Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7872 / 10
Cập nhật: 2015-11-21 22:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
ác sĩ Hồng Phát nói với ông Đăng:
-Ba rất vui khi thấy con đầu tư thỏa đáng cho Doanh Doanh về việc làm ăn, cũng như ba vui khi thấy ngôi nhà của mình trở thành chi nhánh trao đổi, giao dịch, buôn bán của xí nghiệp tằm tơ việt Nam.
Ông Đăngtrầm tư:
- Đầu tư để làm ăn với ngoại quốc thì Doanh phải đi học nữa, khi có trình độ người ta dễ năng động và thành công dễ hơn.
Ông Phát gật gù:
- Bọn trẻ bây giờ nhạy bén, mạnh dạn hơn thế hệ trước nhiều. Lam Tuyền cũng là một đứa năng nổ, nhưng không được. Ba không bằng lòng cách làm ăn giả trá đó, đúng là làm ăn giả trá. Văn phòng đại diện giao dịch buôn bán của công ty LX Đài Loan nghe kêu thật..
Thở dài ông Phát hậm hực:
-Chẳng ra gì, thằng đại diện nước ngoài tưởng đâu xa lạ, có Lam Tuyền ở Đà Lạt nên chẳng biết, chớ cả phố này ai không rành hắn ta trước kia có cái vựa xe chai lông vịt ở cuối đường. Sau thời gian bỏ nước ra đi nay trở về cũng với nghề cũ, có điều thay vì làm một cái vựa đồ phế thải tại đây bất tiện, hắn ta qủy quyệt vẽ ra văn phòng công ty này nọ chớ thật sự đó cũng là "ve chai lông vịt" nhưng ở mức độ quy mô hơn rất nhiều, hắn buôn đồ phế liệu chiến tranh, chỉ có lợi nhiều cho hắn, chớ có hại cho mình, vì ba đã tìm hiểu và biết phế liệu hắn mua có lựa chọn đó là bạc, đồng, nhôm, toàn những thứ qúy hiếm.
Bà Phát giọng còn hờn dỗi:
-Mẹ không ngờ Lam Tuyền ăn ở qúa tệ, trước sau bất nhất. Ý con muốn Lam Tuyền ở lại đây cùng làm với Năm Hiên và Doanh. Nhưng ý mẹ thì không, vớí tính tình đó nó chẳng đem lại điều tốt cho ai, cứ để mẹ con nó về Đà Lạt, mẹ sẽ giúp một số vốn, tự bản thân nó kiếm cách xoay sở làm ăn, con Uyển không hợp với con Doanh, cũng như xưa kia Tuyền rất ghét Quỳnh.
Ông P buồn buồn:
-Bà cũng nghĩ nên để mẹ con con Lam Tuyền trở về với Vũ, vợ chồng nó sẽ được chia lợi nhuận hàng tháng dựa vào hợp đồng cho công ty tằm thuê nhà, nó sẽ xoay sở làm ăn.
Doanh nhí nhảnh từ ngoài đi vào, phía sau cô là Khánh ung dung, điềm đạm. Sà xuống ngồi kế bên bà Phát, Doanh bắt đầu tíu tít:
-Cô Hai con cám ơn ngoại đã gởi qùa cho nội và cho cổ. Đáp lại cô Hai cũng gởi cho bà ngoại một gói qùa to.. con hổng biết cái gì bên trong. Dượng Hai thì gởi cho ông ngoại một hũ rượu Ngũ gia bì.
Gãi gãi đầu, cô xuống giọng:
-Với lại dượng Hai gởi lời thăm bà ngoại.
Bà Phát bỗng đỏ mặt, ngại ngùng nhìn ra vườn bà chớp nhanh đôi mắt đã có nhiều vết nhân chim, lòng bà chợt vui lên một nỗi vui muộn màng.
Doanh lại ríu rít:
-Con vừa ghi danh vào đại học kinh tế, không học chính quy thì đi học tại chức, chắc được mà hả ngoại?
Ông Phát cười:
-Sao lại không được?
Nghiêng nghiêng đầu cô lè lưỡi:
-Con sợ Ông ngoại bắt con thi y khoa nữa chứ.
Ba P mắng yêu:
-Cha mầy! Bây giờ muốn học đâu, làm gì thì bàn với Khánh, ông, bà, cha me đã hết trách nhiệm rồi!
Đứng dậy, Doanh phụng phịu:
-Bàn với ảnh, ảnh hay ăn hiếp, con không thèm...
Liếc Khánh một cái, Doanh chạy tót ra vườn. Cuối cùng cô đã trở về ngôi nhà mà cô sống từ nhỏ. Ông bà ngoại cô không phải tuýp người già bảo thủ như mợ Hai Lam Tuyền từng dè bỉu, ông là người biết suy nghĩ sâu xa chớ không như mợ Hai chỉ biết cái lợi trước mắt cho chỉ riêng mình. Chính ông đề nghị biến ngôi nhà này thành nơi trao đổi buôn bán sản phẩm tơ tằm Việt Nam với người nước ngoài. Ý kiến đó cộng với sự đầu tư tiền bạc của cô Hai. Doanh Doanh đã làm bà ngoại có thiện cảm với phía gia đình bên nội hơn.
Chớp chớp mắt nhìn những chùm hoa nhãn li ti, Doanh thầm nghĩ: "Mình đang sống hạnh phúc trong ngôi nhà yêu dấu với bao nhiêu người thân thích... "
-Nói xấu anh rồi trốn ra đây nhe! Anh gọi em là Sóc Nâu qủa là không sai, nhảy nhanh hơn sóc.
-Nhưng vẫn còn thua anh, bằng chứng là em nhảy đi đâu anh cũng theo để lôi em về tổ sóc.
Nhìn nét mặt nghinh nghinh của Doanh, Khánh không dằn lòng được, anh vòng tay ôm co. Doanh đẩy Khánh ra giọng lém lỉnh:
- Dì Năm kìa!
Lỳ lợm Khánh nâng mặt Doanh lên:
-Anh biết rồi! Nhưng thấy anh hôn em, không lẽ dì Năm chạy ra cản lại...
-Thấy ghét! Anh lúc nào cũng liều mạng.
Nhìn sâu vào đôi mắt tròn của Doanh, Doanh thì thầm.
-Anh không liều mạng nhưng cương quyết. Anh dự định là cuối năm nay, sẽ đưa Sóc Nâu của anh về tổ sóc. Em nghĩ sao hả Doanh?
Doanh chưa trả lời, cô đang lắng nghe trái tim có những ngăn hồng của mình rộn ràng nhịp đập rồi khi khẽ, cô đáp:
-Em nghĩ là em yêu anh và luôn cần có anh bên đời.
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng