It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2296 / 88
Cập nhật: 2022-07-30 20:40:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phải Biết Nghĩ
ại một năm học nữa, cũng chuyên cần như năm học trước, trôi qua. Sau lễ trao giải thưởng, Nicolas, Alceste, Rufus, Eudes, Geoffroy, Maixent, Joachim, Clotaire và Agnan chia tay nhau lòng hơi đượm buồn. Nhưng kỳ nghỉ hè đang vẫy gọi và niềm vui đã mau chóng trở lại trong tấm lòng thơ trẻ của lũ học trò.
Tuy nhiên, Nicolas thấy lo lắng, ở nhà nó chẳng thấy ai nói năng gì đến nghỉ hè.
Phải biết nghĩ
Điều làm tôi ngạc nhiên là ở nhà vẫn chẳng ai nói gì đến nghỉ hè! Những năm trước, bố nói rằng bố đi đâu đấy, mẹ nói rằng mẹ muốn đi chỗ khác kia, và thế là sinh ra cả đống chuyện. Bố và mẹ nói rằng đã thế thì họ thà ở nhà còn hơn, còn tôi thì khóc, và rồi chúng tôi đi đến chỗ mà mẹ muốn đi. Nhưng năm nay, chẳng gì sất.
Ấy thế mà tất cả bọn bạn cùng trường đang đều chuẩn bị đi nghỉ. Geoffroy, cái thằng có ông bố rất giàu, sẽ đi nghỉ ở cái nhà to của bố nó bên bờ biển. Geoffroy bảo chúng tôi rằng có hẳn một mảnh bãi biển dành riêng cho nó, không đứa nào có quyền đến nghịch cát nghịch kiếc gì cả. Cái đó thì có khi nó bốc phét cũng nên, bởi vì phải nói thằng Geoffroy rất hay bịa chuyện.
Agnan, cái thằng đứng đầu lớp và là cục cưng của cô giáo, sẽ nghỉ hè bằng cách sang một trường ở Anh để người ta dạy nó nói tiếng Anh. Thằng Agnan này đúng là điên.
Alceste sẽ đo ăn nấm cục ở vùng Périgord chỗ bố nó có một ông bạn bán hàng thịt. Và đứa nào cũng vậy cả: chúng nó đi biển, lên núi, hoặc về nhà bà chúng nó ở quê. Chỉ có mỗi tôi là chưa biết mình đi đâu, và điều đó khó chịu kinh lắm, vì một trong những điều mà tôi thích nhất trong vụ nghỉ hè là được bàn tán về chỗ nghỉ trước và sau khi đi về với bọn bạn.
Chính vì thế nên hôm nay, ở nhà, tôi đã hỏi mẹ là nhà mình sẽ đi nghỉ ở đâu. Mẹ có vẻ lúng túng kinh, mẹ hôn lên đầu tôi và mẹ bảo rằng chúng ta sẽ bàn về chuyện đó “khi nào bố về, cục cưng ạ”, và rằng bây giờ thì tôi ra vườn chơi đi.
Thế là tôi đi ra vườn và tôi chờ bố, và khi bố đi làm về, tôi chạy bổ về phía bố; bố ôm tôi trong vòng tay, bố kêu “Bắt được rồi” và tôi hỏi bố năm nay nhà mình sẽ đi nghỉ ở đâu. Thế là, bố ngừng cười, bố đặt tôi xuống đất và bố bảo tôi rằng mình sẽ bàn khi vào trong nhà, nơi chúng tôi thấy mẹ đã ngồi trong phòng khách.
“Anh nghĩ là đã đến lúc nói ra rồi đấy,” bố nói.
“Vâng, mẹ nói, ban nãy con nó vừa hỏi em.”
“Thế thì cứ phải nói cho nó,” bố nói.
“Vậy anh nói đi,” mẹ nói.
“Tại sao lại là anh, bố hỏi; em chỉ việc nói cho nó thôi mà.”
“Em ấy à? Chính anh nói mới phải, mẹ nói; sáng kiến của anh mà.”
“Thôi đi em, bố nói, em cũng nhất trí với anh mà, em còn bảo là như thế sẽ tốt cho nó, và cho cả chúng ta nữa. Em hay anh nói thì cũng thế thôi.”
“Thế nào, tôi nói, nhà mình có bàn chuyện đi nghỉ hè hay là không đây? Các bạn con đều đi còn con thì có khác gì một thằng ngố nếu con không thể kể cho chúng nó là nhà mình sẽ đi đâu với cả sẽ làm gì.”
Vậy là bố ngồi xuống ghế bành, bố nắm lấy hai tay tôi và bố kéo tôi vào lòng bố.
“Nicolas của bố là một cậu chàng lớn tướng biết điều, phải không nào?”
“Ồ! Đúng vậy, mẹ trả lời, cu cậu giờ là đàn ông rồi!”
Tôi ấy à, tôi chẳng thích lắm khi người ta bảo tôi rằng tôi là một cậu chàng lớn tướng, bởi vì thông thường khi người ta nói vậy với tôi, thể nào tôi cũng bị bắt làm những thứ tôi không ưa.
“Và bố chắc, bố nói, rằng cậu chàng lớn tướng của bố thích đi nghỉ ở biển!”
“Ồ! Vâng,” tôi nói.
“Đi biển này, bơi này, câu cá này, chơi trên bãi biển này, đi dạo trong rừng này,” bố nói.
“Chố nhà mình đi có cả rừng hả bố,” tôi hỏi. “Thế thì không phải là chỗ năm ngoái à?”
“Anh ạ, mẹ bảo bố, em chịu, em không biết chúng mình làm thế có đúng hay không nữa. Em thấy hay là thôi. Có lẽ là đế sang năm…”
“Không được! bố nói, Cái gì đã quyết rồi là phải làm! Cương quyết một tí chứ quái gì! Và Nicolas là đứa biết nghĩ; đúng không con?”
Tôi bèn nói rằng đúng, rằng tôi sẽ biết nghĩ kinh lên được. Tôi thích lắm, với cái quả biển với bãi biển, tôi thích ghê đi chứ. Đi dạo trong rừng thì không hết ý bằng, ngoại trừ để chơi trốn tìm; cái đó thì lại là kinh khủng.
“Thế nhà mình ở khách sạn à?” tôi hỏi.
“Không hẳn thế, bố nói. Bố… bố cho rằng con sẽ ngủ trong lều. Ngủ như thế hay lắm, con biết đấy…”
Vậy là tôi hài lòng cực kỳ.
“Ngủ trong lều, như người da đỏ trong quyển sách mà cô Dorothée cho con ấy á?” tôi hỏi.
“Đúng vậy,” bố nói.
“Đỉnh! Tôi kêu lên. Bố cho con dựng lều với nhé? Và cả nhóm lửa để nấu ăn nữa? Và bố dạy con săn cá dưới nước để bắt một đống cá to vật về cho mẹ? Ôi! Thế thì đỉnh, đỉnh, đỉnh!”
Bố lấy khăn mùi soa lau mặt, như thể bố bị nóng lắm, và rồi bố bảo tôi:
“Nicolas, mình phải nói chuyện đàn ông với nhau. Con cần phải rất biết nghĩ mới được.”
“Và nếu con ngoan và con cư xử như một cậu chàng lớn tướng, mẹ nói, thì tối nay sẽ có món bánh kem tráng miệng.”
“Và bố sẽ đi sửa xe đạp cho con, như con bảo bố từ lâu rồi ấy, bố bảo tôi. Vì vậy, thế này nhé… bố phải giải thích rõ cho con hiểu…”
“Em xuống bếp đây,” mẹ nói.
“Không! Ở lại đây!” bố nói. “Chúng ta đã nhất trí là sẽ cùng nói với Nicolas…”
Rồi bố e hèm một tí trong cổ họng, bố đặt tay lên vai tôi và rồi bố bảo tôi:
“Nicolas, nhóc con của bố, bố mẹ sẽ không đi nghỉ cùng con. Con sẽ đi một mình, như một người lớn.”
“Sao lại đi một mình? Tôi hỏi. Thế bố mẹ không đi à?”
“Nicolas, bố nói, bố muốn con phải biết nghĩ mới được. Mẹ và bố sẽ đi du lịch một chút, và bố mẹ thấy con hẳn cũng không thích nên bố mẹ quyết định sẽ cho con đi theo một trại hè. Điều đó sẽ rất tốt cho con, con sẽ được chơi với các bạn cùng tuổi con và con sẽ vui ghê lắm…”
“Tất nhiên đây sẽ là lần đầu con đi không có bố mẹ, Nicolas, nhưng thế là tốt cho con.” mẹ nói.
“Thế nào, Nicolas, cậu chàng lớn tướng của bố… con thấy thế nào?” bố hỏi tôi.
“Hết sảy!” tôi kêu lên và tôi bắt đầu nhảy lò cò khắp phòng khách. Bởi vì thật thế đấy, trại hè hình như đúng là kinh khủng: mình quen hàng đống bạn, mình đi chơi, nghịch, mình hát bên đống lửa, và tôi thích đến nỗi tôi đã ôm chầm lấy cả bố và mẹ.
Đến bữa tráng miệng, món bánh rất là ngon, tôi được ăn nhiều lần vì cả bố và mẹ đều không ăn. Điều kỳ cục nhất là bố và mẹ cứ tròn mắt ra nhìn tôi. Bọn họ thậm chí lại còn có vẻ hơi phật ý.
Thế nhưng tôi làm sao mà biết được, tôi thấy là tôi đã rất biết nghĩ đấy chứ, phải không nào?
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas - René Goscinny Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas