng cáo khác, từ trong túi cầm bình giữ nhiệt lên, mở ra uống một ngụm, lại phát hiện nước đã đóng vài mảnh băng đá, cô nhe răng trợn mắt cố nuốt xuống ngụm nước lạnh, nhanh chóng đem bình giữ nhiệt cất lại vào trong túi. Nhiều lúc cô vừa phát quảng cáo, vừa liếc mắt thèm thuồng nhìn đến mấy tiệm bán đồ uống nóng ở gần đó. Mấy tiệm này không quan trọng chỗ ngồi, mặt tiền ở đầu đường nên khá hẹp, khẳng định là đồ uống không đắt lắm, đại khái chắc khoảng bốn năm đồng có thể mua được, nhưng cô vẫn chỉ nhìn, không muốn bỏ tiền ra mua.
Công việc phát quảng cáo tuyệt đối không phải là công việc được người ta coi trọng, đa số những người cho dù không muốn nhưng cũng vẫn tỏ ra lạnh lùng tránh xa, một số khác thì nhìn với ánh mắt chán ghét, Nhan Hiểu Thần chắc chắn là không chịu được, nhưng cô cùng lắm chỉ nhìn lướt qua họ, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, luôn luôn tươi cười, vẫn đem mấy tờ quảng cáo tiếp tục phát, hi vọng họ có thể nhận lấy.
Đến gần 6 giờ tối, Nhan Hiểu Thần rốt cuộc cũng đã phát xong quảng cáo, cô chạy đến một đầu đường khác, nơi có người phát tiền công để nhận lương, vì cách hơi xa, Trình Trí Viễn nhìn không rõ lắm, hình như là sáu bảy mươi đồng gì đó, nhưng chắc chắn không đến 100 đồng.
Cô đeo túi xách, chuẩn bị đến quán Bar làm việc, đi qua từng tiệm bánh ngọt, tiệm cà phê, cửa hàng quần áo, cửa hàng thức ăn nhanh…Cô đều không nhìn vào, vẫn phớt lờ mọi thứ mà bước đi, đột nhiên cô dừng lại. Trình Trí Viễn có chút giật mình, tưởng rằng cô đã phát hiện ra anh ta, nhưng lại lập tức nhận ra là không phải, cô chỉ đi tới bên lề ngã tư đường. Ở đó có 2 người ăn mày, buổi chiều từ lúc Trình Trí Viễn đi vào tiệm cà phê, anh ta đã thấy họ ở đó. Một người thì tàn tật, hai chân đều teo rút, còn một kẻ không biết vì nguyên nhân gì, đầu rũ xuống, quỳ trên mặt đất, dùng phấn viết viết trên đất vài chữ. Bởi vì bọn họ cứ câm lặng giống như hai pho tượng, cũng bởi vì quá nhiều kẻ giả làm ăn mày lừa gạt xuất hiện đầy rẫy trên internet, mà khách đi đường cũng vội vội vàng vàng nên rất ít người để ý đến họ.
Nhan Hiểu Thần nhìn họ một lúc, sờ sờ trong túi, đi đến trước một người ăn mày, cúi thấp người thả một tờ tiền xuống, rồi đi đến người kia vẫn quỳ trên mặt đất, cũng cúi thấp người bỏ một tờ nữa cho hắn ta. Sau đó cô lùi về sau mấy bước, xoay người vội vàng đi vào dòng người, biến mất trong tầm mắt của Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn gọi bồi bàn lại tính tiền, anh ta đi ra khỏi tiệm cà phê, đi đến chỗ hai kẻ ăn mày, theo thói quen nhìn lướt qua họ, kẻ ăn mày thứ nhất đã đem tiền cất đi, kẻ kia vẫn quỳ trên mặt đất, hắn vẫn chưa động vào đống tiền trong hộp giày rách nát của hắn, một đống linh tinh tiền xu chỉ có một tờ tiền giấy, đồng 5 tệ. Trình Trí Viễn dừng bước.
Có hai cô gái trạc tuổi với Nhan Hiểu Thần, một tay cầm túi mua hàng, một tay bưng đồ uống nóng, họ đi qua anh ta và hai kẻ ăn mày, Trình Trí Viễn nhìn lướt qua đồ uống nóng trên tay bọn họ, sau đó nhìn chằm chằm vào hộp giày đựng tiền của tên ăn mày kia. Anh ta đến gần trước mặt hắn, cúi người lấy từ trong hộp giày ra đồng 5 tệ, không chỉ tên ăn mày bên cạnh khiếp sợ trừng mắt nhìn anh ta, tên cúi đầu đang quỳ trên mặt đất cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, giận mà không dám nói gì, chỉ nhìn anh ta chằm chằm.
Trình Trí Viễn lấy ví tiền ra, bỏ đồng 5 tệ vào ví của mình, gã ăn mày tàn tật phẫn nộ kêu lên một tiếng, anh ta lại rút ra một tờ 50 tệ, bỏ vào hộp giày, “Năm đồng này tôi mua. Cảm ơn!”
Anh ta cất ví tiền cẩn thận, bước nhanh, vội vàng rời khỏi, đi qua tên ăn mày còn lại, bỏ vào hộp giày của hắn thêm 10 đồng.
Hơn 8 giờ tối, Nhan Hiểu Thần đang ngồi xổm trước ngăn tủ, đặt cái chén vào thì nghe được tiếng William giọng khá kỳ lạ gọi cô, cô đứng dậy thì thấy Trình Trí Viễn đứng ngay ở cửa quán Bar.
Lúc Nhan Hiểu Thần xin nghỉ hai tuần để dự thi cuối kỳ, cô nghe nói anh ta có đến quán một hai lần, nhưng sau khi thi xong đi làm lại, cô chẳng thấy anh ta đến quán nữa.
Đã lâu không gặp anh ta, mọi người đếu rất cao hứng, đúng lúc khách trong quán cũng không nhiều, ai cũng đều cười nói chào hỏi anh ta. Nhan Hiểu Thần bước nhanh ra tiếp đón, ngửi thấy trên người anh ta có mùi rượu, cô có chút kinh ngạc, anh ta đã uống rượu rồi, sao còn muốn đến đây uống nữa?
Trình Trí Viễn đem ra một túi giấy nhỏ đưa cho cô, “Hôm nay tôi đến đây không phải để uống rượu, vừa cùng bạn ăn xong bữa cơm, lúc về thuận đường nên ghé qua đây, đưa cho em cái này.”
Tuy rằng hai người họ đứng ở ngoài hành lang, đã thấp giọng nói chuyện, nhưng mọi người bên trong đều không nhịn được tò mò vểnh tai nghe lén, không biết là ai đã “Xùy” một tiếng châm biến, Nhan Hiểu Thần lập tức thấy xấu hổ.
Trình Trí Viễn lúc này mới để ý đến túi giấy, anh ta đã nhờ trợ lý tùy ý tìm một túi để bỏ vào, nhưng không ngờ nó lại là túi đựng trang sức nổi tiếng của Châu Âu, không biết Nhan Hiểu Thần có nghĩ gì hay không, nhưng khẳng định những người khác đã nghĩ sai. Anh ta không nhanh cũng không chậm, khẽ cười nói với Nhan Hiểu Thần: “Tôi thấy bàn tay của em bị nứt da, tuy rằng bệnh này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại vừa đau vừa ngứa, rất khó chịu, ngủ cũng không ngon giấc. Vừa đúng lúc tôi có một hộp Unguentum của Canada (2) là thuốc bôi ngoài chuyên trị nứt da. Không phải là quý giá gì đâu, hộp này tôi đã dùng qua rồi, không đáng một xu, để ở chỗ tôi không dùng hết hạn thì rất phí, em đừng chê, cứ cầm lấy mà dùng, xem có hiệu quả hay không.” Trình Trí Viễn nói xong mở túi giấy, lấy ra một hộp thuốc bôi, nhìn đã cũ và chỉ còn một nửa, anh ta nói qua công dụng và cách dùng, cũng như mấy điều cần kiêng kị. Bởi vì thái độ anh ta bình thường nên khiến cho mấy kẻ nghe trộm có chút ngượng ngùng.
(2) Unguentum là thuốc bôi ngoài chuyên trị nứt da và các bệnh mẫn cảm ngoài da, là sản phẩm của Công ty dược phẩm Amiral Ltd Canada, thuốc này có nhiều loại bao gồm 50g, 100g, 200ml, 500g, giá loại 100g khoảng 5 đô la một hộp. (Google)
Nhan Hiểu Thần cảm thấy tâm trạng dễ chịu được một chút, việc này lợi người không hại mình, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm, cô cười nhận lấy hộp thuốc, nói với Trình Trí Viễn: “Cảm ơn anh!”
“Đừng khách sáo, tôi về đây!” Trình Trí Viễn đem túi giấy ném vào thùng rác, nhìn lại hướng William và bọn Mary cười phất phất tay, quay người rời khỏi. Mọi người trong quán Bar hiện giờ đều rất trọng sĩ diện, William bọn họ đều thấy có lỗi với Nhan Hiểu Thần nhưng không biết nên nói gì với cô, ai nấy cũng đều làm như bận rộn công việc, không hề nhắc đến chuyện này nữa. Nhan Hiểu Thần nhịn không được cười trộm, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Trình Trí Viễn đã 30 tuổi, sự nghiệp thành công, tính cách ôn hòa nhưng thực tế là “Miên lý tàng châm.” (3)
(3) ý là ngoài cứng trong mềm
Nhan Hiểu Thần buổi tối trở lại ký túc xá, rửa mặt xong, bôi thuốc trị nứt da. Đúng là có tác dụng, lập tức cảm thấy hết ngứa.
Bởi vì đã thoa thuốc lên tay, nên không tiện cầm di động. Nhan Hiểu Thần nằm lỳ trên giường, dùng một ngón tay bấm gửi tin nhắn cho Trình Trí Viễn, “Đã dùng thuốc bôi, cảm ơn anh!”
Trình Trí Viễn vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, có lẽ anh ta đang bận, hoặc có lẽ anh ta xem xong không thấy cần thiết phải trả lời, Nhan Hiểu Thần hoàn toàn không để ý đến.
Trong căn phòng khách, chỉ có chiếc đèn tường, ánh sáng mờ ảo u ám, Trình Trí Viễn ngồi trên sô pha, một tay cầm ly uống rượu, một tay cầm điện thoại, nhìn vào tin nhắn: “Đã dùng thuốc bôi, cảm ơn anh!”
Trình Trí Viễn nhìn chằm chằm vào tin nhắn không hề chớp mắt, sau đó thì buông điện thoại. Anh ta lấy từ trên bàn 5 đồng tiền đã “mua lại” từ kẻ ăn mày, vừa nhìn kỹ nó, vừa lẳng lặng nốc hết ly rượu. Trình Trí Viễn hơi say, thân hình đứng không vững đổ sụp xuống, anh ta chỉ đơn giản nằm vật ra trên ghế sô pha, hai tay cầm tờ tiền nhìn một mặt, sau đó vô thức lật qua lật lại nhìn ngắm, dường như muốn nghiên cứu xem nó không giống với các tờ tiền bình thường khác ở chỗ nào.
Nhan Hiểu Thần có chút nhớ đến Thẩm Hầu, không biết lúc này hắn đang làm gì, cô chậm rãi đánh hàng chữ, “Cậu đang làm gì đó?” Nhưng khi đánh xong lại cảm thấy chính mình quấy rầy hắn, thế giới của hắn muôn màu muôn vẻ, cô gửi tin nhắn như vậy cho hắn, nếu hắn không trả lời, cô nhất định sẽ cảm thấy thất vọng khó chịu, nhưng nếu hắn trả lời, thì lại gây phiền cho hắn. Nhan Hiểu Thần xóa tin nhắn đi, xem lại những tin nhắn của Thẩm Hầu lúc chiều đã nhắn tới nhắn lui cho cô, rồi từ từ thiếp đi.
Thẩm Hầu đang cùng bạn bè trung học hẹn ra ngoài ca hát, hiện giờ ai đi tới đâu cũng đều kề kề điện thoại bên mình, có người còn vừa hát vừa xem weibo và blog.
Thẩm Hầu cũng thường lấy điện thoại di động ra chơi, icon (biểu tượng) của weibo có những con số màu đỏ báo hiệu có tin mới, icon blog cũng có mấy con số đỏ đỏ, chỉ có icon của tin nhắn thì không có một biểu hiện gì, cho dù có mở đi mở lại nhiều lần, cũng đều không thấy mấy con số màu đỏ xuất hiện. Quả thật, bây giờ có nhiều người không dùng tin nhắn để liên hệ, đa số họ đều đã sử dụng blog, bất kể là hình ảnh hay giọng nói, đều rất là tiện lợi, nhưng cô gái ngốc kia cứ cố chấp dùng cái di động cũ, không có cách nào có blog, chỉ có thể gửi tin nhắn thôi.
Tâm trạng của Thẩm Hầu càng lúc càng kém, nhưng càng tỏ ra bộ dạng chẳng thèm để ý, hắn buộc mình không đụng vào di động, cao hứng phấn chấn thét to kêu gọi mọi người cùng nhau ăn chơi, uống rượu đến say mèm, cuối cùng rốt cuộc cũng giống như điều hắn mong muốn, quên hết nguyên nhân làm cho tâm trạng không vui.
Nhan Hiểu Thần lại đứng tại đầu đường, tiếp tục làm công việc ngắn hạn để kiếm tiền.
Tuy rằng đứng trong gió lạnh, vội vàng bận rộn phát quảng cáo, nhưng trong lòng cô vẫn thầm mongThẩm Hầu có thể giống như hôm qua, đột nhiên sẽ cho cô một vài tin nhắn.
Trên đường ồn ào huyên náo, căn bản khó nghe được âm thanh thông báo tin nhắn, ngày hôm qua cô đã không nghe thấy, sau khi xem thời gian thì mới phát hiện có tin chưa đọc. Cô đổi tất cả các thông báo qua chế độ rung, để điện thoại của mình ngay tại túi áo lông, nếu như có tin tức gì, cô sẽ phát hiện ra ngay, nhưng cô vẫn chưa mấy yên lòng, lâu lâu lại cầm điện thoại ra xem một chút, sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn nào đó của Thẩm Hầu.
Chỉ tiếc là mỗi một lần xem đều không có tin nhắn của hắn, không phải là bỏ lỡ, mà là không có gì cả.
Lúc này, Thẩm Hầu cũng tái diễn cùng một bộ dáng giống Nhan Hiểu Thần, hắn ngồi trước máy tính, vừa chơi trò chơi, vừa lâu lâu cầm lấy di động xem một chút, rõ ràng điện thoại để ngay tại máy tính trước mặt hắn, có tin nhắn hắn nhất định có thể nghe được, nhưng hắn lại sợ chính mình không nghe thấy. Thường khi chơi một trò chơi, cái gì hắn cũng đều quên hết, nhưng hiện tại lại không yên tâm mà chơi, nhịn không được cứ xem di động hết lần này đến lần khác. Thẩm Hầu muốn mắng chính mình một câu: Đồ ngốc!
Ngày hôm qua hắn đã chủ động nhắn tin cho cô, cô còn từ từ thoải mái gửi tin chậm chạp, hôm nay bất luận thế nào, nhịn không được cũng phải nhịn! Nếu cô thật sự chú ý đến hắn, nhất định cô phải gửi tin cho hắn chứ?
Đáng tiếc, chờ tới chờ lui, không chờ được đến lúc Nhan Hiểu Thần nhắn lại, đúng lúc mấy đứa bạn ăn chơi quậy phá gọi điện tới hỏi hắn muốn chơi đánh bài hay không, Thẩm Hầu quyết định phải dùng một chuyện khác để quên chuyện này đi, nói một tiếng liền tắt máy tính, mặc áo khoác vào, cầm lấy chìa khóa xe cùng ví tiền, lao xuống lầu.
Nhan Hiểu Thần trong lúc chờ đợi, thấp thỏm bất an vài giờ, không thể cứ như vậy làm tâm trạng không tốt, cô bắt đầu tạo tâm lý thôi miên, làm cho mình không cần phải chờ mong nữa. Không có chờ mong, nếu ngẫu nhiên được toại nguyện sẽ rất vui vẻ, giống như tâm trạng ngày hôm qua vậy, nếu như có chờ mong, mà bị thất vọng thì sẽ tồi tệ đến mức thở cũng không được.
Phương pháp thay đổi sự chú ý hay nhất chính là dùng một việc hấp dẫn khác để thực hiện, Nhan Hiểu Thần cố gắng đem hết hứng thú bản thân tập trung vào công việc, chính mình tạo ra các mục tiêu thử thách để phấn đấu —50 tờ quảng cáo này vừa phát xong, tốt! Tiếp theo sẽ khiêu chiến với 60 tờ!
Cô nhảy vài cái tại chỗ đứng, làm cho cơ thể ấm lên đôi chút, vừa phát quảng cáo, vừa nói với chính mình: Cố gắng lên! Nhan Hiểu Thần! Cố gắng lên! Ngươi xem, ngươi có thể làm được! Cố gắng lên! Cố gắng lên…
Lý tài xế chậm rãi dừng xe ở ven đường, cười ha ha nói: “Trình tổng, đến rồi. Đừng quên ngài vừa mua đồ uống nóng!”
“Cảm ơn!” Trình Trí Viễn bưng hai ly đồ uống nóng xuống xe, nhưng lại chần chừ không đi về phía trước, chỉ đứng bên cạnh xe, cách một đám đông ngày càng nhiều, anh ta lặng lẽ nhìn từ xa xa một người đang đi tới đi tui, nhảy lên nhảy xuống phát truyền đơn quảng cáo.
Sau một lúc lâu, Trình Trí Viễn vẫn như trước bình tĩnh đứng đó, vừa không giống là muốn rời đi, lại vừa không giống là muốn lên xe. Trời đã ngã sang tối sẫm, anh ta đứng im lặng trong gió lạnh, mày hơi nhíu lại, nhìn ra xa xa, giống như đang lâm vào tính thế khó lựa chọn lúc gặp cảnh khốn cùng vậy. Lý tài xế trong lòng có đôi chút thắc mắc, cũng không biết nên đi hay ở, nơi này không thể dừng xe, thường khi tới đây Trình Trí Viễn đều xuống xe đi bộ. Tài xế Lý nghĩ sẽ lái xe rời đi, nếu Trình Trí Viễn muốn về thì trước đó có thể gọi điện cho anh ta, anh ta sẽ đến đón Trình Trí Viễn.
Một người ăn mặc giống như bảo vệ đi tới hét to: “Nơi này không được dừng xe!”
Trình Trí Viễn đột nhiên trở lại bình thường, mỉm cười lịch sự thật thành thục, xin lỗi nói: “Xin lỗi, tôi lập tức đi ngay.” Anh ta bưng hai ly nước nóng còn nguyên chưa đụng tới, xoay người lên xe, nói với Lý tài xế: “Về nhà thôi!”
Ba ngày trước khi đến tết âm lịch, ông chủ quán Bar đến phát hồng bao lì xì, quán Bar Lam Nguyệt tạm thời ngừng kinh doanh để nghỉ tết. Công việc phát quảng cáo cũng xong, Nhan Hiểu Thần xem như hoàn toàn nhàn rỗi.
Chuyển tiền cho mẹ 1000 đồng, trong tài khoản còn dư hơn hai ngàn đồng, cô cảm thấy khoảng thời gian này không phải là hoàn toàn trắng tay.
Hầu như mọi người trong ký túc xá đều đã đi hết, Nhan Hiểu Thần vẫn chưa mua vé xe về nhà. Gần tết âm lịch, tất cả cán bộ, công nhân viên trường cũng đã nghỉ hết, ký túc xá sẽ sớm đóng cửa, cô biết mình nhất định phải rời khỏi, nhưng vẫn là nhịn không được muốn kéo dài thêm vài hôm.
Ngày 29 âm lịch hôm đó, Thẩm Hầu một tuần không có liên lạc gì đột nhiên gửi cho cô tin nhắn: “Mấy ngày nay rất bận, mình quên mất chuyện của cậu, đột nhiên nhớ tới hỏi thăm cậu một chút, chắc cậu về đến nhà rồi? Có đang bận việc gì không?”
Giữa những hàng chữ thể hiện rằng Thẩm Hầu một chút cũng không để ý đến cô, Nhan Hiểu Thần không biết nên trả lời thế nào. Cô cầm di động, ngồi im lặng trong căn phòng lạnh lẽo của ký túc xá, sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết có phải do không khí ô nhiễm hay không, tầng mây quá dày nhìn không thấy thái dương, bầu trời âm u, đang là ban ngày ban mặt mà lại có một loại màu tối sẫm u ám của trời về chiều, làm cho người ta như đặt mình trong nỗi tuyệt vọng của ngày tận thế.
Cũng không biết đã qua bao lâu, di động của Nhan Hiểu Thần đột nhiên vang lên, cô nhìn đến màn hình thấy tên “Thẩm Hầu”, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều trở nên có chút sắc thái.
Cô vừa mới bấm nút nghe thì tiếng của Thẩm Hầu đã ào ào ập tới, căn bản không có cơ hội cho cô nói chuyện, “Nhan Hiểu Thần, cậu có thấy tin nhắn của mình không?”
(Ha ha, cuối cùng bạn Thẩm Hầu nhà ta đã thua Nhan Hiểu Thần về cái khoản kiên nhẫn rồi ^.^)
Giọng của Thẩm Hầu rất là lớn tiếng, Nhan Hiểu Thần tưởng cô trả lời tin nhắn không kịp thời, nên cẩn thận từ tốn nói: “Mình thấy!”
“Vì sao không trả lời mình?”
“Mình…Mình vừa đúng lúc bận chuyện khác, nên chưa kịp trả lời.”
“Cậu bận cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là…một số việc vặt vãnh.”
Thẩm Hầu cười ha ha hỏi: “Việc vặt gì mà làm cho cậu không có thời gian trả lời tin nhắn?”
Nhan Hiểu Thần cảm thấy tiếng cười của hắn có chút bực bội, “Thẩm Hầu, cậu giận mình à?”
“Làm gì có chuyện đó? Mình vừa gửi tin cho cậu xong là đi đánh bài, đánh vài vòng mới phát hiện ra cậu không trả lời, tùy tiện gọi điện hỏi qua một chút.”
Nhan Hiểu Thần cũng cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, bất kể cho hắn có tùy ý hay tức giận, đều là quan tâm đến cô. Cô sợ Thẩm Hầu hỏi cô ở nhà đang làm gì, vội vã nói: “Cảm ơn cậu đã ân cần thăm hỏi mình, mình có việc cần làm, cũng không có nhiều việc để nói với cậu, nghỉ đông thật tốt nhé!”
Không đợi cô chào tạm biệt, Thẩm Hầu liền cười nói: “Mình dĩ nhiên sẽ từ từ hưởng thụ ngày nghỉ! Bạn mình đang giục đánh bài tiếp đây, vậy nhe…” Âm thanh còn chưa phát ra xong, hắn đã cúp điện thoại.
“Chào cậu…” Nhan Hiểu Thần cầm cái điện thoại đang vang lên mấy tiếng tút tút, nhẹ nhàng nói.
Vừa công bố là đang bận rộn cùng với lũ bạn ăn chơi đánh bài, Thẩm Hầu tức giận ném điện thoại lên giường, tiện thể đang ở trên giường hắn nằm vật ra, trong phòng ngủ im ắng, chỉ có một mình hắn, buồn bực nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Nhan Hiểu Thần ngồi ngây ngốc một lúc, nghĩ ra không biết nên làm cái gì, cô nhìn qua giá sách của Thiến Thiến tìm cuốn tạp chí kinh tế tài chính. Thật ra cũng rất vô vị, cô không xem vào được cái gì, nhưng mà cùng lắm là có chuyện để làm. Đến lúc trời đã tối hẳn, Nhan Hiểu Thần mới giật mình nhận ra cô đã ở ký túc xá đợi một ngày mà quên ăn cơm. Không thấy đói bụng nhưng Nhan Hiểu Thần cảm thấy ăn cơm là một loại nghi thức, một ngày phải thực hiện ba lần để duy trì sự sống. Cô cầm phiếu cơm, quyết định đi lên căng tin tùy tiện ăn một chút, nhưng căng tin hôm nay cũng đã đóng cửa. Ngày mai đã là đêm trừ tịch (4), trường học, căng tin toàn bộ đều đã nghỉ. Cô chỉ có thể ra cửa hàng, mua mì ăn liền, bánh quy để ăn tạm, nhưng phát hiện các cửa hàng cũng đã đóng cửa.
(4) Đêm trừ tịch, còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.
Nhan Hiểu Thần trở lại ký túc xá, dì gác cổng đang bận rộn vài việc kiểm tra cuối cùng, xem xét các cửa đều đã khóa kỹ hay chưa, bất chợt nhìn thấy cô, giật mình, kinh ngạc hỏi: “Sao cháu còn chưa đi?” Giọng nói rất là không vui, hiển nhiên Nhan Hiểu Thần còn ở đây thì thêm phiền toái cho bà ấy, nếu không có cô, bà ấy đã có thể khóa hết các cổng mà về nhà, yên tâm cho tới hết lễ.
Nhan Hiểu Thần cười cười nói: “Ngày mai cháu sẽ về.”
Dì gác cổng cảnh cáo nói: “Sáng sớm ngày mai về?”
“Vâng, sáng sớm ngày mai!”
“Vậy cháu đi đi, nhớ kiểm tra cửa nẻo, đóng kỹ vào!” Dì gác cổng không mấy hứng thú liền bỏ đi.
Nhan Hiểu Thần bắt đầu thu dọn hành lý, một cái áo khoác ngoài, mấy bộ quần áo để thay, vài cuốn sách, cũng không nhiều lắm, nhưng cô cố gắng thật chậm mà thu dọn, cẩn thận tỉ mỉ xếp từng cái quần cái áo thành những hình vuông vức phẳng phiu, sau đó mới bỏ chúng vào rương đồ. Thu dọn xong hành lý, cô đi rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ, lúc từ nhà vệ sinh đi ra thì cảm thấy có chút đói bụng.
Nhan Hiểu Thần muốn tìm gì đó để ăn, nhưng chẳng tìm được gì cả, Ngụy Đồng và các bạn cùng phòng thường có trữ đồ ăn như bánh quy, ô mai, khô bò…, nhưng các cô đi rồi, phòng lúc này thật chẳng có gì để bỏ bụng. Nhan Hiểu Thần ngẫm nghĩ, dù sao ngày mai sáng sớm cũng phải đi mua vé xe, đơn giản bây giờ đi ngủ sẽ quên đói, khi nào thức dậy thật đói, lúc đó đi ăn điểm tâm cũng không muộn.
Cô bò lên giường, lăn qua lăn lại nhưng vẫn không ngủ được, không biết dì gác cổng đã về chưa, hay còn đang ở dưới phòng trực, nghĩ lại toàn bộ ký túc xá có một mình cô, hình ảnh ghê sợ của mấy bộ phim kinh dị trước kia đã xem qua hiện lên trong đầu, rồi lại nghĩ đến những người cùng cô xem phim kinh dị, cô không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy khổ sở.
Sáng sớm, cơn đói làm cho Nhan Hiểu Thần tỉnh giấc.
Cô nhanh chóng rửa mặt xong, mang theo hành lý, rời khỏi ký túc xá.
Vốn định đến ven đường mua chút sữa đậu nành và bánh bao làm điểm tâm, nhưng không như thường ngày, khắp nơi, những quán nào có thể mở cửa sớm đều đã đóng cửa, những tiệm tạp hóa vỉa hè cũng đã nghỉ bán. Nhan Hiểu Thần cười khổ, thật là không nghĩ thấu đáo, những người tiểu thương này đều là người ở quê, bôn ba bên ngoài làm việc ở đây một năm, không phải mong chờ mấy ngày này để về với gia đình hay sao?
Mua không được đồ ăn sớm, Nhan Hiểu Thần chỉ có thể nhịn đói mà lên đường.
Cô đến khu vực gần trường đại học để mua vé xe lửa. Nhưng dù Nhan Hiểu Thần có hỏi đến tất cả các loại xe, một dì mập bán vé đều có bộ mặt không thay đổi, lạnh như băng ném ra hai chữ, “Không có!”
Nhan Hiểu Thần nói thầm, “Có không ít xe mà dì, vì sao một tấm vé cũng không có?”
Dì bán vé liếc mắt nhìn cô, “Cô không xem tin tức à? Hôm này là ngày gì? Một vé để về ngày tết đều đã hết sạch! Sao không đi sớm hơn? Đến ngày 30 mới đến đây mua!”
Nhan Hiểu Thần ngoan ngoãn nghe xong, cười nói: “Xin lỗi, làm phiền dì quá!” Cô kéo hành lý muốn đi. Dì mập nhìn thấy thái độ của cô lễ phép, lòng lại thấy thương, “Nhanh đến bến xe đường dài đi, có lẽ còn mua được vé xe buýt!”
“Cảm ơn dì!” Nhan Hiểu Thần quay đầu lại cười cười, cô chạy sang đường đối diện đến trạm xe buýt để đi đến bến xe.
Bến xe ồn ào náo nhiệt, có vài tiệm bán đồ ăn đã mở sớm, nhưng cô vừa nhìn thấy phía trước quầy bán vé rất nhiều người đang xếp thành hàng dài, cô quyết định hy sinh cái bụng đói của mình, nhanh chóng đi đến xếp hàng mua vé.
Bến xe tấp nập người qua lại, có người có vẻ mặt lặng ngắt, kéo túi lớn túi nhỏ; có người khuôn mặt mỏi mệt, ngồi xổm trên mặt đất ăn mì ăn liền; còn có người đầu tóc rối bù bẩn thỉu, nằm bẹp trên đất mà ngủ, mùi hôi cùng mùi mì ăn liền xen lẫn, có chỗ còn thoang thoảng mùi khai của nước tiểu.
Nhan Hiểu Thần biết chỗ này rất phức tạp, cô nghĩ trong vali không có gì đáng giá, chỉ có sách với quần áo, nhưng bên trong ba lô đeo ở trên lưng có tiền mặt, có thẻ ngân hàng, cô vì an toàn, đem ba lô đeo ra trước ngực, một tay kéo hành lý, một tay giữ chặt ba lô.
Hàng xếp dài một giờ đồng hồ, rốt cuộc cũng tiến được tới quầy vé, nhưng vẻ mặt người bán vẫn là không chút thay đổi, lạnh lùng ném ra hai chữ: “Không có!”
Nhan Hiểu Thần đã lường trước sẽ có việc này, cũng đã nghĩ cách đối phó, không có xe buýt tốc hành, vậy trước tiên mua một tấm vé qua thành phố lân cận, khi đến đó sẽ tìm cách chuyển xe một lần. Cô đang định mở miệng hỏi, thì đúng lúc phía sau hàng có một cặp vợ chồng chắc cũng đi về tỉnh xa giống cô, xếp hàng lâu nên rất bực tức, nghe được câu này lập tức bùng nổ, rống lên chất vấn người bán vé: “Không còn vé sao các người không nói sớm? Xếp hàng hơn một giờ mới nói là không có?”
Đối với loại tình huống này, người bán vé đã sớm quen, xem như không nghe thấy gì, mặt chẳng một chút thay đổi, lớn tiếng nói: “Người kế tiếp!”
“Thái độ gì đây?” Cặp vợ chồng càng giận dữ hơn, không chịu rời khỏi, tranh cãi ầm ĩ, hét lớn tiếng với người bán vé.
Những người khác không quan tâm đến sự thất vọng và tức giận của họ, ai nấy cũng đều nóng vội mua vé về nhà, tất cả kéo đến quầy bán vé chen lấn, hàng xếp từ bấy đến giờ lập tức náo loạn. Nhan Hiểu Thần bị chen lấn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cô vội vàng chen ra ngoài.
Cũng may trong dịp lễ tết như thế này, bến xe đều đã sớm có kinh nghiệm ứng phó, mấy người cảnh sát duy trì trị an lập tức chạy tới, dùng uy lấn áp bọn họ, đám người rất nhanh yên lặng trở lại.
Nhan Hiểu Thần sớm bị mấy người bên ngoài xô đẩy, vừa rồi thời gian hỗn loạn không dài, nhưng cô bị giẫm chân vài lần, lúc đó cô chỉ cố gắng bảo vệ mình theo bản năng, cố gắng lấn ra bên ngoài.
Lúc này an toàn rồi, cô mới phát hiện đai an toàn của ba lô trước ngực đã bị cắt đứt, trên đó bị rạch nhiều lỗ, cô hoảng sợ, lập tức kéo ra, phát hiện tiền mặt và thẻ ngân hàng đều đã mất.
Cô không thể tin được, lôi hết tất cả đồ trong ba lô ra một lần nữa, thật sự không có! May sao cô không có mua ví tiền, cho nên đồ rải rác lộn xộn trong ba lô, chứng minh thư vì vậy mà vẫn còn. Nhan Hiểu Thần biết chắc là có kẻ chen lấn thừa dịp lúc hỗn loạn mà ra tay, đương nhiên những người xếp hàng sẽ không thấy, có hỏi họ cũng sẽ không biết.
Nhan Hiểu Thần chạy tới tìm cảnh sát, “Tôi bị trộm!”
Bởi vì đã trực một thời gian dài, vị cảnh sát sắc mặt hơi mệt mỏi nhưng anh ta cũng lấy lại tinh thần, thân thiết hỏi: “Mất bao nhiêu tiền!”
“Hơn bốn trăm đồng.” Hơn một trăm là dùng để mua vé xe, còn lại là tiền tiêu vặt.
Cảnh sát nghe đến số tiền, vẻ mặt thả lỏng, “Còn mất gì nữa không?”
“Một tấm thẻ ngân hàng, còn thẻ sinh viên nữa.”
Cảnh sát nghe cô là sinh viên, biết hơn 400 đồng là hơn nửa tháng phí sinh hoạt, anh ta đồng tình nhưng bất đắc dĩ nói: “Người ở bến xe rất đông, trừ phi bắt được tại chỗ, chứ không khả năng lấy lại tiền là rất ít, người không bị gì là tốt rồi, cô nhanh chóng đi báo mất giấy tờ để làm lại!”
Nhan Hiểu Thần chỉ là theo bản năng muốn đi tìm cảnh sát, quả thật cô rất hiểu không có khả năng lấy lại tiền.
Cảnh sát hỏi: “Cô có bị mất điện thoại không? Có cần tôi nhờ nhóm hỗ trợ cho cô gọi điện thoại liên lạc với người thân không?”
Nhan Hiểu Thần được cảnh sát nhắc nhở, vội vàng tìm kiếm trong túi áo lông, chiếc Nokia cũ vẫn còn, còn có chừng 20 đồng tiền lẻ. May mắn túi áo lông khá to, cô lại gầy, điện thoại để bên trong không ai nhìn ra. Nhan Hiểu Thần nói với cảnh sát, “Cảm ơn anh, di động của tôi vẫn còn.”
“Vậy thì tốt rồi!” Người cảnh sát dặn dò Nhan Hiểu Thần vài câu sau này nhớ chú ý cẩn thận, xong thì bảo cô đi về.
Nhan Hiểu Thần trước hết gọi cho nhân viên ngân hàng báo mất thẻ.
Cô kéo hành lý, vai đeo ba lô, chán nản đi ra khỏi bến xe.
Đứng trong gió rét, nhìn thấy mấy vết chém gọn gàng trên ba lô, uể oải dần dần biến mất, cô bắt đầu thấy sợ. Đai an toàn dày như thế, vậy mà một nhát rạch rất gọn, có thể thấy dao rạch rất sắc bén, thật sự không biết là bọn kia làm thế nào được, nếu mà sơ xuất, cô sẽ bị thương ngay, không chừng còn bị dao đâm chết, chết thì xong rồi, sợ là không chết được, lại khổ. Di động đột nhiên vang lên, mắt cô lập tức sáng lên, là “Trình Trí Viễn”, lúc này cô thật sự không có tâm trạng nói chuyện phiếm, nhét điện thoại trở lại túi, mặc kệ nó kêu.
Cô đứng ở ven đường, ngây ngốc nhìn xe qua lại, sau một lúc lâu, tâm trạng mới từ từ hồi phục. Thẻ ngân hàng đã mất, tiền trong đó không có cách nào lập tức lấy ra được, ký túc xá đã đóng cửa, trên người chỉ còn lại hai mươi đồng tiền lẻ, dĩ nhiên, cách giải quyết lúc này chính là gọi điện thoại nhờ giúp đỡ, nhưng mà nhờ ai đây? Tuy đã sống ở thành phố này gần bốn năm, nhưng ngoại trừ trường học, cả thành phố này đối với cô rất xa lạ. Tên bạn bè cùng khoa dần dần xẹt qua trong đầu cô, người duy nhất có thể nhờ là Thẩm Hầu, nhưng hắn đang ở nhà, nước xa không cứu được lửa gần, huống chi cô nên giải thích với Thẩm Hầu thế nào về tình hình hiện tại? Nhưng không nhờ hắn giúp, hôm nay cô thật sự không nghĩ ra được chỗ nào để ở nữa.
Trước mắt là đường cùng rồi, cô do dự trong chốc lát, chỉ có thể nhờ Thẩm Hầu thôi, mặc kệ nói như thế nào, bạn bè hắn nhiều, có lẽ sẽ có cách giải quyết.
Cô lấy di động ra, định gọi cho Thẩm Hầu, thì phát hiện ngoài cuộc gọi nhỡ, còn có ba tin nhắn chưa đọc, nhưng toàn là của “Trình Trí Viễn”.
Tin nhắn thứ nhất là hơn 9 giờ sáng, “Em về nhà chưa?”
Tin nhắn thứ hai là hơn 10 giờ sáng, “Em đang bận sao?”
Tin nhắn thứ ba là hơn 1 giờ chiều, cũng chính là mười phút trước, “Gửi tin nhắn cho em, không có hồi âm, gọi điện thoại, cũng không có người bắt máy. Tôi có chút lo lắng, nếu tiện hãy hồi âm cho tôi.”
Có lẽ tâm trạng của người nghèo dễ bị tổn thương, Nhan Hiểu Thần nhìn ba cái tin nhắn, cảm thấy sống mũi hơi cay, cô do dự nên gọi điện nhờ Thẩm Hầu trước, hay nhờ Trình Trí Viễn trước đây. Di động vang lên, trên màn hình là “Trình Trí Viễn”, ngược lại làm cho cô đỡ phải rối lòng lựa chọn.
Nhan Hiểu Thần nhận điện thoại, “A lô?”
Trình Trí Viễn nhẹ nhàng thở ra, “Thật tốt quá, rốt cuộc đã liên lạc được với em, nếu vẫn chưa có tin tức gì, chắc tôi sẽ đi báo cảnh sát.”
Có người quan tâm lo lắng đến cảm giác của mình thật tốt, Nhan Hiểu Thần trong lòng cảm thấy ấm áp, lại áy náy hành động không tiếp nhận điện thoại của mình lúc nãy, cô nhẹ giọng nói, “Tôi không sao, làm anh lo lắng rồi.”
Trình Trí Viễn cười nói: “Xin lỗi, tôi từng tuổi này rồi, nhìn thấy tin tức xã hội nguy hiểm quá nhiều, dễ suy nghĩ chuyện xấu, em đừng để tâm!”
“Không…Cám ơn anh! Thật sự rất cám ơn anh!”
Trình Trí Viễn nghe giọng của cô không được bình thường, hỏi: “Em đang ở đâu? Tôi nghe thấy ở đó có nhiều tiếng xe?”
“Tôi đang ở bến xe đường dài.”
“Thượng Hải?”
“Đúng vậy.”
“Em mua được vé chưa?”
“Chưa.”
“Em tìm nơi nào đó ấm áp an toàn mà ngồi đợi, tôi lập tức đến.”
Nhan Hiểu Thần định nói gì đó, Trình Trí Viễn đã dồn dập nói tiếp: “Tôi có tài xế, có xe, đi lại rất dễ dàng. Nếu em cảm thấy mắc nợ tôi, thì hãy nhớ thật kỹ, về sau tôi sẽ nhờ em giúp đỡ lại…”
Nhan Hiểu Thần ngắt lời anh ta, “Tôi muốn nói là ‘Được’!”
“À? Sao… Em nói được?” Trình Trí Viễn lập tức lắp bắp, “Là, là…tốt rồi!”
Nhan Hiểu Thần phì cười, Trình Trí Viễn trở lại bình thường, “Tôi sẽ đến nhanh thôi.”
Nửa Thời Gian Ấm Áp Nửa Thời Gian Ấm Áp - Đồng Hoa Nửa Thời Gian Ấm Áp