A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7872 / 10
Cập nhật: 2015-11-21 22:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
à Lam Tuyền lịch sự mời ông Đăng và Khánh uống nước xong mới bắt đầu lên giọng ngọt ngào nhưng rất sắc:
-Bây giờ tôi muốn nói chuyện riêng với dượng về cón bé Doanh.
Khánh hiểu ý, anh dợm bước định đứng dậy nhưng ông Đăng đã lên tiếng:
-Tôi nghe, chị cứ nói, cháu Khánh đây cũng như người nhà, chẳng có gì phải ngại.
Biết rằng ở lại là không tế nhị, nhưng trong thâm tâm Khánh anh muốn nghe vô cùng tất cả những gì liên quan đến con bé làm trái tim anh tan vỡ, nên thây kệ, mang tiếng bất lịch sự cũng chẳng sao! Giả vờ ngắm nghía mấy dò phong lan treo ngoài hiên, Khánh vờ như không chú ý, nhưng thật ra tâm trí anh lắng nghe từng lời của bà Lam Tuyền:
- Dượng Đăng à! Khi nghe Doanh bị bắt giam, dượng nghĩ gì?
Ông Đăng nhíu mày, người đàn bà này là vợ của anh vợ Ông, bà ta có quan hệ gì máu mủ để có thể trịch thượng hỏi kiểu xách mé của kẻ bề trên về một việc làm ông đau lòng không kể hết. Nhưng Lam Tuyền đã cố ý khơi nỗi đau của ông thì ông phải trả lời thôi.
-Tôi ngạc nhiên chị Tuyền à! Rồi cho rằng con bé bị mắc oan về chuyện gì đó. Vì ông bà ngoại dạy dỗ nó rất tốt, vì nó thường xuyên ở nhà, bạn bè cũng ít..
Bà Lam Tuyền bĩu môi cười khinh khỉnh:
- Dượng giống y như những ông bố có con phạm pháp mà báo chí hay đang bài, ông nào cũng khen con mình tốt, con mình ngoan, thậm chí biết nó cầm súng ăn cướp, vẫn bảo lãnh mang về để nó được tự do phạm pháp tiếp.
Bực mình ông Đăng xẵng giọng:
-Sao chị lại so sánh gì lạ thế, dẫu bị bắt giam, con bé Doanh cũng đâu phải là tội phạm. Tuổi trẻ nào không bồng bột, dĩ nhiên người lớn phải theo dõi, răn đe, đừng để điều chẳng hay ho ấy xảy ra lần nữa.
Dường như chỉ đợi ông Đăng vô tình nói vậy, bà Lam Tuyền vội vã ngắt lời:
-Bộ dượng nghĩ chuyện con Doanh tham gia băng đua xe Tia Chớp này là lần đầu à?
Vẫn điềm đạm ông Đăng bảo:
-Tôi mới biết nên xem như lần đầu vậy, những lần trước hồi nào, ở đâu, sao chị biết mà tôi không hay gì cả?
Bà Lam Tuyền im lặng, tia mắt bà bắt gặp đôi mắt cũng rất ngạc nhiên của Khánh. Nhếch miệng bà nói:
-Trước đây nó từng tham gia đua xe với tụi con nhà giàu, mất dạy từng bị công an đuổi mà, lần đó Vĩnh Tùng rề xe cho Doanh nhảy xuống trốn, nó bị.. cậu Viễn bạn chú Luân bắt gặp. Viễn định giao Doanh cho công an rồi nhưng nó khóc lóc, cậu này không đành...
Ngừng lại lấy hơi bà Tuyền kể tiếp:
-Sau đó Viễn theo lời mời của chú Luân đến dạy kèm, Doanh nhận ra nên nhất định không chịu học. Đến lúc bé Uyển vào, Viễn kèm cho bé thì nó lại giở trò.. "câu" cậu này, chắc để Viễn đừng kể tội nó với ai trong nhà.
Ông Đăng cười nhạt:
-Rột cuộc câu ta đã kê tội nó với riêng chị. Hừ! Tôi không tin con tôi tệ như vậy! Nó bướng, nông nỗi, và cả ham vui thật, nhưng nó chẳng bao giờ làm cái trò mà chị vừa nói là "câu" đâu. Nó vẫn trong sáng lắm!
-Phải trong trắng lắm! Anh có ở kế bên đâu mà biết rõ con gái cưng của mình. Anh cho rằng tôi nói xấu Doanh à! Không đâu! Nó mồ côi mồ cút, thương không hết rồi hay rầy rà, giống như tôi ác miệng, có ai hiểu giùm nỗi khổ của tôi đâu? Nhất là từ lúc ông bà ngoại đã qua Úc, rồi cậu Luân thì đi thực tập liẹn tục. Nó đi chơi suốt ngày, lắm lúc tận 9, 10 giờ đêm vẫn chưa về, tôi và bé Uyển phải thức chờ cửa.
Khánh cố ngăn lòng mình, anh bưng ly nước lên môi, nghe bà Tuyền lên giọng:
-Nó hay lắm kìa. Quen cả bọn đi xe du lịch đời mới mặt mày dữ dằn đúng là ăn cướp, nhưng phải nói nó "mết" Vĩnh Tùng thật, thằng này tối ngày rù rì với nó trong phòng riêng, rồi có mấy lần đi không về nhà ban đêm nữa. Tôi hỏi nó bảo tới nhà bạn ôn tập. Gặp như anh, anh có tin lời con anh không?
Bất chợt Khánh hoang mang. Đã có lần nào Doanh ở lại với anh quá 8 giờ tối đâu, và tuyệt nhiên không bao giờ ngủ lại qua đêm vì căn phòng ấy bé lắm và anh thì quá yêu để có thể giữ.. nổi mình. Vậy thì lời bà ta nói có nên tin không? Trong khi rõ ràng lúc sau này, Doanh luôn kề cận bên Thảo, từ buổi sáng điểm tâm phong phanh trong bộ đồ bó và chiếc áo len khoát hờ, tới cặp kè trong phòng đánh bạc, xinh đẹp đến choáng người khi cô mặc đồ bộ nhung đen mượt.
Khánh nghe tiếng ông Đăng khô khan:
-Tôi sẽ hỏi lại nó điều này!
-Nghĩa là anh không tin tôi! Được thôi, anh cứ đi mà hỏi nó. Không chừng muộn rồi, con gái mà! Khôn ba năm, dại một giờ, huống hồ gì suốt ngày này tới ngày nọ cứ kè kè bên nhau. Dượng Đăng à! Chắc tôi không dạy bảo nổi Doanh đâu, dượng nên nhận cháu nó về ngoài Nha Trang, coi như nó cũng lở dở chuyện thi cử rồi, có học hành gì được nữa ở đây, rủi xảy ra bề gì, ông bà về, tôi sẽ bị rầy oan.
Nghe bà Lam Tuyền nhắc đến chuyện thi cử, ông Đăng giận lắm, ông nhớ lúc vào đồn cảnh sát để lãnh Doanh, con bé nhìn thấy ông với Khánh là òa lên khóc và nức nở:
-Con bị lỡ thi rồi, sao ba lại tới trễ vậy, chỉ mình con bị giữ lại thôi trong khi tụi nó được lãnh ra hết trơn từ hôm kia.
Lúc ấy ông đã ngạc nhiên:
-Vậy là con bị giữ 4 hôm rồi! Ba mới nhận điện lúc năm giờ chiều hôm qua. Tại sao chị Tuyền làm gì kỳ vậy kìa, chỉ có thể lãnh con ra được, tại sao phải gọi tới ba trong khi ngày thi của con...
Doanh tức tưởi ngắt lời ba mình:
-Bà ấy không muốn con thi vào Y khoa mà!
- Đừng nói vậy Doanh! Ba chưa hỏi tội con, đã vạch tới người khác rồi. Phải chi con đừng chơi cái trò ấy thì đâu phải trách cứ, nghi ngờ nghĩ xấu cho mợ Lam Tuyền.
Bây giờ thì rõ rồi, y như lời Doanh nói, bà Lam Tuyền cho chị Năm nghỉ việc, tống con bé về với ông để toàn quyền làm chủ ở đây mà không bị ai làm trái tai, gai mắt.
Con ông dĩ nhiên sẽ về với ông. Điều ấy còn gì đâu phải đắn đo bàn luận. Điềm tĩnh ông Đăng bảo:
-Tôi rất hiểu ý chị, rồi tôi sẽ sắp xếp đưa Doanh về Nha Trang.
Khánh đứng dậy đi ra ngoài, anh bước vội về căn phòng nhỏ bé xíu của cô sát nhà bếp. Lòng vừa giận vừa thương. Sao em dại dột vậy Sóc nâu!
Vậy là buổi chiều gặp anh ở Sài Gòn Casino, Doanh Doanh đã đi theo Vĩnh Tùng đi tản núi Bửu Long với cái bang Tia Chớp. Đoàn môtô của bọn Vĩnh Tùng mà trong đó có cả nhiều tên từng dí súng đi ăn cướp, bọn thuộc hạng gia đình con ông cháu cha này đã hò hét quấy phá dọc đường từ núi về thành phố. Cảnh sát đã giăng lưới tóm được một số, trong đó có cả Vĩnh Tùng và Doanh Doanh.
Ngày người ta ngồi vào làm bài thi vào đại học cũng là ngày Doanh Doanh vừa khóc vừa làm bản tự khai, Khánh biết Doanh buồn lắm về việc lỡ thi. Anh nhìn qua cửa sổ thấy cô nằm vùi mặt trên gối mà nôn nao nỗi yêu thương.
Anh gọi tha thiết:
- Doanh!
Cô vẫn năm yên, rồi đôi vai bé nhỏ run lên thổn thức. Cũng tại anh mà ra, phải chiều hôm đó anh đừng làm em khổ, đừng làm em hốt hoảng hoang mang, để bốc đồng theo bọn chúng đua xe thì em đâu bị lỡ thi, thì em đau bị nhốt hai ba ngày nhục nhã như vậy.
Biết giận Khánh đổ lỗi cho Khánh là sai, là bậy nhưng Doanh không thể nào tha thứ cho anh. Anh nào có yêu em, anh đã bỏ mặc em bệnh hoạn, vật vờ cả tháng trước khi thi để về với vợ. Anh lừa dối em, anh vẫn là của người ta chớ bao giờ là của em đâu?
Đưa tay bịt đầu lại, Doanh nghẹn ngào:
-Em đau đầu lắm! Đừng làm phiền em nữa. Cho em yên thân đi!
Rồi chiếc lưỡi chua ngoa của ghen tương lại bật ra lời dối lòng đến độc ác:
-Anh về với vợ thì hay hơn đứng đây. Anh Tùng sắp tới rồi, em không muốn thấy cảnh hầm hừ nhau đâu!
Khánh đau đớn:
-Em thật sự yêu anh ta à?
Doanh xa xót trong lòng. Anh ngốc lắm! Đã thế thì thôi. Cô lạnh lùng đáp:
-Em không biết yêu thực sự là gì cả vì có mấy ai yêu thật đâu? Nhưng em yêu Tùng nhiều hơn yêu anh. Giống như anh yêu chị Nhân nhiều hơn yêu em. Và em xin chọn phần nhiều cho tình yêu của mình. Trả lời vậy anh bằng lòng chưa?
-Em đừng vì giận anh mà dại dột, em chỉ yêu anh, anh biết điều đó. Doanh em..
-Em đâu chối là không yêu anh, nhưng chưa yêu đến mức có thể dấn thân như với Tùng, rồi em sẽ là vợ của ảnh, chả cần học hành nữa.
Khánh tái mặt:
-Em điên rồi! Anh cấm em.
-Anh lúc nào lại không cấm, nhưng em có quyền của em. Yêu ai thì bảo rằng yêu. Anh về chuẩn bị mà đi du lịch với vợ, hình như ngày mốt là đến lúc đi rồi. Chúc anh vui và hạnh phúc!
Dứt lời Doanh lấy mền phủ kín cả mặt mũi tay chân. Thẫn thờ Khánh bước trở ra, đúng là ngày mốt anh và Mỹ Nhân đã đi Canada, đi nước ngoài là một trong những đòi hỏi của Mỹ Nhân nếu Khánh muốn ly dị. Anh có vui thú gì khi đi với cô ta, nhưng mọi thứ đã xong rồi, ở lại cũng không được, chỉ khổ là Doanh Doanh quá ngoan cố, cứ gàn bướng chẳng chịu để anh phân trần, rồi hiểu lầm này dẫn đến hiểu lầm khác đi tới xa nhau, ghen tuông, làm khổ lòng nhau, và bây giờ có thể vĩnh viễn chia tay nếu thật Doanh Doanh đã hướng trái tim non của cô về kẻ khác. Một kẻ Khánh biết sẽ làm khổ đời cô.
K ngồi thừ người dưới gốc cây lài Nhật Bản, hoa lài vẫn rụng trắng đất. Anh không nhớ là mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc rồi mà cổ khô khốc, rát bỏng.
Vấn đề của anh và Mỹ Nhân xem như đã xong, chỉ còn đợi giấy tờ. Tiền bạc anh chia sòng phẳng, cộng với chuyến đi du lịch là một khao khát của Mỹ Nhân, anh đã hứa thu xếp cho cô ta cùng đi với mình. Tốn kém đây nhưng xem như "trọn tình trọn nghĩa" ba năm vợ chồng.
Anh cùng chịu khó đi với Mỹ Nhân về Đà Lạt xem cái chuồng ngựa giống, cơ sở mà Khánh đã bỏ tiền ra gầy dựng cho cô ta để mua lại sự tự do cho mình. Ông Duy Tư rất giận chuyện này, ông nói nhắn với tay phụ tá của Khánh cũng là bà con trong nhà rắng: Anh đừng để cho ông nhìn thấy mặt nữa.
Thờ dài, Khánh vứt chiếc tàn ra xa. Anh đã đạt được điều anh nhất quyết làm, thế nhưng Doanh không hiểu gì cả, với cái nết lỳ, giận dai này anh khó lòng giải bày mọi thứ trước khi đi cùng Mỹ Nhân. Xem ra cô bé ghen hơn anh nhiều. Ghen và đa nghi cố chấp.
Lắc đầu khổ sở, Khánh ngượng ngùng với chính mình. Anh rất ghen, anh đã không dằn được lòng ghen trong đêm mưa đó để cả anh lẫn Doanh giận nhau, cả hai khổ sở, ốm o. Tất cả những việc xảy ra đến cho Doanh Doanh ngẫm nghĩ lại lỗi của anh không phải không có. Anh đã cố chấp với cô bé vì anh quá yêu, hay vì anh tự cao muốn Doanh phải lép vế, quỳ lụy anh như nhiều cô gái xung quanh anh đã làm thế. Để bây giờ Khánh nao núng vì con sóc nâu ấy tỏ vẻ không cần đến anh. Doanh Doanh vẫn yêu anh, nhưng nếu cô yêu Vĩnh Tùng nhiều hơn yêu anh như lời cô nói thì sao nhỉ? Khánh có thể nào hạ mình cầu cạnh van xin tình yêu của Doanh không?
Đứng dậy, Khánh nhớ mình đã nói: bắng bất cứ giá nào anh cũng cưới cho bằng đưôc Doanh Doanh mà. Vậy thì cái giá năn nỉ, ỉ ôi, xem ra không có gì là đắt nếu anh có được cô gái anh yêu nhất trên đời.
Xăm xăm đi vào, Khánh gặp ông Đăng đi ra, kéo tay Khánh lại ghế đá ông nói:
-Xem chừng con bé xuống tinh thần dữ lắm. Cậu chẳng ngờ chuyện xảy ra làm nó mất thêm một năm nữa không được vào đại học.
Ngập ngừng một chút ông thở dài:
-Còn chuyện yêu đương gì nữa đó. Chẳng hiểu nó và thằng Vĩnh Tùng, sâu đậm tới đâu rồi, qua cách nói của chị Tuyền và con Ngọc Uuyển, cậu thấy lo quá. Xem ra bạn bè trong đám Tia Chớp này chả tốt lành, đàng hoàng. Sao con Doanh lại giao du mới khổ cơ chứ!
-Nhưng ý cậu thế nào nếu Doanh yêu Vĩnh Tùng?
- Đó là điều cậu đang lo, vì mới tức thời, con Doanh bảo là Tùng đã về thưa với ba mẹ nó để tiến tới cưới xin.
Khánh mất bình tĩnh:
-Không thể được. Nó làm khổ Doanh Doanh mất.
Ngạc nhiên ông Đăng hỏi:
-Cháu biết Vĩnh Tùng à?
Ngần ngừ anh đáp:
-Chỉ biết chút ít thôi cậu à! Tùng là chỗ quen với Mỹ Nhân, gia đình rất giàu nhưng Tùng ăn chơi cũng rất dữ.
Giọng ông Đăng vẫn đều đều:
-Quan trọng là bản chất con người chớ gia đình giàu cũng chưa phải là hay, gặp tay phá của thì núi cũng phải sập.
Khánh lo lắng:
-Vậy cậu tính sao khi gia đình Tùng tiến tới?
-Cậu không thích gán ép con cái, nhưng nếu Tùng không ra gì thì làm sao đồng ý cho được. Cậu sẽ đưa Doanh về Nha Trang, rồi nó sẽ quên thôi. Nó vẫn còn quá bé để có thể chín chắn trong việc hôn nhân.
Khánh cảm thấy yên tâm khi nghe ông Đăng nói.
Anh đứng dậy:
-Cháu vào an ủi Doanh Doanh một chút.
Ông Đăng khoát tay:
-Nó đi rồi Khánh à!
Anh ngạc nhiên:
- Đi hồi nào? Với ai?
-Nó vừa đi khi cậu ra đây. Thằng Tùng chở dạo chơi đâu đó cho khuây khỏa, cậu không thể ngăn cản việc này. Có lẽ ngày mai hay trễ lắm là sáng mốt, cậu đưa nó về Nha Trang. Về đó là an toàn!
Khánh ngồi thừ người ra ghế đá. Anh nghe hình như ông Đăng hỏi anh mấy giờ chuyến bay sẽ cất cánh. Anh có định về sớm hơn dự định không, khi công việc phát triển rất cần sự có mặt của anh? Hình như ông hỏi nhiều lắm nhưng Khánh chẳng biết mình trả lời đủ hay không. Lòng anh, trái tim anh, tâm trí anh một lần nữa lại bị ngọn lửa ghen tương đốt cháy. Không thể nào và không bao giờ Khánh này hạ mình cầu cạnh van xin tình yêu của Doanh như mới vừa tức thời anh đã định. Không bao giờ em biết không, dù mãi mãi và duy nhất em là tình yêu của anh.
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng