Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 女のいない男たち, Onna No Inai Otokotachi, Men Without Women
Dịch giả: Trương Thùy Lan
Biên tập: Minh Khoa
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 7
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2317 / 457
Cập nhật: 2019-09-15 00:11:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Drive My Car
ến nay, tuy đã nhiều lần ngồi xe do phụ nữ lái, nhưng dưới con mắt của Kafuku, kiểu lái xe của phụ nữ được chia thành hai loại chính. Hoặc là hơi quá ẩu, hoặc là hơi quá cẩn thận. Loại sau — có lẽ chúng ta phải cảm ơn điều này — nhiều hơn hẳn loại trước. Nhìn chung, tài xế nữ lái xe cẩn thận, nghiêm chỉnh hơn cánh đàn ông. Tất nhiên chẳng có lý gì để phàn nàn chuyện lái xe cẩn thận, nghiêm chỉnh cả. Nhưng hình như đôi khi kiểu lái xe đó lại khiến các tài xế xung quanh bực bội.
Trong khi đó, phần lớn các tài xế nữ thuộc "nhóm lái ẩu" dường như tin rằng mình lái rất giỏi. Nhiều người trong số họ còn coi thường những tài xế nữ quá cẩn thận, tự hào rằng mình không như vậy. Nhưng họ lại không nhận ra, khi họ đột ngột chuyển làn, một số tài xế xung quanh hoặc là buông tiếng thở dài, hoặc là bật ra những lời không êm tai lắm trong lúc đạp mạnh chân phanh.
Tất nhiên cũng có những người không thuộc loại nào trong hai loại trên. Đó là những phụ nữ lái xe rất bình thường, không quá ẩu cũng không quá cẩn thận. Trong số đó có cả những người lái khá chắc tay. Song ngay cả với những người như vậy, không hiểu sao Kafuku vẫn cảm nhận được sự căng thẳng ở họ. Tuy không thể chỉ rõ là cái gì, như thế nào, nhưng hễ ngồi ở ghế lái phụ, cái không khí "không êm ả" đó lại truyền sang gã, khiến gã mất bình tĩnh. Hoặc là cổ họng sẽ khô khốc khác thường, hoặc sẽ nói những chuyện nhạt nhẽo, chả đâu vào đâu để khỏa lấp sự im lặng.
Tất nhiên cánh đàn ông cũng có người lái xe giỏi và không giỏi. Nhưng cách lái xe của họ trong nhiều trường hợp lại không có cảm giác căng thẳng kia. Không hẳn là họ hoàn toàn thư giãn. Chắc chắn họ cũng căng thẳng. Nhưng dường như họ có thể phân tách một cách tự nhiên — có lẽ là vô thức — cảm giác căng thẳng đó với trạng thái của bản thân. Mặc dù đang phải vận dụng hệ thần kinh để lái xe nhưng họ vẫn có thể trò chuyện, hành động ở mức độ như bình thường. Theo kiểu việc nào ra việc đó. Kafuku không hiểu do đâu mà có sự khác biệt này.
Phân biệt nam nữ trong suy nghĩ không phải là việc gã làm thường nhật. Gã hầu như cũng chẳng thấy có sự khác biệt năng lực giữa nam và nữ. Do đặc thù nghề nghiệp, số người gã làm việc chung chia đều cho cả hai phái, thậm chí gã còn thấy thoải mái hơn khi làm việc với phụ nữ. Phụ nữ thường hay chăm chút đến tiểu tiết và có thính giác nhạy bén. Nhưng riêng chuyện lái xe, cứ ngồi xe do phụ nữ lái, gã lại bị chi phối bởi sự thật rằng ngưòi đang cầm vô lăng bên cạnh gã là phụ nữ. Song gã chưa bao giờ thổ lộ điều này với bất kỳ ai. Bởi gã thấy đó không phải là đề tài thích hợp để nói trước mặt người khác.
Thành thử khi ngỏ ý tìm một tài xế riêng và được Oba - chủ một xưởng sửa chữa – giới thiệu cho một tài xế nữ trẻ, Kafuku không thể tỏ ra vui mừng. Thấy vậy, Oba mỉm cười. Như muốn bảo y hiểu tâm trạng gã.
"Nhưng Kafuku, tay lái cô gái này được lắm. Tôi cam đoan vói anh đấy. Cứ gặp cô ta một lần xem sao nhé?"
"Được. Nếu cậu đã nói thế." Kafuku nói. Gã đang cần lái xe sớm ngày nào hay ngày đó và Oba là người gã có thể tin cậy. Họ biết nhau đã mười lăm năm. Y có mái tóc cứng như dây thép, diện mạo khiến người ta liên tưởng tới thằng oắt con nghịch ngợm, nhưng chuyện xe cộ thì cứ nghe theo lời y là yên tâm.
"Để tôi kiểm tra căn chỉnh lốp cho chắc, nếu không vấn đề gì thì hai giờ chiều ngày kia có thể bàn giao xe trong tình trạng hoàn hảo. Tôi sẽ gọi cô ấy đến, anh cứ cho cô ta lái thử quanh đây xem thế nào nhé? Không hài lòng điều gì anh cứ nói. Không cần khách sáo với tôi đâu."
"Cô ta khoảng bao nhiêu tuổi?"
"Có lẽ độ hai lăm. Tôi chưa bao giờ hỏi lại." Oba đáp. Sau đó y hơi nhăn mặt. "Nhưng như tôi đã nói, về tay lái thì không vấn đề gì cả, có điều..."
"Có điều?
"Có điều, nói sao nhỉ, cô ta hơi ương ngạnh."
"Ương ngạnh thế nào?"
"Cộc cằn, kiệm lời, hút thuốc vô tội vạ." Oba nói. "Khi nào gặp anh sẽ thấy, không phải dạng yểu điệu thục nữ đâu. Cô ta hầu như không bao giờ cười. Nói thẳng ra là còn hơi vô duyên nữa. "
"Chuyện đó tôi không ngại. Đẹp quá tôi cũng không thấy thoải mái, nhỡ bị đồn linh tinh thì phiền lắm."
"Nếu vậy có khi hợp đấy."
"Nhưng dù thế nào thì tay lái rất được phải không?"
"Cô ta lái rất chắc tay. Tôi nói không phải so riêng vói phụ nữ đâu, mà là giỏi thực sự đấy."
"Hiện cô ta làm gì?"
"Chà, tôi cũng không rõ. Lúc thì làm thu ngân ở cửa hàng tiện lợi, lúc lại đi chuyển phát nhanh. Kiếm sống bằng mấy việc làm thêm ngắn hạn như vậy. Kiểu việc có thể bỏ ngay khi kiếm được việc khác tốt hơn. Cô ta được người quen giới thiệu đến đây xin việc nhưng chỗ tôi cũng chẳng khấm khá gì, không thể tuyển thêm người mới. Thi thoảng lúc nào cần thì gọi đi làm thôi. Có điều tôi nghĩ cô ta rất được đấy. ít ra là không bao giờ động đến rượu."
Chuyện uống rượu khiến Kafuku thoáng sa sầm mặt. Ngón tay phải của gã bất giác đặt lên môi.
"Vậy hẹn hai giờ chiều ngày kia nhé." Kafuku nói. Mấy điểm cộc cằn, kiệm lời, không yểu điệu thục nữ khiến gã tò mò.
Hai hôm sau, vào lúc hai giờ chiều, chiếc xe mui trần Saab màu vàng được sửa xong. Vết lõm ở mặt trước bên phải được phục hồi lại như cũ, phần sơn cũng được trau chuốt cẩn thận để gần như không nhận ra có sự khác biệt. Động cơ được kiểm tra và bảo dưỡng, cần số được chỉnh lại, bàn đạp phanh và lưỡi gạt nước cũng được thay mới. Xe được rửa sạch, bánh xe được mài bóng, đánh xi. Như thường lệ, công việc của Oba không một chút sơ suất. Kafuku lái chiếc Saab này đã được mười hai năm, quãng đường chạy tính ra cũng hơn một trăm nghìn cây số. Mui xe bằng vải bạt bắt đầu tơi tả. Hôm nào mưa to lại phải cẩn thận những chỗ bị dột. Nhưng hiện giờ gã chưa có ý định đổi xe mới. Cho đến thời điểm này chưa có rắc rối gì lớn, thêm nữa là gă có sự gắn bó về mặt cá nhân với chiếc xe này. Gã thích hạ mui khi lái xe, đông cũng như hè. Mùa đông thì mặc áo khoác dày, quấn khăn quanh cổ, mùa hè thì đội mũ, đeo kính sẫm màu, tay giữ vô lăng. Vừa thích thú gạt cần số, vừa di chuyển trên những con đường nội đô, thư thái ngắm nhìn bầu tròi trong lúc chờ đèn đỏ. Quan sát mây trôi, lũ chim đậu trên dây điện. Điều đó đâ trở thành một phần không thể thiếu trong phong cách sống của gã. Kaíuku chậm râi đi một vòng quanh chiếc xe, kiểm tra từng bộ phận nhỏ hệt như người ta kiểm tra thể trạng của con tuấn mã trước vòng đua.
Lúc mua chiếc xe này, xe vẫn còn mới và vợ gã vẫn còn sống. Màu vàng thân xe là màu nàng chọn. Những năm đầu tiên, hai người rất hay lái xe đi chơi. Do vợ không lái xe nên người cầm lái lúc nào cũng là Kafuku. Hai vợ chồng cũng vài lần lái đi chơi xa. Đi Izu, Hakone, Nasu. Nhưng quãng mưòi năm trở lại đây thì hầu như chỉ có mình gã đi. Sau cái chết của vợ, gã cũng qua lại với vài phụ nữ nhưng không hiểu sao chưa bao giờ có cơ hội để họ lên ngồi bên cạnh. Trừ những lúc vì công việc, gã cũng không còn ra khỏi thành phố.
"Chỗ này chỗ kia bắt đầu rệu rã rồi nhưng vẫn còn ổn chán." Oba nói trong lúc dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa cái chắn bùn như thể đang xoa cổ một con chó to. "Một chiếc xe có thể tin tương được. Xe Thụy Điển thời nay được làm chắc chắn lắm. Cần phải cẩn thận hệ thống điện nhưng máy móc về cơ bản không có vấn đề gì. Tôi bảo dưỡng khá kỹ đấy."
Khi Kafuku ký vào những giấy tờ cần thiết và nghe giải thích chi tiết về hóa đơn thì cô gái đó tới. Cô ta cao chừng một mét sáu lăm, không béo nhưng lại có bờ vai rộng và thân hình rắn rỏi. Bên gáy phải có một vết sẹo màu tím hình bầu dục to cỡ quả ô liu song dường như cô không thấy ngại khi lộ nó ra ngoài. Mái tóc dày, đen nhánh được buộc ra sau cho khỏi vướng. Nhin thế nào cũng không thể bảo đây là một cô gái đẹp, đúng như Oba đâ nói, cô ta mang bộ mặt cực kỳ dửng dưng. Hai bên má vẫn còn chút dấu tích của mụn. Đôi mắt to, đồng tử sáng nhưng thấp thoáng đâu đó vẻ ngờ vực. Mắt to nên nét ngờ vực trông càng rõ. Hai tai to và bè, trông hệt như máy thu tín hiệu ở vùng sâu vùng xa. Cô ta mặc chiếc áo khoác nam vải Herringbone hơi quá dày so với thời tiết tháng Năm, quần cotton màu nâu, xỏ đôi giày hiệu Converse đen. Dưới lớp áo khoác là áo thun dài tay màu trắng, bộ ngực thuộc loại khá to.
Oba giới thiệu Kaíuku. Y nói tên cô ta là Watari. Watari Misaki.
"Misaki viết bằng chữ mềm. Nếu anh cần bản lý lịch thì tôi sẽ chuẩn bị." Cô ta nói với giọng không hẳn là không có vẻ khiêu khích.
Kafuku lắc đầu. "Giờ thì chưa cần đến lý lịch. Cô có thể lái được xe số sàn đúng không?"
"Tôi thích xe số sàn." Cô ta đáp bằng giọng thờ ơ. Như thể một kẻ ăn chay trung thành vừa bị hỏi có ăn được rau diếp không.
"Xe cũ nên không có định vị đâu."
"Không cần. Tôi từng làm chuyển phát nhanh một thời gian. Địa hình thành phố ở trong đầu tôi rồi."
"Vậy cô lái quanh đây cho tôi xem thử nhé? Hôm nay trời đẹp nên ta sẽ hạ mui."
"Ta sẽ lái đi đâu?"
Kafuku ngẫm nghĩ. Chỗ này gần Shinohashi. "Đến ngã tư Tengenji thì rẽ phải, đỗ xe dưới tầng hầm tòa nhà Meidi-ya, vào đó mua sắm một lát rồi lên dốc theo hướng công viên Arisugavva, đi qua Đại sứ quán Pháp, vào đường Meiji. Sau đó quay về đây."
"Tôi hiểu rồi." Cỏ ta nói. Không hề xác nhận lại thứ tự từng chặng. Sau đó cô ta nhận chìa khóa xe từ Oba, mau mắn chỉnh lại ghế và gương. Có vẻ như cô ta biết rõ ở đâu có nút gì. Cô đạp côn, kiểm tra tất cả các số. Cô rút từ túi ngực áo khoác chiếc kính Ray-ban màu xanh lá cây và đeo lên mắt. Cuối cùng cô quay sang Kafuku, khẽ gật đầu. Ngụ ý rằng đã chuẩn bị xong.
"Băng cát xét." Cô nhìn máy nghe nhạc và nói như độc thoại.
"Tôi thích băng cát xét." Kafuku nói. "Dễ dùng hơn đĩa CD. Lại có thể luyện được thoại."
"Lâu lắm tôi mói nhìn thấy."
"Hồi tôi mới lái xe vẫn còn dùng loại eight-track." Kafuku nói.
Misaki không nói gì nhưng qua nét mặt có thể đoán cô không biết eight-track là loại băng thế nào.
Đúng như lời cam đoan của Oba, cô là một tài xế xuất sắc. Mọi thao tác đều rất êm ái, không bị giật cục. Tuy đường đông, lại nhiều đèn đỏ nhưng dường như cô vẫn giữ được số vòng quay nhất định của động cơ. Cứ nhìn chuyển động trong ánh mắt cô là biết. Song nếu nhắm mắt, Kaíuku hầu như không cảm nhận được là cần số đang đưa đi đưa lại. Đến nỗi gã phải cố lắng nghe sự thay đổi của động cơ mới biết có sự khác biệt trong tỉ số truyền. Cách cô đạp chân ga và chân phanh cũng rất nhẹ nhàng, cẩn trọng. Và việc gã thấy biết ơn hơn hết thảy chính là cô gái này luôn thư giãn từ đầu tới cuối trong lúc lái xe. Dường như lái xe là lúc cô kiềm chế được sự căng thẳng, Vẻ dửng dưng trên khuôn mặt dịu bớt, ánh mắt cũng ôn hòa hơn. Duy sự kiệm lời là không thay đổi. Nếu không bị hỏi, cô sẽ không mở miệng.
Tuy nhiên, Kafuku không bận tâm về điều này. Thường ngày gã cũng không giỏi chuyện trò cho lắm. Gã không ghét những cuộc chuyện trò có nội dung với đối tượng là người thân thiết, nhưng nếu không phải vậy, gã thích được im lặng hơn. Gã thả lỏng người trên ghế, lơ đãng ngắm cảnh đường phố lướt qua. Với một kẻ lúc nào cũng cầm vô lăng ngồi ở ghế lái như gã, cảnh đường phố lúc này thật mới mẻ.
Đến đường Gaiennishi đông đúc, gã yêu cầu cô đỗ xe song song vài lần để thử tay nghề, lần nào cô cũng đỗ khéo léo và chuẩn xác. Một cô gái có trực giác tốt. Dây thần kinh vận động cũng thuộc hàng ưu việt. Những lúc chờ đèn đỏ lâu, cô thường hút thuốc. Thuốc cô thích hình như là Marlboro. Đèn chuyển sang xanh là cô dụi thuốc ngay. Cô không hút trong lúc lái. Đầu mẩu thuốc không dính son. Móng tay cũng không sơn. Hầu như không có thứ gì được gọi là trang điểm.
"Tôi có vài điều muốn hỏi." Kafuku lên tiếng khi đang ở gần cồng viên Arisugawa.
"Anh hỏi đi." Watari Misaki nói.
"Cô học lái xe ở dâu?"
"Tôi lớn lên ở vùng núi trên Hokkaido. Mười lăm tuổi tôi đã lái xe rồi. Đó là nơi không có xe ô tô thì không sống được. Một thị trấn trong hẻm núi, chẳng mấy khi thấy ánh mặt trời, gần nửa thời gian trong năm đường sá bị đóng băng. Dù không muốn cũng phải lái xe thành thạo."
"Nhưng trong núi thì sao mà luyện được đỗ xe song song."
Cô không đáp. Hẳn cô cho đó là một câu hỏi ngớ ngẩn không cần trả lời.
"Chắc cô cũng nghe cậu Oba nói việc tôi cần lái xe gấp?
Mắt vẫn nhìn thẳng, Misaki nói bằng giọng thiếu trọng âm. "Anh Kafuku là diễn viên, một tuần diễn ở sân khấu kịch sáu ngày. Tự lái xe đi diễn. Không thích tàu điện ngầm lẫn taxi. Bởi muốn luyện lời thoại trong xe. Nhưng vừa rồi do gây ra một vụ va chạm nên bị treo bằng lái. Nguyên nhân là trong người có chút men, cộng thêm thị lực có vấn đề.
Kafuku gật đầu. Cứ như thể gã đang nghe người khác kể về giấc chiêm bao của họ.
"Tôi đi khám ở một bác sĩ nhãn khoa do cảnh sát chỉ định và phát hiện có triệu chứng của bệnh cườm nước. Trong tầm nhìn có điểm mù. Ở góc bên phải. Trước đó tôi không hề nhận ra."
Chuyện uống rượu lúc lái xe, đã được thu xếp êm xuôi do lượng cồn không đáng kể. Giới truyền thông cũng không được biết. Nhưng chuyện thị lực thì văn phòng quản lý của gã không thể cho qua. Cứ để vậy thì có khả năng gã sẽ không nhìn thấy xe đi lại từ phía sau bên phải do rơi vào đúng góc chết. Trước khi có kết quả khả quan của lần tái khám tới, gã bị yêu cầu tuyệt đối không được tự lái xe.
"Anh Kafuku." Misaki hỏi. "Tôi có thể gọi anh là Kafuku không? Đó là họ thật của anh à?"
"Họ thật đấy." Kafuku đáp. "Họ này có vẻ đem lại may mắn nhưng kỳ thực chẳng được phù hộ gì đâu (1). Họ hàng nhà tôi không có lấy một người được gọi là giàu có."
Một thoáng im lặng. Sau đó, Kafuku thông báo khoản lương tháng có thể trả cho cô trong vai trò lái xe riêng. Số tiền không nhiều. Nhưng đó là mức cao nhất mà văn phòng quản lý của Kafuku có thể chi trả. Tuy có chút tên tuổi nhưng Kafuku không phải hạng diễn viên có thể kiếm được vai chính trong phim điện ảnh hay truyền hình, số tiền kiếm được từ sân khấu kịch cũng hạn chế. Hạng diễn viên như gã thì việc có lái xe riêng, dù chỉ trong vài tháng, là một ngoại lệ xa xỉ.
"Thời gian làm việc thay đổi tùy theo lịch của tôi, tuy nhiên hiện tại tôi chủ yếu diễn ở sân khấu kịch nên về cơ bản cô không phải làm buổi sáng. Cô có thể ngủ đến trưa. Tôi sẽ để cô về muộn nhất là mười một giờ đêm. Nếu muộn hơn tôi sẽ đi taxi. Tôi sẽ để cô nghỉ một tuần một ngày."
"Như vậy là ổn." Misaki đáp với giọng vô cùng dửng dưng.
"Tôi nghĩ công việc không có gì nặng nhọc cả. Có lẽ khổ nhất lại là lúc chờ, vì chẳng có việc để làm."
Misaki không nói gì. Cô chỉ bặm môi, vẻ mặt như muốn bảo tôi đã trải qua vô khối chuyện còn khổ hơn thế nhiều.
"Khi xe hạ mui, cô có thể hút thuốc. Nhưng khi mui đóng, mong cô đừng hút." Kafuku nói.
"Tôi hiểu rồi."
"Cô có yêu cầu gì không?"
"Không có." Cô nheo mắt, hít thở từ từ rồi sang số. Sau đó cô nói. "Tại tôi thích chiếc xe này."
Khoảng thời gian sau đó giữa hai người trôi qua trong im lặng. Về tới xưởng, Kafuku kéo Oba ra một góc và thông báo: "Tôi sẽ thuê cô ta."
Từ hôm sau, Misaki trở thành lái xe riêng của Kafuku. Ba rưỡi chiều, cô đến chung cư của Kafuku ở Ebisu, đưa chiếc Saab màu vàng từ hầm lên, chở gã tới nhà hát ở Ginza. Nếu trời không mưa, cô hạ sẵn mui. Trên đường đi, lúc nào Kafuku cũng nghe băng và đọc lời thoại theo băng ở ghế lái phụ. Vở Bấc Vanya của Anton Chekhov được cải biên với bối cảnh là Nhật Bản thời Minh Trị. Gã đảm nhận vai bác Vanya. Tuy đã thuộc làu lời thoại nhưng gã vẫn cần nhẩm lại hằng ngày để có được sự bình tĩnh. Điều này từ lâu đã trở thành thói quen.
Trên đường về, gã thường nghe bản tứ tấu đàn dây của Beethoven. Gã thích bản tứ tấu đàn dây của Beethoven là bởi, về cơ bản, đó là thứ âm nhạc nghe không thấy chán, thêm nữa còn rất phù họp khi vừa nghe vừa suy nghĩ, hoặc nghe mà chẳng cần suy nghĩ gì. Khi muốn nghe loại nhẹ nhàng hơn, gã sẽ nghe nhạc rock ngày xưa của Mỹ. Beach Boys, Rascals, Creedence, Temptations. Loại nhạc thịnh hành hồi Kafuku còn trẻ. Misaki không phát biểu gì về loại nhạc Kafuku bật. Cô có thích mấy loại nhạc đó không, có thấy đau đầu không, hay là chẳng nghe thấy gì hết, Kafuku không tài nào đoán được. Một cô gái không để lộ sự thay đổi cảm xúc.
Bình thường, hễ có ai bên cạnh là gã thẩy căng thẳng, không luyện thoại được thành tiếng, nhưng với Misaki, sự hiện diện của cô không hề khiến gã bận tâm. Xét theo nghĩa này, gã lại thấy biết ơn trước sự dửng dưng vô cảm của cô. Bất kể gã luyện thoại to tới cỡ nào, cô cũng làm như chẳng nghe thấy. Mà có khi cô không nghe thấy gì thật. Thần kinh cô luôn hướng trọn vào việc lái xe. Hoặc giả cô đã chìm vào cõi Thiền riêng nhờ việc lái xe.
Kafuku cũng không đoán được cá nhân Misaki nghĩ thế nào về gã. Thậm chí gã còn không biết cô có chút cảm tình nào với gã không hay là chẳng hứng thú, tò mò gì hết, hoặc có khi phát ớn lên rồi mà vì miếng cơm manh áo đành ngậm bồ hòn. Nhưng dù cô nghĩ thế nào thì Kafuku cũng chẳng bận tâm. Gã thích kiểu lái xe êm và chắc tay của cô, thích việc cô không nói năng vô bổ lẫn việc không thể hiện cảm xúc ra ngoài.
Diễn xong, Kafuku lập tức tẩy trang, thay quần áo và nhanh chóng rời khỏi nhà hát. Gã không thích cà kê ở lại. Gã hầu như chẳng giao du vói bạn diễn. Gă liên lạc với Misaki qua di động, bảo cô đánh xe đến trước cửa phòng hóa trang. Ra đến nơi gã đã thấy chiếc Saab mui trần màu vàng chờ sẵn. Khoảng hơn mười rưỡi thì xe về tới chung cư ở Ebisu. Việc này hầu như lặp lại hằng ngày.
Có hôm có cả những việc khác. Để ghi hình cho bộ phim truyền hình dài tập, mỗi tuần một lần, gã phải đến đài truyền hình trong thành phố. Một bộ phim thể loại hình sự bình thường nhưng có tỉ suất xem khá cao, thù lao cũng hậu hĩnh. Gã vào vai ông thầy bói giúp đỡ nhân vật chính là một nữ điều tra viên. Để hoàn thành vai diễn, gã nhiều lần cải trang, đi ra đường và xem bói cho người qua đường như một thầy bói thực thụ. Thậm chí gã còn được khen là xem đúng. Sẩm tối, sau khi ghi hình xong, gã phải tới ngay nhà hát ở Ginza. Chỗ này là rủi ro nhất. Vào cuối tuần, sau khi kết thúc suất diễn chiều, gã có một lớp dạy diễn xuất vào buổi tối ở trường bồi dưỡng diễn viên. Kafuku thích công việc hướng dẫn các bạn trẻ. Việc đón đưa đều do Misaki đảm nhận. Cô đưa gã đến từng địa điểm theo kế hoạch mà không để xảy ra chuyện gì, bản thân Kafuku cũng dần quen với việc ngồi ở ghế lái phụ của chiếc Saab do cô cầm lái. Thi thoảng gã còn ngủ li bì trong xe.
Hôm nào trời ấm, Misaki bỏ chiếc áo khoác nam vải Herringbone, thay bằng chiếc áo khoác mùa hè mỏng. Lúc lái xe, kiểu gì cô cũng phải mặc một trong hai chiếc áo đó. Chắc là để thay cho đồng phục tài xế. Mùa mưa đến, mui xe được đóng nhiều hơn.
Khi ngồi ở ghế lái phụ, Kafuku thường nghĩ về người vợ đã mất. Chẳng hiểu sao từ khi Misaki đảm nhận vai trò tài xế, gã lại hay nhớ đến vợ. Vợ gã cũng là diễn viên, kém gã hai tuổi, rất xinh đẹp. Kafuku giờ đã trở thành "diễn viên chuyên vai lập dị", các vai gã nhận thường là vai phụ, ít nhiều có tật gì đó. Gương mặt hơi quá dài, mái tóc thưa ngay từ hồi còn trẻ. Gã không hợp với vai chính. Ngược lại, vợ gã là một diễn viên có vẻ đẹp chuẩn mực, vai diễn cũng như thu nhập nàng nhận được hoàn toàn tương xứng với vẻ đẹp đó. Nhưng cùng với tuổi tác, gã lại được công chúng đánh giá cao hơn trong vai trò một diễn viên có lối diễn xuất cá tính. Dù vậy thì cả hai vẫn thừa nhận vị trí của nhau, chưa bao giờ sự khác biệt trong danh tiếng, thu nhập trớ thành vấn đề giữa hai người.
Kafuku yêu nàng. Ngay từ lúc mới gặp nàng (năm gã hai mươi chín tuổi), trái tim gã đã bị đốn gục, và cho đến khi nàng chết (năm gã bốn mươi chín tuổi), tình cảm ấy vẫn không suy suyển. Khi là vợ chồng, gã chưa một lần ngủ với phụ nữ nào ngoài vợ. Không phải gã không có cơ hội, chỉ là gã không có ham muốn ấy.
Nhưng vợ gă đôi lúc có ngủ với người đàn ông khác. Theo những gì Kafuku biết thì có tất cả bốn người. Nghĩa là ít nhất có bốn đối tượng nàng có quan hệ tình dục định kỳ. Đương nhiên vợ gã không hé răng nửa lời về chuyện này song việc nàng được kẻ khác ôm ấp ở một nơi khác thì gã đánh hơi được ngay. Trực giác của Kafuku vốn nhạy với những chuyện như thế, vả lại nếu yêu ai đó nghiêm túc, ta sẽ cảm nhận được dấu hiệu ấy dù không muốn. Gã dễ dàng biết được kẻ đó là ai qua cách nàng nói chuyện. Kẻ lang chạ cùng luôn là diễn viên đóng chung vói nàng. Nhiều trường hợp là kém tuổi. Mối quan hệ được duy trì trong suốt mấy tháng đóng phim, đóng xong, mối quan hệ cũng theo đó mà kết thúc. Một sự việc được lặp lại bốn lần vói cùng một khuôn mẫu.
Kafuku không lý giải được tại sao nàng phải ngủ với người đàn ông khác. Đến tận bây giờ gã cũng chưa lỷ giải được. Bởi sau khi lấy nhau, hai người vẫn duy trì được mối quan hệ tốt đẹp trong vai trò vợ chồng lẫn đối tác sống. Mỗi khi rảnh rỗi, cả hai lại tâm sự rất say sưa, thành thật, luôn cố gắng để tin tưởng nhau. Gã nghĩ vợ chồng gã hòa hợp cả về tinh thần lẫn thể xác. Mọi người xung quanh cũng xem họ là một cặp đôi lý tưởng, thuận hòa.
Thế mà sao nàng vẫn đi ngủ vói những người đàn ông khác, lẽ ra gã nên lấy hết can đảm để hỏi nàng lý do lúc nàng còn sống. Gã thường nghĩ thế. Thực ra đã có lần gã suýt nữa thốt ra câu hỏi đó. Rằng rốt cuộc em cần điều gì ờ họ? Rốt cuộc anh thiếu cái gì? Đó là vài tháng trước khi nàng qua đời. Nhưng khi đối diện vói người vợ đang phải chống chọi với cái chết trong lúc bị cơn đau hành hạ, gã không thể cất nên lời. Và rồi nàng rời bỏ thế giới nơi Kafuku đang sống mà không một lời giải thích. Câu hỏi không được đặt và câu trả lời không được nhận. Gã nghĩ thật sâu về điều này trong lúc lặng lẽ nhặt tro cốt của vợ ở đài hóa thân. Sâu đến nỗi không nghe thấy cả tiếng ai đó gọi bên tai.
Tưởng tượng cảnh vợ trong vòng tay người đàn ông khác tất nhiên là một việc đau đớn đối với Kafuku. Làm gì có chuyện không đau. Hễ nhắm mắt là những hình ảnh rõ mồn một ấy lại chập chờn trong đầu. Gã không muốn tướng tượng nhưng lại không thể không tưởng tượng. Những tưởng tượng đó, tựa như một lưỡi dao sắc bén, từ từ gọt tỉa gã không thương tiếc. Đã có lúc gã nghĩ giá như mình không biết gì. Nhưng trong bất kỳ trường hợp nào, lối suy nghĩ cơ bản cũng như thái độ sống của gã là thà biết còn hơn không. Dù đau đớn thế nào, tôi cũng phải biết diều đó. Bởi chỉ có biết, con người mới trở nên mạnh mẽ.
Tuy nhiên, đau đớn hơn cả việc tưởng tượng là dù biết bí mật của vợ, gã vẫn phải sống như bình thường để vợ không nhận ra rằng gã đã biết chuyện. Trái tim bị xé tan nát, bên trong, dòng máu vô hình đang tuôn chảy mà ngoài mặt vẫn phải giữ nụ cười hồn hậu. Phải hoàn thành những việc linh tinh thường nhật như không có chuyện gì xảy ra, phải nói những câu thoại vu vơ, phải làm tình với vợ trên giường. Có lẽ đây không phải là việc ngưòi bình thường có thể làm được. Nhưng Kafuku là một diễn viên chuyên nghiệp. Tách mình ra để hóa thân vào vai diễn là kế sinh nhai của gã. Và gã đã diễn hết mình. Một vai diễn không có khán giả.
Nhưng nếu không tính đến chuyện này — nghĩa là nếu gạt sang một bên sự thật là vợ gã thi thoảng lén lút ngủ vói người khác — thì hai người đã có một cuộc hôn nhân êm đềm, viên mãn. Công việc của cả hai đều thuận lợi, kinh tế cũng ổn định. Suốt gần hai mươi năm vợ chồng, họ làm tình nhiều tới mức không đếm xuể nhưng ít ra theo quan điếm của Kafuku, chuyện đó đem lại thỏa mãn. Khi vợ bị ung thư tử cung và mất sau đó không lâu, gã đã gặp vài phụ nữ, theo đà thì cũng đã lên giường với họ. Song gã không tìm được niềm hân hoan khăng khít từng có khi giao hoan cùng vợ. Chỉ là cảm giác ngờ ngợ, tựa như đang lần theo thứ mình đã từng trải qua trước đây.
Văn phòng quản lý của gã cần hồ sơ chính thức để trả lương nên gã bảo Misaki viết cho gã địa chỉ, nguyên quán, ngày tháng năm sinh, số bằng lái. Cô đang sống tại căn hộ ở Akabane, quận Kita, nguyên quán là thị trấn Kamizyunitaki, quận X, tỉnh Hokkaido, vừa tròn hai mươi tư tuổi. Kafuku không hình dung được thị trấn Kamizyunitaki nằm chỗ nào ở Hokkaido, lớn đến đâu, những ai đang sống ở đó. Nhưng việc cô hai mươi tư tuổi khiến gã chú ỷ.
Kafuku từng có một đứa con sống vỏn vẹn được ba ngày tuổi. Một đứa con gái bị chết tại phòng chăm sóc trẻ của bệnh viện vào đêm thứ ba của cuộc đời. Trái tim của nó đột nhiên ngừng đập, không một dấu hiệu báo trước. Khi trời sáng thì nó đã chết rồi. Phía bệnh viện giải thích rằng van tim của nó có dị tật bẩm sinh. Nhưng gia đình gã chẳng thể kiểm chứng được. Vả lại, dù có biết nguyên nhân thật đi nữa thì nó cũng có sống lại được đâu. Chẳng biết may hay rủi mà tên nó còn chưa kịp đặt. Nếu còn sống, đứa con đó cũng vừa tròn hai tư. Cứ đến ngày sinh nhật đứa con không tên, Kafuku lại một mình chắp tay cầu nguyện. Trong đầu lẩm nhẩm số tuổi của con nếu nó còn sống.
Đương nhiên vợ chồng gã đều bị tổn thương sâu sắc khi đột ngột mất đi đứa con. Khoảng trống mới xuất hiện thật nặng nề và u tối. cần một khoảng thời gian dài để vực lại tinh thần. Hai người giam mình trong nhà, phần lớn thời gian trôi qua trong câm lặng. Bởi ai cũng e rằng mở miệng ra sẽ chỉ toàn những lòi tẻ nhạt. Nàng hay uống rượu hơn. Còn gã thì suốt một thời gian dài vùi đầu vào thư pháp đến mê muội. Gã thấy như nhìn thấu được cả cấu tạo trái tim mình khi quệt từng nét bút đen sì lên tờ giấy trắng muốt để viết ra các chữ Hán.
Nhưng nhờ nương tựa vào nhau mà cả hai từng bước hồi phục được vết thương, vượt qua được thời kỳ nguy khốn. Hai người tập trung vào công việc nhiều hơn trước. Họ lao vào sáng tạo vai diễn được giao như háu đói. "Em xin lỗi nhưng em không muốn sinh con nữa", nàng nói và gã đồng ý. Anh hiểu, chúng ta sẽ không sinh con nữa. Cứ làm như em muốn.
Nhớ lại thì từ dạo ấy, vợ gã bắt đầu có quan hệ tình dục với người đàn ông khác. Hình như việc mất đi đứa con đă khơi dậy nhu cầu đó ở nàng. Song đó chỉ là suy đoán của gã. Chỉ là hình như thôi.
"Tôi hỏi anh một câu được không?" Misaki nói.
Đang suy tư lơ đãng nhìn cảnh vật xung quanh, Kafuku ngạc nhiên nhìn vào mặt cô. Suốt gần hai tháng trời ngồi cùng xe, việc Misaki tự mở lời trước là vô cùng hiếm.
"Đương nhiên rồi." Kafuku đáp.
"Tại sao anh Kafuku lại trở thành diễn viên?"
"Hồi đại học, tôi được một cô bạn gái rủ vào đoàn kịch sinh viên. Không phải tôi có hứng thú với diễn xuất đâu. Thật ra tôi muốn vào đội bóng chày cơ. Hồi cấp III, tôi rất tự tin ở vị trí phòng thủ nhờ chặn được các đường bóng ngắn của cầu thủ chuyên nghiệp. Tuy nhiên đội bóng chày ở trường đại học có trình độ hơi quá cao so với tôi. Vì thế, tôi tham gia đội kịch, đơn giản là muốn thử xem thế nào. Một phần cũng vì muốn ở gần cô bạn đó nữa. Nhưng sau một thời gian, tôi bắt đầu yêu công việc diễn xuất. Khi diễn, tôi có thể trở thành một con người khác. Diễn xong, tôi lại trở về là tôi. Điều đó khiến tôi thấy vui."
"Anh vui vì có thể trở thành người khác à?"
"Trong trường hợp biết rằng có thể trở lại là mình."
"Đã bao giờ anh thấy không muốn trở lại là mình chưa?"
Kafuku suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên gã bị hỏi như vậy. Đường tắc. Họ đang di chuyển về hướng cửa ngõ Takebashi trên đường cao tốc thủ đô.
"Đâu còn nơi nào khác để trở lại." Kafuku nói.
Misaki không bình luận về điều này.
Sự im lặng kéo dài thêm một lúc. Kafuku nhấc chiếc mũ bóng chày đang đội ra, kiểm tra hình dáng mũ rồi lại đội lên. Đỗ bên cạnh chiếc xe moóc khổng lồ vói vô số bánh xe không sao đếm hết, chiếc Saab mui trần màu vàng trông thật mong manh. Chẳng khác chiếc thuyền du lịch nhỏ dập dềnh bên mé tàu chở dầu.
"Có thể tôi hơi nhiều chuyện." Lúc sau, Misaki lên tiếng. "Nhưng vì thắc mắc nên tôi hỏi anh có được không?"
"Được." Kafuku nói.
"Tại sao anh Kafuku không kết bạn?"
Kafuku hướng ánh mắt tò mò về phía Misaki. "Sao cô biết là tỏi không có bạn?"
Misaki khẽ nhún vai. "Sau gần hai tháng ngày nào cũng đưa đón anh, tôi biết chứ."
Kafuku thích thú ngắm những chiếc lốp khổng lồ của chiếc xe moóc. Sau đó gã nói: "Xét cho cùng thì từ ngày xưa tôi đã chẳng có người nào có thể gọi là bạn."
"Từ bé đã vậy ư?"
"Không, hồi bé tất nhiên tôi cũng có bạn thân. Cùng đánh bóng chày hoặc đi bơi vói nhau. Nhưng khi lớn lên, tôi không còn muốn có bạn nữa. Nhất là sau khi lấy vợ."
"Nghĩa là có vợ rồi nên không còn cần đến bạn nữa phải không?"
"Có lẽ vậy. Bởi chúng tôi cũng là bạn tốt."
"Anh lấy vợ năm bao nhiêu tuổi?"
"Năm ba mươi. Chúng tôi biết nhau khi đóng chung một bộ phim. Khi đó cô ấy đóng vai thứ chính, còn tôi là một vai vớ vẩn."
Chiếc xe nhích dần trong đám tắc đường. Vào đến đường cao tốc thủ đô, mui xe được đóng như mọi khi.
"Cô không bao giờ uống rượu à?" Kafuku hỏi để đổi đề tài.
"Hình như tạng người tôi không hấp thụ được chất có cồn." Misaki nói. "Mẹ tôi là người hay gây chuyện vì rượu, có lẽ điều này cũng liên quan."
"Giờ mẹ cô vẫn gây chuyện à?"
Misaki lúc lắc đầu. "Mẹ tôi mất rồi. Bà uống say rồi lái xe, thao tác vô lăng nhầm khiến xe bị trượt ngang, bật ra khỏi đường, đâm thẳng vào gốc cây. Mẹ tôi gần như chết ngay tức thì. Khi đó tôi mười bảy tuổi."
"Thật tội nghiệp." Kafuku nói.
"Gieo nhân nào gặt quả ấy thôi." Misaki tỉnh bơ nói. "Chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra. Chẳng chóng thì chầy."
Một thoáng im lặng.
Còn bố cô?
"Tôi chẳng biết hiện ông đang ở đâu. Ông bỏ đi khi tôi tám tuổi, kể từ đó chưa một lần gặp lại. Liên lạc cũng không. Vì chuyện này mà mẹ cứ đay nghiến tôi suốt."
"Tại sao?"
"Tôi là con một. Nếu tôi là đứa con gái xinh xắn, dễ thương, chắc chắn bố đã không bỏ đi. Mẹ lúc nào cũng nói vậy. Tại tôi sinh ra đã xấu nên bị bố ruồng bỏ."
"Cô đâu có xấu." Kafuku khẽ nói. "Chỉ là mẹ cô muốn nghĩ thế thôi."
Misaki lại nhún vai. "Bình thường mẹ cũng không đến nỗi nào nhưng hễ rượu vào là lời ra. Cứ nói đi nói lại mỗi một chuyện. Tôi tổn thương lắm. Nói không phải chứ lúc mẹ mất, tôi thật sự thấy nhẹ cả ngưòi."
Khoảng lặng sau đó dài hơn.
"Cô có bạn không?" Kafuku hỏi.
Misaki lắc đầu. "Tôi không có bạn."
"Tại sao?"
Cô không trả lời. Mắt nheo lại, nhìn đăm đăm về phía trước.
Kaíiiku nhắm mắt, định thiếp đi một lát nhưng không được. Xe cứ dừng rồi lại nhích, mỗi lần như vậy cô đều cẩn thận sang sổ. Chiếc xe moóc ớ làn bên cạnh cứ như bóng ma số phận, lúc vượt lên lúc lại tụt sau chiếc Saab.
"Lần cuối tồi kết bạn là gần mười năm trước." Kafuku đành mở mắt, kể. "Kiểu như một người bạn có lẽ chính xác hơn. Một tay rất được, kém tôi sáu, bảy tuổi. Hắn thích uống rượu, tôi cũng chịu theo, chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện bên bàn rượu."
Misaki khẽ gật đầu, đợi phần tiếp theo của câu chuyện. Đôi chút đắn đo, cuối cùng Kafuku quyết định nói ra.
"Thật ra thì hắn đã ngủ với vợ tôi một thời gian. Hắn không biết là tôi biết chuyện đó."
Misaki mất một lúc mới lĩnh hội được nội dung câu nói. "Nghĩa là người đó đã làm tình với vợ của anh Kafuku à?
"Đúng thế. Tôi nghĩ hắn ta làm tình vài lần với vợ tôi trong khoảng thời gian từ ba đến bốn tháng."
"Làm thế nào mà anh Kafuku biết được?"
"Tất nhiên cô ấy giấu, nhưng tôi vẫn biết. Nói ra thì dài lắm. Nhưng chính xác đấy. Không phải do tôi tưởng tượng đâu."
Trong lúc xe dừng, Misaki đưa hai tay chỉnh lại gương chiếu hậu. "Việc người đó ngủ với vợ của anh không gây trở ngại đến việc anh trở thành bạn của người đó à?"
"Ngược lại thì đúng hơn." Kafuku nói. "Chính vì vợ tôi ngủ với hắn mà tôi trở thành bạn của hắn."
Misaki không nói gì. Cô chờ đợi phần giải thích. "Nói thế nào nhỉ... Tại tôi muốn lý giải. Rằng nguyên nhân gì dẫn tới việc vợ tôi ngủ với hắn, tại sao lại buộc phải ngủ với hắn. Ít nhất thì đó là động cơ ban đầu."
Misaki hít một hơi dài. Bầu ngực dưới lớp áo khoác từ từ phồng lên rồi lại xẹp xuống. "Chuyện đó, xét về mặt cảm xúc, anh không thấy đau lòng ư? Vì phải uống rượu và nói chuyện với người mình biết là đã ngủ với vợ mình ấy."
"Làm sao không đau lòng được." Kafuku đáp. "Bỗng nhiên nghĩ tới những điều không muốn nghĩ. Nhớ tới những điều không muốn nhớ. Nhưng tôi đã diễn. Vì xét cho cùng thì đó là công việc của tôi."
"Trở thành một con người khác." Misaki nói.
"Chinh xác."
"Sau đó thì trở về con người cũ."
"Chính xác." Kaíuku nói. "Dù không muốn cũng phải trớ về. Nhưng lúc trở về, chỗ đứng của mình sẽ hơi khác trước. Đó là quy luật. Không thể có chuyện giống hệt như trước được."
Trời bắt đầu lất phất mưa, Misaki xoay cần gạt nước vài lần. "Vậy anh Kafuku có lý giải được không? Việc tại sao vợ anh lại ngủ với người đó?"
Kafuku lắc đầu. "Không, tôi không lý giải được. Tôi nghĩ hắn có vài điều mà tôi không có. Hình như là rẩt nhiều. Nhưng tôi không biết thứ nào trong số đó chiếm được tình cảm của cô ấy. Vì chúng tôi không cư xử ở cấp độ chi tiết, tỉ mỉ đến vậy. Chuyện người và người gắn bó với nhau, đặc biệt là nam gắn bó với nữ, nói thế nào nhỉ, là vấn đề mang tính tổng thể hơn. Mơ hồ hơn, ích kỷ hơn, day dứt hơn."
Misaki suy nghĩ về điều này một lúc. Sau đó cô hỏi. "Nhưng dù không lý giải được, anh vẫn tiếp tục làm bạn với người đó phải không?"
Kafuku lại bỏ chiếc mũ bóng chày ra, lần này gã đặt nó lên đầu gối. Sau đó gã dùng lòng bàn tay xoa xoa đỉnh đầu. "Nói sao bây giờ nhỉ. Một khi đã diễn nghiêm túc, rất khó tìm được cơ hội để ngừng. Dù tinh thần đang rất đau đớn, nhưng khi ý nghĩa của việc diễn xuất chưa có được hình hài tương xứng thì ta không thể ngăn được dòng chảy. Giống như âm nhạc, khi chưa đạt được phần hợp âm đã định sẵn thì không thể có phần kết chuẩn xác... Cô hiểu điều tôi nói không?"
Misaki rút một điếu thuốc từ gói Marlboro đưa lên miệng nhưng không châm lửa. Cô không bao giờ hút thuốc khi xe đang đóng mui. Cô chỉ ngậm trên miệng.
"Trong khoảng thời gian đó, vợ anh Kafuku vẫn ngủ với người đó à?"
"Không, không ngủ." Kafuku nói. "Làm đến mức đó, nói sao nhỉ... thì điêu luyện quá. Tôi và hắn trở thành bạn là sau khi vợ tôi mất chưa lâu."
"Anh có trở thành bạn thật sự không? Hay chỉ là diễn thôi?"
Kafuku suy nghĩ. "Cả hai. Dần dần chính tôi cũng không phân biệt được ranh giới. Suy cho cùng thì diễn nghiêm túc sẽ là như thế."
Kafuku có cảm tình với hắn ngay từ lần chạm mặt đầu tiên. Hắn tên Takatsuki, dáng người cao ráo, gương mặt đẹp, tóm lại là một diễn viên điển trai. Tuổi ngoài bốn mươi, diễn xuất không phải là giỏi. Sự hiện diện chẳng có gì nổi bật. Loại vai nhận được cũng hạn chế. Thường là vai trung niên nhẹ nhàng, dễ mến. Lúc nào cũng mỉm cười nhưng đôi lúc gương mặt vẫn phảng phất nét u buồn. Được các phụ nữ lớn tuổi đặc biệt hâm mộ. Kafuku tình cờ gặp hắn ta tại phòng chờ ở đài truyền hình. Lúc đó vợ gã mất được nửa năm, Takatsuki đến chỗ gã, tự giới thiệu về mình và ngỏ lời chia buồn. Với gương mặt trang nghiêm, Takatsuki bảo đã từng một lần đóng chung với vợ gã, được vợ gã giúp đỡ rất nhiều. Kafuku cảm ơn. Xét theo trình tự thời gian, theo như gã biết thì Takatuski nằm ở vị trí cuối cùng trong danh sách những người đàn ông mà vợ gã có quan hệ tình dục. Không lâu sau khi kết thúc mối quan hệ với hắn, vợ gã đi xét nghiệm và phát hiện căn bệnh ung thư tử cung đã tiến triển khá nhanh.
"Tôi có việc này muốn nhờ cậu, tuy có hơi đường đột." Sau màn chào hỏi xâ giao, Kafuku bắt đầu.
"Việc gì vậy?"
"Nếu được, nhờ cậu Takatsuki sắp xếp cho tôi chút thời gian. Tôi muốn cùng cậu uống rượu và hàn huyên về những kỷ niệm của vợ tôi. Vợ tôi vẫn thường nhắc đến cậu.
Bất ngờ bị hỏi, Takatsuki có vẻ ngạc nhiên. Có lẽ là sốc thì đúng hơn. Hắn nhíu đôi mày rậm, thận trọng dò xét nét mặt Kafuku. Như thể nghi ngờ có âm mưu nào đó đằng sau. Nhưng hắn không đọc thấy có ý đồ gì đặc biệt. Kafuku thể hiện nét mặt trầm mặc thường thấy ở một người đàn ông vừa mất đi người vợ đầu gối tay ấp đã nhiều năm. Nét mặt tựa như mặt hồ sau đợt sóng lăn tăn.
"Chỉ là tôi cần có người có thể nói chuyện về vợ tôi thôi." Kafuku nói thêm. "Cứ ớ một mình trong nhà, thú thật với cậu, thỉnh thoảng tôi thấy ngột ngạt lắm. Dù biết thế này là làm phiền cậu Takatsuki."
Nghe xong, dường như Takatsuki thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Có vẻ không phải mối quan hệ của hắn bị nghi ngờ.
"Không, không phiền gì đâu. Tôi rất vui được sắp xếp thời gian. Nếu anh không chê người nói chuyện chán như tôi." Nói xong, hắn khẽ mím cười. Khóe mắt xuất hiện nếp nhăn hiền từ. Một nụ cười ấm áp. Kafuku thầm nghĩ, nếu gã là phụ nữ trung niên, thế nào hai bên má cũng ửng đỏ.
Takatsuki nhanh chóng lên lịch trong đầu. "Nếu tối mai thì tôi có thể thư thả gặp được, anh Kafuku thế nào?"
Kafuku đáp tối mai gã cũng rảnh. Mặc dù vậy gã vẫn không tránh khỏi ngạc nhiên khi thấy đối tượng là người dễ đọc được cảm xúc. Như thể chỉ cần nhìn thẳng vào đôi mắt hắn là đọc thấu được tâm can. Không lươn lẹo, không có vẻ gì là xấu tính. Không phải loại người đào hố giữa đêm để đợi ai đó đi qua. Và có lẽ không thành công lắm trong vai trò diễn viên.
"Địa điểm ở đâu nhỉ?" Takatsuki hỏi.
"Tùy cậu. Cậu bảo ở đâu thì tôi sẽ đến đó." Kafuku đáp.
Takatsuki nói tên một quán bar nổi tiếng ở Ginza. Hắn nói nếu đặt phòng riêng thì có thể trò chuyện thoải mái mà không sợ người khác nghe thấy. Kafuku biết quán bar này. Sau đó hai người bắt tay tạm biệt. Bàn tay Takatsuki mềm, các ngón tay thon và dài. Lòng bàn tay ấm, dinh dính mồ hôi. Có lẽ là do căng thẳng.
Sau khi hắn đi khỏi, Kafuku ngồi xuống ghế ở phòng chờ, mở bàn tay vừa bắt ra, nhìn chằm chằm vào đó. Ở đó vẫn còn cảm giác bàn tay của Takatsuki. Bàn tay ấyngón tay ấy đã vuốt ve cơ thể trần truồng của vợ mình, Kafuku nghĩ. Rất chậm rãi, len vào từng ngóc ngách. Sau đó gã nhắm mắt và thở dài. Gã tự hỏi không biết mình đang định làm gì. Nhưng dù thế nào thì gã cũng không thể không làm điều đó.
Tại căn phòng yên tĩnh trong quán bar, trong lúc nhâm nhi ly whiskey mạch nha, Kafuku hiểu ra một điều. Đó là đến tận bây giờ, Takatsuki vẫn si mê vợ gã. Dường như Takatsuki chưa chấp nhận được sự thật rằng nàng đã chết, cơ thể nàng đã bị thiêu thành tro. Kafuku hiểu cảm giác này. Trong lúc nhắc lại những kỷ niệm về vợ gã, thỉnh thoảng Takatsuki lại rơm rớm nước mắt. Trông thấy vậy, gã những muốn chìa tay ra để an ủi. Tên này không giỏi che giấu cảm xúc. Chỉ cần một chút mẹo gã sẽ khiến hắn khai ra bằng sạch.
Từ giọng kể của Takatsưki thì có vẻ vợ gã là người thông báo kết thúc mối quan hệ giữa hai người. Hẳn là nàng đã nói: "Chúng ta không nên gặp nhau nữa." Và thực tế nàng cũng không định gặp nữa. Duy trì mối quan hệ trong vài tháng, đến một thời điểm nào đó thì kết thúc dứt khoát. Không lằng nhằng dây dưa. Theo như Kafuku biết thì đó là quy chuẩn yêu đương (có thể gọi vậy không nhỉ) của nàng. Nhưng dường như Takatsuki không chuẩn bị tinh thần cho sự chia tay chóng vánh này. Có lẽ hắn mưu cầu một mối quan hệ lâu bền hơn với nàng.
Khi bệnh đến giai đoạn cuối, nàng được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt tại một bệnh viện nội thành, Takatsuki có liên lạc rằng muốn tới thăm nhưng bị nàng khước từ thẳng thừng. Kể từ lúc nhập viện, vợ gã hầu như không gặp ai. Ngoài bác sĩ, chỉ có ba người được phép vào phòng bệnh của nàng là mẹ nàng, em gái nàng và Kafuku. Takatsuki vẫn day dứt về việc không thể đến thăm nàng dù chỉ một lần. Takatsuki biết nàng bị ung thư chỉ vài tuần trước khi nàng qua đời. Với hắn, tin đó như sét đánh ngang tai, một sự thật mà đến giờ hắn vẫn chưa thể chấp nhận. Kafuku cũng hiểu cảm giác đó. Nhưng đương nhiên là cảm giác của hai người không hoàn toàn giống nhau. Kafuku ngày ngày chứng kiến bộ dạng tiều tụy của vợ trước lúc nàng chết, nhặt chỗ tro trắng muốt của nàng tại đài hóa thân. Gã có cả một giai đoạn để chấp nhận. Đó là sự khác biệt tương đối lớn.
Kafuku đã nghĩ như thể chính gã là người đang an ủi hắn trong lúc hai người trao đổi những kỷ niệm. Nếu nhìn thấy cảnh tượng này, không biết vợ gã sẽ thấy thế nào? Nghĩ vậy, trong lòng Kafuku dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Tuy nhiên, người chết chẳng nghĩ gì, cũng chẳng cảm thấy gì. Điều này, theo cách nhìn của Kafuku, là một trong những ưu điểm của cái chết.
Gã còn phát hiện thêm một điều nữa. Đó là Takatsuki có xu hướng uống quá chén. Do tính chất công việc, Kafuku đã gặp rất nhiều người nghiện rượu (sao hội nam diễn viên lại uống rượu nhiệt tình vậy nhỉ), nhưng kiểu gì cũng không thể nói Takatsuki thuộc nhóm "nghiện có chừng mực, điều độ". Theo Kafuku, trên đời này nghiện rượu được chia thành hai loại chính. Một là những người buộc phải uống rượu để thêm cho mình cái gì đó, loại còn lại là buộc phải uống rượu đế trút bỏ khỏi mình cái gì đó. Cách uống của Takatsuki hiến nhiên thuộc loại thứ hai.
Kafuku không rõ hắn muốn trút bỏ thứ gì. Có thể chỉ là sự yếu đuối trong tính cách, là vết thuơng lòng trong quá khứ. Hoặc những rắc rối mà hắn đang phải đối mặt. Cũng có thể là tổng hợp của tất cả những thứ đó. Nhưng dù gì đi nữa thì hắn có "thứ muốn quên đi nếu có thể", và để quên đi, hoặc chỉ là để xoa dịu nỗi đau mà thứ đó gây ra, hắn buộc phải uống rượu. Kafuku mói uống hết một ly thì Takatsuki đã làm hết hai ly rưỡi. Một nhịp độ khá nhanh.
Hoặc có thể hắn uống nhanh do căng thẳng. Dù gì thì hắn cũng đang mặt đối mặt với chồng của người phụ nữ hắn đã lén lút chung chạ. Không căng thẳng mới là lạ. Nhưng Kafuku nghĩ không chỉ vậy. Có lẽ vốn dĩ hắn chỉ có thể uống theo cách đó.
Vừa thăm dò thái độ của đối phưong, Kafuku vừa thận trọng giữ nhịp độ uống rượu. Khi thấy đối phương bớt căng thẳng sau vài ly, gã hỏi Takatsuki rằng hắn có vợ chưa. Đối phương đáp đã lấy vợ được mười năm, có một cậu con trai bảy tuổi. Nhưng xảy ra chuyện nên sống ly thân từ năm ngoái, sắp tới có thể sẽ ly hôn, khi ấy, quyền giám hộ đứa con sẽ trớ thành vấn đề lớn. Dù phái làm bất cứ điều gì hắn cũng muốn tránh việc không thể tự do gặp con. Vì đứa con là thứ không thể thiếu đối với hắn. Hắn cho gã xem ảnh nó. Một bé trai trông xinh xắn, ngoan ngoãn.
Giống như phần lớn các tay nghiện rượu khác, Takatsuki hễ rượu vào là lời ra. Hắn tự nói ra cả những điều lẽ ra không nên nói, cho dù phía bên kia không hỏi. Kafuku chủ yếu đóng vai người nghe, hưởng ứng rất chân thành, chỗ nào cần an ủi thì gã sẽ lựa lời an ủi. Và cố gắng thu thập càng nhiều thông tin liên quan đến đối phương càng tốt. Kafuku tỏ ra rất có cảm tình với Takatsuki. Việc đó không hề khó. Bẩm sinh gã đã giỏi lắng nghe, vả lại trên thực tế gã cũng có cảm tình với Takatsuki. Thêm nữa, cả hai có một điểm chung lớn. Đó là đến giờ vẫn say đắm người phụ nữ xinh đẹp đã qua đời. Dù ở hai địa vị khác nhau nhưng cả hai lại giống nhau ở chỗ không thể khỏa lấp nỗi mất mát đó. Vì vậy câu chuyện giữa họ có gì đó rất hợp.
"Takatsuki này, nếu được thì ta lại gặp nhau nhé. Thật tốt vì có thể trò chuyện với cậu. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này." Kafuku nói khi chia tay. Tiền rượu Kafuku đã trả từ trước. Có vẻ như suy nghĩ ai đó sẽ phải trả tiền không hề xuất hiện trong đầu Takatsuki. Rượu khiến hắn quên đi nhiều thứ. Có thể là một vài chuyện quan trọng.
"Tất nhiên rồi." Takatsuki ngẩng mặt lên khỏi ly rượu. "Tôi rất muốn được gặp anh. Nói chuyện với anh Kafuku, tôi cũng thấy vợi bớt những chất chứa trong lòng."
"Được gặp cậu thế này chắc cũng phải có duyên gì đó." Kafuku nói. "Có lẽ là do người vợ đã khuất của tôi sắp đặt."
Theo một nghĩa nào đó thì đó là sự thật.
Hai người trao đổi số điện thoại. Sau đó bắt tay tạm biệt.
Hai người đã trở thành bạn như vậy. Ở mức là những bạn nhậu hợp cạ. Hai người liên lạc, gặp nhau, đi uống ở một quán bar nào đó trong nội thành, nói những chuyện không đầu không cuối. Chưa một lần đi ăn cùng nhau. Điểm đến luôn là quán rượu. Kafuku chưa bao giờ thấy Takatsuki ăn thứ gì ngoài những đồ nhắm nhẹ. Đến mức gã nghĩ rằng người này hầu như chẳng mấy khi ăn. Trừ những lúc uống bia, hắn cũng không gọi thứ rượu nào khác ngoài whiskey. Single-malt là loại hắn ưa thích.
Nội dung chuyện trò rất đa dạng nhưng đến nửa chừng thế nào cũng chuyển sang nói về người vợ đã khuất của Kafuku. Khi Kafuku kể những mẩu chuyện hồi nàng còn trẻ, Takatsuki nghiêm trang lắng nghe. Hệt như kẻ đi thu giữ kỷ ức của người khác. Lúc nhận ra, Kafuku thấy bản thân gã cũng đang thích thú với kiểu trò chuyện này.
Tối hôm ấy, hai người uống tại một quán bar nhỏ ở Aoyama. Đó là một quán nằm khuất trong con hẻm phía sau Bảo tàng mỹ thuật Nezu. Luôn có một người đàn ông kiệm lời tuổi trạc tứ tuần làm chân pha chế, một con mèo xám gầy gò nằm cuộn tròn, ngủ ngon lành trên chiếc giá trang trí đặt trong góc. Hình như là con mèo hoang đâu đó quanh đây đến nhảy dù vào quán. Đĩa nhạc jazz cũ xoay tròn trên máy quay đĩa. Hai người thích không khí của quán này, trước đó từng đến đây vài lần. Khi họ gặp nhau, chẳng hiểu sao trời thường hay mưa, và hôm đó trời cũng mưa lất phất.
"Một phụ nữ thật sự tuyệt vời." Takatsuki nói trong lúc nhìn hai bàn tay đặt trên bàn. Đôi bàn tay khá đẹp so với người đã bước vào ngưỡng trung niên. Không có nếp nhăn nào đáng kể, móng tay cũng được chăm chút cẩn thận. "Được ở cùng, được sống cùng người như vậy, chắc anh Kafuku hạnh phúc lắm."
"Ừ." Kafuku nói. "Đúng như cậu nói. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã hạnh phúc. Nhưng bên cạnh việc hạnh phúc, cũng có những chuyện đau đớn chẳng kém gì đâu."
"Chẳng hạn như chuyện gì?"
Kafuku nhấc cốc rượu on the rock (2) lên, lắc lắc viên đá to trong đó. "Một lúc nào đó sẽ mất cô ấy. Chỉ tưởng tượng vậy thôi cũng thấy tim đau nhói."
"Tôi hiểu rõ cám giác đó." Takatsuki nói.
"Hiểu thế nào?"
"Nghĩa là..." Takatsuki lục tìm từ ngữ chính xác. "Về việc sẽ mất đi người tuyệt vời như cô ấy."
"Theo quan điểm chung?"
"Vâng." Takatsuki đáp. Đoạn hắn gật gật đầu cái như để tự thuyết phục mình. "Chỉ là tôi tưởng tượng vậy thôi."
Kafuku tiếp tục im lặng thêm một lúc. Gã cố gắng kéo dài sự im lặng lâu nhất có thể. Sau đó gã nói.
"Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn mất cô ấy. Mất dần từng chút từ lúc cô ấy còn sống, đến cuối cùng thì mất tất cả. Giống như thứ đang bị bào mòn dần dần, đến cuối cùng thì bị sóng lớn cuốn phăng cả gốc rễ... Cậu hiểu điều tôi nói không?"
"Tôi nghĩ ià mình hiểu."
Không, cậu làm sao mà hiểu được, Kafuku nhủ thầm.
"Với tôi, điều đau đớn hơn cả," Kafuku nói, "là thực ra tôi đã không hiểu cô ấy — ít nhất thì hình như đã không hiểu một phần quan trọng. Và giờ khi cô ấy mất đi, phần đó cũng mất theo mà không bao giờ được hiểu. Giống như chiếc hòm sắt nhỏ kiên cố, mãi chìm dưới đáy biển sâu. Cứ nghĩ tới điều đó là tim tôi như thắt lại."
Takatsuki suy nghĩ về điều này một lúc. Sau đó hắn nói:
"Nhưng anh Kafuku này, liệu chúng ta có khả năng hiểu được tường tận về người khác không? Cho dù yêu người đó sâu đậm đến mấy."
Kafuku đáp. "Chúng tôi đã sống chung gần hai mươi năm, ngoài việc gắn bó về mặt vợ chồng, tôi nghĩ chúng tôi còn là những người bạn tin cậy. Mọi chuyện chúng tôi đều chia sẻ với nhau rất thành thật. Ít nhất thì tôi đã nghĩ vậy. Nhưng thật ra lại không phải vậy. Biết nói thế nào nhỉ... Hình như tôi có một điểm mù chí tử."
"Điểm mù." Takatsuki nhắc lại.
"Hình như tôi đã bỏ sót một điều gì đó quan trọng có ở bên trong cô ấy. Không, kể cả nhìn bằng mắt thì trên thực tế có lẽ cũng không nhìn thấy được."
Takatsuki cắn môi một lúc. Sau đó hắn uống cạn chỗ rượu còn lại và gọi người pha chế thêm một cốc nữa.
"Tôi hiểu cám giác đó." Takatsuki nói.
Kafuku nhìn thẳng vào mắt Takatsuki. Takatsuki tiếp nhận ánh mắt đó một lúc nhưng rồi cuối cùng vẫn phải đưa mắt đi chỗ khác.
"Hiểu thế nào?" Kafuku khẽ hỏi.
Người pha chế đem cốc on the rock khác tới, thay miếng lót cốc bằng giấy đã bị phồng lên do thấm nước. Trong lúc ấy, hai người tiếp tục im lặng.
"Hiểu thế nào?" Kafuku hỏi lại sau khi nguời pha chế rời đi.
Takatsuki trầm tư. Có thứ gì đó trong đôi mắt hắn khẽ dao động. Kafuku đoán người này đang do dự. Hắn đang đấu tranh quyết liệt với cảm giác muốn thổ lộ điều gì đó ngay tại đây. Nhưng rốt cuộc, hắn đã trấn áp được sự dao động đó lại trong lòng. Rồi hắn nói.
"Chẳng phải chúng ta không bao giờ có thể hiểu đúng được những gì phụ nữ nghĩ hay sao. Y tôi là thế. Bất kể đó là người phụ nữ nào. Thành thử, đó có phải điểm mù của riêng anh Kafuku không ư, tôi có cảm giác là không. Nếu cho đó là điểm mù thì tất cả chúng ta đều sống và mang một điểm mù giống nhau. Do đó, tôi nghĩ không nên tự dằn vặt mình như vậy."
Kafuku ngẫm nghĩ về điều hắn nói. Sau đó gã bảo. "Nhưng đó là theo quan điểm chung."
"Chính xác." Takatsuki thừa nhận.
"Tôi đang nói chuyện về tôi và người vợ đã mất. Tôi không muốn bị đánh đồng với quan điểm chung đơn giản như vậy."
Takatsuki im lặng khá lâu. Sau đó hắn nói.
"Theo như tôi biết thì vợ của anh Kafuku là một phụ nữ thực sự tuyệt vời. Đương nhiên những gì tôi biết chưa bằng một phần một trăm những gì anh Kafuku biết về cồ ấy nhưng tôi có thể tự tin nói như thế. Được sống với người tuyệt vời như vậy tận hai mươi năm, anh Kafuku nhất định phải thấy biết ơn. Thật lòng tôi nghĩ thế. Nhưng dù có hiểu nhau thế nào, dù có yêu say đắm thế nào đi nữa thì tôi e rằng, nhìn thấu trái tim người khác là điều không thể. Đòi hỏi này chỉ khiến bản thân đau khổ mà thôi. Tuy nhiên, nếu là trái tim của mình thì chỉ cần nỗ lực, chỉ nỗ lực thôi là có thể nhìn thấu được. Vì vậy, rốt cuộc điều chúng ta phải làm chẳng phải là thu xếp một cách ổn thỏa và thành thật với chính trái tim mình hay sao. Nếu thực sự mong muốn nhìn thấu người khác thì chỉ còn cách là nhìn thật thẳng, thật sâu vào chính con người mình. Tôi nghĩ vậy."
Những lời này như thể bật ra từ một nơi nào đó đặc biệt, nằm sâu bên trong con người có tên Takatsuki. Cánh cửa bí mật được mở ra, dù chỉ trong chốc lát. Lời của hắn đến từ chính trái tim, không chút ẩn ý. Ít ra thì đó không phải diễn. Hắn không phải người có thể diễn đến mức như vậy. Kafuku không nói gì, mà chỉ nhìn thẳng vào đối phương. Lần này, Takatsuki không lảng tránh. Hai người nhìn nhau một lúc lâu. Rồi cả hai cùng nhận ra ánh sáng giống như hằng tinh xa tít tắp ở trong mắt nhau.
Lúc chia tay cả hai lại bắt tay nhau. Ra đến bên ngoài, trời đang mưa nhỏ. Sau khi Takatsuki - không che ô, chỉ mặc mỗi chiếc áo mưa màu be - khuất bóng dưới làn mưa, như mọi bận, Kafuku lại nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay phải. Và nghĩ, bàn tay đó đã vuốt ve cơ thể trần truồng của vợ mình.
Nhưng chẳng hiểu sao ngày hôm đó, gã nghĩ vậy mà không có cảm giác uất nghẹn. Gã chỉ nghĩ hẳn là có chuyện đó. Có lẽ là có chuyện đó. Kafuku tự nhủ dù sao cũng chỉ là chuyện thân xác. Chẳng phải rồi cũng sẽ thành nắm xương và đống tro tàn hay sao. Chắc chắn phải có thứ khác quan trọng hơn.
Nếu cho đó là điểm mù thì tất cả chúng ta đều sống và mang một điểm mù giống nhau.
Câu nói này cứ văng vẳng bên tai Kafuku.
"Anh làm bạn với người đó lâu không?" Misaki hỏi, mắt nhìn dòng xe nối đuôi nhau phía trước.
"Chúng tôi làm bạn được quãng gần nửa năm, một tháng hẹn nhau khoảng hai lần ở quán rượu nào đó và cùng uống." Kafuku nói. "Sau đó thì không gặp nữa. Có điện thoại gọi rủ đi tôi cũng mặc kệ. Tôi không chủ động liên lạc. Rồi không còn điện thoại gọi đến nữa."
"Chắc phía bên kia thấy lạ lắm."
"Có lẽ."
"Biết đâu lại thấy bị tổn thương."
"Biết đâu đấy."
"Sao tự nhiên anh không gặp nữa?"
"Vì không cần phải diễn nữa."
"Vì không cần phải diễn nữa nên cũng không cần làm bạn nữa?"
"Cũng một phần." Kafuku nói. "Nhưng còn vì chuyện khác."
"Chuyện gì?"
Kafuku im lặng hồi lâu. Misaki vẫn ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, khẽ quay sang nhìn gã Kafuku.
"Nếu muốn, cô cứ hút." Kafuku nói.
"Hả?"
"Cô có thể châm thuốc."
"Nhưng mui đang đóng."
"Không sao."
Misaki hạ kính xe, dùng bật lửa của xe ô tô để châm điếu Marlboro. Sau đó cô rít một hơi dài, nheo mắt đầy sảng khoái. Cô giữ trong phổi một lúc rồi nhẹ nhàng phả khói ra ngoài cửa sổ.
"Nguy hiểm tính mạng đấy." Kafuku nói.
"Nói thế thì bản thân việc sống cũng nguy hiểm đến tính mạng rồi." Misaki đáp.
Kafuku cười. "Cũng là một cách nghĩ."
"Lần đầu tiên tôi thấy anh Kafuku cười."
Nói vậy chắc cũng đúng, Kafuka nghĩ. Hình như khá lâu rồi gã mới cười mà không phải là diễn.
"Tôi đã định nói với cô từ trước." Gã nói. "Nhìn kỹ cô rất đáng yêu đấy. Không xấu tẹo nào."
"Cảm ơn anh. Tôi cũng không nghĩ tôi xấu. Chỉ là diện mạo không xinh thôi. Giống như Sonya vậy."
Thoáng giật mình, Kafuku nhìn Misaki. "Cô đọc Bắc Vanya rồi hả."
"Hằng ngày cứ phải nghe những lời thoại ngắt quãng, lộn xộn nên tôi cũng muốn biết đó là câu chuyện thế nào. Tôi cũng có trí tò mò mà." Misaki nói. " 'Không, không được. Không thể chịu được. Tại sao tôi sinh ra lại xấu xí thế này? Tôi chán lắm rồi.' Một vớ kịch thật buồn."
"Một chuyện vô phương cứu chữa." Kafuku nói. " 'A, tôi không thể chịu đựng được nữa. Hãy làm gì cho tôi đi. Tôi đã bốn mươi bảy tuổi rồi. Giả sử tôi chết vào năm sáu mươi tuổi thì tính ra tôi phải sống thêm mười ba năm nữa. Quá dài. Tôi phải làm gì để qua được mười ba năm đó đây? Tôi phải ỉàm gì để qua được mỗi ngày đây?' Phần ỉớn người hồi ấy chết ở tuổi sáu mươi. Có lẽ may cho bác Vanya vì không sinh ra vào thời này."
"Tôi tỉm hiểu và thấy anh Kafuku cùng năm sinh với bố tôi."
Kafuku không đáp. Gã im lặng, cầm vài cuộn băng cát xét lên, xem tên bài hát viết trên bìa. Nhưng gã không bật nhạc. Misaki cầm điếu thuốc đã châm lửa ở tay phải, đưa tay ra ngoài cửa sổ xe. Hàng xe từ từ nhích về phía trước, chỉ những lúc gạt cần số, cô mới cho thuốc lên miệng để có thể điều khiển cả hai tay.
"Nói thật, tôi từng nghĩ sẽ trừng phạt tay đó." Kafuku nói như thú tội. "Cái tay đã ngủ với vợ tôi." Sau đó gã trả lại băng cát xét về chỗ cũ.
"Trừng phạt?"
"Tôi định cho hắn một phen khốn đốn. Tôi sẽ giả làm bạn hắn, khiến hắn yên tâm, sau đó tìm ra điểm yếu chết người của hắn, lợi dụng điểm yếu đó để khiến hắn tổn thương."
Misaki chau mày, nghĩ về ý nghĩa câu nói. "Điểm yếu, chẳng hạn như là?"
"Điều đó thì tôi không biết. Nhưng tay đó là kiểu người uống rượu vào là mất cảnh giác nên thế nào tôi cũng tìm ra thôi. Điều đó sẽ là mấu chốt để tôi tạo ra một vụ tai tiếng — một vụ có thể hủy hoại uy tín của hắn, việc này không đến nỗi khó lắm. Khi đó, hắn sẽ không có quyền gặp con nếu ra tòa ly hôn, hắn khó mà chịu đựng nổi điều này. Có khi còn không gượng dậy nổi ấy chứ."
"U ám quá."
"Đúng, thật u ám."
"Vì người đó ngủ với vợ anh Kafuku nên anh trả thù à?"
"Nó hơi khác với trả thù." Kafuku nói. "Nhưng tôi không tài nào quên được chuyện đó. Tôi đã cố để quên đi. Nhưng không được. Cảnh vợ tôi trong vòng tay người đàn ông khác không tài nào dứt ra khỏi đầu tôi. Lúc nào nó cũng chập chờn hiện về. Hệt như vong hồn không siêu thoát bị mắc kẹt trên trần nhà, nhìn chằm chằm vào tôi. Tưởng rằng sau khi vợ tôi chết, cùng với thời gian, nó sẽ biến mất. Nhưng không. Hình bóng của nó thậm chí còn rõ nét hơn lúc trước. Tôi cần phải xua nó sang chỗ khác. Để làm vậy, tôi cần phải triệt tiêu thứ giống như cơn tức giận trong con người mình."
Kafuku nghĩ không hiểu sao gã lại nói chuyện này với cô gái đến từ thị trấn Kamizyunitaki tỉnh Hokkaido chỉ đáng tuổi con gái gã. Nhưng một khi đã kể, gã không dừng lại được.
"Vì thế anh muốn trừng phạt người đó." Cô gái nói.
"Đúng thế."
"Nhưng thực tế anh đã không làm gì cả?"
"Không, không làm." Kafuku đáp.
Nghe vậy, Misaki có vẻ yên tâm. Cô thở hơi gấp, vẩy điếu thuốc vẫn cháy ra ngoài cửa sổ rồi vứt đi. Có lẽ ở Kamizyunitaki, bình thường mọi người đều làm vậy.
"Tôi không thể giải thích rõ ràng nhưng đến một lúc, tự nhiên mọi thứ muốn ra sao cũng được. Như thể vong hồn đã rơi xuống." Kafuku nói. "Tôi không còn thấy tức giận nữa. Hoặc đó thật ra không phải nỗi tức giận mà là một thứ khác."
"Nhưng tôi nghĩ điều đó chắc chắn là tốt với anh Kafuku. Không làm tổn thương người khác dù dưới bất kỳ hình thức nào."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
"Tuy nhiên anh Kafuku vẫn chưa biết được tại sao vợ anh lại ngủ với người đó, tại sao lại buộc phải là người đó đúng không?"
"Tôi nghĩ là chưa. Điều đó vẫn là dấu hỏi trong tôi. Hắn là người dễ chịu, không giả tạo. Hắn thích vợ tôi thật lòng. Không phải ngủ với nàng theo kiểu chơi bời. Khi nàng mất, hắn bị sốc. Hắn vẫn thấy day dứt vì không thể vào thăm nàng trước lúc nàng mất do bị nàng khước từ. Tôi không thể không có cảm tình với hắn, đến nỗi tôi còn nghĩ hắn có thể trở thành bạn tôi thật."
Nói đến đó, Kafuku dừng lại, theo đuổi mạch cảm xúc. Gã tìm từ gần với sự thật nhất có thể.
"Nhưng nói thẳng ra thì hắn chẳng có gì ghê gớm cả. Có thể tính cách cũng tốt. Đẹp trai, nụ cười quyến rũ. Ít nhất thì không phải kẻ vụ lợi. Nhưng không phải là người tôi muốn kính nể. Thành thật nhưng thiếu chiều sâu. Yếu đuối, là diễn viên nhưng chỉ ở hạng hai. Ngược lại, vợ tôi lại là một phụ nữ mạnh mẽ, sâu sắc. Người có thể dành thời gian để suy nghĩ mọi chuyện một cách lặng lẽ, thấu đáo. Ấy thế mà chẳng hiểu sao vợ tôi lại bị quyến rũ bởi một tên chẳng đáng gì như thế và buộc phải ngủ với hắn, cho đến tận bây giờ điều này vẫn như cái gai cứa vào tim tôi."
"Theo ý nghĩa nào đó, anh Kafuku cảm thấy điều này như một sự sỉ nhục với bản thân. Đúng vậy không?"
Kafuku suy nghĩ một chút rồi thành thật thừa nhận.
"Có lẽ là vậy."
"Vậy thì vợ anh có bị quyến rũ gì đâu." Misaki nói ngắn gọn. "Thế nên mới ngủ."
Kafuku ngắm nhìn gương mặt trông nghiêng của Misaki như thể đang ngắm phong cảnh đằng xa. Cô cho cần gạt nước xoay mấy lần để gạt nước trên kính trước. Cặp lưỡi gạt mới phát ra tiếng cọt kẹt như thể một cặp sinh đôi đang cằn nhằn.
"Phụ nữ có những lúc như thế." Misaki thêm vào.
Không nghĩ ra lời nào. Vì thế Kafuku im lặng.
"Giống như một thứ bệnh vậy, anh Kafuku à. Nghĩ cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Việc bố tôi ruồng rẫy mẹ con tôi, việc mẹ tôi làm tổn thương tôi đến cùng, tất cả đều là do bệnh hết. Có nghĩ cũng vô ích. Chúng ta chỉ còn cách cố gắng, chấp nhận và tiếp tục sống."
"Và tất cả chúng ta đều diễn." Kafuku nói.
"Tôi nghĩ vậy. Không ít thì nhiều."
Kafuku ngả sâu người trong chiếc ghế da, nhắm mắt, tập trung thần kinh, cố gắng nắm bắt thời điểm cô sẽ sang số. Nhưng việc này là bất khả. Tất cả đều rất êm ái, bí mật. Chỉ có tiếng động cơ quay vọng đến tai gã là thay đổi đôi chút. Giống như tiếng đập cánh của con côn trùng bay qua bay lại. Hết gần lại xa.
Kafuku định ngủ một lát. Ngủ một giấc sâu rồi tỉnh. Độ mươi, mười lăm phút. Sau đó lại đứng trên sân khấu diễn tiếp. Đắm mình dưới ánh đèn, đọc lời thoại có sẵn. Nhận tràng pháo tay, hạ màn. Thoát khỏi bản thân, rồi lại trở về với bản thân. Nhưng khi quay lại thì không còn chính xác là nơi cũ nữa.
"Tôi sẽ ngủ một chút." Kafuku nói.
Misaki không đáp. Cô im lặng, tiếp tục lái xe. Kafuku biết ơn vì sự im lặng đó.
Chú thích
(1) Kafuku có âm Hán là Gia Phúc.
(2) Kiểu rượu uống chung với đá.
Những Người Đàn Ông Không Có Đàn Bà Những Người Đàn Ông Không Có Đàn Bà - Haruki Murakami Những Người Đàn Ông Không Có Đàn Bà