Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7872 / 10
Cập nhật: 2015-11-21 22:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
Ông Đăng vui vẻ, xiết chặt hai tay của một người khách rồi cười to sảng khoái làm Doanh phải trố mắt ra nhìn và bặm môi lại để khỏi kêu lên vì ngạc nhiên. Té ra Khánh là khách mời của gia đình nội cô à! Vội vàng cô lẩn ra sau vườn khi thấy mắt ba mình có vẻ tìm kiếm. Từ sáng đến giờ ông đã hãnh diện giới thiệu cô con gai cưng côi cút của ông với khá nhiều người, và Doanh cũng hãnh diện cúi chào tất cả những người ấy. Nhưng với Khánh thì không, cô chẳng muốn gặp lại anh ta chút nào.
Đôm hôm qua khi xe ngừng ở bến, Khánh đã ân cần gọi xích lô cho cô. Dưới ánh sáng xanh tím của đèn đường, nét mặt anh ta càng bậm trợn hơn nữa với đôi mày rậm, nụ cười nửa miệng ấn dưới bộ râu mép. Anh ta chủ quan nói với Doanh khi cô đã ngồi lên xích lô:
Đầu không biết tên nhưng tôi tin mình sẽ còn gặp lại nhau nữa.
-Vâng, nếu trái đất meó.
Doanh thích thú đã dùng câu nói của Viễn đáp trả lại Khánh, để thấy tay anh như ngăn chiếc xe lại.
Đdiều đó chắc rồi phải xảy ra, nếu không tôi cũng sẻ.. nắn trái đất lại cho meó. Tạm biệt nhé!
Bây giờ mà phải khép nép cúi chào anh ta thì thật không gì khó chịu cho bằng, Doanh buông mình xuống chiếc ghế đá dưới giàn nho đang có những chùm trái non bé tí dễ thương. Tiếc là Viễn đã chẳng có ở đây, cô đang muốn giới thiệu với mọi người bên nội -Rồi bâng khuâng Doanh thầm hỏi: như vậy có quá vội vã không? Trong khi chưa bao giờ Viễn tỏ ý muốn giới thiệu cô với gia đình, dù anh luôn miệng nói rằng "rất yêu em!".
Thở dài buồn bã Doanh chợt nhận ra, ngoài cô và Viễn thì chưa có một người thứ 3 nào biết hai người đã có hò hẹn, thề thốt yêu nhau. Doanh lo sợ phản ứng của ông bà ngoại, mợ Hai và nhất là Ngọc uyển nên đâu dám để lộ tình cảm. Còn Viễn, theo lời anh nói với cô thì Viễn ngại.. cậu Luân, anh muốn giữ bí mật thêm một thời gian nữa, ít ra là cũng phải đợi thi xong để không ảnh hưởng kết qủa học tập của Ngọc Uyển.
Đoanh Doanh ơi! Con trốn đâu vậy?
Cô đứng dậy, thầm nghĩ:
-"phải chi có nơi nào kín đáo một chút, mình đã trốn thật rồi!"
Với tay ngắt một nụ ngọc lan thơm ngát, Doanh chưa kịp bước vào ông Đặng đã ngoắt cô lại, giọng hồ hởi:
-Tới đây ba giới thiệu. Anh Khánh, một người rất thân thiết với gia đình chúng ta.
Quay sang Khánh ông cười thật tươi:
-Con gái cậu đó Khánh. Cháu chưa gặp lần nào phải không?
-Vâng! Cháu chưa gặp làn nào cả?
Trước đây nghe dì Hai hoặc bà ngoại kể lại, cháu cứ tưởng Doanh Doanh là cô bé tí xíu!
-Ha! Ha! Đúng vậy, trong hàng cháu nội, cháu ngoại Doanh nhỏ nhất và lâu mới về thăm quê cha một lần nên ai cũng cho là cô nàng còn bé bỏng.
Liếc vội Khánh một cái, Doanh thấy mặt anh ta tỉnh bơ -Nói dối như thật, người như vậy sao ba tỏ vẻ có tình cảm đặc biệt với hắn vậy kià. Xoay xoay cái hoa ngọc lan trong tay Doanh nghe ba mình nói tiếp:
- Doanh này! Anh Khánh có nhiều điểm giống tính ba hồi trẻ, thành ra cậu cháu gặp nhau nhiều khi lại rai tới sáng, nói chuyện đời, nói mãi không hết. Lần này con về có thấy ba lè nhè đừng dỗi nghe chưa?
Doanh Doanh phụng phịu:
-Con quyết không cho bất kỳ ai bắt cóc ba, phục rượu ba hết! Ba mà lè nhè là con về Sài Gòn liền cho coi.
-Con bé thật khó quá! Chắc cậu cháu mình phải hẹn lần khách thôi Khanh ơi!
- Dạ! Cháu cũng sợ bị kết tội bắc cóc.. cậu lắm..
-Cậu Đăng ơi có khách!
Ông Đăngvỗ vai Khánh:
-Anh em làm quen với nhau đi! Cậu vào tiếp khách. Khổ vậy đó! Con út thì phải chịu thôi! Lễ nghĩa mà, đâu có làm lơ được!
Hai người rơi vào sự im lặng, chỉ có hương ngọc lan thoang thoảng từ tay Doanh là như lay động thôi, nhưng mùi hoa có chuyển động cũng nhẹ lắm khó ai thấy, khó ai nghe được.
Doanh tưởng Khánh sẽ lên tiếng ngay, nhưng anh vẫn lặng thinh với điếu thuốc, cô cũng không nói năng gì cả. Ngồi mâm mê đóa ngọc lan với những cánh dài vàng nhạt, cô ấm ức khi cho mình là kẻ thua cuộc, vì dầu sao Doanh cũng đã gặp lại Khánh, gặp lại quá sớm, sớm đến mức gần như giữa cô và anh chưa hề nói tạm biệt.
Liếc chừng sang Khánh cô thấy anh không hề chú ý đến mình. Mắt anh đang thả đi đâu giống như thi sĩ đang tìm tứ thơ.
Mái tóc đang mềm phủ gáy không đúng mốt của giới trẻ bây giờ, rất hợp với anh, người có chiếc cằm cương nghị, chiếc mũi cao và đôi mắt rất lì. Sáng nay nhờ bộ ria mép đã cạo sạch trông anh trẻ và hiền hơn hình ảnh đầu tiên hầm hầm, quạu qụo mà Doanh đã trông thấy. Lúc ấy Doanh đã có ý nghĩ "nếu hắn là người yêu chắc hắn chẳng biết bao giờ ngọt ngào, âu yếm mà chỉ biết cộc lốc, nạt nộ và ra lệnh.."
Doanh cười một mình với ý nghĩ khôi hài đó. Đầu óc cô nhanh chóng lập một so sánh và hài lòng khi cho rằng Khánh thua Viễn của cô về mọi mặt, dầu cô chưa rõ anh ta làm nghề gì, chứa gì -Mà hắn có làm đến tổng giám đốc ngân hàng giàu sụ đi chăng nữa cô cũng chả màng, trái tim cô đã có nơi nương náu, cô chẳng sợ mình bị mê hoặc đâu -Rõ vớ vẩn, tự dưng lại suy nghĩ quàng xiên -Bây giờ tốt nhất là tìm cách đi chỗ khác, đừng gần hắn ngột ngạt quá!
-Anh Khánh ngồi chơi. Doanh xin phép vào bếp.
-Uả! Anh em chưa làm quen với nhau đâu thể vào nhà được. Ngồi xuống đây, cô bé khó tính.
Lại ra lệnh - Doanh khó chịu trước cái nhìn thách thức và nụ cười nửa miệng của Khánh. Hẳn là anh ta hả dạ lắm khi gặp lại cô. Doanh đã đọc được sự thích thú hơn là ngạc nhiên trong mắt Khánh khi thấy cô và nghe ba cô giới thiệu.
K bước tới chiếc ghế đá dưới giàn nho lúc nãy Doanh đã ngồi rồi lên tiếng:
- Đến đây Doanh, tôi kể chuyện chiêm bao của tôi cho Doanh nghe. Xem như anh em mình đã làm quen rồi hồi tối ngay mũi Cà Ná.
Doanh ngắt lời:
-Anh đừng ỷ vào lời ba Doanh rồi nói năng nhăng cuội. Tự dưng bắt người ta nghe chuyện anh nằm chiêm bao. Lãng nhách!
Giọng Khánh tỉnh bơ:
-Phải bắt Doanh nghe chớ sao. Vì trăm sự cũng tại cô mà ra.
Đỏ mặt Doanh háy anh một cái, cô định cãi lại nhưng sợ Khánh giở điệu lỳ, ngang ngang cộc lốc ra nên cô lại tìm cách tháo lui:
-Nói vậy để Doanh đi cho xong! Doanh cám ơn anh Khánh rất nhiều.
-Về chuyện gì?
-Chuyện cái đồng hồ!
-À! Nó vẫn chạy và kêu tích tắc đó chứ!
Doanh trả đũa:
-nó chếc rồi vì sợ anh. Chào nhé!
K ngồi nhìn theo dáng thanh thang của cô gái thấp thoáng sau bụi thiên tuế to cao trồng rất lâu năm dọc theo khu vườn rồi mỉm cười. Hình như anh không có duyên khi nói chuyện với Doanh thì phải? Từ hôm qua đến giờ câu nào của anh cũng bị Doanh một là nghinh nghỉnh làm thinh, hai là "phang" lại chẳng thương tiếc. Với đàn bà con gái, từ xưa đến giờ, Khánh rất dở bắt chuyện, dù làm quen thôi chớ đừng nói chi đến việc kết thân.
Cô gái của những mơ mộng vụng dại đầu đời đã cho Khánh một vết thương. Vết thương cũ thành sẹo lâu rồi nhưng mỗi lần nghĩ lại anh vẫn còn đau. Nó trở thành mặc cảm, nỗi tự ti của anh mãi đến bây giờ.
Ngày ấy học lớp 12, Khánh để ý và thích thích cô bé học chung trường ở cùng dãy phố. Anh viết thơ và đợi cô bé tan trường về để gởi. Thời gian chờ hồi âm qủa là dài đằng đẵng, để rồi anh chẳng nhận được thư trả lời. Sau những đêm suy đi nghĩ lại, Khánh đã đánh bạo đi theo cô bé, ngày này qua ngày khác và đêm về vơ vẩn làm thơ. Những câu thơ không vần, lại điệu và chắc cũng bạc phần vô duyên như người làm nó đến giờ anh vẫn chưa quên.
Chiều hôm ấy, Khánh còn nhớ, đó là một buổi chiều nhạt nắng, trời cận tết lành lạnh dễ làm người ta háo hức nghĩ đến tình yêu hơn. Anh đã chận con bé lại, chưa kịp lý nhí nói được lời nào trong muôn ngàn lời anh đã chuẩn bị, đã học thuộc thì Khánh như bị vẻ mặt kênh kiệu hất lên làm quên hết. Anh chỉ nhớ, và suốt đời mãi nhớ cái giọng luyến láy thanh thang nhưng vang còn hơn sấm:
-Muốn làm quen và yêu thì phải nhìn lại lý lịch mình. Một người có lý lịch đen như vậy làm sao tôi dám quen chớ đừng nói đến yêu như bạn viết trong thơ tỏ tình.
Cô gái lạnh lùng bước vội qua như cơn gió lạnh thổi ngang đời anh. Từ đó anh hiểu khi muốn nói yêu ai trước hết hãy nhìn lại mình. Mà gia đình anh đâu làm gi để lý lịch phải đen cơ chứ!
Bây giờ chuyện ấy đã mờ xa. Anh đã hãnh diện ngẩng mặt nhìn đời. Nhưng từ sâu thẳm tâm hồn mình Khánh vẫn là một gã đàn ông vụng về với phụ nữ, cộc cằn và khó khăn với chính bản thân. Cuộc đời đã trui rèn để anh trưởng thành và liên tục thành công, nhưng cuộc đời cũng biến anh từ một cậu bé yêu đời vui tính, cởi mở thành một kẻ lầm lì, khép kín.
Không phải Khánh không biết thế nào là đàn bà. Nhưng những người đàn bà đến với anh chỉ vì họ tuân theo một mãnh lực đồng tiền anh có, họ luôn luôn phục tùng trong dối trá. Lâu rồi anh cũng quen để tự cho rằng mình có quyền, để cả khi đến với một người khác phái, và anh đã thể hiện quyền kẻ cả của mình khá tốt. Anh muốn các cô gái phải phục tùng uy thế hiện có để lấy đi mặc cảm, nỗi tự ti ngày xưa. Nhưng trái tim anh luôn khát khao một tình yêu đơn thuần của hai người chỉ đến với nhau duy nhất vì yêu. Có lẽ đó là lý do tại sao anh hay chú ý đến những cặp tình nhân, anh muốn thấy người khác hạnh phúc để một mình nhâm nha nỗi cô đơn của mình. Với anh tình yêu vẫn là qủa đắng dù anh đã có vợ rồi. Khánh nghĩ: một cuộc hôn nhân gần như không có tình yêu thật sự cũng đâu phải là hiếm trên đời này và bao nhiêu người trong các cuộc hôn nhân đó đã tiếc rẻ sự ngu ngốc của họ như anh?
-Khánh đâu! Khánh đâu! Mau ra đây. Con nhỏ Doanh tệ thật, chắc chui vô bếp rồi sao? Anh em trò chuyện vui vẻ chứ! Bây giờ cậu cháu mình lai rai được chưa? Một năm cậu uống đôi ba lần, nhưng lần này dứt khoát phải say mới được.
Khánh bước vào nhà trong, khách tới khá đông, anh em, con cháu đã hơn phân nửa, mọi người hầu hết đã vào bàn, anh đảo mắt tìm kiếm và thấy Doanh đang ngồi bên bà nội, cô líu lo tíu tít gì đó điệu bộ trông thật hồn nhiên và dễ yêu, nhưng khi nhìn thấy anh, Doanh phớt ngó lơ ra nơi khác.
Bất giác Khánh cũng muốn uống cho thật say để quên đi nỗi bực dọc tự dưng đầy ứ. Thật vô lý, cô ta đã có người yêu, mình đã xúc động khi lần đầu nhìn thấy Doanh Doanh đang nũng nịu, nhõng nhẽo chia tay gã đàn ông của cô ta, thì tại sao bây giờ lại đau lòng chứ? Hãy nghĩ về người đàn bà của mình thì tốt hơn! Anh uống hớp rượu đầu tiên không thấy đắng cay mà chỉ thấy chua chát khi cho rằng tự dưng mình là kẻ si tình dại dột, bỗng dưng để ý đến một con bé đã có người yêu lại hơi xấc xược như cô gái ngày xưa nào của thời trẻ tai vụng dại đầy khổ sở mặc cảm của anh. uống hớp rượu thứ hai Khánh tự an ủi "rồi mình sẽ quên như đã từng quên bao cô gái thấp thoáng đi qua đời mình". Uống hớp rượu thứ 3 anh bắt đầu thấy lòng ấm lại và sau đó anh cụng ly liên tục, nghe lời chúc tụng ca ngọi sự nghiệp công danh của anh, với rất nhiều người. Và anh cảm thấy tự ái được vuốt ve, lòng anh nguôi ngoai dần.
Doanh Doanh cầm bàn tay gần gầy của bà nội để vào lòng, cô nhè nhẹ keó lớp da thừa nhăn nheo trên mu bàn tay lên và nhìn lớp da trổ đồi mồi trắng từ từ xụ xuống. Cô rất yêu giọng "răng, rứa, hỉ, hả" rặt Trung bộ của bà. Bà hiền lắm và ngày xưa chắc đẹp lắm. Doanh nhìn những tấm hình đã vàng ố trong album và đồng ý với cac'' cô các bác rằng cô có đôi mắt đen nhánh tròn xoe của bà nội mình thời trẻ. Bởi vậy bà luông dành cho cô tình cảm đặc biệt, cũng có thể vì cô côi cút bất hạnh mất mẹ từ lúc còn thơ rồi lại thiếu luôn cả tình cha chứ không sung sướng như những đứa cháu khác của bà.
-Người già rứa đó con, toàn da với xương chớ mần răng được như chúng bây, gò má cứ đỏ hồng hồng, tóc dài đen ong óng. Nhưng ai rồi cũng phải già phải chết. Bà rứa là thọ lắm rồi. Còn sống được ngày nào với con cháu thì hay ngày đó.
Đôi măt'' già nua của nội như hơi sáng hơn một chút khi nhớ về quá khứ:
-Bà nội không làm điều chi ác nên con cháu đầy đàn, đủ ăn, đủ mặc, rứa là có phúc. Nhiều đêm nằm nghĩ mà thương mi côi cút ở xa.
Bà Bạch Trang từ ngoài bước vào tay bưng chén sâm:
-Mẹ uống miếng sâm cho khoẻ!
Doanh đỡ chiếc chén kiểu men xanh mỏng tanh lên cho bà nội uống. Bà Trang nhìn Doanh dịu dàng:
-Bà ngoại con khỏe không D?
Đạ khoẻ ạ! Có điều tóc ngoại con có nhiều chỗ bạc hơn cô Hai.
-Vậy à! Cô Hai với ngoại con cùng một tuổi đó. Cũng gần 20 năm cô không gặp ngoại con, thời gian đi nhanh ghê, mới ngày nào con còn lẫm dẫm trông mà đứt ruột, nay lấy chồng tới nơi bây giờ.
Doanh gượng cười, cô không muốn nghe bất cứ ai nói đến thân phận của cô dù người đó là ba hay bà nội. Những điều ấy chỉ làm tâm hồn Doanh luôn thấy nặng nề.
Tiếng cười ha hả ngoài bàn rượu vọng vào tận phòng làm bà nội Doanh nhíu nhíu màu ra vẻ dò hỏi. Bà Bạch Trang lắc đầu:
-Thằng Đăng bữa nay hứng gì mà uống quá sức, mặt mày đỏ ké, rồi thằng Khánh nữa. Hêt'' biết hai cậu cháu nó!
Doanh ngập ngừng rồi nói một hơi:
-Sao hồi nào đến giờ con không biết anh Khánh, ảnh ở đâu mà lại gọi cô Hai là dì Hai vậy? Con thấy ghét...
Bà Trang phì cười:
-Con nhỏ thật lạ! Sao lại ghét người ta, con muốn độc quyền cô Hai hả?
Cô phụng phịu:
-Con về thăm ngoại được có mấy ngày, con muốn độc quyền ba, vậy mà anh ta cứ giữ ba kè kè bên rượu, bảo sao con ưa được.
-Chà! Ai giũ ai kè kè bên hũ rượu, cần phải xem lại.
Lúc nãy cô Hai nghe thằng cha mày rủ thằng Khánh thì có. Một lát nữa rồi con sẽ thấy tài ba mày, sương sương vô rồi nó hò vè ca hát cho mà nghe.
Bà Bạch Trang vừa dứt lời cô đã nghe giọng ba mình oang oang:
- Doanh Doanh đâu! Ra ba biểu coi con gái.
Cô đưa mắt nhìn bà nội rồi nhìn bà Bạch Trang. Cô Hai cô bèn giục:
-Ra coi nó kêu cái gì.
Doanh chần chừ nhăn nhó -Sao cô cứ phải gặp mặt oan gia kia chứ!
Bước ra ngoài hành lang sát mé vườn, cô thấy trên chiếc bàn tròn nhỏ có chai rượu vơi gần nửa và vài đũa thức ăn cũng sắp hết. Ba cô ngồi tựa vào ghế mây mặt ửng đỏ, bên ghế kế đó là Khánh, mặt anh lạnh lùng và xanh trông thật dễ sợ. Tránh ánh mắt nhìn của Khánh Doanh nhỏ nhẹ:
-Ba kêu con!
-Ừ! Vào lấy cho ba hai ly nước đá to.
- Dạ!
Doanh với tay lấy chai rượu trên bàn rồi bước vào trong. Ông Đăng kêu lên:
-Sao lại dẹp của ba? Con chẳng hiểu gì hết, đâu phải lúc nào người ta cũng thích uống rượu. Và đâu phải lúc nào người ta cũng thích say. Để xuống, để xuống con gái.
Doanh tiu nghỉu, cô để chai rượu xuống bàn mà nước mắt muốn ứa ra. Ba cô chẳng màng đến cô, vậy mà lúc nãy ba hẹn lần.. khác mới uống rượu, liếc Khánh một cái đầy ác cảm Doanh đi vào nhà bếp.
Khi đem hai ly nước đá ra Doanh đã thấy Khánh ôm cây đàn ghitar. Anh đang trải đều những âm thanh buồn buồn đệm theo lời ngâm thơ của ba cô.
Ông Đăngnhấp chút rượu và nhìn Doanh:
- Đêm nay ba nhớ mẹ con quá! Đừng giận khi ba lè nhè nghe chưa Doanh Doanh. Phải say mới được nè Khánh! Mày tính uống trả nợ qủy thần hả! Làm ly nữa rồi đệm cho tao ngâm thơ tiếp.
Khánh lầm lì chẳng hé môi. Anh cầm ly rượu uống một hơi rồi bắt đầu đàn. Anh chơi cổ điển khá điêu luyện. Bỗng dưng Doanh thấy lòng mình mềm lại. Từ lâu cô vẫn mê nghe đàn ghitar và có cảm tình với bất cứ ai đàn nó. Bây giờ nhìn Khánh cô chợt bồi hồi. Chút ác cảm mới thoáng qua khi cô thấy anh ngồi với ba mình bên chai rượu cũng bay mất theo tiếng đàn. Bài Dạ Khúc nhẹ nhưng xé đôi buổi tối để đi vào tình cảm mỗi người với nỗi niềm riêng.
-Buồn qúa! Những bài nhạc bất tử luôn luôn làm người ta nhớ lại những kỷ niệm thời còn trẻ. Ngày xưa Diễm Quỳnh đàn dương cầm khá lắm! Cậu đã chết mê chết mệt bài Dạ Khúc này đó Khánh, để cho tới bây giờ cậu đã có một người vợ khác, nhưng cậu vẫn còn yêu, còn nhớ mẹ của Doanh Doanh.
Doanh xúc động. Đúng là có rượu ba cô mới bộc bạch lòng mình như vậy, bình thường đố ai khơi cho ông nói được. Cô ngậm ngùi nghe tiếng ông:
-Cậu luôn nghĩ mẹ Doanh Doanh không chết, cô ấy như đi đâu đó, đi mà không hẹn ngày về.
Tội cho dì Tiểu Linh. Dì ấy lúc nào cũng là chiếc bóng đơn độc bên chồng. Doanh buồn rầu nhìn ra vườn. Hương ngọc lan bắt đầu thơm, cô nhè nhẹ bước tới gốc tìm nhặt những hoa rụng, cô thích giắt những đóa ngọc lan vào hai bên tai khi ngủ, sáng dậy tóc cô sẽ thơm và đêm ngủ luôn gặp những giấc mơ thật dễ thương.
Trở vào phòng bà nội, Doanh thay chiếc áo ngủ màu trắng rồi lên giường nằm, ngoài hàng hiên tiếng đàn vẫn vang lên gợi cảm. Sao Viễn lại không biết và không thích đàn nhỉ? Lần đó anh mượn cô cây ghitar để làm cớ đưa thơ thôi. Thậ ra anh không biết đàn, là nghệ sĩ nhưng Viễn luôn có những tính toán và mơ ước rất thực tế, anh chỉ biết mơ ước thực tế chứ không biết mơ mộng viển vông như Doanh. Có lần Viễn đã cao giọng nói với cô rằng: "mọi việc làm của anh dù to hay nhỏ đều có mục đích hẳn hoi". Lúc ấy Doanh đã thật thà hỏi: "kể cả khi yêu à?" Viễn cười. Anh bao?: "ừ! Mục đích của yêu là để sống, sống thế nào yêu thế ấy. NÓi thế không có nghĩa anh là một họa sĩ thì anh yêu bừa bãi kiểu nghệ sĩ đâu nhé. Khi yêu anh rất cẩn thận, anh lựa chọn với những tiêu chuẫn có sẵn.."
Nằm cựa mình trở nghiêng chiếc gối. Doanh thắc thỏm "mình đã yêu Viễn với tiêu chuẩn nào vậy? Rõ ràng cô đã yêu không theo tiêu chuẩn nào cả, chỉ có điều là đêm nay lạ chỗ xa nhà tiếng đàn giữa khuya vắng khiến lòng cô nôn nao. Cô đang nghĩ về một người đàn ông khác không phải là người cô yêu chỉ vì những âm thanh reó rắc hắn ta đang dạo. Vùi mặt vào gối Doanh cố ngủ. Ngoài kia Khánh bắt đầu một bài nhạc mới:
"Ngọc Lan, dòng suối tơ vương, mắt thu hồ dịu ánh vàng.. Ngọc lan, ngọc lan.."
Mùi hoa và tiếng đàn ru cô vào giấc ngủ muộn. Chẳng biết chập chờn được bao lâu, cô nghe có tiếng gọi nhỏ:
- Doanh! Doanh!
Ngồi bật dậy, cô nhận ra giọng bà nội:
-Chuyện gì vậy nội?
-Mi đem chăn qua đắp cho ba mi, hắn và thằng Khánh nằm vật vựa ngoài phòng khách. Mền để trong tủ kìa.
Bước chân trần xuống đất Doanh hơi rùng mình khi hơi lạnh của gạch bông lan vào người.
Mở tủ, cô thấy có 2, 3 chiếc mền, ngần ngừ Doanh keó ra hai cái, ôm mền thơi mùi long não, cô cọ chiếc mũi xinh vào lớp len mềm mại rồi rón rén bước ra phòng khách. Trên chie6''c ghế bạt ông Đăng nằm ngủ ngon lành, cô không thấy Khánh đâu cả. Nhẹ nhàng Doanh đắp cho cha rồi quay trở lại.
-Á!
Doanh giật thóc cả người và kêu lên sợ hãi đã nhận ra Khánh sừng sững ngay cửa. ANh tựa người vào vách một tay buông thõng, một tay chống nạnh như cản đường cô. Dưới ánh lờ mờ của bóng đèn vàng treo dọc tường Doanh thấy đôi mắt lỳ thường lạnh lùng khó hiểu của Khánh như hai đóm lửa đang nhìn cô chằm chằm.
Ôm cứng cái mền Doanh lắp bắp:
-Trời ơi! Anh làm trò qủy gì vậy?
-Tôi à! Tôi đi uống nước.
Nghe giọng Khánh tỉnh táo chứ không nhừa nhựa như ba mình, Doanh bớt sợ, cô đưa mền cho anh.
-Của anh nè, vào ngủ đi!
Không thay đổi vị trí và tư thế, Khánh chợt nói:
- Doanh đứng với tôi một chút. Được chứ?
Cắn môi Doanh dịu dàng:
-Anh Khánh mệt rồi nên đi nghỉ, khuya lắm, thức có hại cho sức khỏe.
Có tiếng Khánh cười khẽ:
- Doanh cho tôi là say à?
-Ôi! Không đâu!
-Tôi say thật đó! Say đến mức không ngủ được. Tôi đi mấy vòng quanh vườn rồi, vừa trở vào là gặp Doanh. Cậu Đăng có cô con gái ngoan qúa!
Nóng bừng mặt Doanh né cặp mắt đang ném ra những cái nhìn ấm áp của Khánh. Cô sốt ruột nghĩ thầm:
-"Đêm nay anh ta coi bộ mơ mộng, ngọt ngào dữ! Rượu làm người ta chuyển "tông". Ba mình thì ngủ ngon lành sau khi nói hết những điều sau kín. Còn Khánh! Phải tại anh ta lầm lì, ngậm tăm chẳng mở ngõ lòng với ai nên ngủ không được không?
Doanh ái ngại dí dí ngón chân trần lên nền gặch bóng láng, trơn lạnh. Cô nghe lòng mình yếu đuối hẳn đi khi nghĩ chắc anh ta phải mang một tâm trạng nào dó đang cần người chia sớt.
- Doanh phải đứng với anh Khánh chi vậy?
-Cho tôi đừng nghĩ rằng mình qúa đỗi cô đơn. Nhìn Doanh đắp mền cho cậu Đăng tôi.. tôi.. Tôi nghĩ đến gia đình mình. Phải chi côi có một em gái với những người thân yêu khác.
-Bộ.. Anh Khánh không còn ai..?
-Ừ! Không còn ai! Không còn ai!
Doanh rụt rè đầy thương cảm:
-Vì vậy mà cô Hai đã nhận anh vào gia đình củc cô..
-Hơn thế nữa. Cô Hai của Doanh Doanh cưu mang tôi trong hoàn cảnh khốn cùng. Dì Hai xem tôi như con khi tôi dang lẩn trốn vì phạm pháp.
-Hả?
Doanh tròn mắt ngạc nhiên, cô chưa kịp hỏi tiếp thì chợt nghe tiếng ho khan của bà nội, giật mình cô ấn đại cái mền vào tay Khánh rồi lách mình qua ngưỡng cửa:
-Bà nội dậy, Doanh phải vào. Anh Khánh ngủ ngon nhé.
Trong khoảng tích tắc mơ hồ Doanh ngửi thấy mùi rượu và mùi đàn ông ngây nồng thoảng nhẹ đuổi theo bước chân gấp rút của cô. Vào tới phòng, cô thở ra khi bà nội nói:
-Mi mần răng lâu rứa?
- Dạ... Con rót nước cho.. ba.
-Thôi ngủ đi!
Chui vào mền Doanh có cảm tưởng cái mùi rượu qủy quái ấy vương cả vào tóc. Đưa tay lên tìm hoa ngọc lan, cô thấy vọng khi bông hoa rơi đâu mất. Doanh tự trách mình sao nhẹ dạ, đứng làm gì bên gã nốc rượu như uống nước lã để mủi lòng lúc nghe gã kể lể chuyện đời. Mà lạ thật! Đã hai đêm rồi Doanh Doanh gần kề bên Khánh trong thanh vắng, khuya lắc khuya lơ. Ôi Viễn! Em thật là ngốc và thật đáng trách phải không anh?
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng