One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7872 / 10
Cập nhật: 2015-11-21 22:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
rường An cầm chiếc cà vạt màu xanh nhạt được vẽ trích đoạn trong bức tranh Musical instruments của Picasso lên ngắm nghía. Quay sang nhìn Doanh đang ngồi chống tay dưới cằm như đang thả hồn đi đâu. An nói:
-Xem ra các cô làm đẹp cho bọn mày râu chúng tôi kỹ hơn làm đẹp cho mình đó. Bằng chứng là những màu vẽ cà vạt này đếu hết sức tỉ mỉ và xuất sắc.
Thấy Doanh mơ mơ làm thinh, Minh Tú cười cười hỏi:
- Đố anh An biết tại sao bọn em chăm sóc mấy cái cà vạt này kỹ dữ vậy?
-Tại các cô ưu ái chúng tôi chứ gì.
Minh Tú lém lỉnh:
-Trật rồi, tại bọn em thích ý nghĩa rất tội nghiệp của chiếc cà vạt ấy chứ? Anh An có biết ý nghĩa của nó không? Đố anh tại sao "quý ông" lại mang cà vạt vào cổ?
Nhíu mày suy nghĩ An giải thích một cách nghiêm túc trước cái nhìn nghịch ngợm của cô gái:
-À! Anh nghĩ ở nước người ta trời lạnh đàn ông cần thắt cà vạt cho ấm cổ, đừng sổ mũi...
-Vậy sao đàn bà không thắt cho ấm? Vậy sao mua hè nóng đến chết các ông vẫn thắt.. cổ?
-Thì lâu ngày nó thành thói quen, thành một quy ước cho sự sang trọng, lịch sự trong xã hội.
-Hì! Hì! Trật rồi! Tại anh chưa biết mục đích của gã đàn ông đầu tiên lỡ tạo cho mình chiếc cà vạt thôi!
Tò mò An ngớ mặt ra hỏi:
-Vậy Tú biết thì kể cho anh nghe đi!
- Được thôi! Nhưng phải trả công một chầu gì đó à nha!
-Thì cứ kể! Chầu gì chả được, chỉ lo đến lúc mời, các cô lại chối đây đẩy là bận với bịu ấy chứ!
-Cô Doanh Doanh làm chứng nhé! Anh An nè. Ngày xưa lâu lắm rồi, ở cái thời.. chắc cỡ cùng với Romeo và Juliette, có một anh chàng dòng dõi quý tộc thứ thật, rất phong lưu đa tình. Anh chàng si mê một cô tiểu thơ, mà ác thay nàng lại không yêu chàng. Tỏ tình, rồi làm đủ cách, đủ kiểu nàng vẫn không đoái hoài. Chàng thất vọng quá đâm liều mạng. Đêm ấy trời có trăng, chàng đem một giải lụa mềm mại khá dài tới ngay cửa sổ nhà nàng.
-Chàng ta làm thang dây leo lên à?
- Đâu phải! Chàng ta làm gì dám leo với trèo.
-Chớ gã ta làm gì?
-À! Chàng trai đã tính liều mạng ấy ca bài.. con cá sóng vì nước, ta sống vì nàng, mà nàng lại chẳng màng tới tình ta, thì ta sống làm gì nữa. Sau khi thơ thẩn cho thỏa chàng trai mang dây vào cổ treo tòn ten người lên cây để tự tử, ai dè anh ta vốn là quý tộc "xì thẩu" nên đứt dây té xuống đất cái ịch.. rung rinh cả lâu đài của nàng tiểu thơ đài các, nàng nghiêng người ra cửa sổ nhìn thấy chàng nằm lù lù một đống, là hiểu ngay mọi chuyện. Cảm động.. đậy trước tình yêu của kẻ dám liều chết vì mình, nàng đã xiêu lòng đón nhận tình chàng.
Liếc Trường An, rồi nghịch ngợm hít mũi, Minh Tú nói tiếp:
-Anh chàng hùng dũng mang sợi dây oan nghiệt tới quỳ trước mặt người đẹp như khoe thành tích của mình... Rồi từ đó trở về mãi sau này các đấng tu mi nam tử gọi sợi dây tình ấy là cà vạt, họ đeo riết lấy và xem nó như một biểu tượng cho tình yêu bất diệt.
Doanh phì cười khí thấy Trường An ngẩn ra nghe Minh Tú khua môi múa mép.
-Bởi vậy chị em bọn này lấy làm hân hạnh "chăm sóc" kỹ mấy cái cà vạt, vì dầu sao đó cũng là tấm lòng của các kẻ tình si mà!
Trường An cười méo xẹo:
-Châm biếm tài lắm! Tôi sợ miệng cô luôn Minh Tú ạ! Rất may là tôi chúa ghét ba cái "sợi dây tình" kiểu này.
Minh Tú lựa một cà vạt màu tối có vẽ trích đoạn gương mặt của Molisa, rồi ríu rít:
-Em sẽ tặng anh chàng của em đôi mắt của nàng Molisa với ngụ ý rằng: Anh đi đâu, làm gì, léng phéng với ai em cũng đều trông thấy hết. Anh An thấy có nên không?
-Nên lắm chứ, thật.. hạnh phúc cho anh chàng nào đó vào tròng thòng lọng của cô.
Ngang ngang Minh Tú nói tỉnh bơ:
-Ấy vậy chứ có kẻ ước ao được vào tròng mà không được ấy chứ. Phải không Doanh Doanh?
-Tự nhiên lôi em vào, chuyện của anh An và chị Tú mà! Em có biết gì đâu!
-Tại Doanh không biết thành ra mới có người khổ.
Tránh đôi mắt của An. Doanh bước tới ngồi ngay bàn vẽ như ngụ ý đã tới giờ cô phải làm việc rồi.
Trường An dịu dàng:
-Tôi có chuyện riêng muốn nói với Doanh!
Cô ngập ngừng:
-Ngay lúc này hả anh An? Có quan trọng lắm không?
Minh Tú đứng dậy liếc Doanh:
- Doanh này, em có cần thòng lọng không? Chị lựa cho một chiếc đặc biệt chỉ vẽ toàn xương rồng.
Thấy Doanh xụ mặt ngó xuống bàn, Minh Tú cười cười bước ra ngoài cửa hiệu.
-Có chuyện gì, anh nói đi anh An.
-Chuyện này đã cũ rồi, anh chỉ tha thiết nhắc lại với em rằng anh cần có em trong đời, không phải chỉ riêng anh mà cả bé Lan Khuê cũng vậy. Anh yêu em và quý trọng em, em biết rõ điều đó mà Doanh.
Nhìn bóng Doanh rầu rầu im lặng, Trường An nhỏ nhẹ:
-Thời mới lớn ai cũng có những mối tình đắm say đến mức tưởng mình sẽ chết đi nếu mất người mình yêu dấu. Anh cũng vậy, khi mẹ Lan Khuê phản bội mình, anh ngỡ rằng thế giới đã sụp đổ, anh không biết tựa vào đâu để bớt hận thù, may mắn anh có bé Khuê, nó là phần đời hồn nhiên, trong sáng và thánh thiện còn lại của con người anh. Anh đã dần quen và vui sống trở lại, nhưng anh thật sự yêu đời và lạc quan, khi quen em. Anh biết em vẫn còn ôm mối tình đầu và khổ sở vì đớn đau vì người đàn ông đó.
Thở dài, An nói gấp rút hơn:
-Nhưng người ta không thật sự sống khi chỉ nhớ hoài dĩ vãng. Em phải nghĩ tới tương lai mình chứ Doanh.
Dường như không im được nữa Doanh gượng cười:
-Em vẫn nghĩ tới tương lai nên mới làm việc cật lực như vậy đó chứ! Và em cũng hiểu cả ý anh. Nhưng khổ là em không yêu, em có về với anh chúng ta cũng sống không hạnh phúc đâu.
Nghẹn lời, nước mắt rưng rưng, Doanh bỗng thốt lên lời tâm tình rất chân thật:
-Em nói thật điều em chưa bao giờ hở môi là em chỉ yêu duy nhất anh ấy, suốt thời gian dài xa cách, suy ngẫm lòng mình em càng nhận rõ hơn điều khốn khổ này. Khi nhận ra tình yêu thì đã mất nhau rồi. Em chưa thể quên, An à! Anh đừng buồn em, em đâu sống khác trái tim mình được.
-Em không cho anh một chút hy vọng nào sao! Anh sẽ kiên trì và giúp em quên bắng tình yêu của anh. Anh muốn được nhìn thấy em vui hơn. Cả tuần lễ này em làm sao ấy! Phải anh ta là người đem cà vạt đến cho em vẽ không!
-Không! Không phải đâu!
Nhìn An, Doanh dịu dàng:
-Em để nghĩ như vậy. Chúng ta vẫn mai xem nhau là bạn. Anh đừng nhắc lại những gì đã nói với em, vì những lời đó làm em khổ tâm và khó xử. Anh rất tốt và gần gũi em, anh đã hướng dẫn, chỉ bảo em biết bao điều trong cuộc sống, nhưng tất cả những điều tốt đẹp đó vẫn có giới hạn của nó. Minh Tú rất yêu anh. Chị ấy đẹp, giỏi mà lại đảm đang, cũng rất thương bé Khuê, anh sẽ hạnh phúc nếu có được chị Tú.
Ngả người ra ghế Trường An cười hiu hắt:
-Em mai mối cho anh hở Doanh?
- Đó là việc làm tốt cho cả ba người. Em, anh và chị Minh Tú.
Doanh vừa dứt lời thì Minh Tú ló đầu vào:
-Chuyện gì mà có tên Tú?
Doanh mau miệng:
-Anh An hỏi.. người yêu của chị Tú là ai? Có.. bằng ảnh không?
Đỏ mặt rồi bối rối Tú ấp úng:
- Doanh có khách kìa, ở đó nói xàm.
-Em bàn giao anh An cho chị đó!
Cô bước ra ngoài và nghe giọng nữ đang ngân nga với dì Năm:
-Áo vẽ cho tôi phải đặc biệt, không có cái thứ hai, tiền bạc không thành vấn đề, vợ chồng tôi đem áo qua Mỹ chớ đâu có ở đây!
-Trời ơi! Mỹ Nhân.
Doanh run cả người khi nhận ra cô ta đi với một người đàn ông, người đang nhìn ra được. Không phải Khánh, không phải Khánh của cộ Doanh lầm thầm trong bụng... Người đàn ông chầm chậm quay lại.
Ông ta trạc 50, mặt xấu ơi là xấu vì chiếc mũi khoằm và đôi mắt ti hí, đầy gian xảo. Ông ta ném cái nhìn sỗ sàng về phía Doanh làm Mỹ Nhân đang thao lao bất tuyệt cũng ngừng lại nhìn cô và liếc ông chồng. Dì Năm bảo:
-Chủ tiệm đó, cô muốn yêu cầu gì xin cứ nói, chúng tôi sẽ thực hiện đúng.
Chiếc miệng đàn ông hẹp khổ chúm chím trông khó coi vang lên giọng nhừa nhựa:
-Chủ tiệm vừa trẻ vừa đẹp và chắc chắn phải vừa có tài nên người ta mới giới thiệu cho vợ chồng tôi...
Doanh như trôi đi trong lớp sương mù dày đặc. Vậy là anh và cô ta đã ly dị thật rồi sao? Vậy mà em nghĩ sai về anh và mất anh rồi sao? Cô giật mình nghe giọng Mỹ Nhân kênh kiệu vang lên:
-Này cô chủ! Cô có vẽ theo yêu cầu của khách không?
-Vâng! Vâng
Doanh tỉnh hồn lại và kịp thấy rằng hình như Mỹ Nhân không nhận ra cộ Đôi mắt xanh đen với cặp mi dài ướt rượt của cô ta nhìn Doanh cũng như nhìn hình nộm mặc chiếc áo sặc sỡ trong tủ kính kía thôi!
Mỹ Nhân tựa người vào ông chồng rồi lấy trong sác ra một sấp vải đỏ đến lòa mắt.
-Tôi muốn vẽ một con rồng đen uốn lộn, móng vuốt vươn ra như đang chụp về phía trước, vẻ theo kiểu màu sườn xám.
Rút tiếp ra xấp vải màu đen óng mềm mại, cô ta vừa lấy tay vuốt lên mình vải vừa nói:
-Còn xấp này may váy, cô vẽ cho tôi những lá bài đầy đủ nước cơ, rô, chuồn, bích nằm rải rác. Xấp màu xám này thì vẽ hai con hồng hạc và hoàng hôn màu đỏ. Xấp màu nâu vẽ hoàng cúc, xấp màu trắng vẽ trích đoạn bất cứ bức tranh nào của Picasso cũng được. Những món này tôi đem qua Mỹ để tang bạn bè của ông xã nên yêu cầu vẽ đặc biệt, không có bản thứ hai, thời gian 10 ngày, tiền đặt cọc trước phân nửa. Cô thấy sao?
-Nếu ông bà tin tưởng, chúng tôi sẽ cố đem hết khả năng, có điều phiền ba ngày nữa ông bà ghé lại xem màu trước, nếu đồng ý chúng tôi sẽ đặt lên vải và hủy mẫu giấy trước mắt ông bà.
Gã đàn ông lim dim đôi mắt hí:
-Công cán cô em tính sao?
-Ba hôm nữa ông bà xem màu, chúng tôi sẽ trả lời về giá cả vì mỗi chiếc áo là một tác phẩm khác nhau nên giá cả cũng vậy.
Cười nửa miệng rất lẳng, lão ta nói:
-Cô em dễ thương lắm! Tôi sẽ giới thiệu đám bạn bên Mỹ về nước tới đây.
Giọng Doanh lạnh băng ngắt lời lão hí:
-Rất cảm ơn ông. Việt Kiều hay khách trong nước chúng tôi đều phục vụ như nhau, và luôn hy vọng họ sẽ trở lại những lần sau.
Nhìn hai người bước ra ngoài dì Năm bĩu môi:
- Đồ mất gốc hợm hĩnh. Nhất là con mụ vợ, cô ta đòi yêu sách đủ thứ, bực mình quá dì mới biểu Minh Tú vào gọi con ra ứng phó. Lạ lùng là gặp con, cô ta chăng lên giống Tây, Tàu mà chỉ yêu cầu ngắn gọn.
Chống tay xuống bàn Doanh thẩn thờ:
-Cô ta đẹp thật phải không Năm?
-Ờ! Đẹp thì có đẹp mà lấy lão già vừa xấu vừa mất nết. Uổng!
Rồi dì Năm lại gật gù như thầy bói:
-Mà trông cũng xứng đôi vừa lứa, con vợ đẹp nhưng xảo, thằng chồng ti hí mắt luôn.
Úp mặt vào tay Doanh nghẹn ngào:
-Con khổ quá Năm ơi!
Ngạc nhiên đến sựng người, dì Năm vội hỏi:
-Chuyện gì nữa?
-Người đàn bà đó là Mỹ Nhân, trước kia là vợ anh Khánh.
-Vậy sao! Nghĩa là Khánh đã ly dị vợ y như nó đã nói với con.
Đứng dậy, Doanh rắn giọng:
-Con phải đi tìm ảnh để xin lỗi dù có thể bây giờ anh đã hết yêu con rồi!
Thở dài thườn thượt, dì Năm buông thõng:
-Nó vẫn còn ở tuốt trên cái chỗ cao ngất mà nó gọi là tổ sóc, tổ chuột gì đó. Hôm nay dì dấu con vì cứ nghĩ nó còn ở với vợ, con tìm đến sẽ khổ. Bây giờ thì thì...
-Con sẽ tìm tới đó lập tức, nhất định là như vậy. Mặc xác ba mớ cà vạt, vải vóc, cô đi ngay tức thời.
Khánh dừng xe ở Cà Ná rồi lững thững đi về hướng biển, mùa đông biển buồn bã với màu xanh xám, sóng gầm gừ như giận dỗi hăm hẹ Kéo cao cổ áo khoác anh đứng yên nhìn biển. Vừa rồi Khánh đã hùn hạp và đang chờ xây ở đây một khách sạn. Vùng biển tuyệt đẹp này hứa hẹn nhiều cho dịch vụ du lịch, để mỗi lần đến đây trái tim tưởng chừng chai cứng, độc đoán của anh lại thổn thức vì cô đơn, thương nhớ.
Trong làm ăn Khánh tính đâu được đó, còn trong tình yêu anh tính đâu hụt đó.
Lần ấy, cách đây cũng hơn một năm, anh đã tính sai một nước cờ tình để đến giờ Khánh vẫn đớn đau ân hận..
"Sóc nâu của anh, tình yêu anh dành cho em vẫn còn nguyện vẹn như màu biển mà em yêu. Chúng ta đã dại dột, song có lẽ chẳng bao giờ chúng ta thôi mơ mộng. Bây giờ mình đã xa nhau, em bỏ xa thật sự biển xanh thuở nào, chỉ còn nơi đây mình anh với đam mê rủi mòn, thương đau rời rã. Nhưng anh vẫn tin rằng rồi ta sẽ có nhau, hỡi em, con sóng biển dâu!"
Trở về xe, Khánh cứ thẩn thờ mặc cho anh tài xế giấu nụ cười tế nhị rồi phóng xe đi tiếp. Anh ta nói:
-Chú Út đi dọc bờ biển một mình giống y như thi sĩ đi tìm nàng thơ, mà nếu chú không phải là thi sĩ thì trông chú giống thất tình...
Khánh cười gượng gạo, anh không chấp nhứt Tín, thằng cháu bà con của mình làm gì. Lâu lắm rồi anh chưa về thăm ông nội, chẳng phải tại anh cố chấp hay ngông cuồng, bất hiếu mà tại anh muốn chứng tỏ cho ông nội thấy việc anh ly dị Mỹ Nhân là đúng. Anh bỏ ra một số tiền rất lớn để chuộc lại sự tự do cho mình không chỉ vì anh đã yêu mê, yêu mệt cô gái khác, mà còn vì anh muốn thảnh thơi tâm trí nhằm lao vào sự nghiệp. Anh muốn khi nào tài sản hiện tại của anh gấp đôi trước kia, anh mới về gặp ông Duy Tư, để ông phải đồng ý công nhận rằng việc của thằng cháu bất hiếu là đúng.
Chính vì anh không về, mà ông Duy Tư đã gọi Tín lên, kèm một lá thư buộc Khánh nhận nó vào làm tài xế riêng. Anh biết ý ông nội muốn có "điệp viên" của ông kề cận, để vừa như bảo vệ anh, vừa năn nỉ cầm chân nếu thấy anh làm gí quá lố, quá liều rồi khẩn cấp báo lại cho ông ngaỵ Để làm gì cơ chứ! Anh có phải là đứa trẻ đâu nào? Anh đã quyết chuyện gì rồi đố ai ngăn cản được. Nhưng Khánh vẫn để Tín rong ruổi bên mình, mười bữa, nửa tháng anh lại đưa thuốc, sâm, rượu bổ bảo nó đem về thăm ông Duy Tự Dầu sao Khánh vẫn là người thân để trò chuyện, tâm sự những lúc buồn như vậy. Anh khoái Tín ở chỗ lần đầu tiên lên tới tổ sóc, nhìn thấy tấm ảnh của Doanh Doanh nó đứng ngắm sững sờ rồi thốt lên lời ngưỡng mộ:
-Cô ta phải không chú?
Lúc ấy Khánh đã khó chịu:
-Cô ta nào?
-Thì, cô mà.. Ông rầy chú đó!
Cộc lốc Khánh gật đầu:
-Ừ!
- Dễ thương thật. Con chậm rồi đó nhen!
-Chậm cái gì, mày lộn xộn tao cấm lên đây. Tao không muốn ai nhìn cô ấy ngoài tao hết.
Lè lưỡi, Tín nói:
-Con chậm là chậm cho chú Út đấy chớ! Mà con đoán chừng cô này phải nhỏ tuổi hơn con.
-Ừ!
-Nhưng vẫn xứng với chú hơn cô Mỹ Nhân.
-Rồi sao?
-Con sẽ về năn nỉ ông giùm chú.
Khánh trừng mắt:
- Dẹp! Chuyện tao, tao lo!
Đến bây giờ thì Tín đã biết là hai người xa nhau chẳng phải vì ông Duy Tư mà vì "cô ta" không còn yêu chú Út nữa. Nên vừa rồi anh đã cười mím trêu Khánh để "chú Út" đỡ buồn. Tín biết Khánh không chịu rới cái tổ sóc ấy vì anh hy vọng con sóc nâu của mình có ngày sẽ trở về tổ cũ.
Khánh hỏi:
- Đem rượu thuốc tới, ông Đăng có hỏi gì không Tín?
- Dạ có! Ông ấy nói nay mai vào Sài Gòn để khai mạc hay chấm thi ảnh nghệ thuật gì đó chắc ông sẽ ghé chú. Ông ấy còn nói là về thưa với chú Khánh cách đây vài hôm ông có nhận được thơ của cô Doanh.
-Hả! - Khánh nhổm người lên quay lại nhìn Tín, giọng anh lạc đi.
-Thơ nói gì?
- Da... Ông Đăng nói chỉ là thăm hỏi bình thường thôi. Và không hề ghi địa chỉ của người gởi, nhưng bưu điện đóng dấu ở Sài Gòn. Ông Đăng hy vọng cô Doanh sẽ trở về thăm bà cụ của ông vì dạo này bà không được khỏe.
Thở dài, Khánh tiếp tục dỏi mắt ra phía trước. Ngày ấy anh chỉ nghỉ đơn giãn là sang Canada để cho vơi cơn ghen tức, khi về sẽ đến tìm Doanh Doanh. Ngờ đâu lúc anh trở lại mọi việc khác hẵn, Doanh đã bỏ nhà đi để tìm một công việc tự nuôi lấy thân, cô không muốn ba mình và người mẹ sau có cái nhìn sai về cô.
Khánh biết Doanh rất cao ngạo, bốn ngày bị giam đối với cô là một nổi nhục lớn, lại thêm lời mắng vốn của ông nội anh làm sao cô có thể chịu đựng cho nổi? Cô đi vì muốn khẳng định mình với mọi người, với cuộc đời và có thể muốn thách đố cả với anh.
Khánh đã vất vã bơ phờ đi tìm cô suốt cả năm mà không gặp.
Anh đã cố sức để bóp méo trái đất Doanh ạ! Nhưng vẫn không tìm ra em. Anh đã lao vào công việc như điên cuồng để đở khổ nhưng không sao quên em. Có khi nào em ở gần bên nhưng cố tránh mặt anh không Doanh, có khi nào em đã là vợ của người khác rồi không Doanh. Chắc không đâu, chắc không đâu... "
–Chú Ut'', chú nhờ con mua chiếc kẹp đồi mồi chi vậy?
-À! Con bé Đông Nghi nó cứ theo năn nĩ qùa voi quỵt, chú nhờ Tín mua đại món gì đó cho rồi.
Thảo cười phá lên:
-Trời đất ơi! Con nhỏ Nghi cắt tóc tém mà chú lại tặng cái kẹp, dám cô nàng nghĩ rằng chú muốn cô ta để tóc dài lắm. Mà con biết, con bé si chú rồi, si rất đậm là khác.
Khánh nhíu mày khó chịu, Đông Nghi là cô gái nhỏ nhất của ông Trung Nghĩa, chổ hùn hạp làm ăn với anh, cô ta khá đẹp, khôn khéo, biết vận dụng cái vốn thiên phú của mình để lấy lòng nam giới. Ông Trung Nghĩa ba cô ta là một tay ghiền bi da, chính lần Khánh vì việc làm ăn, đã chiều ý ông vào Sài Gòn Casino đánh độ mới gặp Doanh và Vĩnh Tùng để bao sự phiền toái đã xãy ra... Nên bây giờ, mỗi khi nghĩ đến cha con ông TN, Khánh vẫn còn một ấn tượng kỳ kỳ, anh luôn phòng thủ vì Đông Nghi rất dạn dĩ, cô ta cứ tới văn phòng tìm anh luôn. Đã có lần Nghi tới tổ sóc của anh. Khánh không tiếp mà nhã nhặn mời xuống bar của khách sạn uống nước, nghe nhạc. Anh muốn duy nhất chỉ có Doanh Doanh được vào nơi anh ở, chớ không một cô gái nào khác. Em có biết điều đó không Doanh.
–Chú ưng đai. đi chú Ut'', ông Nghĩa giàu nứt vách.
Khánh quặm mắt nạt:
-im là vừa rồi!
Dứt lời anh đưa tay mở nhạc:
"Mắt biếc năm xưa nay đâu, cảnh xưa còn đây, tóc mây nào bay, nuối tiếc đam mê say sưa, lá thu vàng rơi, người xa vắng rồi... Nhớ tới năm xưa bên nhau...
Khánh thẫn thờ nghe lại bài nhạc ngày đó Doanh Doanh hay hát, mà anh cũng rất thích, rồi trầm giọng nói với Tín:
-Thứ chú cần bây giờ không phải là tiền, chú cần một tình yêu chân thật, một người yêu mà mình suốt đời ray rứt nếu phai? chia xa. Chú sẽ tìm cho được Doanh, xem cô ấy thế nào. Tín đừng gán ghép ai cho chú nữa nghe chưa! Chú ghét lắm! Trái tim chú hết yêu ai đươc nữa rồi! Nó chỉ sống bằng nhung nhớ, hòai niệm. Chú đã hiểu thế nào là yêu, là ghen, là ích kỹ, là hạnh phúc, là đớn đau, là ân hận khi được yêu và tự làm mất tình yêu của mình. Chú tin Doanh sẽ trỡ lại vì chú biết cô ấy yêu chú.
Khánh về tới Sài Gòn khoảng 8 giờ tối, đi ngang quầy, người tiếp viên nữ duyên dáng gọi anh bằng giọng kim lãnh lót:
-Anh Khanh!
–Có gì không?
–Lúc chiều có một người đẹp tìm anh, nhớ lời anh dặn em nói anh đã đổi chổ, không biết đi đâu.
Tín nhún vai:
-Lại cô nàng tóc tém chớ ai. Mệt!
Cô gái cười liếc Tín:
-Anh đóan trật lất. Cô này tóc dài thật dài, có đôi mắt tròn hết sãy.
Khánh non''g nãy hỏi tới:
-Em bảo sao, cô gái tóc dài, mắt tròn hả Rồi cô ta đâu rồi?
-Em đâu biết. Tội là khi nghe em noi anh đổi chổ, mặt cô tái đi, mắt cứ rươm rướm như khóc đến nơi. Cô ấy hỏi văn phòng công ty xe Hòa Bình, em bảo không biết luôn. Tự dưng lúc ấy cô tóc tém lại xuất hiện, cô ta nghe hỏi thăm anh bèn vênh mặt lên nói:
-Cần gì cứ hỏi tôi, anh Khánh là chồng sắp cưới của tôi. Anh không thích bị quấy rầy bởi phụ nữ lang bang đâu, dù anh còn ở đây.
Nghe như vậy cô tóc dài đứng tựa vào quầy run giọng cám ơn rồi đi mất.
Khánh không giử Được bình tỉnh anh ngầu lên:
-Trời ơi là khờ! Dặn một đàng đi làm một nẽo, em giết tôi thì có. Cô ấy đi lâu chưa?
– Dạ chừng năm phút.
–Mới năm phút thôi! Tín, đưa chià khóa xe đây. Mau lên.
Anh hấp tấp chạy ra xe phóng đi. Đường phố đèn giang đủ màu biết đâu mà tìm cô chứ!
-"Phải chi anh đừng nán lại Cà Ná chắc đã gặp được em rồi. Còn con ranh Đông Nghi nữa, thật qúa quắt, phải cho cô ta một trận. Trời ơi! Sao chuyện xui xẻo, rắc rối cứ theo m`inh hòai thế hở Doanh, anh đã chờ, em đã đến, lại lầm lẫn tai hại, lại bỏ đi. Anh điên mất thôi nếu không tìm ra em trong đêm naỵ Anh chịu không nổi khi nghĩ tới đôi mắt rưng rưng của em. Em đang chạy đi đâu hở Doanh?"
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng