Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 女のいない男たち, Onna No Inai Otokotachi, Men Without Women
Dịch giả: Trương Thùy Lan
Biên tập: Minh Khoa
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 7
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2317 / 457
Cập nhật: 2019-09-15 00:11:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Cơ Quan Độc Lập
ó những người, do có quá thiếu ẩn ức, phiền muộn nên buộc phải sống cuộc đời chuyên nghiệp đến kinh ngạc. Người như vậy không nhiều nhưng đôi khi ta vẫn bắt gặp. Bác sĩ Tokai là một trong số đó.
Những người như thế, để con người thẳng băng của mình hòa hợp được với thế giới méo mó (cứ cho là vậy) xung quanh, mỗi người ít nhiều phải có công tác điều chỉnh, nhưng thường thì bản thân họ ít khi nhận ra họ đang sử dụng những kỹ năng phiền toái thế nào để sống. Họ tin rằng mình đang sống với tâm thế rất tự nhiên, chính trực, không màu mè, giả tạo. Thế rồi, ở một thời khắc nào đấy, khi bị thứ ánh sáng đặc biệt từ đâu đó rọi vào, họ đột nhiên nhận ra tính chất nhân tạo, hay là tính phi tự nhiên trong sự vận hành của mình và phải đối mặt với cục diện, có khi rất bi, có khi lại rất hài. Đương nhiên, cũng có không ít người tốt số (chỉ có thể nói như vậy), đến lúc chết vẫn chưa nhìn thấy ánh sáng kiểu đó, hoặc có nhìn cũng không cảm thấy gì.
Tôi muốn viết hết ra đây những điều tôi biết ban đầu về người có tên Tokai. Phần lớn là do tôi nghe trực tiếp từ anh, nhưng cũng xen cả những chuyện tôi nghe được từ những người thân thiết — và đủ tin cậy — của anh. Hoặc lẫn vào một ít chuyện tự tôi suy đoán "chắc là vậy" sau khi quan sát những hành động thường nhật của anh. Kiểu như lớp ma tít mềm dùng để bít khoảng trống giữa các sự thật. Tóm lại, ý của tôi là, đây không phải bức chân dung được hình thành từ những sự thật thuần túy khách quan. Vì vậy, là người viết, tôi không thể khuyên bạn đọc sử dụng những điều được nêu ở đây như vật chứng trước tòa hoặc tài liệu chứng thực cho một thương vụ nào đó (tôi chẳng mảy may đoán được đó là thương vụ gì).
Nhưng xin hãy từ từ lùi lại (nhớ kiểm tra để chắc rằng sau lưng không có vách đá) và ngắm bức chân dung đó ở một khoảng cách vừa phải, chắc chắn bạn đọc sẽ thấy, chuyện nhập nhằng thật giả của các chi tiết chẳng còn quan trọng nữa. Ở đó chỉ có nhân vật mang tên bác sĩ Tokai hiện lên một cách đầy đủ, sống động — ít nhất là người viết hy vọng thế. Tóm lại, nói thế nào nhỉ, anh ấy không phải một nhân vật có quá thừa "các dữ kiện gây hiểu lầm".
Tôi không định nói đây là một nhân vật nhạt nhẽo, dễ đoán. Ít ra, ở một mặt nào đó, anh là một con người phức tạp, pha trộn, không dễ nắm bắt. Thâm tâm anh có góc khuất nào, anh đang phải chịu đày ải ra sao, đương nhiên tôi không bao giờ có thể biết được. Mặc dù vậy, trong một ngữ cảnh mà dạng thức của hành động là nhất quán, tôi có thể khẳng định luôn rằng việc khắc họa bức chân dung trọn vẹn của anh tương đối dễ. Là một người theo nghiệp viết lách, nói thế này có vẻ hơi ngạo mạn nhưng bấy giờ, tôi có ấn tượng như vậy.
Tokai năm mươi hai tuổi nhưng chưa một lần kết hôn. Thậm chí còn chưa bao giờ sống thử. Anh đang sống một mình tại căn hộ hai phòng ngủ nằm trên tầng sáu của khu chung cư thanh lịch ở Azabu. Có thể nói anh là tín đồ trung thành của chủ nghĩa độc thân. Những việc như nấu cơm, giặt giũ, là quần áo, dọn dẹp nhà cửa anh làm được hết, một tháng đôi lần mới nhờ đến dịch vụ dọn dẹp chuyên nghiệp. Anh vốn là người ưa sạch sẽ nên việc nhà chẳng khiến anh nề hà. Khi cần, anh có thể pha chế cocktail rất ngon, nấu được các món thông dụng, từ khoai tây hầm thịt bò cho đến cá mú cuốn giấy nướng (như phần lớn các đầu bếp kiểu này, vì không tiếc tiền mua nguyên liệu nên về cơ bản có thể cho ra những món ngon). Anh hầu như không cảm thấy thiếu thốn khi trong nhà không có phụ nữ, không thấy chán khi phải ở nhà một mình, và cũng không thấy buồn vì cảnh chăn đơn gối chiếc. Ít nhất là cho đến một thời điểm nào đó.
Công việc của anh là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ. Anh đang điều hành Bệnh viện thẩm mỹ Tokai tại Roppongi. Đây là tài sản anh thừa kế từ người cha làm cùng nghề. Hiển nhiên anh có nhiều cơ hội quen biết phụ nữ. Tuy chưa thể gọi là đẹp trai nhưng gương mặt anh cũng thuộc dạng cân đối (bản thân anh chưa bao giờ có ý định nhờ đến dao kéo), việc kinh doanh của bệnh viện rất thuận lợi, thu nhập hằng năm cũng thuộc loại cao. Lịch thiệp, sang trọng, có học thức, nói chuyện hay. Tóc vẫn còn nhiều (tuy bắt đầu lớt phớt muối tiêu), cơ bắp đôi chỗ hơi dư thừa nhưng do chăm chỉ tới phòng tập nên nhìn chung vẫn duy trì được hình thể như thời son trẻ. Do vậy, nói thẳng thế này có thể khiến nhiều người thấy phản cảm, nhưng anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ để kết giao.
Chẳng hiểu sao ngay từ hồi còn trẻ, Tokai đă không màng tới chuyện lập gia đình. Anh tuyệt đối tin rằng cuộc sống gia đình không phù hợp với mình. Thành thử ngay từ đầu, anh luôn tránh những phụ nữ kết giao đàn ông với mục đích kết hôn, bất kể họ quyến rũ thế nào. Kết quả là, đối tượng anh chọn làm bạn gái bị giới hạn ớ những phụ nữ có chồng hoặc các cô gái đã có ý trung nhân. Chừng nào vẫn duy trì cách thiết lập này, tình huống đối phương đòi cưới Tokai sẽ không bao giờ xảy ra. Nói một cách đơn giản thì với những phụ nữ đó, Tokai là "người tình vui vẻ số 2", là "bạn trai tiện dụng lúc trời mưa", hoặc là "tình nhân giá cả phải chăng". Thành thật mà nói thì đây chính là kiểu quan hệ với phụ nữ mà Tokai thích nhất và cảm thấy thoải mái nhất. Những kiểu quan hệ nam nữ khác, chẳng hạn như đòi hỏi phải phân chia trách nhiệm vì là đối tác, thường khiến Tokai cảm thấy oải.
Sự thật rằng những phụ nữ đó ăn nằm không chỉ với mình mà còn cả với những người đàn ông khác không hề khiến anh đau khổ. Thân xác, suy cho cùng cũng chỉ là thân xác. Tokai (chủ yếu là dưới quan điểm của bác sĩ) nghĩ vậy, và những phụ nữ đó (chủ yếu là dưới quan điểm của phụ nữ) cũng nghĩ vậy. Với Tokai, miễn là lúc họ gặp anh, họ chỉ nghĩ đến mình anh là đủ. Thời gian còn lại, họ nghĩ gì, làm gì là chuyện của riêng họ, chẳng phải vấn đề khiến Tokai bận tâm. Càng không phải chuyện anh có thể can thiệp.
Với Tokai, bản thân việc ngồi ăn, uống rượu, trò chuyện với phụ nữ đã là một niềm vui thuần túy. Lên giường chẳng qua chỉ là "một niềm vui" tiếp nối theo đó mà thôi, bản thân nó không phải đích đến. Trên tất thảy, thứ anh mưu cầu là sự tiếp xúc mang tính trí tuệ, thân mật với những phụ nữ hấp dẫn. Chuyện sau đó cứ để sau. Thế nên phụ nữ phải lòng Tokai một cách tự nhiên, thoải mái tận hưởng thời gian bên anh và cuối cùng là vui vẻ chấp nhận anh. Đây chỉ là nhận định của cá nhân tôi nhưng phần lớn phụ nữ ngoài kia (nhất là những phụ nữ hấp dẫn) đã phát ngấy những gã đàn ông chỉ vồ vập chuyện chăn gối.
Có lúc tôi nghĩ giá như anh tính được mình đã quan hệ kiểu đó với bao nhiêu phụ nữ suốt gần ba mươi năm qua. Nhưng Tokai vốn là người không quan tâm tới số lượng. Cái anh cần là chất lượng. Ngoài ra anh cũng không quá coi trọng hình thức của đối phương. Miễn là họ không có những khiếm khuyết lớn khiến anh phải nổi máu nghề nghiệp hay không nhàm chán tới mức chỉ nhìn thôi đã muốn ngáp. Hình thức, nếu muốn và có một số tiền tương đối, ta có thể biến đổi tùy thích (là người trong nghề, anh biết nhiều ví dụ thực tế đáng kinh ngạc). Anh đánh giá cao những phụ nữ sắc sảo, có óc hài hước, năng lực trí tuệ xuất chúng. Những phụ nữ nói chuyện nhạt nhẽo, không có chính kiến thì dù nhan sắc yêu kiều thế nào cũng khiến Tokai ngán ngẩm. Chẳng phẫu thuật nào cải thiện được kỹ năng thuộc về trí tuệ. Với những phụ nữ thông minh, sắc sảo, ta có thể trò chuyện trong bữa ăn, có thể vui cười không ngớt lúc quấn quỷt trên giường. Tokai coi những lúc như thế là báu vật của cuộc đời.
Anh chưa gặp rắc rối nào nghiêm trọng trong các mối quan hệ với phụ nữ. Mâu thuẫn tình cảm sướt mướt không phải thứ anh thích. Chỉ cần vì nguyên cớ nào đó mà đám mây đen chẳng lành ấy hé lộ ở đường chân trời là anh sẽ nhanh chóng, khéo léo rút lui sao cho không gây xáo trộn, tổn thương tới đối phương. Mau lẹ, tự nhiên như cái bóng ẩn mình giữa lúc nhá nhem. Là kẻ độc thân chuyên nghiệp, anh quá thông thạo kỹ năng này.
Các cuộc chia tay với những người bạn gái diễn ra gần như định kỳ. Phần lớn những cô độc thân có người yêu, đến một thời điểm nào đó, sẽ thông báo với anh: "Thật tiếc nhưng em không thể gặp anh được nữa. Em sắp lấy chồng rồi." Phụ nữ thường quyết định lập gia đình khi ở ngưỡng gần ba mươi hoặc bốn mươi. Tương tự như đến cuối năm thì lịch sẽ bán chạy vậy. Tokai đón nhận các thông báo đó một cách bình thản, kèm theo một nụ cười phảng phất buồn. Tiếc lắm nhưng biết làm sao. Cơ chế kết hôn, dù chẳng hề hợp với anh thì vẫn là thứ thiêng liêng. Cần phải được tôn trọng.
Những lúc như thế, anh sẽ mua tặng món quà cưới đắt tiền với lời chúc: "Chúc mừng em. Anh mong em hạnh phúc hơn bất kỳ ai. Em là một phụ nữ thông minh, duyên dáng, xinh đẹp nên em có quyền được hạnh phúc." Đó cũng là mong muốn thật lòng của anh. Bởi họ, xuất phát từ hảo ý chân thành (có thể lắm), đã dành khoảng thời gian tuyệt vời, một phần quý báu của cuộc đời họ cho Tokai. Chỉ vậy thôi cũng đáng để anh thật lòng cảm tạ. Anh có thể đòi hỏi gì hơn?
Thế nhưng, khoảng một phần ba phụ nữ có được cuộc hôn nhân thiêng liêng, đáng chúc tụng ấy, vài năm sau lại gọi điện cho Tokai. Bằng một giọng hớn hở, họ rủ rê: "Này, anh Tokai, nếu được, chúng ta lại đi chơi đâu đó nhé?" Và một mối quan hệ vui vẻ, khó có thể gọi là thiêng liêng, lại bắt đầu. Mối quan hệ giữa hai người độc thân vô tư giờ đã chuyển thành mối quan hệ có thêm chút phiêu lưu (chỉ thế thôi cũng đủ hấp dẫn) giữa một chàng độc thân và một phụ nữ có chồng. Nhưng việc hai người làm trên thực tế, ngoài sự chuyên nghiệp hơn ra thì hầu hết vẫn như cũ. Hai phần ba số phụ nữ còn lại không bao giờ thấy liên lạc. Chắc hẳn họ đang có cuộc sống ấm êm, viên mãn. Đã trở thành những bà nội trợ đảm đang, có vài đứa con. Cặp nhũ hoa kỳ diệu anh từng ve vuốt giờ này đang ngửa ra cho con bú. Điều đó khiến Tokai thấy vui.
Hầu hết bạn bè của Tokai đã yên bề gia thất. Con cái cũng đề huề. Tokai có đến chơi nhà họ vài lần nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy ghen tị. Bọn trẻ con hồi nhỏ rất đáng yêu nhưng lên đến cấp II, cấp III, đứa nào đứa nấy đều căm ghét và coi thường người lớn, phá phách như để trả thù, sẵn sàng làm tổn thương hệ thần kinh lẫn bộ máy tiêu hóa của bố mẹ chúng. Trong khi đó, các bậc phụ huynh chỉ chăm chăm muốn con vào trường nổi tiếng, lúc nào cũng sôi sục vì kết quả học tập của con, vợ chồng hục hặc triền miên vì đổ trách nhiệm lên đầu nhau. Bọn trẻ ở nhà chẳng mấy khi mở miệng, cứ ở lì trong phòng để chat với bạn cùng lớp hoặc chúi mũi vào mấy trò chơi khiêu dâm dị hợm. Tokai không tài nào thấy ham muốn có những đứa con như vậy. Bạn bè ai cũng bảo: "Dù gì thì có con cũng hay lắm!" nhưng tuyệt đối không thể tin kiểu ăn nói đãi bôi ấy được. Chẳng qua họ chỉ muốn Tokai mang gánh nặng mà họ đang mang mà thôi. Họ cứ làm như mọi người trên thế giới này đều phải có nghĩa vụ gặp tai ương như họ không bằng.
Bản thân tôi lập gia đình từ hồi còn trẻ và duy trì liền mạch được cuộc hôn nhân cho tới bây giờ, nhưng tình cờ tôi lại chưa có con nên ở một mức độ nào đấy, tôi hiểu được quan điểm của anh (dù tôi thấy nó hơi thiên lệch và cường điệu). Thậm chí tôi còn thấy gần đúng như anh nói. Tất nhiên không phải trường hợp nào cũng bi đát. Trên thế giới rộng lớn này vẫn có - với tần suất như cú hat-trick trong bóng đá - những gia đình hạnh phúc rạng rỡ, cha mẹ con cái thuận hòa. Nhưng để nói rằng mình nằm trong số ít những ông bố bà mẹ có phước ấy thì tôi không đủ tự tin, cũng như không thể nghĩ anh Tokai là típ người có thể trở thành một trong số đó.
Nếu phải miêu tả bằng một câu không sợ gây hiểu nhầm thì "Tokai là một người dễ chịu". Ít ra xét ở bề mặt, ta không nhìn thấy các yếu tố có thể phá vỡ sự cân bằng trong tính cách như hiếu thắng, tự ti, đố ky, định kiến hay tự tin thái quá, nghiện thứ gì đó, mẫn cảm, quan điểm chính trị bảo thủ. Mọi người yêu mến tính cách xởi lởi, chân thành, lễ phép, lịch thiệp, thái độ sống tích cực, lạc quan của anh. Những phẩm chất tốt đẹp ấy lại được tập trung nhiều hơn, hiệu quả hơn cho nữ giới - một nửa của nhân loại. Tận tâm, chu đáo với phụ nữ là kỹ năng không thể thiếu ở một người làm nghề như anh, nhưng trong trường hợp của Tokai, những thứ đó không phải là ngón nghề học vì nhu cầu mà là tư chất tự nhiên, sinh ra đã có. Giống như việc có chất giọng đẹp hay ngón tay dài. Chính vì thế (đương nhiên cộng cả việc có tay nghề giỏi), bệnh viện của anh rất ăn nên làm ra. Chẳng cần quảng cáo báo chí mà lúc nào cũng đầy khách đặt hẹn.
Chắc bạn đọc cũng biết, những nhân vật "dễ chịu" như vậy đa phần là hời hợt, tầm thường và nhạt nhẽo. Nhưng trường hợp của Tokai thì không. Tôi luôn thích một giờ đồng hồ uống bia, tán gẫu với anh vào cuối tuần. Tokai nói chuyện hay, lúc nào cũng sẵn một kho chuyện. Óc hài hước của anh rất thực tế, thẳng thắn, không lắt léo. Tôi được nghe nhiều chuyện hậu trường thú vị của nghề phẫu thuật thẩm mỹ (tất nhiên là ở mức độ không vi phạm quy tắc nghề nghiệp) cũng như được tiết lộ vô số những thông tin hay ho liên quan đến phụ nữ. Tuy nhiên, những câu chuyện đó chưa bao giờ là bỗ bã. Anh luôn kể với sự yêu mến và tôn trọng phụ nữ, những thông tin về một cá nhân cụ thể luôn được anh cân nhắc kỹ càng.
"Kẻ quân tử không nói nhiều về tiền thuế đã trả và người phụ nữ đã ngủ cùng." Có lần anh nói với tôi.
"Câu đó của ai thế?" Tôi hỏi.
"Của tôi tự nghĩ ra." Tokai đáp, nét mặt không hề thay đổi. "Tất nhiên, trừ những lúc buộc phải nói chuyện với kế toán thuế".
Với Tokai, có cùng lúc hai hay ba "bạn gái" là chuyện đương nhiên. Những phụ nữ ấy vì đã có chồng hoặc người yêu nên sẽ ưu tiên lịch dành cho họ hơn, thời gian dành cho anh vì thế sẽ ít đi. Do vậy, duy trì vài cô người yêu cùng lúc là việc rất tự nhiên, chẳng phải hành vi dối trá gì. Tất nhiên anh không tiết lộ chuyện này với họ. Phương châm sống của anh là cố gắng không nói dối nhưng không công khai những thông tin không cần công khai.
Ở bệnh viện của Tokai có một nam thư ký tài ba đã làm việc cho anh nhiều năm, người này sắp xếp lịch làm việc phức tạp của anh khéo léo chẳng khác gì một kiểm soát không lưu lành nghề. Bên cạnh chuyện công việc, chẳng biết tự lúc nào, cậu ta cũng kiêm luôn việc sắp xếp lịch làm việc ngoài giờ với những phụ nữ cho Tokai. Cậu biết tường tận cuộc sống cá nhân đa sắc của Tokai, luôn cần mẫn hoàn thành công việc mà không một lời thắc mắc hay nhăn nhó kêu than bận rộn. Cậu thu xếp chuyện đi lại để những cuộc hẹn với phụ nữ của Tokai không bị trùng nhau. Thậm chí cậu còn nhớ - tuy hơi khó tin - chu kỳ kinh nguyệt của từng phụ nữ mà Tokai đang hẹn hò. Khi Tokai đi du lịch với các cô, cậu sẽ mua vé xe lửa, đặt phòng khách sạn hoặc nhà trọ. Nếu không có người thư ký hữu dụng ấy, chắc chắn đời sống cá nhân huy hoàng của Tokai không thể được vận hành một cách huy hoàng như vậy. Khi có dịp, Tokai lại mua quà tặng cho cậu thư ký đẹp trai (đương nhiên là đồng tính) này.
Mối quan hệ của anh với các bạn gái, may sao chưa bao giờ bị chồng hay người yêu của họ phát hiện, làm to chuyện và khiến Tokai mất mặt. Bản thân là một người cẩn trọng, anh cũng luôn nhắc nhở các cô phải hết sức cẩn thận. Anh có ba lời khuyên chính là: không hấp tấp, không rập khuôn, khi nào cần nói dối thì nói càng đơn giản càng tốt (nghe giống như dạy hải âu bay nhưng cẩn tắc vô ưu).
Mặc dù vậy, không phải anh hoàn toàn miễn nhiễm với rắc rối. Quan hệ với ngần ấy phụ nữ, lại trong suốt một thời gian dài thì dù chuyên nghiệp đến đâu cũng không thể tránh khỏi rắc rối. Ngay cả con khỉ cũng có lúc bám trượt cành. Có cô lơ là mất cảnh giác, khiến tay người yêu đa nghi của cô gọi điện tới văn phòng anh, chất vấn về cuộc sống riêng của bác sĩ cũng như vấn đề đạo đức (cậu thư ký tài giỏi của anh đã dùng lời lẽ khéo léo để dẹp yên vụ này). Lại có cô vợ do quá sa lầy vào mối quan hệ với anh, dẫn tới sự xáo trộn nhẹ trong năng lực phán định. Chồng của cô tình cờ lại là một vận động viên thi đấu đối kháng nổi tiếng. Tuy vậy, bằng cách nào đó mà vụ này cũng êm xuôi. Tình huống không may như kiểu bác sĩ bị gãy xương vai đã không xảy ra.
"Chỉ là may mắn thôi." Tôi nói.
"Có lẽ." Anh cười. "Có lẽ tôi chỉ được cái ăn may. Nhưng cũng không hẳn thế. Tuy không thể gọi là khôn ngoan, nhưng khi cần, tôi lại rất nhanh trí."
"Nhanh trí." Tôi nhắc lại.
"Nói thế nào nhỉ, kiểu như lúc lâm nguy thì trí khôn bỗng nhiên hoạt động vậy..." Tokai ấp úng. Có vẻ anh không tìm được ví dụ cụ thể. Hoặc có thể anh ngại không muốn nói tiếp.
Tôi nói. "Nhắc đến nhanh trí, trong một bộ phim cũ của Francois Truffaut (1) có một cảnh thế này. Cô gái bảo chàng trai: 'Trên đời có người lịch sự và người nhanh trí. Tất nhiên lịch sự và nhanh trí đều là những phẩm chất tốt nhưng trong nhiều trường hợp, nhanh trí lại thắng lịch sự.' Anh đã xem bộ phim đó chưa?"
(1) Francois Truffaut (1932-1984), một trong các nhà tàm phim đã tạo ra phong trào Phim Mới của Pháp.
"Chưa, tôi nghĩ là chưa." Tokai đáp.
"Cô gái đưa ra một ví dụ cụ thể. Chẳng hạn, một người đàn ông mở cửa phòng và thấy một phụ nữ đang khỏa thân thay quần áo. Người nói: 'Xin lỗi quý bà' rồi vội vàng đóng cửa là người lịch sự. Ngược lại, người nói: 'Xin lỗi quý ông' rồi vội vàng đóng cửa là người nhanh trí."
"Ra vậy." Tokai nói vẻ khâm phục. "Một định nghĩa thú vị. Tôi hiểu cảm giác bị nói như thế. Bản thân tôi cũng từng mấy lần lâm vào hoàn cảnh tương tự."
"Mỗi lần như thế, anh lại vận dụng trí khôn và mau mắn thoát được?"
Tokai làm bộ đăm chiêu. "Tôi không muốn nói tốt cho bản thân, về cơ bản, tôi vẫn chỉ là kẻ ăn may thôi. Một kẻ lịch sự ăn may. Nghĩ vậy đi cho lành."
Dù thế nào thì cuộc sống ăn may đó của Tokai đã kéo dài suốt gần ba mươi năm. Quả là dài. Thế rồi một ngày, anh bất ngờ vướng vào một mối tình sâu đậm. Hệt như chú cáo tinh ranh không may bị sa xuống hố.
Người anh yêu kém anh mười sáu tuổi, đã có chồng. Người chồng hơn hai tuổi của cô làm tại một công ty về công nghệ thông tin của nước ngoài, họ đã có một đứa con. Một bé gái năm tuổi. Cô và anh hẹn hò được một năm rưỡi.
"Tanimura này, anh đã bao giờ quyết tâm và nỗ lực để không quá yêu ai đó chưa?" Một hôm Tokai hỏi tôi. Tôi nhớ dạo ấy là đầu hè. Lúc này tôi đã biết Tokai được hơn một năm.
Tôi đáp rằng mình chưa từng có trải nghiệm như thế.
"Tôi cũng chưa. Nhưng bây giờ thì có." Tokai nói.
"Giờ anh đang nỗ lực để không quá yêu ai đó à?"
"Đúng thế. Ngay lúc này, tôi đang nỗ lực đây."
"Vì lý do gì?"
"Lý do đơn giản lắm. Vì quá yêu sẽ thấy nhớ nhung da diết. Đớn đau khôn tả. Trái tim tôi khó mà chịu được sức nặng này nên tôi đang cố để không yêu cô ấy."
Có vẻ anh nói rất nghiêm túc. Nét mặt anh không có vẻ bông đùa thường thấy.
"Cụ thể anh đang nỗ lực thế nào?" Tôi hỏi. "Nghĩa là để không quá yêu ấy?"
"Nhiều lắm. Tôi thử rất nhiều cách. Nhưng về cơ bản là nghĩ tới những điều tiêu cực. Tôi cố tìm ra những khuyết điểm, tức là những điểm không được tốt lắm của cô ấy và lập thành danh sách. Sau đó, tôi nhẩm đi nhẩm lại những thứ đó trong đầu như kiểu niệm thần chú, để tự răn mình không được yêu cô ấy quá mức cần thiết."
"Có hiệu quá không?"
"Không, không hiệu quả lắm." Tokai lắc đầu. "Một phần bởi tôi không tìm ra được nhiều điểm tiêu cực ở cô ắy. Ngoài ra, sự thật là bản thân tôi lại bị cuốn hút bởi chính những điểm tiêu cực đó. Thêm nữa, giờ tôi không còn phân biệt được với mình, điều gì là trên mức cần thiết, điều gì là không. Tôi không nhìn ra ranh giới ấy nữa. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mình mù quáng, thiếu kiểm soát đến vậy."
Tôi hỏi, từng hẹn hò với rất nhiều phụ nữ, chẳng lẽ trái tim anh chưa bao giờ bấn loạn như vậy sao.
"Đây là lần đầu tiên." Bác sĩ đáp ngay. Sau đó, anh lục lại góc ký ức xưa cũ. "Nhắc đến mới nhớ, hồi cấp III, tuy chỉ thoáng qua nhưng tôi đã từng nếm trải cảm xúc tương tự. Mỗi khi nghĩ đến ai đó là ngực lại nhói đau, hầu như không thể nghĩ tới điều gì khác... Nhưng hồi đó là tình cảm đơn phương, vô vọng. Còn lần này hoàn toàn khác. Giờ tôi đã thành đạt, thực tế cũng đã quan hệ thân xác với cô ấy. Thế mà lại bấn loạn như thế này đây. Nếu nghĩ về cô ấy liên tục, đến cả các cơ quan nội tạng của tôi cũng đòi biểu tình. Đặc biệt là hệ tiêu hóa và hô hấp."
Như để kiểm tra hoạt động của hệ tiêu hóa và hô hấp, Tokai im lặng một lúc.
"Nghe anh nói thì có vẻ dù đã nỗ lực để không quá yêu cô ấy, nhưng cùng lúc anh cũng không muốn mất cô ấy." Tôi nhận xét.
"Vâng, đúng vậy. Tất nhiên như thế là mâu thuẫn tự thân. Là tự thân phân tách. Tôi cùng lúc mong có điều ngược lại. Tôi có cố thế nào cũng không hiệu quả. Nhưng biết làm sao. Tôi không thể mất cô ấy được. Nếu chuyện đó xảy ra thì chính bản thân tôi cũng sẽ mất đi ở đâu đó."
"Nhưng đối tượng đã có chồng và một đứa con."
"Đúng vậy."
"Cô ấy nghĩ thế nào về mối quan hệ với anh Tokai?"
Tokai hơi nghiêng đầu, lựa chọn từ ngữ. "Cô ấy nghĩ thế nào về mối quan hệ với tôi ư, tôi chỉ có thể suy đoán thôi và suy đoán ấy chỉ khiến trái tim tôi thêm bấn loạn. Nhưng tôi chắc một điều là cô ấy không có ý định ly hôn. Vì cô ấy đã có con và không muốn phá vỡ gia đình."
"Nhưng vẫn tiếp tục mối quan hệ với anh."
"Hiện tại, chỉ khi nào có cơ hội thì chúng tôi mới gặp nhau. Tương lai thì không biết. Có thể một lúc nào đó, sợ chồng biết mối quan hệ này, cô ấy sẽ không gặp tôi nữa. Hoặc có thể chồng cô ấy sẽ biết thật và chúng tôi không thể gặp nhau. Hoặc đơn giản là cô ấy thấy chán mối quan hệ này. Tôi chẳng thể biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì."
"Và điều này khiến anh Tokaì lo sợ hơn bất cứ thứ gì khác?"
"Vâng, quanh quẩn với mấy khả năng đó khiến tôi không thể nghĩ tới điều gì khác. Thức ăn cũng không nuốt trôi."
Tôi biết bác sĩ Tokai tại một phòng tập gần nhà. Anh đến vào buổi sáng cuối tuần, mang theo cây vợt bóng quần, dần dà chúng tôi đánh bóng cùng nhau. Anh là nguời lịch sự, có thể lực, không đặt nặng thắng thua nên là một đối thủ dễ chịu. Xét về tuổi tôi nhỉnh hơn anh một chút nhưng lại cùng thế hệ (chuyện này xảy ra đã lâu), trình độ đánh bóng quần cũng tuơng đuơng nhau. Sau khi mồ hôi mồ kê nhễ nhại vì đánh bóng, cả hai vào một quán bia gần đó uống bia tươi. Giống như phần lớn những nguời được nuôi dạy tốt, huởng một nền giáo dục chuyên môn cao, từ lúc sinh ra hầu như chưa bao giờ phải lo lắng chuyện tiền bạc, bác sĩ Tokai về cơ bản chỉ nghĩ đến bản thân. Tuy vậy, như tôi đâ đề cập ở trên, anh là người nói chuyện vui và cuốn hút.
Khi biết tôi làm nghề viết lách, Tokai không chỉ nói chuyện phiếm mà còn dần dần bộc bạch cả những chuyện riêng tư. Có thể anh nghĩ, giống như bác sĩ trị liệu hay nhà truyền giáo, người làm nghề viết lách có quyền (hay nghĩa vụ) chính đáng để nghe tâm sự của người khác. Không chỉ với anh, tôi từng có vài trải nghiệm tương tự với những người khác. Dù sao thì tôi cũng không ghét phải nghe chuyện của người khác, chưa kể nghe tâm sự của bác sĩ Tokai chẳng bao giờ thấy chán, về cơ bản, anh là người thành thật, thẳng thắn, có thể nhìn nhận bản thân một cách công bằng. Anh cũng không e sợ bộc lộ điểm yếu trước mặt người khác. Đây là phẩm chất không nhiều người có được.
Tokai nói. "Tôi từng hẹn hò với phụ nữ có ngoại hình xuất sắc hơn cô ấy, phụ nữ có cơ thể hoàn hảo hơn cô ấy, phụ nữ có khiếu thẩm mỹ hơn cô ấy, phụ nữ khôn ngoan hơn cô ấy. Nhưng so sánh như vậy chẳng có nghĩa lý gì. Bởi với tôi, cô ấy là một sự hiện diện đặc biệt. Có thể nói là sự hiện diện mang tính tổng hòa. Mọi phẩm chất của cô ấy đều gắn kết với một tâm điểm. Không thể lấy từng cái ra cân đo đong đếm, phân tích xem cái này hơn ai, cái này kém ai. Và thứ ở giữa tâm điểm ấy thu hút tôi mạnh mẽ. Giống như một thỏi nam châm cường lực. Điều này vượt trên mọi lý lẽ."
Chúng tôi đang uống Black and Tan cỡ đại, nhắm với khoai tây chiên và dưa góp.
"Có bài thơ là: 'Trái tim tôi/ Ngày xưa/ Khi chưa gặp em/ Hân hoan, vô tội' nhỉ." Tokai nói.
"Của Gonchunagon Atsutada (2)." Tôi nói. Mặc dù chẳng hiểu tại sao mình lại nhớ được.
(2) Gonchunagon Atsutada, tức Fujiwara no Atsutada (906 - 943): một nhà thơ nổi tiếng của Nhật. Bài thơ trên của ông được tuyển chọn vào tập thơ Bách Nhân Thi - tuyển tập 100 bài thơ của 100 thi nhân.
"Hồi đại học, tôi được dạy rằng 'gặp' ở đây là ám chỉ cuộc hẹn hò chăn gối. Lúc bấy giờ tôi chỉ nghĩ 'A, ra vậy' nhưng đến tuổi này, tôi đã thấu hiểu được cảm giác của tác giả bài thơ đó. Cảm giác hụt hẫng khi phải chia tay người con gái mình yêu sau cuộc giao hoan. Cảm giác bức bối. Ngẫm ra thì một nghìn năm rồi mà cảm giác đó chẳng hề thay đổi. Tôi đau đớn nhận ra, hóa ra mình vẫn chưa trưởng thành vì chưa từng biết đến cảm giác ấy. Có vẻ tôi nhận ra hơi quá muộn."
Tôi bảo chuyện đó chẳng có gì là quá muộn hay quá sớm. Cho dù muộn đi nữa thì vẫn còn hơn là không nhận ra.
"Nhưng giá như tôi trải nghiệm được cảm giác này lúc còn trẻ." Tokai nói. "Nếu làm vậy, chắc chắn tôi đã có kháng thể miễn dịch."
Không dễ mà rạch ròi thế được đâu, tôi nghĩ. Tôi biết vài người chưa có kháng thể miễn dịch nhưng vẫn tự ôm mầm bệnh vào người. Nhưng tôi không nói gì cả. Nói ra dài lắm.
"Tôi qua lại với cô ấy được một năm rưỡi. Do tính chất công việc, chồng cô ấy thường xuyên đi công tác nước ngoài, những lúc như thế chúng tôi gặp nhau, cùng nhau dùng bữa rồi về nhà tôi quan hệ. Cô ấy bắt đầu mối quan hệ này với tôi sau khi biết chồng ngoại tình. Người chồng đã xin lỗi, chia tay tình nhân, hứa sẽ không tái phạm. Nhưng cô ấy vẫn không thể nguôi ngoai. Nói cách khác, để cân bằng lại tâm lý, cô ấy đã ngủ với tôi. Nói là để trả thù thì hơi ác nhưng phụ nữ cần có sự điều chỉnh tâm lý như vậy. Chuyện này rất hay gặp."
Tôi không biết đó có phải chuyện rất hay gặp không nhưng tôi im lặng, tiếp tục lắng nghe.
"Chúng tôi đã rất vui vẻ, thoải mái. Những cuộc trò chuyện sôi nổi, những bí mật giữa hai người, những cuộc làm tình tỉ mỉ, đầu tư thời gian. Tôi nghĩ chúng tôi đã chia sẻ quãng thời gian tuyệt đẹp. Cô ấy hay cười lắm. Cười rất vui vẻ. Nhưng cứ tiếp tục mối quan hệ này, càng ngày tôi càng yêu cô ấy sâu đậm hơn, không còn đường để lùi nữa, chính vì vậy mà gần đây tôi hay nghĩ. Rằng rốt cuộc thì tôi là gì đây."
Cảm giác như nghe sót mấy lời cuối (hoặc nghe nhầm), tôi nhờ anh nhắc lại.
"Dạo gần đây tôi hay nghĩ rằng rốt cuộc thì tôi là gì đây." Anh nhắc lại.
"Một câu hỏi khó." Tôi nói.
"Đúng thế. Một câu hỏi rất khó." Tokai nói. Sau đó anh gật đầu mấy lần như thể xác nhận lại độ khó. Không có chút mỉa mai nào trong câu nói của anh.
"Rốt cuộc thì tôi là gì đây?" Anh tiếp tục. "Là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, từ trước đến nay, tôi cứ lao vào công việc mà chưa bao giờ đặt bất cứ câu hỏi gì. Tham gia khóa đào tạo phẫu thuật tạo hình tại Đại học Y, ban đầu chỉ là phụ việc cho bố, sau khi bố nghỉ hưu vì mắt kém thì chuyển sang điều hành bệnh viện. Nói thế này là tự khen nhưng tôi nghĩ tôi là bác sĩ ngoại khoa giỏi. Giới phẫu thuật thẩm mỹ này vàng thau lẫn lộn lắm, có nơi quảng cáo thì hoành tráng nhưng thực tế làm rất vớ vẩn. Nhưng chỗ tôi luôn làm việc với lương tâm trách nhiệm, chưa từng để xảy ra rắc rối lớn nào với khách hàng. Tôi có thể tự hào vì sự chuyên nghiệp này. Đời sống riêng của tôi cũng không có gì phải phàn nàn. Bạn bè nhiều, sức khỏe vẫn tốt, không bệnh tật. Tôi hài lòng với cuộc sống. Nhưng gần đây, tôi hay nghĩ, rốt cuộc thì tôi là gì đây. Lại còn nghĩ khá nghiêm túc. Giả sử tôi bị tước mất công việc và tay nghề của một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, giả sử tôi mất đi môi trường sống dễ chịu này, giả sử tôi bị ném xuống trái đất như một cá thể trần trụi không một lời giải thích, lúc đó tôi sẽ là gì đây."
Tokai nhìn thẳng vào mặt tôi. Như thể chờ đợi phản ứng gì đó.
"Sao tự nhiên anh lại có suy nghĩ đó?" Tôi hỏi.
"Tôi nghĩ một phần là do mới đây tôi có đọc một cuốn sách viết về trại tập trung của Đức quốc xã. Trong đó có kể về một bác sĩ nội khoa bị đưa tới Auschwitz hồi chiến tranh. Một thị dân gốc Do Thái có phòng khám riêng tại Berlin, bỗng một hôm, cả gia đình bị bắt và đưa tới trại tập trung. Trưóc đó anh đang có cuộc sống viên mãn tại một dinh thự tráng lệ, được gia đình yêu quý, mọi người kính trọng, bệnh nhân tin tưởng. Anh nuôi vài con chó, đến cuối tuần lại cùng bạn bè biểu diễn hòa nhạc Schubert, Mendelssohn tại nhà với tư cách là nghệ sĩ đàn xê lô nghiệp dư. Tóm lại, anh đang tận hưởng một cuộc đời giàu có, yên ấm. Nhưng đột nhiên, anh bị ném xuống địa ngục trần gian. Ở đó, anh không còn là thị dân Berlin giàu có, không còn là vị bác sĩ được kính trọng, thậm chí gần như không còn là người. Gia đình ly tán, bị đối xử không khác gì chó hoang, đến thức ăn cũng chẳng đủ. Chỉ huy trại biết anh là bác sĩ nổi tiếng, nghĩ sau này có thể có ích nên anh tạm thoát được án tử hình bằng khí độc nhưng ngày mai chẳng biết thế nào. Chưa biết chừng có thể bị quản ngục hứng lên nện chết bằng dùi cui. Người thân trong gia đình chắc cũng chết cả rồi."
Anh dừng lại.
"Đến đó, tôi chợt nghĩ. Số phận khủng khiếp của vị bác sĩ này, nếu thời gian và địa điểm khác đi, biết đâu đã là số phận của chính tôi. Giả sử vì một lý do nào đó - lý do thế nào thì tôi không biết - một ngày kia, đột nhiên tôi bị lôi ra khỏi cuộc sống hiện tại, bị tước hết mọi quyền lợi, chỉ còn là một dãy số, rốt cuộc tôi sẽ là gì đây? Tôi gấp sách lại và ủ ê suy nghĩ. Nếu không có tay nghề và uy tín của một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, tôi chỉ là một thằng đàn ông năm mươi hai tuổi, chẳng giỏi giang, tài cán gì. Tuy vẫn khỏe nhưng thể lực cũng suy yếu hơn hồi trẻ. Chắc chắn không thể chịu được lao động chân tay cực nhọc. Tôi giỏi gì ư, cùng lắm là biết chọn vang Pinot Noir ngon, biết vài nhà hàng, quán sushi, quán bar nơi mình là khách quen, biết chọn trang sức tặng cho phụ nữ, biết chơi chút ít dương cầm (bản nhạc nào đơn giản có thể chơi ngay dù mới nhìn lần đầu). Nhưng nếu bị đưa đến Auschwitz, những thứ đó chẳng giúp ích được gì."
Tôi đồng ý. Kiến thức về Pinot Noir, biểu diễn dương cầm nghiệp dư, lối nói chuyện hài hước chẳng có ích gì ở một nơi như thế.
"Xin lỗi anh Tanimura, nhưng anh đã bao giờ có suy nghĩ như vậy chưa? Rằng giả sử mất đi tài viết lách, anh sẽ là gì ấy?"
Tôi giải thích cho anh. Xuất phát điểm của tôi là "một người bình thường, chẳng là gì", bắt đầu cuộc đời từ hai bàn tay trắng. Do số phận run rủi mà tôi đến với nghề viết, cũng may mà sống được bằng nghề. Vì vậy, tôi không cần đặt ra giả thiết to tát như trại tập trung Auschwitz để biết rằng mình chỉ là người bình thường, chẳng giỏi giang, tài cán gì.
Nghe xong, Tokai trầm ngâm. Như thể đây là lần đầu tiên anh nghe đến việc tồn tại lối suy nghĩ ấy.
"Ra là vậy. Có lẽ như vậy cuộc đời sẽ an nhàn hơn nhỉ."
"Không thể nói việc một người bình thường, chẳng là gì, bắt đầu cuộc đời từ hai bàn tay trắng là an nhàn đâu." Tôi rụt rè chỉ trích.
"Tất nhiên." Tokai nói. "Tất nhiên là như anh nói. Bắt đầu cuộc đời từ chỗ chưa có gì hẳn là vất vả rồi. Về mặt này thì tôi nghĩ mình may mắn hơn người khác. Nhưng đến một độ tuổi nào đó, khi đã hình thành lối sống riêng, có một vị trí xã hội thì việc nghi ngờ giá trị của bản thân lại day dứt theo một nghĩa khác. Ta sẽ thấy quãng đời mình vừa trải qua thật uổng phí, vô nghĩa. Nếu còn trẻ thì vẫn còn khả năng thay đổi, vẫn còn hy vọng. Nhưng đến tuổi này rồi, gánh nặng quá khứ cứ nặng trĩu trên vai. Chẳng dễ mà làm lại từ đầu."
"Vậy là sau khi đọc xong cuốn sách viết về trại tập trung của Đức quốc xã, anh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này." Tôi nói.
"Vâng, nội dung cuốn sách giáng cho tôi cú sốc mang tính cá nhân đến kỳ lạ. Thêm vào đó, tuơng lai với cô ấy vẫn rất mờ mịt nên tôi đã bị trầm cảm tuổi trung niên thể nhẹ trong một thời gian. Lúc nào tôi cũng nghĩ rốt cuộc thì tôi là gì. Nhưng có nghĩ bao nhiêu đi nữa cũng không tìm được lối thoát. Cứ quẩn quanh mãi một chỗ. Những việc trước đây làm một cách say mê thì giờ không thấy vui gì hết. Lười vận động, không hứng thú mua sắm quần áo, ngay đến cả mở nắp đàn lên cũng ngại. Ăn uống cũng dửng dưng. Hễ ngồi không là chỉ nghĩ đến cô ấy. Thậm chí đang làm việc với khách hàng tôi cũng nghĩ đến cô ấy. Suýt thì buột miệng gọi tên cô ấy nữa."
"Khoảng bao lâu anh mới gặp cô ấy?"
"Cũng tùy. Vì phải phụ thuộc vào lịch của ông chồng. Đó cũng là một trong những việc khiến tôi đau khổ. Khi chồng cô ấy đi công tác dài ngày thì chúng tôi gặp nhau liên tục. Cô ấy sẽ gửi con về nhà bố mẹ hoặc thuê người trông. Nhưng khi chồng cô ấy ở Nhật thì cả mấy tuần chúng tôi không gặp. Khoảng thời gian đó thật nặng nề. Nói thế này nghe có vẻ sáo rỗng nhưng cứ nghĩ sẽ không gặp lại cô ấy nữa, cơ thể tôi như bị xé ra làm đôi."
Tôi im lặng lắng nghe. Từ anh chọn tuy cũ nhưng nghe không hề thấy sáo. Ngược lại còn rất thật.
Anh từ từ hít vào rồi thở ra. "Thông thường tôi có cùng lúc vài cô bạn gái. Có thể anh sẽ ngạc nhiên nhưng lúc nhiều, tôi có đến bốn, năm cô. Khi không gặp được cô này thì tôi gặp cô khác. Tôi làm chuyện đó rất vui vẻ. Nhưng kể từ khi bị cô ấy hớp hồn, lạ lùng thay, tôi không còn thấy các cô khác hấp dẫn nữa. Đi gặp cô khác mà hình ảnh cô ấy cứ vấn vương trong đầu. Không thể xua đi được. Thực sự là bệnh đang rất nặng."
Bệnh nặng, tôi nghĩ. Trước mắt tôi hiện ra cảnh Tokai bấm điện thoại, gọi xe cứu thương. "A lô, xin cho gấp một xe cứu thương. Tôi đang bệnh nặng lắm. Khó thở, ngực sắp nứt ra làm đôi..."
Anh nói tiếp. "Vấn đề ở đây là càng biết cô ấy, tôi càng yêu cô ấy hơn. Chúng tôi hẹn hò được một năm rưỡi rồi nhưng giờ tôi say mê cô ắy nhiều hơn hẳn so với một năm rưỡi trước. Bây giờ, tôi có cảm giác trái tim cô ấy và trái tim tôi được gắn kết chặt chẽ với nhau bới thứ gì đó. Khi trái tim của cô ấy cử động, lập tức trái tim tôi cũng bị kéo theo. Như thể hai con thuyền đang bị cột bởi một sợi dây thừng. Muốn cắt mà không tìm được vật sắc nhọn nào để cắt. Đây cũng là cảm giác tôi chưa từng nếm trải. Điều đó khiến tôi thấy bất an. Nếu tình cảm ngày càng sâu đậm thì tôi sẽ ra sao đây."
"Ra là vậy." Tôi nói. Nhưng dường như Tokai trông đợi một câu trả lời thực chất hơn.
"Anh Tanimura, tôi phải làm gì bây giờ?"
Tôi nói. Tôi không biết nên làm gì cụ thể, nhưng nghe chuyện của anh, tôi thấy những gì anh đang cảm nhận hoàn toàn đúng và hợp lý. Yêu vốn dĩ là thế. Cảm giác không còn điều khiển được con tim, bị xoay vần bởi sức mạnh vô lý. Tóm lại, không phải anh đang có một trải nghiệm lệch với chuẩn mực xã hội. Chỉ là anh đang yêu nghiêm túc một phụ nữ thôi. Anh không muốn mất người mình yêu. Anh muốn gặp người đó mãi mãi. Nếu không được gặp nữa, có lẽ thế giới này sẽ kết thúc. Đây là thứ tình cảm tự nhiên ta vẫn hay thấy trong đời. Một cảnh thường có trong cuộc đời mỗi người, chẳng có gì đặc biệt hay kỳ lạ.
Bác sĩ Tokai khoanh tay, lại trầm ngâm suy nghĩ về điều tôi nói. Dường như anh chưa nắm bắt được câu chuyện. Có thể, anh thấy khái niệm "một cảnh thường có trong cuộc đời mỗi người" hơi khó hiểu. Hoặc trên thực tế, có thể điều anh làm hơi lệch so với hành động gọi là "yêu".
Uống xong, lúc chuẩn bị ra về, anh nói như thể đang tiết lộ bí mật. "Anh Tanimura này, thứ khiến tôi lo sợ nhất bây giờ và cũng khiến tôi bấn loạn nhất là thứ giống như nỗi tức giận trong con người tôi."
"Nỗi tức giận?" Tôi hơi giật mình. Bởi tôi thấy cảm xúc này không hề phù hợp với con người của Tokai. "Tức giận vì cái gì?"
Tokai lắc đầu. "Tôi không biết nữa. Nhưng chắc chắn không phải tức giận vì cô ấy. Có điều những lúc không gặp cô ấy, những lúc không thể gặp cô ấy, tôi lại cảm thấy nỗi tức giận này trào dâng trong lòng. Bản thân tôi cũng không biết mình đang tức giận cái gì. Tôi chưa bao giờ cảm thấy tức tối đến thế. Vớ được cái gì trong phòng là tôi chỉ muốn ném ra ngoài cửa sổ. Ghế, ti vi, sách, đĩa, tranh treo tường... bất cứ thứ gì. Tôi không quan tâm nếu mấy thứ đó chẳng may rơi trúng đầu người đi đường, làm chết người ta. Nghe thật ngớ ngẩn nhưng thực sự lúc đó tôi đã nghĩ thế. Tất nhiên bây giờ tôi đã chế ngự được sự tức giận này. Tôi không làm những việc như thế. Nhưng biết đâu sẽ có ngày tôi không thể khống chế được nữa. Tôi thực sự sẽ gây tổn thương cho ai đó. Tôi sợ thế lắm. Nếu vậy, tôi thà chọn cách làm tổn thương bản thân còn hơn."
Tôi không nhớ mình đã nói gì. Có lẽ là một lời an ủi vô thưởng vô phạt. Bởi bấy giờ, tôi không hiểu được "nỗi tức giận" của anh rốt cuộc có ý nghĩa gì và ám chỉ điều gì. Giá như tôi nói được điều gì đó đúng đắn hơn. Nhưng kể cả khi ấy tôi nói được điều đúng đắn đi nữa thì chưa chắc đã thay đổi được số phận anh sau đó. Tôi nghĩ vậy.
Chúng tôi trả tiền, rời khỏi quán bia, ai về nhà nấy. Anh cầm cây vợt, leo lên xe taxi, vẫy tay chào tôi từ trong xe. Đó là hình ảnh cuối cùng của tôi về bác sĩ Tokai. Bấy giờ gần cuối tháng Chín, vẫn còn sót lại chút hơi nóng của mùa hè.
Sau đó, Tokai không còn xuất hiện ở phòng tập nữa. Cuối tuần, tôi có ghé qua để gặp anh nhưng không thấy. Mọi người xung quanh cũng không nghe tin tức gì. Chuyện như vậy vẫn hay xảy ra ở phòng tập. Một người thường xuyên đến tập bỗng một ngày không còn đến nữa. Phòng tập không phải nơi làm việc. Đến hay không là tự do của mỗi cá nhân. Vì vậy tôi cũng không để tâm lắm. Hai tháng như vậy trôi qua.
Buổi chiều một ngày thứ Sáu cuối tháng Mười một, có điện thoại từ thư ký của Tokai. Cậu ta tên là Goto và có chất giọng trầm, êm ái. Giọng nói khiến tôi nhớ tới nhạc của Barry White. Loại nhạc thường nghe thấy trên FM lúc đêm khuya.
"Thật đau đớn khi phải đột ngột thông báo chuyện này qua điện thoại, nhưng anh Tokai đă qua đời vào thứ Năm tuần trước, lễ tang chỉ giữa những người trong gia đình đã được tổ chức hôm thứ Hai."
"Qua đời?" Tôi bàng hoàng thốt lên. "Mới hai tháng trước, khi tôi gặp lần cuối, trông anh ấy vẫn còn khỏe lắm cơ mà, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bên kia đầu dây, Goto im lặng. Sau đó cậu lên tiếng. "Chuyện là, tôi đang giữ một thứ anh Tokai dặn phải đưa cho anh Tanimura. Tôi xin mạn phép đề nghị thế này, chúng ta có thể gặp nhau một lát được không? Khi đó tôi sẽ kể cho anh chi tiết. Tôi thì lúc nào, ở đâu cũng được."
Tôi hỏi gặp luôn bây giờ được không. Goto đáp rằng được. Tôi đề nghị gặp tại một quán cà phê nằm phía sau đường Aoyama. Thời gian là sáu giờ. Ở đó có thể thong thả nói chuyện mà không bị làm phiền. Goto nói cậu ta không biết quán đó nhưng có thể tìm ra.
Tôi tới quán lúc sáu giờ kém năm phút, thì cậu ta đã yên vị ở bàn, và khi tôi đến gần, cậu đứng ngay dậy. Qua chất giọng trầm đục trên điện thoại, tôi hình dung ra một người đàn ông vạm vỡ nhưng thực tế cậu có thân hình cao gầy. Đúng như Tokai nói, cậu khá điển trai. Cậu mặc bộ vest vải len nâu, đeo chiếc cà vạt màu mù tạt sẫm, bên dưới là áo sơ mi trắng muốt kiểu cổ cài nút dưới. Trang phục thật chỉn chu. Mái tóc dài được buộc gọn ghẽ. Tóc mái rủ nhẹ trước trán. Tuổi trạc ba lăm, ba sáu, nếu không được Tokai kể trước rằng cậu ta đồng tính, tôi sẽ chỉ thấy trước mặt một thanh niên (gương mặt cậu còn nhiều nét thanh xuân) bảnh bao thường thấy. Tóc có vẻ dày. Cậu ta đang uống espresso đúp.
Sau màn chào hỏi ngắn gọn với Goto, tôi cũng gọi cho mình espresso đúp.
"Anh ấy mất đột ngột quá." Tôi gợi chuyện.
Cậu nheo mắt như thể bị ánh nắng chiếu chính diện. "Vâng, đúng vậy. Một cái chết rất đột ngột. Đột ngột đến sững sờ. Nhưng đồng thời cũng là một cái chết đau đớn, dai dẳng."
Tôi im lặng, chờ đợi phần giải thích tiếp theo. Nhưng mất một lúc, ít nhất là cho đến khi đồ uống của tôi được mang tới, dường như cậu vẫn chưa muốn kể chi tiết về cái chết của bác sĩ.
"Tôi thật lòng kính trọng bác sĩ Tokai." Cậu thanh niên chuyển đề tài. "Một người thực sự tuyệt vời, cả trên cương vị bác sĩ lẫn con người. Tôi được bác sĩ tận tình chỉ dạy rất nhiều. Tôi đã làm việc ở bệnh viện gần mười năm, nhưng nếu không gặp được con người ấy, tôi đã không có ngày hôm nay. Một con người ngay thẳng, không giả tạo. Lúc nào cũng vui vẻ, không kênh kiệu, đối xử công bằng, không thiên vị, được tất cả mọi người yêu mến. Tôi chưa bao giờ nghe thấy bác sĩ nói xấu ai."
Về chuyện này thì tôi cũng chưa từng nghe anh nói xấu ai.
"Tokai kể rất nhiều về cậu." Tôi nói. "Rằng không có cậu, bệnh viện sẽ không thể vận hành suôn sẻ, cuộc sống riêng của anh ấy cũng sẽ rất lộn xộn."
Nghe tôi nói vậy, một nụ cười buồn xuất hiện trên khóe môi Goto. "Không, tôi không ghê gớm đến thế đâu. Ở phía sau, tôi chỉ cố gắng hết sức để giúp ích cho bác sĩ Tokai thôi. Tôi đã nỗ lực hết mình vì điều đó. Đó cũng là niềm vui của tôi."
Sau khi cà phê espresso được mang tới, cô phục vụ đi khỏi, cậu mới bắt đầu kể về cái chết của bác sĩ.
"Thay đổi đầu tiên tôi nhận thấy là bác sĩ bỏ bữa trưa. Từ trước đến nay, vào giờ nghỉ trưa, bác sĩ nhất định phải ăn gì đó, dù chỉ là đồ ăn nhẹ. Bác sĩ là người rất chỉn chu trong chuyện ăn uống dù công việc bận rộn đến mấy. Nhưng rồi bác sĩ không ăn bất cứ thứ gì vào buổi trưa. Tôi có khuyên: 'Anh phải ăn gì đó chứ', nhưng bác sĩ bảo: 'Đừng bận tâm, chỉ là tôi không thèm ăn thôi'. Lúc đó là đầu tháng Mười. Sự thay đổi này khiến tôi lo lắng. Bởi bác sĩ là người không thích thay đổi thói quen thường nhật. Anh coi trọng nguyên tắc thường nhật hơn bất cứ thứ gì. Không riêng gì chuyện bỏ bữa trưa. Chẳng biết từ lúc nào, anh cũng thôi không đến phòng tập. Anh vẫn thường đến phòng tập tuần ba buổi, thỏa sức bơi lội, đánh bóng, luyện tập cơ bắp, nhưng giờ thì chẳng màng tới nữa. Anh cũng không còn bận tâm đến ngoại hình. Một người ưa sạch sẽ, tươm tất là thế, vậy mà, nói thế nào nhỉ, càng ngày càng lôi thôi. Có lần anh mặc một bộ quần áo suốt mấy ngày. Lúc nào cũng thấy anh trầm ngâm, suy tư, càng ngày càng kiệm lời, cuối cùng là hầu như không nói gì nữa, thường xuyên như ở trên mây. Tôi có gọi dường như anh cũng không nghe thấy. Ngay cả việc hẹn hò với phụ nữ ngoài giờ làm cũng không còn."
"Cậu quản lý lịch của anh ấy nên biết rõ sự thay đổi này nhỉ?"
"Vâng. Nhất là với bác sĩ, hẹn hò với phụ nữ là sự kiện quan trọng mỗi ngày. Nói cách khác, đó là nguồn sinh lực. Đột nhiên chuyện này trở về không, nghĩ thế nào cũng không thấy bình thường. Năm mươi hai đâu phải đã già. Chắc anh Tanimura cũng biết, bác sĩ Tokai có cuộc đời khá phóng khoáng trong chuyện phụ nữ."
"Vì anh không che giấu chuyện đó. Ý tôi là anh rất thẳng thắn chứ không phải khoe khoang."
Cậu thanh niên Goto gật đầu. "Vâng, về chuyện đó thì bác sĩ rất thẳng thắn. Tôi cũng được nghe bác sĩ kể nhiều. Chính vì thế mà sự thay đổi đột ngột này của bác sĩ khiến tôi bị sốc. Bác sĩ không còn tâm sự với tôi nữa. Có chuyện gì bác sĩ cũng chỉ giữ riêng cho mình. Tất nhiên tôi có hỏi. Xảy ra chuyện gì không hay à, hay anh đang lo lắng chuyện gì. Nhưng bác sĩ chỉ lắc đầu, không chịu tiết lộ bất cứ điều gì. Anh hầu như không nói chuyện. Ngày qua ngày, anh cứ gầy guộc, hao mòn trước mắt tôi. Hiển nhiên là vì không chịu ăn uống đầy đủ. Nhưng tôi không thể tự tiện can dự vào cuộc sống riêng của bác sĩ. Bác sĩ rất cởi mở nhưng cũng không dễ cho người khác thâm nhập vào lãnh địa riêng. Là thư ký lâu năm song tôi cũng mới đến nhà bác sĩ duy nhất một lần. Do được sai đến lấy đồ quan trọng bác sĩ để quên. Có lẽ chỉ những phụ nữ có quan hệ thân thiết mới có thể tự do ra vào ngôi nhà đó. Tôi chỉ ước đoán từ xa vậy thôi."
Nói xong, Goto lại khẽ thở dài. Như thể bày tỏ nỗi thất vọng về những phụ nữ có quan hệ thân thiết.
"Anh ấy gầy guộc, hao mòn theo từng ngày à?" Tôi hỏi.
"Vâng. Hai mắt hõm sâu, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy. Chân đi liêu xiêu, đến dao mổ cũng không cầm nổi. Đương nhiên tình trạng như vậy không làm phẫu thuật được. May sao trong viện có trợ lý giỏi có thể tạm thời làm thay bác sĩ. Nhưng không thể kéo dài tình trạng này mãi. Tôi phải gọi điện đi khắp nơi xin hủy hẹn, bệnh viện gần như phải đóng cửa. Cuối cùng, bác sĩ không còn đến bệnh viện nữa. Đó là cuối tháng Mười. Tôi gọi điện đến nhà nhưng không ai nghe máy. Tình trạng không liên lạc được kéo dài suốt hai ngày. Sẵn giữ chìa khóa căn hộ của bác sĩ nên sáng ngày thứ ba, tôi đã dùng chìa khóa để vào nhà. Việc này rất không nên nhưng lòng tôi cứ như lửa đốt.
Vừa mở cửa, thứ mùi khủng khiếp từ trong nhà xộc ra. Sàn nhà vương vãi đủ thứ. Quần áo thay xong cũng vứt luôn đấy. Từ áo vest, cà vạt cho tới quần lót. Nhìn qua cứ tưởng không dọn dẹp cả mấy tháng trời. Cửa sổ đóng kín nên rất ngột ngạt. Bác sĩ đang ở trên giường, nằm im lìm."
Cậu thanh niên như đang hồi tưởng lại cảnh tượng đó. Cậu nhắm mắt, rồi khẽ lắc đầu.
"Mới nhìn, tôi tưởng bác sĩ đã chết. Trong một thoáng, tim bác sĩ như ngừng đập. Nhưng không phải vậy. Bác sĩ hướng khuôn mặt hốc hác, xanh xao về phía tôi, mở mắt nhìn tôi. Thỉnh thoảng mắt chớp chớp. Anh vẫn thớ, tuy rất khẽ. Chỉ là anh đang nằm bất động, trùm chăn kín cổ mà thôi. Tôi gọi nhưng không thấy anh phản ứng. Đôi môi nứt nẻ khép chặt như bị khâu lại. Râu ria mọc lởm chởm. Tôi mở cửa sổ để thông khí trong nhà. Dường như chưa cần đến biện pháp khẩn cấp, bản thân anh không có vẻ gì là đang đau đớn nên trước mắt tôi đi dọn dẹp nhà cửa. Quả là như bãi chiến trường. Tôi nhặt nhạnh quần áo vứt bừa bãi, cái nào giặt được bằng máy tôi đem đi giặt, cái nào phải đem ra hàng tôi gom vào một túi. Tôi xả nước trong bồn tắm, kỳ cọ lại bồn. Nhìn cặn nước bám thành vệt thì có vẻ như nước không được xả đã lâu. Người sạch sẽ như bác sĩ không thể có chuyện này. Bác sĩ hình như cũng cắt luôn dịch vụ dọn dẹp định kỳ, khiến mọi đồ đạc trong nhà phủ một lớp bụi trắng. Nhưng thật bất ngờ là trong bồn rửa ở bếp hầu như không có đồ bẩn. Rất sạch sẽ. Điều này có nghĩa là đã lâu bếp không được sử dụng. Chỉ có vài vỏ chai nước khoáng nằm lăn lóc, không có dấu hiệu chứng tỏ bác sĩ đã ăn thứ gì đó. Tôi mở tủ lạnh, một thứ mùi kinh khủng, không diễn tả nổi xộc ra. Thức ăn lưu cữu trong tủ đã hỏng hết. Đậu, rau, hoa quả, sữa tươi, bánh sandwich, thịt hun khói. Tôi cho tất cả vào túi rác lớn, đem vứt xuống bãi rác dưới tầng hầm."
Cậu thanh niên cầm cốc espresso đã uống hết lên, xoay các góc để ngắm. Sau đó cậu ngước lên, nói.
"Tôi nghĩ mình đã mất hơn ba tiếng để đưa căn phòng trở lại trạng thái gần như cũ. Trong lúc ấy, tôi để mở cửa sổ nên thứ mùi khó chịu cũng dần bay đi. Vậy mà bác sĩ vẫn không chịu mở miệng. Chỉ có đôi mắt cứ dõi theo tôi đi lại trong nhà. Do hốc hác đi nhiều nên đôi mắt anh trông to và sáng hơn thường lệ. Nhưng tôi không đọc thấy cảm xúc gì trong đôi mắt đó. Đôi mắt đang nhìn tôi đấy nhưng thật ra lại chẳng thấy gì. Nói thế nào nhỉ? Giống như tiêu điểm của ống kính máy ảnh tự động được thiết lập xoay theo chuyển động của đồ vật, đôi mắt ấy chỉ đang dõi theo vật thể nào đó mà thôi. Bác sĩ chẳng quan tâm xem đó có phải tôi hay không, tôi đang làm gì ở đó. Đôi mắt buồn da diết. Cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được đôi mắt ấy.
Sau đó tôi dùng máy cạo râu để cạo râu cho bác sĩ. Dùng khăn ướt để lau mặt. Bác sĩ không hề kháng cự. Cứ để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Rồi tôi gọi điện cho bác sĩ gia đình. Sau khi nghe tôi trình bày, bác sĩ gia đình vội đến ngay. Bác sĩ thăm khám, làm những xét nghiệm đơn giản. Trong lúc ấy, bác sĩ Tokai không nói một lời nào. Anh cứ nhìn chúng tôi bằng đôi mắt vô hồn.
Sao nhỉ, nói thế này thật không phải nhưng trông bác sĩ không giống người còn sống. Cảm giác như anh là người bị chôn sống, bị bỏ đói, lẽ ra phải thành xác ướp rồi nhưng vì không rũ bỏ được ham muốn trần tục, không trở thành xác ướp được nên lại bò lên mặt đất. Cách diễn đạt này hơi quá. Nhưng thật sự tôi cảm thấy như thế. Linh hồn đã mất. Cũng không có vẻ gì là nó sẽ quay về. Chỉ có các cơ quan nội tạng bền bỉ hoạt động độc lập. Kiểu như vậy."
Nói đến đó, cậu thanh niên lắc đầu mấy cái.
"Tôi xin lỗi. Có vẻ tôi làm anh mất thì giờ. Tôi sẽ nói ngắn gọn. Tóm lại, bác sĩ Tokai mắc chứng biếng ăn. Anh hầu như không ăn gì, chỉ uống nước để duy trì sự sống. Không, chính xác thì không phải là chứng biếng ăn. Anh biết đấy, chứng biếng ăn chỉ có ở các cô gái. Để xinh đẹp, các cô ăn nhịn ăn cho gầy, dần dà, khi giảm cân trở thành mục đích sống còn, các cô hầu như không ăn gì nữa. Cực điểm, các cô coi đưa cân nặng về không mới là lý tưởng. Do đó, không thể có chuyện một người đàn ông trung niên mắc chứng biếng ăn được. Nhưng xét về mặt hiện tượng thì trường hợp của bác sĩ Tokai đúng là như vậy. Đương nhiên không phải vì bác sĩ muốn làm đẹp. Anh ấy không ăn, như tôi nghĩ, theo đúng nghĩa đen là do không nuốt trôi thức ăn."
"Bệnh ái tình." Tôi nói.
"Có lẽ gần giống thế." Coto nói. "Hoặc có thể anh khao khát muốn đưa bản thân về gần bằng không. Bác sĩ muốn bản thân là hư vô. Nếu không phải thế thì cơn đói cồn cào không phải thứ người thường có thể chịu đựng được. Niềm hân hoan khi cơ thể mình càng ngày càng tiến về không có lẽ đã chiến thắng được cơn đói. Giống như cảm giác của cô gái mắc chứng biếng ăn khi thấy cân nặng giảm."
Tôi thử tưởng tượng cảnh Tokai nằm trên giường, khô héo như xác ướp với trái tim tràn ngập lửa yêu. Nhưng tôi chỉ thấy hình ảnh anh tươi vui, khỏe mạnh, bảnh bao, sành ăn.
"Bác sĩ gia đình tiêm thuốc bổ, gọi y tá đến để truyền cho anh. Nhưng tiêm thuốc bổ cũng chỉ có mức độ, truyền thì người bệnh rút ra được ngay nếu không muốn. Tôi cũng không thể túc trực 24/24 bên cạnh bác sĩ. Ép anh ăn thứ gì là anh lại nôn ra. Cũng không thể cưỡng chế đưa anh vào viện. Thời điểm ấy, bác sĩ Tokai đã từ bỏ mong muốn sống, quyết tâm đưa bản thân mình về không. Dù mọi người có làm gì, có tiêm bao nhiêu thuốc bổ đi nữa cũng không ngăn được tiến trình này. Chỉ còn biết khoanh tay nhìn cơn đói ăn mòn cơ thể anh. Đó là một chuỗi ngày xót xa. Bắt buộc phải làm cái gì đó mà chẳng thể làm gì. Điều an ủi là dường như bác sĩ hầu như không cảm thấy đau. Ít ra thì những ngày đó, tôi chưa từng nhìn thấy bác sĩ có biểu hiện đau. Hằng ngày tôi đến nhà bác sĩ, kiểm tra thùng thư, dọn dẹp, ngồi bên giường bác sĩ trò chuyện. Báo cáo công việc, nói mấy chuyện linh tinh. Nhưng bác sĩ vẫn không nói lời nào. Cũng không có phán ứng gì. Thậm chí còn không biết bác sĩ có tỉnh hay không. Bác sĩ chỉ im lặng, nhìn tôi bằng đôi mắt to, vô cảm. Đôi mắt ấy trong vắt đến kỳ lạ. Như thể nhìn được cả phía bên kia."
"Có lẽ đã xảy ra chuyện gì với phụ nữ chăng?" Tôi hỏi. "Tôi có nghe anh kể anh có mối quan hệ sâu đậm với một phụ nữ đã có chồng con."
"Vâng. Trước đó một thời gian, bác sĩ có ý định nghiêm túc với người phụ nữ đó. Không còn là kiểu chơi bời, vui vẻ như mọi khi. Sau đó hình như xảy ra chuyện nghiêm trọng với người phụ nữ này. Dẫn đến việc bác sĩ không còn thiết sống nữa. Tôi đã thử gọi điện đến nhà người phụ nữ đó. Nhưng người nghe máy không phải cô ấy mà là người chồng. Tôi bảo: 'Tôi muốn nói chuyện với vợ anh về chuyện đặt hẹn ở bệnh viện.' Người chồng đáp rằng cô ấy không sống ở đó nữa. Tôi bèn hỏi phải gọi tới đâu để nói chuyện với cô ấy. Người chồng lạnh lùng bảo không biết rồi cúp máy."
Cậu lại im lặng một lúc. Rồi nói tiếp.
"Tóm lược lại thì sau đó tôi cũng tìm ra tung tích cô ấy. Cô ấy bỏ chồng, bỏ con để đến sống cùng người đàn ông khác."
Trong một giây, tôi á khẩu. Tôi chưa thể nắm bắt được ngay. Sau đó tôi nói. "Nghĩa là, cả người chồng lẫn anh Tokai đều bị cô đó bỏ rơi?"
"Ngắn gọn thì là thế." Cậu thanh niên ngần ngại đáp. Sau đó cậu khẽ nhăn mặt. "Cô ta có người đàn ông thứ ba. Tôi không biết tường tận nhưng hình như là kém tuổi. Theo ý kiến chủ quan của tôi thì có vẻ không phải loại đàn ông được khen ngợi. Cô ta bỏ nhà đi để cưới người đàn ông đó. Sự tồn tại của bác sĩ Tokai chỉ như một bước đệm thuận tiện mà thôi. Có vẻ bác sĩ đã bị lợi dụng rất khôn khéo. Có dấu hiệu chứng tỏ anh đã rót một số tiền kha khá cho cô ta. Khi kiểm tra tài khoản và quyết toán thẻ tín dụng, tôi thấy có những khoản tiền lớn và bất thường. Chắc để chi cho những món quà xa xỉ. Hoặc cho vay. Không còn bằng chứng rõ ràng cũng như không rõ các khoản đó được dùng thế nào, chỉ biết là đã có một khoản tiền lớn được rút ra trong thời gian ngắn."
Tôi thở ra một hơi dài nặng nhọc. "Kinh khủng quá."
Cậu thanh niên gật đầu. "Giả sử người phụ nữ đó vứt bỏ bác sĩ vì lý do 'Em không thể bỏ chồng và con nên muốn chấm dứt mối quan hệ với anh' thì có lẽ bác sĩ vẫn chịu được. Bác sĩ thật lòng yêu cô ấy nên sẽ suy sụp lắm nhưng chắc chắn không đến mức tự dồn mình đến cái chết như thế. Chỉ cần có lý do hợp lý thì dù rơi xuống đáy sâu thế nào cũng sẽ trèo lại lên được. Nhưng sự xuất hiện của người đàn ông thứ ba và việc bản thân bị lợi dụng ngoạn mục như vậy đã giáng cho bác sĩ một đòn mạnh."
Tôi im lặng lắng nghe.
"Lúc mất, bác sĩ chỉ nặng khoảng ba mươi lăm cân." Cậu thanh niên kể. "Bình thường bác sĩ nặng hơn bảy mươi cân nên như vậy cân nặng đã giảm xuống hơn một nửa. Xương sườn lộ hết ra chẳng khác gì bãi đá sau đợt thủy triều. Nhìn mà chỉ muốn nhắm mắt quay đi. Nó khiến tôi nhớ tới hình ảnh gầy guộc của tù nhân Do Thái khi mới được cứu ra khỏi trại tập trung của Đức quốc xã trong bộ phim tư liệu xem ngày xưa."
Trại tập trung. Đúng vậy, theo một nghĩa nào đó thì anh đã có dự cảm chuẩn xác. Rốt cuộc thì tôi là gì đây, gần đây tôi hay nghĩ vậy.
Cậu thanh niên nói. "Xét về mặt y học thì nguyên nhân trực tiếp là chứng suy tim. Quả tim mất khả năng dẫn máu. Nhưng theo tôi, nguyên nhân cái chết là do một trái tim đang yêu. Bệnh tình ái theo đúng nghĩa đen. Tôi đã nhiều lần gọi điện cho cô ấy, kể sự tình và nhờ giúp đỡ. Thậm chí cả quỳ gối, cúi đầu cầu xin. Rằng xin hãy đến gặp anh Tokai, dù chỉ một lần, dù chỉ là trong chốc lát. Cứ thế này bác sĩ sẽ không giữ nổi tính mạng mất. Nhưng cô ấy không đến. Tất nhiên, tôi không hy vọng bác sĩ sẽ không chết nếu cô ấy xuất hiện. Bác sĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái chết. Nhưng biết đâu, điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Có thể bác sĩ sẽ chết với một tâm trạng khác. Hoặc có thể sự xuất hiện của cô ấy chỉ khiến bác sĩ thêm bấn loạn. Chỉ làm trái tim bác sĩ thêm đau đớn. Tôi không biết nữa. Nói thật, chuyện này toàn những điều tôi không hiểu hết được. Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn. Rằng trên đời này không có ai vì quá yêu mà không nuốt trôi thức ăn, dẫn đến thiệt mạng cả. Anh có nghĩ vậy không?"
Tôi đồng ý. Đúng là tôi chưa từng nghe thấy chuyện đó. Xét theo nghĩa này thì Tokai hẳn là một người đặc biệt. Nghe tôi nói vậy, cậu Goto lấy hai tay bưng mặt rồi khóc rưng rức. Có vẻ cậu ta thật lòng yêu quý bác sĩ Tokai. Tôi những muốn an ủi cậu nhưng trên thực tế lại chẳng thể làm được gì. Lúc sau, cậu ngưng khóc, lôi từ trong túi quần ra chiếc khăn mùi soa trắng, sạch bong để lau nước mắt.
"Xin lỗi vì để anh trông thấy cảnh không hay."
Tôi bảo, khóc vì người khác không phải là cảnh không hay. Nhất là vì một người thân vừa qua đời. Cậu Goto cảm ơn tôi. "Cảm ơn anh. Được anh nói vậy tôi cũng thấy đuợc an ủi."
Cậu lấy từ dưới gầm bàn một chiếc túi đựng vợt bóng quần rồi đưa cho tôi. Trong túi là cây vợt mới của hãng Black Knight. Hàng cao cấp.
"Anh Tokai nhờ tôi giữ cái này. Hàng được đặt qua mạng nhưng khi tới nơi thì bác sĩ không còn sức để chơi bóng quần nữa. Bác sĩ nhờ tôi tặng lại cho anh Tanimura. Lúc gần lâm chung, đột nhiên như thể nhận thức được hồi sinh trong chốc lát, bác sĩ dặn dò tôi mấy việc cần thiết. Trong đó có cây vợt này. Xin anh hãy dùng nó."
Tôi nói cảm ơn và nhận cây vợt. Sau đó tôi hỏi tình hình bệnh viện. "Hiện vẫn đang nghỉ nhưng sớm muộn cũng phải đóng cửa hoặc sang nhượng thôi." Cậu nói. "Tất nhiên còn phải bàn giao nên tôi sẽ làm giúp một thời gian nhưng sau đó thế nào thì tôi chưa biết. Tôi cần phải ổn định tâm lý. Hiện giờ tôi vẫn chưa thể suy nghĩ được mọi việc cho thấu đáo."
Tôi mong cậu sẽ vượt qua được cú sốc và sống tốt phần đời còn lại. Lúc chia tay, cậu nói.
"Anh Tanimura, mạn phép cho tôi nhờ anh một chuyện. Xin anh hãy luôn nhớ đến bác sĩ Tokai. Bác sĩ là người có trái tim thuần khiết. Tôi cho rằng, điều ta có thể làm với người đă khuất chỉ có thể là nhớ tới người đó càng lâu càng tốt. Nhưng điều đó không đơn giản như nói miệng. Không phải điều ai cũng nhờ được."
Đúng như thế, tôi nói. Việc nhớ tới một ai đó đã qua đời không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ. Tôi sẽ cố hết sức để nhớ đến anh. Tôi hứa như vậy. Tuy không thể phán xét trái tim bác sĩ Tokai thực sự thuần khiết đến mức nào, nhưng xét theo khía cạnh nào đó, chắc chắn anh không phải người bình thường, anh đáng để ta nhớ tới. Sau cùng, chúng tôi bắt tay chào tạm biệt.
Vì lẽ đó, nói cách khác là để không quên bác sĩ Tokai, tôi đã viết truyện ngắn này. Với tôi, lưu lại thành câu chữ là biện pháp hữu hiệu nhất để không quên thứ gì đó. Để tránh liên lụy tới những người liên quan, tôi thay đổi một chút tên và địa điểm nhưng sự kiện thì vẫn giữ nguyên như đã xảy ra trên thực tế. Mong cậu Goto ở đâu đó sẽ đọc được truyện ngắn này.
Về bác sĩ Tokai, có một chuyện nữa mà tôi vẫn nhớ. Tôi không nhớ vì đâu mà chúng tôi nói chuyện này nhưng có lần, anh bày tỏ với tôi quan điểm của mình về phụ nữ nói chung.
Theo ý kiến cá nhân của Tokai thì tất cả phụ nữ từ lúc sinh ra đã có một cơ quan độc lập chuyên phục vụ cho việc nói dối. Nói dối ở đâu, thế nào sẽ khác nhau tùy từng người. Nhưng mọi phụ nữ, đến một thời điểm nào đó nhất định sẽ nói dối, lại còn nói dối về điều quan trọng. Đương nhiên họ nói dối cả những điều không quan trọng nhưng bên cạnh đó cũng không ngần ngại nói dối những điều quan trọng nhất. Khi ấy, nét mặt và giọng nói của hầu hết phụ nữ sẽ không thay đổi. Bởi lẽ, không phải họ, mà là cơ quan độc lập trong người họ đang tự ý làm việc đó. Vì thế, trừ những ngoại lệ hiếm hoi, việc nói dối này không khiến lương tâm trong sạch của họ bị cắn rứt hay khiến họ mất đi giấc ngủ an lành.
Anh nói với giọng dứt khoát hiếm thấy nên tôi nhớ rất rõ lần đó. Về cơ bản, tỏi buộc phải tán thành ý kiến của Tokai nhưng xét về ý tứ cụ thể thì có lẽ hơi khác. Tôi và anh, hai người đi theo hai lộ trình riêng rẽ, khác biệt để tới cùng một đỉnh núi chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Khi đối diện với cái chết, hẳn anh buồn lắm khi nhận ra kiến giải của mình không sai. Chẳng cần nói ra nhưng tôi thực sự thấy tội nghiệp cho bác sĩ Tokai. Từ đáy lòng, tôi xót thương cho cái chết của anh. Tuyệt thực, hẳn là anh đã chuẩn bị tinh thần sẽ chết vì đói. Nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần ấy thật khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng đồng thời, xét theo một ý nghĩa nào đó, tôi không thể không cảm thấy ghen tị trước việc anh có thể yêu một phụ nữ - tạm thời không bàn tới đó là phụ nữ thế nào - sâu đậm tới mức muốn đưa sự tồn tại của bản thân về gần bằng không. Nếu muốn, anh có thể duy trì và hoàn thành cuộc đời chuyên nghiệp như trước đó. Có thể cùng lúc hẹn hò nhiều phụ nữ, nhâm nhi vang Pinot Noir thơm ngon, chơi bản "My way" bằng cây dương cầm trong phòng khách, tiếp tục tận hưởng lạc thú xác thịt tại một ngóc ngách nào đó giữa đô thị phồn hoa. Thế mà anh lại vướng vào một mối tình ngang trái tới mức không nuốt nổi thức ăn, bước chân vào một thế giới hoàn toàn mới, chứng kiến cảnh tượng lần đầu trong đời, kết quả là tự dồn mình đến cái chết. Mượn lời của cậu Goto thì là tiến gần tới hư vô. Tôi không thể đưa ra phán xét rằng với anh, cuộc đời nào mới thực sự hạnh phúc, cuộc đời nào mới là thật. Chỉ biết là số phận của Tokai trong khoảng thời gian từ tháng Chín đến tháng Mười một năm đó, cũng giống như với Goto, với tôi chỉ toàn những điều không thể hiểu được.
Tôi vẫn chơi bóng quần nhưng sau khi Tokai mất, một phần vì chuyển nhà nên tôi thay đổi phòng tập. Ở phòng tập mới, tôi thuê người đánh cùng riêng. Tuy mất tiền nhưng bảo thoải mái hơn thì đúng là có thoải mái hơn. Tôi hầu như không dùng cây vợt Tokai tặng. Một phần vì nó hơi quá nhẹ so với tôi. Cảm giác nhẹ bẫng trên tay ấy cứ khiến tôi nhớ tới thân thể gầy guộc của Tokai.
Khi trái tim của cô ẩy cử động, lập tức trái tim tôi cũng bị kéo theo. Như thể hai con thuyền đang bị cột bởi một sợi dây thừng. Muốn cắt mà không tìm được vật sắc nhọn nào để cắt.
Việc anh cột sai thuyền, mãi sau này chúng ta mới thấy. Nhưng liệu chúng ta có dám khẳng định dễ dàng vậy không? Theo tôi, giống như việc người phụ nữ đó (rất có thể) đã sử dụng một cơ quan độc lập để nói dối, anh Tokai, tất nhiên là theo một nghĩa hơi khác, cũng đã dùng một cơ quan độc lập để yêu. Đó là một hành vi ngoại trị mà bản thân người đó không thể điều khiển bằng ý chí. Việc sau này người thứ ba chỉ trích với bộ mặt hả hê hay lắc đầu buồn bã trước việc họ làm thì dễ lắm. Nhưng nếu không có sự can thiệp của một cơ quan như vậy để cuộc đời chúng ta lúc thăng hoa, lúc xuống đáy, lúc mê muội, lúc ảo tướng, thậm chí có lúc còn bị đẩy gần đến chỗ chết thì hẳn cuộc đời sẽ vô vị lắm. Hoặc sẽ kết thúc như một chuỗi dây chuyền chuyên nghiệp đơn thuần.
Tất nhiên tôi không biết Tokai nghĩ gì, ân hận điều gì vào giây phút cận kề cái chết do chính mình chọn lựa. Nhưng ngay cả lúc đớn đau, thống khổ ấy; anh đã tỉnh lại, dù chỉ chốc lát, để dặn dò việc tặng cho tôi cây vợt chưa sử dụng. Có thể anh muốn gửi gắm thông điệp gì đó. Có thể gần đến phút lâm chung, anh đã nhìn thấy câu trả lời cho câu hỏi tôi là gì. Và anh muốn nói lại điều đó với tôi. Tôi có cảm giác như thế.
Những Người Đàn Ông Không Có Đàn Bà Những Người Đàn Ông Không Có Đàn Bà - Haruki Murakami Những Người Đàn Ông Không Có Đàn Bà