If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2296 / 88
Cập nhật: 2022-07-30 20:40:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Món Súp Cá
âu cá bằng cần câu có tác dụng làm thư thái một cách không phủ nhận được..." Vài dòng nêu trên một tờ họa báo đã ảnh hưởng mạnh mẽ tới Gérard Lestouffe, người đội trưởng trẻ tuổi của đội Mắt Báo, anh chàng đã mất một đêm thanh để mơ về mười hai thằng bé bất động và yên lặng, chăm chú theo dõi mười hai cái phao dập dềnh trên sóng nước thanh bình...
Món súp cá
Tôi cùng đáp, kể cả cái thằng Gualbert, cái thằng vừa thức dậy.
Sau khi tập hợp, trong lúc hội khác đi ra bãi biển, ông Rateau, chỉ huy trưởng của trại, cho phát cần câu và một hộp đầy giun cho chúng tôi. "Đừng có về muộn quá để bác còn có Sáng nay đội trưởng chúng tôi bước vào nhà và anh ấy nói: "Này, các chàng! Để thay đổi không khí, thay vì đi bơi với hội khác, các chàng có thích đi câu không?" "Có ạ" tất cả chúng tôi cùng trả lời. Gần như tất cả, bởi vì Paulin không nói gì, cái thằng lúc nào cũng nghi ngờ và muốn về nhà vời bố mẹ nó. Thằng Gualbert cũng không nói gì, nó đang ngủ.
- Được, đội trưởng chúng tôi nói, anh đã báo với bác đầu bếp răng buổi trưa chúng ta sẽ mang cá về cho bác ấy. Chính đội ta sẽ mời cả trại ăn món xúp cá. Như thế thì các đội khác sẽ biết đội Mắt Báo là giỏi nhất! Hoan hô đội Mắt Báo...!
- Hoan hô tất cả chúng tôi đều reo lên, trừ thằng Gualbert.
- Và hiệu lệnh của chúng ta là?... đội trưởng chúng tôi hỏi.
- Dũng cảm lên! Tất cả chúng thời gian mà nấu xúp đấy", bác đầu bếp vừa cười, vừa hét theo. Bác đầu bếp lúc nào cũng cười, và chúng tôi rất thích bác. Mỗi khi chúng tôi vào bếp, bác lại hét: "Ra ngay, bọn ranh con ăn xin này! Ta sẽ lấy cái muôi nện cho mỗi đứa một trận! Rồi mà xem!" và bác cho chúng tôi bánh quy.
Chúng tôi ra đi cùng với cần câu và giun của chúng tôi, và chúng tôi ra đê, tít tận ngoài. Chẳng có ai ngoại trừ một ông to béo đội mũ trắng bé tí đang ngồi câu, và ông ta không có vẻ gì là hài lòng khi thấy chúng tôi.
- Trước hết, đi câu thì phải yên lặng, đội trưởng chúng tôi nói, nếu không cá nó sợ nó chạy đi hết! Không được bất cẩn, tôi không muốn cậu nào rơi xuống nước đâu đấy! Ngồi yên thành một nhóm! Cấm trèo xuống các mỏm đá! Cẩn thận không được để lưỡi câu làm đứt tay!
- Thế đã sắp thôi được chưa? Ông to béo hỏi.
- Sao ạ ? đội trưởng chúng tôi ngạc nhiên quá hỏi.
- Tôi hỏi là cậu đã sắp thôi gào toáng lên như thế được chưa, ông to béo nói. Hét như thế thì đến cá voi cũng chuồn!
- Ở đây có cá voi à? Thằng Bertin hỏi.
- Nếu có cá vui thì em về đây! Thằng Paulin kêu lên, và nó bắt đầu vừa khóc lóc vừa bảo rằng nó sợ, và rằng nó muốn về nhà bố nó và mẹ nó. Nhưng nó có đi đâu, người đi chính là ông to béo, và như thế càng tốt, bởi vì như thế thì có mỗi chúng tôi thôi, chẳng có ai làm phiền chúng tôi cả.
- Ai trong số các cậu đã đi câu rồi? đội trưởng hỏi.
- Em, thằng Athanase nói. Hé năm ngoái em câu được con cá to bằng ngần này! và nó dang tay rộng hết cỡ. Chúng tôi đều phì cười bởi vì thằng Athanase là thằng nói rất điêu; có khi nó là thằng nói điêu nhất trong cả bọn.
- Mày là đồ nói điêu, thằng Bertin bảo nó.
- Mày ghen ăn tức ở và ngu, thằng Athanase nói. Cá của tao nó to bằng đây này! Và thằng Bertin nhân lúc thằng Athanase đang dang tay ra để tát cho nó một cái.
- Đủ rồi hai cậu kia, nếu không tôi sẽ cấm câu! Hiểu chưa? Đội trưởng quát. Hai thằng Athanase và Bertin bèn chịu yên, nhưng thằng Athanase vẫn nói rằng rồi chúng tôi sẽ thấy được con cá nó câu như thế nào, đừng có mà đùa! Và thằng Bertin nói răng con cá nó câu được sẽ là con to nhất đội là cái chắc.
Đội trưởng chỉ cho chúng tôi cách cài giun vào luỡi câu. "Và nhất là, anh bảo chúng tôi, cẩn thận kẻo lưỡi câu móc vào tay đấy!" Tất cả chúng tôi đều cố làm như đội trưởng, nhưng chẳng dễ gì, và đội trưởng phải giúp chúng tôi, nhất là Paulin, cái thằng sợ giun, và còn hỏi chúng có cắn không. Ngay khi lưỡi câu của nó có giun, thằng Paulin ấy, nhanh, nhanh, nó đã quăng ngay câu xuống nước để cách con giun càng xa càng tốt. Chúng tôi đều thả câu xuống nước, trừ thằng Athanase và thằng Bertin để quấn dây câu vào nhau, và thằng Gualbert với thằng Calixe đang bận cho giun chạy thi trên đê. "Hãy theo dõi phao nhé" đội trưởng nói.
Còn phao, chúng tôi dĩ nhiên là có theo dõi, nhưng chẳng có gì đáng kể xảy ra, và rồi, thằng Paulin kêu lên một tiếng, nó nhấc cần câu lên và đầu dây có một con cá. "Một con cá! Thằng Paulin kêu lên. Mẹ ơi!" và nó buông tay làm rơi cái cần xuống mỏm đá phía dưới. Đội trưởng đưa tay vuốt mặt, anh ấy nhìn thằng Paulin khóc, và rồi anh nói: "Chờ anh nhé, chờ anh đi nhặt cần câu cho cái thằng... cái thằng vụng về kia!" Đội trưởng trèo xuống phía các ghềnh đá, và thế rất là nguy hiểm, vì rất trơn, nhưng tất cả cúng đều ổn, trừ lúc thằng Crepin cũng xuống giúp đội trưởng thì sinh chuyện, và nó trượt chân luôn xuống nước, nhưng đội trưởng đã túm được nó, và đội trưởng quát to đến mức từ rất xa trên bãi biển, chúng tôi thấy người ta cũng nhỏm dậy để xem. Khi đội trưởng giả cần cho Paulin, con cá không còn ở đầu dây nữa. Và thăng Paulin cũng rất hài lòng, vì cả con giun cũng không còn nữa. Và thằng Paulin cũng đồng ý tiếp tục câu, với điều kiện là không cài thêm giun vào cần câu của nó.
Con cá đầu tiên là của thằng Gualbert. Ngày hôm nay đúng là ngày của thằng Gualbert: nó đã thắng trong cuộc đua giun, và bây giờ, nó lại câu được cá. Cả bọn chúng tôi tới xem. Cá của nó không to lắm, nhưng nó vẫn tự hào ghê, và đội trưởng đã khen nó. Sau đó, Gualbert bảo rằng nó xong việc rồi bởi vì nó đã có cá. Nó nằm dài trên đê và nó ngủ. Con cá thứ hai, bạn biết không bao giờ đoán ra ai câu được! Chính là tôi! Một con cá đỉnh cực! Thật sự kinh khủng! Nó hơi bé hơn con của thằng Gualbert một tí nhưng nó bơi khá lắm! Điều đáng tiếc là đội trưởng lại bị lưỡi câu móc vào tay lúc gỡ nó ra (thật là ngộ, tôi suýt nữa thì đánh cuộc rằng anh sẽ bị móc tay). Có lẽ vì thế mà đội trưởng nói răng đã đến giờ quay về. Hai thằng Athanase và thằng Bertin đã phản đối bởi vì chúng nó vẫn chưa gỡ xong cần câu.
Trong khi đem cá cho bác đầu bếp, chúng tôi hơi áy náy một tí, bởi vì có hai con cá nấu xúp cho toàn trại thì có thể là hơi ít. Nhưng bác đầu bếp cười và bác bảo chúng tôi rằng thế là tuyệt vời, vừa đúng như yêu cầu. Và để thưởng chúng tôi, bác cho chúng tôi bánh quy.
Và đúng là bác đầu bếp này thật cực kì! Món xúp rất ngon và ông Rateau đã kêu lên: "Hoan hô đội Mắt Báo!" "Hoan hô" tất cả mọi người kêu lên, và chúng tôi cũng thế, bởi vì chúng tôi tự hào kinh lên được.
Sau đó, tôi hỏi bác đầu bếp làm thế nào mà cá trong xúp lại to và nhiều đến thế. Thế là, bác bật cười, và bác giải thích cho tôi rằng cá nấu lên thì nó nở ra. Và vì bác thật hết sảy, bác lại cho tôi một miếng bánh quết mứt.
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas - René Goscinny Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas