Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 613 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:53:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Ương Ương Đánh Nhau (Ương Trong Uyên Ương)
ia Tĩnh năm thứ bảy ngày hai mươi bốn tháng mười.
Hoàng cung cách vương phủ không xa, chỉ là từ Như Ý đảo đi vòng qua cửa chính, lại từ cửa chính đi vòng qua cửa hoàng cung, phí thêm chút thời gian thôi. Lục Ngạc, Úy Lam, Tử Yên cũng đều rất vui vẻ, vì họ cùng trưởng công chúa đồng loạt xuống Giang Nam, đã khá lâu chưa vào cung rồi, từ xa đi tới trước cửa Nhân Thọ cung, sớm có tiểu thái giám cơ trí nhìn thấy cỗ kiệu của ta, chạy đi hô to thông báo rồi.
Đợi kiệu của ta hạ trước Nhân Thọ cung, Hà Tiền đã sớm vượt lên trước vén màn kiệu lên, cười làm lành nói: "Vương phi chủ tử thật sớm!
" ta cười nói: "Chào Hà tổng quản, nương nương đã dậy chưa?" Ông ta bước nhanh về phía trước dìu lấy ta gọi thẳng: "Chủ tử cẩn thận." Thấy ta tự nhiên xuống kiệu, lúc này mới cười nói: "Đã dậy từ sớm, hôm kia nghe Chu tổng quản ở Càn Thanh điện báo lại, nói hôm nay vương phi chủ tử tới thỉnh an, sáng sớm nương nương đã chờ đợi, à, mấy vị nương nương Triệu Hoàng quý phi, Hiền phi, Đức Phi cũng ở bên trong!"
A, nữ nhân của hắn cũng có lòng, lúc này tề tụ ở chỗ bà bà để gặp tiểu tình nhân của nam nhân mình nữa! Không khỏi buồn cười: "Như vậy à." Kiệu của trưởng công chúa vừa đến, lúc này mới bước đi thong thả tới đây, sẳng giọng: "Trong mắt Hà tổng quản chỉ nhận vương phi chủ tử, không nhận công chúa chủ tử và Quận chúa chủ tử à?" Hà Tiền là người vô cùng thông minh, cười làm lành nói: "Sao có thể quên công chúa ngài, chỉ là thái hậu nương nương nói rồi, vương phi chủ tử về sau sẽ là người một nhà, cho nên nô tài cung nghênh trước, hy vọng ngày sao có được ít điều tốt thôi mà?" Trưởng công chúa biết Thái hậu đối đãi ta rất tốt, nhưng rốt cuộc không phải ruột thịt, luôn sợ là hư tình giả ý, bây giờ nghe giọng điệu Hà Tiền, dĩ nhiên biết Thái hậu ngầm cho phép ta tiến cung rồi, Thái hậu không có ý kiến, Hoàng đế lại hạ quyết tâm, những đại thần khác tóm lại không phản đối, tự nhiên chuyện ta tiến cung là nắm chắc rồi.
Tiểu Lâu sau lưng cũng lộ sắc mặt vui mừng, ta không tiện nhiều lời, chỉ lúng túng cười cười, ba người cùng nhau đi vào trong cung. Vậy mà Chu Tam lại vừa vặn sai tiểu thái giám tới truyền khẩu dụ: trưa nay bệ hạ mời vương phi nương nương di giá đến Thừa Càn cung cùng nhau ăn trưa, khỏi cần nói, chắc chắn khiến trưởng công chúa và Tiểu Lâu cười trộm một phen.
Mới vừa đi tới phòng khách trước tẩm cung, cung nữ cô cô bên cạnh Thái Hậu đã tự tay vén rèm lên, nhìn thấy ta liền vén áo thi lễ, lớn tiếng hét vào bên trong: "Nương nương, vương phi chủ tử tới." Ta không khỏi khinh bỉ ở đáy lòng, bây giờ ta còn là Đoan Kính vương phi, cần vậy sao, Hoàng đế tới thỉnh an chắc cũng không ân cần như vậy chứ?
Mới vừa đi tới Đại Hoa sảnh, tiếng oanh yến bên trong lập tức ăn ý ngừng lại. Thái hậu được Thải Vân đỡ đã sớm đứng lên khỏi ghế chính, ta dần dần đến gần, tâm tư lại rất phức tạp.
Năm đó ở trong kinh làm Tín vương phi, Thái hậu đối đãi ta đã tốt, mặc dù không phải móc tim móc phổi như bà bà Tín thái phi, nhưng cũng vô cùng để ý, ăn uống y phục đồ chơi, chỉ cần ta để ý, đều thưởng cho hết, phàm là có người ở trước mặt bà nói ta không phải, thì bà luôn che chở. Bây giờ ta hai năm không hồi kinh, trở lại cũng không đến gặp bà ngay, bà cũng không so đo, chỉ ban thưởng mỗi ngày không ngừng, có lẽ bà vẫn còn xinh đẹp thùy mị như ngày nào, hai năm không gặp không chừng càng đẹp hơn.
Vẫn là một vị lão phu nhân đẹp đẽ, thường ngày chắc chẳn bảo dưỡng rất tốt, nhưng cũng không che giấu được chút nếp nhăn ở khóe mắt, tóc mai hai bên dần dần có tóc bạc, đột nhiên nghĩ đến, bà mới 46 tuổi.... Hồng nhan nháy mắt đã già, ta bỗng nhiên chợt hiểu.
Đang suy nghĩ thì đã đến gần trước người bà, không khỏi lộ ra chân tình: "Sức khỏe nương nương vẫn tốt chứ?" Giọng nói không che giấu được buồn rầu. Thái hậu chỉ không lên tiếng nhìn chằm chằm ta, giờ phút này nghe ta nói, mới miễn cưỡng cười một tiếng: "Già rồi, hơn nữa thích nhớ lại chuyện xưa, năm tháng không buông tha người!" Tâm tình thổn thức hiển lộ, chọc cho nước mắt của ta sắp tràn mi ra.
Khi ta còn đang buồn, một tiếng cười thanh thúy đã đánh vỡ sự đè nén trong phòng: "Ơ, mấy nô tì thật vất vả mới dụ dỗ Thái hậu vui vẻ chút, xem Đoan Kính vương phi vừa vào cửa, lại chọc Thái hậu đau lòng." Ta cả kinh, cái tội này cũng không nhỏ, trong ánh mắt hiền từ của Thái hậu chợt lóe qua vẻ sắc bén, không đồng ý cười cười: "Xem, tính khí của người trẻ tuổi thật là không tốt mấy, thật khiến người ta phí tâm." Lại vỗ vỗ cánh tay của ta bày tỏ an ủi. Ta đây mới phát hiện trưởng công chúa và Tiểu Lâu đã quỳ xuống theo như quy củ. Vội vàng chuẩn bị thỉnh an Thái hậu, bà lại bắt lấy tay ta cười nói: "Thôi thôi, đều là người trong nhà, với lại trước đây không phải có tiền lệ rồi sao? Hà Tiền, nhớ cho ai gia, về sau Đoan Kính vương phi đến cung ta, tất cả nghi thức xã giao đều miễn, đứa bé nhà mình mà phải thế, nhìn chán ốm." Hà Tiền liên tiếp đồng ý.
Ta bất đắc dĩ thầm nghĩ: trong phòng này từ trên xuống dưới nhiều hậu phi như vậy, chỉ một mình ta là người nhà của Thái hậu, điều này làm cho người khác nghĩ như thế nào? Nhưng độ đáng tin trong lời nói của Thái hậu chỉ cao hơn chứ không thể thấp hơn thánh chỉ, nên chỉ đành phải cúi người, tỏ ý tạ ân.
Thanh âm thanh thúy vừa chen vào nói lại mềm mại đùa giỡn: "Đoan Kính vương phi thật có phúc, ta là con dâu, mẫu hậu còn không nhớ được, nhưng vương phi hai năm không thấy, mẫu hậu lại ngày ngày lẩm bẩm, bây giờ đến đây hẳn là còn thân hơn nàng dâu của mình." Ta thầm mắng: nữ nhân ngốc, làm chim đầu đàn tốt à? Ngày nào đó bị chết ở chỗ ăn thịt người này, cũng không biết tại sao mình chết.
Nhưng mà trên mặt lại càng tỏ vẻ khiêm tốn, chuẩn bị hành đại lễ với những hậu cung giai lệ có thân phận tôn quý hơn ta, lại bị Thái hậu và Triệu Hoàng quý phi mỗi người một tay ngăn cản trở lại, Triệu Hoàng quý phi cười nói: "Muội muội tốt, thái hậu nương nương cũng đã miễn lễ tiết uội, muội mà hành lễ cho chúng ta, vậy chẳng phải là mấy nàng dâu như chúng ta trèo qua mặt Thái hậu rồi sao?" Nói xong thì tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Thái hậu buông tay của ta ra, chậm rãi ngồi xuống, nhìn mọi nơi, lúc này mới cười nói: "Thế nào, ai gia thương đứa bé, các con dâu không đồng ý à? Hử, Hiền phi ngươi thấy thế nào?" Thanh âm kia ấm ức nói: "Nô tì nào dám!" Hừ, ta thấy ngươi dám đó chứ, đã khiêu khích ngôn ngữ rồi. Hậu phi giai lệ khác đều rối rít nói: "Sao lại thế, dáng vẻ của Đoan Kính vương phi vốn làm cho người ta rất thích." "Ánh mắt của mẫu hậu thật tốt."
Ta âm thầm chê cười: hừ, không phải nam nhân của các ngươi thật tinh mắt à, liên quan gì Thái hậu? Nhưng mà trong nội tâm lại dần dần không kiên nhẫn. Lúc này trưởng công chúa một mực yên lặng không lên tiếng mới đứng dậy cười nói: "Mẫu hậu không đúng rồi, nhi thần tới đã lâu, cũng chưa thấy mẫu hậu hỏi nhi thần ở Giang Nam vui không? Ăn ngon không thơm? Ngủ ngon không?" Chúng giai lệ lại cười duyên. Hà Tiền vội vuốt lưng cho Thái hậu đang cười ngã nghiêng, Thái hậu sẳng giọng: "Xem cái miệng này, ai gia không phải cũng chưa hỏi Linh Tuyết sao?"
Trưởng công chúa cười nói: "Mẫu hậu không có hỏi, nhưng chắc cũng muốn hỏi rồi, cho nên nhi thần hỏi trước." Thái hậu lại buồn cười, nhấp một ngụm trà trì hoãn mới nói: "Ai gia không hỏi việc thường ngày, nghe nói Linh Tuyết đến Giang Nam lại tìm được một muội muội như tiên trời, Hoàng đế đã ngự phong thành Quận chúa rồi? Cho ai gia xem một chút xem?" Tiểu Lâu vội vàng đi lên trước cúi người nói: "Tiểu Lâu tham kiến thái hậu nương nương, nương nương ngọc thể kim an." Thái hậu kéo tay của muội ấy, nhìn chung quanh rồi mới cười nói: "Quả nhiên là một đứa bé xinh xắn. Ai gia nhìn cũng thích, lần đầu tiên tỷ tỷ của ngươi đến chỗ ai gia, ai gia đã thưởng một vài món đồ chơi, hôm nay muội muội tới, ai gia cũng thưởng mấy món...."
Giọng nữ thanh thúy lại chen vào cười nói: "Phải, nếu mẫu hậu thưởng, thì bọn tỷ muội ta cũng đều nên thưởng, Đoan Kính vương phi dẫn theo một muội muội tuyệt sắc như vậy vào kinh, không chừng chính là người một nhà đấy." Không khí trong phòng vì lời nói này lại đông lại. Tim ta cũng động, giương mắt nhìn lên, người đẹp đang nói chuyện một mực nhìn ta, giờ phút này thấy ta nhìn nàng, ánh mắt cũng không tránh né, nhìn thẳng lại, không giấu sắc mặt giận dữ. Ah? Hơi hơi quen mặt, nhớ hình như là Hiền phi cũng tên Tuyết Nhi, nên sắc mặt của ta cũng rất không đẹp mắt, hai người cứ cương như vậy, Thái hậu tằng hắng một cái, như muốn nổi giận, Triệu Hoàng quý phi vẫn không lên tiếng liền vội vàng đứng lên cười làm lành nói: "Hôm nay là ngày vương phi muội muội tới thỉnh an, các con dâu không quấy rầy thêm nữa, mẫu hậu ngài nghỉ ngơi, các con dâu xin được cáo lui trước." Thanh âm uy nghiêm của thái hậu truyền tới: "Cũng được, các ngươi đều quỳ an đi."
Lúc này một đám hậu phi mới rối rít đi ra, Thái hậu lại đề cao hăng hái nói tiếp mấy chuyện lý thú ở Giang Nam với chúng ta. Nghĩ đến Gia Tĩnh bảo ta qua cùng ăn trưa với chàng, lại thấy Thái hậu đã không còn khỏe mạnh như xưa, chỉ nói nhiều mấy câu, đã có vẻ mệt mỏi rũ rượi.
Ba người tìm thời cơ, đứng dậy cáo lui. Thái hậu cũng không ép ở, chỉ nắm tay của ta: "Đứa bé, rãnh rỗi thì tới thăm ta, trong cung này, rất lạnh lẽo, rất cô độc."
Ta đồng ý ngay, bà lại cười: "Hoàng đế nói với ta, muốn cho con làm hoàng hậu của hắn, ta thấy cũng thích hợp, nói không chừng về sau trong cung này sẽ không còn vắng lạnh. Con đừng nên nghi ngờ, có chuyện gì, Hoàng đế và ta sẽ không để cho con uất ức đâu." Mặt ta đỏ lên, ấp úng không nói thêm gì nữa, chỉ đứng dậy cáo từ.
Đi ra Nhân Thọ cung cửa, trưởng công chúa cười nói: "Hai vị muội muội, ta phải trở về chuẩn bị, buổi tối ngả bài với phò mã." Tiểu Lâu thì rảnh rang nói: "Muội trở về phủ với Tinh nhi, thuận tiện sắp xếp một chút, sớm dời đến Phủ Quốc Công." Ta vội vàng nháy mắt, Tiểu Lâu hiểu ý: "Tuyết tỷ tỷ yên tâm, Tiểu Lâu biết."
Yên lặng ngắn ngủi, ta cười cười đỡ tay Lục Ngạc, muốn xoay người lên kiệu, đột nhiên lại thấy không đúng, quay đầu lại, quả nhiên trưởng công chúa và Tiểu Lâu còn đang đứng yên nhìn cười, ta cười mắng: "Thế nào, không phải ba người cùng đi sao?" Trưởng công chúa cười ha ha: "Thường ngày thông minh nhất là muội, hơi dính đến hoàng đệ liền mơ hồ... Chỉ là ta thấy hoàng đệ cũng thế thôi. Đi đi, hoàng đệ đang chờ đó." Mặt ta đỏ bừng hết, vội vàng lên kiệu, ngăn lại tiếng cười của hai người ở ngoài kiệu.
Cỗ kiệu từ từ lắc lư, lòng ta cũng từ từ lắc lư, nghĩ đến lão bà lớn nhỏ đầy nhà của chàng, phần lớn đều đẹp hơn ta, viết thơ văn hay hơn ta, cầm kỳ cũng chơi giỏi hơn ta, ta liền không phục, nhưng.... Vừa nghĩ tới hắn chỉ một lòng tốt với ta, nghĩ tới những lời tâm tình cả ngày lẫn đêm làm người ta đỏ bùng mặt, lòng ta lại.... Không nhịn được tràn đầy vui mừng.
Tâm tình đang bấp bênh giữa vui buồn, thì nghe cỗ kiệu ngừng lại, bên ngoài có tiêng nũng nịu véo von: "Ơ, đây không phải là cỗ kiệu của Đoan Kính vương phi sao? Vương phi thật tốt số, cỗ kiệu của một ngoại mệnh phụ cư nhiên cũng có thể đi tới đi lui trong cung." Ta ngồi ở trong kiệu cười thầm, đã lâu, Lý Hiền phi!
Căn cứ tin tình báo của ‘ Bách Hiểu Sanh ’ Lục Ngạc cô nương, trước mắt Hoàng Đế Gia Tĩnh có một Hoàng quý phi; ba phi Hiền, Thục, Đức; bốnChiêu Nghi, Chiêu Dung, Sung Nghi, Sung Dung; mỹ nhân, bảo lâm, nữ ngự.... Ừ, nhân số không đều. Trong đó Hiền phi là thiên kim của Lý đại nhân Lại Bộ Thượng Thư, Lệ Thục phi là thiên kim của Công Bộ Thị Lang —— phạm thánh vào năm Gia Tĩnh thứ tư nên bị giáng làm mỹ nhân, Đức Phi Lý thị là cháu gái Hiếu Hiền hoàng hậu —— cũng chính là biểu muội của Đương Kim Thiên Tử, là Gia Tĩnh cảm động và nhớ nhung ơn của người thân mới ban ân cho nhà cậu.
Có hai hoàng tử và bốn công chúa. Trừ mẹ đẻ hoàng trường tử là Triệu Hoàng quý phi ra, phẩm cấp của mẹ đẻ của 1 nhi tử và 4 nữ nhi khác đều không cao, người cao nhất cũng chỉ là Lý chiêu dung.
Vị Lý Hiền phi này là sủng phi trong cung trước khi ta và Gia Tĩnh bệ hạ ‘ dây dưa ’. Trong hai năm ta không ở đây, Gia Tĩnh cũng không có trêu ghẹo ra tiểu ‘ Gia Tĩnh ’ ở hậu cung, tình cảm của Đức Phi Lý thị và hoàng đế bệ hạ vẫn không có vượt qua tình thân, nhưng nghe Chu Nhan nói tới bệ hạ trùng hợp truyền đòi, đều là chọn một ở trong bốn người Triệu Hoàng quý phi, Lý Hiền phi, Trình Chiêu Nghi, và Trần Sung Nghi. Hoàng quý phi là do luật của tổ tiên, không tránh được. Còn các sủng phi khác, ta nghe nói phụ huynh của họ, đều là triều thần được thế trong triều hai năm qua.
Khi ta không có ở đây, thanh thế của Lý Hiền phi mạnh nhất, thời gian hầu ngủ cũng nhiều nhất, ta trở về, mỗi ngày Gia Tĩnh cơ hồ đều đi qua đường ngầm đến chỗ ta qua đên, tự nhiên không có chuyện cho đòi phi tử khác hầu ngủ xảy ra, giờ phút này Lý Hiền phi tìm ta ôn chuyện, sợ là không đơn giản, ta.... Phiền toái tới rồi!
Cho tới bây giờ ta cũng không phải là người sợ phiền phức, Hiền phi này có vẻ là người ngây thơ hồn nhiên, nhưng hễ là người đã gặp nhiều loại người, thì đều thích lấn kẻ tốt sợ kẻ ác, nên khí thế không thể thua nàng, liền sửa sang lại áo choàng lông báo trên người, mới thướt tha xuống kiệu, vừa xuống kiệu ta liền giật cả mình, không phải một mình Lý Hiền phi? Một đám phi tử không biết tên, ước chừng có mười mấy người, người khác đều lộ vẻ mặt khâm phục ánh mắt hâm mộ len lén đánh giá ta, không nói không rằng, không xuống kiệu làm sao biết nơi này có nhiều mỹ nữ tập kết thế.
Thì ra đã đến bên cạnh đình các trong ngự hoa viên. Trong ngự hoa viên, rừng cây liên miên, đủ loại kỳ hoa dị thảo nở suốt bốn mùa, danh phẩm trân quý, tuy trời lạnh rét, vẫn xanh um ấm áp, cong cong thẳng thẳng, đẹp không sao tả xiết. Bọn gia lệ hậu cung trang điểm lộng lẫy, hoàn phì yến gầy, nhìn chỉ cảm thấy vô hạn... phiền lòng.
Hậu phi khác có phần cố kỵ, đều yên lặng tò mò nhìn quanh, chỉ có Lý Hiền phi này, có lẽ gia thế tốt, lại có mấy phần thánh sủng, tự nhiên ngạo mạn chút. Nàng thấy ta chỉ xuống kiệu quan sát các giai nhân, lại chưa từng lên tiếng, cũng không biết lai lịch ta, nên quay đầu quan sát các phi tử bên cạnh, thần thái phấn khởi phối hợp giọng nói lành lạnh: "Đoan Kính vương phi, nơi này không phải là Nhân Thọ cung của Thái hậu, quy củ cần phải có...." Lục Ngạc tiến lên một bước muốn nói chuyện, ta vội vàng ngăn nàng lại, tất nhiên hành lễ thỉnh an hết cả.
Sắc mặt Lý Hiền phi tốt lên, các giai lệ khác lại có vẻ mặt không đồng nhất, khi đến bên cạnh hành lễ thì hơi tránh ra, hoặc là ánh mắt hơi đồng tình nhìn Lý Hiền phi.
Ta âm thầm kinh hãi, mấy nữ nhân trong hậu cung, đáy lòng mọi người đều khúc khuỷu, nữ nhân không biết trời cao đất rộng giống Lý Hiền phi thật không nhiều lắm, tự nhiên biết hành động này của Lý Hiền phi không khác gì mua dây buộc mình, chỉ là không biết sao nàng chưa hiểu rõ, giờ phút này dám làm ta mất mặt, Gia Tĩnh đang sủng ái ta như trời ban mưa, không sợ Gia Tĩnh bệ hạ biết rồi sẽ gây khó dễ cho nàng?
Họ rốt cuộc bắt đầu lẩm bẩm nói chuyện với nhau, giống như mấy bà ở chợ bán thức ăn.
Những người này, quả thật cô phụ ngày tốt cảnh đẹp.
Đợi ta làm lễ ra mắt xong, Lý Hiền phi cười rực rỡ: "Nghe nói bệ hạ muốn đón Đoan Kính vương phi vào cung, đây cũng là chuyện vui chứ sao...." Ta cười cười, từ chối cho ý kiến, lặng lẽ đợi đoạn sau.
Quả nhiên, nàng nói tiếp: "Không biết vương phi có biết hay không, hai năm trước vụ Tín vương mưu phản, bệ hạ thật vất vả mới bình ổn phẩn nỗ của mọi người, giữ được ‘ mẹ con ’ vương phi bình an, hôm nay lại đưa chuyện vào cung lên chương trình hội nghị, bách quan đều không hài lòng đấy." Ha ha, việc này đả kích ta không được, dựa theo cách làm người của Gia Tĩnh, chàng muốn làm cái gì không muốn làm cái gì, ta không nghĩ có ai mạnh đến nỗi cản được chàng, nên vẫn nghễnh đầu nhìn nàng chơi trò biến sắc mặt.
"Vậy sao?"
Thấy ta vẫn thờ ơ ơ hờ, nàng vội vàng nói: "Ngươi cho rằng dễ dàng à? Nói cho ngươi biết, cha ta cầm đầu bách quan chuẩn bị liều chết can gián đến cùng. Bệ hạ tiếc tài nhất, chắc chắn suy tính ý kiến của chúng thần."
"A, biết, cám ơn Hiền phi nương nương nhắc nhở." Khó trách nàng lại kiêu ngạo thế, thì ra sớm biết ta tiến cung không dễ dàng, có lẽ căn bản là không vào được cái cửa này. Ai, nói đi nói lại đều là lời cũ, không có ý mới, ta quay đầu nhìn chung quanh, ừ, Lý Hiền phi ở trung cung cũng không tệ, mấy cung nhân thái giám ta quen biết không thấy ai cả, tất cả đều là cung nhân thân tín hậu cung giai lệ dẫn tới, chỉ còn lại có mấy cung nữ thái giám đang làm nhiệm vụ trong Ngự Hoa Viên. Họ thấy Lý Hiền phi ý vị quở trách ta, đều che miệng cười một tiếng, nhưng vẻ mặt sau khi cười xong lại làm trái tim người nhìn băng giá. Đột nhiên lại cảm thấy bi ai, họ đều ở độ tuổi như hoa như ngọc, giờ phút này đều xoay chuyển quanh một hoàng đế, Gia Tĩnh lại ngọc thụ lâm phong, văn võ song toàn, có ai không thương? Mấy nữ tử trong đầu hai ba ngày hết mới mẻ liền bị hắn vứt bỏ qua một bên, nghĩ đến ta đang ở thời kỳ mới mẻ, không chừng ngày nào đó ta vào cung, lâu ngày rồi cũng sẽ giống các nàng? Ý nghĩ này vừa ra, nhất thời cất giấu tất cả những móng vuốt nhanh mồm nhanh miệng mang tới từ thế kỷ 21, thôi, cho các nàng hả giận cũng được, tóm lại là ta đoạt nam nhân của các nàng, mà nữ nhân của chàng đã đắc tội với ta, quay đầu lại chắc chắn sẽ nói xấu ta nữa.
Có lẽ thái độ của ta chọc giận Lý Hiền phi, nàng cả giận nói: "Đoan Kính vương phi, ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong vương phủ của ngươi làm tình nhân cả đời đi, ngươi cho rằng ngươi có thể chuyên sủng đến khi nào? Hừ, đêm qua bệ hạ còn cho đòi ta đến hầu ngủ...."
Ta như bị sét đánh, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, được Lục Ngạc vịn mới miễn cưỡng đứng lại, tự biết giờ phút này sắc mặt nhất định tái nhợt dọa người, hắn cưng chiều ta, yêu ta, dung túng ta như vậy, quay đầu lại còn tình chàng ý thiếp với phi tử của hắn, ngày sau không còn tình cảm, ta sẽ như thế nào? Ta... Chịu đủ rồi!
Lý Hiền phi cũng nhận thấy ta khó chịu, ước chừng cũng biết đó là tử huyệt của ta, tiếp tục nói tệ hại hơn: "Ha ha, ngươi được sủng thì như thế nào? Hôm nay là Lý Hiền phi ta, ngày mai trở đi còn không biết là phi tử mỹ nhân nào nữa!" Ta giống như bị mấy hồ đổ dồn nước về, hoài nghi, suy đoán, không xác định, lo được lo mất đều quấn lấy ta, ta không muốn làm hoàng hậu quỷ quái gì đó.
Nàng càng cười càng vui vẻ, ta càng nghe càng kinh hãi, cơ hồ té xỉu, báo ình lần nữa: ta là người của thế kỷ 21, phải kiên cường, không thể mềm yếu. Nhưng tình cảm bị tổn thương, có thể làm cho trái tim ngươi sinh ra đau đớn như muốn chết.
Thật hoảng loạn, muốn xông lên đánh rơi nụ cười chói mắt đó, lại yếu đuối không đề nổi hơi sức. "Chuyện gì xảy ra?" Một thanh âm quen thuộc cao vút kịp thời xuất hiện, uy nghiêm không ngăn nổi.
Hơi sức đang dần dần biến mất lại từ từ quay về, giương mắt nhìn lên, trong con ngươi tức giận của Gia Tĩnh tràn ngập lo lắng. Oanh oanh yến yến bốn phía đều quỳ xuống, thanh âm ‘ ra mắt bệ hạ ’ vang lên, hắn làm như không thấy, chỉ ân cần nắm cánh tay ta, phe phẩy vội vàng nhưng nhẹ nhàng. Thấy thần sắc hắn không giống giả, lửa giận của ta vọt lên, dùng sức đẩy tay hắn ra, thấy vẻ mặt kinh ngạc vô tội của hắn, ta giận dữ, vung tay phải vào của hắn, hắn phản ứng thần tốc, bắt lấy tay của ta: "Tuyết Nhi...." Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, ngươi gọi ta Tuyết Nhi? Tối hôm qua ngươi còn ôm một Tuyết Nhi khác của ngươi thân thiết? Qua trong giây lát lại nâng chân đá vào đùi hắn. Hắn không ngờ tới ta còn có chiêu sau, bị đá mạnh, rên lên một tiếng, sức lực chắc chắn không nhẹ, mũi giày của ta được khảm vàng xung quanh mà.
Nửa Đời Sau Của Ta Nửa Đời Sau Của Ta - Ta Không Phải Thiên Sứ Của Ngươi