Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Kissing Game
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2074 / 28
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
"Ở đây có một ngôi nhà do John Marshall thuê trong hai tuần." Simon với đến máy tính cá nhân và thoăn thoắt gõ thông tin ấy vào cái file họ đã tạo ra. "Tháng Tư năm 1974."
"Tốt lắm." Frankie nhìn qua vai anh. "Giờ chúng ta có bao bao nhiêu cái tên rồi?"
"Mười lăm ông John tất cả," Simon nói. "Trong đó có năm người đã thuê nhà ở đường Pelican hai năm liên tục."
Những giấy tờ photo rải khắp mặt bàn trong bếp của Frankie.
"Tại sao tên ông ấy không phải là Percival?" Frankie đăm chiêu.
"Hoặc Fenton."
Cô cười khúc khích, "Hoặc Beauregard."
"Dudley."
"Hay Oscar?" Frankie lắc đầu, đang cười thoắt chuyển sang bực bội. "Hay bất cứ cái tên nào khác ngoài John? Cứ thế này thì mãi cũng không tìm ra mất."
Cầu trời chuyện này đừng có kéo dài mãi mãi. Simon không còn nhiều thời gian.
Nó chả liên quan gì đến kì hạn cuối tháng với khách hàng, mà là sức mạnh ý chí của anh. Anh đã ngồi ở cái bàn này với Frankie gần sáu tiếng đồng hồ, và năng lực của anh đang bị thử txách ác liệt. Anh đã ghi nxớ từng nốt tàn nhang trên mũi và má cô, tỉ mẩn quan sát cách cô cắn vào môi dưới khi cô đang tập trung, và số lần anh phải kiềm chế không vươn tay chạm vào cô nhiều đến mức không đếm xuể.
Anh phải tìm được người đàn ông tên John này, từ đó mới có thể tìm ra con riêng của vợ ông ta là Jazz, để Frankie có thể tự nhận ra rằng gã đó không đáng để cô phải tốn thời gian.
Trong khi Simon thì đáng?
Không. Nhưng thời gian Frankie bỏ ra với Simon - nhất là lúc ở trên giường anh - sẽ thật tuyệt diệu và đáng giá.
Ít nhất là đáng giá với Simon. Không hiểu sao - anh không biết làm thế nào hoặc tại sao điều đó xảy ra - Frankie nắm được chìa khóa giải phóng anh khỏi tình trạng tự nguyện chay tịnh gần đấy anh mắc phải. Không hiểu sao trong số bao nhiêu phụ nữ trên đời, Frankie lại là người duy nhất anh muốn, người duy nhất có thể giải thoát cho anh. Chuyện đó sẽ đến. Anh buộc phải tin như thế.
"Giá mà có cách txu hẹp ngày tháng lại," Simon nói. "Rất nhiều người đi nghỉ hai đến ba tuần mỗi năm vào một khoảng thời gian cố định. Cô có chắc Jazz và gia đình cậu ta không..."
"Tôi chắc mà," Frankie ngắt lời. "Có lúc anh ấy ở đây vào tháng Tư, có lúc lại về vào tháng Hai hoặc tháng Ba. Lần cuối cùng anh ấy về đây là đầu tháng Năm. Tôi biết bởi vì..." Cô dừng lại. "Ôi trời."
"Gì thế?"
Cô xới tung đám giấy trên bàn, tìm ngày tháng. "Đó là tháng Năm, một tháng trước khi tôi bước sang tuổi mười tám. Tôi biết điều đó vì tối qua tôi vừa đọc lại nhật kí của mình."
Simon nhìn cô chằm chằm qua bàn. "Nhật kí của cô?" Frankie có nhật kí ư? Cô đâu có giống kiểu người viết lách. "Cô viết nhật kí từ hồi nào vậy?"
"Từ nhỏ," Frankie nói, không ngẩng đầu lên. "Thỉnh thoảng tôi vẫn viết." Cô đã tìm được tờ giấy mình cần và đọc lướt qua nội dung. "Khỉ thật."
"Có chuyện gì vậy?"
Cô đẩy tờ giấy tới trước mặt anh. "Không có tên riêng."
Simon liếc xuống bản danh sách. "Lại một người mang họ Marshall nữa này." Anh cau mày. "Nhưng địa chỉ lại khác so với hai giờ ghi chép trước."
Frankie giật lại tờ giấy từ anh và dính nó lên tấm ván cách nhiệt trên tường bằng một chiếc ghim màu nh lá cấy. Rồi cô lao ra khỏi bếp, cánh cửa tự động lắc lư quanh bản lề trong lúc anh nghe thấy tiếng chân cô hối hả chạy trên cầu thang.
Trí tò mò nổi lên, Simon quyết định đi theo, anh đứng dậy và lần đầu tiền được vươn vai sau mấy tiếng đồng xồ dài dằng dặc. Anh leo cầu thang lên tầng hai của ngôi nhà nhỏ với bước chân nhàn nhã hơn.
Mặt trời bắt đầu lặn, và Frankie đã bật đèn trong phòng cô, Simon dừng lại ngoài cửa, nhìn cô đi từ tủ sách này sang tủ sách khác, rút ra những cuốn sổ đóng gáy xoắn với đủ mọi hình dạng và kích cỡ từ các ngăn rồi ném xuống giường.
Ở đó đã có khoảng ba mươi lăm cuốn sổ, và cô vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
"Những cuốn nhật kí," cô nói để giải đáp câu hỏi không lời của anh. "Tôi có thói quen viết nhật kí mà. Chỉ cần tìm trong đó bất cứ dòng nào nhắc đến Jazz là chúng ta sẽ tìm ra ngày tháng anh ấy ở đảo này. Ta có thể đối chiếu những ngày tháng ấy với sổ thuê nhà và hi vọng sẽ tìm được họ của cha dượng anh ấy."
Cô thảy một tập nữa lên trên cùng chồng nhật kí rồi ngồi xuống, khoanh chân lại, lưng tựa vào đầu giường.
"Trông thì có vẻ nhiều đấy," cô nói, "nhưng tôi luôn đề năm ở bìa từng cuốn. Ta có thể bỏ qua những cuốn tôi viết trước mười tuổi, trước khi Jazz đến đảo lần đầu tiên, và những cuốn sau năm tôi mười tám."
Frankie giở một cuốn ra, nhanh chóng kiểm tra ngày tháng, vứt xuống sàn, rồi làm tương tự với cuốn tiếp theo.
Simon không thể tin nổi. Frankie định cho anh đọc nhật kí của cô thật ư?
Cô không đùa khi nói cô viết nhật kí từ bé. Chiếc giường phủ kín lớp lớp trang giấy chứa đựng những suy nghĩ thầm kín nhất của cô. Và những đam mê. Khao khát...
Simon ngồi xuống mép giường và cầm lên một cuốn sổ mỏng đóng gáy xoắn. Anh mở một trang ở giữa.
Ngày 20 tháng Mười hai, anh âm thầm đọc, nét chữ Frankie đậm và hơi rối, nhưng không đến nỗi khó đọc.
"Chao ôi, ở Vermont càng lúc càng tối và lạnh. Ngay từ lúc nhận học bổng mình đã biết mình sẽ không đủ tiền để về nhà vào các kì nghỉ, nhưng sau hai năm liền, mình đã mệt mỏi với nỗi cô đơn, và biết bà nhớ mình nhường nào cũng chẳng giúp ích gì. Những bông tuyết đáng yêu xuất hiện từ tháng Mười một cứ rơi mãi không ngừng. Trông chúng đẹp thật đấy, nhưng mình muốn về nhà. Còn năm tháng nữa, và hai năm nữa..."
Trường đại học. Simon nhận ra Frankie viết những dòng này khi cô đi học đại học nhà. Sau khi tốt nghiệp trung học, phải mất gần ba năm cô mới dành dụm đủ tiền để đóng học phí đại học, dù rằng cô đã giành được học bổng. Nhưng cô đã phải bỏ dở và chưa bao giờ lấy được bằng. Anh nxớ mang máng là bà ngoại cô đã bị một cơn đột quỵ hay gì gì đó và cần Frankie chăm sóc cả ngày lẫn đêm. Anh giở ngược lại mấy trang, dù biết rằng không có lí do gì để tiếp tục đọc cuốn sổ này, nhưng anh không dừng được.
"Ngày mùng 4 tháng Hai. Bà phải vào viện với một cơn đau tim. Bác sĩ West đã gọi tới trường. Hiện mình đang trên máy bay về nhà, đến Fort Myers, mình sợ lắm. Bà không thể chết được. Mình sẽ không để bà chết. Lâu lắm rồi mình không cầu nguyện, nhưng giờ thì mình đang làm điều đó đây. Mình nghĩ mình đã quên cách cầu nguyện thế nào cho đúng rồi.
Charlie đã chở mình ra sân bay."
Charlie? Charlie là ai?
"Anh ấy biết mình sẽ không quay lại nữa. Nhưng anh ấy bảo là không sao cả. Sau khi tốt nghiệp đại học anh ấy sẽ xuống Sunrise Key và chúng mình sẽ làm đám cưới."
Simon cảm thấy nhói lên một nỗi ghen tuông, nhưng rồi anh buộc mình phải tỏ ra lí trí. Gã Charlie này là người Frankie quen biết từ nhiều năm trước. Rõ ràng chuyện giữa hai người đã không đi đến đâu. Dù Frankie có cảm giác ra sao với người này thì cũng đã là quá khứ rồi.
Simon đọc tiếp.
"Mình đã bảo là mình không muốn lấy anh ấy, và anh ấy điên lên, nhưng sau đó lại dịu xuống và nén nhịn. Anh ấy nghĩ mình nói thế chỉ vì đang buồn chuyện của bà. Anh ấy bảo nếu mình cần gì thì chỉ việc gọi cho anh ấy. Anh ấy nhỏ hơn mình hai tuổi, nhưng học trên mình một khóa và là đàn ông và rõ ràng anh ấy cxo là anh ấy hơn mình một bậc về mặt trí tuệ. Nhưng anh ấy mới là người hơi có vấn đề về đầu óc. Anh ấy cho rằng mình cần được chăm lo sao?"
Simon không nén được cười. Charlie lúc ấy sắp tốt nghiệp đại học tới nơi, nhưng hiển nhiên cậu ta còn phải học thêm một chút nữa - đặc biệt là về Frankie.
"Ước gì bọn mình không phải nói chuyện," những dòng nhật kí tiếp tục. "Giá mà bọn mình có thể dành hết thời gian để làm tình..."
Cơn ghen quay trở lại, buốt nhói và đột ngột hơn hẳn ban nãy. Simon ngẩng nhìn Frankie. Cô đang mải tập trung kiểm tra những cuốn sổ khác, nên anh cúi xuống đọc tiếp
"Giá mà bọn mình có thể dành hết thời gian để làm tình, đắm chìm vào khoái cảm thể xác thuần khiết, chỉ có ham muốn vây quanh, tách rời khỏi thực tại với những việc gì nên làm và phải làm. Khi chúng mình làm tình, trong phút chốc anh ấy sẽ quên cái thói tự phụ, chín chắn và thực tế quá quắt ấy đi. Mình có thể giả vờ như anh ấy mang đến ình những bông hoa, và anh ấy tin rằng tình yêu là thứ gì đó hoang dã và kxông thể kiểm soát, một thứ anh ấy không hề lường trước, khiến anh ấy bốc cháy và run rẩy.
Nhưng mình biết sự thật. Anh ấy thích sex. Và anh ấy thích giọng nói miền Nam, màu mắt cũng như khuôn mặt mình, nhưng anh ấy không thực sự yêu mình. Anh ấy nghĩ nếu có thể bắt mình ăn mặc theo cách anh ấy muốn trong những chiếc áo len dài tay và quần vải chéo, thì mình sẽ biến thành cô vợ nhỏ đáng yêu. Anh ấy nghĩ những đứa con của chúng mình sẽ xinh xắn. Dĩ nhiên là chúng sẽ xinh xắn, điều đó thì không có gì phải bàn cãi.
Nhưng khi yêu Charlie, mình yêu với một sự tưởng tượng. Mái tóc vàng và cặp mắt nh của anh ấy gợi nhớ về Sunrise Key. Txành thực mà nói, gương mặt điển trai của Charlie làm mình nhớ đến Simon Hunt..."
Simon giật mình ngẩng lên khi Frankie vừa giật cuốn sổ từ tay anh vừa đóng phắt nó lại.
"Anh không cần đọc chúng!" Cô nhìn xuống cuốn sổ, lật trang bìa ra. "Anh chỉ cần kiểm tra ngày tháng rồi đặt vào chồng sổ này, hoặc vứt xuống sàn kia." Hai má cô đỏ bừng khi thấy cuốn anh đang đọc đề thời gian là những năm cô học đại học. Nhưng cô vờ như không xấu hổ chút nào khi vứt nó xuống sàn.
"Charlie làm mình nhớ đến Simon Hunt."
Cô ngẩng đầu nhìn anh. "Anh có định giúp hay không?"
"Giá mà bọn mình có thể dành hết thời gian để làm tình, đắm chìm vào khoái cảm thể xác thuần khiết, chỉ có ham muốn vây quanh, tách rời khỏi thực tại với những việc gì nên làm và phải làm..."
Simon cầm một cuốn sổ khác lên, chợt ý thức sâu sắc rằng mình đang ở trong phòng ngủ của Frankie, trên chiếc giường của cô. Kxông một nơi nào khác trên trái đất khiến anh thích hơn nơi này. Giờ đây, chỉ cần anh nghĩ ra được một cách để dẹp hết những cuốn sổ này khỏi giường và kéo Frankie vào vòng tay anh... Anh ngả người ra sau, chống mình lên một khuỷu tay, "Sao tôi chưa bao giờ nghe nói về Charlie nhỉ."
Cô không trả lời ngay. "Tôi không biết. Anh ấy có phải là bí mật gì đâu."
Anh giở trang đầu cuốn sổ trên tay, nhìn xuống ngày tháng. Cuốn nhật kí này mới được viết cách đây vài năm. Anh có được đề cập trong đó không? Cô có viết dòng nào về anh không? Cô đã nói gì? Anh phải xem mới được...
"Cô đã viết là Charlie làm cô nhớ đến tôi," Simon nói.
Frankie lấy một cuốn sổ khác. "Tôi viết thế thật sao?" Giọng cô bình thản, không âm sắc, và cô không ngẩng lên. "Tôi không nhớ."
Cô đang nói dối, Simon sẵn sàng cá rằng cô nhớ từng ý nghĩ riêng tư đã viết trong những cuốn nhật kí này. Cô đang cố hết sức ngó lơ anh, cho nên anh tận dụng ngay cơ hội và đặt cuốn sổ đang cầm xuống trước mặt, lật vội đến trang giữa. Anh nhặt một cuốn sổ khác và giơ cái bìa lên, giả bộ đang kiểm tra ngày tháng trong khi đọc những dòng chữ sắc nét giờ đã thành quen thuộc của Frankie trong cuốn sổ để mở trên giường.
"Làm việc, làm việc và làm việc. Hết chuyến đi câu này đến chuyến đi câu khác. Mình đưa thuyền về bến, thả những vị khách hớn hở lên bờ, rồi đón đoàn tiếp theo. Mình dậy trước bình minh và về nhà lúc tối mịt. Có lẽ một lúc nào đó trong tuần sau trời sẽ mưa, và mình sẽ được ngủ nguyên ngày. Có lẽ một lúc nào đó trong thế kỉ sau mình sẽ có một cuộc hẹn hò thực sự..."
Simon giở qua liền mấy trang, tìm tên mình. A ha!
"Gặp Simon trên phố. Leila định về thăm nhà vào tuần sau: Mình rất mong gặp nó - lâu quá rồi..." Cô tiếp tục viết về tình bạn lâu bền giữa cô và em gái Simon. Không có từ nào về Simon nữa cả. Anh lật đến trang cuối.
"... Đây là lần cuối cùng mình mặc đồ tắm hai mảnh", cô viết ngay đầu trang, dòng chữ được gạch dưới đập vào mắt anh.
"Lẽ ra mình nên biết. Mình nên mặc nguyên áo phông mới đúng, nhưng thời tiết nóng kinh khủng. Lẽ ra mình phải biết sợ, mình phải biết bọn chúng sẽ gây chuyện, dựa theo tất cả những lời bình luận và ám chỉ thô tục của bọn chúng.
Mình đang mải giúp một gã gầy nhẳng kéo con cá lên. Thậm chí mình còn không cảm thấy lưỡi dao khi tên béo cắt dây áo sau lưng mình. Nhưng chỉ cần như thế mình đã khỏa thân một nửa.
Mọi việc diễn biến quá nhanh. Thoắt cái chỉ còn lại tổng hòa hỗn loạn của những tiếng ồn, tiếng huýt sáo khoái trá, và tiếng hét. Tiếng hét là của mình. Những cảm giác mơ hồ, những chuyển động chớp nhoáng, diễn ra dưới một thứ ánh sáng nhấp nháy, khắc sâu vào kí ức mình mãi mãi, tua đi tua lại hết lần này đến lần khác. Mình muốn nó biến đi. Có lẽ nếu mình viết ra...
Mình buông vội cần câu, cố che người lại. Nước bắn tung tóe - cả cần câu và tên gầy rơi tõm từ mạn thuyền xuống biển. Còn tên béo phá lên cười khành khạch. Mắt hắn đỏ ngầu và dấp dính ướt do nốc quá nhiều bia cộng với phơi nắng. "Ê, Hank, mày bắt được một cặp hết sẩy đó!" Tức điên - mình giận điên người. Sao ngươi dám! Hai bàn tay dò dẫm, nắn bóp, sờ soạng người mình, hơi thở hắn hôi nồng mùi cồn, bọn chúng cười dữ hơn - tất cả đều đang cười. Mình vung chân đá, không trúng đích, mà vào đùi hắn, mình như điên như cuồng, sao ngươi dám? Sao ngươi dám?"
Cổ họng Simon tắc nghẹn, anh biết mình đang đọc những dòng Frankie viết chỉ vài giờ sau khi bị tấn công. Chắc chắn đấy chính là nguyên nhân khiến cô phải bỏ việc ở bến du thuyền. Anh lật sang trang, thậm chí không thèm giả vờ lén lút đọc nữa.
"Mình lại đá hắn và hắn cũng nổi giận, hắn xé nốt phần trên bộ đồ tắm của mình, đẩy mình ngã ngửa trên boong, làm đổ xô đựng mồi câu. Bị cuốn theo dòng nước, con cá nhỏ nhảy lên, quẫy tanh tách, giống như mình, bò bằng hai khuỷu tay, cố tìm đường thoát."
Đọc những dòng cô viết, anh cảm thấy dâng lên một nỗi sợ hãi pha lẫn tức giận. Tim anh như nhảy lên tới cuống họng. Lạy Chúa lòng lành, cô có bị cưỡng hiếp không. Liệu cô có kể với Leila sự thật về chuyện đã xảy ra vào cái ngày khủng khiếp ấy? Với một sự chắc chắn đáng sợ, Simon hiểu rằng cho dù đã xảy ra chuyện gì, thì sự thật cũng được viết ra ngay trong cuốn sổ này. Muốn khám phá nó, anh chỉ cần đọc tiếp.
"Chuyện này không thể xảy ra. Không thể... Hắn ở trên mình..."
Frankie giật phắt cuốn nhật kí khỏi tay Simon. "Chết tiệt, Simon, anh không nghe tôi nói gì sao? Anh không coi sự riêng tư ra gì à?"
Simon nhìn lên cặp mắt nâu phẫn nộ của Frankie và thấy ánh nhìn của cô nao núng trước vẻ mặt anh. Anh với tới cuốn sổ, cần phải đọc hết, cần phải biết thực sự đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô giật nó ra xa khỏi anh, khiến anh với phải người cô.
Cô trợn tròn mắt kinh ngạc, miệng hơi há ra, và Simon nhận ra trong mắt mình đang đong đầy nước mắt.
"Lạy Chúa, Frankie!" Anh kéo cô lại gần, bao bọc cô trong vòng tay, vùi mặt vào mái tóc đen êm ái của cô.
Người anh run lên vì tức giận, phẫn nộ và sợ hãi. Tại sao một chuyện khủng khiếp như vậy có thể xảy ra với cô ngay ở Sunrise Key? Có lẽ vào ngày hôm đó anh đang ngồi sau bàn làm việc. Có lẽ anh đang ngắm nhìn mặt biển xanh biếc từ cửa sổ phòng mình, nói chuyện điện thoại, cười đùa vui vẻ - trong lúc cô đang bị đè xuống trên boong chiếc thuyền câu. Anh cảm thấy đau đớn vì mình đã không hề hay biết gì. Anh cảm thấy đau đớn vì cô chưa bao giờ tìm kiếm sự vỗ về an ủi từ anh.
Bây giờ anh đang an ủi cô đây, nhưng đã quá muộn. Anh cảm thấy cô đưa tay lên, vòng qua người anh, rồi đột nhiên cô ôm lấy anh vỗ về. Cô không biết vì sao, cũng không cần phải biết. Tình bạn của cô luôn vô điều kiện như vậy. Và, chao ôi, mùi hương tỏa ra từ thân thể cô mới tuyệt làm sao, cảm giác có cô trong vòng tay cũng thật dễ chịu... nhưng ngay cả điều đó cũng không thể dập tắt nhu cầu được biết sự thật của anh.
"Simon, có chuyện gì vậy? Người anh đang run này..."
"Cô phải cho tôi đọc hết đoạn đó." Giọng Simon nghe khàn khàn và căng thẳng, ngay cả với chính đôi tai anh.
"Đọc gì cơ? Tôi không nghĩ có điều gì để tôi viết trong nhật kí lại khiến cho anh..."
"Vụ cưỡng hiếp." Anh cố nói từ đó một cách dứt khoát, nhưng giọng vẫn ngập ngừng.
Anh cảm thấy cô bỗng cứng đờ, hai vai và lưng anh cũng đột nhiên căng thẳng. Cô lẩm bẩm chửi thề, một câu duy nhất, và vùng ra khỏi anh. Anh buông tay, bỗng dưng cảm thấy sợ chạm vào cô, sợ phải cử động.
"Hẳn anh đã đọc những gì tôi viết trong đó," cô nói, và chửi thề lần nữa. Như thể không chống chọi nổi ánh mắt anh. cô nhìn xuống cuốn sổ trong tay, nhìn những quyển cô đã vứt la liệt dưới thảm trải sàn, nhìn ra trời chiều đang tối dần ngoài cửa sổ, nhìn vào bất cứ nơi đâu ngoài đôi mắt anh.
"Sao cô chưa bao giờ kể với tôi?"
"Tôi không thể. Tôi không thể kể cho bất cứ ai."
"Kể cả Leila?"
Cô ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt đầy thận trọng, rồi từ từ đóng cuốn sổ vào. "Tôi có nói cho Leila."
"Tất cả ư?"
Một nét do dự thoáng qua, nhưng rồi cô gật đầu. Bụng Simon quặn lên đau nhói. Cô đâu có nói.
"Cô nói với Leila rằng cô bị quấy rối, và vì lo cho sự an toàn của bản thân nên cô đã cho cả đám người đi câu rơi hết xuống biển, rồi kéo bọn chúng về cảng."
Frankie lại gật đầu. "Đúng thế."
Nước mắt lại dâng đầy mắt anh, và lần này anh không thể chớp mắt gạt chúng đi. Lần này chúng có nguy cơ trào ra. "Mẹ kiếp, cho tôi biết sự thật đi."
Cô lắc đầu. "Đó là sự thật."
"Tôi không tin cô." Đôi mắt cô lóe lên phẫn nộ.
"Tôi không tin cô."
Đôi mắt cô lóe lên phẫn nộ. "Thôi được, tôi đã không đi sâu vào chi tiết. Anh đang chỉ trích tôi vì tôi không muốn nói về một chuyện đã khiến tôi bị tổn thương sâu sắc hay sao? Tôi có lỗi khi không muốn nói đến cảm giác có những bàn tay ghê tởm xa lạ ở trong quần soóc của mình hay sao? Kể với Leila là tôi chỉ bị... quấy rối sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Giọng Simon đanh lại. "Những điều tôi đọc được trong nhật kí của cô không phải là quấy rối. Cô đã bị tấn công tình dục."
Frankie lại nhìn xuống tấm thảm. "Phải," cô nói, giọng rất nhỏ. "Tôi đã bị tấn công." Rồi ngước nhìn anh. "Nhưng không bị cưỡng hiếp."
Cô có nói thật hay không? Simon không biết phải tin vào đâu. Anh nhìn cuốn sổ cô đang giữ trong tay. "Cô phải cho tôi đọc những gì cô đã viết."
"Thì anh mới tin tôi?"
Anh gật đầu.
Cô nhìn anh chằm chằm một lúc rất lâu, như đang cân nhắc cô nên cho anh xâm nhập vào bí mật khủng khiếp đó của cô hay không. Cuối cùng, cô đưa cuốn sổ cho anh. "Thật vinh hạnh khi biết tôi có được lòng tin tưởng của anh." Câu nói mang đầy vẻ chế nhạo, nhưng giọng cô cực kì buồn bã. Cô đứng lên. "Tôi cần chút không khí trong lành."
Rồi, không nhìn lại anh, Frankie bước ra khỏi phòng.
Simon nhìn cuốn sổ trong tay với cảm giác sợ hãi. Anh chầm chậm mở nó ra. Chầm chậm lật tới trang vừa nãy anh đang đọc dở.
"Chuyện này không thể xảy ra. Không thể... Hắn ở trên mình, toàn bộ trọng lượng một trăm hai mươi lăm cân của hắn, phục phịch, thô bạo, làm mình ngạt thở. Bọn chúng cười ha hả khi hắn giật quần soóc của mình, khi lớp vải bị rách toạc. Những ngón tay hắn sờ soạng, nắn bóp đến phát đau. Mình không làm gì được. Bất lực, tê liệt vì sợ hãi. Mình chẳng thể làm gì để ngăn chuyện này lại. Bên cạnh mình, con cá đang quẫy đạp, cặp mắt đờ đẫn, miệng hớp hớp không khí để thở, dù sắp chết nhưng nó vẫn nỗ lực, vẫn đấu tranh để tìm nước.
Một con cá còn không bỏ cuộc, huống chi là mình. Hai tay mình bị khống chế, nhưng răng thì không. Mình cắn mạnh. Tên béo giật lùi lại. Một cánh tay mình đã được tự do - đó là tất cả những gì mình cần. Mình vung nó lên, cổ tay đập trúng mũi hắn, đúng cách bà đã dạy. Máu phun ra. Tiếng rú đau đớn vang lên. Hắn rụt vội về. Mình lồm cồm bò dậy. Nhưng, Chúa ơi, bọn chúng còn những năm tên, và không tên nào cười nữa cả. Mình chạy đến chỗ khẩu súng bắn pháo hiệu, lên đạn và chĩa nó vào tên béo. Tất cả bọn chúng đờ ra - tất cả, trừ con cá vẫn đang giãy giụa trên boong, mình cúi xuống nhấc nó lên, và thả qua mạn thuyền. Cuối cùng nó đã được tự do. Song mình thì vẫn đứng đó như một sinh vật hoang dại, quần soóc bị xé rách, ngực để trần và lốm đốm máu mũi của tên béo, mình bảo cái đám người đi câu say xỉn kia một là đi hội ngộ với thằng bạn gầy nhẳng của chúng dưới biển, hai là một tên trong số chúng sẽ được nếm mùi của pháo sáng khi bắn ở cự li gần.
Và sự việc kết thúc ở đó.
Nhưng khi viết những dòng này, mình biết từ giờ phút này trở đi nó sẽ không bao giờ kết thúc. Từ giờ phút này trở đi, cuộc sống của mình không bao giờ trở lại được như xưa. Không giống như con cá nhỏ kia, mình sẽ không bao giờ được tự do thực sự nữa."
Simon từ từ gấp cuốn sổ lại, từ từ đặt nó xuống sàn. Rồi anh đứng lên và đi tìm Frankie.
Khi Frankie từ mặt nước trồi lên thì Simon đang đứng trên bãi biển. Cô vuốt ngược tóc rồi dùng cả hai tay để vắt nước trên tóc. Biển làm cho cô sạch sẽ, mát mẻ. Cô luôn cảm thấy bẩn thỉu nếu nghĩ quá nhiều về cái ngày đáng sợ đó.
Bầu trời vẫn còn vương sắc đỏ cam từ vầng mặt trời đang lặn, nhưng mặt trăng đã lên, gần như tròn đầy, soi sáng gương mặt Simon. Khi không có nụ cười quen thuộc, trông anh già hơn, dữ tợn hơn, và vô cùng sắt đá.
"Nói cho tôi tên họ bọn chúng," anh nói khi cô dừng lại trước mặt anh, "tôi sẽ tóm được chúng và cho chúng nhừ tử."
Frankie đi ngược lên bãi biển tới chỗ bộ quần áo cô mặc bên ngoài đồ tắm được xếp thành một đống. "Tôi không nhớ tên chúng."
"Chết tiệt."
Cô nhìn lại anh. Với cái miệng mím chặt dữ tợn và đôi mắt xanh sáng rực lên trong bóng tối, cô gần như tin rằng anh có khả năng gây thương tích cho những kẻ đã suýt cưỡng hiếp cô nhiều năm trước. Nực cười thay, cô chưa bao giờ nghĩ Simon là kiểu người hùng hổ, nhưng lúc này, trông anh như thể thực sự thích thú với vụ đụng độ khát máu này vậy.
"Tại sao cô không tố cáo chúng?" anh hỏi.
"Không có bằng chứng," Frankie nói, cố làm cho giọng mình nghe thật thản nhiên. "Preston Seaholm tin tôi - anh ấy bảo sẽ ủng hộ tôi một trăm phần trăm, bất kể tôi quyết định thế nào. Nhưng ủy viên công tố quận bảo tôi rằng kết tội cưỡng hiếp ột người đã là khó rồi, huống hồ mới chỉ là ý đồ." Cô nghe thấy một nỗi cay đắng len vào giọng mình. "Đến anh còn không tin lời tôi nói là thật - thì làm sao cả một phòng xử án toàn người xa lạ tin tôi được chứ?"
"Tôi xin lỗi," Simon nói, trông anh có vẻ ăn năn thực sự. "Chỉ là... Tôi biết cô đã kể với Leila những gì, và tôi buộc phải tin rằng nếu cô không kể toàn bộ sự thật cho nó nghe, thì cô cũng sẽ không kể cho tôi." Anh nói khẽ, vẻ ngập ngừng. Lần đầu tiên Frankie thấy sự tự tin và sức hấp dẫn mê người của anh bay biến đâu mất, chỉ còn lại trái tim chân thật.
Nhưng, không. Không có chuyện đó đâu. Tối qua lúc ở trong nhà hàng cô đã nhìn thấy vẻ tương tự trong mắt anh, ngay sau thời điểm cô tin chắc rằng anh sắp sửa hôn cô...
"Nếu như cô bị cưỡng hiếp, và đến cả người bạn thân nhất của cô cũng không được cô kể cho biết, thì chắc cú là cô sẽ chẳng thừa nhận chuyện đó với tôi," Simon nói tiếp. "Ý tôi là, liệu cô có thể đứng đó và bảo rằng cô sẽ nói với tôi sự thật không?"
Frankie lắc đầu. Anh nói đúng. Cô không thể nào nói với anh.
"Đó là lí do vì sao tôi phải đọc tận mắt quyển nhật kí. Cho nên... đừng giận tôi nữa, được không?"
Frankie gật đầu. Đồng ý.
Simon cũng gật đầu. Anh đứng đó dưới ánh trăng, nhìn cô đăm đắm, hai tay đút trong túi quần soóc, đôi mắt thường ngày cười cợt giờ sẫm lại và đầy nghiêm túc.
"Cô còn bí mật ghê gớm nào khác để tôi tình cờ phát hiện không, Francine?" Anh hỏi với bóng dáng phảng phất của nụ cười quen thuộc.
Tim Frankie đập thình thịch. Cô luôn thấy cách nói năng ngọt xớt và bất cần của Simon Hunt vô cùng lôi cuốn, nhưng khi anh trầm lặng, nhạy cảm thế này thì lại càng hấp dẫn đến khó cưỡng.
Còn bí mật ghê gớm nào khác không ư? Chỉ có một bí mật là tôi muốn cảm nhận cánh tay anh ôm trọn người tôi ghê gớm. Cô lắc lắc đầu, rùng mình trước cơn gió lạnh thổi vào từ mặt biển. "Không," cô nói dối.
Nhưng dường như Simon có thể đọc được tâm trí cô. Anh bước lại gần, bỏ tay ra khỏi túi quần, và kéo cô vào lòng, mặc kệ bộ đồ tắm còn ướt.
Frankie nhắm mắt lại, gục đầu lên vai anh, biết rằng cô đã nói dối với cả bản thân mình. Cô không chỉ muốn một vòng ôm của anh. Mà còn muốn nhiều hơn thế.
Nụ Hôn Đầu Cho Em Nụ Hôn Đầu Cho Em - Suzanne Brockmann Nụ Hôn Đầu Cho Em