Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2296 / 88
Cập nhật: 2022-07-30 20:40:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đỉnh Bourrasques
ó một thứ mà ông Rateau chỉ huy trưởng trại hè, rất thích, không kể bọn trẻ, đó là đi dạo trong rừng. Chính vì thế nên ông Rateau nóng lòng chờ dến hết bữa ăn tối để thuyết trình cái ý tưởng của ông...
Đỉnh Bourrasques
Hôm qua sau bữa ăn tối, ông Rateau, là chỉ huy cái trại hè chỗ bố mẹ tôi gửi tôi đến (và đó là một sáng kiến hết sảy), đã tập hợp tất cả chúng tôi và nói: "Ngày mai, tất cả chúng ta sẽ đi dã ngoại trên đỉnh Bourrasques. Đi bộ xuyên qua rừng, lưng đeo ba lô, như đàn ông thực thụ. Đó sẽ là một chuyến đi rất hay và sẽ là một kinh nghiệm thú vị cho các em."
Và ông Rateau bảo chúng tôi rằng chúng tôi sẽ đi từ rất sớm và rằng ông Genou, quản trị trại, sẽ phát cho chúng tôi suất ăn trưa trước khi xuất phát. Và thế là tất cả chúng tôi cùng hô: "Hoan hô, hoan hô, hoan hô!" Và chúng tôi đi ngủ hết sức kích động.
Sáng hôm sau, 6 giờ, đội trưởng vào nhà đánh thức chúng tôi dậy, và anh ấy đã gặp rất nhiều vất vả.
- Đi giày đi dã ngoại vào và lấy thêm cả một cái áo len, đội trưởng bảo chúng tôi. Và không được quên cái túi cất đồ ăn trưa. Đem theo cả bóng chuyền nữa.
- Đội trưởng, đội trưởng, thằng Bertin nói, em đem theo máy ảnh đi được không?
-Tất nhiên rồi, Bertin, đội trưởng nói, như vậy em có thể chụp cả đội chúng ta trên đỉnh Bourrasques. Đó sẽ là một kỉ niệm hết ý.
- Ê bọn mày, ê bọn mày, thằng Bertin kêu lên rất chi là ta đây, bọn mày nghe thấy chưa? Tao sẽ chụp ảnh đấy!
- Mày là thằng huênh hoang, mày và cái máy ảnh của mày, với lại tao sẽ không để mày chụp ảnh tao. Tao sẽ cựa quậy.
- Mày nói như vậy về máy ảnh của tao bởi vì là mày ghen tị, thằng Bertin nói, bởi vì mày làm gì có máy ảnh!
- Tao mà lại không có máy ảnh? Thằng Crepin nói, chết cười cái thăng này! Ở nhà tao, tao còn có cái máy ảnh xịn hơn gấp vạn lần của mày.
- Mày là đồ nói dối với lại đồ ngu, thằng Bertin nói; và chúng nó bắt đầu đánh nhau, nhưng chúng nó đã dừng lại bởi đội trưởng bảo là nếu chúng nó còn tiếp tục giở trò, chúng nó sẽ không được đi lên đỉnh Bourrasques.
Và rồi đội trưởng giục chúng tôi nhanh lên vởi vì nếu không chúng tôi muộn tập hợp mất.
Chúng tôi ăn một bữa sáng đẫy và sau đó chúng tôi xếp hàng trước nhà bếp chỗ ông Genou phát cho mỗi đứa một suất ăn trưa và một quả cam. Việc này mất khá nhiều thời gian và ông Genou bắt đầu có vẻ bực dọc. Nhất là khi thằng Paulin hé miếng bánh mì ra và nó nói:
- Bác ơi, có mỡ.
- Thì sao, cháu cứ việc ăn thôi, ông Genou nói.
- Ở nhà, thằng Paulin nói, mẹ cháu không bao giờ cho cháu ăn mỡ, với lại cháu cũng không thích.
- Thế thì cháu cứ việc bỏ mỡ ra thôi, ông Genou nói.
- Nhưng bác vừa bảo cháu ăn cơ mà, thằng Paulin nói. Thật là bất công! Cháu muốn về nhà bố cháu và mẹ cháu. Và nó bắt đầu khóc lóc.
Nhưng chuyện cũng ổn thỏa, bởi vì Gualbert, cái thằng đã kịp xơi mỡ trong bánh nó, đã đổi bánh của nó cho thằng Paulin.
Chúng tôi ra khỏi khu lán trại, đi đầu là ông Rateau, và sau ông ấy là từng đội với các đội trưởng. Đúng như một cuộc duyệt binh thật; người ta cho chúng tôi hát hàng đống thứ và chúng tôi hát rất to vì chúng tôi rất hãnh diện. Điều đáng tiếc là vì lúc đó sớm quá, chẳng có ai ra xem chúng tôi cả, nhất là khi chúng tôi đi qua những khách sạn có khách đến nghỉ hè. Dẫu sao cũng vẫn có một cửa sổ mở ra và một ông đã kêu lên:
- Các người có hơi bị điên hay không mà gào lên như thế vào cái giờ này.
Và rồi một cửa sổ khác cũng mở ra và một ông khác kêu lên:
- Chính là ông đấy hả, ông Patin, ông hú lên như thế hả? Cả ngày chúng tôi chịu đựng lũ nhãi nhà ông chưa đủ hay sao?
- Đừng có ra vẻ ta đây chỉ vì ông gọi thêm đồ ăn ngoài nhé, Lanchois! ông đầu tiên hét lên. Và rồi một cái cửa sổ khác mở ra và một ông khác bắt đầu hét lên các thứ, nhưng chúng tôi không biết là thứ gì, bởi vì chúng tôi đã đi xa rồi, và mới lại hát to thế thì khó nghe lắm.
Và rồi chúng tôi ra khỏi đường cái và chúng tôi đi qua cánh đồng, và nhiều thằng không muốn đi qua bởi vì có ba con bò; nhưng người ta bảo chúng tôi rằng chúng tôi là đàn ông rồi, không ai lại đi sợ bò và người ta bắt chúng tôi phải đi qua. Lúc ấy, những người duy nhất còn hát là ông Rateau và các đội trưởng. còn chúng tôi, chúng tôi lại đồng thanh hát theo khi chúng tôi ra khỏi cánh đồng và đi vào rừng.
Rừng ấy à, đúng là hết sảy, với hàng đống và hàng đống cây cối, như chưa bao giờ bạn thấy như thế. Có nhiều lá rậm đến mức chúng tôi không nhìn thấy trời và chẳng còn tí tẹo sáng nào, và thậm chí lại còn không có cả đường nữa. Chúng tôi phải dừng lại, vì thằng Paulin đã vừa lăn đùng ra đất vừa kêu la, rằng nó sợ bị lạc và sợ bị thú rừng ăn thịt.
- Nghe này, nhóc, đội trưởng của chúng tôi nói, em thật là không ai chịu nổi! Nhìn các bạn mà xem, bọn nó có ai sợ đâu nào?
Và rồi có một thằng khác bắt đầu vừa khóc vừa nói rằng có, rằng nó có sợ, và có ba hoặc bốn thằng nữa cũng bắt đầu khóc, nhưng tôi cho rằng có mấy thằng làm thế để trêu ngươi.
Vậy là ông Rateau đã chạy tới và ông ấy tập trung chúng tôi quanh ông, chẳng dễ gì vì chung quanh có các cái cây. Ông giải thích cho chúng tôi rằng, chúng tôi phải hành động như người lớn và ông bảo chúng tôi rằng có hàng đống cách để tìm lại đường đi. Trước hết là có cái la bàn, thế rồi mặt trời, thế rồi các ngôi sao, thế rồi rêu mọc trên cây, thế rồi ông đã đi đường này năm ngoái rồi, ông biết đường, và đùa giỡn như thế đủ rồi, tiến lên!
Chúng tôi không tiến lên ngay được, bởi vì phải tập hợp những đứa đã tản ra trong rừng. Có hai thằng chơi trốn tìm; một thằng người ta tìm ra được ngay, nhưng thằn kia thì phải gào lên "Hoãn" nó mới chịu ra từ sau gốc cây. Có một thằng khác đi kiếm nấm, và ba thằng chơi bóng chuyền và thằng Gualbert tụt mãi mới xuống được cái cây nó leo lên xem có quả anh đào hay không. Và khi đã hoàn toàn đông đủ và chúng tôi sắp sửa đi tiếp thì thằng Bertin kêu lên:
- Đội trưởng! Phải quay về trại thôi! Em để quên máy ảnh mất rồi.
Và bởi vì thằng Crepin phì cười, chúng nó bắt đầu đánh nhau, nhưng chúng nó đã dừng lại, vì đội trưởng chúng tôi quát: "đủ rồi! Nếu không sẽ đét đít!" Cả lũ chúng tôi rất ngạc nhiên; đây là lần đầu chúng tôi nghe thấy đội trưởng chúng tôi quát thế!
Chúng tôi đi rất, rất lâu trong rừng, chúng tôi bắt đầu thấy mệt, và rồi chúng tôi dừng lại. Ông Rateau gãi đầu và ông ấy tấp hợp các đội trưởng xung quanh mình. Họ chỉ trỏ đủ thứ về nhiều hướng khác nhau, và tôi nghe ông Rateau nói: "Lạ thật đấy, chắc từ năm ngoái, họ đã chặt tỉa lại rừng rồi, tôi không thấy các điểm đánh dấu cũ nữa." Và rồi, cuối cùng, ông ấy cho một ngón tay vào mồm, ông ấy giơ nó lên trời và ông ấy lại tiếp tục bước đi và chúng tôi theo sau ông ấy. Lạ nhất là ông ấy chưa hề kể cho chúng tôi nghe về phương cách tìm đường mới này.
Và rồi, sau khi đi chán chê, chúng tôi cuối cùng đã ra khỏi rừng và chúng tôi lại vượt qua cánh đồng. Nhưng lũ bò không còn ở đó nữa, dĩ nhiên bởi vì do trời bắt đầu mưa. Thế là chúng tôi chạy lên đường cái, và chúng tôi chui vào một cái gara sửa ô tô, nơi chúng tôi ăn bữa trưa, chúng tôi hát và chúng tôi nghịch tha hồ. Và rối, khi mưa tạnh, trời đã muộn lắm, chúng tôi quay về trại. Nhưng ông Rateau bảo chúng tôi rằng ông ấy vẫn chưa chịu thua đâu, rằng ngày mai hoặc là ngày kia, chúng tôi lại đi lên đỉnh Bourrasques.
Bằng ô tô...
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas - René Goscinny Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas