Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7872 / 10
Cập nhật: 2015-11-21 22:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ể từ ngày Doanh xin phép ông bà ngoại được "tuyên bố" trở lại là sẽ cố thi đậu vào y khoa đến nay, cô đã gắng sức rất nhiều trong việc học. Sáng, chiều hầu như cô có mặt suốt ở các trung tâm luyện thi. Doanh không học Anh Văn nữa mà chú trọng vào Tóan, Hóa, Sinh. Cô vừa học để quyết thi cho đậu, vừa để cố quên đi một hình bóng làm cô lao đao.
Không phải là Viễn mà chíng là Khánh làm cô khốn khổ. Với Viễn mọi sự đã rõ rồi, tình cảm ngày nào nếu còn đọng lại cũng hoá thành sự khinh bỉ, cô dửng dưng không mảy may buồn khi thấy Uyển và Viễn như.. cố tình âu yếm trước mặt mình. Những lúc ấy cô chỉ tức, cái tức rất trẻ con bị kẻ khác.. chọc, để rồi cô lẩm bẩm:
-Hừ! Đời còn dài! Mình cũng chống mắt xem "họ" sẽ tới đâu! Cũng như "họ" đang để ý xem mình học hành ra sao và cũng sẽ.. tới đâu với đám bạn trai ồn ào cùng học luyện thi.
Nửa tháng nay ngồi nhà như vắng vẻ và buồn hơn khi ông bà ngoại đã lên đường đi du lịch. Dù không muốn nói ra, nhưng cả Doanh lẫn dì Năm Hiền đều ngầm hiểu rằng mình đang sống những ngày khó thở. Mẹ con Lam Tuyền đã chứng tỏ họ là chủ của biệt thự này bằng cách tự động sắp xếp lại vị trí đồ vật của một số phòng, cất vật này vào, bày món nọ ra. Mỗi ngày đi học về Doanh khó chịu nhìn thấy vẻ hiu hiu đắc ý của bà Lam Tuyền và vẻ xum xoe của Viễn, để rồi một hôm cô phát hiện ra trong phòng khách, nơi ông ngoại cô trân trọng treo những bức tranh thuộc loại rất qúy hiếm của các họa sĩ Nguyễn Văn Chánh, Nguyễn Sáng, Trần Văn Cẩn.. có cả một vài bức không biết nên gọi là gì của Viễn.
Thật hết chỗ nói! Doanh Doanh uất nghẹn cả người. Nhưng nếu mở miệng thì mắc quai, trước đây chính Doanh đã tấm tắc khen những bức tranh đó chứ ai, bây giờ có ý kiến để gỡ nó xuống thì "thiên hạ" sẽ cho cô là nhỏ mọn. Mặc xác họ, bao giờ ông bà ngoại về rồi hẵng hay.
Doanh nghĩ mình không xía làm gì vào những điều khó chịu đó, nhưng khổ nổi cô đã không im được khi trưa nay vừa ngồi vào bàn ăn nghe dì Năm nói:
-Mợ Hai bàn với cậu Luân sẽ đem chiếc dương cầm xuống phòng khách, phòng của con sẽ đổi cho Ngọc Uyển vì nó cần ở sát vườn cho thoáng mát để học hành.
Nuốt nghẹn xuống Doanh cố đừng hét lên vì nóng:
-Rồi cậu Luân nói sao?
Nhún vai dì Năm thở ra:
-Còn nói sao nữa. Cậu có vẻ chần chừ rồi bảo là cây đàn lẫn căn phòng trước kia của Diễm Quỳnh, phải hỏi ý Doanh Doanh.
-CũNg chờ xem bà ta sẽ nói với con thế nào! Con không nhịn đâu. Bộ con không cần phòng sát vườn cho thoáng mát để học à! Với lại đó là phòng của mẹ con, không ai có quyền vào đó hết.
-Phải suy xét cân nhắc khi nói, đừng bộp chộp, nóng nảy mà người ta bảo mình hỗn.
-Con biết! Nhưng dì Năm này, bà ta đổi dời tùm lum mọi thứ để làm gì nhỉ? Phải có mục đích thôi, chớ người như bà ta có bao giờ làm vì thích đâu. Nhưng bà ta đâu phải là chủ của nhà này.
Hai dì cháu không đóan được mục đích của bà Lam Tuyền nên chiều nay Doanh bực bội trong lòng gì đâu. Cô vừa dẫn chiếc Babatta ra sân thì thấy dì Năm từ cổng đi ngược vào:
-Khoan đi đã! Thằng Khánh, quen với bà Bạch Trang đứng ở ngoài cổng. Dì đã bao? con không có ở nhà nó vẫn lỳ, y như muốn vào đợi... Tao đâu có chịu.
Dựng chống xe lên, Doanh hấp tấp trở vô, trống ngực đánh thình thịch. Đây là lần thứ tư Khánh đến tìm dì Năm không mở cổng. Ngồi gối đầu trên chân Doanh nghe lòng trĩu nặng, gặp Khánh chắc cô sẽ ngã gục thôi. Tốt hơn là trốn, là tránh và tốt hơn hết thảy là tìm cho mình một nguồn an ủi khác để mình đừng thấy quá cô đơn.
Tiếng còi mô tô inh ỏi vang lên làm Doanh phải chạy vội ra, không thì lại phiền đến trái tim đau của mợ Hai. Nghe cách nhấn còi cô biết thừa đó là xe của Vĩnh Tùng. Anh chàng bị một vố nhưng không giận, trái lại còn đeo Doanh dữ hơn trước. Vĩnh Tùng đến tận nhà tìm khi cô ở Nha Trang. Chẳng biết anh ta làm thế nào mà đã thu phục được tình cảm của bà ngoại lẫn mợ Hai, dầu anh ta vẫn là dân con nhà giàu, phóng môtô bạt mạng trên phố. Có lẽ nhờ giọng Huế ngọt ngào, tên nghe vua chúa và miệng lưỡi khôn kheó dễ làm các bà thương hay sao ấy, để khi Tùng đến nhà chơi, Doanh Doanh trốn vẫn bị ngoại gọi xuống tiếp chuyện.
Mở cổng Doanh liếc vội một vòng, không có ai ngoài Vĩnh Tùng đang cười khoe răng khiểnh. Thắc lòng lại, cô thẫn thờ.. "Anh đã đi rồi.."
- Đi học chưa Doanh, lên Tùng chở.
-Tốt vậy! Chở đi rồi Tùng có chở về không?
-Chở đi, chở về rồi chở tới, chở lui mỗi ngày mỗi chở, nếu Doanh không từ chối.
-Chờ Doanh một chút!
Cô chạy vào nhà mà tìm cái cài tóc bằng đồi mồi, cài vào đầu xong cô ngắm nghía mình trong gương rồi chạy trở ra:
- Dì Năm ơi! Đóng cổng giùm, con đi với Tùng nhe!
Ngồi sau lưng Tùng mà tâm trí cô trôi tận đâu đâu. Cô lơ đãng nghe anh tán:
- Doành này!
-Gì!
-Tùng nhớ đêm sinh nhật Bích Ty, lần đầu trông thấy Doanh.
-Rồi sao!
- Đêm đó Tùng bị sét đánh, bị điện cao thế giật chứ sao!
-Ủa! Vẫn sống đến giờ à!
-Chỉ chết trong lòng một ít thôi!
- Doanh chỉ.. ưa những người chết cả trái tim kìa!
Tùng cười:
-Ai đâu mà "những người" nhiều vậy?
-Có nói Tùng cũng chẳng biết.
-Tùng có biết.
-Ai?
Doanh ngạc nhiên hỏi.
-Một gã đàn ông mặt mày quạu qụo, lầm lì vừa từ cổng nhà Doanh đi ra khi xe của Thảo ngừng lại. Nhìn gương mặt tràn đầy thất vọng của hắn Tùng nghi gã nầy chắc chết cả trái tim rồi.
Nghẹn lời Doanh ấp úng:
-Sao.. sao Doanh không thấy kià!
-Thấy để làm gì?
- Để... để coi người bị chết cả trái tim rồi thì ra sao!
-Gần giống Thảo bây giờ nhưng nặng hơn về khoảng tâm thần.
-Là sao chứ?
-Là trông anh ta giống "mát" lắm!
Doanh thốt lên:
-Thật sao?
-Không lẽ Tùng nói dối, bởi vậy Thảo chỉ chết trong lòng một it'' thôi, chớ chết cả trái tim nguy hiểm lắm, con gái chẳng dám đến gần.
Nghe Thảo nói một cách vô tình, Doanh đâm ra hoang mang, chẳng lẽ Khánh hôm nay trông tệ lắm hay sao, từ hôm anh đến thăm cô lần đó đến nay tính ra khoảng một tháng. một tháng trời rồi cô cũng khổ sở ăn ngủ không yên rồi học hành bù đầu, cô có sao đâu? Chắc tại Khánh nhậu nhẹt bê tha rồi. Kệ hắn! Sao cô lại quan tâm? Bất chợt cô thở dài. Vĩnh Tùng quay ra sau giọng ân cần săn đón:
-Có chuyện gì hở D?
-Tự dưng buồn chán, chiều nay chắc học không vô. Đầu óc cứ mụ mẫn, lung tung cả.
-Vậy thì đi chơi!
-Chơi ở đâu, khôn glẽ vào hồ Kỳ Hòa, hay Đầm Sen phơi nắng? Doanh chả thèm!
Vĩnh Tùng cười to ngạo mạn:
- Doanh xem thường hoàng thân Vĩnh Tùng quá đấy! Dân qúy tộc như Thảo phải có nơi giải trí riêng chứ! Bảo đảm Doanh chưa đến bao giờ.
Doanh tự ái:
- Đương nhiên! Bần cùng như Doanh làm sao vào được những nơi của hoàng thân quốc thích. Mà Thảo ơi! Bảo Đại mất ngôi từ đời kiếp nào rồi đừng hoài vọng nghe mệt quá!
Giọng Thảo vừa giả lã vừa khoe:
- Thảo đâu dám hoài vọng, vì mình có sống cái thời vua chúa như trong cổ tích ấy đâu! Nhưng thực tế bây giờ vẫn có những nơi dành riêng cho một tầng lớp mà họ tự cho mình là qúy tộc thời đại, vào chốn ấy "bá chấy" lắm!
Doanh ngơ ngác:
-Là cái gì?
-hì, hì, là số một! Giải trí lành mạnh làm tăng chỉ số thông minh, giúp đầu óc chơi thoải mái như video game, fackpot, drawpoker. Toàn bằng điện tử thôi!
-Ở Sài Gòn cũng có những thứ đó nữa sao?
Thảo vẫn hỉ hả:
-Ở đâu có tiền ở đó có tất cả! Doanh đang buồn chán, mệt mỏi vì đầu óc tập trung vào bài vở căng quá. Tùng mời Doanh vào Câu lạc bộ quốc tế Sài Gòn, trong đó cò nhiều loại hình giải trí bổ ích lắm!
- Doanh chẳng khoái video game, ở nhà thấy ông ngoại với cậu Luân thức suốt đêm đánh cờ với nó, Doanh phát ngấy, về Nha Trang gặp thằng em suốt ngày với màn hình, gặp ai cũng rủ chơi Na Tra cứu mẹ. Mệt!
- Doanh Doanh thuộc tuýp người khó tính đấy!
Tùng chép miệng nói tiếp:
- Điều đó đúng thôi! Người đẹp bao giờ cũng khó, càng khó, càng đẹp, càng cao giá và đàn ông càng chết mệt, chết mê vì với không tới.
Doanh gắt:
-Tùng nói chuyện nghe hay thật đấy! Chịu khó chở Doanh tới lớp là xong. Lòng vòng ngoài phố nãy giờ hết buồn rồi, học tiếp được rồi!
- Doanh này!
-Gì!
-Con gái học chi nhiều cho mau già, nhất là học y? Học xong lấy bằng bác sĩ thẩm mĩ, sửa được sắc đẹp cho thiên hạ thì lúc đó sắc đẹp mình cũng đi đứt một nữa, còn một nửa chẳng ai thèm ngó đâu. HỌc làm vợ, làm mẹ có hay hơn không?
-Cậu Thảo vừa hỏi Doanh chưa bao giờ nghĩ tới để trả lời. Hẹn dịp khác vậy!
-Vậy hôm nay là dịp nói về chuyện chơi chớ chẳng phải chuyện học. Mình vào chơi tý đi Doanh. Gần tới rồi!
Doanh ngần ngừ:
-Gần tới đâu?
-Sài Gòn Casinọ Vào cho biết, chẳng sao đâu, trung tâm giải trí này nằm trong khách sạn của ba mẹ Tùng mà! Khối các cô bé nhí hơn Doanh vẫn vào chơi. Như mốt vậy thôi! Chẳng hại ai cả!
-Nhưng mà.. trong đó có cái gì?
-Những thứ Thảo vừa kể.
- Doanh không thích đâu!
-Thì vào xem Thảo chơi, có gì động viên bè bạn. Về nhà giờ này làm gì? Nhiều lúc Thảo thấy Doanh như nữ tu sĩ, ở trong biệt thự kín cổng ấy như tu viện. Sống như vậy còn gì vui nữa!
Doanh nghe Thảo nói bỗng dưng cô muốn khóc, đúng là cô về nhà giờ này để làm gì chứ! Viễn và Uyển đâu thích sự hiện diện của cô. Mợ Hai cũng vậy, cứ ru rú trong phòng hay nói chuyện với dì Năm hoài cũng chán. Nhưng lời Thảo nói thì hơi qúa, nhưng thật ra Doanh có đi chơi với ai, bao giờ đâu ngoài đêm ở Nha Trang với Khánh, cô sống trong khuôn khổ gia đình với những người lớn tuổi nghiêm khắc, ông bà ngoại luôn giữ cô trong nhà và như vậy ông bà đã an tâm vì cô không bị ảnh hưởng xấu bởi xã hội phức tạp bên ngoài. Cô quen Thảo từ đêm sinh nhật cô được dự lần đầu với ông ngoại. Chớ nếu Ty là bạn suông với cô thôi, chắc đêm ấy Doanh đã bị Ở nhà.
Chớp mắt cô nhớ tới câu chuyện hoàng tử cóc của Khánh. Phải anh muốn ví em là cô công chúa ngờ nghệch với cuộc đời không K? Phải anh là chàng cóc xấu xí nhưng tâm hồn giàu xúc cảm, mộng mơ và lãng mạn không, để rồi em và anh mãi mãi chỉ đi bên nhau, vì câu chuyện vẫn chưa kết thúc, vì câu chuyện bị đứt đọan bởi câu đùa đầy ác ý của em. Nhưng anh đâu phải là hoàng tử cóc, anh là nỗi đau không dứt, là ước mơ không thành, là ngôi sao đêm trên cao em thấy mà không với tới. Đơn giản chỉ vì em không thể tự làm khổ mình, đơn giản chỉ vì anh là kẻ đam mê, em sợ rồi anh sẽ bảo không cần em như anh đã bảo không cần Mỹ Nhân. Ôi! Anh là nỗi khát khao mà em run sợ khi nghĩ tới lúc nói: Em yêu anh! Vâng! Em yêu anh và sợ anh...
Doanh bừng tỉnh khi Thảo ngừng xe. Anh xem như sự im lặng của cô là sự đồng ý. Doanh lơ ngơ đứng ngoài hiên khách sạn chờ Thảo gởi xe rồi lơ ngơ để anh nắm tay bước vào chiếc cửa kính vừa được người gác cửa mặc đồng phục xám lịch sự kéo ra.
Cô bỡ ngỡ thấy mình lạc vào gian phòng rộng mênh mông, mát lạnh với chục máy Jackpot, dranport mà trước đây cô chỉ thấy trong phim ảnh.
- Đợi anh một tý! Đừng nai tớ quá người ta bắt mất thì khổ anh.
Thảo đột ngột đổi cách xưng hô thật ngọt, lấy cho một chiếc ghế mây, anh keó cô ngồi vào đó và bỏ đi mất.
Ngồi một mình Doanh bắt đầu quan sát. Đằng mấy bàn bida lỗ người ta chen chúc nhau, người Việt Nam lẫn người nước ngoài, họ xí xô xí xào tây ta lộn xộn. Doanh chợt mỉm cười. Thì ra ở đây là nơi dành riêng cho giới qúy tộc như Vĩnh Tùng tự hào khoe khoang. Họ cũng chơi bida như các bàn cặp lề đường chớ có gì đâu. Doanh chợt để ý đến một cô gái thật đẹp, cô ta mặc chiếc váy bó màu đỏ chói, hai vai để trần thật khêu gợi đang đi ngược về phía ghi chữ "Quầy đổi tiền". Cô ta kênh kiệu thảy lên mặt quầy một cọc tiền dầy đổi lấy hai xô nhựa đựng đầy những đồng token rồi ung dung trở lại chỗ ngồi cũ của mình trước một máy packpot. Không hiểu sao mắt Doanh không rời cô gái áo đỏ, cô ta đẹp thật! Nhưng nét đẹp có gì là lạ, y như cô ta phô hết cái cô ta có với vẻ tự mãn cho rằng mọi gã đàn ông đều thèm muốn mình.
Doanh đỏ mặt với suy nghĩ vừa qua. Tự dưng cô nghĩ rằng bọn đàn ông chắc phải mê mệt vì nét mặt, thân hình và cả cử chỉ vừa quyến rũ khêu gợi vừa lạnh lùng tự cao của cô ta.
Vĩnh Tùng quay trở vào phòng với một xấp tiền anh thảy lên quầy rồi hất hàm:
-Hai trăm token thôi!
Co gái ngồi quầy cười duyên dáng:
-Sao hôm nay Tùng chơi it'' thế!
Nhún vai anh khẽ liếc về phía Doanh:
-Bận!
- Đẹp đấy! Y như nai tơ! Nhà lành hở!
Vĩnh Tùng hỉnh mũi gật đầu:
- Dân ở cung cấm từ nhỏ đến giờ, Tùng đưa vào đây cho biết, cô bé hiền như ma sơ, suốt ngày cắm cúi lo học.
Đưa Tùng cái xô đựng token, cô giữ quầy lịch sự:
-Chúc vui!
Doanh ngẩng lên nhìn Thảo khi anh ta sải chân bước đến:
-Tùng đi đâu vậy?
- Đi xin ông bà "via" tý tiền còm.
-Cái xô này trị giá bao nhiêu?
Vĩnh Tùng cười cười:
- Doanh đóan thử xem?
-Ôi! Doanh đoán không nổi rồi!
Tùng keó tay Doanh lên, anh tủm tỉm:
-Xô này đựng hai trăm đồng token trị giá một triệu!
-Cái gì?
Doanh làm thinh để mặc Thảo nắm bàn tay nhỏ nhắn của mình keó đi, cô không hiểu nổi tại sao Thảo có đủ uy quyền để xòe tay một cái là ba mẹ cho ngay bạc triệu để chơi cờ bạc. Gia đình giàu qúa nên anh ta đâu thèm học hành làm gì, suốt ngày rong rong với cái mô tô cồng kềnh, rồi anh ta biết sẽ làm gì nếu bố mẹ cắt tiền nhỉ?
-Ngồi đây Doanh, chờ anh nhắc một ghế nữa.
Đưa xô đựng token cho cô, Tùng hăm hở nhắc thêm một chiếc ghế mây nữa. Doanh lúng túng ngó sang trái, cô thấy cô gái áo đỏ đang nhìn mình cười nửa miệng. Cái cười ngụ ý kẻ cẻ, bậc đàn chị lõi đời rất trịch thượng.
-Mỹ Nhân, tính mua đứt chỗ này hay sao? Nhường cho kẻ khác với chứ!
Giọng Thảo oang oang vang lên kèm theo tên của cô gái làm Doanh sững lại. Mỹ Nhân nào kìa! Tự dưng cô quay hẳn người sang nhìn cô gái áo đỏ, vừa lúc đôi mắt cô ta đang nhướn lên đầy vẻ hợm hĩnh:
-Mua đứt thì không dám mua đứt, nhưng nhường cho kẻ khác thì cũng không nhường. Hôm nay Vĩnh Tùng vui nhỉ! Coi chừng, đỏ tình thì đen bạn đó.
-Cầu cho đỏ tình. Chơi với bọn cướp bằng máy này lúc nào không đen bạc. Này! Hôm nay.. ngựa đâu hết rồi mà vào đây hả Mỹ Nhân?
-Ngựa thì ở trong chuồng chứ đâu, phải cho nó nghỉ ngơi chứ. Sức ngựa cũng có hạn đâu như cái máy qủy sứ này. Mẹ nó! Đúng là cướp trắng trợn.
Tròn mắt Doanh nhìn Mỹ Nhân. xem kìa! Cô ta chửi thề giống như cô ta nói chuyện, quen miệng và ngọt như đang hát. Nếu đây đúng là Mỹ Nhân của anh Khánh thì thật tội anh qúa!
- Doanh cứ thử cho biết!
- Doanh có biết gì đâu mà thử!
- Dễ mà! Xem anh chơi trước nè!
Bóc một đồng token lên bỏ vào máy jackpot. Tùng keó nhẹ cần, Doanh nghe những âm thanh là lạ phát ra khá ngộ nghĩnh.
-Thua rồi. Tiếp tục cho máy ăn nữa. Dễ lắm!
Thảo vừa cười vừa lấy token bỏ vào máy, lần này có vài token lọt trở ra kêu rủng rẻng trong cái hộc nhôm, Thảo khoái chí gọi:
-Mỹ Nhân này! Hên chưa? Đỏ tình đỏ cả bạc.
Mỹ Nhân sa sầm mặt rít lên:
-Ồn qúa! Được vài xu cũng rùm. Me... đang bực đây!
-Sao lại giận cá chém thớt! Thua rồi quạu hả! Xin lỗi nhé! Bữa nay Thảo đang vui, không chấp bồ làm gì.
Thấy Doanh ngồi khoanh tay, Vĩnh Tùng dúi vào tay cô một token:
-Chơi đi D!
Miễn cưỡng cho đồng token vào máy rồi keón, Doanh chẳng hiểu sao người ta có thể bỏ ra bạc triệu để mua vui với một cái máy mà biết chắc mình khó ăn nó.
Doanh thất vọng kêu:
-Lại thua rồi Thảo ơi!
-Có sao đâu, tập chơi cho khuây khỏa mà! Doanh chơi tiếp đi.
Cô lắc đầu giọng nũng nịu:
-Không thích chơi, thích xem Thảo chơi hà!
Anh chàng cười khoe răng khểnh, mặc cho kế bên Mỹ Nhân văng tục bằng giọng cay cú.
Doanh rùng mình xa xót, sao uổng thế, người thì đẹp mà mở miệng nghe thật chán, tội cho Khánh và cũng đáng đời cho Khánh biết bao nhiêu, đó là cái giá phải trả cho thói ngông cuồng muốn là phải được của anh.
Doanh chống cằm vừa suy tư vừa nhìn xô token trong tay Vĩnh Tùng vơi dần, khác với Mỹ Nhân và một vài gã thanh niên gần đó, Thảo rất tỉnh, miệng anh lúc nào cũng tủm tỉm cười thay cho tiếng chửi thề, trông anh như một gã đàn anh sành điệu với phong cách sang cả, thượng lưu ngay khi cả lúc thua bạc.
-Còn token cuối cùng dành cho Doanh, biết đâu em may mắn hơn anh.
- Doanh không thích trò may rủi nhưng cứ thử xem sao.
-Thua tuốt!
Vĩnh Tùng nheo mắt nhìn Doanh tiếc rẻ.
-Về chưa?
Tùng âu yếm hỏi trỏng.
-Về chứ! Doanh sợ trò này rồi! Tốn kém mà vô bổ. Đúng là chỉ qúy tộc mới dám chơi.
Mỹ Nhân mắt vẫn đăm đăm vào máy nhưng mồm bỗng mỉa mai cay độc:
- Đạo đức giả! Đây là chốn cờ bạc chứ không phải nơi cho ranh con làm màu. Cút cho rồi!
Vĩnh Tùng hất hàm, giọng đanh lại:
-Vừa thôi nhé.. ngựa trời. Đây nhịn nhiều rồi!
Doanh Doanh vừa xanh mặt vì giận Mỹ Nhân vừa xanh mặt vì sợ. Cô ôm đại cánh tay Vĩnh Tùng:
-Mình về đi anh, em đói quá rồi!
Nhìn đôi mắt ấm ức chực rơi nước mắt của Doanh, Tùng dịu lại. Anh chàng thừa cơ hội ôm ngang eo Doanh dìu cô ra ngoài dỗ dành:
- Doanh ngổ ngáo lắm mà sao chiều nay mau khóc vậy? anh xin lỗi! Có dịu anh phải cho con ngựa trời ấy biết tay.
Doanh chớp mắt giọng buồn buồn:
-Tùng không biết sao Doanh lại nhìn đâu! Mà Thảo này! Cô ta là qúy tộc cỡ nào mà quái dữ vậy?
-Qúy tộc chuồng ngựa! Ngựa trời là biệt hiệu của Mỹ Nhân chớ không phải tiếng anh chửi cô ta đâu, mà cô ta là như thế, con nhà giàu vô học, viết một biên lai thiếu tiền thôi mà.. chẳng biết bao nhiêu là lỗi chính tả. Khiếp!
Doanh ngập ngừng hỏi một cách tránh né:
-Còn ba mẹ cô ấy đâu?
Thảo cười to:
-Ha! Ha! Có chồng mà tự do hơn bất cứ ai trên đời này, ngựa trời cần gì cha mẹ, ông chồng khờ, giàu sụ cung cấp tiền cho cô ta cờ bạc suốt.
-Sao anh biết chồng người ta khờ!
Vĩnh Tùng nhún vai:
-Thì anh đoán vậy, đúng ra hai vợ chồng Mỹ Nhân cũng ngộ lắm, sống như Tây. Mỹ Nhân mê cờ bạc, cá ngựa, anh chồng bỏ mặc, nhiều hôm Nhân vào đây chơi thua trắng, cô ta chẳng lấy gì làm nhục để ở lại làm chân sai vặt, kiêm luôn chỗ gác tay, gác chân và gì gì nữa cho bọn thương nhân nước ngoài. Đó là cái giá không có gì đáng ngạc nhiên lắm cho tội đam mê cờ bạc. Chỉ ngạc nhiên là ông chồng cứ im hơi lặng tiếng, anh chưa thấy xuất hiện bao giờ. Hay thật!
Doanh ngồi im sau lưng Thảo. Chuyện của người ta sao cô buồn đến thế này:
- Đi ăn nhe Doanh?
-Không!
-Em nghĩ gì đó!
-Nghĩ sao tự nhiên Thảo lên chức đột ngột vậy. Chưa được cho phép mà "anh anh em em" nghe loạn qúa! Nè, bắt đầu giờ phút này, tôn ty trật tự được tái lập, lộn xộn là "xù" luôn nhe!
-Tuân lệnh! Khó ơi là khó!
Doanh.. tới luôn:
-Xem chừng Thảo rành Sài Gòn Casino dữ, chắc Thảo và Mỹ Nhân là hai khách quen thuộc ở đây.
- Đâu có! Anh.. Ơ.. Tùng lâu lâu tới khách sạn phụ ba mẹ, rảnh rảnh vào xem, chứ tiền bạc đâu mà chơi.
-Thật không?
-Thật mà! Cờ bạc là bác thằng bụi đời, ai mà cờ bạc ông trời bắt ê sắc.. ế!
Doanh cười khúc khích, Thảo lúc nào cũng mau miệng và lẻo lự:
-Qúy tộc như hoàng thân Vĩnh Tùng mà sợ ế à!
-Sợ chứ! Thảo sẽ ế nếu Doanh...
-Không có Doanh trong vụ này nhe.
-Có, chắc chắn là có. Doanh có biết không, đêm ở nhà Bích Ty.
-Tùng bị sét đánh, bị điện cao thế giật. Hì! Hì!
Vòng tay ra sau keó Doanh sát vào mình, Thảo gắt:
-Không đùa nữa!
Dứt lời anh rú ga, chiếc mô tô vọt đi như tên. Doanh hoảng hồn ôm Thảo cứng ngắt, cô áp mặt vào lưng anh, nhắm mắt lại, gió ù ù bên tai, nhưng cô không sợ, trái lại như cứ muốn Thảo phóng xe tới mãi tận chân trời.
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng