Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2296 / 88
Cập nhật: 2022-07-30 20:40:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Dũng Cảm Lên!
icolas đi trại hè một mình như người lớn, và nếu như đã có một lúc yếu đuối khi thấy bố mẹ trở nên bé tí tẹo ở đằng kia, mãi đầu đường sắt ở nhà ga, thì Nicolas sẽ tươi tỉnh lại như bản tính của cậu, khi nghe hiệu lệnh tập hợp của đội mình.
Dũng cảm lên!
Chuyến tàu rất ổn; đi hết một đem mới tới chỗ mà chúng tôi đến. Ở trong toa, đội trưởng của chúng tôi tên là Gérard Lestouffe và tính hơi bị hay, bảo chúng tôi đi ngủ và phải ngoan cho khỏe người khi đến trại vào sáng mai. Anh ấy nói rất đúng. Tôi nói đội trưởng của chúng tôi bởi vì người ta đã giải thích rằng chúng tôi được chia thành từng đội mười hai người với một đội trưởng. Đội chúng tôi tên là “Mắt Báo”, và đội trưởng của chúng tôi bảo chúng tôi rằng hiệu lệnh tập hợp của chúng tôi là “Dũng cảm lên!”
Tất nhiên là làm sao mà ngủ được nhiều. Có một thằng cứ khóc suốt và nó nói rằng nó muốn về nhà với bố nó và mẹ nó. Thế là một thằng khác đã cười cợt và bảo thằng kia là đồ con gái. Thế là cái thằng đã khóc cho thằng kia một cái tát và cả hai đều khóc, nhất là khi đội trưởng bảo rằng sẽ cho chúng nó ra đứng ngoài hành lang tàu nếu chúng nó còn tiếp tục. Thế rồi chính cái thằng đầu tiên lôi đồ ăn thức uống trong vali ra đã làm cho cả lũ phát đói theo và tất cả chúng tôi đều bắt đầu ăn. Và nhai như thế thì khó mà ngủ được, nhất là bánh mì khô, kêu sào sạo và đầy những vụn. Thế rồi từng thằng, từng thằng lũ lượt đi ra cuối toa, và có một thằng đi mãi không về, làm đội trưởng phải đi tìm nó, và hóa ra nó không về là vì của toa lét bị kẹt, và lại phải gọi ông soát vé đến để mở cửa, và tất cả mọi người đều phát bực vì cái thằng ở bên trong cứ khóc lóc và gào lên rằng nó sợ, và rằng nó biết làm sao đây nếu tàu mà vào ga, bởi vì đã có biển ghi rõ ràng rằng cấm không được ở trong toa lét khi tàu vào ga.
Thế rồi khi cái thằng đấy vừa ra được, nó đã bảo chúng tôi ở trong đấy thích cực, đội trưởng bảo cả lũ chúng tôi quay trở về buồng của chúng tôi, và thế là chỉ để tìm lại cho đúng buồng thôi đã sinh chuyện to, bởi vì tất cả mọi thằng đều đã chạy ra khỏi buồng của chúng nó, nên chẳng ai biết buồng nào của đội nào nữa, và tất cả bọn cứ chạy loạn cả lên và mở các cửa. Và có một ông đã thò hẳn cái đầu đỏ lừ ra khỏi buồng của ông ta và nói rằng nếu chúng tôi không im bớt mồm đi ông ấy sẽ kiện lên Tổng Cục Đường Sắt, ở đấy ông ta có một anh bạn làm to kinh lên được.
Chúng tôi luân phiên nhau ngủ, và sáng hôm sau chúng tôi đã đến Plage-les-Trous, nơi đã có xe chờ sẵn để đưa chúng tôi về trại. Đội trưởng của chúng tôi, anh ấy hay kinh khủng, chẳng có vẻ gì là mệt. Ấy thế mà cả đêm, anh ấy chạy suốt trong toa, ba lần tìm người mở cửa toa lét; hai lần để lôi hai thằng bị kẹt trong đó ra, một lần để lôi cái ông có bạn làm to ở Tổng Cục Đường Sắt, ông này đã đưa anh ấy một cái danh thiếp để cám ơn.
Lên xe rồi, cả lũ chúng tôi cùng kêu gào và đội trưởng bảo chúng tôi rằng thay vì kêu, chúng tôi hát thì hay hơn. Và anh cho chúng tôi hát những bài hát hết sảy, một bài về cái ngôi nhà cao tít trên núi, và một bài về đám sỏi đá trên các con đường. Thế rồi sau đó, đội trưởng bảo chúng tôi rằng thực ra anh ấy thích nghe chúng tôi kêu gào hơn, và rồi chúng tôi đến trại.
Đến đấy thì tôi hơi thất vọng một tí. Trại rất đẹp, tất nhiên rồi: có cây cối, có hoa, nhưng không có lều. Chúng tôi sẽ ngủ trong các căn nhà bằng gỗ, tiếc thật đấy, bởi vì chúng tôi cứ tưởng là chúng tôi sẽ sống trong lều như người da đỏ, và như thế thì hay hơn nhiều. Chúng tôi được dẫn tới giữa khu trại, ở đó có hai ông đang đợi. Một không có tóc và một thì có kính, nhưng cả hai đều có quần soóc. Ông không có tóc nói với chúng tôi:
- Các em, tôi rất vui mừng được đón các em đến Trại Xanh, nơi tôi tin chắc rằng, các em sẽ qua một kì nghỉ hè tuyệt diệu, trong bầu không khí lành mạnh và tình bạn thẳng thắn, nơi các em sẽ được rèn luyện cho chính tiền đồ của các em, trong khuôn khổ kỷ luật được chấp nhận. Tôi là Rateau, chỉ huy trưởng của trại, và tôi xin giới thiệu Ông Genou, quản trị trại, người đôi khi sẽ yêu cầu các em hỗ trợ trong công việc quản lý trại. Tôi tin tưởng các em sẽ tuân thủ theo lời của các anh lớn cũng chính là các đội trưởng của các em, và bây giờ họ sẽ đưa các em về nhà của mình. Và sau mười phút, sẽ tập trung để ra bãi biển, cho buổi tắm đầu tiên.
Và rồi có ai đó đã kêu lên: “Hoan hô Trạị Xanh!” và hàng đống thằng đã kêu lên “Hoan hô!”. Ba lần như thế. Rất ngộ!
Đội trưởng đã đưa mười hai thằng đội Mắt Báo, đội chúng tôi, đến tận nhà. Anh ra lệnh cho chúng tôi dọn giường, thu xếp đồ đạc và mặc đồ bơi vào và anh ấy sẽ quay lại tìm chúng tôi trong tám phút nữa.
- Được rồi, một thằng to con nói, tao xí cái giường cạnh cửa.
- Tại sao ạ, thưa mày? Một thằng khác hỏi.
- Vì tao nhìn thấy nó trước và vì tao khỏe hơn lũ chúng mày, có thế thôi, thằng to con nói.
- Này không nhé, thưa mày, một thằng khác gáy lên, cái giường cạnh cửa là của tao, tao ngồi lên đây rồi!
- Tao cũng thế, tao ngồi lên đây rồi! hai thằng khác kêu lên.
- Chúng mày biến ngay, kẻo tao kiện đấy, thằng to con kêu lên.
Chúng tôi có đến tám đứa trên cái giường và chúng tôi bắt đầu tát nhau vài phát thì đội trưởng của chúng tôi đi vào, mặc đồ bơi, với hàng đống cơ bắp các chỗ.
- Thế nào, anh ấy hỏi. Cái kiểu gì thế này hả? Các em vẫn còn chưa mặc đồ bơi vào à? Các em làm ồn hơn tất cả các nhà khác cộng lại đấy! Nhanh lên nào!
- Đó là vì chuyện cái giường của em… thằng to con bắt đầu trình bày.
- Thôi chúng ta sẽ bàn chuyện giường sau, đội trưởng nói, giờ thì mặc đồ bơi vào. Tất cả chỉ còn đợi có đội ta tập hợp thôi đấy!
- Em không muốn cởi quần áo trước mặt mọi người! Em muốn về nhà với bố và mẹ! một thằng nói và nó bắt đầu gào khóc.
- Thôi nào! Thôi nào! Đội trưởng nói. Paulin, nhớ hiệu lệnh tập hợp của đội mình là gì không: “Dũng cảm lên” cơ mà. Mà bây giờ em là người lớn rồi, có phải trẻ con nữa đâu.
- Có! Em là trẻ con! Em là trẻ con! Em là trẻ con! Thằng Pauulin nói, và nó vừa lăn ra đất vừa khóc.
- Thưa đội trưởng! Tôi nói, em không mặc đồ bơi được, bởi vì bố mẹ em quên không đưa vali cho em lúc lên tàu ạ.
Đội trưởng đưa hai tay lên cọ má và rồi anh ấy nói rằng chắc sẽ có bạn nào đó sẵn lòng cho tôi mượn một cái quần bơi.
- Không thưa anh, một thằng nói. Mẹ em bảo là không được cho ai mượn đồ.
- Đồ ki bo! Tao không thèm mượn của mày! Tôi nói. Và bốp, tôi cho nó một cái tát.
- Có ai tháo giầy hộ tớ một cái? Một thằng khác hỏi.
- Đội trưởng! Đội trưởng! một thằng kêu lên. Mứt đổ hết ra vali của em rồi, em làm gì bây giờ.
Thế rồi chúng tôi chẳng ai thấy đội trưởng đâu nữa cả.
Khi chúng tôi ra ngoài, tất cả chúng tôi đều mặc quần bơi; có một thằng hết sảy tên là Bertin cho tôi mượn một cái quần; chúng tôi là bọn ra tập trung sau cùng. Trông buồn cười đáo để, vì cả trại toàn quần bơi là quần bơi.
Người duy nhất không mặc quần bơi là đội trưởng của chúng tôi. Anh ấy mặc com lê, áo vest, đeo cà vạt, xách vali. Ông Rateau đang nói chuyện với anh ấy, và ông ấy nói:
- Hãy nghĩ lại đi, anh bạn; tôi chắc chắn rằng cậu sẽ có cách thu phục được chúng. Dũng cảm lên!
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas - René Goscinny Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas