He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đặng Thu Lan
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1538 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57
gân hàng Nhâm Nhiễm làm việc đã nhanh chóng đạt được thỏa thuận hợp tác với tập đoàn Ức Hâm đồng thời đã chính thức tiến hành. Cô nhận được thông báo đi công tác – đến Bắc Hải cùng sếp nhằm khảo sát thực tế dự án này.
Cô chính thức nhận được bảng quy hoạch của dự án, phát hiện tập đoàn Ức Hâm sẽ khai thác một resort và khu nghỉ dưỡng dãy đất phía đông nam của đảo Vi Châu.
Tiếp theo, cô nghiên cứu tất cả các dự án đất đai của tập đoàn Ức Hâm, phát hiện toàn bộ đều nằm trong các khu trung tâm thành phố, mang giá trị thương mại rõ rệt, duy chỉ dự án này lại chọn địa điểm là một thành phố hoang tàn bị lãng quên sau những năm khủng hoảng kinh tế. Cô lại tìm kiếm thông tin và phát hiện mảnh đất đó đã được thu mua từ hai năm trước nên không có điều gì đặc biệt nữa.
Hơn nữa, hai bên hợp tác đến giai đoạn này cũng không cho phép cô suy nghĩ lung tung điều gì.
Chuyến công tác này do một phó tổng người ngoại quốc của ngân hàng dẫn đoàn, Lâm Ba là người chịu trách nhiệm chính trong dự án đã dẫn theo Nhâm Nhiễm và một nhân viên nữa. Chính Bang – trợ lí của Trần Hoa gặp mọi người tại sân bay, anh gặp Nhâm Nhiễm ở sân bay, hai người cũng hơi bất ngờ.
Sau khi họ đến Bắc Hải, đoàn đón tiếp ngoài phó tổng Lưu Hi Vũ của tập đoàn Ức Hâm còn có thêm quan chức địa phương, hai bên khách sáo chào hỏi rồi ra xe đến bến tàu để lên thuyền đến đảo Vi Châu.
Nhân viên của tập đoàn Ức Hâm đã đợi họ ở bến tàu từ sớm, họ đã chuẩn bị hai xe hạng thương gia đưa mọi người đến địa điểm của dự án. Cảnh vật nên thơ và cây cối rậm rạp ven đường khiến đồng nghiệp ngân hàng ngoại trừ Nhâm Nhiễm xuýt xoa không ngừng, sau khi xuống xe, trước mặt họ là bãi cát trắng tinh, nước biển trong vắt đến tận đáy, phó tổng người ngoại quốc liên tục khen ngợi cảnh đẹp tuyệt trần nơi đây, Lâm Ba cũng nói, không ngờ Bắc Hải lại có cảnh đẹp đến thế mà xưa nay không ai hay biết.
"Mọi người xem, nhìn từ bên này, hòn đảo nhỏ kia cứ như chốn bồng lai tiên cảnh trong truyền thuyết."
Nhâm Nhiễm lạnh lùng: "Đó là đảo Song Bình, cách đây khoảng mười hải lí."
Lưu Hi Vũ cười nói: "Xem ra thì cô Nhâm chuẩn bị khá kĩ lưỡng khi đến đây. Trước mắt, hòn đảo này được mệnh danh là một trong mười hòn đảo đẹp nhất Trung Quốc, chỉ là cơ sở hạ tầng trên đảo còn hạn chế. Sau khi hoàn tất dự án khu resort nghỉ dưỡng tại đây, chúng tôi có niềm tin sẽ dẫn đầu ngành du lịch tại vùng này."
"Nhưng theo tài liệu tôi tra cứu được cho thấy, bến tàu ở đảo Vi Châu rất hạn chế lượng thuyền cập bến, nếu không cải thiện điều này thì e sẽ gây trở ngại rất nhiều trong việc phát triển của ngành du lịch." Nhâm Nhiễm uyển chuyển nói.
Quan chức địa phương đáp lại: "Chúng tôi cũng từng xem xét vấn đề này, cơ quan nhà nước cũng đề nghị hợp tác với Tập đoàn Ức Hâm cải tạo bến tàu, nhưng ý của Trần Tổng vốn là không hi vọng nơi này trở thành một điểm du lịch của đại chúng."
"Tôi cảm thấy hòn đảo này vốn không thích hợp khai thác trên diện rộng."
Một giọng nói trầm cảm vang lên từ phía sau, mọi người đồng loạt quay đầu, chỉ cảm thấy Trần Hoa không biết xuất hiện từ khi nào, anh bắt tay cùng Phó tổng ngân hàng và Lâm Ba.
Lâm Hi Vũ cười cười bổ sung: "Bộ phận khai thác địa sản của chúng tôi sau khi thương thảo và cho rằng, nơi này không giống với đảo Hải Nam, diện tích và tài nguyên đều rất hạn chế, đôi lúc cảnh vật chỉ thuộc riêng một số ít người thì mới cảm thấy hi hữu và đáng giá."
Lâm Ba gật đầu: "Khai thác khu nghỉ dưỡng ở khu vực này, nếu qui hoạch hợp lí thì đối với cá nhân tôi cũng rất có sức hấp dẫn."
Cấp trên trò chuyện cùng mọi người, Nhâm Nhiễm không xen lời.
Sau đó, phó tổng ngân hàng quay về Bắc Hải rồi đáp chuyến bay đến Thẩm Quyến công tác. Họ vào ở trong khách sạn do Ức Hâm chuẩn bị. Đó là khách sạn tốt nhất trên đảo hiện nay, đại khái cũng chỉ tương đương khách sạn ba sao thông thường.
Mọi người bàn bạc tối sẽ ra biển dạo bộ ăn khuya và đốt pháo bông. Nhâm Nhiễm từ chối với lí do nhức đầu muốn nghỉ ngơi sớm. Lâm Ba cười, "Cũng đúng, cô du học ở Melbourne, lại đến Hồng Kông đào tạo, chắc cũng ngắm chán cảnh biển và ngao ngán hải sản rồi đúng không?"
Cô chỉ cười không nói gì, sau khi về phòng, cô tắm gội nằm trên giường đọc sách.
Một lúc sau, điện thoại nội bộ trong phòng reo lên, Trần Hoa gọi vào: "Nhâm Nhiễm, xuống đây, anh dẫn em đi dạo."
"Cám ơn Trần Tổng, tôi mệt rồi, không muốn ra ngoài."
Trần Tổng cười, "Anh không định lên gõ cửa làm kinh động sếp và đồng nghiệp của em."
Nhâm Nhiễm giận run người, vội vã thay quần áo xuống lầu, Trần Hoa đang đợi dưới đại sảnh.
"Ý anh là sao?"
"Nhốt mình trong phòng thì sẽ càng nhức đầu hơn," Trần Hoa vờ như không có chuyện gì.
"Nào, anh dẫn em ra ngoài bãi biển."
"Tôi không muốn đi, anh đừng đến...". Nhâm Nhiễm vội rút lại lời nói, cô trông thấy Lưu Hi Vũ, Lâm Ba cùng vài đồng nghiệp bước ra.
Trần Hoa dặn dò Lưu Hi Vũ: "Hi Vũ, thay tôi tiếp đãi Lâm Tổng, tôi đưa Nhâm Nhiễm ra ngoài."
Lâm Ba thần sắc như thường, chỉ một đồng nghiệp khác hơi bất ngờ nhìn qua, Nhâm Nhiễm không thể nổi giận trước mặt họ, đành bước theo Trần Hoa.
Anh dẫn cô lên một chiếc xe Jeep, lúc này là mùa hạ, mặt trời mãi không xuống núi, sắc trời sáng trong, gió biển thổi qua mặt mát rười rượi, cơn giận của Nhâm Nhiễm cũng nguội dần, cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Trần Tổng muốn dẫn tôi đi đâu dạo?"
"Đi ca nô dạng đó thì chỉ cần nửa tiếng là đến Song Bình. Chúng ta vẫn còn kịp đến đó ngắm hoàng hôn. Trước đây em thích ngắm hoàng hôn ở đó nhất."
Nhâm Nhiễm lạnh lùng: "Cho hỏi Song Bình cũng được xếp vào kế hoạch khai thác tiếp theo của Trần Tổng sao? Cũng đúng, du thuyền vốn không thể cập bờ ở đó, không thể tiếp đón nhiều du khách, tài nguyên lại càng eo hẹp, có thể xây dựng các dự án cao cấp hơn."
"Khi anh mua đất ở đây đã thỏa hiệp được với chính phủ, anh có quyền ưu tiên trong việc khai thác ở Song Bình, có thể cố gắng giữ nguyên hiện trạng trên đảo, không thể tùy ý khai thác."
"Nếu không liên quan đến công việc, tôi không đến đó, Trần Tổng chắc không ngại chứ!"
Trần Hoa nhướn mày, khóe miệng để lộ nụ cười rất nhẹ, "Em đang sợ gì, Nhâm Nhiễm?"
"Bây giờ tôi sợ rất nhiều cái, ví dụ như sự trùng phùng bất hợp lí, du ngoạn chốn xưa vào thời điểm không thích hợp, những hoài niệm không cần thiết, đều khiến tôi rất ngượng ngùng."
"Có thể đối diện với tất cả thì mới có được sự bình thản đích thực."
"Tôi chưa từng hoài nghi nội công của ông, ông có thể bình thản khi phải đối diện với bất kỳ người nào, trong bất kỳ tình huống nào. Nhưng tôi không dám đánh giá cao bản thân, hai năm trước, khi tôi đến đây," cô chậm rãi nói, "đã phát hiện điều này."
Trần Hoa hơi ngạc nhiên.
"Chính vào cái hôm ông nhờ anh Bang đưa cho tôi hai triệu, tôi đã đến đây. Vốn dĩ định một mình về thăm Song Bình, không may gặp bão, tất cả thuyền bè đều cập bến tránh bão, tôi phải nhốt mình trong khách sạn đó." Cô chỉ về một khách sạn gần bến tàu, "hơn hai mươi tiếng sau, bão đã dừng hẳn, nhưng tôi đã không còn muốn ghé thăm Song Bình nữa, tiếp đó liền đi thuyền về Bắc Hải."
Cô bình thản kể lại, giống như đang kể lại trải nghiệm bình thường của một người không liên quan. Một lúc lâu sau, Trần Hoa mở miệng, "Xin lỗi em, Nhâm Nhiễm."
"Ông không hề có lỗi với tôi, Trần Tổng, nói cho ông biết điều này là chỉ muốn ông biết, tôi đã hạ quyết tâm quên sạch quá khứ từ rất lâu, càng không hoài niệm quá khứ cùng một người lạ, cảnh vật bên đó thế nào, tương lai sẽ được ai tận hưởng đều không liên quan đến tôi. Đừng phí sức sắp xếp chương trình tham quan như thế. Tôi đến đây chỉ vì công việc."
Nhâm Nhiễm quay lưng bước nhanh về khách sạn.
Lại đối diện với Trần Hoa, cô ngày càng bình tĩnh, cơn sóng trong lòng kìm nén ở mức thấp nhất một cách thành công.
Cô không hề vui mừng, cô biết rõ, ở một góc nào đó, phản ứng bình tĩnh này chứng minh trái tim cô như được bọc thép, đã hình thành cơ chế tự bảo vệ, không bao giờ dễ dàng bị tổn thương.
Sau này, liệu cô còn có thể bất chấp tất cả để yêu một người nào đó như thế nữa không? Dường như là chuyện không thể. Có lẽ đối với người trưởng thành, yêu và được yêu là một hạnh phúc quá xa xỉ và không thể cưỡng cầu.
Nhâm Nhiễm công tác trở về vẫn làm việc bình thường tại Bắc Kinh. Thế nhưng, gần đến lúc chính thức kí kết thỏa thuận và bước vào giai đoạn thực thi, một tạp chí tài chính quyền uy trong nước gọi điện hẹn phỏng vấn.
Lâm Ba đưa Nhâm Nhiễm đại cương của buổi phỏng vấn: "Nước ta bây giờ chưa chính thức đồng ý cho ngân hàng nước ngoài hoạt động dịch vụ đầu tư ngân hàng, chúng ta đều đang đi trên rìa, cô cũng biết, người Anh xưa nay rất bảo thủ, dù là lãnh đạo cấp cao cũng có nhiều ý kiến khác nhau, họ cho rằng chúng ta đi quá vội vã, khó tránh chuyện phiền phức."
"Nhưng tôi cảm thấy kế hoạch này rất khả thi, vốn không đi ngược chính sách được quy định, lại có cơ hội phát triển."
"Người trong ngành đều phán đoán như thế, Tập đoàn Ức Hâm vốn tiếp xúc với hai ngân hàng nước ngoài, tôi cực lực tranh giành cơ hội này. Thế nhưng không ai có thể ngang nhiên đứng ra thừa nhận điều này để các cơ quan kiểm định xuống thẩm tra. Phong cách của tòa soạn này xưa nay không đạt được mục đích không chịu thôi, không thể mặc kệ, tôi đã hẹn một phóng viên chiều nay đến gặp mặt, cô đứng ra trò chuyện tìm hiểu xem họ nắm được tình hình gì, còn muốn tìm hiểu thêm điều gì, nguyên tắc là không được tiết lộ bất kỳ chuyện nào không nên được tiết lộ."
Nhâm Nhiễm gật đầu đồng ý, sau đó cô quay về chỗ ngồi chuẩn bị trả lời phỏng vấn theo đại cương và lời dặn dò của Giám đốc Lâm. Cô vào phòng họp sớm hơn giờ đã hẹn mười phút, phóng viên đến rất đúng giờ. Anh ta tên Chương Dục, trông rất lão luyện nhưng lại còn rất trẻ, lại thêm một ông cụ non.
Hai người trao đổi danh thiếp liền đi thẳng vào vấn đề, Chương Dục chuẩn bị bài rất kĩ lưỡng khi đến, anh liên tục đặt câu hỏi, vấn đề nào cũng đi thẳng vào trọng tâm. Nhâm Nhiễm kiên trì giữ giới hạn theo lời dặn dò của cấp trên, buổi phỏng vấn từ lúc diễn ra đến phút chót đều rất căng thẳng, cả hai đều thấm mệt.
Chương Dục đóng sổ ghi chép, tắt bút ghi âm, cười nói: "Cô Nhâm, thoải mái nào. Tôi thừa nhận lần này tôi không moi móc được bất kỳ thông tin nào từ cô. Nói chuyện ngoài lề tí nào, không phải là chính thức phỏng vấn, có tin đồn nói ngân hàng các cô sẽ dời tổng bộ Á Châu đến Thượng Hải, nhìn từ góc độ của một nhân viên thì đó có phải là tin đồn thất thiệt hay không?"
"Tất cả tin đồn thất thiệt chưa chắc là không có nguyên do, một mặt, vị thế của Thượng Hải trong ngành tài chính trong nước và cả Châu Á ngày càng quan trọng, sẽ là mảnh đất màu mỡ mà mọi ngân hàng nước ngoài đều tranh nhau giành được. Mặt khác, e rằng địa vị trung tâm tài chính Châu Á của Hồng Kông sẽ không dễ bị lay động."
Chương Dục bật cười: "Vẫn là cách ăn nói tiêu biểu của nhà ngoại giao, cô Nhâm, cô rất thích hợp làm phát ngôn viên thời sự."
Nhâm Nhiễm cũng bật cười: "Xin đừng nghi ngờ tác phong chuyên nghiệp của tôi."
"Trong cuộc phỏng vấn này thì tác phong chuyên nghiệp của tôi đã bị dao động, chẳng moi được bất kỳ thông tin có giá trị nào, với một người khó khăn lắm mới có được công việc ở tòa soạn như tôi thì thật chết người."
Chuyện chỉ như thế, trông bộ dạng thoải mái của anh, Nhâm Nhiễm cũng không quan tâm, cô tiễn anh ra ngoài và báo cáo quá trình phỏng vấn cho cấp trên. Sau đó cô tiếp tục công việc, mặc kệ chuyện này.
Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ - Thanh Sam Lạc Thác Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ