An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Phuong Khanh
Số chương: 69
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1056 / 22
Cập nhật: 2018-12-04 06:04:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58
n sáng xong, Lục Trình Dương dẫn Tô Tiểu Tông đi siêu thị, mua rất nhiều đồ ăn về làm cơm trưa, Tô Tiểu Tông hài lòng thỏa mãn xách túi đồ ăn vặt và ly kem đi về nhà.
Thời gian còn sớm nên Lục Trình Dương để Tô Tiểu Tông chơi ở phòng khách còn anh vào thư phòng làm việc, Tô Tầm vẫn còn đang ngủ.
Tô Tiểu Tông mới chơi được một lát đã cảm thấy chán bèn chạy đến cửa thư phòng, che miệng hỏi nhỏ: “Bố ơi, con có thể vào gặp mẹ được chưa?” Bởi vì Lục Trình Dương đã dặn là không được nói lớn tiếng cho nên giọng nói của cu cậu rất nhỏ, Lục Trình Dương không nghe rõ nên vẫy tay ý bảo con trai đi vào.
Tô Tiểu Tông chạy tới, Lục Trình Dương bế con trai ngồi lên đùi mình, trả lời xong cái email cuối cùng rồi mở phim hoạt hình cho cậu nhóc xem: “Nào, bố và con cùng nhau xem phim, để cho mẹ ngủ.”
Có bố ngồi xem cùng nên Tô Tiểu Tông không đòi đi tìm mẹ nữa nhưng mà cu cậu nghĩ mãi cũng không hiểu bèn ngẩng đầu hỏi Lục Trình Dương: “Bố ơi, sao hôm nay mẹ lại ngủ đến giờ còn chưa dậy nữa? Bình thường mẹ không như vậy mà!”
Lục Trình Dương cảm thấy hôm nay con trai thắc mắc quá nhiều, đưa tay nhéo má cu cậu một cái, sau đó bóp miệng của cu cậu chu lên cho đến khi không nói rõ lời được nữa.
Bố hư quá! Tô Tiểu Tông vươn tay chụp lấy tay của bố mình.
Lục Trình Dương trêu con trai một chút, thấy đã đến giờ bèn đứng dậy đi nấu cơm, Tô Tiểu Tông quỳ nằm trên ghế, vểnh cái mông lên nghịch máy tính một lát rồi chạy ra phòng khách vẽ tranh.
Mười hai giờ rưỡi, Lục Trình Dương đã nấu cơm xong, nhìn về phía căn phòng vẫn đang đóng chặt thì khẽ nhíu mày, thật … mệt như vậy sao?
Tô Tiểu Tông đã sớm rửa tay sạch sẽ đang đứng chờ cạnh bàn ăn, Lục Trình Dương bế con trai ngồi lên ghế, thuận tay gắp cho cu cậu một cái đùi gà: “Ngoan ngoãn ngồi ăn, không được chạy lung tung.” Thấy con trai gật đầu đồng ý thì anh mới đi vào phòng cho khách.
Cửa nhẹ nhàng được mở ra, Tô Tầm nghe thấy tiếng động nên mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn anh sau đó lại nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.
Lục Trình Dương đóng cửa lại rồi đi tới, ôm lấy Tô Tầm để cho cô dựa vào ngực mình, giọng nói trầm thấp mang theo vui vẻ: “Trước ăn cơm đã rồi sau đó ngủ tiếp, được không?”
Tô Tầm mở to hai mắt, trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ cũng không kéo ra nên trong phòng mờ tối, nhớ tới chuyện tối qua thì vẫn có chút ngượng ngùng: “Mấy giờ rồi …” Tối hôm qua cô không biết mình ngủ lúc nào, đàn ông cấm dục vài năm quả thật rất đáng sợ, cô có cảm giác bị anh rút hết sức lực, toàn thân giống như là bị nghiền nát, hai chân mỏi nhừ cứ như không phải là của mình nữa vậy.
“Mười hai giờ rưỡi rồi, Tiểu Tông đòi em từ sáng đến giờ, thật mệt đến vậy sao? Muốn anh bế em đi rửa mặt không?” Lục Trình Dương nhỏ giọng nói vào tai cô, âm thanh vừa từ tính lại vừa gợi cảm, rõ ràng là cố ý chọc người mà.
“Mẹ mẹ mẹ!” Tô Tiểu Tông ở bên ngoài gõ cửa, vừa rồi cu cậu đã thấy bố đi vào, bố thật xấu mà, không cho bé đi vào thế nhưng chính mình lại lén đi tìm mẹ!
Tô Tầm vừa nghe thấy thì vội càng giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi vòng ôm của Lục Trình Dương, “Em thay quần áo, anh dẫn con đi ăn trước đi …” Trên mặt cô bắt đầu nóng lên, tối qua rõ ràng là ba người cùng nhau ngủ, cuối cùng lại bị bế đến một căn phòng khác, cô sợ Tô Tiểu Tông … biết cô làm chuyện xấu.
Lục Trình Dương vuốt tóc Tô Tầm rồi xoay người đi mở cửa, Tô Tiểu Tông liền bổ nhào vào trong đùi của anh, qua khe cửa thấy Tô Tầm đang ngồi ở trên giường thì vui vẻ la lên: “Mẹ ơi!”
Chen vài lần nhưng cũng không vào được phòng thì Tô Tiểu Tông không vui, đột nhiên cả người cu cậu bị Lục Trình Dương xách lên, gục đầu ở trên vai bố mới nhìn thấy mẹ - người mà cu cậu đã nhớ suốt từ sáng sớm tinh mơ đến giờ, Tô Tầm ho khan vài tiếng, sắc mặt có chút không được tự nhiên dỗ dành con trai: “Con và bố đi ăn cơm trước đi, được không?”
Không đợi cậu nhóc trả lời, Lục Trình Dương đã trả lời thay: “Được.” Sau đó liền bế Tô Tiểu Tông đi.
Tô Tiểu Tông ngây người, đi ra khỏi cửa phòng mới đưa hai tay ra vẫy vẫy: “Mẹ ….”
Lục Trình Dương vỗ cái mông nhỏ của con trai, dụ dỗ: “Mẹ cảm thấy không thoải mái nên con đừng quấy mẹ nữa.”
“Mẹ bị bệnh sao?” Tô Tiểu Tông an tĩnh lại, lo lắng níu lấy cổ áo Lục Trình Dương, đôi mắt nhìn chằm chằm phía sau.
Tô Tầm thay quần áo, đánh răng rửa mặt xong mới đi ra bàn ăn, mới vừa ngồi xuống thì Tô Tiểu Tông đã chạy tới, nhón chân lấy tay sờ lên trán cô rồi nhướn mày lên nhìn cô: “Mẹ … bị bệnh sao?”
“…” Tô Tầm nhìn Lục Trình Dương, cô bị bệnh lúc nào chứ?
Lục Trình Dương chau mày: “Tô Tiểu Tông, mau về chỗ ăn cơm.”
Tô Tiểu Tông không để ý đến anh, vẫn đứng bên cạnh mẹ, Tô Tầm sờ đầu con trai, dịu dàng nói: “Mẹ không sao, con ngồi ở bên cạnh mẹ ăn cơm đi.” Ngửi được mùi thơm của thức ăn thì lúc này Tô Tầm mới cảm thấy đói, bụng sôi lên.
“Thật sao?” Tô Tiểu Tông hỏi lại, Tô Tầm gật đầu nói ‘thật’ thì lúc này cu cậu mới vui vẻ nhấc chân lên, bò lên cái ghế bên cạnh Tô Tầm.
Lục Trình Dương chuyển chén nhỏ đến trước mặt con trai rồi múc canh cho Tô Tầm.
Tô Tầm quả thật rất đói, cô uống hết một chén canh lớn, lại ăn hai chén cơm, lượng cơm ăn của cô lúc trước tuyệt đối không có nhiều như vậy. Tô Tiểu Tông thấy cô ăn nhiều như vậy thì há to miệng, cu cậu đã hoàn toàn tin tưởng mẹ không bị bệnh, chỉ là quá đói thôi!
Tô Tiểu Tông thấy mẹ ăn nhiều như vậy thì chính mình cũng phồng má lên ăn, kết quả là hai người ăn đến no căng bụng …
Lục Trình Dương nhìn hình ảnh một lớn một nhỏ ngồi trên sofa xoa bụng thì bật cười, rửa chén xong đi đến bế Tô Tiểu Tông ngồi lên đùi mình, một tay xoa bụng cho con trai, tay còn lại vòng qua thắt lưng Tô Tầm đưa đến phía trước xoa bụng cho cô. Tô Tầm vừa no vừa mệt lại được anh xoa như vậy nên cảm thấy rất thoải mái, dứt khoát tựa vào bờ vai của anh.
“Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Cằm Lục Trình Dương để trên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng hỏi.
“Rồi ạ!” Tô Tiểu Tông trả lời vang dội, một tay bố ôm bé một tay ôm mẹ làm cho bé cảm thấy rất vui vẻ, bé thích bố làm như vậy.
Lục Trình Dương vỗ nhẹ vào cái bụng của con trai, Tô Tầm cười nhưng không trả lời anh.
Tô Tiểu Tông thấy mẹ cười thì vui vẻ lắc chân, ngẩng đầu nhỏ giọng gọi một tiếng: “Bố ơi.” Lục Trình Dương phối hợp cúi đầu, kề sát tai vào miệng con trai, “Bố ơi, có phải bố và mẹ sắp kết hôn phải không?”
Cu cậu cho là giọng nói của mình rất nhỏ nhưng Tô Tầm dựa vào người Lục Trình Dương gần như vậy nên nghe thấy rõ ràng. Cái tay đang xoa bụng Tô Tầm của Lục Trình Dương dừng lại một chút, sau đó cô nghe anh nói: “Sắp rồi.”
Tô Tiểu Tông vui mừng vỗ tay: “Bố mẹ nhanh kết hôn đi, con sẽ làm hoa đồng cho hai người.”
Lục Trình Dương cũng muốn nhanh chóng tái hôn với cô, anh cười một cái, cúi đầu hôn lên mắt Tô Tầm.
Buổi chiều Tô Tầm và Tô Tiểu Tông cùng nhau nằm ngủ trên giường lớn của Lục Trình Dương. Lục Trình Dương nhận một cuộc điện thoại gọi đến, sau đó sắc mặt liền thay đổi.
Cúi đầu nói bên tai Tô Tầm: “Anh có việc phải đi ra ngoài, buổi tối nếu như anh không kịp về nấu cơm thì anh sẽ gọi cơm cho hai mẹ con, em không cần phải nấu đâu.”
Tô Tầm gật đầu: “Vâng.”
Lúc Lục Trình Dương chạy tới địa điểm mà trợ lý của Tần Sâm là Cao Nham đã nói thì không thấy người kia, anh gọi cho Cao Nham: “Cậu xác định người cậu nhìn thấy trước đó đúng là Lạc Thiến Thiến? Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Cao Nham không quá chắc chắn: “Sẽ không nhầm đâu, tôi định đi lại gần nhưng hình như cô ấy rất ghét có đàn ông đến gần mình, cau mày rồi đi ra ngoài, tôi đi theo phía sau cô ấy đến quán café đã nói với anh trước đó, sau đó liền gọi điện cho anh, tôi sợ cô ấy đi mất nên vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Lục Trình Dương bắt lấy trọng điểm.
“Vừa rồi có một người đẹp nhờ tôi cầm đồ giúp, tôi vừa mới đi có một phút …” Cao Nham lúc này mới phản ứng kịp, “Cô ấy … đi rồi?”
“Ừ, vậy người phụ nữ nhờ cậu giúp đâu?” Lục Trình Dương đứng tại chỗ quan sát xung quanh nhưng không nhìn thấy người, kết quả là nghe thấy Cao Nham ủ rũ nói: “Cũng không thấy cô ta đâu cả …”
Lục Trình Dương đưa tay xoa ấn đường: “Được rồi, cậu về trước đi, tôi đi loanh quanh một chút xem có nhìn thấy cô ta không.”
Cúp điện thoại, Lục Trình Dương ngồi trong quán café một chút, thấy Lạc Thiến Thiến không xuất hiện nữa thì anh đứng dậy rời đi.
Vốn anh định trực tiếp lái xe về nhà nhưng suy nghĩ một chút rồi quay đầu xe đi đến nhà Tô Tầm, thu dọn đồ đạc cho Tô Tầm và Tô Tiểu Tông, bỏ vào valy rồi mang đi.
Lúc về đến nhà thì Tô Tầm đã dậy, sau khi ngủ một giấc thì tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt trắng nõn mềm mịn, nhìn thấy anh đã về thì cười với anh: “Sao anh về sớm vậy?” Nhìn valy hành lý trên tay anh, Tô Tầm tự hỏi đó không phải là valy của cô sao?
Lục Trình Dương để valy xuống, đi tới ôm cô, ngón trỏ gãi vào má Tô Tầm, có tâm tư hỏi: “Nghỉ ngơi đủ rồi?”
“…” Lời này ám chỉ cái gì chứ? Tô Tầm quyết đoán lắc đầu: “Không có! Anh đi ra ngoài không phải chỉ là để lấy hành lý cho em chứ?” Người đàn ông này … không phải là quá vội rồi chứ?
Lục Trình Dương cười: “Không có, vốn định chiều nay anh đưa em và Tô Tiểu Tông về một chuyến nhưng nhìn em có vẻ mệt chết đi được nên anh thuận tiện về mang đồ cho hai người luôn.”
Mặt Tô Tầm có chút đỏ, là ai hại cô mệt mỏi như vậy chứ?
Buổi tối Tô Tiểu Tông vẫn phân chia giường như tối hôm qua, cu cậu vui vẻ nằm ở giữa giường lớn, sau khi ngủ say lại bị bố chuyển chỗ.
Hơi thở ấm áp phả vào phía sau cổ, Tô Tầm có chút luống cuống, nhỏ giọng cầu xin anh: “Lục Trình Dương, ngày mai em phải đi làm, tối qua anh đã …” đã làm nhiều lần rồi! Cho dù cách xa nhau nhiều năm cũng không thể không tiết chế như vậy chứ! Thời gian còn dài mà, có hiểu hay không?
Tô Tầm kéo chăn lên che đầu kín mít, rầu rĩ nói: “Em muốn đi ngủ.”
Lục Trình Dương ôm chặt cả người và chăn vào lòng, kéo chăn xuống khỏi mặt cô, nhỏ giọng nói: “Anh không chạm vào em đâu, để anh ôm em một chút.”
Tô Tầm không nói lời nào, để mặc cho anh ôm, rất nhanh liền ngủ mất.
Mấy ngày nay Lục Trình Dương mơ hồ cảm giác có người đang theo dõi anh nhưng mỗi lần xoay người thì lại không nhìn thấy ai cả nên anh cho rằng mình bị ảo giác bởi vì Trình Nhiễm đã bị người của Trình gia đưa về thành phố S, trong khoảng thời gian này cũng không thấy cô ta xuất hiện nên không thể là cô ta, lấy tính cách của cô ta mà nói thì sẽ trực tiếp vọt đến đầu xe anh cản người rồi.
Cho đến một ngày, Lục Trình Dương đưa Tô Tầm và Tô Tiểu Tông ra ngoài ăn cơm. Trên đường đi từ nhà hàng đi ra, Tô Tầm kéo tay áo anh, cau mày nói: “Hình như có một cô gái đi theo chúng ta, sẽ không phải là do anh trêu chọc đấy chứ?” Một Trình Nhiễm đã đủ rồi, nếu như lại thêm một người nữa … thì cô sẽ đưa con trai rời khỏi.
Trước đó Lục Trình Dương liên tục bị Tô Tiểu Tông quấn lấy, gần đây tiểu tử này có rất nhiều vấn đề thắc mắc nhưng lại chỉ thích hỏi anh nên anh không chú ý phía sau, sau khi nghe Tô Tầm nói cũng không xoay người lại mà chỉ nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ cô ấy ở đâu?”
Tô Tầm liếc anh một cái, Lục Trình Dương để Tô Tiểu Tông xuống rồi lấy điện thoại mở một tấm ảnh ra, nỏi nhỏ vào tai Tô Tầm: “Có phải là người này không?”
Lại còn có ảnh chụp ở trong điện thoại nữa chứ, là một cô gái thanh thuần xinh đẹp, dáng vẻ ở trong hình vào khoảng mười mấy tuổi. Nếu là bình thường thì Tô Tầm đã ghen rồi nhưng lúc này sắc mặt của Lục Trình Dương rất nghiêm túc, giống như đang muốn xác nhận thì cô không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
“Em nhìn không rõ …” Tô Tầm có chút nghi hoặc, cô xác định anh và cô bé này không có quan hệ ái muội.
Lục Trình Dương nói nhỏ một câu vào tai cô, Tô Tầm lại nghi ngờ liếc anh một cái nhưng không có hành động nào khác, Lục Trình Dương cười bất đắc dĩ: “Anh bảo đảm anh không có bất kỳ quan hệ nam nữ nào với cô ta cả, Tầm Tầm, anh cần sự giúp đỡ của em, anh sẽ giải thích với em sau.”
Được rồi, Tô Tầm dắt Tô Tiểu Tông vẫy tay với anh, Tô Tiểu Tông không hiểu ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn về phía Lục Trình Dương: “Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy? Bố không cùng đi với chúng ta sao?”
Tô Tầm đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt! Mẹ dẫn con đến một nơi, bố cũng sẽ đến.”
Thế này Tô Tiểu Tông mới yên tâm đi cùng với Tô Tầm.
Tô Tầm phát hiện cô gái kia né tránh hai mẹ con cô, xoay người giả vờ nhìn về nơi khác, Tô Tầm nhân cơ hội dắt Tô Tiểu Tông đi ra phía sau cô gái, giữ chặt lấy tay cô ta: “Xin hỏi …”
Cô gái kia rõ ràng luống cuống, tay run lên, vội vàng muốn thoát khỏi tay Tô Tầm nhưng Tô Tầm đã sớm có chuẩn bị, cầm chặt lấy tay cô gái không buông.
Lúc cô gái quay mặt sang thì Tô Tầm mới nhìn thấy rõ dung mạo, mặc dù nhìn có chút tiều tụy nhưng vẫn rất xinh đẹp, đúng là cô gái trong ảnh chụp trong điện thoại của Lục Trình Dương.
“Cô chính là Lạc Thiến Thiến.” Tô Tầm nhìn chăm chú vào vẻ mặt kinh hoảng của cô gái, khẳng định nói.
“Tôi, tôi không phải! Cô nhận lầm người rồi … thả tôi ra!” Cô gái nóng lòng muốn thoát khỏi Tô Tầm nên đẩy cô ra.
Tô Tầm không ngờ sức lực của cô ta lại lớn như vậy nên lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngay sau đó Tô Tiểu Tông cũng lui về sau mấy bước nhưng cu cậu nhanh chóng đứng vững lại: “Mẹ!”
“Không sao chứ?” Lục Trình Dương chạy tới đỡ Tô Tầm từ phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn về Lạc Thiến Thiến phía đối diện.
Lạc Thiến Thiến nhìn thấy anh thì vội vàng xoay người muốn đi, Lục Trình Dương không đuổi theo nhưng chỉ trầm giọng nói một câu: “Cô muốn trốn tránh tới khi nào? Trình Uy đã chết được năm năm rồi.”
Thân thể mảnh mai của Lạc Thiến Thiến khựng lại, không xoay người lại cũng không đi thêm một bước nào nữa.
“Cô không tìm thấy mộ của Trình Uy cho nên mới theo dõi tôi đúng không? Tôi đoán cô xem trên mạng thấy những bài viết kia cho nên mới tìm đến nơi này. Ở mộ Trình Uy tôi đã thấy bảy bông hoa bách hợp trắng, là của cô đúng không, bảy bông hoa bách hợp trắng có ý nghĩa là nhung nhớ, cô rất nhớ nó, đã vậy thì tại sao cô lại trốn?” Lục Trình Dương ôm lấy bả vai của Tô Tầm, tay kia thì bế Tô Tiểu Tông.
Tô Tầm ngẩng đầu nhìn anh, chẳng lẽ là anh cố ý đăng những bài viết và ảnh chụp kia lên mạng? Tại sao chứ?
Tại sao cô có cảm giác Lục Trình Dương làm việc này không đơn giản một chút nào cả.
Lạc Thiến Thiến từ từ xoay người lại, đưa tay lau nước mắt, không dám nhìn Lục Trình Dương, cô ta cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân, bàn tay nắm chặt, giọng nói rất nhỏ: “Em biết anh là anh trai của Trình Uy, mộ của Trình Uy đột nhiên bị người ta đào lên, em đã nghĩ là người của Giang gia làm … nhưng người của Giang gia cũng không biết mộ của Trình Uy ở đâu; hơn nữa, làm chuyện như vậy đối với một người đã chết quả thật là không có đức nên bọn họ không cần phải làm đến mức ấy. Sau này, em đọc những bài viết kia trên mạng thì biết được anh đang ở thành phố B, biết anh bây giờ đã thoát khỏi sự khống chế của Giang gia … Em chỉ muốn biết bây giờ mộ của Trình Uy ở đâu … cầu xin anh nói cho em biết …” Nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn Lục Trình Dương, trong mắt cô ta là sự khẩn cầu.
“Cô nên hiểu là tôi muốn biết chuyện năm đó.” Sắc mặt Lục Trình Dương không đổi, mục đích của anh đúng là chuyện này.
Lạc Thiến Thiến im lặng một lúc, hít một hơi thật dài rồi nhìn anh: “Được, em sẽ nói hết mọi chuyện cho anh … nhưng anh phải đưa em đến mộ của Trình Uy.”
Lục Trình Dương đưa Tô Tiểu Tông vào trong khu vui chơi thiếu nhi trong trung tâm thương mại rồi vào một phòng nhỏ trong quán café kế bên.
Sau khi ba người ngồi xuống, Lục Trình Dương trực tiếp hỏi: “Tại sao Trình Uy lại giết người? Lúc ấy cô cũng có mặt ở đó đúng không?”
Tô Tầm có chút khẩn trương, cô biết rõ Lục Trình Uy bị kết án tội cố ý giết người, chỉ trong một thời gian ngắn đã bị tử hình, người chết là con trai độc nhất của Giang gia – Giang Hằng. Giang gia có quyền có thế, Giang Hằng lại là huyết mạch duy nhất nên cái chết của hắn khiến cho người Giang gia bi thương phẫn hận. Bởi vì chuyện này mà Lục Trình Dương bị liên lụy, những vết sẹo trên người anh, những tháng năm anh phải chịu khổ … tất cả đều là vì việc Lục Trình Uy giết người.
Nhưng bây giờ sự việc so với cô tưởng tượng dường như phức tạp hơn rất nhiều, ngay cả Lục Trình Dương cũng không biết được tại sao năm đó Lục Trình Uy lại giết người nhưng bây giờ xem ra có liên quan đến cô gái đang ngồi trước mặt này.
Lục Trình Dương không nói nhiều về chuyện năm đó cho cô biết mà chỉ nói đại khái, cô biết anh không muốn cô biết quá nhiều, sợ cô có gánh nặng về tâm lý.
Nhưng mà cô muốn biết, rất muốn biết.
Lạc Thiến Thiến nắm chặt lấy vạt áo của mình, đây là những ký ức mà cô không muốn nhớ lại nhất nhưng lại là những ký ức khắc sâu, không thể nào quên được; nó giống như một ma trận, vây khốn cô ở bên trong, mấy năm nay cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa nhưng cũng không thể quên được …
Lục Trình Dương cũng không giục cô ta, anh nắm tay Tô Tầm thật chặt, ngón tay xoa lên mu bàn tay cô, Tô Tầm ngẩng đầu nhìn anh, anh cho cô một ánh mắt yên tâm.
Im lặng một lúc lâu Lạc Thiến Thiến mới mở miệng, giọng nói đầy bi thương và áy náy: “Trình Uy là vì em nên mới chết, anh và bố mẹ anh bị liên lụy đều do em hại … Em có lỗi với Trình Uy, cũng có lỗi với các người …” Đang nói thì đưa tay lau nước mắt rồi nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.
Sắc mặt Lục Trình Dương không đổi, nhìn có chút lạnh lùng. Tô Tầm mấp máy môi, rút vài tờ khăn giấy đưa cho Lạc Thiến Thiến, “Em cứ bình tĩnh lại trước đã, có lời gì nói sau.”
Trong phòng nhỏ chỉ còn tiếng khóc của Lạc Thiến Thiến.
Mười mấy phút sau, Lạc Thiến Thiến khóc đến đỏ mắt, giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm muốn nói ra mọi chuyện, ngước mắt nhìn Lục Trình Dương: “Giang Hằng là tên khốn kiếp … em, là do em quá nhu nhược, nếu như lúc đầu em nghe theo lời khuyên của Trình Uy thì anh ấy cũng sẽ không đến tìm Giang Hằng, cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này … anh ấy cũng sẽ không lỡ tay giết người, sẽ không bị cảnh sát bắt đi … cũng sẽ không bị tử hình …”
Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em - Mạch Ngôn Xuyên Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em