Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2296 / 88
Cập nhật: 2022-07-30 20:40:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Crepin Có Khách
háu Crepin vẫn khỏe và tôi vui mừng thông báo để ông bà biết là chúng tôi rất hài lòng về cháu. Cậu bé thích nghi rất tốt và sống hòa hợp với các bạn. Đôi khi cháu có xu hướng chơi hơi "rắn" (mong ông bà bỏ quá cho lối diễn đạt này). Cậu luôn muốn các bạn coi mình như một người đàn ông và như một thủ lĩnh. Năng động và với óc sáng tạo rất cao, Crepin có ảnh hưởng mạnh mẽ tới các bạn, những đứa một cách vô thức vẫn khâm phục sự cân bằng của cháu. Tôi rát vui mừng được đón tiếp ông bà khi quý vị có dịp qua vùng chúng tôi.
(Trích thư của ông Rateau gửi cho bố mẹ Crepin)
Crepin có khách
Trại xanh nơi tôi đi trại hè, rất là tốt. Chúng tôi có hàng đống bạn và chúng tôi chơi vui kinh. Mỗi tội là bố mẹ không có ở đấy. Ồ dĩ nhiên là chúng tôi viễt hàng đống thư, các bố, các mẹ và chúng tôi. Chúng tôi thì kể chúng tôi làm những gì, chúng tôi bảo rằng chúng tôi ngoan, ràng chúng tôi ăn tốt, rằng chúng tôi chơi vui và rằng chúng tôi ôm họ rất mạnh, và các bố mẹ, bọn họ trả lời rằng chúng tôi phải biết vâng lời, ràng chúng tôi phải ăn các thức ăn, răng chúng tôi phải cẩn thận và rằng họ hôn chúng tôi thật kêu; nhưng khi có bố và có mẹ ở đây thì lại là một chuyện khác.
Chính vì thế mà thằng Crepin may kinh lên được. Chúng tôi mới vừa ngồi xuống để ăn, thì ông Rateau, chỉ huy trưởng của trại, bước vào vời nụ cười ngoác trên mặt, ông ấy nói:
- Crepin, có một điều bất ngờ dành cho em, bố và mẹ em đến thăm em.
Và cả lũ chúng tôi chạy ra xem. Thằng Crepin nhảy lên cổ mẹ nó, rồi lên cổ bố nó, nó ôm hôn bọn họ, bọn họ bảo nó răng nó lớn ghê và rẳng nó rám nắng ghê nhỉ. Thằng Crepin hỏi bọn họ có mang cái tàu điện cho nó không, và bọn họ có vẻ mừng rỡ lắm khi gặp nhau. Thế rồi thằng Crepin nói với bố nó và mẹ nó:
- Còn kia là các bạn. Kia là thằng Bertin; thằng đó là Nicolas, với cả thằng Gualbert, với cả thằng Paulin, vói cả thang Athanase, với cả bọn khác, và đó là đội trưởng bọn con, và kia là nhà bọn con và hôm qua con đã câu được hàng đống tôm.
- Ông bà dùng bữa trưa luôn với chúng tôi chứ ạ? ông Rateau hỏi.
- Chúng tôi không muốn làm phiền quý vị, bố thằng Crepin nói, chúng tôi chỉ ghé qua thôi.
- Tôi cũng tò mò muốn biết bọn nó ăn gì, mẹ thằng Crepin nói.
- Rất hân hạnh thưa bà, ông Rateau nói. Tôi sẽ nói đầu bếp chuẩn bị thêm hai suất ăn.
Rồi tất cả chúng tôi lại quay vào nhà ăn.
Bố và mẹ thằng Crepin ngồi cùng bàn với ông Rateau, với cả ông Genou, quản trị trại của chúng tôi. Thăng Crepin ngồi với chúng tôi, nó tự hào kinh và nó hỏi chúng tôi đã thấy xe ô tô của bố nó chưa. Ông Rateau đã nói với bố và mẹ thằng Crepin rằng mọi người ở trại đều rất hài lòng với thằng Crepin, ràng nó có hàng đống sáng kiến với cả năng động. Và rồi chúng tôi bắt dầu ăn.
- Ngon thế nhỉ, bố thằng Crein nói.
- Thức ăn đơn giản nhưng nhiều và lành, ông Rateau nói.
- Phải bóc cái vỏ xúc xích ấy đi, thỏ con của mẹ, và nhai cho kỹ! Mẹ thằng Crepin la thằng Crepin.
Còn thằng Crepin thì không thích mẹ nó nói thế. Có thể bởi vì nó đã ăn cả xúc xích và cái vỏ. Cần phải nói là khi ăn, cái thằng này năng động kinh khủng, Crepin ấy. Và rồi chúng tôi ăn món cá.
- Quả là ngon hơn ở cái khách sạn của chúng tôi đang nghỉ ơ Cost Brava, bố thằng Crepin giải thích; ở đấy, dầu ăn...
- Xuơng cá, cẩn thận xương cá thỏ con của mẹ! Mẹ thằng Crepin kêu lên. Hãy nhớ là ở nhà con khóc như thế nào hôm con nuốt phải xương!
- Con có khóc đâu, thằng Crepin nói và nó đỏ dần cả người; nó có vẻ còn bắt nắng hơn cả trước.
Chúng tôi ăn món tráng miệng, là kem tuơi rất hết sảy, và sau đó ông Rateau nói:
- Thường thì sau bữa ăn, chúng tôi hay hát vài bài.
Và rồi ông Rateau đứng dậy, ông ấy bảo chúng tôi:
- Chú ý!
Ông ấy vung tay, và chúng tôi hát cái bài má có sỏi đá trên các con đường, và sau đó bài về con tàu nhỏ, nơi mà người ta phải bắt thăm để xem ai, ai sẽ bị ăn thịt. Ô lế! Ô lế! và bố thằng Crepin có vẻ thích thú lắm và ông còn giúp chúng tôi, ông ta Ô lế! Ô lế! mới là kinh khủng! Khi chúng tôi kết thúc, mẹ thằng Crepin bảo:
- Thỏ con, hát bài cái đu nhỏ nào!
Và bà ấy giải thích với ông Rateau rằng thằng Crrepin hay hát bài này khi nó còn bé tí, trước khi bố nó ép phải cắt tóc cho nó, bởi vì thật đáng tiếc, bỏei vì nó nom đỉnh lắm với món tóc cuộn thành búp. Nhưng thằng Crepin khong muốn hát, nó nói rằng nó quên mất lời rồi, và mẹ nó lại muốn giúp nó:
- Ấp là! Ấp là! cái đu nhỏ...
Kể cả thế thằng Crepin vẫn không muốn, và nó có vẻ không hài lòng khi thằng Bertin bắt đầu cười nhạo. Và ông Rateau nói rằng đã đến lúc rời bàn ăn.
Chúng tôi ra khỏi nhà ăn, và bố thằng Crepin hỏi thường chúng tôi làm gì vào giờ này.
- Các cháu đi ngủ trưa, ông Rateau nói, đây là quy định bát buộc. Các cháu cần nghỉ ngơi và thư giãn.
- Đúng quá đi mất, bố thằng Crepin nói.
- Còn cháu không muốn ngủ trưa, thằng Crepin nói, cháu muốn chơi với bố và mẹ cháu.
- Được rồi thỏ con của me, mẹ thằng Crepin nói, mẹ chắc chắn là ông Rateatu sẽ đặc cách cho con hôm nay.
- Nếu nó không phải ngủ trưa thì cháu cũng không ngủ! thằng Bertin nói.
- Kệ xác mày, nếu mày không ngủ, thằng Crepin nói. Chỉ cần biết dù sao tao cũng không ngủ trưa.
- Thế tại sao mày lại không ngủ trưa thưa mày? thằng Athanase hỏi.
- Ờ thằng Calixte nói, nếu Crepin không ngủ trưa thì không ai ngủ trưa hết!
- Thế tại sao tao lại không ngủ trưa? thằng Gualbert hỏi. tao buồn ngủ, và tao có quyền ngủ trưa, cho dù cá thằng đần này không ngủ!
- Mày muốn cái tát hử? thằng Calixte hỏi.
Thế là ông Rateau có vẻ đột nhiên nổi giận nói:
- Trật tự! Tất cả đèu phải ngủ trưa! Thế thôi, rõ chưa!
Thế là thằng Crepin bắt đầu kêu, khóc, tay chân khua khoắng hàng đống phát, và nó làm chúng tôi rất ngạc nhiên vì chỉ thằng Paulin mới hay làm thế. Paulin là cái thằng lúc nào cũng khóc lóc và nói rằng nó muốn về nhà bố nó và mẹ nó, nhúng bây giờ nó chẳng nói gì, vì nó ngạc nhiên quá vì khi thấy có một thằng không phải nó khóc.
Bố thằng Crepin có vẻ rất lúng túng.
- Dù sao thì, ông ta nói, chúng tôi cũng phải đi ngay, nếu như chúng tôi muốn đến nơi vào tối nay như dự kiến...
Mẹ thằng Crepin nói như thế thì hẳn là hơn rồi. Bà ôm thằng Crepin, cho nó một đống lời khuyên, hứa với nó một đống đồ chơi, và rồi bà ấy chào tạm biệt ông Rateau.
- Trại của ông rất tuyệt, bà ấy nói. Toi chỉ thấy có điều rằng xa bố me, bọn trẻ có vẻ hơi căng thẳng. Sẽ là tốt hơn nếu bố mẹ đến thăm chúng thường xuyên. Điều đó sẽ khiến cho chúng bình tâm, điều đó sẽ đem lại cho chúng sự cân bằng nhờ gặp lại không khí gia đình.
Và rồi, tất cả chúng tôi đều đi ngủ trưa, thằng Crepin không khóc nữa, và nếu thằng Bertin không nói: "Thỏ con hát bài cái đu nhỏ nào", thì tôi tin rằng cả lũ chúng tôi đã không đánh nhau.
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas - René Goscinny Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas